Tác giả: Vân Phi Mặc
Hồng Mai nghe vậy, cảm thấy lộp bộp.
Chẳng lẽ cô gia biết là mình làm rồi?!
Hồng Mai có hơi hoảng, vụng trộm nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, thấy tiểu thư nhìn qua, trái tim treo cao cũng hạ xuống, vẻ mặt cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Mấy người Lục Hà hai mặt nhìn nhau, đều lắc đầu.
"Cô gia, lời đồn gì vậy?"
Lâm thị nghe nhi tử hỏi thì lập tức quát mắng, "Giỏi lắm, các ngươi dám ăn cây táo, rào cây sung, dám truyền lời đồn bên ngoài, các ngươi có rắp tâm gì? Bắc Vũ Đường, chúng là do ngươi dẫn tới, chuyện này ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích."
Mấy ngày nay bà ta vẫn luôn tìm cách đuổi mấy nha hoàn bà tử này đi, giờ tốt rồi, đã có cơ hội.
Phó Nhất Bác cũng nhìn Bắc Vũ Đường.
Mấy người Lục Hà và Vương ma ma đều mờ mịt, không biết có chuyện gì.
"Nhất Bác, chàng có thể nói bên ngoài đang có lời đồn gì không?" Bắc Vũ Đường không chút hoang mang hỏi.
Phó Nhất Bác trầm mặt, "Giờ bên ngoài đang đồn nói Phó Nhất Bác ta khinh thường đám người Lý tú tài, không đặt họ vào mắt, còn châm chọc nói họ tài học bình thường. Các ngươi cũng biết, nếu lời đồn này còn tiếp tục tồn tại thì thanh danh của ta sẽ hỏng, sau này dù thi đậu cử nhân cũng không có tiền đồ."
Lâm thị nghe còn chưa phản ứng lại, nhưng nghe đoạn sau thì lập tức cảm thấy không ổn.
Bắc Vũ Đường nhìn mấy người Lục Hà, Vương ma ma, banh mặt hỏi, "Có ai ra ngoài khua môi múa mép?"
Lâm thị nghe thì lập tức giấu đi sự chột dạ, định ném nồi cho mấy người Lục Hà.
"Đám cẩu nô tài các ngươi còn muốn hại con ta? Con ta đắc tội các ngươi hồi nào mà lại muốn hại nó như thế?" Lâm thị bắt đầu trả đũa, diễn khóc nháo ồn ào.
Vương ma ma và Lưu ma ma liên tục xua tay, "Tiểu thư, cô gia, chúng ta thật sự không làm chuyện này. Sao chúng ta có thể nói bậy như vậy chứ."
Lục Hà và Hồng Mai cũng vội tỏ vẻ mình không hề nói như vậy.
"Không nói thì lời đồn từ đâu ra. Đám nô tài như các ngươi, Phó gia ta không dám nhận. Từ ngày mai các ngươi không cần tới đây nữa." Lâm thị nhân cơ hội nói.
Phó Nhất Bác không tiếp lời, nhưng cũng tỏ thái độ như vậy.
Bắc Vũ Đường nhìn Phó Nhất Bác, "Ngươi cũng nghĩ là họ nói? Có lẽ người bên ngoài đố kỵ với ngươi nên cố ý bịa đặt như vậy thì sao? Ngươi đã điều tra xong chưa?"
Phó Nhất Bác thấy nàng còn nói đỡ cho những nô tài này thì rất không vui, lạnh mặt nói, "Đã có người nói cho ta, lời đồn này từ miệng người trong nhà truyền ra. Trong nhà này trừ các ngươi thì còn ai? Mẫu thân tuyệt đối không nói vậy hại ta. Không phải họ, chẳng lẽ là ngươi?"
"Ngươi nghĩ ta như vậy?" Khuôn mặt Bắc Vũ Đường lạnh đi.
Phó Nhất Bác còn đang nổi nóng dù biết lời nói của mình tổn thương nàng thì cũng không kéo mặt xuống xin lỗi được.
Hồng Mai ở bên nhìn tiểu thư và cô gia như vậy, trước đó còn cảm thấy cô gia nhất định đã làm gì có lỗi với tiểu thư. Nhưng nàng không biết đó là gì. Giờ thấy cô gia đối xử với tiểu thư như vậy thì nàng càng chắc cahứn cô gia đã làm chuyện có lỗi với tiểu thư.
Bắc Vũ Đường cho Hồng Mai một ánh mắt, Hồng Mai lập tức sáng tỏ.
Đột nhiên, Hồng Mai sợ hãi kêu lên.
"Ta nhớ ra rồi." Hồng Mai vỗ trán, sợ hãi kêu.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn qua.
Hồng Mai lên tiếng, "Lời cô gia vừa nói, nô tỳ càng nghe càng thấy quen tai, cứ như đã nghe ở đâu rồi. Vừa nãy nô tỳ mới nhớ ra."
Phó Nhất Bác nghe Hồng Mai nói vậy thì vội vàng hỏi, "Ngươi nói mau, rốt cuộc đã có chuyện gì? Những lời này là ai nói ra?"
Lâm thị có dự cảm chẳng lành.
Bà ta muốn ngăn cản, tiếc là không còn kịp nữa.
Hồng Mai nói sinh động như thật, "Lời này là hôm qua lão phu nhân nói ra lúc tranh chấp với người ta ngoài cửa. Chuyện lúc đó là thế này......"
Nói xong, Lâm thị lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu la, "Đồ tiện tì, ngươi dám bôi nhọ ta!"
Bà ta nói xong thì muốn cào Hồng Mai.
Bắc Vũ Đường nâng tay cản bà ta lại, "Bà bà định làm gì thế?"
Lâm thị cả giận mắng, "Ta làm gì? Ngươi xem nha hoàn ngươi dạy đi, dám vu hãm bà bà như ta. Ta cực khổ nuôi nhi tử tành người, dù hại ai cũng không thể hại nhi tử của ta!"
"Nha đầu tâm địa độc ác này lại nói ta hố nhi tử ta yêu nhất, đúng là không có thiên lý."
Lâm thị không quan tâm điều gì mà tru lên, cứ như chỉ làm như vậy mới rửa sạch tội danh của mình được vậy, mà bà ta cũng thật sự hiểu tính của nhi tử của mình.
Phó Nhất Bác nghe bà ta nói vậy thì nhìn Hồng Mai bằng ánh mắt bất thiện, hiển nhiên là tin Lâm thị, không tin Hồng Mai.
"Vu hãm mẫu thân ta, lại lừa dối gia chủ, ngươi mau đưa về đi, còn không thì bán đi." Phó Nhất Bác lạnh mặt nói.
Hồng Mai lập tức luống cuống, không khỏi nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Mấy người Vương ma ma cũng đều nhìn Bắc Vũ Đường, xem tiểu thư có nguyện ý giúp Hồng Mai không, nếu nàng không nói gì, nghe lời cô gia, vậy vận mệnh của Hồng Mai coi như chấm dứt.
Bắc Vũ Đường nói, "Nếu Hồng Mai nói dối nửa lời, ta tất nhiên sẽ không giữ lại một nô tỳ vu hãm chủ nhân. Nếu thật sự có chuyện này thì lại khác."
Lâm thị lập tức bực bội, "Bắc Vũ Đường, ngươi có ý gì? Ngươi đang nói ta hãm hại nha hoàn của ngươi?"
"Bà bà đừng kích động, chuyện như thế nào, chúng ta hỏi một chút không phải là biết sao?"
Lâm thị không thể để nàng đi gọi người tới hỏi, hỏi thì bà ta nào còn mặt mũi nào nhìn nhi tử nữa.
"Hỏi cái gì mà hỏi? Bác Nhi là nhi tử của ta, ta có thể hại nó sao? Đây rõ ràng là sự thật, cần gì phải hỏi?" Lâm thị mạnh mẽ nói.
"Bà bà không thể nói vậy. Tìm người hỏi không phải có thể chứng minh bà bà trong sạch sao. Nếu bà bà không nói những lời đó thì tìm họ hỏi chút cũng đâu có sao?" Bắc Vũ Đường tận tình khuyên bảo.
Lâm thị lại bắt đầu chơi xấu, "Ngươi gọi người tới là muốn ném thể diện Phó gia ta đi đâu? Phó gia ta tuy kém Bắc gia các ngươi, nhưng cũng cần thể diện!"
Bắc Vũ Đường nhìn Phó Nhất Bác, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Phó Nhất Bác nhìn Lâm thị, Lâm thị bị hắn nhìn đến chột dạ, không tự giác nhìn đi chỗ khác.
Phó Nhất Bác thầm than, cũng đã hiểu ra mình bị ai hố.
Hắn tất nhiên không muốn làm nương xấu mặt, "Chuyện này cho qua đi."
Lâm thị nghe nhi tử nói thì thở hắt ra.
Xem ra nhi tử vẫn tin mình, điều này khiến Lâm thị rất vui vẻ.
"Chuyện này không thể cho qua như vậy, nô tỳ này bôi nhọ ta, cần phải đuổi đi!" Lâm thị được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Nếu bà bà thật sự muốn làm như vậy, ta đành phải tìm người hỏi rõ chân tướng. Ta tuyệt đối không để nha hoàn của mình chịu oan uổng." Bắc Vũ Đường cường ngạnh nói.
"Ngươi... Ngươi..." Lâm thị tức không chịu được, "Bắc Vũ Đường, ta là bà bà của ngươi, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy?! Ngươi vì một tiện tì mà đặt tướng công của ngươi ở đâu?"
"Đủ rồi!" Phó Nhất Bác hét lớn một tiếng, ngắt lời Lâm thị.
Lâm thị thấy nhi tử nhìn mình chằm chằm, sợ rụt cổ.
"Nhi tử, ta......"
"Nương đừng nói nữa có được không?" Phó Nhất Bác có phần suy sút nói.
Hắn thật sự không ngờ, thì ra người hố mình lại là mẫu thân mình.
Trách không?
Trách!
Nhưng dù sao đó là mẫu thân mình, hắn không thể nói gì. Cảm giác nghẹn khuất này tựa như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng hắn.
Lâm thị thật sự bị hắn dọa.
"Nhi tử, con không sao chứ?" Lâm thị duỗi tay qua, lại bị Phó Nhất Bác gạt ra.
Lâm thị ngơ ngác nhìn bàn tay thất bại của mình, nào còn không biết là nhi tử đã biết chuyện kia do mình gây ra, là mình hại hắn.
Vành mắt Lâm thị đỏ ửng, "Nương, nương không cố ý. Ta lập tức ra ngoài giải thích là ta lắm mồm, là ta nói không lựa lời."
"Đừng đi. Nương ngại chuyện còn chưa đủ lớn à?" Phó Nhất Bác không tự giác cao giọng.
Phó Nhất Bác giờ đang bùng nổ khiến mọi người đều thấy xa lạ và sợ hãi.
"Các người ra ngoài đi. Vũ Đường, nàng ở lại với ta." Phó Nhất Bác trầm giọng nói.
Mọi người nghe hắn nói vậy thì đều làm theo. Sau khi mọi người rời đi, Phó Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Bắc Vũ Đường.
Chỉ cần nhìn qua, Bắc Vũ Đường đã biết hắn muốn làm gì.
"Vũ Đường, chúng ta là phu thê đúng không?" Phó Nhất Bác mở miệng nói.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Giờ bên ngoài xuất hiện lời đồn như vậy, nếu không giải quyết thì sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của ta. Muốn giải quyết việc này thì có một cách, cách này cần nàng đồng ý, nàng có bằng lòng không?" Phó Nhất Bác ôn nhu hỏi.
Bắc Vũ Đường không đồng ý lung tung, hỏi lại, "Ngươi nói là chuyện gì trước, chỉ cần không trái nguyên tắc, trái đạo đức, ta đều có thể giúp."
Một câu này lập tức phá hỏng những gì Phó Nhất Bác sắp nói.
Nhưng dù như vậy, Phó Nhất Bác vẫn dày mặt nói tiếp, "Vũ Đường, muốn giải quyết chuyện này, chỉ có thể để một trong bốn người Hồng Mai ra chịu. Chỉ cần một trong số bốn người thừa nhận là cố ý truyền lời đồn, cố ý hãm hại ta, chuyện này mới coi như qua. Vũ Đường, nàng sẽ đồng ý với vi phu đúng không?"
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt nàng khiến đáy lòng Phó Nhất Bác phát lạnh.
"Phó Nhất Bác, ý ngươi là để nha hoàn vô tội bên người ta gánh tội thay cho mẫu thân ngươi?"
Phó Nhất Bác mặt dày đáp, "Đây chỉ là kế tạm thời. Chúng ta chỉ cần bồi thường một chút là được. Với nàng ta mà nói, không phải tổn thất gì."
Bắc Vũ Đường cười lạnh, "Không có tổn thất gì? Ngươi thật sự không biết hay là cố ý bỏ qua? Nếu làm theo lời ngươi, từ nay về sau, nàng ấy sẽ phải gánh bêu danh ruồng bỏ chủ nhân, cả đời này không dám ngẩng đầu trước mặt người ngoài."
"Đây là không có tổn thất gì à?" Bắc Vũ Đường đột nhiên cao giọng, giọng nói đầy lạnh lẽo.
Phó Nhất Bác bị nàng doạ, không tự hiểu run lên.
"Nàng... Nàng ta chỉ là một nha hoàn, chẳng lẽ còn hơn được tiền đồ của ta?" Phó Nhất Bác cường ngạnh cãi.
"Nếu ngươi để ý tiền đồ của mình như vậy thì nói sự thật cho mọi người không phải tốt hơn sao, sao còn cần ở đây giở trò bịp bợm. Ta từng nghĩ ngươi là một người lương thiện, không ngờ... Ngươi thật sự khiến ta quá thất vọng."
Nói xong, Bắc Vũ Đường không quan tâm Phó Nhất Bác đang xanh mét cả mặt, đập cửa rời đi.
Cửa đập mạnh đến mức rung lên.
Các thợ thủ công đang làm việc đều nhìn qua, những lời vừa rồi, họ đều nghe được cả.
Họ thật sự không ngờ tú tài thanh danh tốt bên ngoài này vậy mà lại là người như vậy, khiến người ta khinh thường.
Mấy người Lục Hà và Hồng Mai thấy tiểu thư xanh mặt thì đều lo lắng. Tuy họ không ở trong phòng nhưng cũng mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp của tiểu thư và cô gia.
Tiểu thư vì giữ lại họ nên mới nháo với cô gia như vậy. Họ vừa cảm động, vừa áy náy.
"Tiểu thư." Hồng Mai lo lắng tiến lại gần.
Vương ma ma tiến lên, kéo tay Bắc Vũ Đường vào bếp, "Tiểu thư uống chè đậu đỏ đi."
Bắc Vũ Đường không từ chối, tiếp nhận chè đậu đỏ Vương ma ma đưa qua, uống từng ngụm. Ăn xong, thấy mọi người vẫn lo lắng nhìn mình, nàng nhếch mi, "Đừng nhìn ta như thế. Mọi người đừng lo, ta không sao."
Sao nàng có thể tức giận vì một tên cặn bã như vậy được. Làm ra vẻ này chỉ để cho người ngoài nhìn thôi. Đương nhiên, Bắc Vũ Đường sẽ không nói rõ với mấy người.
Lục Hà rưng rưng, "Tiểu thư, đời này nô tỳ sẽ không rời khỏi ngài."
Hồng Mai cũng phụ hoạ, "Nô tỳ cũng vậy."
Bắc Vũ Đường cười với hai người, "Đúng là hai nha đầu ngốc. Sau này các em không muốn thành thân sinh hài tử à."
Vừa nói đến đây, khuôn mặt của Lục Hà và Hồng Mai lập tức đỏ bừng.
"Tiểu thư!"
"Xem các em thẹn thùng kìa. Không trêu các em nữa." Bắc Vũ Đường quay đầu nói với Vương ma ma, "Vương ma ma, ma ma đốc xúc các thợ thủ công để họ nhanh chóng xây thêm hai gian nhà nữa nhé."
Vương ma ma rất nhanh hiểu được ý của tiểu thư, "Tiểu thư, ngài định..."
Câu tiếp theo không nói rõ, nhưng Bắc Vũ Đường biết là bà đã hiểu ý mình.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Vương ma ma vội khuyên nhủ, "Tiểu thư, cô gia chỉ nhất thời như vậy thôi, ngài đừng so đo với cô gia."
"Vương ma ma, ta nghĩ ma ma là người hiểu rõ nhất, sao giờ lại hồ đồ rồi."
Vương ma ma sửng sốt, giờ mới phản ứng lại. Tiểu thư xây thêm phòng thì ra là vì sớm đã có quyết định này. Chỉ là, bà không rõ đang yên đang lành vì sao tiểu thư lại muốn phân phòng với cô gia, còn là đã tính trước từ lâu?
Vương ma ma và Bắc Vũ Đường nói chuyện đều mang ẩn ý, Hồng Mai đoán được một hai, Lưu ma ma và Lục Hà lại chẳng hiểu gì.
Đêm đến, không khí Phó gia rất quỷ dị. Lâm thị không dám hé răng, lấy lòng nhìn Phó Nhất Bác. Phó Nhất Bác lạnh mặt, thường nhìn về Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường thì mặt mày túc mục, ánh mắt lãnh đạm, thể hiện nàng vẫn chưa hết giận.
Mấy ngày sau đó, Phó Nhất Bác muốn lấy lòng Bắc Vũ Đường, đều bị Bắc Vũ Đường lạnh mặt chặn về.
Phó Nhất Bác tức giận trong lòng, nhưng vẫn tiếp tục lấy lòng nàng. Vì hắn còn muốn thuyết phục Bắc Vũ Đường lấy nha hoàn của nàng ra thế tội, chắn tai hoạ lần này.
Lâm thị thấy nhi tử ăn nói khép nép với Bắc Vũ Đường như vậy thì rất tức giận, nhưng cũng biết chuyện này còn cần nàng giải quyết nên im lặng chịu đựng. Chỉ là, bà ta đã âm thầm tính toán sẽ tra tấn nàng thế nào sau khi chuyện này qua đi.
Lâm thị thấy Bắc Vũ Đường đến giờ vẫn không đồng ý, mà lời đồn bên ngoài thì càng ngày càng ác liệt, ảnh hưởng đến nhi tử càng ngày càng lớn thì cũng quyết định, trực tiếp ba hoa với bên ngoài.
Trưa hôm sau, Hồng Mai đi chợ về, vội vào phòng trong, muốn nói nhưng thấy tiểu thư đang vẽ thì nhịn lại.
Bắc Vũ Đường buông bút, ngẩng đầu nhìn qua, "Nói đi, chuyện gì?"
"Tiểu thư, lão phu nhân ra ngoài nói rằng những lời đó đều do bọn em nói, nhưng ngại bọn em là nha hoàn hồi môn của ngài, vì không dám đắc tội ngài nên luôn ẩn nhẫn không nói. Giờ bên ngoài đều đồn rằng ngài ỷ mình là thiên kim tiểu thư, áp đặt mẫu tử Phó gia."
Bắc Vũ Đường bình tĩnh, "Còn gì nữa?"
"Bọn họ còn nói những lời này thật ra là ngài nói, ngài khinh thường các Tú tài nghèo kiết hủ lậu không đỗ được cử nhân." Vừa nói đến đây, sắc mặt Hồng Mai rất khó coi.
"Còn gì nữa?"
Hồng Mai nói tiếp, "Giờ người bên ngoài đều đồng tình với cô gia, chửi bới tiểu thư. Tiểu thư, cô gia muốn dùng thanh danh của ngài cứu vớt thanh danh của hắn!"
Giờ người bên ngoài đều nói tiểu thư rất khó nghe, Hồng Mai còn đã chọn những câu đơn giản nhất rồi, không dám nói từ đầu đến cuối, sợ tiểu thư nghe xong sẽ tức điên.
"Tiểu thư, cô gia thật quá đáng!" Hồng Mai tức không chịu được.
Chuyện này rõ ràng không liên quan đến tiểu thư, lại ném nồi cho tiểu thư, đúng là khinh người quá đáng! Tiểu thư nhà các nàng vì gả cho cô gia mà chịu biết bao uỷ khuất, nào ngờ tới Phó gia, họ không những không để iểu thư sống thoải mái, còn đối xử với tiểu thư như vậy. Nghĩ thôi cũng thấy khổ sở thay tiểu thư.
Bắc Vũ Đường bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc.
"Được rồi, ta biết rồi." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng nói.
"Tiểu thư?" Hồng Mai khó tin, "Tiểu thư, chẳng lẽ chúng ta bỏ qua như vậy? Những người bên ngoài....."
Bắc Vũ Đường xua tay, ngắt lời nàng ấy, "Không sao, ta có chừng mực. Em gọi Vương ma ma đến đây cho ta."
"Vâng." Hồng Mai đáp lời rồi lui ra.
Chốc lát sau, Vương ma ma xuất hiện trong phòng, bà vừa vào đã hơi cúi người với Bắc Vũ Đường, sau đó cung kính cúi đầu chờ Bắc Vũ Đường lên tiếng. Thật ra, khi Hồng Mai tới tìm thì bà đã hiểu đại khái câu chuyện, cũng biết mục đích tiểu thư gọi mình tới đây.
"Vương ma ma hẳn đã nghe được lời đồn bên ngoài rồi?"
"Vừa rồi Hồng Mai đã kể lại một hai. Tiểu thư có yêu cầu gì cần lão nô đi làm?" Vương ma ma vội nói.
Chuyện này khiến người biết sự thật nghe mà tức giận.
Phó gia này đúng là không ra gì.
"Vương ma ma, hôm nay ta gọi ma ma đến đây là vì có một việc muốn ma ma đi làm. Nhà đã sắp xây xong, ma ma đi đốc xúc mua gia cụ đi, ta muốn nhanh chóng chuyển vào ở."
****
Roro: Chúc mọi người ngủ ngon (*´ω`*)