Tác giả: Vân Phi Mặc
"Anh không đi xử lý có sao không?"
Phong Dực nắm lấy tay cô, "Chuyện nhỏ này mà còn không xử lý được, tập đoàn phí khoản tiền lớn như vậy thuê người để làm gì?"
Bắc Vũ Đường cười nhạo, "Anh muốn lười thì nói thẳng, nói hay thế làm gì."
Phong Dực hôn mu bàn tay cô, "Không gì gạt được vợ yêu."
Ách, sao gia hỏa này mặt dày thế.
Hai người nắm tay nhau, chọn hàng trên kệ hàng.
"Đồ ăn của hãng này khá ngon."
Bắc Vũ Đường chỉ một cái chocolate, Phong Dực ngoan ngoãn lấy đưa đến tay cô.
"Cái này."
"Cả cái này nữa."
Toàn bộ quá trình, Vũ Đường chỉ huy, Phong Dực đảm nhiệm vị trí chân sai vặt.
Nhật Anh biết Phong Dực xuất hiện ở một siêu thị thì vội đuổi qua, vừa lúc nhìn thấy Phong Dực ôm một cô gái lên xe đi.
Nhìn bóng dáng kia, cô ta liếc mắt đã nhận ra đó là cô gái hát ở sòng bạc.
Đáng chết!
Nhật Anh rất tức giận.
Cô gái kia có gì tốt, trừ hát hay tí, diện mạo lại bình thường, chẳng thấy đẹp ở đâu cả!
Một cô gái bình đạm như vậy, không xứng có được Phong Dực.
Tin tức Phong Dực và mỹ nhân xuất hiện trong siêu thị đồng loạt xuất hiện trên các trang báo lớn.
Trong một căn phòng tối tăm, một người đàn ông trẻ lăn từ trên sofa bẩn loạn xuống đất.
"Tiểu Vũ Nhi, em đi đâu rồi?"
Người đàn ông vô thức lẩm bẩm.
'Cốc cốc cốc." Cửa phòng bị gõ, người bên ngoài thấy người trong phòng mãi không trả lời, gõ càng lúc càng mạnh.
"Lê Xuyên, tôi biết cậu ở trong đó, ra đây ngay cho tôi!"
"Lê Xuyên, đừng có giả chết!"
"Cậu mà không ra, tôi sẽ mở cửa!"
Người ngoài phòng thấy hắn không để ý, không còn kiên nhẫn, trực tiếp mở cửa, mùi thối gay mũi bay từ trong phòng ra.
Chủ nhà mập mạp liếc mắt đã thấy Lê Xuyên say ngã trên đất, cau mày, "Lê Xuyên, tỉnh lại."
Lê Xuyên mơ màng mở mắt ra, thấy chủ nhà đang đứng trước mặt mình.
"Chủ nhà đến đó à."
"Cậu đã khất nợ nửa tháng tiền thuê nhà rồi, cuối cùng bao giờ cậu trả tiền thuê nhà? Nếu cậu không trả nổi thì mau cuốn gói đi đi."
Lê Xuyên cuối cùng cũng tỉnh rượu, lau mặt, để mình hoàn toàn tỉnh táo lại, "Chủ nhà, hơn một tuần nữa là tôi nhận tiền lương. Lúc đó tôi nhất định sẽ trả tiền thuê nhà."
Chủ nhà nhìn gã, mặt đầy ghét bỏ, "Hạn cuối cùng tôi cho cậu là một tuần. Một tuần sau không trả tiền thuê, cậu cút xéo cho tôi."
"Được, được, được." Lê Xuyên đáp liên tục.
Hắn đứng lên đi vào phòng tắm, rửa sạch mặt, nhìn gương mặt suy sút trong gương, lắc lắc đầu.
Chẳng lẽ Tiểu Vũ Nhi thật sự không tồn tại, chỉ là ảo giác của mình sao?
Từ một năm trước, sau khi đi công tác về, hắn phát hiện trong phòng đã không còn Tiểu Vũ Nhi nữa.
Cửa vẫn khóa, đồ trong phòng vẫn vậy, chỉ thiếu chủ phòng.
Hắn báo cảnh sát, trích xuất camera theo dõi, nhưng mà tất cả camera ở làng chài nhỏ đều không quay được cô, cô giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Hắn không tin, bắt đầu tìm kiếm tung tích cô từ hàng xóm xung quanh, lại không thu được gì cả. Hắn như mất hồn, liên tục mắc lỗi trong công việc, bị công ty sa thải.
Sau đó một công ty khác nhận hắn vào làm, đãi ngộ không cao như lúc trước. Mà khoản nợ thẻ tín dụng khiến hắn càng thêm khổ.
Giờ hắn một nghèo hai trắng, trắng hai bàn tay.
"Tiểu Vũ Nhi, rốt cuộc em đang ở đâu?!"
Lê Xuyên thay một bộ quần áo sạch sẽ, cầm ví tiền ra khỏi phòng. Đến nhà báo, mấy cô gái trẻ đang ríu rít nói chuyện.
"Không tin được là Phong Dực lại có bạn gái."
"Bạn gái anh ấy thật đẹp, chẳng trách Phong Dực lại thích chị ấy."
"Mái tóc dài màu xanh biển đó thật đẹp."
Lê Xuyên mới đi qua bên cạnh các cô ấy nghe được câu cuối thì dừng bước, vội cướp báo từ tay các cô ấy.
"Anh làm gì thế hả?!" Mấy cô gái tức giận mắng.
Lê Xuyên không để ý đến họ, ánh mắt nôn nóng nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút mơ hồ kia.
Là cô, là Tiểu Vũ Nhi của hắn!
Lê Xuyên rất kích động, cuối cùng hắn cũng tìm được Tiểu Vũ Nhi!
Cô gái cướp lại tờ báo từ tay Lê Xuyên, "Muốn đọc tạp chí thì tự đi mà mua."
Lê Xuyên không để ý đến các cô ấy, đến nhà báo mua một cuốn tạp chí. Sau khi kích động đi qua, Lê Xuyên bình tĩnh lại, chú ý đến sự tồn tại của Phong Dực, thấy bộ dáng thân mật của hai người, lửa giận trong lòng hắn bùng lên, đó là cảm giác giận dữ khi bị phản bội cùng với đố kỵ.
Cô... Sao cô có thể ở bên Phong Dực.
Cô hẳn phải là của hắn!
Lê Xuyên rất tức giận, hận không thể đi tìm Tiểu Vũ Nhi ngay, nhưng hắn biết, hắn bây giờ rất khó tiếp cận được Tiểu Vũ Nhi.
Hắn cần phải từ từ mưu tính.
Có mục tiêu, có động lực, Lê Xuyên tỉnh táo hẳn lên, bắt đầu tính toán xem nên tiếp cận Tiểu Vũ Nhi như thế nào.
****
Phong Dực đã nhìn về phía nhà tắm không dưới mười lần.
Cô đã vào phòng tắm khoảng nửa giờ rồi mà vẫn chưa thấy ra.
Phong Dực cuối cùng không chịu nổi, "Đường Nhi."
Mỹ nhân ngư Vũ Đường đang thoải mái dựa vào bồn tắm lắc lắc cái đuôi, hoàn toàn không muốn nhúc nhích. Thoải mái quá, ngâm mình trong nước thật thoải mái~
Bồn tắm nơi này lớn, còn lớn hơn cả hai cái phòng của cô, có thể gọi là bể bơi cỡ nhỏ rồi, ngâm mình ở đây còn thoải mái hơn cả cái bồn tắm ở nhà mình nữa, hơn nữa cái bồn tắm này còn có chức năng mát xa, còn có thể tạo ra cảm giác như đang lướt sóng vậy.
Nói tóm lại là cô rất hài lòng với bồn tắm này.
"Em ra ngay đây."
Phong Dực thấy cô không sao, lại ngồi về chỗ.
Thời gian dần trôi, Phong Dực nhìn kim dài đồng hồ đã đi từ số 4 đến số 7. Ngay của cô nhanh thật đấy.
Phong Dực lại đứng dậy, đi về phía phòng tắm, "Đường Nhi, nên ra thôi. Em đã ngâm 45 phút rồi."
Tắm nữa sẽ không tốt cho da.
"Biết rồi, biết rồi, em ra giờ đây." Bắc Vũ Đường lăn lăn trong bồn tắm, nước tựa như sóng biển đập vào người khiến cô thoải mái vô cùng.
Phong Dực sao có thể không nghe ra cô đang nói có lệ, "Năm phút sau mà em không ra, anh sẽ trực tiếp đi vào."
Bắc Vũ Đường:......
Gia hỏa 'bụng đen' này! Tắm thôi mà cũng quản rõ ghê!
Biết anh nói được làm được, con cá nào đó lưu luyến bò ra khỏi bồn tắm, khi cô ra khỏi bồn tắm, đuôi cá từ từ biến thành đôi chân thon dài, trắng nõn.
Cô lau khô người, mặc quần áo xong rồi ra ngoài.
Phong Dực vừa thấy cô ra, vươn tay ôm cô vào lòng, bá đạo siết chặt lấy cô. Bắc Vũ Đường phát hiện anh rất thích làm vậy, chỉ cần hai người ở chung, anh nhất định sẽ vòng cô vào lòng, để cô ngồi trên người anh.
Không đúng, là mỗi giây mỗi phút anh đều muốn làm vậy, chỉ là biết rõ cô không thích làm thế trước mặt nhiều người nên mới tạm chấp nhận thôi!
Nếu cô không phản đối, bảo đảm anh sẽ làm vậy mọi lúc.
"Em rất thích ngâm nước?" Phong Dực hỏi.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Em rất thích bồn tắm nhà anh."
Phong Dực bỗng nghĩ tới, lúc trước dẫn cô tới đây tham quan, sau khi cô tắm xong cô lập tức đồng ý đến đây sống, dù trước đó còn kiên quyết phản đối dọn đến đây.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, rất đáng nghi.
Chẳng lẽ cô vì cái bồn tắm này nên mới đến đây ư?!
Nghĩ đến khả năng này, Phong Dực cảm thấy nghèn nghẹn, có cảm giác mình còn không bằng một cái bồn!
"Anh và bồn tắm, em thích gì hơn?" Đôi mắt đen nặng nề nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Bắc Vũ Đường nhìn anh, cô dám chắc 100%, nếu cô nói là cái bồn tắm, vậy cái bồn tắm kia tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai!
Bắc Vũ Đường bắt đầu vuốt lông cho người đàn ông đang ghen với cái bồn tắm nào đó.
Hai tay cô ôm lấy cổ anh, "Đương nhiên là anh, bồn tắm sao so với anh được."
"Thật à?" Người nào đó vẫn ôm thái độ hoài nghi, nhưng đáy mắt lại là vui sướng không giấu được.
"Đương nhiên."
Phong Dực ấn đầu cô xuống, hôn lên đôi môi cô, hôn, hôn, trường hợp dần mất khống chế, không biết là ai chủ động, bắt đầu khi nào, hai người thuận lý thành chương hòa làm một thể, biến thành vợ chồng thật sự.
Bảy tiếng sau Bắc Vũ Đường cảm giác cả người khó chịu, vặn vẹo người, cánh tay bên hông cô không tự giác siết chặt lại.
Bắc Vũ Đường vỗ lên tay anh, "Mau buông em ra, em muốn vào phòng tắm."
Phong Dực mở mắt ra, trực tiếp bế ngang cô lên, "Anh ôm em qua."
Bắc Vũ Đường muốn từ chối cũng không kịp, người đã bị anh ôm vào phòng tắm.
"Em muốn ngâm nước, anh ra ngoài trước đi."
"Vợ, hai chúng ta cùng ngâm đi."
Bắc Vũ Đường trừng anh, trực tiếp từ chối, "Không cần. Ngâm cùng anh, em cảm giác mình sẽ không ngâm được."
"Anh bảo đảm anh sẽ không làm gì cả."
"Lời của đàn ông trên giường mà tin được thì heo mẹ biết leo cây. Được rồi, anh đi ra ngoài đi." Bắc Vũ Đường trong lòng có cố kỵ.
Thân phận của cô không chỉ liên quan đến sự an toàn của cô mà còn liên quan đến tộc nhân ngư đằng sau cô. Đó là một chủng tộc lánh đời, cô cũng chỉ ở đây mấy năm ngắn ngủi, cô không muốn vì lòng riêng mà khiến tộc nhân ngư bị người ta phát hiện.
Cũng không phải cô không tin Phong Dực, mà cô lo lắng, nếu một ngày cô không còn nữa, Phong Dực sẽ đi tìm tộc nhân ngư, đi tìm cô.
Cô hiểu tính anh.
"Đó là đàn ông khác, anh khác mà." Phong Dực nghiêm trang nói.
Bắc Vũ Đường hừ hừ hai tiếng, "Trước đó ai còn bảo đảm lần cuối cùng nhỉ, đó là lần cuối cùng của anh à?" Nói xong, Bắc Vũ Đường véo thịt bên hông anh.
Phong Dực bị cô véo, không những không thấy đau mà còn tỏ vẻ hưởng thụ.
Bắc Vũ Đường đẩy gia hỏa mặt dầy này ra ngoài, trực tiếp đóng cửa phòng tắm lại.
Cô từ từ tiến vào nước, cảm giác khát khô dần biến mất, cả người vô cùng thoải mái. Khi Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng tắm, Phong Dực lại dính lên, lặng lẽ mang theo cô lên giường hoạt động.
"Đường Nhi, mùi của em thật thơm, rất dễ ngửi."
Bắc Vũ Đường liếc cái đã biết anh muốn gì, "Người anh hôi quá, đi tắm đi."
Anh cúi đầu ngửi mùi trên người, chỉ ngửi được mùi hai người giao hòa.
Bị vợ yêu ghét bỏ, Phong Dực ngoan ngoãn bước vào phòng tắm.
Bắc Vũ Đường thấy anh đi rồi, cảm thấy mình hẳn nên cách xa cái giường ra, nhanh như chớp chạy ra phòng khách. Khi cô thấy đồng hồ treo phòng khách, mắt hơi nheo lại.
Cô nhớ lần trước tắm là đầu buổi chiều, giờ là 8h tối, thời gian giữa hai lần tắm là 7 tiếng. Trước đó cô đã từng thử nghiệm rồi, khoảng năm giờ là cần tắm, giờ lại kéo dài ra được hai giờ.
Đây là ngẫu nhiên hay......
Thay đổi này, chẳng lẽ có liên quan đến Phong Dực?
Trước đó còn bình thường, chỉ sau khi tiến thêm một bước với anh thì thời gian mới kéo dài ra. Chẳng lẽ vì người và nhân ngư giao hợp khác chủng tộc nên mới thay đổi?
Nhưng mà, cũng không đúng.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, sau khi bị bán cho phú thương, cũng không có gì thay đổi cả.
"Nghĩ gì vậy?" Phong Dực vòng tay qua eo ôm cô từ phía sau.
"Đang nghĩ chúng ta ăn gì."
Phong Dực cắn vành tai cô, "Anh muốn ăn......"
Bắc Vũ Đường trực tiếp đẩy anh ra, "Anh tốt nhất đừng nói nữa."
"Bá đạo!" Phong Dực cười khẽ.
"Em bá đạo thế đấy, không thích thì cách xa em ra."
Phong Dực mặt dày vô sỉ đáp, "Ừ, anh thích em bá đạo như vậy."
Bắc Vũ Đường bật cười, "Phong tổng, anh như vậy, cấp dưới của anh có biết không?"
"Dù biết thì họ cũng sẽ coi như không biết."
Ack......
Anh hiểu biết cấp dưới của anh ghê ha.
Cuối cùng, Phong tổng tự mình xuống bếp, nấu một bữa hải sản phong phú cho cả hai.
Biết cô thích hải sản, mỗi ngày anh đều cho người chở hải sản mới tới.
****
Ở khách sạn nào đó, một cô gái đang gọi video.
Lão tổng HC cau mày nói, "Nhật Anh, con thật khiến cha quá thất vọng. Cha nghe nói Phong Dực đã có bạn gái."
"Cha, có bạn gái thì sao. Phàm là đàn ông thành công, bên cạnh sao chỉ có thể có một người phụ nữ. Giờ thắng lợi, không có nghĩa cô ta có thể trở thành Phong phu nhân."
"Người phụ nữ đó đẹp hơn con."
Nhắc đến vấn đề này, Nhật Anh càng thấy khó chịu. Trước đó còn tưởng người phụ nữ kia cũng chỉ bình thường thôi, nào ngờ đảo mắt lại biến thành mỹ nhân tuyệt sắc, chuyện này khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
"Đẹp cũng chưa chắc có thể giữ được trái tim đàn ông. Cha, con sẽ khiến anh ta yêu con. Con đã hỏi thăm rõ ràng, mai Phong Dực sẽ tham gia một buổi tiệc đấu giá từ thiện, đến lúc đó con sẽ nghĩ cách để Phong Dực có quan hệ với con."
"Con cần nắm chắc chừng mực, tuyệt đối đừng để Phong Dực chán ghét, nếu không, cha cũng không giữ được con."
"Cha yên tâm, con hiểu mà."
Ngắt video xong, sắc mặt Nhật Anh trầm xuống.
Cô ta chưa bao giờ tin có người đàn ông mình không trị được, vốn chưa thu phục được Phong Dực cũng là do anh không cho cô ta cơ hội khiến anh hiểu mình, một khi anh hiểu mình rồi thì chắc chắn sẽ yêu mình.
Cô ta vốn muốn tính toán từ từ, nhưng người phụ nữ kia xuất hiện khiến cô ta không thể bí quá hóa liều.
Tiệc từ thiện tối mai là cơ hội của cô ta.
Lê Xuyên cũng có cùng tâm tư với cô ta, vẫn luôn tìm thời cơ. Hắn thám thính được tin tức Phong Dực rất có thể sẽ tham gia buổi tiệc đấu gia từ thiện, trăm phương nghìn kế tìm cách tiến vào.
"Phong tổng, hội đấu giá lần này có một khối ngọc bích tuyệt vô cận hữu (Chỉ có một trên đời) trên thế giới, màu sắc cực kỳ đẹp."
"Xếp lịch đi."
"Tôi hiểu."
Đèn vừa sáng, ánh đèn lộng lẫy, từng chiếc xe sang tiến vào biệt thự xa hoa, từ chân núi đến đỉnh núi, qua tầng tầng trạm kiểm soát, người có thể đến Vân Đỉnh Sơn Trang, nhất định là phú hào, danh sĩ một phương.
Một chiếc xe dài tiến dần tới, người hầu tiếp khách thấy biển số xe thì vội dẫn xe đến vị trí chính giữa cửa lớn.
Xe vừa dừng lại, đứa bé lập tức tiến lên mở cửa xe, một đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt mọi người, sau đó dáng người đĩnh bạt cũng xuất hiện trước mặt họ.
Người đàn ông xuất hiện lập tức khiến các khách khứa chưa vào bàn đều nhìn qua.
Người đàn ông làm lơ ánh mắt đánh giá của người xung quanh, khom lưng vươn tay nắm tay cô gái trong xe ra. Khi cô gái xuất hiện, ánh mắt xung quanh lập tức bị cô hấp dẫn.
Bắc Vũ Đường vươn tay vãn lấy cánh tay anh, anh vòng tay ôm lấy eo cô, hai người đi về phía phòng tiệc.
Cửa phòng từ từ mở ra, có người trong đại sảnh buổi tiệc nhìn qua, vừa nhìn, ánh mắt đã không dời được nữa. Những người khác thấy lạ cũng nhìn qua, cuối cùng tất cả họ đều chú ý đến sự khác thường từ lối vào, họ quay đầu nhìn lại, cuối cùng tiếng nói chuyện im bặt.
Người tới cao ráo, mặc âu phục may thủ công khéo léo, càng tôn lên dáng người anh, khuôn mặt lạnh lùng ít khi nói cười, môi mỏng mím chặt, anh lạnh lẽo uy nghiêm, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến không khí xung quanh trở nên áp lực.
Trong phòng toàn là nhân tài xuất chúng, nhưng mọi người dường như đều làm nền cho anh.
Lúc này, cô gái bên cạnh anh không những không bị khí thế lạnh lẽo bá đạo kia ảnh hưởng mà còn càng có vẻ phù hợp với anh hơn.
Chỉ do khí thế của cô gái đó, không phân cao thấp với anh, dù là danh môn vọng tộc cũng không thể có được khí thế như cô.
Đó là ý vị lắng đọng qua vô số năm tháng.
Dung nhan của cô gái càng khiến người ở đây kinh diễm, bộ váy màu lam dài, cắt may hoàn mỹ càng tôn dáng người cô, mái tóc màu xanh biển tùy ý buông, ý nhị không nói thành lời.
Hai người chậm rãi bước lại gần mọi người, khách khứa tỉnh táo lại thì sôi nổi tiến lên chào đón.
Cô là người phụ nữ đầu tiên Phong Dực dẫn theo, khiến mọi người càng coi trọng cô hơn.
"Nữ sĩ này là?" Người chủ trì buổi tiệc lần này – lão Tưởng cười tủm tỉm hỏi.
Phong Dực rất vui vẻ giới thiệu Bắc Vũ Đường, "Vợ của tôi, Bắc Vũ Đường."
Lão Tưởng sửng sốt, người xung quanh cũng sửng sốt.
Họ chỉ nghĩ đây là bạn nữ của anh, nào ngờ lại là vợ anh. Tin tức này giống như ném một hòn đá nặng vào hồ nước tĩnh vậy.
Có người thông minh phản ứng nhanh, "Phong phu nhân quả là xinh đẹp."
"Chỉ có mỹ nhân như Phong phu nhân mới xứng đôi với Phong tổng."
Một đám khen Bắc Vũ Đường không cần tiền, vì họ phát hiện, khen Phong phu nhân còn được Phong tổng thích hơn cả khen chính anh.
Đám người này tự nhiên tinh mắt gãi đúng chỗ ngứa.
Một nhóm phục vụ cầm khay đi lại, không ngừng len lỏi giữa các vị khách. Một phục vụ trong đó thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện, đôi mắt nhìn thẳng, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Một thiếu niên phục vụ khác chú ý tới sự khác thường của hắn, "Lê Xuyên, đừng nhìn. Cô gái như vậy, anh không thể mơ ước được đâu."