Tác giả: Vân Phi Mặc

Nhóc Giang Ly sợ trắng mặt, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, cậu bịt chặt miệng mình lại.

Hai tên bắt cóc đi vòng quanh, đột nhiên, lão tam nhìn về phía nhóc Giang Ly. Nhóc Giang Ly thấy gã tiến lại gần phía mình, tim nhảy lên cổ họng, rụt cả người lại.

'Sàn sạt' tiếng ầm ĩ từ cách đó không xa truyền tới.

Lão đại gọi lão tam, "Ở bên kia, mau đuổi theo."

Lão tam dừng lại cách hòn đá vài bước, cuối cùng không tiến lên, đuổi về một hướng khác.

Nhóc Giang Ly thấy chúng đi rồi thì xụi lơ cả người, choáng váng vô cùng, bất tri bất giác ngất đi.

Bắc Vũ Đường dẫn đám bắt cóc đi qua, xác định chúng đuổi kịp thì dùng chiến thuật vu hồi.

Rất khó để hoàn toàn thoát khỏi chúng, cô cần phải nghĩ cách đánh bại chúng mới có thể thoát được.

Cả ngày không ăn gì, trước đó còn cõng nhóc Giang Ly chạy một đoạn, sức lực của cô cũng không còn là bao, nhưng bây giờ cô lại không thể chậm lại, càng không thể dừng chân nghỉ ngơi.

Bắc Vũ Đường nhìn thấy một con thỏ hoang, bỗng nghĩ ra một ý, nhặt một hòn đá ném trúng con thỏ, lúc nó dừng lại, cô nhanh chóng bắt lấy nó, cởi áo khoác của mình cột lên nó.

Chuẩn bị xong, hai tên bắt cóc cũng sắp đuổi kịp.

Bắc Vũ Đường thả con thỏ ra, sau đó chạy về một hướng khác, khi đám bắt cóc đuổi đến nơi, chúng thấy hai phía đều có tiếng vang.

"Lão đại, hình như chúng tách ra rồi."

"Con nhãi kia chắc không còn mấy sức lực, vừa lúc chúng ta có thể bắt được. Còn thằng nhãi thì đang sốt cao, chạy không nhanh. Chúng ta tách ra đuổi, đuổi kịp thì bắt chúng nó về."

"Được."

Hai người tách ra, mỗi người đuổi một hướng.

Lão đại đuổi theo đúng hướng Bắc Vũ Đường đang chạy.

Bắc Vũ Đường tránh sau một thân cây, bên tai nghe tiếng bước chân ngày càng gần. Cô ngừng thở, ánh mắt thanh lãnh.

Khi gã bắt cóc tới gần, Bắc Vũ Đường nắm bùn đất trong tay ném về phía mặt gã.

Hành động bất thình lình khiến gã đạo tặc bất ngờ. Gã nhắm mắt lại theo bản năng, dùng tay che đi, mà trong nháy mắt ấy, Bắc Vũ Đường cũng nhảy qua, mạnh mẽ tấn công gã.

Lão đại bị đánh trúng ba chiêu, cuối cùng tìm được cơ hội phản kích.

"Giỏi lắm, không ngờ mày lại là thâm tàng bất lộ." Lão đại nhổ ra một búng máu, ánh mắt âm ngoan nhìn cô chằm chằm.

Gã vặn cổ vài cái, mở rộng hai chân, khí thế của gã lúc này hoàn toàn thay đổi, giống như một con dã thú nhìn cô chằm chằm.

Bỗng chốc, gã xông lên, Bắc Vũ Đường nghiêng người tránh đi một kích đầy hung mãnh này của gã.

Hai người triền đấu, giao đấu mấy chục chiêu, Bắc Vũ Đường cảm giác được võ công của gã cao hơn lão nhị.

'Phanh' thân thể của Bắc Vũ Đường bị gã ném bay, ngã mạnh trên đất, va chạm mạnh mẽ khiến lục phủ ngũ tạng của cô đều đau lên. Lão đại nhấc chân dẫm về phía Bắc Vũ Đường đang nằm trên đất.

Bắc Vũ Đường nhanh chóng tránh đi, chỉ nghe được tiếng 'ruỳnh' vang lên, mặt đất hơi chấn động. Có thể tưởng tượng được, nếu một chân kia dẫm trúng, Bắc Vũ Đường không chết cũng tàn.

Cô vừa tránh đi, gã đã lại tấn công tiếp, ép cô liên tục lùi lại sau, không có sức chống cự.

Lão đại càng tấn công càng mạnh mẽ, Bắc Vũ Đường chỉ có thể lùi từng bước về sau.

"Ngoan ngoãn đưa tay ra chịu trói thì còn không bị đánh." Lão đại lạnh lùng nói.

Bắc Vũ Đường không để ý đến gã.

"Xem ra mày đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ." Lão đại nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, "Grừ!"

Gã nổi giận gầm lên, cơ thể như mãnh thú lao vụt qua.

Bắc Vũ Đường xảo diệu tránh đi, lúc trượt xuống, hòn đá trong tay cũng đánh trúng eo gã, chút đau đớn nho nhỏ này không khiến lão đại chú ý.

Nhưng, khi lần nữa tiến lên, cơ thể gã bỗng cứng đờ, cả người như bị bấm dừng, khuôn mặt lộ ra nét thống khổ, sắc mặt vặn vẹo.

Gã xoay người, đôi mắt nhỏ lồi lên, nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, "Mày... Mày đã làm gì tao?"

Trong thân thể gã như có gì đó quấy phá, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, cảm giác như có người dùng con dao xẻo từng miếng thịt trên người, mà thân thể gã cũng đã cứng đờ lại.

Bắc Vũ Đường bò dậy, ánh mắt lãnh lệ nhìn gã, "Mày nghĩ tao vừa làm gì?"

Lão đại nghe vậy, đồng tử co rụt.

Cô vừa cố ý tỏ ra yếu thế, nhìn như bị gã bức không còn đường lui, cực kỳ chật vật, nhưng thật ra mỗi lần ra tay, cô đều đã tính toán trước, chỉ là gã không biết cô dùng cách gì mà biến cơ thể gã thành thế này.

"Mày muốn biết?" Bắc Vũ Đường cười khanh khách với gã.

Lão đại gật đầu.

"Tiếc là tao không định nói cho mày."

Thân thể cô chợt loé, bước đến trước mặt gã, một con dao sắc bén đặt lên động mạch cổ của gã, "Mày nên cảm ơn thế giới này là xã hội pháp trị, mà tao không định để đôi tay mình nhuộm máu tươi, bằng không, mạng nhỏ của mày......"

Lão đại cảm giác được sát khí dày đặc từ cô, nhưng sát khí ấy chỉ xuất hiện trong giây lát.

Bắc Vũ Đường nâng tay chém xuống, đánh gã ngất xỉu.

Cô nhìn tên bắt cóc ngã ngất trên đất, lột quần áo của gã xuống, xé thành sợi, trói gã vào cây.

Xử lý gã xong, Bắc Vũ Đường đi về phía con thỏ hoang chạy tới.

Cô đi theo hướng con thỏ chạy, mãi không nghe được tiếng động nào.

Kỳ lạ, chẳng lẽ chạy xa đến vậy?

Bắc Vũ Đường tiếp tục chạy về phía trước, dọc theo dấu vết lưu lại trên mặt đất, giữa đường, cô thấy được cái áo khoác kia, quần áo đã bị cắt. Lại đi về phía trước, cô ngửi được mùi máu tươi, không lâu sau, cô thấy được xác con thỏ hoang cách đó không xa.

Đầu nó bị người ta vặn gãy, bộ lông trắng muốt cũng bị máu tươi nhuộm đỏ.

Bắc Vũ Đường hơi nhăn mày, nhìn quanh bốn phía một lượt, tìm được phương hướng lão tam rời đi, đi về phía đó.

Trên đường đi, cô nhìn quanh bốn phía, đồng tử chợt phóng đại.

Không ổn, hướng này là hướng nhóc Giang Ly trốn!

Chết tiệt, con thỏ hoang kia sao lại dẫn tên bắt cóc quay lại!

Vòng đi vòng lại lại về đây.

Bắc Vũ Đường không dám trì hoãn, bắt đầu chạy vội.

Đột nhiên, cô cảm giác được có ác phong đánh úp từ sau, cô mạo hiểm tránh đi bằng một tư thế mềm dẻo đến không tưởng.

Lão tam đi từ sau ra, nắm một cây gậy thô, vẻ mặt hung ác nhìn cô.

"Cuối cùng tao cũng tóm được mày." Lão tam cười âm hiểm.

Bắc Vũ Đường đứng thẳng, nhìn lão tam, không khỏi thầm thở dài nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, gã còn chưa tìm được nhóc Giang Ly.

Bắc Vũ Đường xoa cánh tay, mắt lạnh nhìn gã chằm chằm.

"Có phải mày gặp được lão đại của bọn tao rồi không?" Lão tam hỏi.

"Mày đoán xem?"

Lão tam híp mắt, "Dù mày có gặp anh ta hay không, giờ mày gặp tao, tao nhất định sẽ để mày biết sự trừng phạt cho những kẻ chạy trốn."

Gã còn chưa nói xong, Bắc Vũ Đường đã tấn công.

"Dong dài."

Lão tam hừ lạnh một tiếng, hai bên bắt đầu đánh lên.

Qua mấy hiệp, Bắc Vũ Đường cũng đã nhìn ra, trong ba tên bắt cóc, lão tam nhìn như lỗ mãng, thật ra lại là kẻ cẩn thận nhất. Mà đòn tấn công của gã cũng đơn giản thô bạo hơn hai tên trước, còn tàn nhẫn độc ác hơn.

"Phụt", Bắc Vũ Đường phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị gã đá bay ra mấy thước.

Hai trận đánh trước đã là cực hạn của cô, giờ đối chiến với lão tam, Bắc Vũ Đường có vẻ không đủ sức.

Hai người đối chiến, cô luôn ở thế yếu, cũng không phải là cô cố ý mà là thân thể cô đã quá tải, so sánh với lão tam đang ở thời kỳ toàn thịnh, không cần nói cũng biết.

"Mày đúng là một khúc xương cứng." Lão tam thấy cô đến giờ vẫn còn cứng rắn chống đỡ, nhẹ nhàng liếm môi, khoé miệng lộ ra nụ cười âm tà.

"Tao thích nhất là từ từ nhai một khúc xương cứng."

Lúc này, thân thể Bắc Vũ Đường đã đầy vết thương, đặc biệt là cánh tay và bụng còn có máu tươi tràn ra. Quần áo trên người ướt máu tươi và bùn đất, vụn gỗ khiến cô nhìn thật chật vật.

Lão tam thấy cô cố gắng đứng đó, đi từng bước về phía cô, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn con sâu cái kiến.

"Nằm xuống cho tao!" Lao tam như một con bò tót lao về phía Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường nắm bùn đất ném về phía mắt gã, gã theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng tốc độ đánh đến vẫn không giảm, dường như đã dùng tất cả sức mạnh muốn đánh cô nằm bò, dẫm xuống dưới chân.

Bắc Vũ Đường khom lưng, dùng tốc độ nhanh tránh đi, đồng thời hai chân cũng đánh về phía hai chân gã.

Khi va chạm, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy hai chân mình như đá phải ván sắt, đau toát mồ hôi.

Lão tam bị đá bay ra ngoài, rơi mạnh xuống đất.

Bắc Vũ Đường bất chấp đau đớn, cầm lấy cục đá trên đất đập về phía đầu gã, gã nâng tay lên chặn cục đá lại, nhưng chặn phần đầu, lại không chặn được trên người.

'Phụt', lão tam nôn ra máu tươi.

Tục ngữ nói: sấn tha bệnh, yếu tha mệnh (Nhân lúc người ta bệnh mà giết), ngay lúc này, cô thuận tay nhặt nhánh cây rơi trên đất, dùng lực cắm vào ngực gã, dù vậy gã vẫn muốn phản kích.

Nhưng Bắc Vũ Đường sẽ không cho gã cơ hội đó.

Một lát sau, đại hán cao lớn cường tráng ngã mạnh trên đất.

Bắc Vũ Đường đi lên trước, nhìn lão tam nằm trong vũng máu. Nếu không phải không muốn tay mình dính máu, cô thật sự không muốn quản tên này chết sống thế nào.

Cô ngồi xổm xuống điểm lên mấy huyệt đạo chủ ở ngực gã, đề phòng gã mất quá nhiều máu mà chết.

Cô tìm kiếm trên người gã, vẫn không tìm được di động.

Đúng là cẩn thận thật đấy!

Bắc Vũ Đường đi về phía nhóc Giang Ly trốn, hẳn thằng bé đang cực kỳ sợ hĩa.

Cô kéo cơ thể mệt mỏi, đi được một đoạn lại dừng bước thở dốc một hồi lâu rồi mới đi tiếp. Dọc đường đi đi dừng dừng, rõ ràng khoảng cách rất ngắn, vậy mà lại mất khoảng nửa giờ mới tới.

Lúc này, sắc mặt cô tái nhợt, không còn màu máu.

Nhóc Giang Ly trốn trong cái khe nhỏ hẹp nghe được tiếng sột soạt, mày hơi nhíu lại.

'Uỳnh', nhóc Giang Ly mở mắt ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào, mà hơn nửa ánh sáng đều dừng lại trên cơ thể người bên trên, khiến cậu phát hoảng trong giây lát.

"Bà... Bà đến rồi." Nhóc Giang Ly suy yếu nói.

Bắc Vũ Đường kéo cậu ra khỏi hang, cười nói, "Tôi đã nói sẽ không bỏ nhóc lại, đương nhiên phải tới."

Nhóc Giang Ly ra tới, cuối cùng thấy rõ tình trạng của cô, thấy cô chật vật, máu đen đầy người, đôi mắt hiện lên nét khiếp sợ.

"Bà bị thương?"

"Hai tên bắt cóc đã bị tôi đánh bại, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Bắc Vũ Đường nắm tay dắt cậu đi, nhóc Giang Ly ngoan ngoãn nắm lại tay cô.

"Tôi... Tôi tưởng bà bỏ tôi lại." Nhóc Giang Ly nhỏ giọng nói.

Bắc Vũ Đường cười nhạo, "Tôi giống người nói không giữ lời như vậy à?"

"Bà... Bà đã nói, không chạy được sẽ ném tôi lại một mình."

"Ngu ngốc, đùa nhóc thôi, vậy mà cũng không nghe ra." Bắc Vũ Đường không chút khách khí cười mắng.

"À." Nhóc Giang Ly lẩm bẩm một tiếng.

Bắc Vũ Đường lần đầu tiên thấy cậu nhóc ngoan ngoãn như vậy, quả nhiên là hoạn nạn mới thấy chân tình.

Những vết thương trên người cô lúc này cũng không uổng phí.

"Nhóc còn đi được không?"

"Đi được."

"Nếu không đi được thì nói với tôi. Tôi cõng nhóc."

Nhóc Giang Ly nhìn người cô đầy vết máu, khắp người đều là những vết thương lớn lớn bé bé, trong lòng cậu bỗng thấy thật ấm áp. Từ nhỏ đến giờ chưa ai đối xử với cậu tốt như vậy.

Đúng lúc này, phía sau có một người lao tới, đâm dao về phía nhóc Giang Ly.

Bắc Vũ Đường không kịp nghĩ nhiều, một tay đẩy cậu ra, con dao nhỏ đâm vào bụng cô.

Phụt, máu tươi bắn trên mặt, cả người nhóc Giang Ly đều ngây ngốc.

Bắc Vũ Đường nắm lấy tay người nọ, rút dao ra, trở tay chuyển hướng, con dao sắc nhọn cắt qua cổ gã, máu tươi văng tung toé. Gã trừng Bắc Vũ Đường, dường như không cam lòng chết đi.

Bắc Vũ Đường cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã xuống.

Nhóc Giang Ly nhìn người ngã trước mặt mình, cuối cùng cũng phản ứng lại, nhào đến trước mặt cô, cậu luôn nhịn không khóc, giờ nước mắt lại cuồn cuộn rơi.

"Bà đừng chết, đừng chết mà. Bà mau tỉnh lại đi, chỉ cần bà tỉnh lại, tôi không bao giờ ngỗ nghịch bà nữa. Hu hu. Tôi không muốn bà chết."

Tiếng khóc truyền đi rất xa, mà bên ngoài có tiếng còi cảnh sát vang lên. (Đột nhiên nhớ đến một câu mà tui không nhớ nghe được ở đâu: cảnh sát luôn xuất hiện khi mọi việc đã kết thúc.)

Người bên ngoài nghe tiếng khóc mà đi đến, thấy hai thi thể nằm trên đất, một thiếu niên đang ngồi gục bên cạnh một thi thể, khóc lóc thảm thiết.

"Tìm được rồi, ở đây."

Nhóc Giang Ly thấy cảnh sát tới thì hô to, "Mau... Mau cứu cô ấy. Cứu cô ấy."

Một đám người nhanh chóng tiến lên, một cảnh sát cầm súng ống đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, sờ về phía động mạch cổ của cô.

"Cô ấy còn thở. Mau đưa cô ấy lên xe cứu thương."

Nhóc Giang Ly thấy cô được nâng lên cáng, cả người vô lực ngã xuống.

Một đám người cuống quýt đưa hai con tin lên xe cứu thương, khi đi đến cạnh thi thể khác, người nọ đã tắt thở.

Bắc Vũ Đường cảm thấy mí mắt rất nặng, nhưng bên tai luôn có gì đó ồn ào mãi, khiến cô đau cả đầu.

Cô cố gắng mở mắt ra, bên tai là tiếng nhóc Giang Ly.

"Tỉnh, cuối cùng cũng tỉnh rồi." Nhóc Giang Ly kích động lau sạch nước mắt.

Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn đôi mắt đỏ hồng xinh đẹp đang nhìn cô không chớp.

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra thân thể cho cô, xác định không có vấn đề gì lớn thì mới ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại nhóc Giang Ly và một y tá.

"Nhóc khóc nhè." Bắc Vũ Đường cố sức nói.

Nhóc Giang Ly nghèn nghẹn đáp, "Không... Không có!"

Y tá giúp Bắc Vũ Đường uống nước, lại bị nhóc Giang Ly nhận lấy.

"Nếu cô cần gì thì có thể nói với tôi." Ánh mắt nhóc Giang Ly sáng quắc nhìn cô.

Bắc Vũ Đường mỉm cười đáp, "Ừ."

Cô còn đang yếu nên lại nặng nề ngủ say.

Trước khi ngủ, cô còn cảm khái, xem như lần này đánh cũng không uổng phí.

Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối. Ngoài cửa có hai giọng nói đang nói chuyện với nhau, một người trong đó là nhóc Giang Ly.

"Tôi muốn ở chung với cô ấy."

"Tiểu thiếu gia, nếu cậu lo cho phu nhân thì có thể sáng mai tới sớm." Giang tẩu khuyên nhủ.

"Không cần. Cháu cũng là người bệnh, cũng có thể ngủ lại đây." Nhóc Giang Ly chấp nhất nói.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có giọng nói trầm ổn vang lên, "Giang Ly."

Nhóc Giang Ly thấy người tới, mày hơi nhíu lại, "Ba ba."

"Quay về." Giọng Giang Nghĩa mang theo ý ra lệnh.

Nhóc Giang Ly đứng đó không đi, cả người lộ ra ý kháng cự.

"Nếu con thấy áy náy, sau này đối xử tốt với dì Bắc hơn đi, đừng lúc nào cũng đối nghịch, bắt nạt cô ấy."

"Con... Con sẽ không." Nhóc Giang Ly nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ba ba, ba ba nhất định phải bảo cảnh sát nghiêm trị mấy người xấu làm dì Bắc bị thương." Nhóc Giang Ly căm giận nói.

"Ừ. Giờ con đi theo Giang tẩu về trước đi."

Bắc Vũ Đường nghe được hai tiếng bước chân đi xa, đồng thời cửa phòng bị mở ra. Giang Nghĩa đi vào trong phòng, bật đèn lên, thấy một đôi mắt đang mở.

Giang Nghĩa đi đến bên sofa, nói với Bắc Vũ Đường, "Người khiến hai người bị thương, anh sẽ không buông tha cho chúng dễ dàng. Lần này phải cảm tạ em, em muốn gì thì cứ việc nói."

"Muốn gì cũng được sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Đuôi lông mày Giang Nghĩa khẽ nhúc nhích, "Ừ."

"Vậy tôi nói, anh đừng nóng giận."

"Nói đi." Giang Nghĩa đạm mạc nói.

"Sau khi xuất viện, tôi muốn ngủ một mình." Nói xong, Bắc Vũ Đường trộm nhìn hắn một cái.

Mày Giang Nghĩa nhăn lại, hoàn toàn không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu này.

"Em muốn chia phòng ngủ?" Giang Nghĩa hỏi.

Giọng hắn không nghe ra vui giận, biểu cảm cũng không nhìn ra được.

"Đúng vậy."

Mỗi lần dùng thuốc mê huyễn, cô đều thấy đau lòng tiếc thương cho điểm tích luỹ của mình :((

Đôi mắt sâu thẳm của Giang Nghĩa nhìn cô chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu nội tâm cô, mãi nửa ngày sau, hắn mới nói, "Được. Sau khi về, anh sẽ bảo Giang tẩu chuẩn bị một phòng khác cho em."

"Cảm ơn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play