Hắn từng nghe nói, Dạ tướng quân hy vọng nữ nhi có thể kế thừa vị trí của hắn, nhưng hắn cũng không để ý đến cho đến lúc này.
Nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười hai hay mười ba?
Nàng xem ra vẫn còn nhỏ tuổi nhưng hắn lại có thể nhìn ra được sự nghiêm túc trên khuôn mặt nàng.
Cho nên, hắn đứng lên, đi vào bên trong thuyền, cầm lấy gậy trúc đã vót nhọn một đầu đưa cho nàng.
Vốn tưởng là hắn sẽ cự tuyệt, Tiểu Vũ vô cùng cao hứng chạy tới, tiếp nhận gậy trúc trong tay hắn.
Hắn dạy nàng bí quyết xiên được cá, làm sao bình tĩnh hạ quyết tâm, làm sao nhìn rõ cá, đoán trước con cá sẽ bơi qua chỗ nào rồi làm sao mà tóm
được con cá trơn trượt ở trong nước.
Thân thủ của nàng rất tốt, cũng học rất nhanh.
Khi nàng xiên được con cá đầu tiên thì ba cái tiểu cô nương kia đều đứng lên vỗ tay hoan hô.
Hắn cùng các nàng cùng nhau ăn một bữa cơm thật phong phú.
Sau khi ăn xong, các nàng ở trên thảo nguyên bát ngát mà đuổi, chạy, cùng
nhau cười vui, thẳng đến khi mệt mỏi, mới đi đến ngồi trên cây lớn cùng
nhau ca hát.
Giọng hát của các nàng rất hay, trong trẻo du dương, xuyên qua sông nhỏ, xuyên qua thảo nguyên hoang dã, bay theo gió, làm
cho người ta không khỏi muốn dừng chân nghỉ ngơi.
A Ti Lam thu dọn xong lúc này mới ngồi xuống bên cạnh hắn, mở miệng nói: “Rất êm tai phải không?”
“Đúng.” Hắn gật đầu đồng ý.
Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, cố lấy dũng khí hỏi: “Ba Lang, muội có thể nhờ huynh giúp một việc không?”
“Chuyện gì?”
“Đừng nói cho đại sư phụ chuyện các nàng trốn đi chơi.”
Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn hắn, thấy thật có lỗi nói: “Muội biết nếu
như thế, huynh về rất khó giải thích hôm nay đã đi đâu nhưng ba người
các nàng bình thường có nhiều trách nhiệm, luôn phải nghiêm túc. Chỉ có
những lúc như thế này các nàng mới có thể làm những người bình thường,
không lo nghĩ chứ không phải vu nữ, công chúa hay đại tướng quân tương
lai……”
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên nàng giúp họ trốn ra ngoài chơi thế này.
Ở trong lòng hắn kỳ thực đã sớm đoán được. Nhìn thấy nàng mang theo giỏ
trúc mà bên trong không thiếu một thứ gì, từ thảm để ngồi, cơm nắm đến
nước uống không thiếu một thứ gì là hắn đã đoán được.
Nhìn ba
tiểu cô nương tâm địa ngây thơ thiện lương đang cất giọng hát ngọt ngào
kia. Hắn có thể hiểu vì sao A Ti Lam lại muốn giúp các nàng.
“Ta sẽ không nói.” Hắn nhìn nàng nói, “Nhưng ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Về sau bọn muội muốn ra ngoài, chờ đến ngày ta được nghỉ hẵng đi.”
Chờ đến ngày nghỉ của hắn ư?
Cái miệng nhỏ nhắn của A Ti Lam khẽ nhếch, trừng lớn mắt hỏi hắn, “Vì sao?”
“Muội có một mình mà mang theo các nàng sẽ rất nguy hiểm.”
Hắn nói thực bình tĩnh, giống như đang nói chuyện phiếm vậy.
Gió thổi qua mặt sông, phất qua ngọn cây, lời của hắn lại vang bên tai
nàng. Nàng nhìn chàng thanh niên đang dập tắt tro củi của đống lửa đã
tàn mà ngực thấy ấm áp lạ lùng.
Nàng lại gây thêm phiền phức cho hắn. Điều này nàng biết.
Cho tới nay, nàng vẫn biết hắn là người tốt, so với mọi người suy nghĩ còn
muốn tri kỷ hơn, ôn nhu hơn, nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới hắn
sẽ chủ động đề nghị hỗ trợ như vậy.
Nàng mở miệng nhắc nhở hắn, “Nếu bị người ta phát hiện ra chúng ta giúp họ thì sẽ bị phạt, huynh có biết không?”
“Ta biết.”
Hắn không nhìn nàng, chỉ tiếp tục đem đất bỏ lên đống lửa, đề phòng lửa lại bùng lên, thản nhiên nói: “Ta tình nguyện bị phạt, cũng không muốn thấy muội có chuyện gì.”
Hắn thanh âm không lớn thế nên trong nháy mắt A Ti Lam hoài nghi chính mình nghe lầm.
Nàng thích hắn, thật lâu thật lâu.
Nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng tỏ ý gì. Nàng biết hắn quan tâm nàng, nhưng cũng chính là không nói nhiều mà chỉ làm.
Nhìn khuôn mặt ngăm đen, cương trực của hắn, cổ họng nàng có chút nghẹn lại, tim đập thình thịch, A Ti Lam khẩn trương ngăn lại tâm tình xao động
của bản thân, phấn môi khẽ run run hỏi: “Huynh đang lo lắng cho ta như
một người bạn sao?”
Hắn dừng động tác, nhìn bàn tay to dính đất của chính mình.
Trên mặt sông, sóng gợn dập dềnh.
Tiếng hát của mấy tiểu cô nương vẫn du dương như cũ.
Mười ngón tay của hắn đều dính bẩn, còn có tro bụi chui vào trong móng tay.
A Ti Lam là một cô nương tốt. Hắn biết chính mình không xứng với nàng
nhưng gần đây, khát vọng của hắn đối với nàng càng ngày càng sâu, mỗi
khi thấy những người đàn ông khác nhìn nàng, hắn lại cảm thấy phiền
chán.
“Ba Lang……?”
Thanh âm nhẹ nhàng của nàng mang theo chút chần chờ, chút run rẩy còn có không xác định vang lên.
Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng không biết từ lúc nào đã đến quỳ bên cạnh hắn.
Khuôn mặt thanh tú kia có chút tha thiết, chờ đợi, còn có càng nhiều bất an.
“Huynh nói đi?”
Nàng ngóng nhìn hắn, không yên nhẹ hỏi, giọng nói mỏng manh cơ hồ biến mất ở trong gió.
Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay thành quyền, mở miệng thừa nhận.
“Không phải.”
Hắn nhìn cô gái ôn nhu bên cạnh, nói giọng khàn khàn: “Ta không phải chỉ lo lắng cho muội như bằng hữu.”
Nàng hít một hơi, trong đôi mắt đen có lấp lánh ánh lệ.
Ngực Ba Lang trở nên căng thẳng, nghĩ có thể mình đã dọa đến nàng.
Đâu biết được ngay sau đó lại thấy cánh môi hồng nhạt của nàng chậm rãi cong lên.
Gió chợt thổi, làm bay sợi tóc bên tai nàng.
Nàng vươn tay, đặt lên mặt hắn, quỳ ở trong gió, ngửa đầu hôn hắn.
Hắn ngây ngẩn cả người, không dám, cũng không nghĩ ngăn cản nàng.
Môi của nàng thật mềm, thật ấm.
Trái tim trong lồng ngực hắn đập thật nhanh cơ hồ muốn phá lồng ngực mà chui ra.
Trong nháy mắt đó, mọi âm thanh và cảnh vật xung quanh đều biến mất.
Hắn không có cách nào hô hấp, không có cách nào tự hỏi, trong đầu chỉ có nàng.
Nàng lặng lẽ nói, mặt phiếm hồng, trong con ngươi đen nhánh phản chiếu hình ảnh của hắn.
Khuôn mặt đen của hắn lập tức đỏ lên, hoàn toàn á khẩu không trả lời được. Mãi một lúc lâu sau hắn mới mở miệng được để nói.
“Muội không nên như vậy.”
“Có lẽ.” Khuôn mặt của nàng cũng rất đỏ nhưng lại không chút né tránh tầm
mắt của hắn, chỉ cắn cánh môi phấn nộn, có chút ngượng ngùng, lại vô
cùng lớn mật cười nói: “Nhưng muội vẫn rất muốn làm như vậy.”
Không đợi hắn phản ứng, nàng cười đứng dậy, bỏ lại kinh ngạc hắn, đỏ mặt hướng kia ba tiểu cô nương kia chạy tới.
Nụ hôn nhẹ nhàng kia, cùng với nụ cười của nàng đều khắc thật sâu vào đáy lòng hắn.
Một năm kia, hắn mười bảy tuổi, nàng vừa tròn mười lăm.
Đó là, khoảng thời gian thật đẹp……
Bang bang phanh —
Bang bang phanh —
Lúc nửa đêm, đại đa số mọi người đã ngủ say.
Nhưng trong đêm dài tĩnh lặng đột nhiên vang lên từng trận gõ dồn dập trước cửa nhà A Kỳ sư phó.
Ngay từ tiếng gõ đầu tiên thì Ba Lang liền tỉnh, hắn nhảy xuống giường, chạy vội đến cạnh cửa, mở ra then cửa.
Bên ngoài cửa tối đen đang đứng một vị phụ nhân quen thuộc.
“Mỗ Lạp?” Hắn nghĩ có thể bà có chuyện gấp muốn gặp sư phó nên vội nói: “Cháu đi gọi sư phụ rời giường.”
Nhưng bà lại tóm lấy hắn hắn, nhăn mày mà nói: “Không cần, ta là tới tìm ngươi.”
“Tìm cháu?” Ba Lang sửng sốt.
“A Ti Lam đã xảy ra chuyện, vu nữ muốn ta tìm ngươi đi qua đó.”
Hắn cả người cứng đờ, chân to liền bước ra khỏi cửa, định theo bà ra ngoài thì lại nghe thấy tiếng sư phó truyền đến.
“Ba Lang, ai ở bên ngoài vậy?”
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn vị sư phụ bị đã bị đánh thức,“Là Mỗ Lạp.”
A Kỳ ngẩn ra, vội hỏi: “Vu nữ xảy ra chuyện gì sao?”
“Không.” Hắn lắc đầu, nhìn vị sư phụ đang thân thiết nhìn hắn nói: “Vu nữ không
có việc gì, là A Ti Lam. Vu nữ muốn ta đi qua nhìn xem.”
A Kỳ
nhìn đứa nhỏ ông nuôi đã trưởng thành cao lớn. Ông biết đứa nhỏ này
thích cô nương A Ti Lam kia. Xem ra vu nữ cũng đã biết chuyện này nên
ông cũng không hỏi nhiều, chỉ gật gật đầu, “Một khi đã như vậy thì ngươi đi đi.”
Ông xoay người, lại nói: “Còn nữa, bên ngoài trời lạnh, nhớ đem áo khoác mặc vào.”
Nói còn chưa dứt lời thì người đã quay vào trong phòng.
Nghe vậy, Ba Lang lúc này mới phát hiện chính mình chỉ mặc có một kiện áo
đơn. Đại sư phụ lúc quay về phòng còn để lại một cái đèn đặt trên cái
bàn nhỏ. Nhìn cái đèn kia mà họng hắn hơi nghẹn lại nhưng vẫn vội tóm
lấy cái áo khoác treo ở cạnh cửa, đóng cửa thật cẩn thận rồi với trèo
lên xe lừa của Mỗ Lạp.
“A Ti Lam đã xảy ra chuyện gì?” Hắn còn chưa ngồi vững đã cất giọng lo lắng để hỏi.
Dù sao hơn nửa đêm rồi, nếu không phải là việc lớn thì vu nữ sẽ không kêu Mỗ Lạp tự mình chạy đến đây một chuyến.
“Mẹ nàng mất rồi.”
Tim Ba Lang thắt lại. Tuy rằng bởi vì phải đến Bạch tháp làm việc nên A Ti
Lam cùng mẹ nàng nương không được ở cùng một chỗ, nhưng nàng cùng mẹ
tình cảm luôn tốt, chỉ cần được nghỉ là nàng sẽ về nhà thăm mẹ.
Mỗ Lạp thở dài, “Lúc xế chiều, mẹ nàng ở trên đường bị ngã, đầu bị đập
xuống được người ta đưa đến Bạch tháp, mãi đến vừa rồi mới đi.”
Hắn nghẹn lời hỏi: “A Ti Lam…… Nàng có khỏe không?”
Mỗ Lạp cầm lấy dây cương, ở trong gió lạnh cất tiếng thở dài.
“Nếu nàng không có việc thì ta ở đây làm gì?”
“Vậy nàng đang ở đâu?”
“Ở nhà nàng.” Mỗ Lạp nhìn hắn nói: “Nàng nói muốn mang mẹ về nhà.”
Ánh lửa tỏa ra từ ngọn đèn không tiếng động mà nhảy lên.
A Ti Lam giúp mẹ nàng lau người, mặc vào bộ quần áo đẹp nhất, còn giúp bà trang điểm thật đẹp.
Mẹ nàng nằm trên giường giống như đang ngủ. Cũng không biết có phải vì sự
tình phát sinh quá mức đột ngột hay không mà cho đến bây giờ nàng cũng
không nghĩ đây là sự thật.
Nàng một mình ở trong phòng cùng mẹ, đến một giọt nước mắt cũng không rơi được.
Cánh cửa phía sau lưng nàng kêu y nha một tiếng khi có người mở cửa bước vào. Người nọ vô thanh vô tức đi đến phía sau nàng.
Nàng không quay lại nhưng vẫn ngửi được mùi than đá cùng hương vị quen thuộc thì liền biết là hắn.
Trái tim nàng thắt lại, nhẹ nhàng mở miệng.
“Nghe nói, mẹ muội khi còn trẻ từng là cô nương đẹp nhất trong thành.”
Nàng lấy tay cầm lấy bàn tay đã từng ấm áp nay lại lạnh băng của mẹ nàng,
“Trước đây, đại thúc cách vách nói với muội rằng mệnh của mẹ không tốt,
cha mất sớm, nếu không phải còn có đứa con riêng là muội thì mẹ đã sớm
tái giá. Mẹ muội nghe được rất là tức giận, liền cầm cái vại sành liều
mạng ném vào lão, mẹ nói –”
A Ti Lam nhìn khuôn mặt tú lệ của mẹ, bắt chước giọng bà nói: “Ngươi thì biết cái quái gì, ta có mệnh tốt mới có thể sinh được một đứa con ngoan ngoãn như Lam Lam!”
Nói xong, nàng bật cười thành tiếng.
“Vị đại thúc kia bị mẹ muội ném bình vào chân liền từ đó không dám đến đây nữa.”
Tiếng cười đột ngột vang lên rồi lại chậm rãi biến mất trong không khí.
Cổ họng nàng nghẹn lại nhưng vẫn tiếp tục nói: “Vì muốn muội có cuộc sống
tốt nên nương đã mất rất nhiều công sức đưa muội đến Bạch tháp. Mẹ nói
là ở đó sẽ được ăn no, mặc ấm còn nếu ở với nàng thì sẽ phải chịu đói.
Lúc ấy muội chỉ muốn nói là muội không cần ăn no mặc ấm, chỉ muốn cùng
mẹ ở một chỗ. Nhưng muội biết lúc đó trong nhà đã không còn lương thực,
mà mẹ đã có tuổi, mắt cũng không tốt nên không thể dệt vải, làm ruộng
được nữa …”
“Cho nên khi mẹ hỏi, muội liền đồng ý.” Tay nàng vuốt ve mái tóc hoa râm của mẹ, thở thật sâu, hốc mắt hồng hồng nói: “Muội
đồng ý, còn cười với mẹ bởi vì muội biết nếu không cười thì mẹ sẽ lo
lắng.”
Bàn tay to của hắn để ở trên đầu vai nhỏ gầy của nàng.
Nàng quay đầu, ngửa đầu nhìn hắn.
Một giọt lệ, rốt cục cũng tràn mi, chảy xuống.
“Muội vốn tưởng, chờ muội đến Bạch tháp, là có thể làm cho cuộc sống của mẹ
trôi qua tốt một chút…… Mẹ cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi…… Muội còn nghĩ
nếu có nhiều thời gian…… Có nhiều thời gian hơn thì muội có thể hiếu
kính mẹ…… Muội tưởng vẫn còn nhiều cơ hội để muội ở cùng mẹ…… Nhưng mẹ
lại đột nhiên……”
Cổ họng nàng nghẹn lại, đôi môi run run, nước mắt tuôn rơi.
“Mẹ đã chết……” Nàng rơi lệ đầy mặt nhìn hắn, nghẹn ngào nói: “Mẹ đã chết, giờ chỉ còn lại một mình muội……”
Lòng nàng bởi vì đau thương mà thắt lại đến đau đớn.
Hắn lấy ngón cái lau nước mắt cho nàng rồi chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng, đem nàng đang vô cùng đau khổ ôm vào lòng.
Nàng gắt gao nắm chặt vạt áo của hắn, đem mặt chôn ở trong lòng hắn mà khóc rống thất thanh.
Hắn lo lắng cho nàng đang vùi ở trong ngực hắn mà khóc thảm thiết, giống
như đứt từng khúc ruột, thân mình nho nhỏ run rẩy, nước mắt nóng bỏng
dần dần thấm ướt áo hắn.
Hắn không biết làm thế nào để an ủi nàng, chỉ biết hồng hốc mắt, lẳng lặng ôm nàng, mặc cho nàng khóc càn quấy.
Cả đêm nàng cứ khóc lại khóc. Môi lần nàng thử nín khóc thì lại nhớ đến
từng việc từng việc cùng trải qua với mẹ, vì thế nước mắt lại rơi không
ngừng.
Mà hắn vẫn ở bên cạnh, ôm nàng, không tiếng động an ủi nàng.
Nàng nhỏ nhắn, giống một con mèo nhỏ bị thương, cuộn ở trong lòng hắn mà
khóc nức nở. Mỗi lần nàng run run khóc đều như một lưỡi đao cắt vào lòng hắn.
Không biết qua bao lâu, cảm xúc của nàng mới chậm rãi bình
ổn. Nhờ có sự hỗ trợ của hắn mà nàng thu dọn lại di vật của mẹ, sửa sang lại ngôi nhà. Khi nhìn quanh ngôi nhà, nàng lại không ngăn được nước
mắt tuôn rơi.
Nàng kỳ thật cũng không biết đã trải qua buổi tối đó như thế nào nhưng hắn thủy chung vẫn ở bên cạnh nàng.
Hừng đông hôm sau, hắn giúp nàng xử lý hậu sự cho mẹ. Linh cũng tự mình đến chủ trì nghi thức.
Nàng đem những vật mà lúc còn sống mẹ nàng thích nhất đều để vào trong quan tài.
Sau nghi thức, các nam nhân đem đất lấp lại quan tài, rất nhanh mộ của mẹ nàng đã thành một nấm đất nho nhỏ.
Nàng chỉ còn có một mình……
Trên trời đổ xuống mưa phùn kéo dài. Mỗi hơi thở của nàng đều biến thành một đám khói trắng trong màn mưa.
Nhìn nấm đất kia, A Ti Lam nghẹn ngào cắn môi, nhưng không cách nào ngăn cản được nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Giống như biết nàng đang nghĩ cái gì, nam nhân bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay nàng.
A Ti Lam ngẩng đầu nhìn hắn, đã thấy hắn mở miệng nói, “Muội không phải chỉ có một mình.”
Nàng lăng lăng nhìn hắn.
“Muội còn có ta.”
Giọng nói của hắn nhưng cũng rất rõ ràng.
Mưa bụi ở trên bầu trời rơi mau.
“A Ti Lam, chúng ta thành thân đi.”
Nàng tưởng mình nghe lầm, nhưng lại thấy hắn mở miệng nói.
“Ta chỉ biết đúc đồng.” Hắn nhìn nàng, kiên định nói: “Ta cũng mới trở
thành thợ đúc đồng được một năm nhưng ta sẽ cố gắng trở thành người giỏi nhất.”
Nàng nghẹn ngào nhìn khuôn mặt nghiêm túc của hắn.
Mưa bụi bay bay, dừng trên tóc, trên mi, trên mặt hắn, ngay cả lông mày rậm cũng đều có giọt nước nhỏ đọng lại.
“Ta biết ta không phải người tốt nhất.” Hắn thở sâu, hứa hẹn, “Nhưng ta sẽ
cố gắng thật nhiều để bảo vệ, chăm sóc muội, không để cho muội phải
thiếu thốn điều gì.”
Cả buổi tối hôm qua hắn nhìn nàng ở trong
lòng khóc nức nở, điều đó làm người ta khó có thể chịu được. Nhưng hắn
cũng rất cao hứng vì vu nữ đã bảo hắn đến, để hắn có thể ở bên cạnh nàng lúc này.
Hắn thật không thể tưởng tượng nếu nàng chỉ có một mình thì làm sao vượt qua được đêm dài này.
Hắn hy vọng về sau đều có thể ở bên cạnh nàng, bảo vệ, che chở nàng, cho dù là nàng khóc hay cười hắn cũng đều hy vọng có thể ở bên người nàng,
cùng nàng trải qua.
“Gả cho ta. Được không?” Hắn nhẹ hỏi.
Bàn tay to đang cầm tay nàng thật ấm áp.
A Ti Lam có thể cảm giác được hắn khẩn trương như thế nào, mạch đập của hắn đang nhảy lên nhanh như thế nào.
Nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn, nàng rất rõ rằng – hắn là thật lòng.
Hắn không phải đang xúc động nhất thời mà luôn rõ mình đang làm gì.
Tuy rằng nàng không phải không nghĩ tới sẽ gả cho hắn, cũng rất hiểu được
theo như cá tính của hắn, nếu không chuẩn bị tốt thì sẽ không mở miệng.
Bởi vì thân phận sói tử của hắn khiến hắn vẫn còn nhiều điều tự ti.
Nàng còn tưởng rằng chắc phải chờ vài năm nữa.
A Ti Lam rơi lệ mà gật đầu.
“Được.”
Nàng nhào vào lòng hắn, khóc nói: “Được……”
Ba Lang cổ họng nghẹn lại, ở trong gió lạnh mưa phùn vươn tay ra ôm lấy thân mình nhỏ nhắn, mềm mại của nàng.
Gió vẫn thổi, mưa vẫn rơi không ngừng nhưng A Ti Lam ở trong lòng hắn lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy xuống.
Đó là một ngày bi thương nhưng cũng làm người ta khó quên.
Mấy tháng sau, vào mùa xuân khi hắn tròn mười tám tuổi, Linh tự mình chủ
trì và chúc phúc để cho hắn cưới A Ti Lam lúc đó mười sáu tuổi về nhà.
Nhà mới của hai người là nàng cùng hắn hai người tự dựng.
Hắn và nàng cùng nhau lấy đầu gỗ đóng cọc, lấy cây trúc làm tường rồi lại
đem đất sét trát lên tường trúc đến tận chân tường, sau đó đem củi đốt ở chân tường cho mặt tường khô lại.
Bọn họ mất mấy ngày mới làm xong tường rồi lại mấy ngày nữa mới xong cái nóc nhà.
Hắn và nàng đều có một đôi bàn tay khéo léo, đồ gỗ như tủ, bàn trà, vại
sành, vò nước đều là tự tay hắn làm, tự tay nung. Những thứ khác như giỏ trúc, thảm, cái túi để đồ vật nhẹ đều là nàng phụ trách, thậm chí xiêm y của hai người cũng đều là nàng cẩn thận may từng đường.
Nhà mới
của bọn họ chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ và một gian nhà bếp. Đó không phải một nơi thật xa hoa nhưng cũng rất ấm áp.
Cái ngày làm xong nhà mới, hắn nắm tay nàng đứng ở trong sân nhỏ, ngắm căn nhà mà hai người tự tay dựng nên.
Lúc ấy, trên mặt hắn còn dính bùn, mà trên tóc nàng còn dính lá trúc.
Cơ hồ là cùng một lúc, nàng thì nâng tay lên giúp hắn lau bùn trên mặt còn hắn thì đưa tay giúp nàng gỡ lá trúc trên tóc.
Hai người đều sửng sốt, rồi cùng nhìn nhau cười.
Vào ngày hôm đó, xuân về hoa nở, ngay cả trong không khí cũng là hương vị trong veo.
Nhìn người mình yêu thương tắm trong ánh mặt trời vàng óng, hai người đều nghĩ – Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.
Nàng tin tưởng chắc chắn như vậy, hắn cũng thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT