Tác giả: Vân Phi Mặc
Thời gian Bắc Vũ Đường nằm viện, nhóc Giang Ly có thể nói là một bước cũng không rời canh giữ ở bên, còn tận tâm tận lực chăm sóc cô hơn cả y tá.
Hôm đó, nhóc Giang Ly kích động nói, "Dì Bắc, hai tên bắt cóc đã nhận hình phạt."
"Còn tên còn lại thì sao?" Bắc Vũ Đường đã đoán được đại khái, nhưng vẫn hỏi một câu.
"Tên muốn giết chúng ta đã chết." Nhóc Giang Ly oán hận nói.
Lại nói, Bắc Vũ Đường cũng không ngờ, lão tam bị thương nặng vậy lại tỉnh lại, thậm chí còn đánh lén họ.
"Dì Bắc, từ mai cháu muốn đi rèn luyện thân thể, học Tae Kwon Do."
Bắc Vũ Đường gật đầu tán thành, "Được, sau này nếu gặp nguy hiểm thì cháu cũng có năng lực tự bảo vệ bản thân."
"Chờ cháu học xong, cháu sẽ bảo vệ dì Bắc." Nhóc Giang Ly trịnh trọng bảo đảm.
"Ái chà, Tiểu Ly Nhi của dì cũng đã biết bảo vệ dì rồi." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm nhìn cậu, thật sự là càng nhìn càng thích, khuôn mặt nhỏ này đúng là đẹp trai thật đấy.
Bắc Vũ Đường thật sự không ngờ lần này lại hiệu quả đến vậy.
Thật ra, cô không biết, khi máu tươi của cô văng tung toé trên mặt cậu, nhóc Giang Ly đã ngốc người, khi tỉnh táo lại, thấy cô ngã xuống, lòng cậu đã bị chấn động rất mạnh.
Nhóc Giang Ly tuy sống cẩm y ngọc thực, nhưng từ nhỏ cậu đã không có tình thương của mẹ, ngay cả tình thương của cha cũng ít đến thảm thương. Cậu cực kỳ khát vọng có người yêu thương mình, che chở mình, nhưng mười mấy năm trước, cậu vẫn luôn cô đơn.
Mãi đến ngày đó, thấy cô bảo vệ cậu phía sau, chặn con dao lại cho cậu, linh hồn nhỏ bé của cậu nhóc đã khắc một dấu vết rất sâu, đời này không thể huỷ diệt.
Nửa tháng dưỡng thương trong bệnh viện qua đi, cuối cùng cũng tới ngày xuất viện. Ngày xuất viện, nhóc Giang Ly cố ý xin nghỉ đến đón Bắc Vũ Đường.
Về đến Giang gia, Giang tẩu đưa hành lý đến một phòng khác.
"Phu nhân, Giang tổng bảo để cô nghỉ ngơi thật tốt."
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Cô vừa lòng nhìn căn phòng này, tuy không rộng như phòng ngủ chính, nhưng được cái là ngủ một mình, tốt hơn bất kỳ điều gì rồi!
Bắc Vũ Đường chú ý đến vết bầm tím trên tay nhóc Giang Ly, "Tiểu Ly Nhi, đưa tay ra đây."
Nhóc Giang Ly không hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn ngoan ngoãn vươn tay ra.
Bắc Vũ Đường xốc tay áo cậu lên, thấy người cậu chỗ xanh chỗ tím.
"Sao lại có nhiều vết bầm như vậy?"
Nhóc Giang Ly cười không để tâm, "Không sao đâu, do tập Tae Kwon Do bị ngã nên vậy thôi. Huấn luyện viên nói không bị thương thì không giỏi lên được."
"Đau không?" Bắc Vũ Đường cau mày, ôn nhu hỏi.
"Không đau." Cậu lắc đầu.
Bắc Vũ Đường vươn tay, xoa đầu cậu, "Sao lại không đau. Bắt đầu từ mai, dì Bắc phụ trách việc tắm rửa của nhóc."
"Hả?!!" Nhóc Giang Ly mộng bức nhìn cô, "Dì Bắc, vậy không tốt đâu."
Bắc Vũ Đường biết cậu hiểm lầm, cũng không giải thích, còn cố ý trêu đùa cậu, "Có gì mà ngượng, sợ dì Bắc làm gì nhóc à? Có phải nhóc không muốn không?" Nếu vậy thì dì đau lòng lắm."
Nhóc Giang Ly thấy cô đau lòng, khuôn mặt tuấn mĩ nhăn lại, cuối cùng cắn răng, "Dì Bắc, cháu sẽ qua."
Bắc Vũ Đường nghe được, lập tức nở nụ cười, "Vậy quyết định thế nhé. Mai tập Tae Kwon Do xong thì qua đây."
Nhóc Giang Ly biệt nữu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Bắc Vũ Đường nhìn cậu nhóc buồn bực rối rắm, trong lòng vui vẻ.
Hôm sau, Bắc Vũ Đường dặn Giang tẩu đi mua cái thùng gỗ.
Đến khi công nhân dọn thùng gỗ lên tầng hai, Bắc Vũ Đường bắt đầu dùng cái thùng nấu thuốc, mùi thuốc nồng tản khắp biệt thự, ngay cả ngoài vườn vẫn ngửi được.
"Phu nhân đang làm gì vậy?" Giang tẩu hỏi.
"Nấu nước tắm cho Giang Ly, tốt cho cơ thể thằng bé."
"Phu nhân thật tốt với thiếu gia." Giang tẩu nói.
Trước đó còn cảm thấy phu nhân giống như trẻ con ồn ào nhốn nháo với tiểu thiếu gia, không biết nhường tiểu thiếu gia, nhưng sau lần bắt cóc, chị mới biết phu nhân là thật sự tốt với tiểu thiếu gia.
"Chờ tiểu thiếu gia về thì chị đừng lỡ miệng. Tôi muốn cho thằng bé một kinh hỉ."
"Được."
"Giờ chắc thằng bé về rồi, chịu bảo nó lên thẳng tầng đi."
Bắc Vũ Đường lên tầng, một chiếc xe sang đi vào sân, dừng trước cửa biệt thự. Nhóc Giang Ly xuống khỏi xe, Giang tẩu nhận cặp sách của cậu qua.
"Giang tẩu, dì Bắc đâu?" Nhóc Giang Ly vừa xuống xe đã hỏi.
"Phu nhân đang ở trên tầng chờ cậu, cậu đi qua tìm cô ấy là được."
"Trong nhà sao lại có mùi thuốc?" Mũi cậu ngửi ngửi.
"Đây là thuốc phu nhân nấu." Giang tẩu trả lời.
Nhóc Giang Ly khẩn trương hỏi, "Dì Bắc bị bệnh?"
"Ách, à... Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, hay là cậu tự hỏi phu nhân đi."
Nhóc Giang Ly gật đầu, "Vậy cũng được, tôi lên tìm dì Bắc."
Nhóc con lên tầng hai, mùi thuốc ngày càng nồng, đến phòng Bắc Vũ Đường, không tìm thấy cô, cậu quay đầu đi về phòng mình, quả nhiên thấy dì Bắc.
Bắc Vũ Đường vẫy tay với cậu, "Tới, tới, tới, cởi quần áo ra, dì tắm rửa cho."
Nhóc Giang Ly cứng đờ, lộ vẻ khó xử, "Dì Bắc, cháu lớn rồi, cháu có thể tự tắm."
"Còn chưa đủ 18 tuổi thì chưa lớn." Bắc Vũ Đường nghiêm trang nói.
"Nhưng mà... Nhưng mà... Nam nữ cổ đại bảy tuổi đã khác biệt. Giờ cháu đã 13 rồi." Nhóc Giang Ly liều chết bảo vệ thân thể trắng nõn của mình.
Nếu không phải sợ dì Bắc đau lòng, cậu sẽ không nói nhiều như vậy đâu.
"Nhóc cũng đã bảo đó là cổ đại, giờ là hiện đại, nào có cổ hủ như vậy. Không ngờ Tiểu Ly Nhi nhà ta lại ngây thơ như vậy." Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm vẫy tay với cậu, "Mau, mau qua đây."
Minh ở trong hư không nhìn thấy người nào đó không biết xấu hổ trêu đùa trẻ con, yên lặng trợn trắng mắt.
Chắc cô không biết mình lúc này đáng khinh đến mức nào đâu.
Nhóc Giang Ly mặt nhăn như ông cụ, nhưng cậu lại không dám nói không.
"Dì Bắc, thật sự phải như vậy sao?" Nhóc Giang Ly rối rắm.
"Đương nhiên."
Nhóc Giang Ly hít sâu một hơi, thôi thôi, để cô ấy nhìn đi.
Bắc Vũ Đường thấy cậu 'khẳng khái hy sinh', trong lòng vui sướng vô cùng, suýt thì bật cười thành tiếng.
"Cởi quần áo đi." Bắc Vũ Đường xấu xa nói.
Nhóc Giang Ly yên lặng thở dài một hơi, nhận mệnh cởi quần áo, còn thường dùng ánh mắt e lệ nhìn trộm cô, xem cô có đang rình xem không. Nhưng mà, cậu phát hiện, cô không hề rình xem, cô đang xem quang minh chính đại.
Haizz, mệt tim quá!
Bắc Vũ Đường trêu đùa một lúc, cuối cùng cũng tha cho cậu.
"Dì đã chuẩn bị thuốc tắm cho nhóc ở phòng tắm ấy, ngâm đủ nửa giờ mới được ra."
Bàn tay đang cởi quần áo của nhóc Giang Ly dừng lại, nghe được tiếng đóng cửa.
Cậu sửng sốt một giây, vội vàng chạy vào phòng tắm, thấy bên trong đang đặt một cái thùng gỗ thật lớn, mùi thuốc nồng đạm từ trong thùng truyền ra.
Đây là...
Cậu cũng đã hiểu, cậu bị Bắc Vũ Đường trêu đùa, nhưng cậu không những không thấy giận, mà còn cảm thấy ấm áp.
Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường mỗi ngày nấu nước thuốc cho cậu tắm, thân thể cậu cũng ngày càng chắc nịch.
Nhóc Giang Ly càng ngày càng ỷ lại Bắc Vũ Đường, cô nói gì, cậu nghe nấy.
Xuân tới thu đi, chớp mắt, Bắc Vũ Đường đã ở đây năm năm, mà nhóc Giang Ly cũng từ thằng nhóc choai choai trở thành một thiếu niên đẹp trai.
Bắc Vũ Đường nhìn thiếu niên trầm ổn, nội liễm, ít nói ít cười bên cạnh, trong lòng buồn bực, mới qua năm năm, sao cô cảm thấy tính cách thằng nhóc này vẫn phát triển theo phương hướng kiếp trước vậy nhỉ?
Kiếp trước Giang Ly tính tình tối tăm, lạnh lẽo, hoàn toàn là vì thiếu tình thương từ nhỏ, hơn nữa lúc bị bắt cóc còn chịu nhiều đau khổ nên tính tình cậu mới hoàn toàn không rộng rãi sáng sủa được.
Kiếp này, năm năm cô đều quan tâm săn sóc cậu mà.
Nhưng vì sao lại không sáng sủa được tí nào thế!
CMN, rốt cuộc là sai ở đâu chứ!
Giang Ly bị ánh mắt nóng rực của cô nhìn chằm chằm, không chịu nổi, nghiêng đầu nhìn cô, "Vũ Đường, có chuyện gì thế?"
Bắc Vũ Đường sửa đúng, "Tiểu Ly Nhi, gọi dì Bắc. Đúng là càng lớn càng không hiểu chuyện."
"Cô chỉ hơn tôi 6 tuổi." Giang Ly nghiêm túc nói.
"Sáu tuổi cũng hơn cậu một bối phận." Bắc Vũ Đường nhìn tiểu tử thúi trước mặt, nghiêm túc nói.
"Sắp đến trường rồi."
Bắc Vũ Đường trừng cậu một cái, biết ngay là lại lảng sang chuyện khác mà.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Ly đã không còn gọi cô là dì Bắc, toàn gọi thẳng tên, lần nào sửa lại cậu cũng không nghe, không thì cũng lảng sang chuyện khác.
Thằng nhóc đẹp trai nghe lời năm đó đã một đi không trở lại rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn trường học càng lúc càng gần ngoài cửa sổ, ở đây, Giang Ly sắp gặp Trương Linh Nhi, mà cô lại phải bắt đầu nhọc lòng chuyện tình cảm của cậu, chỉ cần phá hoại tất cả giao thoa giữa cậu và Trương Linh Nhi, ngăn chặn tất cả cơ hội nảy sinh tình cảm giữa họ là được.
Chiếc xe sang dài dừng ở cổng trường lớn lập tức khiến người chú ý, một đám đều nhìn qua phía này. Chỉ thấy một bảo tiêu mặc vest phẳng phiu mở cửa xe, một đôi giày sáng bóng tiến vào tầm mắt của mọi người trước tiên, sau đó thân ảnh đĩnh bạt nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Cổng trường ban nãy còn ồn ào cũng trở nên yên tĩnh vì sự xuất hiện của người nọ.
Người nọ có cánh mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng, hàng mày như kiếm nghiêng nghiêng kéo đến mấy sợi tóc đen rơi rụng bên thái dương. Sườn mặt anh tuấn, hoàn mỹ không thể bắt bẻ. Dáng người cao lớn lại không tục tằng, giống như chim ưng trong đêm đen, lãnh ngạo cô độc, lại khí thế bức người, chỉ cần một mình đã cường thế ngạo nghễ vô cùng.
Cậu đứng đó, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt.
Giang Ly tựa như không chú ý đến ánh mắt của mọi người, cong lưng nắm tay một người khác xuống khỏi xe.
Bắc Vũ Đường xuống xe, đôi mắt sáng đánh giá trường học trước mặt.
Chính chủ bên cạnh cô lại chưa thèm nhìn trường học lấy một cái, ánh mắt dừng ở người bên cạnh, đáy mắt sâu thẳm mang theo tia sáng nhu hoà.
Trường học rất khí phái, không hổ là trường số một.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu, "Đi, vào xem trường học tương lai của cậu đi."
"Được." Giang Ly nắm tay cô, thấy cô không rút ra, lông mi cong cong, dường như lấy được bảo bối.
Khi Bắc Vũ Đường và Giang Ly vào trường học rồi, đám người phía sau mới bùng nổ.
"Oa~ Người vừa rồi là ai thế, đẹp trai quá~"
"Đẹp trai thật sự luôn, nhưng không ai biết tên, chắc là tân sinh viên năm nay rồi."
"Cô gái bên cạnh cậu ta cũng xinh thật, hai người đi cạnh đăng đối quá. Đây là tổ hợp nam nữ thần chứ còn gì nữa!"
"Hai người họ đều là tân sinh viên à?"
"Xem ra bảng xếp hạng giáo thảo năm nay phải thay đổi rồi." Một cô gái mặt hoa si nói.
"Thay đổi?" Bên cạnh lập tức có người cười nhạo, "Chỉ bằng nó mà cũng muốn áp được học trưởng Âu? Mơ đi. Học trưởng Âu của chúng ta tài đức song song, học lực giỏi, gia thế tốt, còn đẹp trai ngời ngời."
"Ha hả, nói như thể người ta không có ấy." Cô gái hoa si vừa rồi lập tức cãi lại.
......
Người bên ngoài ầm ĩ thế nào, Bắc Vũ Đường và Giang Ly không rõ, hai người xử lý thủ tục đăng ký, nhận sách rồi về lớp. Bắc Vũ Đường đưa cậu đến cửa, nhỏ giọng dặn dò, "Tiểu Ly Nhi, có nhớ đã đồng ý gì với dì không?"
"Không được yêu sớm." Giang Ly không do dự trả lời.
Bắc Vũ Đường gật đầu, rất vui mừng, nhóc con nghe lời cô.
"Vừa rồi dì thấy không ít em gái xinh đẹp, cậu nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để em gái xinh đẹp ngoắc tay thôi là hồn cậu bị câu đi luôn đấy. Giờ việc quan trọng nhất là học tập, tốt nghiệp xong thì lại yêu đương cũng không muộn."
Bắc Vũ Đường không yên tâm dặn dò lại.
Đôi mắt u trầm của Giang Ly nhìn cô, giọng cậu đầy từ tính, "Vũ Đường, cô yên tâm, hồn tôi không dễ bị câu như vậy."
Bắc Vũ Đường nghĩ nghĩ, vẫn không yên tâm, lại bổ sung thêm, "Nếu cậu thật sự gặp một cô gái cậu thật sự rất thích thì đừng lừa dì. Nhớ phải dẫn về cho dì gặp, dì trấn cửa cho cậu."
Giang Ly nhếch môi, đáy mắt là nhu tình không thể hoà tan, "Sẽ không gặp người như vậy. Chuyện tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ làm được."
Hừ, là vì cậu còn chưa gặp Trương Linh Nhi thôi, gặp người ta rồi sẽ như mèo ngửi được mùi cá, sẽ đọa ma vì người ta.
"Đừng có nói chắc chắn như vậy, đến lúc gặp được, nhớ phải nói cho dì." Bắc Vũ Đường dặn.
Giang Ly thấy cô không yên tâm như vậy, chỉ có thể đáp, "Được, nhất định sẽ nói cho cô."
Bắc Vũ Đường lúc này mới lộ ra nụ cười vừa lòng, "Vậy cậu đi học đi, dì về đây."
"Được."
Bắc Vũ Đường nhìn cậu vào khu dạy học, thấy cậu vào rồi, cô mới xoay người rời đi.
Khi cô xoay người rời đi, Giang Ly đứng ở cửa sổ hành lang lẳng lặng nhìn bóng cô xa dần, mãi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất, cậu mới thu hồi tầm mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ đã không còn ôn nhu, chỉ còn lạnh nhạt.
Lúc này, ở cầu thang, có hai cô gái đang ôm sách, một cô gái nhìn thấy bóng người thon dài đứng ở cầu thang thì kéo cô gái bên cạnh dừng lại.
"Linh Nhi, cậu nhìn chàng trai đó kìa."
Trương Linh Nhi nhìn theo ánh mắt của bạn tốt Đái Hiểu Nguyệt qua, thấy được bóng người anh đĩnh cao cao đứng lặng ở đó.
"Người đó là ai vậy, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm thấy cực kỳ đẹp trai, không biết nhìn chính diện thế nào." Đôi mắt Đái Hiểu Nguyệt sáng quắc nhìn Giang Ly.
Lúc đó, chàng trai xoay người, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trong mắt hai cô gái.
Đôi mắt Đái Hiểu Nguyệt chợt trợn to, nhìn chằm chằm cậu.
Ngay cả Trương Linh Nhi cũng hoảng hốt, cô chấn động, không chỉ vì khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo kia, mà còn vì khí thế của cậu.
Giang Ly đi từng bước lên trên, cảm giác như đang bước về phía các cô, khiến tim cả hai đập bình bịch, khuôn mặt lộ ra vẻ khẩn trương và kinh hỉ.
Khi chỉ còn cách nhau vài bước, người nọ trực tiếp đi qua hai người, dường như không thấy sự tồn tại của cả hai.
Giây phút đó, Trương Linh Nhi cảm thấy có chút mất mát.
Đái Hiểu Nguyệt kích động túm tay Trương Linh Nhi, "Linh Nhi, Linh Nhi, chàng trai đó đẹp quá! Hồn của tớ bị anh ấy câu đi mất rồi! Aaaaa, không được! Tớ nhất định phải đi hỏi thăm rõ ràng thân phận của anh ấy."
"Cậu kiềm chế tí đi. Chỉ là một chàng trai thôi đã mê hoặc cậu đến thế này mất rồi." Trương Linh Nhi nhẹ vuốt mũi bạn thân.
Đái Hiểu Nguyệt chu miệng, "Cậu no không biết nỗi khổ của kẻ đói. Cậu có học trưởng Âu Thượng Kiệt rồi, chàng trai khác đương nhiên không vào được mắt cậu, nhưng tớ thì khác, tớ vẫn đang độc thân đây nè."
"Tớ và học trưởng Âu không có gì cả, cậu đừng nói bừa." Trương Linh Nhi thẹn thùng nói.
Đái Hiểu Nguyệt cười hì hì, "Linh Nhi, cậu đừng giấu tớ. Học trưởng Âu đối xử với cậu và người khác hoàn toàn khác nhau. Anh ấy cao ngạo như vậy mà còn đi làm công ích giúp cậu, có thể thấy anh ấy thật sự đặt cậu trong lòng."
"Anh ấy... Anh ấy tự mình muốn làm việc tốt, không liên quan đến tớ." Trương Linh Nhi đỏ mặt xấu hổ, "Được rồi, nhanh mang đồ cho giáo sư thôi."
"Được rồi, không đùa cậu nữa. Đi thôi."
Là tân sinh, trường học đề cử Giang Ly làm đại biểu cho tân sinh năm nay, cậu đứng ở trên bục, nhìn đám người mênh mông trước mặt, khuôn mặt không chút khẩn trương, hờ hững nhìn tân sinh bên dưới.
Tất cả tân sinh bên dưới thấy cậu lên bục, ai cũng sáng mắt lên.
"Oa oa oa, cậu ấy đẹp trai quá!"
"Đó là ai vậy, quá đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả giáo thảo ở cao trung (THPT bên mình) của tớ nữa!"
"Star hot nhất gần đây cũng không đẹp trai bằng cậu ấy, chị đây quyết định sau này sẽ là fan của cậu ấy!"
"Không biết cậu ấy ở khoa nào, có bạn gái chưa."
"Muốn sinh khỉ con cho cậu ấy ghê."
......
Các nữ sinh bên dưới nhau nhao cả lên, ánh mắt sáng bừng nhìn chằm chằm người trên bục, mà người trên bục lại thong dong bĩnh tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.
Các lãnh đạo của trường ngồi hàng đầu thấy biểu hiện của Giang Ly thì đều lộ vẻ vừa lòng.
Tân sinh này địa vị lớn, là Đại thiếu gia Giang gia, gia thế hiển hách, mà bản thân cậu còn lấy thân phận thủ khoa vào Đệ Nhất, tất nhiên sẽ là cái bánh thơm lừng trong mắt các giáo sư.
Giang Ly vừa mở miệng, tiếng thì thầm khe khẽ bên dưới lập tức biến mất.
"Tôi là đại diện cho tân sinh viên năm nay, Giang Ly."
Nữ sinh bên dưới nghe giọng nói đầy từ tính ấy thì đều lộ vẻ say mê, ngồi chờ cậu diễn thuyết tiếp.
Các lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu cũng cười tủm tỉm chờ.
Nhưng mà, họ lại thấy người nọ bỏ microphone xuống, đi xuống dưới bục rồi đi luôn.
Không sai, là đi xuống dưới bục rồi đi luôn!