Sáng tinh mơ rời giường, Phương Thu Thủy đứng ở sau ban công, một bên ngáp dài, một bên đem quần áo bẩn cả tuần phân
loại rồi ném vào trong máy giặt.
Ánh mặt trời mùa đông, ấm áp ấm áp, khiến người ta trở nên lười biếng.
Căn phòng trọ này ở nội thành nhưng lại thập phần yên tĩnh.
Chắc là vì đằng trước có sân, đằng sau có viện, mà đình viện lại lớn, truy
rằng lầu một là tiệm cà phê nhưng người đến cũng không nhiều. Vợ chồng
ông chủ thì rất tốt bụng, tiền thuê nhà thì cũng rất rẻ, họ nói là vì
nàng do Linh giới thiệu đến.
Lúc nghe được số tiền thuê nhà siêu re nàng đã há hốc mồm, còn tưởng bọn họ nói thiếu một con số không nữa.
Nhưng bà chủ trẻ lại đáng yêu Bạch Khởi Lệ lại nói họ cho thuê phòng để có thêm người cho vui chứ không phải vì tiền thuê nhà.
Cũng là bởi vì như thế, nàng mới có thể ở lại đây.
Bằng không với số tiền ít ỏi nàng có thì không thuê nổi một chỗ tốt như ở đây.
Đêm qua, Linh cùng nàng xem phim tới muộn mới về.
Nàng vốn muốn bảo Linh ngủ lại nhưng nàng ấy lại nói trong nhà có việc, phải về.
Cái kia cô gái là nàng mấy tháng tiền ở trên đường nhận thức, lúc ấy nàng
đang ở tìm phòng ở, cho nên nhìn chằm chằm phòng ốc trọng giới công ty
ngoại quảng cáo cho thuê quảng cáo xem.
Linh nhìn thấy, liền trực tiếp tiến lên đây hỏi nàng.
Nàng vốn tưởng rằng Linh là người làm việc cho công ty môi giới bất động
sản, sau này mới biết được Linh chỉ là tình cờ có bạn đang cho thuê
phòng mà thôi, thấy nàng đang tìm phòng ở nên mới tiến lên bắt chuyện.
Rất kỳ quái là từ lần đầu tiên nàng thấy Linh thì đã cảm thấy cô bé ấy vô cùng quen thuộc.
Nàng ngay từ đầu đã nói chuyện rất hợp với Linh, cô bé đó giống như em gái
tất lạc nhiều năm của nàng. Hai người hay đi dạo phố, nói chuyện phiếm,
nói mấy chuyện lặt vặt của phụ nữ, mà bà chủ trẻ của tiệm cà phê dưới
lầu cũng thỉnh thoảng sẽ nhập hội với các nàng.
Sau khi nàng
chuyển đến nơi này, chỉ cần là ngày nghỉ, nàng rảnh rỗi là hai người đó
sẽ tụ tập đến nói chuyện với nàng, có khi còn ở lại nguyên ngày.
Từ sau khi rời khỏi trường học, nàng cũng không cùng bạn cùng tuổi nói
chuyện nhiều thế nên nàng rất vui khi quen được hai người bạn tốt này.
Con mèo đen Khởi Lệ nuôi đang ở dưới lầu men theo tường rào, nhảy vào trong bụi cỏ ở hậu viện.
Nó liếc nàng một cái, rồi nhanh như chớp bỏ chạy vào trong phòng ở lầu
một. Đã vài lần nàng nhìn thấy con mèo đó ra ngoài vào ban đêm, không
biết nó đang âm mưu cái gì.
Chân trời có một đám mây bay qua.
Nhìn đám mây trắng ở chân trời, nàng ấn nút khởi động máy giặt, lại nhịn không được ách xì 1 cái.
Nàng trở lại trong phòng, đưa tay giặt nốt nội y sau đó đưa ra ban công phơi ở trên giá áo, vừa làm vừa nghĩ.
Hôm nay nghỉ, khó có được hai người kia không hẹn nàng đi đâu nên chút nữa nàng sẽ chui lên giường nghủ nướng chút.
Đúng lúc nàng đang cầm lấy cái quần lo̶t̶"̶ cuối cùng, rũ hai cái thì đột
nhiêncó một người bước ra ban công phòng bên cạnh, đi tới phần ban công
dùng chung ở giữa.
Nàng hoảng sợ.
Nàng vẫn nghĩ căn phòng cách vách là không có người ở, giờ lại mọc ra thêm một người.
Càng làm cho nàng kinh ngạc là nàng nhận ra nam nhân kia, chính là người
nàng đã gặp ở bến tàu hôm qua, nàng còn không cẩn thận ngủ trên vai hắn, chảy cả nước miếng ra áo hắn.
Nếu muốn quên một người đàn ông như vậy thì thực sự rất khó.
Đặc biệt là vì cứu nàng mà laptop của hắn cũng hỏng mất.
Miệng nàng hết đóng lại mở, ngây ngốc nhìn nam nhân kia. Dưới ánh mặt trời
mùa đông, trông anh càng cường tráng, trong nháy mắt nàng nghĩ mình còn
chưa tỉnh ngủ.
Hắn mặc một cái áo len dài tay, tay áo cuốn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, tráng kiện.
Hắn đang cầm một ly cà phê trong bàn tay to.
Lúc nhìn thấy nàng, hắn tựa hồ không kinh ngạc, ít nhất bề ngoài thoạt nhìn hắn rất trấn định, giống hệt ngày hôm qua.
Thẳng đến khi nam nhân cao lớn trước mắt này nhìn nàng, lên tiếng chào hỏi
nàng thì nàng mới phát hiện chính mình không phải đang nằm mơ.
“Xin chào.” Hắn nói.
Nghe được giọng nói khàn khàn mang theo từ tính của hắn, Thu Thủy trừng mắt nhìn, chợt tỉnh lại, khép lại miệng đang há hốc ra.
“Ách…… Xin chào.”
Mặt nàng đỏ lên như luộc rồi ngước mắt nhìn hắn, lắp bắp nói: “Hóa ra…… Hóa ra anh ở bên cạnh ư? Sao lại khéo như vậy? Thực xin lỗi, ngày hôm qua
tôi thật sự không biết chuyện này, tôi vẫn nghĩ cách vách là phòng
trống.”
“Tôi mới chuyển đến thôi.”
“À.” Nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể đỏ mặt lên tiếng.
Máy giặt đúng lúc đó ngừng lấy nước mà bắt đầu xoay tròn để tẩy rửa quần áo.
Nàng bị tiếng kia làm hoảng sợ, sau đó mới phát hiện trên tay mình còn đang
cầm cái quần lo̶t̶"̶ hồng của bản thân. (Má, là tôi thì tôi sẽ độn thổ,
hức)
Mà xấu hổ nhất là, bởi vì quá bận nên nàng tích quần áo lại
mấy ngày mới tranh thủ giặt hết một lượt, thế nên vào giờ phút này trên
giá phơi quần áo của nàng đang phơi một hàng đồ lót đủ màu.
Cửa vào lầu hai là ở ở mặt sau của ngôi nhà, thế nên ban công của hai phòng thực ra là ban công hành lang của lầu hai.
Lầu hai lúc trước chỉ có một phòng như sau đó được sửa lại thành hai phòng.
Nhưng nàng đến đây mấy tháng rồi vẫn không thấy phòng cách vách có ai đến cho nên tự động biến chỗ hành lang này thành chỗ phơi quần áo.
Ôi, thật là xấu hổ chết đi được.
Nàng không tin là hắn không thấy được một hàng đồ lót đủ màu này.
Chúng nó thật sự quá mức bắt mắt, giống như những lá cờ tung bay trong gió.
Tại một phần trăm ngàn của một giây, nàng thật muốn thu hết bọn nó lại.
Nhưng làm như vậy thật sự quá lộ liễu, hơn nữa thực không lễ phép, giống như đem hắn trở thành kẻ biến thái vậy.
Cho nên, nàng áp chế
khát vọng muốn thét chói tai và cướp lại đống nội y đó, cực lực trấn
định cầm cái quần lo̶t̶"̶ màu hồng còn lại cũng phơi lên, rồi lại nhìn
nam nhân vẫn vô cùng bình tĩnh kia, khụ hai tiếng tiếp tục nói chuyện
phiếm: “Tôi đang phơi quần áo.”
“Ân, tôi biết.” Hắn thậm chí còn
không nháy mắt, cũng khong liếc mắt đến đám nội y nàng vừa mới phơi lên, mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nhưng vì thế mà mặt nàng càng không tự chủ được mà đỏ hơn.
Nàng rất rõ ràng hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, cũng không phải vì bộ
dáng nàng đẹp, chính là vì ở trước mặt nàng mà nhìn chằm chằm vào đống
nội y kia thì thật không lễ phép.
“Tôi không biết cách vách có
người.” Nàng nhịn không được lại nói. Nếu nàng biết cách vách có người
thì nàng sẽ không bao giờ mang nội y ra đây mà rải ra, lại còn là nội y
của mấy ngày.
“Cô vừa nói rồi.”
Giọng nói của hắn vô cùng khàn.
“Tôi bình thường mỗi ngày đều giặt quần áo.” Nàng cả người khô nóng, xấu hổ
đến đòi mạng, lại vẫn không thể không vẽ rắn thêm chân, mở miệng bối rối giải thích, “Còn phân loại quần áo nữa.”
“Không chỉ có mỗi nội y.” Nàng lại bổ sung thêm một câu thừa thãi.
“Ân.” Hắn đáp lời.
Trời ạ, Phương Thu Thủy! Mày rốt cuộc đang nói cái quỷ gì vậy?!
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy trước mặt người khác.
Hắn vẫn nhìn cà phê trong tay mình.
Nam nhân này có khi còn thấy xấu hổ hơn cả nàng.
“Tóm lại –” Thu Thủy âm thầm rên rỉ một tiếng, sợ chính mình lại buột miệng
nói thêm gì nữa, càng nói sẽ càng làm mình mất mặt, thế nên nàng chỉ có
thể đỏ bừng mặt, ôm cái chậy rồi phun ra hai chữ.
“Nghỉ sớm.”
“Nghỉ sớm.”
Hắn mở miệng trả lời, mà mắt vẫn nhìn chằm chằm cà phê trong tay, biểu tình trên mặt vẫn như cũ vô cùng trấn định, nhưng khóe miệng hơi run rẩy lại cho biết hắn đang rất muốn cười.
Nàng xấu hổ không thôi liền bất chấp cả lễ phép, đỏ bừng mặt xoay người chạy trối chết.
Hắn chọn sai thời điểm để đi ra rồi.
Tựa vào bên tường vây, ngẩng mặt đón gió và ánh mặt trời ấm áp, hắn uống
một ngụm cà phê vừa mới xuống dưới lầu lấy, lại nhịn không được muốn
cười.
Nội y của nàng dưới ánh mặt trời đón gió lay động.
Có lẽ hắn hẳn là nên đi vào trong nhà để nàng đừng xấu hổ như vậy, nhưng giây phút vừa gặp kia đầu hắn trở nên trống rỗng.
Vừa mới đi ra thì hắn chỉ chú ý tới nàng, chỉ nhớ rõ lặp đi lặp lại câu
phải bình tĩnh, đừng dọa nàng. Hắn chỉ nghĩ nàng đang đem quần áo quăng
vào máy giặt thôi chứ không đoán được nàng lại mang quần áo lo̶t̶"̶ đã
giặt sạch ra phơi nắng ở bên ngoài.
Nàng đã rất ngạc nhiên và lúng túng nhưng lại cố duy trì trấn định, phản ứng đáng yêu đó khiến hắn luyến tiếc rời đi.
Hắn bưng ly cà phê, nhìn đống nội y được phơi chỉnh tề ở ban công phòng
bên, đang tung bay theo gió, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch.
Hắn nên vào phòng mới đúng.
Nhưng làm như thế chỉ sợ nàng sẽ càng xấu hổ, cho nên hắn chỉ có thể nhìn
chằm chằm ly cà phê trong tay mình, thẳng đến khi nàng chạy trối chết về phòng.
Ít nhất, hiện tại nàng sẽ nhớ rõ hắn.
Cảnh Khắc Cương.
Tên của hắn là Cảnh Khắc Cương, nam nhân kia ngày hôm qua có nói qua, nàng vẫn nhớ rõ.
Hơn nữa nàng đã quên hỏi hắn xem cái laptop đáng thương của hắn như thế nào rồi.
Từ ban công chạy vào phòng, Phương Thu Thủy cảm thấy ngượng ngùng không
thôi liền ngã xuống giường, cầm lấy gối đầu che mặt mình lại, vụng trộm
hét lên một trận, rồi mới có thể khiến cho đầu vận chuyển.
Để cho nàng càng cảm thấy đau khổ hơn là lúc nàng đứng dậy vào nhà tắm để cất
chậu thì mới phát hiện bởi vì không biết phòng bên cạnh có người, mà hôm nay nàng cũng không định ra ngoài, cho nên nàng chỉ cặp tạm mái tóc dài và mặc một cái áo ngủ dài tay có hình con heo nhỏ hoạt hình.
Nàng rên rỉ một tiếng, đối với hình ảnh trong gương của mình, ném một ahs mắt xem thường rồi xoay người trở lại phòng.
Quên đi, dù sao nàng ở trước mặt hắn lộn xộn như thế này cũng không phải lần đầu tiên.
Nói gì thì nói – nàng đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường – nàng và nam nhân này còn chưa đến 12 tiếng đã gặp lại rồi.
Bụm mặt, nàng thở dài, đoán hắn bây giờ chắc đã vào phòng.
Vấn đề là, nếu hiện tại nàng lập tức đem nội y này thu hồi thì sẽ rất lộ
liễu, ít nhất nên để chúng ở đó đến giữa trưa, hoặc sau khi máy giặt đem quần áo giặt xong.
Nàng cắn móng tay, phiền não ở trong phòng đi lại.
Trời ạ, thực phiền, nàng cứ để cho chúng phơi đến khô đi, mùa đông mà có ánh mặt trời là rất khó nha.
Huống chi, hắn đều đã thấy hết, trừ phi hắn là cái loại biến thái, nếu không hẳn là sẽ tránh không ra ban công nữa phải không?
Căn cứ vào hành vi của hắn tối hôm qua và sáng nay thì hắn vẫn là quân tử nha.
Hắn làm cho người ta cảm giác chợt vừa thấy, giống như hơi lạnh mạc, nhưng nàng biết hắn kỳ thật nhân tốt lắm.
Ngày hôm qua ở xe điện ngầm thượng, nàng ít nhất tựa vào hắn trên vai, ngủ
mau 20 phút, hắn cũng không đem nàng đánh thức; 20 phút, bả vai đều đã
tê rần đi?
Hơn nữa nàng còn ngủ thẳng chảy nước miếng nha, quá mất mặt.
Không đánh thức nàng, có thể là bởi vì lễ phép, nhưng sau lại hắn thân thủ cứu nàng, đã có thể vượt qua lễ phép phạm vi.
Nghĩ đến tối hôm qua hắn vì cứu nàng, đem nàng lãm trong ngực trung khoảnh
khắc, nàng không khỏi dừng lại cước bộ, ở trong phòng đứng định, nghi
hoặc xuất thần nghĩ, kia nam nhân cấp nàng một loại rất quen thuộc cảm
giác.
Tựa vào hắn trên vai ngủ khi, nàng vẫn nghĩ đến chính mình là dựa vào ở người quen trên vai.
Vấn đề là, trừ bỏ ba mẹ, nàng chưa từng thân thiết với ai đến mức dực vào
người đó để ngủ. Chính nàng cũng không rõ nguyên nhân vì sao từ nhỏ mình rất khó có hành vi thân mật với người khác, ngay cả với bạn học tốt thì nàng cũng không được tự nhiên khi nắm tay họ đi đến những nơi vui chơi.
Nàng đến bây giờ còn không hiểu rõ tại sao nữ sinh ở trường học, đến đi vệ sinh cũng phải nắm tay nhau mà đi.
Nàng không thích dắt tay, càng miễn bàn đến chuyện ôm hôn.
Nàng thật sự không biết vì sao tối hôm qua, nàng lại không hề cảnh giác mà
dựa vào một người xa lạ ngủ như vậy. Đã thế đó còn là một người đàn ông.
Buồn bực nhìn trần nhà, nàng một tay xoa thắt lưng, một tay vuốt mặt, không tự giác nhướng mày lên.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng xe tải.
Nàng sửng sốt, nơi này mặc dù ở nội thành, nhưng ở trong ngõ nhỏ, rất ít khi có xe tải tiến vào.
Thu Thủy tò mò đi đến cửa sổ ở đằng trước, vén rèm lên xem xét bên ngoài.
Một chiếc xe tải của công ty chuyển nhà đang đứng ở trước tiệm cà phê, công nhân đang chuyển một chiếc bàn lớn từ trên xe xuống bên dưới, đi vào
phía trước phòng ở.
Phát hiện hắn thuê công ty chuyển nhà tới,
nàng đột nhiên cả kinh, bay nhanh tới ban công phía sau, đem quần áo
đang phơi bên ngoài đều mang vào trong nhà toàn bộ. Chỉ suýt chút nữa là không phải chỉ có mình hắn nhìn thấy đám nội y của nàng. Nếu quả thật
như vậy thì nàng nhất định sẽ xấu hổ đến không dám gặp người mất.
Bởi vì cầu thang quá nhỏ, bọn họ chỉ có thể dùng dây thừng trực tiếp kéo chiếc bàn máy tính nặng từ ban công lên lầu 2.
Cảnh Khắc Cương đứng ở trước ban công, đưa lưng về phía nàng, trợ giúp công nhân chuyển nhà.
Lấy hết đống quần áo xong, nàng nhịn không được lại đi đến phía trước, nhìn ra cửa sổ, nhìn lén người ở bên ngoài.
Hắn có mái tóc không quá ngắn, áo len màu đen vừa người dán lên phần lưng
cường tráng, đôi chân dài được giấu trong một cái quần thể thao màu đen
hơi rộng một chút, nhưng vẫn che không được cặp mông nảy nở của hắn.
Trời ạ, Phương Thu Thủy, mày đang nhìn cái gì vậy?
Nàng nhanh chóng đem rèm cửa sổ kéo xuống, che khuất tầm mắt háo sắc của
chính mình, nhưng chưa được hai giây, nàng lại nhịn không được vụng trộm kéo rèm ra.
Dáng người hắn so với nàng nhớ thì tốt hơn, có lẽ vì hôm qua hắn mặc tây trang, khiến cơ thể hắn ít phô bày hơn bây giờ.
Ngay lúc tầm mắt nàng đang dừng tại mông hắn thì cái dây thừng đang cột ở
cây cột trên lầu bị đứt, cái bàn vì thế rơi xuống, mắt thấy sẽ rơi trúng đầu hai công nhân chuyển nhà ở bên dưới.
Nàng không khỏi che miệng kinh hô ra tiếng.
Ngay tại khoảnh khắc chỉ mành treo chuông đó, hắn đứng ở ban công, đột nhiên vươn tay, bắt được đoạn dây thừng bị đứt kia. Tuy rằng như vậy nhưng
đoạn dây vì gặp lực cản nên giống như một cây roi quất vào mặt hắn.
Nàng có thể thấy được một roi này đánh hắn rất đau, nhưng hắn vẫn không buông tay.
Cái bàn kia rất nặng thế nên cả người hắn trong nháy mắt đều bị kéo về phía trước, lúc đó nàng thật sự nghĩ đến hắn sẽ bị cái bàn lớn kia kéo xuống cầu thang.
Nàng sợ tới mức liền xông ra ngoài, ý muốn cứu hắn.
Nhưng việc này chính là dư thừa, huống chi nàng đang cách hắn một bức tường.
Trong lúc đó hắn nhanh chóng dùng đầu gối trụ vững, chỉ bằng một tay
phải mà chống đỡ được cái bàn đang lơ lửng kia.
Người công nhân
chuyển nhà đứng ở bên cạnh bị dọa đến ngây người, thẳng cho đến khi hắn
vươn tay ra bắt đầu kéo cái bàn kia lên thì mới nghĩ đến tiến lên trợ
giúp.
“Tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi –”
Mà nam nhân kia chính là không nói gì, chỉ lắc đầu.
“Dây thừng này là mới, tôi cũng không biết tại sao nó lại đứt, từ trước đến
nay chưa từng phát sinh chuyện thế này, thật sự vô cùng xin lỗi.”
Anh công nhân của công ty chuyển nhà vừa hỗ trợ vừa vội vàng giải thích.
“Tôi không sao.” Hắn mở miệng, làm cho đối phương an tâm.
Nhưng anh công nhân kia vẫn là liên tục cúi đầu xin lỗi.
Hắn có chút không được tự nhiên nói: “Tôi thật sự không có việc gì, chúng ta trước đem cái bàn này chuyển vào đã.”
“Chúng tôi đến chuyển là được rồi!” Hai anh công nhân khác cũng chạy tới,
hoang mang mà lên tiếng, “Tiên sinh, anh không cần làm nữa đâu.”
Hắn vốn muốn hỗ rợ nhưng vẫn là thu tay để cho họ làm việc của mình.
Thu Thủy đứng ở ban công, bắt đầu hối hận chính mình lại xúc động mà chạy
ra, đang muốn thừa dịp hắn không chú ý, lùi về phòng mình thì hắn lại
quay người lại đây.
Nàng cứng đờ, có chút quẫn bách, trong một
cái chớp mắt, nàng thấy mặt bên trái của hắn bị roi đánh ra một vết đỏ
ửng, nàng sợ đến mức hít một ngụm.
“Hi.” Hắn nói, vẻ mặt bình tĩnh.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại kinh hoảng bật thốt lên hỏi: “Anh có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Hắn gật đầu.
Hoàn hảo cái quỷ!
Cái vết roi kia bắt đầu chảy máu rồi kìa. Nàng nàng trừng mắt nhìn nam nhân kia, nhẫn nại hai giây, nhưng nhìn vết thương của hắn khiến mặt nàng
cũng không nhịn được mà ẩn ẩn đau.
“Anh chờ tôi một chút!”
Bỏ lại câu này, nàng xúc động chạy về phòng khách, lấy hộp sơ cứu chạy
đến. Khi nàng trở về thì hắn chính là đứng nguyên tại chỗ đó, không nhúc nhích.
“Đừng nhúc nhích.” Nàng mở ra hòm thuốc, lấy ra rượu sát
trùng rồi nhẹ ôm khuôn mặt bị thương của hắn, giải thích nói: “Anh chảy
máu nè.”
Hắn không hề động, thậm chí không có biểu hiện đau đớn khi cồn xoa lên vết thương, hắn thoạt nhìn như bị hóa đá rồi
Kỳ quái là một màn này có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT