Đôi mắt của nàng vừa hồng lại sưng giống con thỏ vừa uống rượu.
Buổi sáng nàng đã lấy đá lạnh chườm lên mới có thể khiến mắt đỡ sưng hơn mà đi ra ngoài gặp người.
Ngày đầu tiên đi làm sao lễ mừng năm mới của nàng vô cùng tệ.
Đêm qua hắn vừa mới đi, nàng liền nhớ hắn.
Cả một ngày hôm nay, nàng không ngừng suy nghĩ có phải mình quá mức ngoan
cố hay không, có phải nàng đã quá mức để ý cô gái đã qua đời kia không,
có phải nàng nên bỏ qua mặt mũi mà tìm hắn không?
Có lẽ chính là bởi vì việc mất đi người yêu quá thống khổ, mới làm cho hắn nhớ mãi không quên.
Có lẽ cô gái tên A Ti Lam đó mới mất không bao lâu, hắn nhất thời chưa quên được cũng không có biện pháp nói ra.
Có lẽ hôn sự của hắn và nàng khiến hắn nhớ đến cô gái hắn từng yêu nên mới liên tục gặp ác mộng.
Thời gian luôn có thể làm nhạt nhòa hết thảy, không phải sao?
Hiện tại cùng hắn ở một chỗ, là nàng, mà không phải A Ti Lam, không phải sao?
Có lẽ sẽ có một ngày, hắn sẽ quên đi, sẽ đối mặt được với vết thương đó, không phải sao?
Anh yêu em, là thật.
Hắn nói.
Nghĩ đến hôm qua hắn ở trong giấc mơ gào thét đau khổ mà lòng nàng lại nhói lên.
Nàng kỳ thật cũng có thể học cách rộng lượng hơn, lựa chọn cùng hắn vượt qua hết thảy.
Cho dù người hắn yêu nhất không phải nàng, thì làm sao chứ?
Nàng thương hắn a.
Lúc thu thập đồ của học viên trong lớp, Thu Thủy mới đột nhiên lĩnh ngộ ra điều này, nàng dừng động tác.
Đúng vậy, nàng thương hắn a.
Hắn hiện tại không muốn nói chứ không phải sau này cũng không muốn nói.
Huống chi tình yêu cũng không phải nói không yêu liền không yêu được; Cũng
không phải hắn không thương nàng thì nàng có thể cũng không thương hắn
Sự tình nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Nàng cắn môi, trong lúc nhất thời cảm thấy đỡ hơn, không còn quá đau lòng
đến nỗi lúc nào cũng có thể khóc, tuy rằng vẫn còn chưa thực sự thông
suốt.
Không sao, nàng thương hắn thì tốt rồi.
Nàng hấp hấp cái mũi, lau đi nước mắt tự nhiên rơi đầy trên mặt.
Chờ chút nữa về nàng sẽ đi gõ cửa phòng hắn, có lẽ hắn cũng là cả đêm không ngủ a.
Nam nhân kia bề ngoài nhìn như lạnh lùng nhưng nội tâm lại rất mẫn cảm.
Hắn tựa như một vò rượu lâu năm, bề ngoài thì lạnh như băng nhưng bên trong lại nóng như lửa đốt —
“Thu Thủy, Thu Thủy?”
Nghe được tiếng kêu to, nàng sực tỉnh thì liền thấy dì đang vội đi vào.
“Dì Lâm, làm sao vậy?”
“Xe tải của nhà cách vách đang chặn cửa của chúng ta, các vị phu nhân không ra được. Cháu đi từ cửa sau ra rồi nhờ họ lùi xe một chút được không?”
“Vâng, được ạ.” Nàng vội vàng thu dọn đồ và nói: “Cháu đi ngay đây ạ.”
Xe tải của nhà bên cạnh đang dừng để dỡ hàng, cả chiếc xe tải chặn luôn
lối đi của bên này khiến cho học viên bị chặn lại, không ai ra ngoài
được.
Các nàng không có điện thoại của nhà bên cạnh, dì đành mờic ác vị phu nhân về lớp học uống trà ngồi đợi còn nàng thì chạy từ cửa
thoát hiểm đằng sau, rồi vòng ra đằng trước nhờ người ta lùi xe một
chút.
Nhưng ở trên xe không có ai cả.
Nàng đi đến cửa nhà có chút âm u, thấy bên trong có ánh đèn, còn có hai người đàn ông đang cúi đầu ở trên bàn nhìn cái gì đó.
“Thực xin lỗi đã quấy rầy hai anh, nhưng tôi muốn nhờ một chút.”
Căn phòng này khá sâu nên hai người đàn ông ở đầu kia có vẻ như không nghe
thấy tiếng nàng, chỉ dựa vào trên bàn chỉ trỏ bình phẩm thứ ở trên bàn.
Nàng đành phải trực tiếp đi vào.
“Cái này thật sự là rất đẹp, anh xem biểu tình của nhân vật khắc đồng, còn
có những chi tiết này, tay nghề của công tượng này sợ rằng ngay cả bây
giờ cũng không có người theo kịp.”
“Tôi biết, lần đầu tiên tôi
nhìn thấy cũng hoảng sợ. Anh xem bên này có họa tiết hình mây, nhưng mặt bên kia lại không có, mà hình Quỳ long lại bị cắt ngang một miếng, chỗ
này cũng có có dấu vết được ghép lại, rõ ràng đây không phải là toàn bộ
một mảnh hoàn chỉnh mà chỉ là một mảnh của cả bức tranh thôi.”
“Anh xác định?”
“Ân, năm kia tôi cũng tìm được một mảnh đưa cho Cừu tiên sinh. Nghe nói mười năm trước có một nông dân cũng đào được một mảnh ở trong ruộng nhà mình nhưng lại được một kẻ thần bí mua mất.”
“Anh cho rằng người mua kia là Cừu tiên sinh?”
“Anh nói xem? Còn có ai có thể thần thông quảng đại như anh ta chứ? Bức
tranh đồng tôi vừa tìm được, còn chưa kịp thông báo thì anh ta đã chủ
động gọi điện đến rồi.”
“Nếu thật sự là Cừu tiên sinh thu mua thì cũng không tệ lắm, hắn nếu có hứng thú thì hẳn là có thể đem bức tranh
hoàn chỉnh phục hồi lại. Anh nghĩ xem hắn có đáp ứng cho chúng ta xem
những mảnh còn lại không?”
“Tôi nghĩ khó đấy nhưng ngày mai khi đưa hàng đến tôi sẽ giúp anh hỏi một chút.”
Nàng đi tới phía sau hai người, nhưng bọn họ quá mức chuyên chú nên không
nhận ra sự tồn tại của nàng nên nàng đành ho nhẹ hai tiếng.
“Thực xin lỗi, quấy rầy hai anh rồi.”
Hai người đều hoảng sợ, đồng thời xoay người lại, trên tay hai người còn cầm kính lúp.
Nàng đành cười trừ, “Thật ngại quá, tôi là người làm của lớp học bên cạnh.
Xe trả hàng của các anh đang chặn cửa của nhà chúng tôi thế nên có thể
nhờ các anh lùi xe một chút được không?”
“Nha, đương nhiên có
thể, nhưng thật có lỗi là anh lái xe đang bị tiêu chảy ở trong toilet.
Chờ hắn đi ra, tôi sẽ lập tức bảo hắn lùi xe.”
“Cám ơn anh.” Nàng nói lời cảm tạ.
Một người trong hai người, nhân lúc người kia đang nói chuyện lại lấy khăn vải lau lau bức đồng họa kia.
Ở dưới ngọn đèn, nàng có thể thấy rõ ràng bức đồng họa bị thời gian oxy hóa mà loang lổ những vệt xanh vàng.
Bên trên bức tranh có một nam nhân đang đúc đồng, mà sau lưng hắn là một người phụ nữ đang nấu cơm, mắt vẫn nhìn hắn.
Ngay lúc đó, nàng không biết tại sao lại thấy tim đau nhói.
Nàng nhịn không được thở hổn hển, hút ngụm khẩu khí.
“Anh nói xem, nam nhân này có phải là công tượng đúc bức tranh này không?”
“Có khả năng, thế nữ nhân kia cũng là công tượng à? Ở thời đó nữ nhân cũng đúc đồng hả”
“Cái này…… cần phải khảo chứng lại, nền văn minh này đã diệt vong từ lâu
rồi, so với vương triều khia sáng ra đất nước này còn sớm hơn. Ở nơi đó, thực sự có thể đã thực hiện chế độ mẫu hệ.”
“Nhưng công cụ nàng dùng so với của nam nhân kia thì không lớn bằng.”
Giọng tranh luận của hai người không biết sao vào tai nàng lại như chợt xa, chợt gần.
Thu Thủy trừng mắt nhìn cô gái kia, ánh mắt của nàng ôn nhu, biểu tình lại mang theo bi thương.
“Cô ấy…… đang nấu cơm.” Nàng bật thốt lên.
“A, đúng rồi, đúng vậy đúng vậy! Nàng đang nấu cơm! Ngươi xem, này trong
nồi chính là đồ ăn chứ không phải thỏi thép, thứ ở dưới chân giống như
rau dưa, cô gái ánh mắt thật tốt nha –” Người đàn ông mang kính mắt hưng phấn quay đầu, đã thấy mặt nàng trắng bệch.
“Cô gái, cô có khỏe không?”
Lửa trong lò cuồn cuộn như mây tiến về phía trước.
Trong nháy mắt đó, chúng tựa hồ như nhảy múa trước mặt nàng.
Trong lúc hoảng hốt, nàng có thể nghe thấy tiếng quạt gió, lửa đỏ nổi lên, than đá tí tách bắn ra những điểm lửa nhỏ.
Vô cùng sống động —
Nàng thở hổn hển.
“Cô gái?”
Tựa hồ có người đang gọi nàng, nhưng nàng không thể phản ứng, chỉ không tự giác, đi về phía trước tới bên cạnh bức tranh.
Khuôn mặt cô tịch của nam nhân này không hiểu sao lại quen thuộc.
Ba Lang……
Trong lòng hiện lên một cái tên, làm cho cổ họng nàng co rút nhanh.
Là ai?
Ai là Ba Lang?
Không tự giác, nàng vươn tay, chạm đến khuôn mặt nghiêm khắc của nam nhân.
Trong phút chốc, những họa tiết trong tranh đều hiện lên sống động trong mắt nàng.
Đừng khóc…… Ta sẽ không nói cho người khác…… Cho nên, ngươi đừng khóc……
Khi hắn còn bé đã nói với nàng như vậy.
Ngươi cũng không phải chỉ có một người…… Ngươi còn có ta…… A Ti Lam, chúng ta thành thân đi……
Khi hắn trở thành một thanh niên đã nói với nàng như vậy.
Ngày này năm năm trước, nàng gả cho ta…… Ta không có nhiều tiền cho nên chỉ có thể làm cái chuông nhỏ này……
Chàng trai nay đã trở thành nam nhân đã nói với nàng như vậy.
Ta yêu nàng…… Ta yêu nàng……
Trí nhớ, như thủy triều mãnh liệt quét qua.
Nước mắt tràn ra.
Giọng nói nữ nhân nhỏ nhẹ vang lên.
Nơi này là nhà của chàng, vĩnh viễn, chúng ta không cần sự công nhận của người khác……
Nam nhân cất giọng lạnh lẽo, cứng rắn.
Ta cần.
Lửa ngút tận trời.
Mưa to trắng trời.
“Cô gái, cô làm sao vậy? Cô có khỏe không?”
“Không…… Không cần……”
Nàng lảo đảo thối lui ra sau, đầu lắc liên tục, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng không còn kịp nữa, những hình ảnh đó chiếm trọn đầu óc nàng, không chịu đi.
Không muốn, không muốn, không cần — nàng không cần nghĩ đến chúng —
Nàng kích động chật vật chạy ra khỏi cửa hàng kia, chạy tới đường cái.
Bảng hiệu, đèn xe lóe lên đều giống lửa.
A Ti Lam, đừng trở về! Đừng trở về a! Cứu ngươi trước đi —
Yêu quái mở ra cái mồm to như chậu máu, nhếch miệng mà cười.
Không! Không muốn, không muốn, không cần —
Nàng sợ hãi xoay người, lệ rơi đầy mặt, nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn, nhưng lại không phân biệt được phương hướng, không thể xác thực được đâu là
ảo ảnh, đâu là chân thật, đâu là việc đã qua mà đâu là hiện tại.
Máu đỏ tươi ở khắp nơi.
Tay, mặt của nàng đều là máu.
Cứu mạng a! Cứu mạng a!
A Ti Lam, ngươi đang làm cái gì?
Không muốn, không muốn, không cần —
Nàng hò hét ở trong lòng, nhưng không cách nào ngăn cản mình giơ tay chém xuống.
Không nên, không nên —
Mọi người hò hét, cầu xin, lại trốn lưỡi đao trong tay nàng.
Van cầu ngươi, cầu xin ngươi — A Ti Lam —
Nước mắt rơi như mưa, nàng nhắm mắt lại, che mặt lại nhưng vẫn không thể cản được những hình ảnh tàn nhẫn đó.
“Không cần a –”
Nàng khóc hô, lại nhìn đến ngừoi phụ nữ đang quỳ xuống hướng nàng dập đầu
cầu xin, đầu bà bay ra, tay chân bị chặt đứt, bụng bị mổ phanh.
Van cầu ngươi, van cầu ngươi — A Ti Lam —
“Đừng cầu ta, đừng nữa cầu ta, chạy mau a, chạy a! Cách ta xa một chút, xa một chút!”
Nàng khóc hô to ra tiếng, cảnh cáo.
Trên đường mọi người đều bị bộ dạng nổi điên của nàng dọa chạy thật xa.
Những người không chạy được đều vẫn cố gắng cầu xin nàng.
Van cầu ngươi, van cầu ngươi — A Ti Lam —
Đao ánh lên, một lần lại một lần, cắt xương, xẻ thịt, máu nhiễm đỏ.
Nam, nữ, người già, trẻ nhỏ không có bất kỳ ai may mắn thoát được.
Yêu ma trong thân thể cười như điên loạn, vì thành quả giết chóc mà đắc ý.
Cứu mạng a — đừng giết ta —
Nàng cuồng loạn chạy ở trên đường, muốn thoát khỏi những hình ảnh này nhưng lại không làm sao xóa chúng đi.
Chúng nó như bóng với hình, giống như những con giòi chui ra từ trong xương cốt, không để cho nàng có cơ hội làm gì.
Nàng cầm đại đao đùa giỡn, nhìn mọi người cầu xin rồi giết họ.
Nàng chém giết một người lại một người, cả những người nàng biết và không biết.
Biểu tình của mọi người trước khi chết đều hoảng sợ, hận nàng, nguyền rủa nàng.
Nàng giết chết mỗi một người nàng gặp, hoặc chắn đường mình.
Quần áo trên người bị nhiễm máu đỏ bừng.
Đao trên tay bị gãy mẻ do chém giết quá nhiều.
Sau đó, nàng nhặt lên một thanh kiếm khác sắc bén.
Nàng không muốn lấy nhưng vẫn cúi người cướp được từ thi thể kia.
A Ti Lam?
Có người gọi tên của nàng, nàng hoảng sợ hãi khi thấy nam nhân kia, đó là
người cùng nàng lớn lên, cùng nàng sống, là người nàng yêu hơn cả mạng
sống.
Ba Lang.
Không cần, không cần! Đừng giết chàng, đừng giết chàng!
Nàng sợ hãi cầu xin, lại vẫn là không thể ngăn cản chính mình hướng hắn đi đến.
Đại sư phụ…… Nàng đã không phải A Ti Lam…… Nàng bị yêu quái nhập a……
Sẽ không! Nàng là Bạch tháp thị nữ, nàng sẽ không bị nhập!
“Ta sẽ, ta sẽ, ta đã bị nhập rồi, chàng mau đi đi a!”
Nàng quỳ gối trên đường cái, không thể kìm được tiếng khóc hô.
A Ti Lam, đưa thanh kiếm cho ta.
Đại sư phụ, người tỉnh lại a! Người xem máu trên người nàng, nàng còn mới
giết chết A Lai sư phó. Đó không phải A Ti Lam! Nàng đã không phải A Ti
Lam a —
Ngươi nói bậy!
Nói cho ta biết, nàng không bị nhập đúng không? Nàng có nhận ra ta không?
“Không đúng, không đúng, chàng nghe hắn đi, nghe hắn a –”
Nàng khóc không thành tiếng, sợ hãi hắn sẽ chết trong tay nàng, nhưng hắn
không nghe được lời cảnh cáo của nàng, hắn không tin, hắn không chịu đi.
Nàng có thể cảm giác được chính mình mỉm cười, nàng có thể thấy ánh mắt hắn lộ ra hy vọng.
Nhưng nàng ở trước mặt hắn, giơ lên kiếm.
Nàng không có cách nào khống chế thân thể của chính mình, ý thức hoảng sợ
đau xót ý của nàng trong tăm tối hắc ấm đó chỉ là một sự tồn tại nhỏ bé.
“Không –”
Nàng thống khổ hét lên, nhưng vẫn giương kiếm chém về phía hắn.
Vì sao? Vì sao? Vì sao là nàng? Vì sao là hắn?
Nàng cố gắng đoạt lại chủ quyền đối với thân thể mình, nhưng kiếm trên tay cứ một lần lại một lần hướng hắn chém tới.
A Ti Lam, là ta a!
Hắn rơi lệ đầy mặt, thống khổ hướng nàng hô.
Nàng tỉnh lại a —
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn lắm……”
Nàng ôm lấy bản thân mà khóc.
Ta là Ba Lang a!
“Ta biết, ta biết…… Chàng mai đi đi! Đi mau a……”
A Ti Lam! Van cầu nàng —
“Đừng cầu ta…… Đừng cầu ta……”
Nàng ôm đầu, khóc nghẹn ngào, rốt cuộc chịu không nổi, bỗng nhiên xoay
người, lại chạy vội, muốn trốn tránh hình ảnh chính mình đang bổ kiếm về phía hắn, trốn tránh nỗi kinh hoàng và đau xót trong mắt hắn.
Trong thành phố, đèn đỏ lóe lên.
Ánh đèn rạng rỡ nhưng lại trông giống một con quái thú.
Mà cả hàng cây bên đường cũng giống yêu quái đang giương nanh múa vuốt.
Mọi người hoảng sợ né tránh nàng, tựa như trước đây.
Sau mấy hồi chạy điên cuồng nàng vẫn không trốn được, cũng không có chỗ nào để trốn.
Ba Lang, Ba Lang, Ba Lang……
Nàng khóc khi thấy hắn chảy máu, bị thương, bởi vì sự điên cuồng của nàng mà đau như đứt ruột.
Bá —
Tiếng còi bén nhọn cùng với tiếng phanh gấp đột ngột vang lên, xuyên qua ý thức của nàng.
Nàng quay người lại nhìn thấy đèn trước xe như mắt yêu quái, lóe ra ánh sáng chói mắt, nhanh chóng hướng nàng tiến đến.
Nhìn chiếc xe kia tiến đến nhưng nàng chỉ có thể đứng tại chỗ khóc mà không thể nhúc nhích.
“Thu Thủy!”
Nghe thấy có người gọi to, nàng giương mắt nhìn khuôn mặt kinh hoàng của hắn.
Tựa như ngày nào đó.
Cảnh Khắc Cương…… Ba Lang……
Khuôn mặt bọn họ ở trước mắt nàng lồng vào nhau.
Hiện tại nàng biết, hắn rốt cuộc yêu ai.
Lệ lã chã rơi, nàng nhìn nam nhân kiếp trước nàng yêu nhất, muốn mỉm cười
với hắn, muốn nói rằng nàng thương hắn, nhưng xe đã vọt tới bên người —
Ngày đó trời thật lạnh.
Tầng tầng mây chồng chất trên bầu trời, che lấp trăng sáng.
Gió lạnh vù vù thổi, thổi vào người thì đến lòng cũng thấy lạnh.
Khi hắn thấy nàng chạy dọc lối đi bộ đến đường cái và sắp bị xe đụng phải
thì hắn bị dọa toát mồ hôi, lập tức không để ý nguy hiểm xuyên qua đường cái lớn, hướng nàng chạy tới, giương giọng gọi to tên nàng.
Gió đêm thổi tung mái tóc nàng, đèn xe chiếu sáng dung nhan tú lệ của nàng.
Hắn chạy điên cuồng, dùng hết toàn lực, hướng nàng chạy vội.
Nàng nghe thấy hắn, trong khoảnh khắc đó, đôi mắt nàng rưng rưng mắt, nhìn hắn, lại bất đắc dĩ mỉm cười.
Đêm hôm đó thật sự rất lạnh, rất lạnh.
Mỗi hơi thở của nàng đều hóa thành khói trắng.
Đèn xe sáng lóe, chiếu rọi mái tóc dài tung bay trong gió, giống như những sợi tơ màu trắng của nàng.
Hắn vĩnh viễn, cũng sẽ không quên biểu tình đó của nàng.
Không! Đừng lặp lại lần nữa mà —
Hắn không bao giờ muốn trơ mắt nhìn nàng chết nữa.
Cho dù phải chết, cũng phải chết cùng nhau.
Trong lúc đó hắn vận hết sức chạy về phía nàng.
Trong đôi mắt tràn lệ của nàng có kinh ngạc, bất đắc dĩ, hoảng sợ, luyến tiếc và hắn.
Giây lát đó như vĩnh hằng.
Hắn vốn nghĩ đến hắn sẽ không kịp chạy tới nhưng trong một giây đó, mọi thứ như dừng lại.
Không khí ngưng đọng, giống như bị đóng băng.
Hết thảy, đều phát sinh trong nháy mắt, hắn vừa kịp đem nàng kéo ngã, đem nàng ôm chặt trong ngực, ngã xuống lối đi bộ.
Chiếc xe xoay tròn rồi chạy chệch hướng lên phần vỉa hè giữa hai làn đường.
Trong lúc nhất thời, tiếng còi, tiếng huyên náo đều mãnh liệt tràn vào trong tai hai người.
Mọi người bị tình huống ngoài ý muốn này dọa đến sắc mặt trắng bệch, ở ven đường nghị luận không ngớt.
Hắn kinh hồn táng đảm đứng lên, nhìn nàng ở trong lòng.
“Thu Thủy?”
“Em…… Em không sao……” Nàng run run, nước mắt chảy ròng.
“Em có khỏe không? Có bị thương chỗ nào không?” Hắn kiểm tra tay chân của nàng.
“Không có……” Hắn vừa xuất hiện đã đuổi đi những hình ảnh kinh hoàng kia. Nàng lắc đầu, khóc nói: “Không có……”
Nàng không có việc gì, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn không có việc gì.
Nhưng hắn còn chưa dám thở ra thì nàng đã nhào vào lòng hắn, run run khóc rống lên.
Sau đó, hắn mới nhìn đến thân ảnh quen thuộc kia.
Là Linh.
Trên tay nàng nắm một cái đồng hồ, mà nam nhân mặc trang phục cổ, có mái tóc dài ở bên cạnh nàng thì biểu tình kinh ngạc, vội vàng đoạt lấy cái đồng hồ trong tay nàng.
Nàng bị mắng, lại nhìn hắn cùng Thu Thủy bên
này, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên, sau đó mới quay đầu lại, đi theo nam nhân kia rời đi.
Hắn đã gặp qua nam nhân kia, hắn thường lui tới quán cà phê, là đệ đệ của ông chủ quán.
Trong phút chốc, hắn biết Linh đã trộm cái gì của người nọ để giúp hắn một phen.
Vậy là ở một khắc vừa rồi, thời gian thực sự đã ngừng trôi.
Thu Thủy vọt tới trên đường cái là ngoài ý muốn, cơ hồ tạo thành một hồi
tai nạn liên hoàn, nhưng mọi thứ giống như kỳ tích khi chỉ có nàng và
hắn bị trầy chút da, còn lại không có ai bị thương, ngay cả tài xế xui
xẻo kia cũng không bị sao hết.
Lúc lái xe phát hiện chính mình
không đâm chết người thì thiếu chút nữa nhũn chân quỳ trên mặt đất cảm
tạ. Đương nhiên hắn cũng không tránh được nghiêm mặt mắng vào câu “tổn
thọ” để hả giận.
Nhưng thấy Thu Thủy khóc thành như vậy, hơn nữa
kỳ thật trừ bỏ bị hoảng sợ thì cũng không có vấn đề gì, nên lái xe cũng
mắng mắng vài câu, tự nhận mình xui xẻo rồi lại lên xe lái tiếp.
Chưa đến vài phút sau, dòng xe cộ lại tấp nập di chuyển.
Hắn vẫn ôm nàng đang khóc không ngừng vào trong lòng, thẳng hướng đi về nhà.
Không khí lạnh và khô ráo quanh quẩn trong bầu trời đêm mãi không đi.
Sau khi về nhà, hắn giúp nàng bôi thuốc chỗ trầy da trên người, giúp nàng lau nước mắt, lại rót chén nước ấm để nàng uống.
Nhưng những điều này đều vô dụng, nàng còn đang run run, còn đang khóc lên.
Nàng sợ hãi, hắn cũng thế.
Vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi thì hắn đã thấy sợ hãi không thôi.
Cho nên, hắn chỉ có thể ôm nàng, an ủi nàng, cũng cảm nhận tiểu nữ nhân trong lòng, ấm áp chân thật để an ủi chính mình.
Nàng ở trong lòng hắn vẫn khóc nức nở, nước mắt rơi không ngừng, thân hình mảnh mai vẫn run rẩy.
“Không có việc gì…… Không có việc gì…… Em đừng khóc…… Đừng khóc……”
Hắn vì nàng bị kinh hách mà cảm thấy đau lòng, nhưng lời an ủi của hắn chỉ khiến nàng càng khóc kinh hơn.
“Đừng khóc……”
Nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ, lại hôn lên trán, lên tóc nàng, một lần lại một lần lau đi nước mắt của nàng.
Thật vất vả cảm xúc của nàng mới dần dần dịu đi chút, nhưng vẫn là một bộ dạng sẽ khóc bất cứ lúc nào.
Hắn không biết nên làm như thế nào mới có thể làm cho nàng tốt hơn một chút, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng.
Thu Thủy rúc ở trong lòng hắn, hấp hấp cái mũi, cắn môi.
Tiếng tim hắn đập có quy luật vang lên bên tai nàng.
Nàng gắt gao nắm lấy áo lông của hắn, sợ hắn sẽ đi mất, sợ những hình ảnh kinh khủng kia lại hiện lên.
Nàng không muốn nhớ lại, thật sự không muốn nhưng nàng lại quên không được, không thể quên được hắn.
Tất cả những điều đó thật khủng bố đáng sợ, giống một hồi ác mộng, nhưng lại chân thật như từng phát sinh.
Nàng thật hy vọng, đó chỉ là ác mộng của mình, nhưng trên thân thể nàng
giống như vẫn dính máu, mà tay nàng vẫn còn cảm giác nắm lấy chuôi đao.
“Em…… Em vừa mới…… thấy một bức họa……”
Nàng phấn môi run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn, mí mắt vẫn vương nước mắt.
“Một bức đồng họa……”
Hắn cả người chấn động, sắc mặt cũng nháy mắt trắng bệch.
“Em nhận ra…… nam nhân được khắc ở trên mặt tranh……” Nàng rưng rưng nhìn
hắn, vỗ về khuôn mặt hắn hỏi: “Bộ dạng của hắn không giống anh nhưng hắn là anh, đúng hay không?”
Cho nên vô luận hắn giấu như thế nào, lại trốn tránh thế nào thì những ký ức này cũng không chịu buông tha nàng.
Hắn vốn tưởng rằng, nàng khóc là vì tai nạn xe cộ vừa rồi nhưng không ngờ lại vì cơn ác mộng không tránh khỏi này.
“Em……” Con ngươi hắn co rút lại, khàn giọng mở miệng, “Nhớ lại rồi sao?”
“Cho nên, đó là thật?” Mặt nàng trắng bệch, run run, “Em nghĩ…… Em nghĩ mình bị điên……”
Nếu có thể, hắn nguyện ý vì nàng mà chống lại cả thế giới, nguyện ý vì nàng che chắn toàn bộ mưa gió bên ngoài, nguyện ý vì nàng gánh vác mọi thứ,
nhưng hắn không có cách nào quét sạch trí nhớ cũng không có cách nào để
nàng không nhớ ra.
“Không phải đâu.” Hắn không từ bỏ mà vẫn vỗ về khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nàng, nói: “Em không bị điên.”
“Chuyện này…… từng…… xảy ra sao?” Nàng sợ hãi, không thể tin được mở miệng hỏi.
“Anh thật……” Hắn rất muốn nói dối, nhưng nàng cần biết chân tướng. “Thật có lỗi.”
“Không……” Thu Thủy mặt không có chút máu nhắm mắt lại, co rúm người, vì kinh hoảng mà thở dốc.
“Điều đó không có khả năng là thật……” Nàng sống chết lắc đầu, bối rối đứng
dậy, từ trong ôm ấp của hắn lui ra ngoài, khóc cười khổ nói: “Điều này
không thể là thật được.”
Máu đó bắn lên người nàng, vọt lên tận trời xanh.
Nàng không ngừng đưa tay chụp lau máu đỏ tươi trên người, khóc lóc chỉ trích hắn: “Anh lừa em, đúng hay không? Đây chỉ là trò đùa đúng không? Chính
anh đang đùa với em thôi có phải không? Đúng rồi, chắc tại em uống nhiều thuốc quá, đều do thuốc giảm sốt gây ra mới có thể khiến đầu óc em
không rõ ràng! Trên đời này không có yêu quái. Em cũng chưa từng giết
người. Em là là Phương Thu Thủy, anh là Cảnh Khắc Cương, cái gì kiếp
trước kiếp này, cái gì mà luân hồi chó mà đều không đáng tin –”
Mắt thấy nàng kinh hoảng như vậy, thậm chí bắt đầu phản bác, hắn vội đứng dậy ôm nàng, “Thu Thủy, em nghe anh nói.”
Ánh kiếm lóe lên.
Yêu ma nhếch miệng cười.
Nàng đưa tay hắn mạnh hắn ra, bối rối hô to: “Không, anh buông! Cách em xa ra, xa một chút!”
Nhưng hắn không chịu buông tay, chỉ ôm chặt nàng.
“Không cần! Anh mau buông!” Nàng khóc hô, sợ hãi chính mình lại làm hắn bị thương. “Em sẽ giết anh mất!”
“Sẽ không, sẽ không……” Hắn ôm lấy nàng, an ủi nói: “Em đừng sợ, sự tình đều trôi qua rồi, anh ẽ không chết, em cũng sẽ không có việc gì……”
“Không cần, anh mau buông tay, anh đi đi…… đi đi a……” Nàng khóc rống thất
thanh, đẩy người hắn nhưng không cách nào tránh ra khỏi vòng ôm ấm áp
đó.
“Anh sẽ không đi.” Hắn ôm lấy cô gái nhỏ khóc đến thê thảm
kia, kiên định mà nói: “Anh sẽ không đi, anh sẽ không để em lại một mính đâu.”
“Sao anh lại như vậy? Sao anh lúc nào cũng không nghe lời
em nói? Sao anh lại ngoan cố như thế? Em bảo anh đi đi mà! Anh nghe
không hiểu sao? Đi a –”
Nàng khóc, giãy dụa, kháng cự, phẫn nộ thét chói tai, đưa tay đánh hắn.
“Anh yêu em…… Thực xin lỗi…… Anh thực có lỗi……”
Bất luận nàng làm thế nào, nói thế nào hắn cũng không buông tay, chỉ có đau lòng tự trách mà ôm nàng, để mặc cho nàng đánh, mắng, chỉ trích, thẳng
cho đến khi nàng rốt cục mệt mỏi, ở trong lòng hắn trầm tĩnh lại, không
giãy dụa nữa.
“Anh yêu em…… Thực xin lỗi…… Anh thực có lỗi……”
Hắn lặp lại một lần lại một lần ở bên tai nàng.
Nàng ôm hắn, khóc đến không thể đứng nổi, giận hắn ngoan cố nhưng lại càng thương hắn hơn.
“Em là người điên…… Chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
“Em không điên, nếu em điên rồi thì anh nhất định cũng là một kẻ điên.” Hắn vỗ về nàng vẫn đang khóc run run, “Cho dù hai chúng ta đều điên thì anh vẫn yêu em.”
Câu nói thâm tình đó làm nước mắt của nàng lại rơi xuống.
Đêm hôm đó, nàng ở trong lòng hắn khóc đến ngủ.
Lá cây, ở ngoài cửa sổ lấp lánh ánh sáng.
Bởi vì ánh sáng đó mà nàng tỉnh lại, dùng đôi mắt nhập nhòe nhìn nhìn nắng sớm, chậm rãi nhìn đến khuôn mặt mỏi mệt của hắn.
Hắn ngóng nhìn nàng, trong mắt đều là lo lắng cùng luyến tiếc còn có vô tận bi thương cùng xin lỗi.
Trên khuôn mặt góc cạnh của hắn cũng có vết nước mắt.
Đau lòng, tựa hồ vô tận, mà nàng lại càng đau lòng hắn hơn.
Đêm qua, nàng tỉnh tỉnh mơ mơ.
Chỉ cần nhất nhắm mắt lại, thoáng yên lặng thì những hình ảnh kia lại tràn đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT