*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Vân Phi Mặc(Trường tụ vũ là múa với váy áo có ống tay dài, tui thấy để hán việt hay hơn nên hông chỉnh nha)
****
Hai hộ vệ quay đầu thì thấy là Đại thống lĩnh – Tướng quân Long Nhị.
Hai người cùng hành lễ với Long Nhị.
Long Nhị đi lên trước, lướt qua hai hộ vệ, nhìn đến Bắc Vũ Đường.
“Ngươi tới đây làm gì?” Long Nhị nhìn nàng với ánh mắt sắc bén.
Bắc Vũ Đường hơi thi lễ với hắn, nhẹ giọng nói, “Thống lĩnh đại nhân, nô đến tạ ân điển của bệ hạ. Thỉnh Thống lĩnh đại nhân giúp nô thông truyền một tiếng, nô vô cùng cảm kích.”
Long Nhị mãi nửa ngày sau mới nói, “Được. Ngươi chờ ở đây.”
Nếu là người khác, hắn tất nhiên sẽ từ chối, nhưng người trước mắt lại là nàng, khiến hắn không dám làm vậy. Dù sao thì gần đây mỗi tối Vương thượng đi đâu, không ai rõ hơn Long Nhất và hắn.
Vị mỹ nhân trước mắt này không đơn giản, điều này có thể nhận thấy từ đấu trường ngày đó. Một nữ nhân có thể giết bốn con sư tử, hộ vệ khác còn khó có thể làm được như vậy.
“Làm phiền Thống lĩnh đại nhân.”
Bắc Vũ Đường nhìn theo Long Nhị tiến vào Lăng Tiêu Điện.
Phượng Xích bên trong đang ngồi trên vương toạ, chán nản nâng chén rượu lên uống, vũ cơ trong điện chẳng gợi nổi một chút hứng thú của y.
Long Nhị vào bên trong, trực tiếp lướt qua đám vũ cơ, quỳ gối trước mặt Phượng Xích, “Ngô vương, ngoài điện có mỹ nhân cầu kiến.”
Phượng Xích như không nghe được lời hắn, một ngụm uống cạn ly rượu, nhàn nhạt nói, “Giết.”
Long Nhị không đứng dậy, càng không tuân lệnh, “Vị mỹ nhân kia là nữ tử ở đấu trường ngày đó.”
Động tác trong tay Phượng Xích hơi dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt tan rã đột nhiên trở nên sắc bén, “Nàng ấy tới làm gì?”
Long Nhị cung kính trả lời, “Vị mỹ nhân kia nói, nàng đến tạ ân điển của ngô vương.”
“Đến khấu tạ.” Phượng Xích lẩm bẩm một tiếng, cong môi nở một nụ cười như có như không.
Long Nhị chờ Phượng Xích nói tiếp, trộm nhìn Vương thượng một cái, chú ý đến độ cong bên môi y, có chút nghi hoặc.
“Cô không rảnh gặp nàng ấy.” Phượng Xích lại uống cạn ly rượu.
“Rõ.”
Long Nhị đứng lên, đi ra ngoài điện, chân trước vừa bước ra, chân sau đã nghe Vương thượng nói, “Cho nàng ấy vào.”
long Nhị chẳng ngạc nhiên tẹo nào, xoay người, cung kính hành lễ với người trên vương toạ, “Rõ.”
Bắc Vũ Đường thấy Long Nhị ra, nhẹ giọng hỏi, “Sao rồi?”
“Bệ hạ cho ngươi vào.”
Nghe được đáp án khẳng định, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng không nghi ngờ 53 điểm độ hảo cảm kia nữa.
“Đa tạ thống lĩnh đại nhân.”
Long Nhị lãnh đạm, “Không khách khí.”
Bắc Vũ Đường đi theo Long Nhị vào điện, bên trong vẫn náo nhiệt phi phàm, vũ cơ khiêu vũ, nhạc sư đàn tấu, đồ nhắm rượu ngon, đầy đủ mọi thứ.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, quỳ xuống hành lễ, “Nô khấu kiến ngô vương. Ngô vương vạn tuế.”
Phượng Xích vẫy vẫy tay, tiếng nhạc trong điện dừng lại, các vũ cơ sôi nổi rời khỏi đại điện. Cung điện rộng lớn phút chốc đã trở nên yên lặng đến lạ. Đôi mắt u lãnh của Phượng Xích nhìn thẳng Bắc Vũ Đường.
“Hôm nay nô đến để cảm tạ ân ngô vương đã không giết nô. Nô nhất định sẽ khắc vào trong tâm khảm.”
Phượng Xích lười biếng dựa một bên, ánh mắt tà tứ nhìn nàng chăm chú, “Nếu muốn cảm tạ cô, vậy thành ý của ngươi đâu?”
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Nô đã chuẩn bị một bài múa.”
“Ồ.” Phượng Xích hứng thú nhìn nàng.
“Mong ngài cho nô đi xuống chuẩn bị.”
“Chuẩn.”
Bắc Vũ Đường lui đến thiên điện, để cung nữ chuẩn bị xiêm y dài tay thường dùng nhất của nhóm vũ cơ, đồng thời ra lệnh cho thái giám chuẩn bị những đồ vật khác cho nàng.
Phượng Xích ngồi trên vương toạ, kiên nhẫn chờ đợi, lại thường thường nhìn về phía cửa đại điện.
Đột nhiên, tiếng sáo dài truyền vào trong điện, tiếng đàn cũng nhanh chóng hoà theo tiếng sáo.
Khi người trong điện đều bị tiếng đàn sáo hấp dẫn, một hàng thái giám nâng một cái trống lớn vào đại điện, trên trống lớn là một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng. Mỹ nhân mặc một bộ xiêm y đỏ như lửa, ống tay thật dài cuốn trên hai tay.
'Tùng', 'tùng', 'tùng'......
Tiếng trống như sấm vang lên, cùng với dáng múa mỹ diệu ấy, ống tay áo thật dài trong tay nàng như có sinh mệnh, thiên biến vạn hoá. Tay áo tung ban, dáng múa mạn diệu, cùng với ánh mắt câu hồn người, toàn bộ rơi vào mắt nam nhân đang ngồi trên vương toạ.
Phượng Xích nhìn nàng chăm chú, biểu cảm lãnh đạm, hoàn toàn chẳng chút động dung.
Nhưng các cung nữ thái giám bên dưới đều đã xem đến mê mẩn, thực sự mỹ nhân kia múa quá đẹp, quá mê hoặc, bất tri bất giác họ đều bị dáng múa của nàng hấp dẫn, dần đắm chìm trong điệu múa đẹp đẽ ấy.
Bắc Vũ Đường vừa quay đầu, cười xinh đẹp với Phượng Xích đang ngồi trên vương toạ, nhảy người khỏi trống lớn, nhẹ nhàng uyển chuyển bước trong điện, lượn vòng khiêu vũ.
Trường tụ vũ cần chuyển động tay nhiều nhất, cánh tay nàng dần đã mỏi, miệng vết thương hình như đã nứt ra, máu đỏ chảy ra, chỉ là xiêm y nàng màu đỏ, nên không nhận ra màu máu.
Mười lăm phút sau, tiếng nhạc ngừng, điệu múa cũng hết.
Bắc Vũ Đường khom người hành lễ với nam nhân trên vương toạ.
“Ngô vương, ngài có vừa lòng với điệu múa nô hiến không?” Bắc Vũ Đường hơi nâng đầu, đôi mắt trong suốt mang theo một tia khẩn trương.
Phượng Xích định nói gì đó, lời đến bên miệng lại biến thành câu khác, “Đi lên đây.”
Giọng Phượng Xích lãnh đạm, ẩn ẩn mang theo tia tức giận.
Bắc Vũ Đường tất nhiên nghe ra được.
Nàng đi lên trước vài bước, sau đó dừng lại.
Phượng Xích thấy nàng còn đứng dưới, trầm giọng nói, “Lên đây.”
Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đi đến trước mặt y.
“Vươn tay ra.”
Bắc Vũ Đường nghe lời vươn ra. Vừa vươn ra đã bị Phượng Xích túm mạnh, đau đớn tới quá đột nhiên, khiến Bắc Vũ Đường không tự giác kêu thành lời.
“Đau.” Bắc Vũ Đường cau mày.
Phượng Xích lạnh lùng nhìn nàng, “Đau à? Cô còn tưởng ngươi không biết đau.”
Nữ nhân ngu xuẩn này toàn làm chuyện ngu xuẩn, biết rõ vết thương trên tay mình còn chưa lành hẳn mà dám nhảy trường tụ vũ. Thật sự muốn vặn gãy đôi tay, thành toàn cho nàng!
Cung nữ và thái giám trong điện đều nhận ra Vương thượng không vui, cả đám đều sợ rụt cổ lại.
Bắc Vũ Đường lại như không nhìn ra, “Vương, ngài bóp nữa, đôi tay của nô sẽ gãy.”
Phượng Xích hừ lạnh một tiếng, “Cô đang có ý này.”
Bắc Vũ Đường yên lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Phượng Xích nghĩ nàng sẽ xin tha, đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy gì, không khỏi nhìn về phía nàng, “Sao không nói câu gì?”
“Mệnh của nô nằm trong tay Vương, Vương muốn đôi tay nô, nô không dám có lời oán hận.” Bắc Vũ Đường cung kính nói.
Phượng Xích thấy nàng như thế, cảm thấy rất chói mắt, buông tay nàng ra, “Trước mặt cô thì đừng giả vờ.”
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Bắc Vũ Đường lập tức thay một biểu cảm khác.
Gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại có cảm giác đã biến thành người khác.
“Thật đúng là không có chuyện gì gạt được mắt của bệ hạ.” Bắc Vũ Đường thu lại thái độ làm nô lệ hèn mọn, cả người tản ra khí thế thượng vị giả như có như không.
Phượng Xích thấy nàng như vậy, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Hôm nay ta đến để cầu ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?” Phượng Xích hỏi.
“Có thể để mỹ nhân trong hậu cung rời khỏi Hoàng cung không?” Bắc Vũ Đường nói vô cùng rõ ràng.
Cung nữ và thái giám trong đại điện đều sợ toát mồ hôi lạnh, họ hoàn toàn không ngờ lại có người không sợ chết muốn giải tán mỹ nhân trong hậu cung.
Phượng Xích cười lạnh một tiếng, đám nữ nhân trong hậu cung, với y mà nói, có cũng được mà không cũng chẳng sao, chỉ là bị người ta yêu cầu thả đám người đó thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Phượng Xích vươn tay nắm hàm dưới của nàng, “Thả chúng? Ngươi lấy thân phận gì yêu cầu cô?”
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Thật ra thì những nữ tử đó chỉ là món đồ chơi của bệ hạ, có cũng được mà không cũng được. Họ ở lại hậu cung hay không hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bệ hạ. Bệ hạ thả họ đi, họ nhất định sẽ cảm kích bệ hạ nhân hậu.”
“Nhân hậu?” Phượng Xích cười nhạo một tiếng, “Cô không cần. Thả chúng đi cũng được, nhưng dùng mạng ngươi tới đổi. Như vậy, ngươi còn muốn thả chúng đi sao?”
Phượng Xích cố ý để nàng lựa chọn giữa mạng mình và mạng những người khác.
Bắc Vũ Đường không chút do dự nói, “Một lời đã định.”
Nàng trả lời rất dứt khoát, không chút do dự.
Có lẽ, trong mắt mọi người, cách làm của nàng quả là thánh mẫu đến cực điểm, nhưng với Bắc Vũ Đường mà nói, nàng đang lãi nha. Cứu những người đó, có nghĩa là nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, mà phần thưởng của nhiệm vụ phụ cực kỳ, cực kỳ phong phú luôn đấy!
Những phần thưởng đều là những thức cực kỳ quý giá, một khi có được, dù không cần thì cũng đổi được nhiều điểm tích luỹ.
Dù nhiệm vụ thế giới này thất bại, bị trừ 100 điểm, nhưng khen thưởng của nhiệm vụ phụ bù vào rồi thì nàng vẫn lãi nhe.
Cơ hội kiếm lãi rõ ràng như vậy, sao Bắc Vũ Đường nàng từ chối được đây.
“Ngươi thật sự nguyện ý dùng mạng mình đổi mạng những người khác?” Phượng Xích hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy.”
Phượng Xích buông tay, đánh giá kỹ lại nàng, dường như muốn nhìn ra suy nghĩ thật sự của nàng.
Nửa ngày sau vẫn chẳng thu được gì.
“Mạng của ngươi, cô đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời. Ngươi muốn cô thả chúng đi cũng không phải không được. Chúng chỉ là món đồ chơi của cô. Nếu ngươi muốn tiễn chúng đi, vậy việc của chúng sau này đều do ngươi làm. Chỉ cần cô vui vẻ, thư thái, có lẽ cô sẽ đồng ý.”
“Một lời đã định.” Bắc Vũ Đường càng đồng ý với ý kiến này hơn.
Có thể danh chính ngôn thuận ở bên người bạo quân, không những cọ được độ hảo cảm, hoàn thành nhiệm vụ chính, đồng thời còn hoàn thành cả nhiệm vụ phụ, đúng là một công đôi việc mà~
Phượng Xích liếc qua đôi tay nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh lùng mắng Bắc Vũ Đường một tiếng, “Cả người toàn mùi máu tươi, lăn xuống cho cô! Lần sau còn để cô ngửi được mùi máu tươi trên người ngươi, mỗi lần cô giết một đứa!”
Đậu má! Đúng là bạo quân!
Nếu đã đạt được mục đích, Bắc Vũ Đường tất nhiên chuẩn bị rời đi.
Phượng Xích nhìn nữ nhân kia rời đi thật tiêu sái, trong lòng thấy có hơi không thoải mái.
'Rầm', chén rượu lẫn bầu rượu trong tay đều rơi xuống đất, khiến cung nữ thái giám đều giật mình, kinh sợ không dám thở mạnh.
Sau khi Bắc Vũ Đường về đến Mỹ Nhân Các, mọi người biết có hy vọng thì đều vui mừng.
Cách Tang ngồi trong phòng băng bó vết thương cho Bắc Vũ Đường, lo lắng sốt ruột hỏi, “Ngươi đó, mới đi có một chuyến, về thì cả người đầy máu. Nếu ngày nào cũng đi, ngày nào cũng ở bên Vương thượng, mạng nhỏ của ngươi còn được chắc?”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Bắc Vũ Đường vỗ tay nàng ấy, tỏ vẻ trấn an.
Chạng vạng, Bắc Vũ Đường và Cách Tang đang dùng cơm, một cung nhân vội vàng chạy vào Mỹ Nhân Các, hướng thẳng đến phòng Bắc Vũ Đường.
Sau khi cung nhân tiến vào, hành lễ với Bắc Vũ Đường rồi vội vàng nói, “Bắc mỹ nhân, bệ hạ cho mời. Ngài mau qua với nô, nếu muộn, bệ hạ sẽ tức giận.”
Cách Tang vừa nghe là Vương thượng triệu kiến, khẩn trương và lo lắng nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đứng lên, nói với cung nhân, “Đi thôi.”
Cách Tang đi theo đến cửa, “Vũ Đường, nhất định phải bình an trở về.”
Bắc Vũ Đường quay đầu, hơi mỉm cười với nàng ấy, “Được.”
Cung nhân ở bên thúc giục, “Bắc mỹ nhân, chúng ta đi mau thôi. Bệ hạ tức giận không phải chuyện đùa đâu.”
Lăng Tiêu Điện, Phượng Xích ngồi nhìn một bàn đồ ăn, chẳng buồn động đũa. Cung nữ hầu hạ ở bên nơm nớp lo sợ chia thức ăn, thấy sắc mặt bệ hạ không tốt, đũa trong tay cũng run run.
Phượng Xích lạnh lùng liếc cung nữ một cái, cung nữ bị ánh mắt sắc bén kia doạ sợ, đũa trong tay cũng rơi xuống đất.
“Một đôi đũa cũng cầm không xong, giữ lại còn có tác dụng gì. Kéo ra ngoài, đánh chết.”
Sắc mặt cung nữ trắng bệch, kinh hô, “Vương thượng tha mạng, Vương thượng bỏ qua cho nô tỳ lần này với. Vương thượng, xin ngài...”
Thị vệ nhanh chóng tiến lên, bịt miệng nàng ấy, kéo ra ngoài.
Không khí trong điện vô cùng áp lực, mọi cung nhân đều cúi đầu, không dám thở mạnh. Khi Bắc Vũ Đường tiến vào cung điện thì thấy cảnh này.
Nàng đi vào trong điện, như không nhận ra khác thường, thành thật hành lễ, “Nô tham kiến ngô vương, ngô vương vạn tuế.”
Phượng Xích thấy nàng đến, lại nhìn nàng đang mang cái mặt nạ ngoan ngoãn hiền thục, cảm thấy rất chướng mắt, không vui ra lệnh, “Lăn qua đây.”
Chậc chậc, lửa lớn ghê.
Bắc Vũ Đường nghe lời tiến lại gần.
“Chia đồ ăn.”
Thái giám tổng quản lập tức đưa một đôi đũa cho Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường nhận đũa, tất nhiên biết phải làm gì.
Tốt xấu gì cũng từng làm sủng phi một thời gian, nàng biết việc mình cần làm lúc này là gì.
Bắc Vũ Đường nhìn một bàn đồ ăn, chay mặn đầy đủ, nhưng đa phần là món mặn, rất ít món chay. Bắc Vũ Đường nhìn đĩa rau xanh non, gắp một đũa đặt vào bát Phượng Xích.
Phượng Xích ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nàng, “Không biết quy củ sao?”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, Đại thái giám lập tức nhắc nhở, “Bắc mỹ nhân, ngươi phải thử đồ ăn trước rồi mới gắp cho bệ hạ.”
Bắc Vũ Đường yên lặng bỏ rau xanh vào miệng, hương vị như bình thường.
Ăn xong, Bắc Vũ Đường lại gắp một đũa, đang định thả vào bát Phượng Xích, y lại lạnh lạnh nói, “Đổi món khác.”
Bắc Vũ Đường thả rau về, lại gắp đĩa rau khác, nếm thử xong rồi gắp cho y, “Đổi.”
Bắc Vũ Đường không nhiều lời, ngoan ngoãn chia món lần nữa.
Sau đó mọi người nghe được “Đổi”, “Đổi”, “Đổi” liên tục......
Bắc Vũ Đường thử lên thử xuống đến căng cả bụng.
Nếu không nhận ra người nào đó cố ý lặn lộn nàng, vậy nàng chính là con heo!
Toàn bộ cung nhân cảm thấy không khí trong đại điện đã nhẹ nhàng hơn, đơn giản là vì Vương thượng của họ hình như đã tìm được trò vui.
Ai cũng cảm thấy may mắn, may mà có người thay thế vị trí kia. Tuy không phúc hậu cho lắm, nhưng trong vấn đề sống chết, con người đều rất ích kỷ.
Phượng Xích vui vẻ thoải mái ăn đồ ăn, nhìn lướt qua người mệt đến đỏ cả mặt, đột nhiên cảm thấy đồ ăn hôm nay ngon thật.
Phượng Xích buông đũa trong tay xuống, “Tam Tử, thưởng Ngự Thiện Phòng.”
Đại tổng quản lập tức đáp lại, “Vâng, thưa bệ hạ.”
Bắc Vũ Đường biết Phượng Xích muốn nhìn thấy cái gì, nàng để y thấy.
Nàng tức giận trừng Phượng Xích, thì thầm, “Mệt đến mức nửa sống nửa chết là ta, người đáng được ban thưởng là ta mới đúng.”
Nhĩ lực của Phượng Xích tốt như vậy, sao không nghe được lời nàng lẩm bẩm chứ.
“Ngươi thì thầm cái gì?” Phượng Xích ngẩng đầu nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường cười hì hì, “Bẩm Vương thượng, không có gì.”
“Nói.” Phượng Xích lạnh lùng.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, từ từ nói, “Hôm nay người bận bịu không chỉ có Ngự Thiện Phòng. Ta thấy chúng ta cũng rất vất vả, bệ hạ cũng ban thưởng cho chúng ta đi.”
Cung nữ thái giám trong điện nghe nàng nói thế, sợ trắng cả mặt, cả đám ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn nàng.
Lá gan của mỹ nhân này lớn thật, dám đòi Vương thượng ban thưởng, quả là to gan lớn mật!
Phượng Xích quét qua cung nhân trong điện, “Các ngươi muốn được ban thưởng?”
Toàn bộ cung nữ và thái giám như đã bàn trước, động tác nhất trì, cùng quỳ xuống, cúi đầu chạm đất. Trong cung điện rộng lớn chỉ có Bắc Vũ Đường đứng, như hạc trong bầy gà.
Thái giám tổng quản là đại diện, nơm nớp lo sợ trả lời, “Bẩm bệ hạ, nô tuyệt đối không có ý này.”
“Chúng nô không có ý này.” Mọi người trăm miệng một lời đáp.
Phượng Xích lạnh lạnh nhìn Bắc Vũ Đường, “Nếu họ đều không cần ban thưởng, vậy cô ban thưởng cho mình ngươi, thế nào?”
“Ta cảm tạ bệ hạ ban thưởng.” Bắc Vũ Đường vui rạo rực khấu tạ.
Tạ xong, Phượng Xích thấy nàng còn muốn nói gì đó, hỏi, “Còn có chuyện gì?”
Bắc Vũ Đường cười hì hì, “Ta có thể hỏi một câu không? Ban thưởng cái gì vậy?”
Khoé môi lãnh ngạnh của Phượng Xích hơi cong lên, “Hầu hạ cô tắm gội thay quần áo.”
“Hả?” Bắc Vũ Đường kinh nghi nhìn y, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, “Bệ hạ, đây là ban thưởng của ngài?”
Ánh mắt sâu kín của Phượng Xích nhìn thẳng vào nàng, “Sao nào? Ngươi có vẻ không thích hầu hạ cô tắm gội thay quần áo?”
Bắc Vũ Đường cười ha hả, “Sao có thể chứ. Có thể hầu bệ hạ tắm gội là vinh hạnh của ta. Ban thưởng bực này, quả là còn làm ta vui vẻ hạnh phúc hơn cả vàng bạc châu báu.”
Phượng Xích nghe nàng oán hận mà không dám phát tiết, tâm tình cực kỳ tốt.
Nhưng mà, nghe câu sau xong, người nào đó hoàn toàn đen mặt.
Bắc Vũ Đường tâng bốc chém gió một lượt xong thì bật ngược lại, “Núi vàng núi bạc tuy hiếm nhưng cũng dễ tìm, nhưng lồng ngực vĩ ngạn của bệ hạ không phải người bình thường có thể thấy. Lần này ta may mắn nhìn thấy, số ta đúng là rất may mắn.”
Cung nữ và thái giám xung quanh đứng nghe mà ứa mồ hôi, họ bị lời nói kinh hãi thế tục của nàng doạ cho không nhẹ đâu.
Bắc mỹ nhân này là điên rồi hay cố ý tìm chết đấy?!
Đôi mắt u lãnh của Phượng Xích nhìn nàng, thấy mắt nàng sáng loá, hoàn toàn coi hắn thành món đồ chơi hiếm lạ. Bộ dáng nóng lòng muốn thử kia... Chắc chắn là sắc nữ!
Phượng Xích đứng lên, ngón trỏ nâng cằm nàng, “Muốn nhìn như vậy, vậy đi thôi.”
Bắc Vũ Đường sửng sốt, các cung nhân xung quanh đều sửng sốt, khiếp sợ nhìn Phượng Xích.
Phượng Xích thấy nàng còn sững sờ ở đó, thúc giục, “Còn đứng đó làm gì?”
Bắc Vũ Đường nghe vậy thì vội đuổi kịp, các thái giám cung nữ cũng nhanh chóng theo đuôi.
Ra khỏi Lăng Tiêu Điện, Bắc Vũ Đường thu lại nụ cười bất cần đời kia, “Ngươi thật sự không sợ bị ta nhìn à?”
Con ngươi sắc bén của Phượng Xích nhìn nàng chăm chú, ánh mắt kia hoàn toàn nhìn thấu tâm tư nho nhỏ kia của nàng, “Ngươi nói xem.”
Bắc Vũ Đường nghẹn, mãi nửa ngày sau mới phiền muộn hỏi, “Ngươi nhìn ra rồi?”
Giờ đến lượt Phượng Xích cố tình giả ngu, “Nhìn ra cái gì?”
Bắc Vũ Đường yên lặng trợn trắng mắt.
Vừa rồi nàng cố ý nói vậy để từ chối việc hầu hạ y tắm gội, không ngờ y liếc qua đã nhìn thấu mục đích của nàng, không mắc mưu.
Hai người đều là người thông minh, ngươi một câu, ta một câu, thái giám và cung nữ ở xung quanh nghe mà mù mờ, hoàn toàn không hiểu hai người đang nói cái gì.
Đoàn người tới tẩy điện (cung điện để tắm ý), cung điện rộng lớn có một ao rộng khoảng mấy chục trượng, nước ao màu trắng, tản ra mùi hương thoang thoảng. Các cung nhân đã sớm chuẩn bị xong.
Phượng Xích vung tay, các cung nữ lục tục rời đi, nháy mắt, cung điện rộng lớn chỉ còn Bắc Vũ Đường và Phượng Xích.
“Còn không qua đây."
Phượng Xích mở hai tay, chờ nàng cởi áo.
Bắc Vũ Đường tiến lên, bắt đầu cởi xiêm y, nếu y không lo bị nàng nhìn, nàng còn để ý làm gì. Cởi áo ngoài xong, tiếp theo là trung y.
Không biết có phải hôm nay phòng tắm nóng hơn hay là nguyên nhân khác, Phượng Xích cảm giác toàn thân nóng lên, đặc biệt là nơi tay nàng lướt qua, tựa như có ngọn lửa bùng cháy. Y rũ mắt, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, con ngươi càng lúc càng thâm trầm.
Cởi trung y xong, Bắc Vũ Đường thấy được làn da màu đồng cường tráng rắn chắc kia, trên lồng ngực cường tráng, nàng thấy được những vết sẹo ngang dọc đan xen.
Những vết sẹo này vừa nhìn đã biết là vết thương cũ có từ lâu, những vết sẹo rậm rạp khiến người ta nhìn mà sợ.
Bắc Vũ Đường biết những vết sẹo này từ đâu mà có.
Những vết sẹo đó đều là dấu vết lưu lại lúc Phượng Xích trở thành tù nhân, bị Quốc vương các nước hạ lệnh tra tấn. Những vết thương lúc ấy từng suýt lấy mạng y, may mà ông trời không mang y đi.
Đây cũng là lý do sau khi y thống nhất các quốc gia lại tàn sát toàn bộ hoàng tộc.
Bắc Vũ Đường nhìn những vết sẹo ghê người, có vết kéo dài từ đầu vai đến bụng y, xuyên qua toàn bộ ngực. Khi đó Phượng Xích mới năm tuổi, những tên đó sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.