Lúc này, 'bé Phượng Xích' đang kề sát mặt nàng, mà tiếng động vừa rồi, chính là tiếng 'bé Phượng Xích' tiếp xúc thân mật với má nàng. Hiện giờ 'bé Phượng Xích' đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng thẳng, còn không biết liêm sỉ lắc lư trước mặt nàng!!!
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm 'bé Phượng Xích' càng lúc càng tinh thần, vạch đen đầy đầu.
Đậu má, muốn bóp gãy nó quá!
Phượng Xích cũng không ngờ lại thành như vậy, thấy nàng ăn mệt, không tự giác cong môi. Dưới ánh mắt sáng quắc của nàng, người anh em dưới thân càng thêm tinh thần, để đỡ thất thố, Phượng Xích đi về phía ao.
“Lại đây.” Hai chữ ngắn gọn và mạnh mẽ, lộ ra đôi chút không kiên nhẫn.
Bắc Vũ Đường hồi thần, đi đến bể tắm.
Màn sa thật dài ngăn cách một phòng đầy hơi nước, giữa phòng là một cái ao lớn, đủ để mười mấy người cùng tắm gội, hơi nước đang bốc lên từ đây.
Phượng Xích dựa thành ao, đưa lưng về phía nàng, chỉ lộ ra mái tóc dài như mực, tuỳ ý xoã tung trên bờ.
“Kỳ lưng.” Phượng Xích lạnh giọng ra lệnh.
Nếu không tránh được, vậy chỉ có thể làm theo.
Tất cả đều vì nhiệm vụ phụ.
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn bốn phía một lượt, lấy một cái khăn trên giá, đi ra sau y. Nàng tẩm ướt khăn lụa, mềm nhẹ chà lau, lực không mạnh không yếu, tốc độ thong thả.
Đột nhiên, Phượng Xích bắt lấy tay nàng, sâu trong đôi mắt đen như mực là ảnh ngược khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tuy tinh xảo, nhưng lại thua xa so với đôi mắt thanh triệt, đôi mắt ấy sáng ngời tựa như sao trời lộng lẫy.
Phượng Xích không tự giác vuốt ve đôi mắt kia.
Động tác của y ôn nhu đến lạ, nhưng lời nói lại lạnh lùng, không chút tình cảm, tựa như máy móc lạnh băng vô tình, “Không biết kỳ à?”
“Không biết.” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm đáp.
“Quả là ngu, kỳ cũng không biết.”
囧, công kích của kẻ này có phải độc quá rồi không?!
Không biết kỳ lưng là ngu?!
“Dùng sức vào, nãy ăn không no à?” Phượng Xích lạnh lùng nói.
Nếu mi đã thích dùng sức kỳ, vậy sao ta có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục nhẹ tay nữa.
Bắc Vũ Đường hung hăng kỳ thật mạnh, mạnh đến mức như muốn chà rách da y ra, đầu vai đã bị nàng kỳ đến đỏ bừng, nhưng y vẫn chẳng rên một tiếng.
“Đi xuống! Chếch lên trên!”
“Dùng sức vào!”
…......
“Ấn bả vai.”
Trong phòng tắm chỉ có tiếng Phượng Xích chỉ huy.
Bắc Vũ Đường, phải nhịn! Tất cả đều là vì nhiệm vụ!
Nửa canh giờ sau, tay Bắc Vũ Đường đã hơi đau, lực tay yếu dần, mà Phượng Xích vẫn chẳng có ý kêu nàng dừng lại.
Phượng Xích nhắm mắt, mặc nàng kỳ cọ.
Bắc Vũ Đường nhìn y, hiện giờ y an tĩnh, thu lại lãnh lệ, có vẻ bình thản hơn rất nhiều. Ngũ quan y thật sự rất đẹp, không phải kiểu đẹp âm nhu, mà là vẻ đẹp nghiêm nghị khí phách.
Không thể không nói, nam nhân này là có vẻ ngoài đẹp nhất nhì trong số toàn bộ nam nhân nàng từng gặp.
“Dừng lại.”
Đang lúc Bắc Vũ Đường đi vào cõi thần tiên, giọng y kéo suy nghĩ của nàng về.
“Được.”
Nghe được lệnh của y, Bắc Vũ Đường như được đại xá, buông khăn lụa xuống, chuẩn bị rời đi, nhưng giọng nói khiến nàng chán ghét kia như muốn đối nghịch với nàng, lại vang lên.
“Còn sững sờ ở đó làm gì. Qua đây lau người.”
Nà ní?! Còn cần lau người à?!!!
Bắc Vũ Đường không bình tĩnh nổi nữa.
Nhưng vì mình là nô lệ không có quyền từ chối, huống chi còn nhiệm vụ chính và phụ, vì phần thưởng vô cùng phong phú kia... Nàng nhịn!
Y còn đang ngâm mình, vậy nàng lau kiểu gì?
Câu hỏi này nhanh chóng có đáp án.
Y túm chặt tay nàng, kéo mạnh, thân thể nàng nghiêng về phía trước, lăn vào ao, 'ùm', nước ao bắn tung toé.
“Lau đi. Đây là khen thưởng cô dành cho ngươi, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.” Phượng Xích lành lạnh nói.
Ha hả!
Vinh hạnh, vinh hạnh con khỉ nhà mi!
Khăn lau người không biết đã chạy đi đâu, đôi tay của Bắc Vũ Đường đành phải ra trận, đôi tay nhỏ non mềm vuốt ngực y, sau đó một đường đi xuống, không nhẹ không nặng xoa bóp thân thể y, khiến y ngày càng cứng lại.
Ánh mắt Phượng Xích ngày càng u ám, thân thể như có ngọn lửa thiêu đốt, mà đôi tay nhìn như vô hại kia vẫn đang không ngừng thổi lửa tiếp.
Y nhắm hai mắt cảm nhận đôi tay nhỏ kia lướt qua, dần dần tiến về phía 'bé Phượng Xích' của mình.
Cảm giác đôi tay nhỏ sắp chạm đến cấm địa, cái đôi tay đang đốt lửa đó lại rời đi. Phượng Xích không hiểu sao cảm thấy mất mát.
Phượng Xích là ai? Y là quân chủ Phượng Quốc, nói một không hai, chưa từng uỷ khuất chính bản thân mình.
Nếu y đã muốn, vậy sẽ không buông tha.
Đột nhiên, y bắt lấy tay Bắc Vũ Đường, sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, áp đôi tay nàng lên 'bé Phượng Xích'. Bắc Vũ Đường cứng còng tại chỗ.
F*ck!!!
Bắc Vũ Đường chấn kinh, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
Nàng cảm nhận được rõ ràng 'bé Phượng Xích' đang bừng bừng sức sống dưới tay, đang giật rồi lại giật. Tuy nàng đã trải qua lễ rửa tội của hơn mười thế giới vị diện, tuy không đến mức gặp phải chuyện xấu hổ và đáng giận này, nhưng trắng trợn bắt nàng nắm cái thứ kia, quả thật... Quả thật là....
Lần đầu tiên trong đời!!!
Sắc mặt Bắc Vũ Đường tối sầm, muốn thu tay lại, nhưng nàng vừa lùi một nửa đã bị y bá đạo ấn về, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói hơi khàn khàn, “Đừng nhúc nhích.”
“Nếu ngươi còn nhúc nhích, ta lập tức làm ngươi.”
Bắc Vũ Đường chưa bao giờ nghi ngờ lời y nói, lập tức ngoan ngoãn không động đậy.
Nếu y dùng sức mạnh, với giá trị vũ lực không đáng nhìn của nàng hiện tại, chỉ có thể mặc y xâu xé, nên người thông minh cần biết cân nhắc lợi và hại. Hy sinh một chút, đổi lấy bình an.
Bắc Vũ Đường âm thầm tự nhủ, chỉ là một miếng thịt, không có gì đâu.
Y trực tiếp nắm đôi tay nàng, sau đó khống chế tay nàng, bắt đầu...
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường cảm nhận được 'bé Phượng Xích' dưới tay dị thường, bên tai là tiếng y thấp thấp kêu rên, 'bé Phượng Xích' phóng xuất.
Bắc Vũ Đường thật sự nhịn đến mức gân xanh nổi hết lên, nếu không phải thuốc nàng mang theo đều bị nước ao làm ướt, không đến mức nàng lại chật vật thế này.
Đáng chết, nếu nàng có không gian trữ vật thì sao lại rơi vào tình trạng này!
Bắc Vũ Đường cho rằng như vậy là xong rồi, nhưng nàng lại nghĩ quá đơn giản.
'Bé Phượng Xích' vừa mới nghỉ ngơi, đảo mắt đã phấn chấn tinh thần, tinh lực tràn đầy miễn bàn dưới tay nàng.
Má nó, còn nữa à!
Lần này không đơn giản như lần trước.
Phượng Xích vừa phóng thích một lần, cảm giác thân thể không đúng, cứ cảm thấy không đủ, thiếu gì đó. Y có xúc động muốn hung hăng đè nàng dưới thân.
Phượng Xích trước giờ nghĩ gì làm đó, không hề cố kỵ.
Nếu đã muốn, y sẽ không để bản thân chịu uỷ khuất.
Phượng Xích một tay áp Bắc Vũ Đường xuống, cả người đè trên người nàng, một tay khác thô lỗ cởi quần áo nàng. Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Bắc Vũ Đường biết y muốn làm gì, vừa kinh vừa giận, đôi mắt tràn ngập tức giận.
Đáng chết! Đàn ông quả nhiên là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới!!!
“Minh, có thuốc gì khiến hắn ngất đi không?” Bắc Vũ Đường nếu không đến mức cực kỳ bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không mua sắm đồ của hệ thống.
Giờ phút này, nàng cũng bất chấp nỗi đau với điểm tích luỹ.
[Có. Có mười loại thuốc khiến người ta hôn mê, mỗi loại có công hiệu khác nhau, giá cả cũng khác nhau. Chẳng hạn như: Loại kém nhất...]
Minh chết tiệt! Còn dong dài cái gì không biết!
Bắc Vũ Đường còn không nghe xong lời hệ thống nói, khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Xích đã dựa sát mặt nàng, sau đó, đôi môi bá đạo của y hôn lên đôi môi đỏ của nàng.
Bắc Vũ Đường chống đôi tay, muốn đẩy y ra, chỉ là sức lực của nàng không thể cản y.
Hai người gắn bó như môi với răng, mà khi đôi môi họ chạm nhau, thân thể hai người hơi chấn động, ràng buộc ngăn cách giữa hai người, lúc này đã bị phá tan, toàn bộ ký ức tràn vào như thuỷ triều.
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ tăng 42 điểm, hiện là 100 điểm.]
Bắc Vũ Đường không nghe được tiếng Minh, giờ khắc này, toàn bộ suy nghĩ của nàng đều bị một người chiếm cứ.
Nàng đã rất lâu rồi không gặp chàng ấy, lâu đến mức nàng nghĩ mình sẽ không còn gặp lại chàng nữa.
Bấy lâu nay, nàng vẫn luôn không dám tưởng tượng, chỉ sợ kết quả là điều nàng không muốn biết.
Nàng vẫn luôn cẩn thận chôn giấu nỗi nhớ sâu trong lòng, không dám động đến.
Mãi đến hôm nay, một lần nữa gặp chàng, nhớ nhung như thuỷ triều quấn lấy nàng.
Phượng Xích rốt cuộc cũng hiểu, y mất cái gì.
Y ôm chặt nàng vào lòng, đôi môi bá đạo mà nóng bỏng hôn nàng. Bắc Vũ Đường cảm nhận được sự kích động, bức thiết của y. Y hôn đến bá đạo lại chuyên chú.
Bắc Vũ Đường cũng hồi đáp y một nụ hôn nóng bóng nhất, gắn bó nhất, tình yêu nồng đậm.
Minh nhìn đôi nam nữ củi khô bốc lửa kia, yên lặng ngậm miệng lại, tắt cửa sổ nhìn trộm đi.
Độ ấm trong bồn tắm liên tiếp tăng cao, không bao lâu sau, từng tiếng nam nữ thở dốc vang lên trong điện lớn, cùng với tiếng rên rỉ rất nhỏ. Lần tắm này thật sự rất lâu, rất rất lâu, lâu đến mức mãi hôm sau các cung nhân mới thấy Vương thượng đi từ trong điện ra.
Lúc y ra, trong ngực còn ôm một người.
Các cung nhân thấy y ra, đều vội quỳ xuống hành lễ, “Ngô vương vạn tuế.”
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi.” Phượng Xích thấp giọng quát, không khỏi nhìn về phía người trong lòng, thấy nàng không bị đánh thức thì thở dài nhẹ nhõm.
Các cung nhân thấy Vương thượng cẩn thận như vậy, cùng với biểu cảm ôn nhu kia, cảm giác sợ hãi vô cùng. Họ nhìn theo Vương thượng rời đi như nhìn thấy quỷ.
Mãi đến khi Phượng Xích đi rồi, họ mới tỉnh táo lại.
“Vừa nãy ta có nhìn lầm không? Người kia thật sự là Vương thượng à?” Một cung nữ ngơ ngác hỏi.
“Ngươi không nhìn lầm đâu, ta cũng thấy vậy.”
“Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vương... Vượng thượng sao lại biến thành như vậy?”
…...
Dọc đường đi, phàm là người gặp Vương thượng đều cảm giác được Vương thượng khác trước, càng khiến họ giật mình là Vương thượng còn đang ôm một người trong lòng, quả là lần đầu gặp được.
Phượng Xích ôm Bắc Vũ Đường về Càn Thanh Điện, vừa bước vào điện, đám cung nhân đang chuẩn bị hành lễ đã nghe được Phượng Xích nhỏ giọng nói, “Đừng làm ồn.”
Động tác cong eo quỳ xuống của cung nhân làm được nửa thì ngừng lại.
Bọn họ thấy Vương thượng ôm một người đi vào tẩm điện.
Phượng Xích cẩn thận đặt Vũ Đường lên giường, mình cũng nằm xuống theo, đắp chăn đàng hoàng cho cả hai. Nằm xuống rồi, y vươn tay, ôm nàng vào lòng.
Y nhìn Vũ Đường không chớp mắt, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Đến khi Bắc Vũ Đường tỉnh lại, nàng thấy một căn phòng tối tăm, ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng. Nàng vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt.
Khoé môi nàng không tự giác cong lên, ánh mắt sáng quắc nhìn y.
Nàng phát hiện, gương mặt này còn đẹp hơn trước.
Nàng không nhịn được vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt qua mặt y, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng của y, sán người lại, hôn môi y. Lúc nàng chuẩn bị rút lui, một bàn tay to ấn gáy nàng, khiến môi nàng dán mình càng sát.
Thật ra lúc Bắc Vũ Đường tỉnh lại, Phượng Xích cũng đã tỉnh lại rồi, chỉ là y không động đậy, muốn xem nàng sẽ làm gì.
Một nụ hôn thật dài, hôn đến mức hô hấp của Bắc Vũ Đường trở nên khó khăn, y mới buông ra.
Bắc Vũ Đường vừa động, đã cảm nhận được 'bé Phượng Xích' tinh thần phấn chấn đụng bụng nàng, làm nàng sợ đến mức không dám cử động, nàng sợ người nào đó lại nhào lên.
Phượng Xích liếc cái đã nhận ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, giọng nói trầm thấp tràn đầy nhu tình, “Có đói không?”
“Có.” Bắc Vũ Đường gật đầu.
Hai người đứng dậy, cung nữ chờ bên ngoài nghe tiếng động, đi vào tẩm điện, chuẩn bị hầu hạ hai người mặc y phục.
“Lui ra.”
Những cung nhân nghe mệnh lệnh của Phượng Xích, toàn bộ rời đi.
Phượng Xích tự tay mặc xiêm y cho Bắc Vũ Đường, rửa mặt chải đầu, hoạ mày cho nàng.
Ra khỏi tẩm điện, bên ngoài đã chuẩn bị một bàn đồ ăn, tất cả đều là món Bắc Vũ Đường thích.
“Nếm thử xem.”
Mọi người nhìn thấy Vương thượng tôn quý tự mình gắp đồ ăn đưa đến bên miệng nàng, trong mắt là sự ôn nhu đến kỳ cục.
Cả đám đều trợn tròn cả mắt, gần như không tin được những gì mình nhìn thấy.
Bắc Vũ Đường nếm thử một miếng, “Khá ngon.”
Phượng Xích cũng nếm một miếng, “Ừ, đúng là khá ngon.”
Trong điện trừ tiếng Vương thượng thì vẫn là tiếng của Vương thượng, nhìn y ân cần hầu hạ vị mỹ nhân kia, cả đám cung nữ và thái giám đều cảm thấy hôm nay chắc mặt trời mọc từ phía Tây rồi.
Ăn bữa tối xong, Phượng Xích nắm tay Vũ Đường, hai người dạo bước ở Ngự Hoa Viên, một đường không nói gì, nhưng người xung quanh lại cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào giữa hai người.
Đến đình hóng gió, Bắc Vũ Đường nhìn thấy hồ Mỹ Nhân, nhớ đến những mỹ nhân trong hồ.
“Người kia là chàng sao?” Bắc Vũ Đường thấp giọng hỏi.
Phượng Xích nghe nàng nói, xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú, “Hắn là ta, cũng không phải.”
Bắc Vũ Đường hiểu rõ.
“Giang sơn này có bằng lòng để ta bảo vệ không?” Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
Phượng Xích nắm lấy tay nàng, “Chỉ cần nàng muốn, ta nguyện ý trấn thủ non sông vì nàng.”
Bắc Vũ Đường cười.
[Đinh, kiểm tra đo lường, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện bằng không. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.]
[Ký chủ muốn tiếp tục hay từ bỏ nhiệm vụ phụ?]
“Tiếp tục.”
Bắc Vũ Đường không chút suy nghĩ trả lời, chỉ là nàng không ngờ nhiệm vụ chính lại hoàn thành nhẹ nhàng như vậy.
Đây là điều khiến Bắc Vũ Đường bất ngờ.
Bắc Vũ Đường rúc vào lòng Phượng Xích, hay tay y vây quanh nàng, ôm nàng trong lòng, hai người lặng yên ngắm cảnh đẹp trước mặt.
Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng ầm ĩ.
“Ta không phải thích khách, ta không phải thích khách.”
Bắc Vũ Đường mơ hồ nghe được tiếng Cách Tang.
Hai người nắm tay, đi về phía ồn ào bên kia, thấy hộ vệ đang kiềm chế hai mỹ nhân.
“Cách Tang.” Bắc Vũ Đường nhận ra hai người.
Phượng Xích vung tay, hộ vệ lập tức thả hai người ra.
Cách Tang tự do, đang định đi về phía Bắc Vũ Đường, nhưng nhìn thấy Phượng Xích bên cạnh nàng, lập tức dừng lại, sợ hãi quỳ sụp xuống, “Nô tham kiến ngô vương, ngô vương vạn tuế.”
Cách Tang và mỹ nhân kia quỳ trên đất, cúi đầu xuống.
“Đứng lên đi.”
“Tạ bệ hạ.” Cách Tang và vị mỹ nhân kia run rẩy đứng lên, cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn qua.
Bắc Vũ Đường quay đầu nói với Phượng Xích, “Ta nói chuyện với hai nàng một lát.”
Phượng Xích gật đầu, dẫn theo hộ vệ rời đi, để các nàng nói chuyện.
Phượng Xích vừa đi, Cách Tang và mỹ nhân kia đều thở một hơi thật dài.
Cách Tang tiến lên, nắm lấy tay nàng, “Vũ Đường, ngươi không sao chứ? Hôm qua ngươi một đêm không về, chúng ta đều lo ngươi gặp bất trắc. Ta và Phỉ Phỉ đến đây hỏi thăm tin tức của ngươi.”
Mỹ nhân tên Phỉ Phỉ đứng bên gật đầu.
Phỉ Phỉ cười nói, “Vũ Đường, ngươi thật lợi hại, dám đứng bên người Vương thượng.”
Vừa rồi nhìn thấy cách nàng và Vương thượng ở chung, quả là khiến nàng ấy vừa hâm mộ, vừa bội phục.
Cách Tang nghe vậy cũng gật đầu.
“Cách Tang, Phỉ Phỉ, về chuyện ba tháng sau, các người không cần lo lắng, Vương thượng sẽ không giết chúng ta.”
“Thật vậy sao?” Phỉ Phỉ kích động và hưng phấn hỏi lại.
“Hoàn toàn là thật.”
Phỉ Phỉ kích động không thôi, “Thật sự là quá tốt rồi. Ta nhất định phải báo tin tức tốt này cho các tỷ muội, để họ đỡ phải ngày đêm lo lắng hãi hùng.”
“Phỉ Phỉ, ngươi về nói cho họ trước đi. Ta sẽ về sau.”
Phỉ Phỉ là người thông minh, biết hai người có việc cần nói, “Được.”
Nàng ấy vừa đi, Cách Tang nắm chặt tay Bắc Vũ Đường, “Vũ Đường, thật sự cảm tạ ngươi. Chỉ là ngươi phải chịu uỷ khuất rồi, để ngươi một mình ứng phó với bạo quân.”
“Không sao. Hai ngày tới bệ hạ hẳn sẽ thả các ngươi đi.”
“Vậy còn ngươi?” Cách Tang hỏi.
“Ta sẽ ở lại trong cung.”
Cách Tang kinh hãi, “Cái gì?! Bệ hạ không cho ngươi rời đi sao?”
Bắc Vũ Đường gật đầu.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ. Hiện tại nhìn như bệ hạ còn chịu được ngươi, nhưng lâu dần, không chừng ngài ấy sẽ giết ngươi, đến lúc đó tính mạng của ngươi sẽ gặp nguy hiểm.” Cách Tang rất lo lắng.
Bắc Vũ Đường vỗ vỗ tay nàng ấy, “Đừng lo, ngài ấy sẽ không làm vậy.”
Hai người nói một hồi lâu, mãi đến lúc Phượng Xích phái người qua thúc giục, hai người mới tách ra.
Phượng Xích thấy Vũ Đường tới, lập tức tiến lên, cởi áo khoác của mình khoác cho nàng, “Đêm lạnh, đừng để bị cảm.”
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, ôn nhu nhìn y, nhoẻn miệng cười.
Hôm sau, toàn bộ mỹ nhân đều bị đưa ra khỏi Hoàng cung, khi các nàng rời khỏi Hoàng cung, âm thanh của Minh vang lên trong đầu Bắc Vũ Đường.
[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ. Hệ thống sẽ tặng lễ bao khen thưởng ngẫu nhiên.]
[Đinh, lễ bao khen thưởng đã được tặng đến. Ký chủ có muốn xem không?]
“Xem.”
Lễ bao khen thuong nhiệm vụ đến thì tất nhiên phải xem phần thưởng của mình là gì rồi.
[Đinh, chúc mừng ký chủ nhận được 1000 điểm tích luỹ.]
Bắc Vũ Đường sửng sốt hồi lâu, “Chỉ có một cái thôi à?”
[Đúng.]
Bắc Vũ Đường nhìn 1000 điểm, có cảm giác không nói nên lời. Nếu nói vui vẻ thì cũng không phải, nàng thấy hơi mất mát.
Thật ra nàng rất muốn một cái không gian trữ vật, đáng tiếc bảo bối kia may mắn gặp thì được còn cầu mong thì không được.
1000 điểm nhìn như rất nhiều, nhưng so với những phần thưởng khác thì là loại kém nhất. Nhưng mà, nhìn chung thì 1000 điểm cũng là đôi khi mới có, giúp nàng giảm bớt thời gian, có thể trở lại báo thù trước.
Bắc Vũ Đường xem xét một chút, giờ nàng đã có 1793 điểm rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn điểm tích luỹ tăng mạnh, trong lòng có chút oán niệm.
Lần này oán niệm không nằm ở phần thưởng, mà là oán niệm hệ thống.
Nhìn đi, nhìn đi, nàng làm nhiệm vụ bao lâu, mệt sống mệt chết mới tích được 793 điểm, nhìn hệ thống cứu vớt nhà người ta đi, một cái nhiệm vụ phụ thôi đã được khen thưởng tận 1000 điểm kia kìa.
Khác nhau như trời với đất này khiến Bắc Vũ Đường không nhịn được muốn đổi hệ thống ghê cơ ấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT