Tác giả: Vân Phi Mặc
"Trước đó nghe tiểu tử Phó gia kia cưới một thiên kim tiểu thư, nhìn xem, người ta còn xây nhà cho bọn hắn luôn kìa."
"Phó gia cưới được tức phụ như vậy, sau này chỉ cần hưởng phúc thôi."
"Còn không phải sao. Ta nghe nói giờ Lâm thị không còn phải làm việc, có nha hoàn làm hết rồi. Giờ nàng ta chỉ cần ngồi chờ ăn cơm thôi."
"Sao nhi tử nhà ta không tốt số cưới được một tức phụ như vậy cơ chứ."
Có tiểu tức phụ không vui, lẩm bẩm, "Phó gia người ta tốt xấu gì cũng là Tú tài, sau này chưa biết chừng sẽ là quan lớn. Bắc thị kia chẳng qua là nữ nhi của thương hộ, ta thấy Bắc thị mới là người được lời đấy."
Đại nương ở bên không chút khách khí cười nhạo, "Tiểu tức phụ như ngươi không hiểu đâu. Danh tiến sĩ nào dễ đậu như vậy. Nếu dễ như vậy thì Vương tú tài và Lý tú tài làm gì còn ở đây."
"Còn không phải sao. Người ta thi cả đời mà không đậu được, mà cả nhà vì cung cấp tiền cho họ đi học mà nghèo rớt mồng tơi đấy."
Người lớn tuổi thì thông thấu hơn, không chỉ nhìn vào hiện tại mà còn suy xét đến tương lai sau này.
Tiểu tức phụ vừa rồi bị đại nương xung quanh nói thì ngượng ngùng không nói gì nữa.
Trùng hợp thế nào mà Lâm thị lại nghe được hết, thế là bà ta nổi điên lên.
Người khác nói bà ta không tốt thì được, nhưng nếu nói đến nhi tử bảo bối của bà ta thì bà ta tuyệt đối không bao giờ nhẫn nhịn.
"Các ngươi đang nói gì đấy! Con ta tài cao như Bát Đẩu, những người tài học bình thường như thế sao có thể so!" Lâm thị lạnh mặt đi từ trong viện ra.
Phụ nhân xung quanh nghe bà ta nói thì đều xấu hổ sửa lời.
"Ha ha, Lâm tẩu nói không sai. Nhất Bác thông minh như vậy, tất nhiên là lợi hại hơn Vương tú tài và Lâm tú tài." Có phụ nhân thấy bà ta ra thì lập tức sửa miệng.
Dù trong lòng nghĩ khác, nhưng họ không dám nói thẳng ra trước mặt Lâm thị, chỉ sợ lỡ Phó Nhất Bác kia may mắn thi đậu công danh, làm quan thật, mình đắc tội hắn thì chẳng phải là xong đời sao.
"Ta vừa nhớ ra là trong nhà còn việc, ta đi trước đây."
"Ta cũng vậy."
Chỉ chớp mắt, các phụ nhân đứng trước cửa đã rời đi hết.
Lâm thị nhìn họ rời đi, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, chửi thầm, "Quá đáng! Con mèo con chó ở đâu mà dám lấy ra so với con ta. Con ta há là đám người tài học bình thường kia so được!"
Bắc Vũ Đường đứng cách đó không xa vừa lúc thấy một màn này, nở nụ cười ý vị thâm trường.
Hồng Mai, Lục Hà đứng hai bên Bắc Vũ Đường, tất nhiên cũng nhìn thấy.
Lục Hà nghĩ sao nói vậy thì thầm một câu, "Tiểu thư, lão phu nhân nói vậy chẳng phải là chọc phiền toái cho cô gia sao?"
Lâm thị trước giờ đều là người như vậy, chỉ là hàng xóm xung quanh không ai dám đối nghịch với bà ta, dù sao Phó Nhất Bác là Tú tài thật.
"Tiểu thư, có cần nhắc nhở lão phu nhân không?" Lục Hà nhỏ giọng kiến nghị.
Trong mắt nàng ấy, nếu cô gia không tốt thì tiểu thư nhà họ cũng sẽ không tốt.
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua Lục Hà, tự nhiên hiểu lo lắng của nàng ấy.
Thời đại này chính là như vậy, vinh sủng của một nữ nhân đều dựa vào nam nhân. Khi chưa xuất giá thì dựa vào phụ thân, sau khi xuất giá thì dựa vào phu quân. Nếu phu quân không tốt, nữ tử dù có năng lực đến đâu thì cũng vô dụng.
Nàng cũng đã từng có một thời cảm thấy quan niệm này không có gì không ổn, nhưng đến giờ nhìn lại, nữ tử ở bối cảnh này bi ai cỡ nào.
Nếu nàng thật sự là nguyên chủ thì tất nhiên sẽ không bỏ mặc không màng. Đáng tiếc, nàng không phải.
Nàng đến đây chính là vì để họ không thể sống tốt, chứ không phải là để họ sống tốt hơn.
Hồng Mai là người tỉ mỉ, chú ý đến biểu cảm vi diệu của tiểu thư thì nói với Lục Hà, "Lục Hà, đừng lo lắng, chuyện này tiểu thư đã có chủ ý rồi."
"Nhưng mà......"
Lục Hà còn muốn nói gì đó, lại bị Bắc Vũ Đường ngắt ngang.
"Lục Hà, em vào bếp xem Vương ma ma có cần giúp đỡ không."
"Vâng, tiểu thư."
Lục Hà hơi cúi người chào rồi rời đi.
Bắc Vũ Đường đi về phòng, nhìn Hồng Mai, "Hồng Mai, ta đối xử với em có tốt không?"
Hồng Mai lập tức nói, "Tiểu thư đối xử với em cực kỳ tốt."
"Ta có một việc muốn em làm. Em nghiêng đầu qua đây." Bắc Vũ Đường vẫy tay.
Hồng Mai nghe vậy, cúi người, ghé tai qua.
Một lát sau, đôi mắt Hồng Mai dần trợn to, không thể tin tưởng.
"Tiểu thư, ngài định......" Hồng Mai đang định nói gì đó, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn lại.
"Đừng nhiều lời, em cứ làm theo ý ta đi."
Hồng Mai hơi cúi người, "Vâng."
Hồng Mai rời khỏi phòng, trong lòng đều là khó hiểu. Nếu thật sự làm theo lệnh của tiểu thư thì chẳng có gì tốt cho tiểu thư cả. Nhưng tiểu thư lại không cho nàng nói nhiều, nên nàng chỉ có thể ngoan ngoãn đi làm thôi.
Chạng vạng, Hồng Mai đi từ ngoài về, vừa về đã vào phòng Bắc Vũ Đường.
Lún này Bắc Vũ Đường đang ngồi sau án vẽ tranh.
"Tiểu thư." Hồng Mai cúi người.
"Về rồi. Chuyện làm thế nào rồi?" Bắc Vũ Đường không ngẩng đầu, động tác trong tay cũng không dừng.
"Bẩm tiểu thư, đã làm thoả đáng rồi ạ."
Một chén trà nhỏ sau, Bắc Vũ Đường mới buông bút, bức hoạ đã thành hình. Trong biển mây mù mông lung có một bóng người, lại không rõ khuôn mặt.
Bắc Vũ Đường cẩn thận cất bức hoạ đi, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Hồng Mai, thấy nàng ấy muốn nói lại thôi. Nàng biết có một số việc nếu không nói ra thì nha đầu này sẽ tự nghẹn hỏng mình mất.
"Muốn hỏi gì thì hỏi đi."
"Tiểu thư, ngài làm như vậy, thanh danh của cô gia sẽ kém đi. Tiểu thư không... Không phải sẽ bị liên luỵ sao?" Hồng Mai hỏi ra câu mình nghẹn từ sáng đến giờ.
Tiểu thư vì gả cho cô gia mà nháo loạn, khiến cả nhà không yên. Lúc trước lão gia không thích cô gia, nếu cô gia sau này công thành danh toại, làm quan rồi, quan hệ của tiểu thư và lão gia có thể hoà hoãn.
Nhưng nếu cô gia không tốt, tình cảnh của tiểu thư chẳng phải sẽ càng xấu hơn sao? Người bên người cũng sẽ chỉ trỏ chê cười tiểu thư mất.
Dù nói thế nào, chuyện này hoàn thành, tiểu thư trăm hại không một lợi, vậy nên Hồng Mai không hiểu vì sao tiểu thư lại muốn làm vậy, làm như vậy tiểu thư sẽ được lợi gì.
Bắc Vũ Đường cầm trái cây lên bàn, nói với Hồng Mai, "Có những lúc người ta giống như trái cây, nhìn như hoàn hảo không tì vết, khiến người ta muốn ăn, nhưng khi thật sự cắn xuống, mới biết trái cây này ngon hay dở. Em hiểu không?"
Hồng Mai ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ kết quả lại là thế này.
Chẳng lẽ cô gia đã làm chuyện gì khiến tiểu thư vô cùng thương tâm?
Đúng, nhất định là như thế! Nếu không tiểu thư yêu cô gia như vậy, không thể nào làm chuyện này được!
Nghĩ như vậy, Hồng Mai cũng bắt đầu cùng chung kẻ địch với Bắc Vũ Đường.
"Nô tỳ hiểu rồi. Sau này tiểu thư muốn làm gì thì cứ sai bảo em là được." Hồng Mai trung thành nói.
"Được rồi. Em lui xuống đi."
Ban đêm, Phó Nhất Bác vẫn bị Bắc Vũ Đường đuổi về giường phụ.
Qua một đêm ấp ủ lan truyền, bên ngoài đã có một trận phong ba đang chờ hắn, mà hắn lại chẳng biết gì cả. Tâm tình của Bắc Vũ Đường hôm nay khá tốt, lúc Phó Nhất Bác ra cửa cũng cười nhiều hơn mọi ngày chút.
Phó Nhất Bác thấy nàng vui vẻ thì hỏi, "Nương tử, có chuyện gì vui sao mà nhìn nàng vui thế?"
Bắc Vũ Đường cười nói, "Ta thấy tướng công khoẻ mạnh nên vui mừng. Tướng công đọc sách cũng đừng để bản thân mệt mỏi quá."
Phó Nhất Bác gật đầu, gần đây hắn cảm thấy nương tử hơi lãnh đạm, không thân mật như ngày xưa. Giờ nghĩ lại hẳn là nàng mới chuyển đến nơi ở mới nên chưa quen.
"Bên ngoài gió lớn, nàng mau về phòng nghỉ ngơi đi." Phó Nhất Bác ôn nhu săn sóc nói.
Bắc Vũ Đường thẹn thùng gật đầu.
Lâm thị đứng bên thấy hai người như vậy thì cảm thấy rất chướng mắt, không nhịn được mà giục, "Được rồi, không còn sớm nữa, nếu con còn không đi là sẽ bị muộn."
Phó Nhất Bác nghe Lâm thị thúc giục thì cũng rời đi.
Lâm thị thấy nhi tử đi rồi thì tiến đến trước mặt Bắc Vũ Đường, cười nói, "Vũ Đường, không phải bà bà thích lải nhải, nếu con biết Bác Nhi đọc sách vất vả thì tối đừng khiến nó mệt. Dù là nam nhân thì cũng không thể để cạn kiệt sức lực được."
Bắc Vũ Đường vẫn cười tươi, "Tức phụ hiểu rồi."
"Con hiểu là được. Lát nữa thợ thủ công tới, con là nữ nhân thì hạn chế ra ngoài thôi. Nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ ảnh hưởng đến danh dự của con."
Bắc Vũ Đường gật đầu đáp lời.
Lâm thị thấy nàng ngoan ngoãn như vậy thì rất vừa lòng, quay đầu là ra lệnh cho Vương ma ma và Lưu ma ma đi làm việc.
"Tiểu thư, sao lão phu nhân có thể làm vậy chứ. Nếu không cho cô gia đến gần người thì làm sao mang thai được. Nếu không có hài tử, không biết người ngoài sẽ nói người thế nào đâu." Lục Hà căm giận nói.
Kiếp trước, nguyên chủ mãi không hoài thai, cũng đều là công lao của Lâm thị.
Bà ta ngày nào cũng nhắc bên tai nguyên chủ, còn cố ý giả bệnh, khiến nguyên chủ luôn phải hầu hạ bà ta. Như vậy, nguyên chủ bị mệt mỏi, tất nhiên sẽ không âm dương hài hoà với Phó Nhất Bác được.
Lâu ngày, sắc mặt nàng ấy phờ phạc, bị Lâm thị hành đến xơ xác, Phó Nhất Bác cũng không còn hứng thú với nàng ấy nữa. Sau đó, Lâm thị lại quay xe, nói nguyên chủ là con gà mái không biết đẻ trứng.
Hồng Mai hừ lạnh, "Ai dám nói gì tiểu thư, ta là người đầu tiên không tha cho kẻ đó."
"Được rồi, những việc này không cần các em lo. Đi vào bếp xem các ma ma có cần giúp không đi."
"Vâng, tiểu thư."
"Tiểu thư, Lưu ma ma nói hôm nay làm bánh hạt dẻ, lát em bưng lên cho ngài." Lục Hà cười nói.
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Bên kia, Phó Nhất Bác tâm tình tốt về thư viện, vừa vào đến nơi đã thấy đám học sinh tụ tập bàn tán gì đó im lặng lại, còn nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường.
Phó Nhất Bác chỉ hơi nghi hoặc, cũng không để trong lòng. Đến chiều, gặp Vương tú tài, đang định lại gần chào hỏi thì thấy Vương tú tài hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Giờ Phó Nhất Bác mới kinh ngạc phát hiện có chuyện sai sai.
Hắn ngăn Vương tú tài lại, "Vương tú tài, ta làm gì đắc tội với ngài sao?"
Vương tú tài hừ lạnh, châm chọc, "Sao được chứ. Phó tú tài ngươi là thiên nhân, phàm phu tục tử như chúng ta sao có thể đắc tội với ngươi được."
Giọng điệu trào phúng này khiến Phó Nhất Bác rất tức giận.
Hắn chắc chắn mình chưa từng kết oán, cũng chưa từng nói một lời nào không phải, nhưng Vương tú tài lại châm chọc hắn như thế, sao hắn có thể không giận?
"Vương tú tài, ngài oán gì thì cứ nói thẳng. Âm dương quái khí trào phúng như vậy rất mất phong độ." Phó Nhất Bác lạnh lùng nói.
Vương tú tài lạnh nhạt liếc hắn một cái, "Phong độ là dành cho quân tử, người không phải quân tử thì cần gì phong độ?"
Nói rồi, không chờ Phó Nhất Bác đáp lời, phất tay áo rời đi.
"Ngươi......" Phó Nhất Bác tức không chịu được, thầm mắng, "Cậy già lên mặt, không biết tốt xấu!"
Phó Nhất Bác đi qua hậu viện, vừa lúc thấy mấy người Lý tú tài đang làm thơ. Làm thơ là thế mạnh của Phó Nhất Bác, mỗi lần làm thơ đều có thể áp đảo quần hùng. Ở thư viện này, hắn mà nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Phó Nhất Bác thấy họ đang làm thơ thì vui mừng đi qua, muốn thể hiện tài hoa của mình, thuận tiện giải tỏa nỗi khó chịu vừa rồi.
"Chư vị đang làm thơ sao?" Phó Nhất Bác mỉm cười tiến lên hỏi.
Mọi người thấy hắn tới thì im bặt, nhìn hắn bằng ánh mắt kì dị, đặc biệt là những người lớn tuổi, hơn nữa còn thi đậu Tú tài thì càng lạnh mặt nhìn hắn.
Phó Nhất Bác dù ngu cũng biết hẳn là có chuyện gì xảy ra rồi.
"Mọi người?" Phó Nhất Bác nhìn mấy tú tài đột nhiên lạnh mặt, "Phó mỗ có chỗ nào không đúng, khiến chư vị không vui?"
Lý tú tài chắp tay thi lễ với hắn, "Không dám không dám. Phó tú tài không giống chúng ta, nào có chỗ nào không đúng được. Sau này Phó tú tài thi đậu, nhớ giúp đỡ mấy người bình thường như chúng ta nhiều hơn là được."
Lời này khiến Phó Nhất Bác mặt đỏ tai hồng. Hành động của mọi người sau đó càng khiến hắn không xuống được.
"Người tài học bình thường như ta không xứng đứng gần Phó tú tài. Thôi ta cáo lui trước nhé."
"Tại hạ tự nhận không với cao được thiên nhân, cáo từ."
"Phó tú tài, cáo từ."
Đảo mắt, một đám người đã tán loạn rời đi hết, chỉ còn Phó Nhất Bác lẻ loi đứng đó.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
Phó Nhất Bác tìm được bằng hữu tốt của mình trong thư viện, kéo người đó đến nơi yên lặng.
"Lôi huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Huynh là huynh đệ của ta, nhớ phải nói thật." Phó Nhất Bác trịnh trọng và vội vàng hỏi.
Chuyện này nếu không biết rõ, hắn có ngủ cũng không yên.
"Huynh thật sự không biết?" Lôi Thiếu Hải nghi hoặc nhìn qua.
Phó Nhất Bác thấy hắn không tin mình, giận sôi, "Nếu ta biết thì còn cần hỏi huynh sao? Đến giờ ta vẫn không biết đã có chuyện gì. Vì sao mấy người Lý tú tài lại căm thù ta như vậy? Ta không hiểu chuyện gì nữa."
Lôi Thiếu Hải nói, "Không biết có tin đồn ở đâu nói Phó Nhất Bác huynh châm chọc Lý tú tài, Vương tú tài và các tú tài thi không đỗ cử nhân là tài học bình thường. Huynh khinh thường làm bạn với những người tài học bình thường như vậy."
Phó Nhất Bác đần người.
"Lời đồn này từ đâu ra? Sao ta có thể nói vậy được." Phó Nhất Bác vừa kinh vừa giận.
Dù hắn cũng nghĩ thế nhưng cũng sẽ không ngu ngốc nói ra miệng. Lời này không chỉ đắc tội một hai người, mà còn đắc tội với toàn bộ các tú tài thi không trúng cử nhân.
Nếu mặc kệ lời đồn này truyền tiếp thì thanh danh của hắn coi như xong đời rồi.
Trong mắt người ngoài, hắn nhất định sẽ thành một người bảo thủ, cuồng vọng lại tự đại.
Thư sinh như họ chú trọng thanh danh nhất, các giám khảo có để mắt, muốn dìu dắt hay không thì còn phải xem phẩm tính của người đó. Nếu cứ để mặc thế này thì ai muốn dìu dắt hắn nữa.
Là ai, rốt cuộc là ai muốn hại hắn như vậy! Muốn chặt đứt tiền đồ của hắn!
Lôi Thiếu Hải thấy hắn như vậy thì biết nhất định là có nội tình gì rồi.
"Lôi huynh, huynh có biết lời đồn này từ đâu truyền ra không?" Phó Nhất Bác trầm mặt hỏi.
Lôi Thiếu Hải đúng là biết một hai, nhắc nhở hắn một câu, "Ngươi về hỏi người trong nhà là biết."
"Người trong nhà?" Phó Nhất Bác kinh nghi.
Trong nhà chỉ có mẫu thân có tuổi và thê tử mới qua cửa, còn cả mấy nha hoàn và bà tử thê tử dẫn đến.
Thê tử và mẫu thân chắc chắn không nói bậy hắn, vậy chỉ có thể là do mấy nha hoàn bà tử kia làm.
Nhiều năm qua vẫn luôn yên lành, họ vừa tới thì lập tức có chuyện này, không phải họ thì là ai.
Phó Nhất Bác nhờ Lôi Thiếu Hải xin nghỉ rồi vội vàng rời thư viện.
Vừa đầu buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu, khiến người ta mơ màng muốn ngủ.
Hồng Mai thấy tiểu thư ngáp thì cười nói, "Tiểu thư, hay ngài lên giường ngủ một lát?"
Bắc Vũ Đường gật đầu.
Nàng vừa ngủ không bao lâu thì tiếng ầm ĩ bên ngoài phòng truyền vào, cửa bị mở ra. Bắc Vũ Đường bị đánh thức, mở mắt đã thấy Phó Nhất Bác đang tức giận.
"Sao vậy, sao giận thế?" Bắc Vũ Đường lười biếng ngồi dậy, hỏi.
Một đường về nhà, Phó Nhất Bác vẫn luôn nén giận, giờ đến nhà rồi, hắn cũng xả ra, "Ngươi mau gọi hết mấy nha hoàn bà tử qua đây!"
Hồng Mai vừa lúc đứng cửa, Bắc Vũ Đường cho nàng ấy một ánh mắt. Sau đó Hồng Mai, Lục Hà, Vương ma ma và Lưu ma ma đều chạy tới.
Lâm thị nghe nhi tử đã về thì cũng chạy từ trong phòng ra.
Lâm thị thấy sắc mặt nhi tử không tốt thì lập tức hỏi, "Bác Nhi, có chuyện gì vậy? Ai chọc giận con? Nói cho mẫu thân, mẫu thân chắc chắn không tha cho kẻ đó!"
Khi nói đến 'kẻ đó', bà ta còn nhìn qua Bắc Vũ Đường.
Ngoài phòng còn có thợ thủ công đang làm việc, người trong phòng không dám hét quá to, sợ bị người ta nghe được. Đáng tiếc, dù có nhỏ giọng, sân có rộng thì vẫn nghe được hết.
"Bác Nhi, con mau nói đi, đã có chuyện gì?" Lâm thị nôn nóng hỏi.
Phó Nhất Bác lạnh lẽo nhìn qua bốn người Lục Hà, ánh mắt đó khiến mấy người bất an. Vương ma ma phản ứng nhanh nhất, lên tiếng hỏi, "Cô gia, chúng nô tỳ có làm sai việc gì sao? Nếu đúng là vậy thì ngài cứ nói."
Tất cả mọi người đều nhìn hắn, xem hắn nói thế nào.
Phó Nhất Bác nhìn bốn người, "Ta hỏi các ngươi, trong số bốn người các ngươi, ai ra ngoài truyền lời đồn?"