Ánh mặt trời theo cửa sổ hướng đông rơi vào bên trong cung điện, chiếu sáng một pho tượng thần màu vàng.
Trong không khí phiêu tán mùi hoa. Những phiến đá lạnh lẽo hai bên gắn đầy những bông hoa rực rỡ màu cầu vồng.
Khi hắn bước vào cửa lớn của cung điện nguy nga thì thấy ở phía trước có
một vu nữ trông giống như một vị thần. Nàng đeo một cái mặt nạ màu vàng, đứng ở trên đài cao.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái ở bên cạnh, đạp lên ánh mặt trời mà tiêu sái tiến lên phía trước đài cao.
Đợi đến khi hắn đến gần, vu nữ hướng hắn gật đầu. Mặc dù hắn không nhìn
thấy biểu tình đằng sau mặt nạ của nàng nhưng lại thấy ý cười trong mắt
nàng.
Hắn không tự giác lộ ra nụ cười, sau đó quay đầu nhìn người con gái đang đứng bên cạnh, khẩn trương nắm lấy bàn tay bé nhỏ của
nàng.
Khuôn mặt nàng nhỏ nhỏ, trắng noãn bởi vì khẩn trương mà
hơi phiếm hồng. Trên người nàng là giá y của tân nương thêu hình hoa cỏ, chim chóc. Đây là bộ giá y mà nàng tự tay thêu đừng đường kim mũi chỉ.
Nàng đem mái tóc dài đen bóng xinh đẹp của mình búi lệch một bên theo
kiểu bàn thành kế, cài trâm hoa rồi để lại một lọn tóc dài vắt ở một bên người.
Nàng vô cùng xinh đẹp khiến hắn không tự giác mà nắm chặt tay nàng.
Nàng nâng đôi mắt, lén liếc nhìn hắn rồi lại nhanh chóng rũ mắt xuống, nhưng khuôn mặt xinh đẹp bởi vì hưng phấn và e lệ mà càng thêm hồng.
Đúng lúc này, một thị nữ bưng một chậu nước đầy tiến đến.
Vu nữ lúc này mở miệng cất tiếng hát vang vang, rồi lại lấy hai tay vốc
nước trong chậu, dòng nước theo kẽ ngón tay nàng rơi xuống. Ánh mặt trời xuyên thấu qua dòng nước mà tạo thành cầu vồng bảy sắc.
Trong cung điện chỉ có tiếng hát thanh lệ của vu nữ và tiếng nước chảy đan xen với nhau.
Khi bài hát kết thúc, vu nữ cầm lấy thanh đao bằng ngọc có gắn đá quý từ
tay một thị nữ khác, đi xuống cầu thang và đến trước mặt hai người.
Vu nữ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi chuyển hướng sang tân nương xinh đẹp, ôn nhu hỏi.
“A Ti Lam, cô có nguyện trở thành thê tử của Ba Lang, kính trọng và thương hắn, cho đến thiên trường địa cửu cũng không rời xa không?”
“Ba
Lang, ngươi có nguyện trở thành phu quân của A Ti Lam, bảo hộ nàng và
yêu nàng, cho đến thiên trường địa cửu cũng không rời xa không?”
“Ta nguyện ý.” Hắn gật đầu.
Vu nữ hướng A Ti Lam vươn bàn tay ra, nàng liền để bàn tay nhỏ bé trắng
noãn của mình vào tay vu nữ. Vu nữ dùng ngọc đao bén nhọn cắt một đường
nhỏ trong lòng bàn tay nàng. Sau đó vu nữ cũng hướng hắn vươn bàn tay
ra. Hắn cũng để tay mình vào tay vu nữ để nàng cũng cắt một đường trong
lòng bàn tay hắn.
Máu đỏ tươi theo vết thương trong lòng bàn tay hai người chảy ra.
Vu nữ đeo mặt nạ đem ngọc đao bỏ lại vào chậu. Đôi mắt đen thâm thúy của
vu nữ nhìn nàng và hắn sau đó đem lòng bàn tay hai người gắt gao nắm
cùng một chỗ sau đó cất giọng thanh thúy mà nói:
“Từ giờ trở đi,
máu của nàng ấy chính là máu của huynh, mà máu của huynh cũng chính là
máu của nàng ấy. Ta lấy tên chư thần, lấy thiên địa làm chứng, tuyên bố
Ba Lang cùng A Ti Lam, kết làm vợ chồng. Dù cho sinh lão bệnh tử cũng
không rời không bỏ, thiên trường địa cửu, mãi chẳng chia lìa.”
Giọng nói của vu nữ rất nhẹ rất nhẹ, lại rõ ràng quanh quẩn ở bên trong cung điện rộng lớn.
A Ti Lam khẩn trương ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở miệng lặp lại lời thề
kia: “Từ giờ trở đi, máu của chàng chính là máu của ta. A Ti Lam lấy tên chư thần, lấy thiên địa làm chứng, nguyện cùng Ba Lang, kết làm vợ
chồng. Dù cho sinh lão bệnh tử cũng không rời không bỏ, thiên trường địa cửu, mãi chẳng chia lìa.”
Hắn thở sâu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, mở miệng nói ra lời thề chân thành từ trong tâm, đem sinh mệnh của nàng và hắn liên kết cùng một
chỗ.
“Từ giờ trở đi, máu của nàng chính là máu của ta. Ba Lang
lúc này lấy tên chư thần, lấy thiên địa làm chứng, nguyện cùng A Ti Lam, kết làm vợ chồng. Dù cho sinh lão bệnh tử, không rời không bỏ, thiên
trường địa cửu, mãi chẳng chia lìa.”
Nàng bởi vì hắn nói ra lời
thề mà nở nụ cười vui vẻ. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vì tươi cười mà
sáng lên, tỏa sáng, sưởi ấm lòng hắn.
Cặp mắt xinh đẹp của nàng soi bóng hắn.
Nếu có thể, hắn muốn vĩnh viễn ở lại nơi đó, ở lại trong tầm mắt nàng, ở trong lòng nàng.
Hắn biết hắn vĩnh viễn sẽ không quên nụ cười của nàng và ngày hôm nay.
Vĩnh viễn.
Chương 1:
Lần đầu tiên nàng gặp hắn là vào một buổi sáng sớm mùa xuân ở Khởi Lệ.
Lúc ấy, hắn mười bốn tuổi, nàng mới mười tuổi. Nàng vừa mới vào Bạch tháp làm thị nữ, việc gì cũng không biết.
Ngày hôm đó trời quang mây tạnh. Mặt trời đã lâu không thấy, chiếu ánh sáng khắp đất trời.
Bầu trời trong xanh như được tẩy rửa.
Đêm hôm trước vừa mới mưa nên đã gột rửa năm tầng cao của Bạch tháp như
mới, khiến chúng tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Tòa tháp giống như chiếc
thang đang vươn lên trời.
Một thị nữ già tên là Mỗ Lạp dắt A Ti Lam cùng nhau mang những rương vải lụa cùng quần áo ra sân phơi nắng.
Vải dệt trân quý đựng trong năm rương lớn khiến các nàng phải đi tới lui để mang từ hầm đến sân phơi nắng. Đi lại tổng cộng năm lần mới chuyển hết
được số vải đó.
“A Ti Lam, ngươi hôm nay trước hết đem toàn bộ
chỗ vải này phơi trên sào trúc, giống như thế này. Lấy lên, mở vải ra,
rồi lấy gậy trúc bên này để treo vải lên. Nhớ là phải treo lên mặt trúc
nhẵn bóng nếu không sẽ làm rách vải. Sau đó người đem dây buộc chặt gậy
trúc lại.”
Mỗ Lạp tự mình làm mẫu cho nàng xem, sau đó nói: “Phơi hết chỗ này thì người phải ở lại trông coi. Chú ý nếu thấy mây đen tụ
lại thì phải nhanh chóng thu vải lại, đừng để mưa ướt, có biết hay
không?”
“Vâng, cháu biết.” Nàng khẩn trương gật gật đầu.
“Biết là tốt rồi. Đây là tơ lụa dùng cho hiến tế và may đồ làm lễ, rất trân
quý. Nếu làm hỏng rồi thì có bán cả hai chúng ta đi cũng không đủ bồi
thường đâu đấy.” Mỗ Lạp liếc mắt xem nàng rồi mới nói: “Được rồi, ta còn phải về hỗ trợ, ngươi nhanh chút làm việc đi.”
Nói xong, Mỗ Lạp liền để nàng lại một mình rồi xoay người rời đi.
A Ti Lam nhìn tấm vải lụa được treo ở kia, lại nhìn sân phơi nắng rồi cầm lên một cái gậy trúc. Khối vải mà Mỗ Lạp treo lên làm mẫu kia có thêu
hoa văn tinh tế, khi gió thổi qua, hoa văn liền theo tơ lụa lay động,
dưới ánh mặt trời thật sinh động.
Không cần Mỗ Lạp cảnh cáo, nàng cũng hiểu được những khối tơ lụa này quý đến dọa người.
Nàng chưa từng có thấy vải cùng quần áo đẹp như vậy. Chúng còn vừa mềm vừa
nhẹ, màu sắc rực rỡ. Có cái còn mỏng đến nỗi có thể nhìn thấy cảnh vật
xuyên qua.
Nàng thật cẩn thận đem chúng từ trong rương ra phơi trên sào trúc.
Nhưng, công việc này rất là buồn tẻ. Ngay từ đầu nàng còn nhìn ngắm vải dệt
cùng hoa văn thêu trên đó. Nhưng rất nhanh khi nàng treo xong khối vải
thứ nhất, nàng phát hiện ra động tác của mình quá chậm. Nếu tiếp tục như vậy thì đợi đến lúc nàng phơi hết đống này, mặt trời dũng xuống núi
rồi.
A Ti Lam nghĩ nghĩ, sau đó quyết định một lần đem tất cả vải trong một rương đều mắc lên sào trúc, rồi sau đó mới đem toàn bộ sào
trúc treo lên. Làm như vậy nàng có thể tiết kiệm thời gian chạy tới chạy lui.
Chỉ chốc lát sau, nàng đã đem vải trong cái rương thứ hai treo hết lên.
Hô, xem ra, cái phương pháp này mau hơn.
A Ti Lam nhìn những tấm tơ lụa, nhẹ nhàng thở ra. Đang lúc nàng tự cho
mình là thông minh, chuẩn bị đem vải dệt treo trên sào trúc cố định lại
thì bỗng dưng một cơn gió thổi lên.
Cơn gió kia tới vừa nhanh vừa bất ngờ, không hề có báo hiệu trước liền thổi bay khăn trùm đầu để che nắng của nàng.
“Nha!” Nàng kinh hô ra tiếng, ngẩng đầu lên định bắt lấy khăn trùm đầu thì lại nhìn thấy một phiến ti sa thuần màu trắng bay lướt qua đỉnh đầu nàng.
Nhìn thấy nó, nàng trừng lớn mắt, đột nhiên quay đầu lại thì thấy những tấm
lụa vừa mềm vừa nhẹ đang phơi trên sào trúc đều bị gió thổi bay lên.
Trời ạ! Thảm!
Trái tim A Ti Lam nhảy lên một cái, vội vàng chạy tới bắt lấy khối lễ y,
nhưng một khối vải khác lại bị thổi bay. Khắp nơi đều và tơ lụa thượng
hạng bị thổi bay tứ tung.
“Đừng thổi! Đừng thổi nha!”
Nàng tâm hoảng ý loạn hô lên, ngửa đầu ở trong gió đuổi theo một khối lụa màu tím nhưng bởi vì không nhìn đường nên bị vấp ngã.
A Ti Lam nằm úp sấp té trên mặt, mắt thấy khối vải xinh đẹp sắp bị gió
thổi bay đi mất mà nàng lại không thể làm gì. Trong lúc nhất thời hoảng
loạn nàng không biết phải làm như thế nào, gấp đến độ nước mắt đều rơi
xuống.
Đúng lúc này, một cậu thiếu niên da ngăm đen đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
Cậu thiếu niên kia, đột nhiên xuất hiện làm nàng quên cả phản ứng. Nàng chỉ thấy hắn cầm lấy một cây gậy trúc mà khua múa sang trái, sang phải, chỉ hai ba chiêu là đã đem tơ lụa đang bay đầy trời thu lại.
Hắn đem vải dệt thả xuống bên trong giỏ trúc.
Nàng vội vàng đứng lên muốn cám ơn hắn. Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì hắn lại quay đầu đem vải rơi trên mặt đất nhặt trở về.
Nàng khẩn trương xoa hai tay, xấu hổ không thôi, chỉ phải cuống quít chạy đến giúp một tay.
Thật vất vả mới đem đống tơ lụa thu lại, nàng lại hoảng loạn nhìn hắn. Nàng
rất sợ hắn đi nói cho người khác là nàng thiếu chút đã gây họa lớn. Thế
nhưng hắn chỉ trầm mặc giúp nàng đem đống vải một lần nữa phơi nắng.
Toàn bộ quá trình hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Trên mặt hắn có hình xăm màu đen, mày rậm mắt to, mũi rất cao, môi mỏng, phía sau đầu là một bó tóc đen đã hơi dài.
Nàng chưa từng gặp hắn nhưng nhìn hình xăm trên mặt thì lại nhận ra hắn.
Thương lữ lui tới kinh thành rất nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ có người của dị tộc nhưng lại không có ai ít nói như hắn.
Nàng có nghe nói qua về cậu thiếu niên này. Hắn được sư phó A Kỳ của xưởng
đúc đồng nhặt được khi ông tới khu vực khai mỏ. Hắn chính là đứa bé
người sói được ông tìm thấy ở trên núi. Nghe nói khi A Kỳ sứ phó nhặt
được hắn, bên cạnh còn có mấy con chó sói. Không biết vì sao, sói mẹ
không ăn thịt đứa trẻ còn chưa đủ ba tuổi như hắn mà lại đem nuôi như
con mình.
Hắn chính là con của chó sói.
Trong thành mỗi người đều biết về hắn.
Nàng có nghe Mỗ Lạp đề cập qua, hắn hiện tại đã ở xưởng đúc đồng làm việc.
Bạch tháp là cấm khu, trừ bỏ vu nữ và thị nữ của nàng thì người bình thường
không được tự ý ra vào. Nhất định là A Kỳ sư phó bảo hắn đến truyền lời
cho vu nữ.
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, cứng rắn, lại luôn trầm mặc nên nàng cũng không dám mở miệng mà chỉ có thể ở một bên phơi vải dệt.
Chính là lần này, nàng cũng không dám làm nhanh mà mỗi khối vải bố, mỗi kiện
lễ y đều được nàng cẩn thận vắt lên sào trúc rồi sau đó lấy dây buộc cố
định lại thật tốt.
Nghĩ đến việc này bị người khác biết được thì
nàng nhất định không thể ở lại Bạch tháp nữa, nước mắt của A Ti Lam liền rơi xuống. Năm trước cha nàng vừa mới mất, trong nhà khó khăn đến không thể sống nổi. Nương nàng tuổi đã cao lại bệnh tật quanh năm nên mới tốn hết sức để đưa nàng đến Bạch tháp làm thị nữ. Nếu nàng bị đuổi khỏi
Bạch tháp thì không chỉ nàng không có cơm ăn mà nương nàng cũng sẽ phải
chịu đói.
Nàng lấy dây tuyến quấn cố định vải vào sào trúc, mà
trong lòng lại càng ngày càng hoảng loạn, nước mắt theo đó mà rơi không
ngừng trên khuôn mặt.
Đang lúc nàng cắn môi, không tiếng động rơi lệ thì cậu thiếu niên kia không biết từ lúc nào đã đi đến trước mặt
nàng, đứng ngay đằng sau tấm vải trắng mỏng manh trong suốt.
Nàng bối rối lấy tay lau nước mắt, nhưng không cách nào ngăn nhặn nước mắt theo trong hốc mắt không ngừng tràn ra.
A Ti Lam cảm thấy vừa thất bại vừa khổ sở, chỉ có thể đứng đó run run cắn môi, sợ hãi khổ sở mà rưng rưng nhìn hắn.
Gió lại nổi lên làm bay tấm lụa trắng khiến nàng có thể nhìn thấy rõ hoa
văn hình hổ màu đen trên mặt hắn cùng đôi mắt sáng ngời hữu thần.
“Đừng khóc.”
Nàng ngây ngẩn cả người, như thế nào cũng không nghĩ tới, hắn mở miệng không phải để trách cứ, mà là để an ủi nàng.
“Ta sẽ không nói cho người khác biết chuyện này.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nói: “Cho nên, ngươi đừng khóc.”
Giọng hắn có chút khàn khàn, có chút phức tạp, nhưng lại thập phần ôn nhu.
Nàng khễ nhếch phấn môi, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn thiếu niên trước
mắt, nhất thời có chút không biết nói gì. Một lúc sau nàng mới chần chờ
bất an hỏi một câu.
“Thật sự?”
“Ân.” Hắn gật đầu.
Ngực đang co rút bỗng như được buông lỏng, nước mắt cũng không rơi nữa.
Nhưng nàng vẫn lo lắng, hoảng sợ mà xác định lại một lần nữa, “Thật sự?”
Hắn nhìn hốc mắt vẫn hàm chứa nước mắt của nàng, nghiêm chỉnh mở miệng cam đoan, “Thật sự.”
Nước mắt nàng lại trào ra, nhưng lần này là bởi vì có thể nhẹ nhàng thở ra. Nàng vội lau nước mắt.
Gió lại nổi lên, thổi khô nước mắt của nàng.
Nàng sợ hãi, ở trong gió nín khóc mỉm cười.
“Cám ơn huynh…… Cám ơn……”
Không biết có phải nàng gặp ảo giác hay không nhưng trong nháy mắt, gương mặt ngăm đen của hắn dường như đỏ lên. Nhưng sau đó hắn không nói gì mà rất nhanh liền xoay người sang chỗ khác, động tác gọn gàng lưu loát giúp
nàng tiếp tục phơi vải.
Nàng lau khô nước mắt, một bên làm việc, một bên vụng trộm nhìn hắn.
Với sự giúp đỡ của hắn, nàng nhanh chóng đem số vải và y phục phơi hết lên
trên sào trúc. Tất cả theo gió mà lay động dưới ánh mặt trời.
Năm cái rương lớn bây giờ đều trống không. Hắn giúp nàng xếp những cái rương lại gọn gàng rồi nói: “Ta phải về đây.”
Thấy hắn xoay người định đi, nàng cất tiếng gọi hắn.
“Đợi chút……” Nàng đỏ mặt, cố lấy dũng khí nói: “Muội…… Muội gọi là A Ti Lam, còn huynh?”
Hắn tựa hồ rất kinh ngạc khi thấy nàng hỏi tên mình. Trong chốc lát hắn mới mở miệng.
Hắn không được tự nhiên vội vàng gật đầu, liền đi.
Nhưng đến trước cửa, A Ti Lam thấy hắn lại quay đầu nhìn nàng một cái. Nàng
nhịn không được nâng cánh tay lên vẫy rồi cười với hắn nói hẹn gặp lại.
Hắn tựa hồ nhếch khóe miệng lên cười nhưng vì khoảng cách quá xa mà hắn lại nhanh chóng quay đầu nên nàng không thể xác định có phải hắn thực sự đã cười không.
Nhưng cả một ngày này, nàng đều nghĩ đến hắn. Mỗi
lần nghĩ đến cái liếc mắt của hắn trước khi đi đều khiến nàng mặt đỏ tim đập, không tự giác ngây ngô cười (Amber: trời ơi, cô nàng này mới có
mười tuổi. Sức mạnh của soái ca thật là khủng khiếp :))).
***
Vu nữ là một đứa trẻ còn nhỏ hơn nàng ba tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy vu nữ, A Ti Lam khẩn trương vô cùng.
Đứa nhỏ kia mặc quần áo đẹp đẽ, quý giá. Nàng còn có sự ổn trọng cùng bình tĩnh không hợp với tuổi của mình.
Nhưng rất nhanh, nàng liền phát hiện vu nữ có một giọng hát tuyệt đẹp, cùng
tài múa siêu phàm. Nếu nàng không có năng lực siêu phàm thì với những
tài năng đó nàng cũng sẽ vô cùng nổi bật.
“Ta gọi là Linh, ngươi về sau có thể kêu ta là A Linh.”
Lần đầu tiên gặp mặt, tiểu vu nữ liền mở đôi mắt to đen thùi, nhìn nàng cười nói.
Nàng đối với vị vu nữ được vạn người sùng kính, nhưng lại rất bình dị gần gũi này cảm thấy kinh ngạc cùng cảm động.
Có lẽ bởi vì tuổi tác tương đương nhau, cho nên Linh thích ở bên cạnh nàng chứ không thích ở bên cạnh những thị nữ lớn tuổi khác.
Linh
thường hay kêu nàng làm thư đồng hoặc các công việc vặt khác. Nàng cũng
thường xuyên được nhờ đi ra ngoài chuyển lời hoặc làm thị nữ theo Linh
tiến cung.
Bởi vì nàng tuổi trẻ, thể lực cũng tốt hơn, nên nhóm
người Mỗ Lạp cũng vui vẻ nhường nàng chơi với Linh để các nàng không
phải suốt ngày chạy theo tiểu vu nữ hiếu động. Cứ như vậy, cảm tình giữa nàng và Linh càng ngày càng tốt.
Rất nhanh, một năm, hai năm trôi qua, nàng cũng chậm chậm quen với cuộc sống ở Bạch tháp.
Ở trong Bạch tháp, mỗi ngày cuộc sống đều là bề bộn công việc.
Sáng tinh mơ sau khi rời giường, nàng cùng những thị nữ sẽ quét tước trong
ngoài, sau đó các nàng mới đi ăn cơm. Phần còn lại của buổi sáng là đi
dọn dẹp tại điện thờ. Ở đó các nàng phải lau tượng thần cùng dụng cụ làm lễ. Buổi chiều các nàng cùng đám tiền bối học về dược thảo, âm luật
cùng với các nghi lễ hiến tế. Buổi tối là thời gian tắm rửa và giặt quần áo.
Theo từng mùa, các nàng còn phải thừa dịp có ánh nắng mặt
trời mà đem vải vóc, y phục đi giặt tẩy và phơi nắng. Có những thời điểm nhất định còn phải lên núi hái thuốc, phơi thuốc bởi vì những mùa khác
nhau lại có những loại thuốc khác nhau.
Đương nhiên, đại lễ hiến tế cho bốn mùa là không thể thiếu.
Mỗi khi đến dịp đại lễ hiến tế, thì công việc lại càng nhiều hơn.
Mọi người vì những vấn đề sinh lão bệnh tử đều đến Bạch tháp tìm vu nữ. Vu nữ phải làm một thì các nàng phải làm gấp mấy lần.
Bởi vì tối hôm qua không ngủ đủ cho nên hôm nay trong lúc đang đánh dụng cụ làm lễ bằng đồng, A Ti Lam nhịn không được đánh cái ngáp nho nhỏ.
“A Ti Lam!”
Đang lúc nàng thiếu chút nữa đã ngủ gục thì tiếng Linh liền vang vọng cả
điện thờ lớn. Nàng sợ tới mức liền tỉnh lại, nhanh chóng lau chùi dụng
cụ. Nàng rất nhanh nhìn thấy tiểu vu nữ đi đến. Vu nữ càng lớn thì càng
trở nên xinh đẹp.
“Đừng lau nữa, tỷ giúp ta đến xưởng chế tác ngọc và xưởng đúc đồng truyền lời đi.”
“Vâng.” Vừa nghe đến có thể đi xưởng đúc đồng, nàng cầm lấy khăn lau ở trong tay, nhảy dựng lên.
“Tỷ đến xưởng chế tác ngọc và xưởng đúc đồng chuyển lời mời hai vị đại sư phụ đến đây, đại vu nữ muốn gặp bọn họ.”
Đại vu nữ?
Nàng rùng mình, lập tức gật đầu nói: “Đã biết, ta lập tức đi ngay.”
Đại vu nữ tuổi tác đã cao, ở tại tầng cao nhất của Bạch tháp. Bình thường
bà rất ít xuống dưới. Nàng đến đây đã hai năm cũng chỉ ở những đại lễ
lớn mới nhìn thấy bà vài lần.
Trước kia Linh còn nhỏ tuổi thì rất nhiều việc trong Bạch tháp đều do đại vu nữ xử lý. Nhưng hai năm nay,
nghe nói bởi vì ánh mắt đại vu nữ không còn tốt nên Linh từ từ tiếp quản Bạch tháp. Đại vu nữ cơ hồ không còn quản lý nhiều nữa.
Đại vu nữ nếu có điều cần phân phó thì đều là những việc quan trọng.
Mà trên khuôn mặt của Linh cũng ánh lên nỗi sầu lo hiếm thấy. Sợ làm lỡ
việc lớn, nàng vội buông khăn lau, chạy đến thông báo cho hai vị đại sư
phụ đến Bạch tháp.
Hai vị đại sư phụ được thông báo cũng không dám chậm trễ mà lập tức ngừng việc đi đến Bạch tháp.
A Ti Lam đứng ở cửa xưởng đúc đồng thở phì phò nhìn thân ảnh A Kỳ sư phó
biến mất ở cuối phố. Mặc dù nàng có chút lo lắng không biết là chuyện gì xảy ra nhưng khi nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện trước mặt thì rất nhanh tim nàng lại nhảy bùm bụp mấy cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT