Tay hắn lướt qua cánh tay của nàng, ngón tay vốn lạnh như băng đã có chút ấm áp.
Nàng nhẹ nhàng, nho nhỏ, hít một hơi.
Hắn dựa vào thật sự gần đến mức nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể
của hắn từ phía sau lan tỏa ra xung quanh, vây lấy nàng.
Thu Thủy không tự giác run rẩy, tim đập như nổi trống.
Hắn đem áo lo̶t̶"̶ của nàng phóng tới một bên rồi lại mở áo ngủ ra.
Áo ngủ của nàng là dạng áo sơ mi bông dầy, rất mềm mượt lại có nơ con bướm ở trên.
Đứng ở phía sau nàng, hắn khàn giọng mở miệng, “Cô đưa tay ra đi.”
Tiểu nữ nhân phía trước liền vươn tay phải ra.
Hắn thở sâu nói: “Chúng ta mặc từ bên trái trước thì sẽ không đụng đến nó.”
Một màu phấn hồng xinh đẹp lan ra trên da thịt tuyết trắng của nàng.
Nàng không nói gì, chỉ thẹn thùng đem tay phải lùi về rồi lại vươn tay trái ra.
Kéo thẳng ống tay áo, hắn đem áo sơmi luồn vào tay trái, cẩn thận xác định áo ngủ không chạm vào bàn tay bị thương của nàng.
Hắn thực sự muốn giữ lễ phép bằng cách không nhìn nàng, nhưng việc này thật sự rất khó, nhiệt độ cơ thể, hương vị của nàng đều lượn lờ trong mũi,
thấm vào ngực hắn.
Khi hắn giúp nàng mặc ống tay áo bên trái thì
vẫn không cẩn thận nhìn đến da thịt trắng nõn trên ngực của nàng, mà
trong lúc đó làn da nàng thoáng ửng hồng cho đến bên dưới.
Hơi thở của hắn cứng lại, hắn bắt buộc chính mình rời tầm mắt, giúp nàng mặc nốt bên kia.
Tình huống của tay phải thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng kế tiếp, vấn đề mới thực sự đến–
Nàng không có biện pháp tự mình cài nút áo, nàng quá khẩn trương.
Có lẽ hắn nên đi ra ngoài, để chính nàng từ từ làm, nhưng nếu vậy thì chờ nàng làm xong cũng bị cảm lạnh rồi.
Hắn biết, nàng sẽ không tiếp tục mở miệng nhờ vả.
Cho nên, hắn vươn tay, nhẹ chạm vào đầu vai của nàng.
“Để tôi giúp.”
Hiện tại nếu kêu hắn đi ra ngoài thì cũng rất vớ vẩn thế nên nàng e lệ, chậm rãi xoay người, để hắn giúp mình cài nút áo.
Sắc trời ngày đông mau tối.
Nhưng hắn vẫn có thể thấy ở dưới áo ngủ, bầu ngực tròn tròn đẹp đẽ cùng với điểm đỏ do lạnh và khẩn trương mà đứng lên.
Hắn gần như không thể hô hấp, chỉ có thể một lần nữa nói cho chính mình rằng phản ứng của nàng là vì bị lạnh.
Sợ còn tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không khống chế được, Cảnh Khắc Cương
vội vàng vươn bàn tay to, dùng ngón tay nắm lấy cúc áo nho nhỏ trên
người nàng, một cái lại một cái giúp nàng cài lại.
Nàng khẩn
trương cúi đầu, bởi vì hắn tới gần, hô hấp càng trở nên lúc nông lúc
sâu, mà hơi thở ấm áp đó mơn trớn ngón tay cứng ngắc của hắn, cơ hồ làm
cho hắn cũng run run theo.
Khuôn mặt ửng đỏ của nàng thật nhỏ
nhắn, lông mi thật dài, cái mũi khéo léo, đôi môi phấn nộn, cùng với da
thịt tuyết trắng đều gần hắn trong gang tấc.
Đây đúng là sự tra tấn đáng sợ mà lại ngọt ngào.
Cái cúc thứ nhất, thứ hai, thứ ba……
Vượt qua cái cúc thứ ba thì hắn đã không có cách nào đếm tiếp. Đem áo ngủ
của nàng cài lại nhưng lại không khiến hắn ngừng nghĩ ngợi, những cái
cúc này hắn không muốn cài mà chỉ muốn cởi phăng tụi nó ra thôi.
Hắn muốn nàng, muốn hôn, vuốt ve nàng, muốn ôm nàng đến trên giường, thật tốt xác định nàng thực sự tồn tại.
Hắn muốn…… Từ lâu lắm rồi……
Động tác của ngón tay càng trở nên cứng ngắc.
Khi còn một cái cúc cuối cùng, thời gian hắn làm càng mất nhiều hơn, hắn cơ hồ phải dùng hết tâm lực mới có biện pháp làm cho chính mình buông nó
ra.
“Tốt lắm……”
Giọng của hắn khàn khàn, lại có chút run run.
Nàng vẫn không có ngẩng đầu, hắn cảm thấy thật may mắn, hắn sợ không thể che giấu nổi dụ̶c̶ vọng đang dâng lên trong mắt mình.
Sợ nàng phát hiện cảm xúc của chính mình nên hắn vội vàng thối lui từng
bước nói: “Tôi đến phòng bếp nấu chút gì đó, cô có cần gì thì cứ gọi
tôi.”
Lúc này đây, hắn không đợi nàng mở miệng nói lời cảm tạ, liền xoay người đi ra ngoài.
Nếu có thể, hắn hẳn là cần đi tắm nước lạnh, nhưng nàng đang bị thương, nàng cần hắn, cũng chỉ có thể dựa vào hắn.
Hắn rất cần một cái gì đó để khiến bản thân tỉnh táo lại.
Ánh mặt trời mùa đông, quanh co khúc khuỷu tiến vào cửa sổ.
Trong không khí bay bay những hạt bụi nhỏ màu vàng.
Thu Thủy ngồi ở trên giường, thở dốc, tim đập thật nhanh.
Thần trí của nàng còn có chút chưa kịp hồi thần, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cửa phòng mình.
Tay không còn quá đau.
Hắn đã hoàn toàn dời đi lực chú ý của nàng.
Đương nhiên, cũng có có thể là do hiệu lực của thuốc giảm đau.
Nhưng trong nháy mắt, nàng nghĩ đã thấy hắn run run.
Trong khoảng khắc vừa ngắn lại như dài vô tận đó, nàng nghĩ hắn sẽ hôn nàng.
Nhưng hắn không có, hắn lại đi phòng bếp.
Hắn đi phòng bếp làm gì?
Nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến hắn nói muốn đến phòng bếp nấu vài thứ cho nàng ăn.
Hắn biết nấu ăn sao?
Không phải nàng coi thường hắn, chính là, phòng bếp của hắn sạch sẽ đến ngay cả bát còn không có nha.
Nàng đứng dậy muốn ra ngoài nhưng mới nghĩ đến mình chưa thay quần.
May mắn là quần ngủ chỉ có dùng dây thun chứ không có cúc, mặc dù chỉ có
một tay cũng không quá thuận tiện nhưng nàng vẫn có thể tự mình làm.
Bằng không nàng thực không thể tưởng tượng đến chuyện hắn giúp nàng thay
quần ngủ thì làm sao. Nếu chuyện đó phát sinh thì nàng sẽ xấu hổ vô
cùng.
Ngoài cửa phòng truyền đến chút động tĩnh.
Nàng tò mò lặng lẽ mở cửa, thăm dò đi ra bên ngoài nhìn.
Phòng bếp không lớn, ở ngay đối diện phòng của nàng.
Hắn đứng ở trước bếp, cầm con dao thái, quay lưng về phía nàng để thái cái gì đó.
Ở trên bếp lò đã có một cái nồi được đun.
Nàng ngửi được mùi gạo trắng cùng canh gà, hóa ra là hắn nấu cháo, dùng đồ
đông lạnh nàng để trong tủ. Trước đó nàng có để lại chút canh gà không
ăn hết.
Hiển nhiên là hắn đã kiểm tra tủ lạnh của nàng.
Nhưng nàng vẫn lo lắng hắn thái vào tay mình.
Tuy rằng nàng còn có chút thẹn thùng nhưng vẫn hít sâu hai ngụm rồi kéo cửa đi ra bên ngoài.
Hắn không có chú ý tới nàng, gọn gàng cầm dao đem bắp cải để trên thớt thái thành vô cùng gọn gàng, bộ dáng thuần thục đó khiến người ta phải há
hốc mồm.
Lúc hắn thái bắp cải xong liền thái cà rốt.
Khi cháo đã sôi lục bục thì hắn liền chỉnh cho lửa nhỏ đi.
Sau đó, tiếp tục thái cà rốt để trên thớt gỗ.
Hắn đem cà rốt cắt miếng rồi lại thái nhỏ hơn thành từng miếng hạt lựu có độ dài rộng đồng đều.
Hắn thực chuyên tâm, động tác lại rất nhanh chóng thông thuận, đao pháp kia so với nàng làm còn muốn đẹp hơn.
“Tôi cứ nghĩ anh không biết nấu ăn.”
Hắn chấn động, đột nhiên quay đầu.
“Thật có lỗi, tôi không phải cố ý muốn dọa anh.” Mặt nàng ửng đỏ xin lỗi,
giải thích nói: “Trong lớp của chúng tôi, ngẫu nhiên sẽ có những đôi vợ
chồng cùng nhau đến học. Mà mấy ông chồng đó thì chín trên mười đều tự
cắt vào tay. Tôi sợ anh cắt phải tay mình nên định nói với anh không cần vội, chúng ta có thể gọi đồ ăn cũng được.”
“Đồ ăn bên ngoài có quá nhiều dầu, không thể ăn.” Hắn nói.
Nhưng hắn vẫn toàn ăn bên ngoài mà, nàng biết hết.
Hắn tuy rằng có công phu dùng dao tốt nhưng nhà hắn ngay cả một con dao
cũng không có, bát đũa nồi niêu cũng đừng nói, kể cả có thì cũng là mang từ nhà nàng sang.
“Tôi không biết anh có thể nấu.” Nàng nhịn không được lặp lại lời tò mò của chính mình, “Anh học nấu ăn ở đâu vậy?”
“Tôi chưa từng học.” Hắn nhìn nàng nói: “Huống hồ, tôi nấu không ngon bằng cô.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Thủy lại đỏ ửng lên khi nghe thấy câu này, cô lại trêu chọc hắn, “Có phải anh lười không?”
“Cô nấu thực sự so với tôi nấu ăn ngon hơn nhiều.” Hắn đem bắp cải và cà
rốt đã thái tốt đều bỏ vào trong nồi. “Tôi chỉ là đem mọi thứ rửa sạch,
thái nhỏ sau đó quăng tất vào trong nồi.”
Muốn có được công phu
dùng dao như vậy là phải tốn thời gian luyện tập. Vì vậy nàng có chút
hoài nghi lời hắn nói, bất quá nàng cũng không đem nghi ngờ hỏi ra
miệng.
Hắn không muốn nói thì nàng cũng không muốn bắt buộc hắn.
Cho nên, nàng chính là tựa vào trên khung cửa, nhìn thân ảnh bận rộn của hắn.
Nhìn nam nhân này đứng ở trong phòng bếp của nàng, nấu cơm cho nàng thì nàng liền thấy thật kỳ diệu.
Hắn đem thịt heo cắt thành miếng nhỏ, động tác vẫn gọn gàng, nhưng mà có cái gì đó sai sai.
“Anh thái sai rồi.” Nàng nhịn không được nhắc nhở hắn, vừa nói vừa hoài nghi có lẽ nàng sai rồi, hắn đúng là không biết nấu cơm.
Hắn sửng sốt.
Nàng tiến lên, chỉ vào khối thịt heo kia nói: “Thịt có thớ, anh phải lựa
theo đúng hướng phát triển của thớ thịt, cắt vuông góc với nó, chặt đứt
thớ thịt thì vừa dễ cắt mà khi ăn cũng không bị dai.”
“Chuyển hướng đi.” Nàng nhịn xuống nụ cười đã sắp tràn trên môi, vươn tay chỉ chỉ một chút. “Bắt đầu cắt từ bên này đi.”
Hắn y theo lời nàng nói, đem khối thịt vòng lại sau đó nhíu mày nhìn nàng
“Đúng, chính là như vậy, anh thái đi.” Nàng gật đầu.
Hắn bắt đầu động tác, thái vài cái thì trên mặt hắn liền hiện ra biểu tình
giật mình, tay hắn cảm giác rất tốt nên mới có thể nhanh như vậy nhận
thấy sự khác biệt.
Lúc thái được một nửa, hắn chú ý tới nàng còn đứng ở một bên, không khỏi mở miệng nói: “Cô cứ đi nghỉ ngơi đi.”
“Bây giờ không đau như trước nữa, hơn nữa tôi nghĩ tôi ở đây có thể phân tâm một chút.”
Tay trái bị phỏng vẫn truyền đến từng cơn đau rát nhưng là trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Hắn biết nàng vẫn đau nhưng không như vừa nãy, huống hồ nàng nói cùng đúng, khi có việc để làm thì có thể giúp dời sự chú ý.
“Lại sôi rồi.” Nàng chỉ vào cái nồi trên bếp lò nói: “Anh lấy cái thìa đem
bắp cải đảo lên rồi quấy cái nồi bằng không mấy cái ở trên sẽ bị đốt
dính vào nắp nồi.”
Hắn cầm cái thìa lên, nghe lời làm theo, lại
nhịn không được hỏi: “Cô là lo lắng hay không thích đem quyền làm chủ
phòng bếp cho người khác?”
Nàng sửng sốt, bật cười.
“Đều
không phải.” Nàng thành thật thừa nhận, “Vì anh không quen nấu nên tôi
muốn hỗ trợ chút. Tôi chỉ có tay là bị bỏng thôi chứ mắt vẫn nhìn tốt.”
Xem ra nàng không có ý định đi chỗ khác, hắn nhếch miệng cười, cũng không miễn cưỡng nàng nữa, chỉ tiếp tục thái nốt miếng thịt.
Thấy hắn thái xong thịt thì định bỏ vào nồi, Thu Thủy vội nói: “Đợi chút,
đây không phải nấu canh, phải đợi gạo trắng nở bung ra rồi mới cho vào
nếu không thịt đun lâu sẽ bị nát.”
“Bát để trong bồn rửa thì nhân tiện anh rửa luôn đi, nếu không càng để càng nhiều đến lúc cần rửa nồi thì rất không tiện.”
“A, trước đừng cất thớt vội, anh thái một chút hành lá đi, để đến cuối cho vào cháo sẽ làm tăng hương vị –”
Phát hiện chính mình bắt đầu sai sử hắn, nàng có chút áy náy cười, lại có
chút quẫn bách nói: “Thật có lỗi, tôi quản hơi nhiều, là do bệnh nghề
nghiệp chứ không phải tôi cố ý đâu.”
“Không sao, cô dạy cho tôi cũng tốt, tôi cũng nên biết chút này nọ.”
Hắn tựa hồ không hề để ý cái sự lắm miệng của nàng.
Nàng nhếch khóe miệng, “Cũng tốt, anh học được một vài thứ, đến khi cần là
có thể dùng thì cũng tiện, nếu rảnh tôi có thể trao đổi với anh nhiều
hơn.”
Tại phòng bếp, hơi nước bốc lên, mùi cháo gà phiên tán trong không khí.
Nàng cùng hắn tán gẫu lại dạy hắn những việc cần chú ý khi nấu bếp.
Hắn rất nghe lời nàng sai sử, dưới sự chỉ đạo của nàng hắn thế mà chiên được hai cái trứng ốp lếp xinh đẹp.
Nhìn trứng ốp lếp được bỏ ra bàn mà nàng thấy rất kinh ngạc.
Căn cứ theo hắn nói thì đây là lần đầu tiên hắn chiên trứng ốp lếp.
Hắn chiên hai quả trứng kia một cách khá lúng túng, thoạt nhìn không quá
quen thuộc. Nhưng hắn khống chế lửa rất tốt, lấy cái xẻng lật trứng cũng xuất sắc, nắm bắt thời cơ để đảo trứng cũng rất tốt.
Nàng nhìn
hai cái trứng ốp lếp xinh đẹp kia, lại nhìn nam nhân cao lớn cường tráng trước mặt không khỏi bật cười tổng kết một câu.
“Cảnh Khắc Cương, nói không chừng, anh đối với nấu ăn chính là có thiên phú đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT