Tác giả: Vân Phi Mặc
Bóng tối quen thuộc, cảm giác choáng váng quen thuộc, khi bình tĩnh lại, Bắc Vũ Đường mở bừng mắt, bên tai là tiếng Minh.
[Hệ thống cứu vớt đã chữa trị xong, các nhiệm vụ giả trở về hệ thống của mình. Nhiệm vụ vị diện này là nhiệm vụ ngược tra.]
[Hoan nghênh trở về.]
Bắc Vũ Đường có chút tiếc nuối, cô còn muốn tiếp tục làm thêm mấy nhiệm vụ ở hệ thống cứu vớt, kiếm nhiều thêm tí điểm.
[Hình như ký chủ không vui thì phải.] Giọng Minh mang theo mùi nguy hiểm.
“Minh, đọc trộm suy nghĩ của tôi như vậy thật sự tốt sao?”
[Không cần đọc trộm, bản tôn liếc cái đã nhìn ra rồi.] Minh sâu kín nói.
“Bản tôn?” Bắc Vũ Đường chú ý đến cách nó tự xưng.
Minh ý thức mình nói sai, lập tức nói sang chuyện khác, [Bắt đầu tiếp thu cốt truyện hay không?]
Bắc Vũ Đường thấy nó giấu đầu lòi đuôi như thế, không chọc thủng, “Tiếp thu.”
Cô dứt lời, một lượng thông tin khổng lồ đánh sâu vào, khiến cô không tự giác nhíu mày.
Khi tiếp thu xong toàn bộ kí ức, đáy mắt Bắc Vũ Đường có sát ý xẹt qua, sau đó nhanh chóng khôi phục bình thường.
Câu chuyện rất đơn giản, cô sinh ra ở một gia đình khá giả hạnh phúc mỹ mãn. Cha làm công việc làm ăn nhỏ, cuộc sống trong nhà tốt hơn nhà bình thường nhiều, tuy không thể so với những gia đình giàu có, nhưng Bắc gia đã rất thoả mãn.
Nguyên chủ Bắc Vũ Đường tiến vào lần này là một cô gái mười sáu tuổi, cô rất xinh đẹp, là tiểu mỹ nhân có tiếng trong trường. Cô không chỉ đẹp mà còn học giỏi, là một học sinh ưu tú, cũng chính là 'con nhà người ta' trong miệng người khác.
Theo bình thường, Bắc Vũ Đường sẽ thi đỗ một đại học tốt, sau đó tốt nghiệp đại học rồi vào xã hội.
Nhưng mà, một người xuất hiện đã thay đổi cả đời Bắc Vũ Đường.
Càng chính xác mà nói, là huỷ hoại cả đời cô.
Người nọ tên là Tiền Minh Hạo, là quan nhị đại nổi danh trong trường, cha là Thị trưởng toà thị chính của thành phố này, mẹ là Trưởng phòng giáo dục, vì trong nhà chỉ có một đứa con trai, cha mẹ Tiền Minh Hạo cực kỳ yêu chiều hắn, chỉ cần hắn muốn sẽ cho hắn.
Một ngày nào đó, Tiền Minh Hạo gặp Bắc Vũ Đường, bị vẻ ngoài mỹ lệ của cô hấp dẫn.
Tiền Minh Hạo tỏ tình với Bắc Vũ Đường trước mặt mọi người, lại bị Bắc Vũ Đường từ chối.
Tiền Minh Hạo cảm thấy Bắc Vũ Đường không cho hắn mặt mũi, từ chối hắn trước mặt mọi người, điều này khiến hắn rất bực bội, bắt đầu hận cô.
Ba ngày sau khi tỏ tình, Tiền Minh Hạo lại ngăn cản Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường không hề phòng bị, bị hắn hắt axit vào mặt. Mặt, tay, cả người Bắc Vũ Đường bị axit ăn mòn, hoàn toàn huỷ dung.
Cha mẹ Bắc Vũ Đường tố cáo Tiền Minh Hạo lên toà án, Tiền Minh Hạo bị bắt, nhưng vì cha mẹ giúp đỡ, hắn có một tờ giấy chứng nhận có bệnh tinh thần, nên thoát khỏi pháp chế.
Tiền gia bồi thường mấy trăm nghìn tiền chữa, Tiền Minh Hạo bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Chỉ là hắn ở trong bệnh viện tâm thần chưa đến nửa tháng đã thuận lợi ra khỏi bệnh viện.
Cha mẹ Bắc không phục muốn chống án, lại bị người ta âm thầm uy hiếp.
Bắc Vũ Đường biết, khuyên bảo cha mẹ buông tay.
Cô không muốn cha mẹ bị tổn thương.
Cô biết gia đình họ không thắng được Tiền gia.
Từ xưa đến nay, dân không đấu thắng được quan.
Bọn họ chỉ là công dân bình thường, sao có thể thắng được đây.
Từ sau ngày đó, Bắc Vũ Đường nghỉ học. Cha mẹ Bắc tiêu hết nửa số tiền tiết kiệm chỉnh dung cho cô. Bắc Vũ Đường không muốn cha mẹ Bắc lo lắng, nỗ lực thoát khỏi bóng ma.
Tiền Minh Hạo lại chẳng hề buông tha Bắc Vũ Đường, thường xuyên đến quấy rầy cô.
Cha mẹ Bắc rơi vào đường cùng, chỉ có thể dọn khỏi thành phố này, tránh bị Tiền Minh Hạo dây dưa.
Tới thành phố xa lạ, một nhà ba người Bắc gia lại bắt đầu lại, không còn Tiền Minh Hạo dây dưa, cuộc sống dần bình thường lại. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Tiền Minh Hạo không biết nghe đâu được chỗ Bắc Vũ Đường sống, lại tìm tới Bắc Vũ Đường.
Tiền Minh Hạo vô sỉ yêu cầu Bắc Vũ Đường trở thành bạn gái hắn.
Bắc Vũ Đường nhìn ra được, hắn đang cố ý trả thù cô, kéo lại mặt mũi của hắn.
Sao cô có thể đồng ý được, trực tiếp từ chối hắn.
Dù hắn đe doạ dụ dỗ thế nào, Bắc Vũ Đường hận chết Tiền Minh Hạo sao có thể đồng ý.
Tiền Minh Hạo thấy cô không biết tốt xấu như thế, vừa vặn chuyện này lan truyền đến trường học của họ lúc trước, khiến hắn lại bị chê cười. Tiền Minh Hạo giận dữ, tìm một đám côn đồ luân gian Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường bị người ta tìm thấy, dưới thân có một bãi máu loãng, mà cô đã chết ngất rồi. Đến khi cô tỉnh lại, người ta báo cho cô biết, cô đã không còn khả năng làm mẹ.
Tử cung bị kéo ra, cắt đứt hoàn toàn.
Song trọng đả kích, Bắc Vũ Đường lại một lần tan vỡ.
Cô muốn chết, muốn kết thúc sinh mệnh của mình, mấy lần tự sát dọa sợ cha mẹ Bắc. Mẹ Bắc cực nhọc ngày đêm, không thể ngủ yên canh giữ cô, đề phòng cô tự sát.
Từ đó về sau, Bắc Vũ Đường bị trầm cảm, dưới sự khống chế của thuốc và sự chăm sóc cẩn thận của cha mẹ Bắc, cô từ từ thoát ra khỏi bóng ma. Những tên côn đồ từng tổn thương cô đều đã nhận án phạt, nhưng tên Tiền Minh Hạo đứng sau lại lần thứ hai thoát khỏi pháp chế.
Cha Bắc vì con gái liên tiếp xảy ra chuyện, buôn bán cũng bị người ta phá đám. Không còn việc, không có nguồn thu, hơn nữa Bắc Vũ Đường bị bệnh, đúng là giậu đổ bìm leo.
Mà Tiền Minh Hạo là đầu sỏ gây tội lại chỉ ngừng nghỉ một thời gian, dường như không thể thấy Bắc gia sống tốt, lại tới tìm họ.
Tiền Minh Hạo thừa dịp mẹ Bắc không có nhà, mò vào Bắc gia, cưỡng hiếp Bắc Vũ Đường. Đang cưỡng hiếp thì cha Bắc trở về, thấy cầm thú này lại ra tay với con gái, ông không thể khống chế được lửa giận của mình nữa, đâm Tiền Minh Hạo.
Tiền Minh Hạo bị đâm một đao, nhanh chóng dây dưa với cha Bắc.
Tiền Minh Hạo cướp dao trong tay cha Bắc, âm ngoan nhìn ông.
“Ông già mày, dám đâm tao. Hôm nay tao phải băm mày!” Tiền Minh Hạo ôm miệng vết thương đổ máu, âm ngoan nhìn chằm chằm cha Bắc.
Cha Bắc dù sao cũng đã lớn tuổi, đấu với Tiền Minh Hạo một lát đã lực bất tòng tâm.
Tiền Minh Hạo chọn đúng thời cơ, một đao đâm vào bụng cha Bắc, mũi đao sắc bén lộ ra từ sau lưng ông.
Hắn cười âm độc, một tay rút dao nhỏ ra. Tức khắc, máu tươi phun trào, bắn đầy đất.
Tiền Minh Hạo nhanh chóng đâm dao thứ hai.
Cha Bắc hoàn toàn không còn sức phản kháng, ngã xuống đất.
Mà Tiền Minh Hạo còn chưa trút hết giận, đâm từng dao, từng đao lên cha Bắc đang thoi thóp trên đất.
Tiền Minh Hạo đâm hết 28 dao, chọc thân thể cha Bắc thủng lỗ chỗ, thấy ông đã chết hoàn toàn, mới dừng tay.
Hắn ném dao xuống đất, nhấc chân hung hăng đá thi thể cha Bắc hai cái.
“Dám đánh tao này, dám đánh tao này.”
Lúc này, nguyên chủ Bắc Vũ Đường cuộn cả người trong góc, tay chân bị trói, trơ mắt nhìn tên súc sinh Tiền Minh Hạo giết chết cha mình, nhục nhã thi thể ông.
“A!!!” Nguyên chủ hét to, tiếng hét đầy thê lương.
Tiền Minh Hạo tát cô một cái, khuôn mặt tái nhợt lập tức đỏ một dấu tay.
Hắn giật tóc cô, kéo mặt cô về phía mình.
Hắn hung tợn nói, “Con điếm nhà mày. Mày muốn báo thù sao? Đời này đừng có mơ. Sau này tao muốn mày làm gì thì mày ngoan ngoãn làm cái đó cho tao, nếu không, mẹ mày sẽ là đứa chết tiếp theo!”
Tiền Minh Hạo nhìn ánh mắt hung ác của cô, “Muốn giết tao? Chỉ sợ mày không có cơ hội đó.”
Tiền Minh Hạo chụp không ít những tấm ảnh bất nhã của cô rồi mới vừa lòng rời đi.
Chờ đến khi mẹ Bắc về, thấy chồng nằm trong vũng máu, cùng con gái cuộn người trốn trong góc nhà, ánh mắt dại ra.
Cảnh sát nhanh chóng xác định đối tượng tình nghi, vốn ban đầu là Tiền Minh Hạo, Bắc Vũ Đường chỉ ra và xác nhận là hắn. Nhưng mà đến cuối cùng người chịu phạt lại là một người khác. Tiền Minh Hạo vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật như trước.
Bởi vì chuyện này, tinh thần mẹ Bắc rối loạn, bà muốn báo thù, cầm dao đi đến Tiền gia, muốn giết người nhà họ Tiền. Chờ đến khi Bắc Vũ Đường chạy tới, chỉ còn nhìn thấy thi thể của mẹ.
Mẹ chết trong Tiền gia, Bắc Vũ Đường biết nhất định là người họ Tiền hại bà, nhưng cảnh sát lại nói mẹ Bắc trong lúc làm việc sơ ý ngã từ tầng hai xuống, đập gáy xuống đất mà chết.
Rõ ràng là vụ án giết người, hài hước thay lại trở thành một tai nạn.
Bắc Vũ Đường cầu xin nhiều người, nhưng họ thấy cô, đều không chịu giúp.
Cô muốn cầu cứu trên mạng, nhưng lại nhanh chóng bị xoá bỏ.
Tiến thoái lưỡng nan, mà tên súc sinh Tiền Minh Hạo còn muốn khống chế Bắc Vũ Đường, dùng những tấm ảnh nhục nhã cô. Hắn thậm chí còn rải lời đồn trên mạng, đăng những tấm ảnh bất nhã đó lên, chửi bới Bắc Vũ Đường không kiềm chế, đắm mình trong truỵ lạc, bán thịt ở hộp đêm, cha mẹ Bắc là bị cô chọc cho tức chết.
Người trên mạng không biết chân tướng, bảo sao nghe vậy, tất cả mọi người đều nói cô ấy, sắc bén nhìn cô ấy.
Bắc Vũ Đường bị họ bức điên.
Cô không giết được Tiền Minh Hạo, không làm gì được Tiền gia.
Trong giây phút tỉnh táo ngắn ngủi, cô mở một livestream, bình tĩnh kể lại những gì mình gặp phải trước màn ảnh.
Cô mặc kệ những người trên mạng chửi mình diễn giả, hay nhục nhã mình.
Cô dường như chìm trong thế giới của mình, sau khi nói xong, đôi mắt lạnh lẽo mang theo thù hận của cô nhìn chằm chằm camera, nói với mọi người, “Đây làm một quốc gia có pháp luật, pháp luật bảo vệ đám quan chức. Tôi nguyền rủa các người, nguyền rủa tất cả các người chết không được tử tế.”
Những người xem live bị câu nguyền rủa của cô giật nảy, còn chưa phản ứng lại, mọi người đã thấy cô nhảy từ trên nhà cao tầng xuống, rơi xuống cùng cô là vô số tờ giấy giải oan cô viết.
Trang giấy trắng như bông tuyết bay lả tả rơi xuống đất.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, đè nén hận ý xuống, bình tĩnh hỏi, “Nguyện vọng của nguyên chủ là gì?”
Cô nói xong, một sợi u hồn bay trước mặt cô, cô gái mặc bộ váy dài màu trắng, mái tóc đen nhánh rối tung xõa trên vai, đó là một thiếu nữ văn tĩnh lại mỹ lệ.
“Nguyện vọng của em là gì?” Bắc Vũ Đường nhìn thiếu nữ trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
Thiếu nữ bình tĩnh nhìn cô, chậm rãi nói, “Tôi không muốn họ chết, tôi muốn họ sống không bằng chết. Tiền Chấn Hào và Ôn Mỹ Vân không phải dung túng con mình sao, vậy cho chúng nếm thử mùi vị bị con trai ruột đâm mình đi.”
“Chị hiểu rồi.”
Bóng người trước mắt biến mất, tất cả trở về bình tĩnh.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn trần nhà, đây là phòng của nguyên chủ.
Phòng này không giống phòng cô ấy sống lúc trước, không tinh xảo như lúc ở thành phố Lâm Hải, nhưng vẫn ấm áp như vậy.
'Cốc, cốc, cốc'~
Cửa phòng bị gõ vang, ngoài cửa là giọng nói dịu dàng của mẹ Bắc, “Đường Đường, con tỉnh chưa?”
“Rồi ạ.” Bắc Vũ Đường đáp.
Mẹ Bắc mở cửa đi vào, trước khi vào phòng, bà đã thu lại lo lắng và khổ sở, mỉm cười bưng đồ ăn sáng vào phòng.
“Đường Đường, ăn sáng thôi con.” Mẹ Bắc đặt cớm sáng lên đầu giường.
Bắc Vũ Đường nhìn mẹ Bắc, nhìn bà cực lực tỏ ra bình tĩnh, trong lòng có chút đau đớn. Cô không khỏi nhớ đến lúc mẹ Bắc chết ở Tiền gia, từ đầu đến cuối, cô không thể quên được phẫn nộ và không cam lòng trong mắt bà lúc ấy.
“Mẹ, sau này không cần mang bữa sáng vào, con sẽ ra ngoài ăn.” Bắc Vũ Đường nói.
Mẹ Bắc sửng sốt, hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt vui sướng.
Từ khi họ dọn nhà từ thành phố Lâm Hải đến Hàng Châu, Bắc Vũ Đường không muốn ra khỏi phòng, càng không muốn gặp ai. Bác sĩ nói với họ, cô có bệnh trầm cảm nhẹ.
Điều này khiến họ rất lo lắng, lo con mình sẽ không vượt qua được, bệnh trầm cảm sẽ nặng hơn rồi làm ra hành động nguy hiểm.
“Được, mai mẹ không mang vào nữa.”
Bắc Vũ Đường xuống giường, bưng cơm sáng lên đi ra ngoài.
Mẹ Bắc nhìn thấy cô ra khỏi phòng rồi, vành mắt đỏ lên.
Vì sao ông trời lại muốn tra tấn con gái của bà như vậy.
Bắc Vũ Đường thấy bà không đi kịp thì dừng bước, quay đầu gọi, “Mẹ, đi thôi nào.”
“Ừ.” Mẹ Bắc lau sạch nước mắt, ra khỏi phòng.
Cha Bắc đã ra ngoài, trong nhà chỉ có mẹ Bắc và Bắc Vũ Đường. Cha Bắc buôn bán nhỏ, gia đình cũng khá giả. Họ mới tới Hàng Châu, tất nhiên sẽ vội hơn chút.
Bắc Vũ Đường tuy đã chỉnh dung nhưng lại không đẹp tự nhiên như trước kia.
Đây là một khúc mắc của nguyên chủ.
Bắc gia vì tránh bị Tiền Minh Hạo quấy rầy đã dọn từ thành phố Lâm Hải đến Hàng Châu, bắt đầu một cuộc sống mới. Theo tư liệu cô nhận được, tên cặn bã Tiền Minh Hạo sẽ tìm đến Bắc Vũ Đường sau một năm rưỡi nữa.
Trong một năm rưỡi này, Bắc Vũ Đường có rất nhiều việc cần hoàn thành.
Đầu tiên là giải quyết vấn đề điều kiện sinh hoạt của Bắc gia.
Theo tư liệu cô nắm giữ, mấy giao dịch buôn bán nhỏ của cha Bắc ở thành phố Hàng sẽ nhanh chóng bị người ta phá. Những việc này nhìn như trùng hợp, nhưng mấy năm sau, Bắc Vũ Đường biết được từ miệng Tiền Minh Hạo, là cha hắn làm khó dễ mà thôi.
Bởi vì không có công việc, Bắc gia không có nguồn thu, khiến họ luôn tiêu vào khoản tiền tiết kiệm. Tiền tiết kiệm mấy năm nay đã dùng hết một nửa để chỉnh dung cho Bắc Vũ Đường rồi, còn dư lại cũng không nhiều.
Khi đó cuộc sống của Bắc gia vừa khổ vừa vất vả. Cha mẹ Bắc lại vẫn yêu thương Bắc Vũ Đường như trước, nhìn thấy cô bước ra từ bóng ma, với họ mà nói, quan trọng hơn bất kỳ điều gì.
Thời gian đó Bắc gia tuy không sống thoải mái như trước, nhưng cả nhà vẫn rất hạnh phúc.
Nhưng hạnh phúc này, sau khi Tiền Minh Hạo đến, hoàn toàn tan biến.
Tiền Minh Hạo vì bức bách Bắc Vũ Đường đưa tay chịu trói, cố ý cho người ăn vạ cha Bắc, khiến cha Bắc nợ một khoản nợ.
Cha Bắc biết chuyện đó là lợi thế để thằng nhãi Tiền Minh Hạo bức bách con gái, căng da đầu, khép nép tìm bạn bè người thân, nơi nơi vay tiền.
Có những lúc bạn giàu có, mọi người đều rất nhiệt tình, hận không thể khen bạn thành một đoá hoa. Nhưng lúc bạn nghèo khó, mọi người đều tránh bạn như tránh rắn rết.
Nguyên chủ tận mắt thấy cha Bắc ăn nói khép nép cầu người, khi đó nguyên chủ rất hận, hận mình vô năng, hận mình liên luỵ đến cha mẹ.
Giờ Bắc Vũ Đường tới, sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
Cô muốn nhanh chóng tích tiền, dù là vì để cha mẹ Bắc sống thoải mái hơn, hay là vì đối phó với Tiền gia.
Có câu: Có tiền có thể đưa quỷ đẩy ma.
Bọn họ có quyền, vậy cô cần phải tìm được một người có quyền hơn, mà muốn được người có quyền coi trọng, bước đầu là bản thân phải có bản lĩnh, khiến người ta nhìn thấy giá trị của mình.
Bắc Vũ Đường đã sớm có kế hoạch, tất nhiên sẽ không trì hoãn.
Ăn sáng xong, Bắc Vũ Đường ôm máy tính tìm tin tức có ích. Mẹ Bắc thấy cô không ở trong phòng phát ngốc nữa thì cũng yên tâm.
Cách nào có tiền nhanh nhất? Tất nhiên là đầu tư cổ phiếu.
Bắc Vũ Đường tuy có ký ức mấy năm sau của nguyên chủ, nhưng những ký ức đó chẳng có tí nào về thị trường chứng khoán cả. Điều này hoàn toàn chẳng giúp được gì cho Bắc Vũ Đường.
Giờ chuyện cô cần làm là quan sát thị trường chứng khoán, nghiên cứu cổ phiếu.
Giờ Bắc Vũ Đường còn đang nghỉ ở nhà, không cần đến trường, nên đỡ phiền toái hơn nhiều.
Nghiên cứu một tuần, Bắc Vũ Đường quyết định mua cổ phiếu, chỉ là không có tiền.
Hôm đó, cha Bắc kéo cả người mệt mỏi về nhà, Bắc Vũ Đường lập tức tiến lên, nhận túi trong tay cha Bắc. Cha Bắc thấy cô thì lập tức nở nụ cười.
“Đường Đường hôm nay có vui không?” Cha Bắc mỉm cười hỏi.
“Cha, cha mệt rồi thì nghỉ ngơi một ngày đi. Cha là trụ cột gia đình, nhưng cũng không thể để mình mệt quá.” Bắc Vũ Đường ngọt ngào nói.
Cha Bắc nghe vậy, mũi lại nghẹn ngào.
Từ sau chuyện đó, đã lâu lắm rồi ông chưa được nghe giọng nói ngọt ngào của con gái.
“Cha không mệt.”
Mẹ Bắc thấy hai cha con đứng ở cửa, cười gọi, “Hai người muốn nói thì vào nhà nói, đứng ở cửa cũng không biết mệt sao.”
Bắc Vũ Đường học bộ dáng nguyên chủ, thân mật kéo cánh tay cha Bắc, đi vào phòng khách.
“Cha, con... Con...” Bắc Vũ Đường muốn nói lại thôi.
Cha Bắc thấy cô như vậy, biết cô muốn làm gì đó, “Nói đi, con muốn gì. Mai cha mua về cho con.”
“Cha, con nói, nhưng cha không được mắng con.” Bắc Vũ Đường đề phòng trước.
“Con nói đi, chuyện gì.” Cha Bắc không để bụng.
“Con cần tiền.”
Cha Bắc nghe vậy thì cười ha ha, ông còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.
Cha Bắc sảng khoái mở cặp, lấp ví tiền ra, lấy 150 tệ đưa cho cô.
“Cha còn tưởng chuyện gì lớn. Con cầm từng này trước đi, tiêu hết thì lại xin.” Cha Bắc đặt tiền vào tay Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy tiền trong tay nặng tựa ngàn vàng.
Cô cảm thấy ấm lòng, nhìn người cha từ ái trước mắt, mà không phải là thi thể đầy máu trong trí nhớ.
Cha Bắc yêu thương con gái khiến cô nhớ đến cha mình. Ông cũng sẽ chiều cô, yêu thương cô, đối xử tốt với cô như thế, thậm chí còn tốt hơn cả anh trai.
Một đời này cô sẽ không để Tiền Minh Hạo tổn thương ông, không để ông uổng mạng.
Bắc Vũ Đường thu lại cảm xúc, nhẹ giọng nói, “Ba ba, từng này không đủ.”
Cha Bắc sửng sốt, “Không đủ à? Vậy con cần bao nhiêu?”
“30 nghìn.” Bắc Vũ Đường báo ra một con số, đây là con số thấp nhất.
Cha Bắc kinh ngạc nhìn cô, “Đường Đường, con cần nhiều tiền như vậy làm gì?”
Tuy điều kiện sinh hoạt của Bắc gia không còn giàu có như trước, nhưng vẫn lấy ra được số tiền này.
Bắc Vũ Đường không muốn lừa ông, nhưng không thể nói thẳng ra là mình chơi cổ phiếu. Nếu nói thật, ông chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Con cần làm một việc rất quan trọng, cụ thể thì giờ con chưa nói được, nhưng cha yên tâm, tuyệt đối không phải là chuyện trái pháp luật.” Bắc Vũ Đường nhấc tay bảo đảm.
Khi Bắc Vũ Đường nghĩ mình còn phải nói nhiều hơn, cha Bắc đã đồng ý.
“Cha cho con 30 nghìn. Chỉ là giờ cha không có nhiều tiền như vậy. Mai cha lấy cho con.”
Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Không cần đâu ạ. Cha, cha cho con thẻ ngân hàng cha không cần dùng là được.”
Theo luật chứng khoán, chỉ có người trên 18 tuổi mới được mở tài khoản. Giờ cô mới 17 tuổi, năm tháng nữa mới 18, chưa thể mở một tài khoản độc lập, nên chỉ có thể dùng thân phận của cha Bắc.
Cha Bắc tối đó đưa cho Bắc Vũ Đường một tấm thẻ ngân hàng, bên trong đã có 30 nghìn tệ.
Bắc Vũ Đường nhận được thẻ ngân hàng, lập tức bắt đầu thao tác.
Chuẩn bị tốt xong, Bắc Vũ Đường vẫn ngâm mình trong thị trường chứng khoán, chờ đến đêm khuya mới gập máy tính lại. Sáng hôm sau, thị trường chứng khoán bắt đầu một phiên giao dịch mới, Bắc Vũ Đường dùng tất cả 30 nghìn mua cổ phiếu mình đã nhìn trúng từ trước.
Giờ chờ nó tăng gấp bội thôi, mà bên kia, mẹ Bắc nhận được câu đồng ý của Bắc Vũ Đường, bắt đầu xử lý thủ tục nhập học cho cô.
Mẹ Bắc cầm một chồng tư liệu ôn tập vào phòng, “Đường Đường, cuối tuần sau phải nhập học rồi. Mẹ cầm sách của Quyên Tử nhà dì con đến, con có thể xem trước.”
“Vâng.”
Đây là những gì cha mẹ Bắc muốn thấy, cô tất nhiên sẽ không để họ thất vọng.
Mẹ Bắc thấy con gái nghiêm túc ôn tập, vô cùng vui mừng.
Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường lại một lần nữa trở thành học sinh. Tri thức trong sách giáo khoa rất đơn giản với Bắc Vũ Đường, cô không cần tốn quá nhiều thời gian với nó.
Bắc Vũ Đường cầm di động, không ngừng mua bán cổ phiếu.
Vốn là 30 nghìn, qua thời gian này, đã trở thành 100 nghìn.
Với những người khác, đây đã là một thành tích rất tốt, nhưng với Bắc Vũ Đường, nó chẳng tốt chút nào.
100 nghìn vẫn quá ít.
Nếu lúc trước mình có 1 triệu thì giờ đã có 4 triệu rồi.
Dù sao cũng là vì thiếu tiền, nên cô không thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Cảm giác này đúng với một câu này.
Cho bạn một trăm tệ, bạn có thể tạo ra 1 triệu.
Cho bạn một triệu, bạn có thể sáng tạo ra cả một đế quốc thương nghiệp.