Tác giả: Vân Phi Mặc

Đột nhiên, ngoài phòng có tiếng động rất nhỏ truyền đến.

Bắc Vũ Đường đánh chưởng phong, thổi tắt ngọn nến trong phòng.

Nháy mắt, cả gian nhà đều rơi vào bóng tối.

'Cộp, cộp, cộp' tiếng bước chân rất nhỏ đi về phía họ. Bắc Vũ Đường xoay người lên giường, nằm bên sườn ngoài, một tay kia vớ chăn che thân hình hai người lại.

Nàng nghe được tiếng động rất nhỏ từ trên nóc nhà truyền đến.

Hắc y nhân đứng trên nóc nhà duỗi tay, sờ đến vết máu nhỏ giọt trên mái nhà. Họ tìm theo vết máu đến đây, đuổi đến tường thành, trực tiếp vượt qua.

Bắc Vũ Đường nghe họ rời đi, nghĩ họ sẽ rời đi như vậy, nào ngờ lại nhanh chóng nghe được tiếng động.

Nàng cảm thấy lộp bộp trong lòng, những người này đi rồi lại quay lại, hẳn là nghi ngờ người này trốn gần đây.

Nếu họ lục tìm, vậy thì không ổn.

"Vết máu biến mất ở vùng này, hẳn y ở gần đây thôi."

"Chia ra lục soát."

"Rõ."

Một đám hắc y nhân chia nhau ra, tiến vào từng nhà tìm tòi.

Bắc Vũ Đường nghe được tiếng bước chân rơi xuống trong sân, nếu họ vào phòng, chắc chắn sẽ ngửi được mùi máu tươi.

Không được, không thể để họ tiến vào!

Thấy sát thủ đi về phía phòng mình, Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nàng thầm than một tiếng: Đồ phiền toái!

"Chắc đời trước ta thiếu nợ ngươi."

Khi tên hắc y nhân kia đến gần, trong phòng bỗng truyền đến tiếng nữ tử đè nén thở dốc, "Ân, a......"

Hắc y nhân đặt tay lên cửa chuẩn bị đẩy vào thì dừng lại.

"Đáng ghét, sao hôm nay chàng dùng sức quá vậy."

Bắc Vũ Đường kiều mị thở dốc, lại âm thầm chú ý nhất cử nhất động, đồng thời tay lắc giường gỗ, tiếng thở dốc quyến rũ mê người cùng tiếng giường gỗ 'kẽo kẹt' đan chéo lại với nhau.

"Ân~ A~ Ân ân~ a a~"

Bắc Vũ Đường kêu đến hăng say, âm thanh quyến rũ mê người.

Bắc Vũ Đường luôn chú ý bên ngoài hoàn toàn không biết người luôn nhắm chặt mắt trên giường giờ mí mắt run nhè nhẹ, dường như tuỳ lúc sẽ mở ra.

Bắc Vũ Đường thấy người bên ngoài còn không đi, thầm mắng trong lòng.

Người này không hiểu cái gì gọi là phi lễ chớ nghe à, sao cứ đứng đó nghe lén mãi thế!

Má mi, nếu muốn nghe như thế, vậy ta cho mi nghe đủ, nghe đến mức dục hỏa đốt chết mi luôn đi!

Đột nhiên, tiếng thở dốc nũng nịu của Bắc Vũ Đường biến thành giọng nam tục tằng.

"Tiểu nương tử, hôm nay lão tử muốn làm chết nàng."

Sau đó, giọng nàng lại biến thành tiếng thở dốc kiều mị nũng nịu mềm như bông, "Được~ Không làm chết ta, chàng chính là quy tôn tử~"

"Điên mất, xem hôm nay ta thu thập nàng thế nào!"

Sau đó, những tiếng 'kẽo kẹt' mạnh mẽ vang lên, tiếng nam nữ đối thoại, những lời thô tục không cần tiền tuôn ra ngoài, dù ai nghe cũng tưởng tượng được cảnh chiến đấu kịch liệt trong phòng.

Bắc Vũ Đường một mình diễn hai vai, ra sức biểu diễn, nào biết có một đôi mắt đen như mực thâm thuý đang nhìn chằm chằm mình trong bóng tối, nghe nàng khi thì thở dốc kiều mị quyến rũ, khi thì thô cuồng lỗ mãng.

Giường lay động, mà ánh mắt y chưa từng dời đi, nhìn chằm chằn khuôn mặt nàng.

Trong bóng đêm mơ hồ thấy được khuôn mặt nàng, mà trước mặt y lại hiện lên một khuôn mặt mơ hồ, cảm giác quen thuộc kia nảy lên trong lòng, nháy mắt tràn đầy trái tim y.

Y cầm kìm được mà vươn tay về phía mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bắc Vũ Đường bị bàn tay bất ngờ chạm vào giật mình im bặt.

Nàng cúi đầu, bất ngờ đâm vào một đôi mắt sâu thẳm, đen kịt như hồ sâu, lại như một vực sâu hắc ám, không ngừng hút nàng vào.

Bắc Vũ Đường ngây ngẩn cả người, ngây ngốc nhìn y.

Phong Ly Ngân đối diện đôi mắt thanh triệt sáng ngời của nàng, dường như đã từng thấy một đôi mắt như vậy ở đâu đó.

Đôi mắt nàng rất đẹp, dù trong đêm tối vẫn sáng ngời như cũ.

Vì sao nữ tử này lại khiến y cảm thấy quen thuộc đến vậy?

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng động nho nhỏ truyền đến, khiến hai người chìm trong không khí quỷ dị tỉnh táo lại.

"Ngươi đứng ở đây làm gì? Có phải có vấn đề gì không?"

Một bóng đen từ đầu tường nhảy xuống, vững vàng dừng trước cửa phòng. Thấy tên sát thủ kia sắp đẩy cửa vào, Bắc Vũ Đường phản ứng rất nhanh, lập tức phát ra giọng nam khuây khỏa.

"Ân, a!!!"

Tên sát thủ vừa lên tiếng nghe vậy thì hơi cứng lại, kinh nghi nhìn tên đồng bọn nãy giờ đứng ngoài phòng.

Lúc này nữ tử trong phòng lại nũng nịu, "Tướng công, chàng... Chàng hôm nay dũng mãnh quá~"

Đang lúc Bắc Vũ Đường định dùng giọng nam trả lời, Phong Ly Ngân bên cạnh lại mở miệng, "Nương tử hôm nay cũng thật nhiệt tình. Vi phu rất thích."

Bắc Vũ Đường đột nhiên nghe thế, trợn tròn đôi mắt trừng y.

Má ơi, tên này đúng là...... Hù chết người không đền mạng!

Nhưng mà khẩu kỹ hắn học rất giống.

Phong Ly Ngân suy yếu nở một nụ cười nhẹ với nàng.

Bắc Vũ Đường có chút xấu hổ quay đầu, nhìn về phía người bên ngoài, thấy hai người họ vẫn còn đứng đó, không nhịn được muốn chửi bậy.

Đậu má, bọn mi nghe góc tường đến nghiện rồi đúng không!

Hai người đều chú ý nhất cử nhất động bên ngoài, lo lắng hai người kia sẽ đột nhiên xông vào.

Đúng lúc này, phòng bên cạnh có tiếng mở cửa.

Tiểu Mặc Nhi dụi mắt đi ra khỏi phòng.

Bắc Vũ Đường nghe tiếng cửa mở, tim đột nhiên nhảy lên cổ họng. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần họ dám động thủ với Tiểu Tử Mặc, dù có phải đối thủ của họ hay không, nàng cũng sẽ đấu đến cùng.

Khi Tiểu Mặc Nhi mở cửa, hai gã sát thủ luôn đứng ở cửa cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Điều này khiến Bắc Vũ Đường thở ra một hơi.

Sau đó giọng nói mềm mại của Tiểu Tử Mặc vang lên ngoài phòng, "Nương."

Bắc Vũ Đường không biết họ đã đi rồi hay vẫn âm thầm quan sát, nàng cẩn thận nói, "Mặc Nhi, có phải gặp ác mộng không?"

Tay đang dụi mắt của Tiểu Tử Mặc hơi dừng lại, đang định mở miệng thì nghe Bắc Vũ Đường tiếp tục nói, "Ngoan, mau về ngủ đi."

Đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Tiểu Tử Mặc xẹt qua một tia sáng, ngoan ngoãn phối hợp, "Vâng."

Nghe được Tiểu Mặc Nhi tiến vào phòng rồi, Bắc Vũ Đường mới thở ra.

Sát thủ bên ngoài đã rời đi. Nhưng vì cẩn thận, hai người trong phòng đều không động. Chờ một lát sau, xác định đám sát thủ đã thật sự đi rồi, mới thả lỏng lại.

Bắc Vũ Đường ngồi dậy, nhìn người trên giường.

Phong Ly Ngân suy yếu nằm trên giường, nhìn lên nữ tử phía trên.

Hai người nhìn nhau.

Bắc Vũ Đường nhìn y, nhìn đôi mắt thâm thuý của y, cảm giác quen thuộc lần thứ hai nảy lên trong lòng.

"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"

"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?"

Hai người trăm miệng một lời hỏi.

Cả hai đều sửng sốt.

"Ngươi......" Bắc Vũ Đường kinh nghi nhìn y.

Thì ra y cũng có cảm giác này.

Là chàng sao?!

Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã bị nàng gạt đi.

Y cho mình cảm giác rất quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này lại thiếu đi thứ gì đó.

Rốt cuộc là thứ gì?!

Bắc Vũ Đường nhất thời không nghĩ ra.

Nàng âm thầm cười khổ.

Sao chàng ấy có thể ở đây được.

Chàng ấy không thuộc về thế giới này.

Lúc này Phong Ly Ngân cũng có cảm giác như vậy.

Có lẽ y từng gặp nàng ở đâu đó thôi.

Phong Ly Ngân áp cảm giác quái dị trong lòng xuống, biểu cảm khôi phục lại như cũ. Khi thả lỏng, thân thể suy yếu của y không chịu nổi nữa, mí mắt rủ xuống, nhắm hai mắt lại.

Bắc Vũ Đường nhìn người đã ngất đi, đắp lại chăn đàng hoàng cho y.

Nàng đứng lên, lấy một bộ chăn gối khác trong tủ ra, đi đến bên đối diện giường rải xuống ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Bắc Vũ Đường dậy sớm như ngày thường. Khi nàng mở cửa, phòng đối diện cũng đồng thời mở cửa, một bóng dáng nho nhỏ đi từ trong phòng ra, vừa thấy Bắc Vũ Đường thì đôi mắt đã tỏa sáng.

Giọng nói mềm mại vang lên, "Chào buổi sáng, nương."

"Chào buổi sáng, Mặc Nhi."

Hai người đi đến tiền viện, trên đường, Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu nhỏ, "Nương, hôm qua con nghe được có động tĩnh ngoài phòng. Nương không sao chứ?"

Nghe được động tĩnh......

Bắc Vũ Đường bị mấy từ này doạ tới.

Đậu xanh, chẳng lẽ hôm qua phát ra âm thanh quá lớn, bị Tiểu Mặc Nhi nghe được? Nếu vậy, chẳng phải là......

Bắc Vũ Đường cảm thấy cả người đều không tốt.

Nàng chột dạ nhìn thoáng qua Tiểu Tử Mặc, ho nhẹ một tiếng, "Hôm qua con nghe được cái gì?"

Tiểu Tử Mặc cẩn thận nhớ lại, khuôn mặt trắng nõn nho nhỏ căng chặt, nghiêm túc nói, "Hôm qua Mặc Nhi nghe được trong phòng mẫu thân dường như có người ngoài, còn như đang nói gì đó. Cụ thể nói gì, Mặc Nhi không nghe rõ."

Bắc Vũ Đường thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, nếu bị bé nghe được, nàng cảm thấy mình có thể đào một cái hố, chôn chính mình xuống.

Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi bắt đầu luyện tập Hàn Băng Chưởng như bình thường, hai người đều tiến bộ rất nhanh. Bắc Vũ Đường có tốc độ như vậy, tất cả đều dựa vào việc không ngừng luyện tập trong thế giới vị diện.

Mỗi lần đều luyện tập từ đầu, mà mỗi lần đều sẽ thu hoạch được nhiều hơn, đồng thời khắc sâu lĩnh ngộ của nàng với bộ công pháp Hàn Băng Chưởng này. Trở lại hiện thực, tất nhiên sẽ tiến bộ vượt bậc.

Nhưng Tiểu Mặc Nhi thì khác, bé không vào thế giới vị diện, không có bất kỳ phụ trợ gì, tất cả đều dựa vào nỗ lực và thiên phú của bé. Không thể không thừa nhận, thiên phú tập võ của bé cao hơn nàng.

Đại Hương làm cơm sáng xong thì đón hai mẹ con vào bắt đầu dùng cơm.

Khi Bắc Vũ Đường ngồi xuống dùng cơm thì mới nhớ trong phòng còn một người.

Nghĩ đến tự nhiên nhiều ra một người, Bắc Vũ Đường có chút đau đầu, làm sao để y xuất hiện trước mặt Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương một cách hợp lý giờ nhỉ. Qua lời nói của Tiểu Mặc Nhi lúc trước, Bắc Vũ Đường càng thêm coi trọng sự xuất hiện của vị kia.

Cần phải tìm một lý do hợp lý đê ry xuất hiện trong cuộc sống của họ. Nếu nói trắng ra cho hai đứa, nàng sợ hai đứa nghĩ nhiều, đặc biệt là Tiểu Mặc Nhi nghe được động tĩnh tối qua.

Bắc Vũ Đường rất nhanh nghĩ ra.

Nàng đuổi Tiểu Mặc Nhi và Đại Hương ra ngoài, để hai đứa ra đi mua đồ. Đến khi hai đứa trở về, vừa lúc làm bộ để y vào phủ, mà không phải là người đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở khuê phòng của nàng.

Bắc Vũ Đường đuổi hai đứa bé ra ngoài xong thì bưng một chén cháo vào phòng ngủ.

Đặt cháo lên bàn rồi đến trước giường.

Người trên giường còn chưa tỉnh lại, nhìn sắc mặt y đỏ hồng bất thường, Bắc Vũ Đường vươn tay đặt lên trán y, nhiệt độ khá cao.

Nơi này không có thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng cách vật lý hạ nhiệt.

Trong nhà không có rượu mạnh, Bắc Vũ Đường vội ra ngoài mua một vò rượu trắng có độ rượu cao. Về đến nhà thì lập tức dùng rượu lau các động mạch chủ trên người y.

Lau qua một lần, nhiệt độ cơ thể y rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều.

Bắc Vũ Đường tiếp tục lau lần hai, sau lần này, mặt y không còn đỏ bừng nữa.

Nàng duỗi tay sờ trán y, tốt hơn trước nhiều.

Nàng lấy khăn lông ướt đắp lên trán y.

Làm xong hết đã là gần trưa. Ngoài viện có tiếng Đại Hương và Tiểu Tử Mặc, còn có một giọng nam.

Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng, thấy Triệu Nhị Hổ theo Tiểu Mặc Nhi tới.

Đại Hương nói với Bắc Vũ Đường, "Mộc tỷ tỷ, muội đi nấu cơm."

"Ừ. Nấu nhiều một chút."

"Vâng."

Bắc Vũ Đường biết hẳn là chuyện về Trương Nhị thiếu gia. Nàng dẫn theo Triệu Nhị Hổ vào ngồi ở bàn đá dưới tàng cây trong đình.

"Mộc phu nhân, đây là đồ ngươi muốn." Triệu Nhị Hổ đẩy tờ giấy Tuyên Thành mình đã viết đến trước mặt Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường cầm tờ giấy đó, cẩn thận đọc.

Phía trên viết kỹ càng tỉ mỉ những nơi Trương Nhị thiếu gia thường đi, thời gian và số lần đi, từ đó có thể nhận ra được sở thích và hoạt động thường ngày của hắn.

Bắc Vũ Đường xem xong, nói cảm tạ Triệu Nhị Hổ, "Cám ơn rất nhiều."

Triệu Nhị Hổ cười nói: "Đây là việc ta nên làm."

Nói xong, Triệu Nhị Hổ dường như nghĩ đến gì đó, muốn nói lại thôi.

"Có vấn đề gì sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Triệu Nhị Hổ do dự một lát rồi mới mở miệng: "Có một việc ta không biết nên nói hay không."

"Nói đi."

Triệu Nhị Hổ ho nhẹ một tiếng, "Lúc ta thu thập thông tin về Trương Nhị thiếu gia thì chú ý thấy hắn thường đến một thôn trang ở ngoại ô. Thôn trang kia là nơi mà một thư sinh tên Phó Chi Lâm sống. Mới đầu ta tưởng hai người họ là bạn tốt, nên Trương Nhị thiếu gia mới thích đến thôn trang đó. Nhưng mà, hôm qua vô tình ta thấy được một việc."

Nói đến đây, hắn dừng lại.

"Nhìn thấy cái gì?"

Triệu Nhị Hổ dường như khó có thể mở miệng, "Ta... Ta thấy hai người họ thân mật ôm nhau. Ánh mắt họ nhìn nhau cũng rất kỳ quái, cứ như là đang nhìn người thương."

Đoạn tụ!

Bắc Vũ Đường không thể nói là kinh ngạc, cũng không thể nói là không kinh ngạc.

Đối với đoạn tụ, qua mười mấy vị diện, nàng đã không căm thù hay khinh miệt như những người khác.

Triệu Nhị Hổ thấy nói xong mà sắc mặt Bắc Vũ Đường vẫn bình tĩnh thì cảm thấy rất kinh ngạc.

Chẳng lẽ nàng đã sớm biết?!

"Ta nghi ngờ Trương Nhị thiếu gia có Long Dương chi phích."

"Ngày khác ta sẽ tự mình đi xem tình hình."

Chuyện này vẫn cần tự mình kiểm chứng, dù sao việc này rất quan trọng.

Triệu Nhị Hổ cáo từ, Bắc Vũ Đường nghĩ tới người trong phòng.

Nàng vẫy tay với Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi, con đi cùng nương."

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn đi theo Bắc Vũ Đường vào phòng ngủ, bé không hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau nàng.

Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Tử Mặc lập tức thấy được trên giường có người.

Bé không khỏi trừng lớn mắt, kinh nghi nhìn Bắc Vũ Đường.

Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, "À, y là một bằng hữu của mẫu thân, bị thương, muốn ở đây chữa trị một thời gian.

"Nương, y chính là người tối qua ở trong phòng nương sao?"

(⊙o⊙)...

Bắc Vũ Đường hoá đá!!!

Nà ní? Không phải đã nói là không nghe thấy sao? Không phải đã nói là không biết gì sao?

Trời ạ, cho con một khối đậu hủ để con đâm chết đi!

Tiểu Tử Mặc cảm nhận được mẫu thân quẫn bách, lúc này mới ý thức được mình nói lời không nên nói.

"Nương, mẫu thân, thật ra con không nghe thấy gì cả." Tiểu Tử Mặc mở to đôi mắt đen sáng ngời nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy nghiêm túc.

Bắc Vũ Đường nhìn bé nghiêm túc giải thích, yên lặng ngẩng đầu nhìn lên trời. (Có trần nhà thôi chị êi.)

Hình như bé lại nói sai thì phải.

"Mẫu thân." Tiểu Tử Mặc bẹp miệng, đáng thương nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường thấy bé con uỷ khuất và lo lắng, yên lặng hít sâu một hơi.

Với tố chất tâm lý mạnh mẽ và da mặt dày ngang tường đồng vách sắt, nàng bình tĩnh nhìn bé.

"Mặc Nhi, hôm nay nương dạy con một câu."

Tiểu Tử Mặc chớp đôi mắt đen bóng chờ nàng nói.

"Những câu này người ta gọi là 'Lạy ông tôi ở bụi này'."

Tiểu Tử Mặc ngẩn ra, khuôn mặt đỏ lên, biết lời giải thích của mình vừa rồi còn thảm hơn là không giải thích.

Bắc Vũ Đường vươn tay vỗ vai nhỏ của bé, thấm thía nói, "Sau này nếu con gặp tình huống như vậy thì nhớ đừng có tái phạm, biết chưa?"

Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.

"Mẫu thân, vị thúc thúc này tên là gì?" Tiểu Tử Mặc hỏi.

"À, ờ...."

Đậu má, tên y là gì?!

Ách, hình như, hình như hôm qua nàng còn chưa hỏi, gia hỏa này đã gục, sau đó hôn mê mãi đến giờ.

"Vô Danh."

Tên này không sai.

"À, thì ra là Vô Danh thúc thúc."

"Mai mẫu thân sẽ ngủ hai ngày, con chăm sóc cho Vô Danh thúc thúc nhé. Nếu y tỉnh lại, muốn rời đi, con cũng không cần ngăn cản. Y muốn đi thì để y đi. Còn chuyện của y, Mặc Nhi đừng hỏi nhiều." Bắc Vũ Đường dặn dò.

Người như y, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Có một số thứ, có một số việc, không biết mới là tốt nhất.

Tiểu Tử Mặc nghiêm túc nghe, "Mặc Nhi hiểu."

"Được, con về đi. Có ta ở đây chăm sóc y là được."

"Mẫu thân, vậy Mặc Nhi về đọc sách." Tiểu Tử Mặc mềm mại nói.

Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đi đi. Có chỗ nào không hiểu thì lại qua hỏi nương."

Tiểu Tử Mặc rời đi, Bắc Vũ Đường đi đến trước giường, đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống y, "Vì cứu ngươi, hình tượng của ta trước mặt Tiểu Mặc Nhi hoàn toàn tan vỡ rồi. Ngươi nói xem, có phải ngươi tới để khắc ta đúng không?"

Bắc Vũ Đường nhìn người nhắm chặt mắt, không động đậy, không nhịn được vươn tay véo má y.

Hành động đó như đang xả giận.

Xúc cảm không tệ lắm.

Bắc Vũ Đường lại véo thêm cái, xúc cảm thật sự không tệ.

Chú ý đến mi mắt y khẽ run, nàng lập tức thu tay lại.

Bắc Vũ Đường đợi một lát, y vẫn không mở mắt ra, vẫn duy trì nguyên dạng.

Khi Bắc Vũ Đường tiến vào thế giới nhiệm vụ, người nằm trên giường vẫn không hề tỉnh lại.

"Bắt đầu nhiệm vụ." Bắc Vũ Đường nằm trên giường, thấp giọng nói.

[Bắt đầu đếm ngược truyền tống: Mười, chín, tám, bảy......]
****

Roro: Mai là Quốc khánh, để chúc mừng (tiện thể cám ơn mn vì đã cho tui hơn 1k theo dõi) tui bạo hết thế giới sau rồi nghỉ một tuần nha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play