Tác giả: Vân Phi Mặc
"Nghị viên Đức Xuyên nói, chỉ cần cô thay thế con ông ấy qua, ông ấy sẽ để Diệu Huy vào trường học đứng đầu tinh tế, để Ngạn Tuấn trở thành người phụ trách công ty."
"Không phải cô rất yêu họ sao, nếu đã phải vượt qua cả đời trong ngục giam, sao không đổi chỗ khác, cũng thành toàn cho hai cha con họ. Chúng tôi sẽ nhớ rõ sự tốt bụng của cô, chờ khi cô chết, chúng tôi sẽ lập bia cho cô."
Bởi vì thuốc, Bắc Vũ Đường đã không nói ra lời, hoàn toàn ngất đi, trước khi ngất, nụ cười đắc ý và kiêu ngạo của Thi Tiểu Thi khắc sâu vào đầu cô ấy.
Bắc Vũ Đường tỉnh lại thì đã ở trên phi thuyền áp giải cô ấy đến tinh cầu Hắc Ngục, cô ấy mấy lần nói thân phận của mình với người trông coi, nhưng họ không để ý đến.
Cô biết là những người này đã bị nghị viên Đức Xuyên thu mua.
Thuốc Bắc Vũ Đường bị ép uống là thuốc cấm mà viện nghiên cứu vũ trụ tinh tế nghiên cứu ra, sau khi uống vào sẽ thay đổi giới tính, nhưng không phải vĩnh viễn, chỉ có thể duy trì ba tháng.
Sau ba tháng sẽ khôi phục giới tính thật. Sau khi khôi phục giới tính thật, sẽ xuất hiện các tác dụng phụ.
Có người sẽ bị câm, có người sẽ vô năng, có người sẽ mất cảm giác đau, hoặc mất vị giác,...
Thuốc này mới nghiên cứu ra chỉ cung cấp cho những người có ham mê đặc biệt, coi như thuốc trợ hứng, thỏa mãn dục vọng biến thái của họ, nhưng sau khi uống xong, các loại tác dụng phụ xuất hiện.
Vậy nên, loại thuốc này bị liên minh tinh tế xếp vào thuốc cấm.
Bắc Vũ Đường dùng loại thuốc này cũng không lo mình sẽ gặp tác dụng phụ gì, bởi vì cô ấy cũng không biết mình có thể sống quá ba tháng không.
Tinh cầu Hắc Ngục, giam giữ tội phạm mắc các tội nghiêm trọng của toàn bộ tinh tế, tội phạm không tội ác nào không làm, tàn nhẫn độc ác đều sẽ bị giam giữ ở đây, để mặc họ tự sinh tự diệt.
Bọn họ là khối u ác tính của toàn bộ tinh tế, ngay cả quân đội tinh tế cũng không muốn chọc vào đám người này.
Người mới rất khó sống được ở tinh cầu Hắc Ngục. Rất nhiều tù nhân mới vừa đến tinh cầu Hắc Ngục đều sẽ bị người ở đó đánh chết ngay.
Ở đó, có đánh chết người cũng không có ai quản. Muốn sống ở đó, phải tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.
Nguyên chủ biết, cho dù ngày đầu mình không chết thì ba tháng sau nhất định cũng sẽ chết.
Khi bị thả xuống tinh cầu Hắc Ngục, ra đến cửa, cô ấy đã ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn tâm thái chờ chết, nhưng đám người kia dường như nhìn ra cô ấy muốn chết, cố tình không cho cô ấy chết, ngược đãi các tội phạm khác.
Mỗi ngày nguyên chủ đều sống trong sợ hãi, thời gian dần trôi qua, vừa đến kỳ hạn ba tháng, thân thể nguyên chủ dần hiện ra nữ tính.
Thử nghĩ xem, khi một nơi giam giữ vô số kẻ ác phạm trọng tội đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, mà người phụ nữ này còn xinh?
Tuổi thọ của người tinh tế đã tăng từ một trăm lên ba trăm, mà ngục giam này còn không ngừng đưa các tội phạm từ các tinh cầu lớn tới.
Những tội phạm ở đây, có rất nhiều kẻ đã bị giam giữ mấy chục năm, thậm chí cả trăm năm.
Ở đây, một người đàn ông thanh tú, trong mắt họ, cũng là tiên nữ.
Có một ngày, trong thế giới chỉ toàn đàn ông đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, hậu quả sẽ thế nào?!
Cô ấy xuất hiện, khiến cả ngục giam đều sôi trào.
Nguyên chủ đã chết trên người những người này, chết cực kỳ thê thảm.
Bắc Vũ Đường tiếp thu tin tức xong, hòa hoãn hồi lâu mới thoát ra được nỗi oán giận ngập trời của nguyên chủ.
Cô cũng đã hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình.
Có thể nói, cục diện lúc này với cô, cực kỳ không tốt.
Nguyên chủ đã đang trên đường bị áp giải đến tinh cầu Hắc Ngục, nguyên chủ ở trong không gian bị bịt kín này hẳn là do cô ấy không ngừng nói với cảnh sát rằng mình không phải Charlie.
Nếu tới sớm mấy ngày, chỉ cần trước lúc cô bị đưa tới tinh cầu Hắc Ngục, cô còn có hy vọng trốn thoát. Giờ thì tuyệt đối không trốn thoát được.
Một khi tiến vào tinh cầu Hắc Ngục thì sẽ không thể chạy thoát được chứ đừng nói tới báo thù.
"Nhiệm vụ lần này là gì?"
Lúc hỏi câu này, Bắc Vũ Đường đã đoán được đại khái những gì nguyên chủ sẽ nói.
Một cơn gió lạnh lướt qua trong không gian bịt kín, cô biết nguyên chủ đã xuất hiện, dù cô không thấy gì cả.
"Cô có tâm nguyện gì?"
Nguyên chủ thấy hoàn cảnh của 'cô' lúc này, sắc mặt rất tệ.
"Vì sao không phải trước lúc quen Tiền Phong, vì sao không phải trước lúc gặp Ngô Ngạn Tuấn? Vì sao phải trở về lúc này? Tất cả đều đã thành sự thật, sao có thể thay đổi?" Giọng nguyên chủ càng lúc càng bén nhọn, không gian bịt kín vô cùng âm lãnh.
"Vì sao? Không phải nói có thể làm lại một lần sau? Vì sao vẫn đi đến tình trạng này?"
"Đồ lừa đảo! Các người đều là đồ lừa đảo!"
Tinh thần của nguyên chủ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, có thể thấy, mấy năm trong ngục giam đã biến một người mà ngay cả khi bị hai người đàn ông phản bội liên tục, bị người nhà phản bội vẫn không điên cuồng biến thành thế này.
Mấy năm ở trong ngục giam chỉ sợ là chuyện đời này cô ấy không muốn nhớ tới nhất.
"Đủ rồi!" Một giọng nói trầm tĩnh ngắt ngang lời cô ấy nói.
Tiếng nguyên chủ dừng lại.
"Tất cả đã xảy ra thì đã sao? Cô vẫn có thể trả thù họ. Chỉ cần thân thể này còn sống thì vẫn còn cơ hội báo thù. Cô lo lắng cái gì?"
Nguyên chủ ngơ ngẩn.
"Cô có biết là cô sắp bị đưa đến tinh cầu Hắc Ngục không? Vào nơi đó rồi, cô sẽ vĩnh viễn không ra ngoài được nữa. Nơi đó là ngục giam vững chắc nhất cả tinh tế."
"Kỳ tích luôn phải có người dựng nên, không phải sao?" Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Nguyên chủ nhìn cô một hồi lâu, đột nhiên thấp giọng nở nụ cười.
"Nếu trước đây người kia là cô, cô tuyệt đối sẽ không bị người chơi đến xoay vòng như tôi." Giọng nguyên chủ nồng đậm bi thương.
"Cô nói xem, có phải tôi rất ngu không? Vậy mà lại không nhìn rõ gương mặt thật của người bên gối, còn ngây ngốc nuôi con cho người ta bao nhiêu năm như thế." Giọng cô ấy càng lúc càng thấp.
"Không, không phải cô ngu."
Nguyên chủ không ngờ cô sẽ nói vậy.
"Là do cô quá khát vọng tình thân. Khi có được tình thân, cô chỉ nghĩ người thân hẳn nên thành khẩn với nhau. Cô thẳng thắn, thành khẩn không có nghĩa là cô sai. Kẻ sai là những kẻ lòng dạ khó lường đó."
"Bọn họ tính kế cô, tất nhiên là biết cô muốn gì, tất nhiên sẽ dễ dàng lừa gạt cô."
Giọng nguyên chủ dần bình tĩnh lại, "Cảm ơn lời khuyên của cô."
"Cô muốn bọn họ thế nào?"
"Tôi nói, cô thật sự làm được sao?" Nguyên chủ chần chừ, dù sao tình huống hiện giờ rất tệ.
"Tôi sẽ tận lực thỏa mãn nguyện vọng của cô." Bắc Vũ Đường cũng không dám bảo đảm có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này.
"Tôi muốn cả nhà chúng chết. Không, muốn chúng sống không bằng chết. Tôi muốn con tiện nhân Thi Tiểu Thi kia cũng vào Hắc Ngục, khiến cô ta nếm trải nỗi đau của tôi lúc trước. Cô có thể làm được không?"
"Tôi sẽ tận lực."
"Nếu cô làm được, tôi nguyện dùng cái giá vĩnh sinh vĩnh thế luân hồi để khen thưởng thêm cho cô." Nguyên chủ hứa hẹn.
"Không cần phải thế."
"Không, tâm nguyện lớn nhất đời này của tôi là xem kết cục của chúng. Nếu không thấy, dù lại luân hồi thì thế nào? Tôi không cam lòng, không cam lòng thấy chúng làm bao nhiêu chuyện như thế mà vẫn còn yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả."
"Đời này tôi chưa từng làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với ai, vì sao phải chịu kết cục này. Nếu kết cục của lương thiện là như vậy, vậy tôi tình nguyện vứt bỏ tất cả thiện lương."
"Tôi hiểu rồi."
Bắc Vũ Đường ngắt lời cô ấy, cô sợ để cô ấy nói thêm thì cảm xúc của cô ấy sẽ lại mất khống chế.
Khi nguyên chủ biến mất, cảm giác lạnh lẽo trong không gian bịt kín cũng biến mất theo. Nếu tính không nhầm, cô đã bị nhốt vào đây ba ngày.
Thời gian đi từ tinh tế đến tinh cầu Hắc Ngục là một tháng rưỡi, giờ đã qua một tháng lẻ chín ngày, nói cách khác, còn sáu ngày nữa là đến tinh cầu Hắc Ngục.
Dù ở bất kỳ thời điểm nào, bản thân có vũ lực mới là chỗ dựa lớn nhất.
Bắc Vũ Đường tĩnh tâm, ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện Hàn Băng Chưởng.
Khi bắt đầu tu luyện, Bắc Vũ Đường còn lo thân thể này khác với các vị diện khác mà không thể tu luyện, nào ngờ lại cực kỳ thuận lợi.
Cô chỉ cần dùng hai ngày đã đột phá tầng thứ nhất của Hàn Băng Chưởng, tốc độ này có thể sánh với thiên tài tu luyện trong truyền thuyết.
Nhưng Bắc Vũ Đường sẽ không ngây ngốc cho rằng thân thể này là thiên tài tu luyện.
Giờ là vũ trụ tinh tế, tuổi thọ của con người kéo dài, thể chất cũng đã thay đổi rất lớn, cùng với thay đổi này, thân thể cũng đã sinh ra nhiều loại khác nhau.
Có những người trời sinh mạnh mẽ, có những người trời sinh yếu đuối.
Liên minh tinh tế làm một bậc phân chia, từ F đến A, F là bậc yếu nhất, không thể tập võ, cho dù tập võ cũng khó đạt được thành tựu.
E và D cũng là cấp bậc yếu kém. Từ cấp C sẽ tương đối tốt hơn, cư dân tinh tế đại đa số đều nằm dưới cấp C. Đứng đầu là hai cấp B và A, người như vậy thường sẽ tiến vào quân đội của liên minh Đế quốc.
Đương nhiên, đó là những cấp bậc bình thường, còn có một loại cấp bậc hiếm thấp gọi là bậc S, cấp bậc này thuọc về quốc bảo, liên minh tinh tế mấy vạn năm qua cũng không xuất hiện mấy ai.
Nguyên chủ là cấp C, không tính là tốt, chỉ nằm ở trung đẳng, vậy nên lúc trước cô ấy mới có thể nhẹ nhàng tát Ngô Diệu Huy đổ xuống bàn.
Bắc Vũ Đường dùng thân thể này tu luyện Hàn Băng Chưởng, hiệu quả cực kỳ tốt.
Nếu cấp bậc thân thể này lại cao hơn, không biết hiệu quả có cao hơn nữa hay không.
Nếu biết Hàn Băng Chưởng có thể tu luyện tốt, cô cũng không dám trì hoãn, đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Dù sao thì nơi cô sắp đến là một cái ổ sói, nếu không cẩn thận sẽ chết không có chỗ chôn.
Khi đến ngày thứ sáu, cánh cửa sắt đóng chặt bị mở ra, Bắc Vũ Đường cuối cùng đã tu luyện đến đỉnh của tầng thứ hai Hàn Băng Chưởng, chỉ cần một cơ hội là có thể đột phá lên tầng ba.
Giờ đến Hắc Ngục cũng có bảo đảm.
"Ra đây." Cảnh sát quát lớn với cô.
Bắc Vũ Đường bị ánh sáng mãnh liệt bên ngoài đâm đau mắt, nhắm mắt lại, từ từ bước ra khỏi nhà tù bịt kín, sau khi thích ứng được thì mới mở mắt ra.
Khi thấy ngân hàng rộng lớn, đẹp đẽ mà nguy hiểm ấy, cô thật sự bị chấn động.
Cô từng thấy ngân hàng tráng lên này trong trí nhớ của nguyên chủ, nhưng khi tận mắt thấy, cảm giác cực kỳ khác biệt.
"Nhanh chân lên." Cảnh sát không kiên nhẫn thúc giục.
Bắc Vũ Đường vội vàng đi về phía trước.
Trên đường, cô thấy không ít tội phạm bị đuổi ra khỏi phòng giam, tất cả đều bị đưa về một phía một đài cao.
Cô tùy ý nhìn qua, người trên đài cao có hung hãn, có cường tráng, có gầy yếu, có văn nhã. Trong số đó, Bắc Vũ Đường biết người chết trước không phải người đàn ông gầy yếu và văn nhã mà là người đàn ông diện mạo hung hãn nhất.
Khi Bắc Vũ Đường đến đài cao, người đàn ông diện mạo hung hãn nhất đánh giá cô, "Nhãi con, trông mày nhỏ con thế, sao lại bị đưa đến đây?"
Thân thể Bắc Vũ Đường gầy yếu nhất so với những người ở đây.
"Giết người."
"Chỉ bằng mày á?" Người đàn ông hung hãn không tin, những người khác nghe họ nói chuyện cũng đều nhìn qua bên này.
"Bị vu hãm giết người." Bắc Vũ Đường bổ sung thêm một câu.
"Ha ha, tao biết mà, một thằng nhãi nhỏ con như mày sao giết được người." Người đàn ông hung hãn nhìn cô, "Gọi anh đây một tiếng đại ca, đến đó rồi thì anh bảo vệ mày."
Bắc Vũ Đường không lên tiếng, một người đàn ông nhỏ gầy khác lại hô, "Đại ca, dẫn theo em với?"
Bắc Vũ Đường liếc người đàn ông nhỏ gầy kia một cái, trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn là người sống thoải mái nhất trong số họ, bởi vì hắn thức thời, lại biết vuốt mông ngựa, trở thành tùy tùng của ngục bá khu hai.
Người đàn ông hung hãn cười tủm tỉm, "Được. Bọn mày còn ai muốn đi theo anh? Chỉ cần gọi anh đây một tiếng lão đại, sau này chúng ta sẽ là anh em."
Bắc Vũ Đường không gọi, hỏi lại, "Vì sao anh lại vào đây?"
Người đàn ông hung hãn cười nói, "Báo thù cho anh em, giết mấy nghị viên thối nát. Bọn họ vứt anh đây đến đây."
"Anh hối hận không?"
"Hối hận cái gì? Anh mày còn tiếc vì không giết được thêm mấy tên nghị viên chó cậy thế chủ nữa đây này."
"Nếu vừa đến nơi đó đã chết, anh cũng không hối hận?" Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Người đàn ông hung hãn cười ha hả, "Cho dù chết, anh mày cũng không hối hận. Anh mày đã báo thù thay anh em. Nhãi con, anh thấy mày không tệ, sau này anh che chở mày."
"Cảm ơn."
Người đàn ông hung hãn vỗ mạnh vai cô, "Khách khí thế làm gì, đều là anh em nhà mình. Anh tên Vương Mông, người bên ngoài đều gọi anh là Hổ gia. Chú em tên gì?"
"Phong Dực."
Tên này tự nhiên bật thốt ra như vậy.
"Tên hay."
Người đàn ông nhỏ gầy nhìn tên dán trước ngực cô, "Không phải mày tên Charlie à?"
Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh nói, "Vốn là hắn vào, tôi là người chịu tội thay."
Vương Mông nghe vậy, tức giận nói, "Lại là đám chó nghị viên kia giở trò! Nếu có một ngày ông mày ra ngoài, nhất định sẽ đánh cho chúng nó không còn manh giáp!"
Đúng lúc này, cảnh ngục hô, "Yên lặng, yên lặng, yên lặng."
Bắc Vũ Đường nhìn phía trước xuất hiện một tinh cầu lớn màu đen, tinh cầu Hắc Ngục, hoặc còn được gọi là nơi trục xuất. Đất đai nơi này cằn cỗi, điều kiện ác liệt, không thích hợp cho con người cư trú.
5000 năm trước, liên minh tinh tế xây một ngục giam ở đây, sau đó nơi này mới có người.
Mỗi năm sẽ không ngừng có trọng phạm bị đưa đến giam ở đây.
"Năm phút sau hạ cánh."
Bắc Vũ Đường nhìn tinh cầu kia cách họ ngày càng gần, đảo mắt đã đến trước mặt, sau khi phi thuyền tới gần, họ xuất hiện ở trên bầu trời tinh cầu Hắc Ngục.
Bắc Vũ Đường nhìn xuống, thấy một kiến trúc khổng lồ, tạo hình của cả kiến trúc giống như một người khổng lồ.
Phi thuyền của họ bay đến trên không ngục giam, không ít người trong ngục giam đều đi ra nhìn chăm chú vào phi thuyền này, có người lộ ra hưng phấn như tìm được một món đồ chơi mới.
Cảnh ngục phân phát cho mỗi người một tấm thẻ, bên trên có một chuỗi số, "Đây là mã hóa thân phận của các người, biểu hiện các người là người thứ bao nhiêu tiến vào ngục giam này."
Bắc Vũ Đường cúi đầu nhìn thoáng qua mã hóa của mình, 999991.
Con số này đúng là thú vị.
Cô là người thứ 999991 tiến vào đây, nhưng cô nhớ rõ cả ngục giam này chỉ có khoảng ba mươi nghìn người.
Hơn chín trăm nghìn người kia đã bị giết chết. Trong ngục giam này, trước giờ chưa có ai có thể chết già, dù có là ngục bá một thế hệ, thống lĩnh cả ngục giam, nhưng khi già đi cũng sẽ bị người khác giết chết, thay thế vị trí.
Cảnh ngục nói với đám người Bắc Vũ Đường, "Chúc các người may mắn."
Nói xong, sàn nhà dưới chân họ đã không còn, tất cả họ đều rơi xuống.
Người phạm trọng tội đại đa số đều có thể chất cấp C, rơi từ cao xuống cũng không đến mức ngã chết.
Bắc Vũ Đường sớm đã chuẩn bị, khi rơi xuống thì chọn chuẩn phương hướng, bảo vệ tốt chính mình, đáp đất với tổn thương nhỏ nhất.
Nhóm người họ có mười tám người, mười tám người lục tục rơi xuống như sủi cảo.
Vừa rơi xuống đất, một đám người đã đi từ trong phòng ra, cười tủm tỉm đánh giá họ.
"Hoan nghênh đám nhãi ranh chúng mày bước vào thế giới ma quỷ."
Mười tám người nhìn người trước mặt, xung quanh còn có không ít người ló đầu ra nhìn họ. Lúc này, họ như người trong đoàn xiếc, bị vô số người vây xem.
"Muốn sống ở đây, cần phải tuân thủ quy củ nơi này."
Vương Mông hỏi, "Quy củ gì?"
Bảy người kia dạng chân ra.
"Bò qua đây. Bò qua rồi thì chúng mày mới có tư cách nghe quy củ."
Sắc mặt đám người Vương Mông đại biến, chui qua háng người khác là cực kỳ nhục nhã.
"Nếu chúng tôi không nghe quy củ thì sao?" Vương Mông lạnh mặt hỏi.
Người đàn ông dẫn đầu cười nhạo một tiếng, "Không nghe quy củ à? Vậy đánh chúng mày tới khi biết quy củ mới thôi."
"Muốn ông bò qua háng chúng mày, trừ khi ông chết."
Người đàn ông dẫn đầu mắt lạnh nhìn Vương Mông, "Các anh em, dạy dỗ nó, cho nó biết cái gì là quy củ. Tới đây rồi, mày có là rồng là hổ thì cũng phải nằm bò cho tao!"
Người đàn ông vung tay lên, sáu người phía sau vây quanh Vương Mông. Bọn họ đang muốn dùng Vương Mông để giết gà dọa khỉ.
Sắc mặt Vương Mông thay đổi, lại không lộ ra chút khiếp đảm.
"Tới đây. Ông sợ chúng mày chắc."
"Giỏi! Lâu rồi chưa thấy đứa nào cứng đầu thế này. Đập nát xương nó đi cho tao." Người đàn ông dẫn đầu ra lệnh một tiếng, sáu người lập tức vây công một mình Vương Mông.
Người có thể sinh tồn ở đây đều là thân kinh bách chiến, không mấy ai là kẻ yếu.