Tác giả: Vân Phi Mặc

Sắc mặt Lê Xuyên lạnh lùng, thu hồi ánh mắt, đáy mắt mang theo phẫn hận.

Rõ ràng cô thuộc về hắn, là người kia đoạt cô đi.

Lê Xuyên không để ý đến người phục vụ kia, mặt mày âm trầm rời đi.

"Người đâu mà kỳ." Người hầu kia thấy hắn rời đi, nói thầm một câu.

Chuyện Bắc Vũ Đường là vợ Phong Dực dần truyền khắp buổi tiệc. Trước đó không nghe được gì, giờ mạnh mẽ nghe được, mọi người rất khiếp sợ.

"Trước đó Đường thất tiểu thư còn thề son sắt nói mình sẽ trở thành Phong phu nhân, giờ chắc bị vả mặt đau lắm." Có nữ quyến nũng nịu nói.

"Đâu chỉ Đường thất tiểu thư bị vả mặt thôi đâu, còn không ít danh môn thiên kim đều bị vả mặt đó. Họ còn không bằng một cô gái không biết từ đâu đến."

"Tôi thấy cô gái kia trừ mặt đẹp thì cũng không có chỗ nào đặc biệt, không biết vì sao Phong tổng lại coi trọng cô ta." Có người chua lòm nói.

"Lời này sai rồi. Chưa biết chừng là công phu khá lợi hại, biết hầu hạ người." Có phu nhân nhà giàu nói.

Nhật Anh vừa vào, đang định đi tìm Phong Dực thì nghe được những lời này.

"Các vị phu nhân, tiểu thư, tôi vừa nghe mọi người nói Phong phu nhân? Phong phu nhân nào vậy?"

Mấy người kia thấy cô ta lạ mặt, nhưng chất liệu quần áo lại khá quý, nên cũng không đắc tội, cười nói, "Nơi này còn Phong phu nhân nào được nữa, đương nhiên là vợ của Phong Dực rồi."

"Cái gì?! Phong Dực có vợ?!"

Mấy người nhìn cô ta khiếp sợ như thế, một đám đều che miệng cười, "Xem cô khiếp sợ chưa kìa. Thật ra chúng tôi cũng mới vừa biết thôi, cô gái Phong Dực dẫn tới lần này là vợ của cậu ấy."

Nhật Anh như bị sấm đánh vào đầu, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường tựa như những cây kim sắc bén.

Sau khi Phong Dực tuyên bố thân phận của cô trước mặt mọi người, Bắc Vũ Đường liên tiếp nhận được sự chú ý từ bốn phương tám hướng, có hâm mộ, có đố kỵ, có không cam lòng, có phẫn nộ, cảm xúc phải gọi là muôn màu muôn vẻ.

Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông bên cạnh, kéo cô đến nơi này nói vài câu, vui lại bắt đầu giới thiệu thân phận của cô. Sau đó lại kéo cô tới bên kia nói vài câu, rồi lại bắt đầu vui sướng giới thiệu thân phận của cô, cả một đêm toàn chỉ nghe anh cần mẫn giới thiệu thân phận của cô không biết mệt thôi.

Cô có lý do nghi ngờ hôm nay anh dẫn cô tới tham gia buổi tiệc đấu giá từ thiện này chỉ vì công khai thân phận của cô.

Khi buổi tiệc tiến hành được một nửa, ban tổ chức bắt đầu chính thức vào chủ đề chính, cũng chính là phần đấu giá từ thiện. Phong Dực ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, cũng là vị trí quan sát tốt nhất.

Trên bàn lớn chỉ có hai người Phong Dực và Bắc Vũ Đường, mấy bàn bên cạnh đều ngồi bốn-năm người.

Bắc Vũ Đường lật quyển sách trên bàn, trong đó giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ tên, lai lịch và hình ảnh của vật đấu giá hôm nay.

"Thích cái nào?"

Bắc Vũ Đường lắc đầu, "Không cực kỳ thích cái nào."

Khi chính thức đấu giá, Phong Dực nhìn thấy một bộ châu báu phỉ thủy, anh lập tức nghĩ Đường Nhi đeo sẽ rất đẹp.

Giờ giá báo đã tăng lên 9 triệu.

Phong Dực nâng thẻ lên, "80 triệu."

Sàn đấu giá yên lặng lại, mọi người đều bỏ xuống, không tranh với anh.

"80 triệu lần thứ nhất."

"80 triệu lần thứ hai."

"80 triệu lần thứ ba."

"Thành giao."

"Chúc mừng Phong tổng giành được bộ phỉ thúy Thiên Hương này."

Phong Dực vui sướng nói với Vũ Đường, "Đường Nhi, em đeo chắc chắn đẹp."

Sau đó đấu giá đồ sứ, tranh chữ gì đó, Phong Dực không có hứng thú tham gia, khi một khối huyết ngọc to cỡ nắm tay xuất hiện, đáy mắt Bắc Vũ Đường hiện lên nét kinh ngạc.

"Khối huyết ngọc này thật lớn."

Phong Dực mỉm cười hỏi, "Em thích khối huyết ngọc này?"

"Chỉ là thấy kinh ngạc thôi, cũng không thích lắm."

"Kho hàng Phong gia còn mấy khối huyết ngọc còn lớn hơn vậy, mai anh cho người dọn tới cho em."

"Không cần."

Với Bắc Vũ Đường, mấy thứ này có cũng được mà không cũng chẳng sao.

Khi họ nói chuyện, huyết ngọc đã được đấu giá, đã chốt giá lần thứ hai.

Khi hô chốt giá lần ba, Phong Dực lại lần nữa ra tay, "30 triệu."

Anh vừa mở miệng, người khác lại im lặng không nói.

Cuối cùng khối huyết ngọc này rơi vào tay Phong Dực. Vật phẩm đấu giá sau đó, chỉ cần Phong Dực cảm thấy hợp với Vũ Đường, anh nhất định sẽ lấy.

Bắc Vũ Đường muốn cản anh, anh chỉ cười tủm tỉm nói, không sao, nhìn hợp với em, không mua cho em, anh khó chịu.

Anh đã nói vậy, Bắc Vũ Đường còn có thể nói gì? Chỉ có thể mặc anh tiêu tiền.

Nhật Anh nơi xa thấy hai người thường châu đầu ghé tai, lòng đố kỵ lại bốc lên.

Người ở đây có mắt đều nhìn ra được, vật phẩm Phong Dực lấy được hôm nay đều dùng cho nữ. Còn dùng cho ai, không cần nói cũng biết.

Không ít phu nhân và danh viện thiên kim nhìn những đồ vật xa xỉ từng cái từng cái tiến vào tay Bắc Vũ Đường mà hâm mộ không thôi.

"Sau đây là vật phẩm đấu giá cuối cùng của tiệc đấu giá từ thiện hôm nay, vật đó không có trong tập tranh." Đấu giá sư nói đến đây, màn hình phía trước đã chiếu hình ảnh rõ ràng, đó là một viên đá quý to cỡ trứng ngỗng, mang màu lam thuần khiết, cả thế gian chỉ có một viên.

Hội trường có những tiếng thì thầm khe khẽ, đá quý màu lam to như vậy đúng là hiếm thấy, phàm là người yêu thích đá quý hoặc là phú hào thích sưu tầm đều hứng thú với nó.

"Viên đá quý này có giá khởi điểm làm 10 triệu, mỗi lần tăng giá không ít hơn 1 triệu."

"Số 3, Giang tổng ra giá 11 triệu."

"Số 15, Hoa tổng ra giá 15 triệu."
......

Giá cả liên tục tăng, leo lên đến 100 triệu.

Phong Dực luôn án binh bất động từ tốn nâng thẻ lên, "200 triệu."

Vừa mở miệng đã tăng thêm 100 triệu, khiến mọi người đều bị cách đập tiền của anh dọa. 100 triệu tệ, không phải 1 triệu, 10 triệu đâu.

Phú thương ở bàn số 2 là người thu thập châu báu có tiếng, nâng thẻ lên, "210 triệu."

"300 triệu." Phong Dực đuổi kịp.

Người thu thập châu báu kia còn có chút không cam lòng, nhưng vẫn không muốn từ bỏ viên ngọc bích tuyệt vô cận hữu này.

"310 triệu."

"400 triệu."

Cả hội trường liên tục truyền đến tiếng hút khí lạnh. Dù là ai cũng nhìn ra Phong Dực nhất định phải đạt được viên ngọc bích kia.

Người thu thập đá quý kia nhìn thoáng qua Phong Dực vân đạm phong khinh, biết mình có tranh thế nào cũng không được nên đành từ bỏ.

Viên ngọc bích này được Phong Dực đấu giá thành công với giá 400 triệu.

Lần đấu giá từ thiện này, Phong Dực tiêu nhiều tiền nhất.

"Bại gia." Bắc Vũ Đường ghé tai anh nói thầm.

Phong Dực rất vui khi vợ yêu quan tâm đến cuộc sống tương lai của họ, nhưng để cô không lo lắng, anh trộm nói bên tai cô, "Vợ yên tâm, chút tiền ấy còn chưa bại gia được. Nếu vợ thích, sau này ngày ngày phá của như này cũng được hết."

Nếu gia hỏa phúc hắc này đã nói vậy, gia sản của anh chắc chắn không bại nổi, cô không cần tiếc tiền thay anh làm gì.

Tiệc đấu giá từ thiện kết thúc, mọi người bắt đầu nói chuyện giao lưu, vô số người tiến về phía Phong Dực, chúc mừng anh.

"Em đến phòng hóa trang." Vũ Đường nói nhỏ bên tai anh.

"Anh đi cùng em."

Vũ Đường nhịn xúc động muốn trừng anh lại, "Anh thành thật chờ ở đây cho em."

Đến phòng hóa trang cũng phải đi theo cô, nghĩ thôi cũng thấy ngượng.

Phong Dực thấy cô không muốn, nhẹ hôn lên trán cô, "Về nhanh nhé."

Sau đó anh lưu luyến nhìn cô rời đi, Bắc Vũ Đường thấy biểu cảm của anh, vạch đen chảy dài.

"Tình cảm của Phong tổng và Phong phu nhân thật tốt." Có người lập tức nói.

Một người cười hỏi, "Không biết Phong phu nhân là thiên kim nhà ai?"

Ở Vân quốc có một danh môn vọng tộc họ Bắc, chỉ là họ chưa từng nghe Bắc gia có ai tên là Bắc Vũ Đường.

Ánh mắt lạnh lẽo của Phong Dực nhìn qua người vừa hỏi, người nọ bấy giờ mới kinh ngạc phát hiện chút tâm tư nhỏ của mình đã bị nhìn thấu dễ dàng.

"Cô ấy là vợ của Phong Dực tôi."

Ý tứ đó là, dù trước đó thân phận của cô là gì, giờ thân phận của cô chỉ có một, đó là vợ của Phong Dực anh.

Thân phận này còn quan trọng hơn bất kỳ thân phận gì khác.

Người ở đây đều là người thông minh, tất nhiên nghe ra hàm nghĩa trong lời anh, không còn ai không biết điều hỏi vấn đề này nữa.

Nhật Anh thấy Bắc Vũ Đường rời đi, cũng đi theo cô ra khỏi hội trường.

Lê Xuyên cũng tách ra, khi thấy Bắc Vũ Đường và Phong Dực tách ra, hắn lập tức đuổi theo.

Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng hóa trang, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, "Tiểu Vũ Nhi."

Nhật Anh đang định đi ra từ chỗ ngoặt thấy tình huống này thì theo bản năng tránh đi, xem trộm.

Bắc Vũ Đường xoay người nhìn người phía sau, người này mặc trang phục của phục vụ, biểu cảm kích động đi về phía cô.

"Tiểu Vũ Nhi." Lê Xuyên si ngốc nhìn cô, muốn đi lên ôm cô.

Bắc Vũ Đường nhìn ra ý đồ của hắn, lùi người ra sau, tránh hắn lại gần.

Lê Xuyên thấy hành động của cô, đôi mắt hơi lạnh.

"Tiểu Vũ Nhi, thời gian này em đã đi đâu? Em có biết là anh vẫn luôn tìm em không?" Lê Xuyên tiến lên một bước, Bắc Vũ Đường lại lùi về sau một bước.

"Tiểu Vũ Nhi." Lê Xuyên nhìn cô, vẻ mặt bị tổn thương.

"Anh tìm tôi có việc gì à?" Bắc Vũ Đường khách khí xa cách nói.

Lê Xuyên thấy cô xa cách như thế, vô cùng đau lòng, "Tiểu Vũ Nhi, em thay đổi. Trước đây rõ ràng chúng ta thân mật như vậy, vì sao em lại trở thành thế này?"

"Tôi không thay đổi, tôi chỉ khôi phục bình thường mà thôi." Bắc Vũ Đường lãnh đạm nói.

"Có phải em khinh thường anh nên mới cố ý xa cách anh không?" Lê Xuyên chỉ nghĩ đến khả năng này.

Nghĩ đến việc cô và Phong Dực thân mật như thế, hắn đố kỵ đến phát cuồng.

"Không có. Anh nghĩ nhiều."

"Tiểu Vũ Nhi, em đi theo anh đi. Đừng quay lại bên Phong Dực nữa, người như hắn có rất nhiều phụ nữ, hắn sẽ không thật sự đối xử tốt với em. Giờ hắn đối xử tốt với em cũng chỉ vì diện mạo của em mà thôi, chứ không phải thật sự thích em. Lâu dần, hắn chơi chán rồi, nhất định sẽ vứt bỏ em. Em đi theo anh đi, chỉ có anh yêu em thật lòng thôi." Lê Xuyên thâm tình nói.

"Tôi tin anh ấy sẽ không như vậy." Bắc Vũ Đường kiên định nói.

Lê Xuyên thấm thía nói, "Tiểu Vũ Nhi, em đừng bị biểu hiện lừa dối của hắn lừa. Đám công tử có tiền như họ rất giỏi nói những lời mỹ miều. Em đừng tin lời họ nói."

Sắc mặt Bắc Vũ Đường bình tĩnh, thờ ơ lời hắn nói.

Người có tiền sẽ lừa gạt, chẳng lẽ người không có tiền thì không biết nói lời hay ý đẹp, không lừa gạt tình cảm sao. Có những lúc, những người không có tiền còn ghê tởm hơn cả người có tiền.

Qua khoảng mười thế giới, nhìn thấy quá nhiều ví dụ sống sờ sờ, những người đàn ông không có tiền đó sẽ dùng lời ong tiếng mật lừa bán phụ nữ kiếm tiền, để hắn được sống vui sướng.

Dù ở vị diện nào, dù có tiền hay không, đàn ông đùa bỡn tình cảm của người khác đều là loại đàn ông cặn bã.

Mà người đàn ông nhìn như thâm tình chân thành trước mắt này, còn không phải vì tiền mà bán nàng mỹ nhân ngư toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn, dùng nàng mỹ nhân ngư để kiếm tiền nuôi hắn hưởng lạc, tiêu phí sao.

Đàn ông như vậy là loại đàn ông Bắc Vũ Đường xem thường và chán ghét nhất.

Lê Xuyên thấy mình nói nửa ngày mà cô vẫn không dao động thì nóng nảy, muốn tiến lên mạnh mẽ mang cô đi.

Bắc Vũ Đường thấy ánh mắt hắn, nhận ra hắn muốn làm gì, khi hắn tiến lại gần thì lùi nhanh ra sau, "Anh muốn làm gì?"

"Tiểu Vũ Nhi, em đi theo anh đi. Anh dẫn em rời khỏi Phong Dực. Anh sẽ không làm em tổn thương, anh chỉ vì tốt cho em thôi. Ngoan, đi theo anh Lê Xuyên đi."

Đúng lúc này, cuối hành lang có tiếng nói chuyện.

"Tiểu thư Nhật Anh, sao cô lại ở đây?"

Lê Xuyên thấy có người đi về phía này, biết mình không mang cô đi được, chỉ có thể đi trước, trước khi đi còn nhìn cô lưu luyến.

Bắc Vũ Đường nhìn hướng hắn rời đi, nở nụ cười lạnh.

Xem ra hắn còn nghèo túng hơn dự đoán của cô.

Bốn năm phu nhân nhà giàu đi tới, khi thấy Bắc Vũ Đường ở hành lang dài thì tiến lên chào hỏi.

"Thì ra Phong phu nhân ở đây."

"Phong phu nhân, bộ dạ phục của cô thật đẹp, đặc biệt là viên đá quý màu xanh này, cô đeo vào càng thêm rực rỡ."

Đám phu nhân giàu có nhìn viên đá quý màu lam trên cổ Bắc Vũ Đường, đây là châu báu giá trên trời đấy.

Sau khi đấu giá thành công viên đá này, Phong Dực lập tức cho người mang về đây trước, đeo lên cho cô.

"Trước đó tôi thấy Phong phu nhân không đeo gì, còn thấy lạ. Giờ nghĩ lại, hẳn Phong tổng đã sớm chuẩn bị mua viên đá quý này cho cô."

"Phong tổng đối xử với cô thật tốt."

Ai cũng khen lấy câu, Bắc Vũ Đường nói lời khách sáo với họ một lát rồi mới rời đi.

Ở đại sảnh yến hội, Phong Dực vẫn luôn chú ý lối vào, thấy cô xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng lên, bỏ lại người bên cạnh, vội vàng đi về phía cô.

"Sao em đi lâu vậy?" Phong Dực thuận thế vòng eo ôm chặt cô vào lòng, cảm giác như đã cách xa cô mấy ngày rồi vậy.

"Gặp phải vài người, hàn huyên mấy câu. Em hơi mệt."

"Chúng ta về nhà."

Phong Dực trực tiếp mang Bắc Vũ Đường về nhà.

Nhật Anh nhìn họ rời đi, nắm chặt di động trong tay.

Không biết các người còn hạnh phúc bao lâu!

Cô ta nở nụ cười lạnh lẽo.

Người đàn ông kia có thể lợi dụng.

Một người đàn ông tuyệt đối không thể chịu đựng một người phụ nữ từng thuộc về một người đàn ông khác, đặc biệt là loại đàn ông như Phong Dực.

Trước đó còn định dùng thủ đoạn đặc biệt, gạo nấu thành cơm, giờ xem ra còn có cách đối phó với cô tốt hơn.

Trong căn phòng tối tăm, Lê Xuyên uống say như chết, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, người nằm trên sofa lảo đảo đứng dậy mở cửa, một nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng chờ bên ngoài.

"Xin hỏi có phải anh Lê Xuyên không?"

Lê Xuyên nấc rượu một tiếng rồi trả lời, "Là tôi."

"Ở đây có một gói hàng gửi anh."

Lê Xuyên ký tên xong, lấy gói hàng từ tay nhân viên chuyển phát nhanh.

Hắn nhìn thoáng qua đơn, không có thông tin người gửi, nghi ngờ mở gói hàng ra, một chồng giấy dày rơi từ trong ra.

"Gì đây." Lê Xuyên nghi hoặc cúi xuống đất nhặt lên.

Khi thấy tên Phong Dực bên trên, Lê Xuyên lập tức có hứng thú, tỉ mỉ lật đọc, càng đọc, đôi mắt càng sáng.

"Không được, mình nhất định phải cứu Tiểu Vũ Nhi ra, không thể để Tiểu Vũ Nhi rơi vào tay tên ma quỷ kia!"
****

"Tiểu thư, đồ đã đưa đến tay Lê Xuyên." Người tới nói với cô gái xinh đẹp ngồi chủ vị.

"Giám sát nhất cử nhất động của hắn, chỉ cần hắn hành động thì lập tức báo cáo với tôi."

"Tôi hiểu rồi." Người nọ dường như nghĩ đến gì đó, nhắc nhở, "Tiểu thư, với thân phận đó, hắn rất khó tiếp cận Bắc Vũ Đường."

"Chúng ta giúp hắn, để hắn mau gặp Bắc Vũ Đường."

"Tôi hiểu rồi."
****

"Hôm nay thật sự không tới công ty với anh sao?"

Người nào đó chấp nhất đứng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

Bắc Vũ Đường nhìn người đàn ông trước mặt, có cảm giác thật vô lực, ngày nào cũng dẫn theo cô đi làm. Nếu cô không đi, anh cũng không đi.

Aizz, có cần tùy hứng như vậy không chứ.

"Hôm nay em đã hẹn đi dạo phố cùng Tô Nhu."

Ngày ngày dính bên nhau cũng không thấy ngấy. Được rồi, tuy cô cũng không thấy ngấy, nhưng đôi khi tách nhau ra cũng tốt cho tình cảm :3

"Anh và em cùng đi đi, anh có thể xách đồ." Người nào đó đề nghị.

"Đừng! Anh đừng đi theo!" Bắc Vũ Đường vội ngăn cản suy nghĩ đáng sợ kia của anh.

Lần trước, lần trước nữa, Tô Nhu hẹn cô đi dạo phố, anh lì lợm la liếm đi theo, vốn định để anh xách đồ, nào ngờ anh bảo mình đi xách đồ, thế quái nào mà cuối cùng người đi dạo phố chỉ còn cô và anh.

Còn Tô Nhu thì đã trực tiếp biến mất.

Mỗi lần chất vấn có phải anh lại đe dọa người ta không, anh đều nhìn cô bằng vẻ mặt vô tội, còn mỹ kỳ danh nói là Tô Nhu không muốn làm bóng đèn, không liên quan gì đến anh.

Lời như vậy tin anh mới có quỷ!

Gia hỏa này còn vô sỉ gọi điện cho Tô Nhu để giáp mặt đối chất, kết quả thế nào, dùng mông cũng nghĩ ra!

"Thật sự không cần anh đi?" Người nào đó hấp hối giãy giụa.

"Đúng vậy, không cần." Vũ Đường kiên quyết, tuyệt đối không thể mềm lòng.

Phong Dực u oán nhìn cô, đáy lòng trộm nhớ cho Tô Nhu một bút.

Tô Nhu này đúng là phiền toái, vì sao luôn cướp vợ với anh!

Tô Nhu đang chuẩn bị ra cửa thì hắt xì một cái, xoa xoa cánh tay, thì thầm trong lòng, sao trời nóng thế mà mình lại thấy lạnh thấu tim gan là sao.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, bắt đầu vuốt lông cho người nào đó, "Ngoan, đi làm. Buổi tối là gặp được em rồi."

"Buổi tối?!" Người nào đó tối sầm mặt.

Tô Nhu này lại dám chiếm cả một ngày của vợ anh, quả là tội không thể tha thứ!

Phong Dực đã âm thầm mưu tính xem nên đưa tên phiền toái này đến nơi xa rất xa nào.

Bắc Vũ Đường nhón chân, hôn lên trán anh, "Em sẽ mang cơm cho anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play