Kiếm, dài một thước bẩy.

Thanh kiếm dài mà sắc bén, thân kiếm bóng loáng trong như gương, phản chiếu hình ảnh của chính hắn.

Ba Lang cầm lấy trường kiếm, thở sâu, hướng tới thân cây trước sân chém tới, một chém này dễ dàng chém hạ khối gỗ lim trước mặt.

Hắn cơ hồ không cảm giác được lực phản đao.

Chính là nó!

Nhóm công tượng bên cạnh cũng đều choáng váng.

“A Tế!” Ba Lang quay đầu, cầm lấy một thanh kiếm mà quân đội mang của quân địch về, quăng cho đồ đệ để hắn cầm: “Tiếp chiêu.”

“Vâng.” A Tế tiếp nhận trường kiếm.

“Chém tới đây.” Ba Lang cầm lấy thanh kiếm mới luyện ra, nhìn hắn nói.

“Hả?” A Tế ngây người ngẩn ngơ.

“Dùng sức một chút.” Hắn phân phó.

Nếu đại sư phụ đã nói như vậy, A Tế đương nhiên không dám tiếp tục ngẩn người, hắn cầm lấy kiếm, hướng đại sư phụ bổ tới.

Ba Lang giơ kiếm ngăn cản, chỉ nghe keng một tiếng, kiếm trong tay A Tế bị chấn động trở về.

“Lực vẫn nhỏ, dùng lực hơn một chút nữa!” Ba Lang hưng phấn cầm lấy trường kiếm trong tay, “Lại đến!”

Thấy cú đánh vừa rồi cũng chưa khiến thanh kiếm sứt mẻ gì, A Tế nghe thấy vậy thì lấy hai tay cầm chuôi kiếm, giơ kiếm chém một nhát nữa!

Nhưng lúc này đây hắn lại bị đẩy về, hắn còn phải lùi hai bước, còn suýt té ngã.

“Ngươi khí lực quá nhỏ!” A Lai thấy thế liền đi lên nhìn Ba Lang nói: “Ta đến!”

Ba Lang gật đầu, “Được.”

Thấy đại sư phụ gật đầu, A Tế chuyển thanh kiếm trong tay cho sư phó A Lai.

A Lai cầm kiếm, hét lớn một tiếng, giơ kiếm hướng Ba Lang chém mạnh.

Khanh!

Lần này, A Lai không bị văng ra, nhiều năm đúc đồng đã rèn luyện cánh tay của hai người có lực ngang nhau.

Ba Lang cầm lấy thanh kiếm mới, chắn bên này, rồi bên kia, miệng vừa hô: “Lại đến! Lại đến! Lại đến!”

A Lai nắm kiếm, ra sức chém đến, một kiếm so với một kiếm càng dùng sức hơn, nhưng Ba Lang cản được toàn bộ công kích của hắn.

Ở bên trong xưởng chỉ có tiếng kiếm va chạm leng keng.

“Lại đến! Lại đến! Lại đến –”

“Lại đến! Lại đến! Lại đến –”

Hắn hưng phấn gào thét, hai mắt bởi vì thanh trường kiếm nắm trong tay mà tỏa sáng.

A Lai cũng không chút khách khí dùng sức công kích hắn.

Từng nhát kiếm lóe ra kiếm quang, khi hai kiếm giao nhau có khi còn tóe lửa.

Nhưng chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Ba Lang hét lớn một tiếng, trường kiếm chém một cái liền đem kiếm trong tay A Lai chém làm đôi.

Phần kiếm bị gãy giống như mũi tên bay ra ngoài đánh trúng một bức tường, cắm sâu vào đó.

Tuy rằng như thế, tất cả công tượng vẫn có thể thấy thanh kiếm gãy trong tay A Lai và phần kiếm gãy trên tường đều có vết mẻ sâu.

Hai nam nhân mồ hôi ướt đẫm, thở hổn hển đứng ở tại chỗ.

Ba Lang nhìn trường kiếm trong tay mình, thanh kiếm mới đó trải qua kịch liệt công kích vẫn hoàn hảo như mới, hoàn toàn không có lõm xuống, thân kiếm vẫn bóng loáng, sắc bén.

Mỗi người ở trong xưởng đều không tin được nhìn Ba Lang và trường kiếm trong tay hắn.

Thanh kiếm này, dài mà duyên dáng, cứng cáp nhưng đàn hồi, kiếm phong thì vô cùng sắc bén.

“Cuối cùng ngươi cũng làm được!” A Lai nhìn hắn nói.

“Cuối cùng ta cũng làm được.” Ba Lang tự tin gật đầu.

Các nam nhân tranh nhau tiến lên, muốn xem thanh kiếm lợi hại mà cứng cỏi kia.

Nhòm công tượng đều vây quanh hắn để nhìn thanh kiếm kia, có người khẽ chạm vào, ngón tay liền lập tức bị cứa đứt, chảy máu.

Mọi người đều hút khí.

“Kiếm này là một đường thấy máu a!”

“Ngươi làm như thế nào vậy?”

“Vì sao thân kiếm có thể cứng rắn như vậy mà lại không gãy?”

“Đại sư phụ, ngươi như thế nào có thể đồng thời làm cho kiếm bảo trì độ đàn hồi?”

Nhìn nhóm công tượng đều tò mò nghị luận, Ba Lang thở sâu nói: “Ta đúc làm hai lần, lần đầu tiên chỉ chú trọng làm ra hình thái của kiếm đồng, thế nên phân lượng đồng tăng lên, mà lượng đất giảm bớt, điều này có thể làm ra tâm kiếm có độ co giãn. Lần thứ hai ta đúc mặt bên ngoài, cho hỗn hợp đồng có hàm lượng đất cao thì có thể làm ra mặt ngoài kiếm có độ cứng và sắc bén.”

Mọi người không tin được có người vừa hỏi thì Ba Lang lại đem bí quyết đúc kiếm nói gì, khiến cả đám người nhát mắt ngây ngẩn cả người.

“Ba Lang, ngươi……” A Lai sư phó không thể tin được nhìn hắn.

Hắn nhếch khóe miệng, “Ta chỉ là muốn chứng minh chính mình có thể làm được.”

“Ngươi đã làm được.” A Lai tâm phục khẩu phục nói.

“Ừ.” Ba Lang gật đầu, kiêu ngạo giơ lên thanh kiếm trong tay, nhìn nhóm người giương giọng quát: “Thanh kiếm này, chứng minh chúng ta mới là những công tượng giỏi nhất cả nước!”

“Đúng vậy! Chúng ta mới là tốt nhất!” Nhóm công tượng giơ cao nắm tay mà hét lên.

“Ba Lang đại sư phụ là tốt nhất!” A Lai nhấc tay lên tung hô, mọi người cũng đi theo hò hét.

“Ba Lang đại sư phụ!”

“Ba Lang đại sư phụ!”

“Ba Lang đại sư phụ!”

Nhòm công tượng cùng kêu vang tên hắn.

Ba Lang nghe thấy tên của mình vang vọng trong xưởng, cơ hồ đụng rớt nóc nhà thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Đây là lần đầu tiên, bọn họ thiệt tình thành ý công nhận hắn.

Hắn không chỉ làm ra thanh kiếm tốt nhất, thắng được phần thưởng của vương, cũng thắng được sự công nhận của đồng bạn.

Hắn cơ hồ muốn lập tức mang theo kiếm về nhà nói cho A Ti Lam tin tức tốt này, nhưng tiền tuyến mấy ngày trước vừa mới báo nguy cấp. Nguyên bản vị vương được chư thần ủng hộ liên tục thắng trận lại bắt đầu liên tục thất bại.

Các chiến sĩ ở tiền tuyến chính là cần những thanh kiếm sắc bén này.

Cho nên hắn nhịn xuống khát vọng muốn về nhà, giương giọng nói: “Chỉ cần có loại kiếm này, quân ta có thể như hổ thêm cánh, chuyển bại thành thắng! Vương thượng còn chờ chúng ta đưa kiếm đi qua! Từ hôm nay trở đi, chúng ta còn phải làm càng nhiều loại kiếm này, càng nhiều càng tốt!”

“Đúng vậy!” Nhóm công tượng nghe vậy, người người đều gật đầu như đảo tỏi, hai mắt sáng rực.

Ba Lang nhếch khóe miệng, nhìn chăm chú vào bọn họ, mở miệng hô: “Chờ quân ta chiến thắng, chúng ta cùng nhau lĩnh thưởng!”

Nhóm công tượng lại tuôn ra một tiếng hoan hô.

Hắn mỉm cười giơ tay lên vung một tiếng hô to.

“Khai lô!”

Ngày tiếp nối đêm, lửa trong lò chưa bao giờ tắt.

Kiếm đồng sắc bén một cái lại một cái được đúc ra.

Tin tức Ba Lang đại sư phụ đúc được kiếm mới truyền ra, làm cho cả thành đang vì tin tức bại trận mà ỉu xìu liền trở nên phấn chấn.

Mọi người uống rượu, hát ca, vội vàng vui mừng chúc mừng chiến thắng sắp đến, không ai chú ý tới, gió lửa đang dần lan đến vương thành.

Trên thực tế, ngay cả binh lính thủ thành cũng đều uống rượu, ở trên đường cái khiêu vũ.

Ở trong Bạch tháp, nhìn thấy có người ở trên tường thành châm lửa, A Ti Lam hoảng sợ, vội vàng đuổi tới thì phát hiện đúng là binh sĩ thủ thành uống rượu rồi đốt. Người kia chính là một vị tướng lãnh người đầy mùi rượu, uống say khướt, thậm chí còn dõng dạc nói đó là hắn muốn triệu tập quân đội ở phụ cận, chờ kiếm mới được đúc ra, thì sẽ đến tiền tuyến giúp đại vương đánh bại quân địch.

“Điên rồi, mọi người trong thành này điên mất rồi.”

Mỗ Lạp lắc lắc đầu, bất mãn nói ra, còn A Ti Lam thì chẳng thể nói gì, chỉ có thể cười khổ.

Nàng cùng Mỗ Lạp trở về Bạch tháp, ở trên đường còn phải né tránh đám đông đang uống rượu. Ba Lang thành công khiến cho người toàn thành đều lâm vào điên cuồng, nhưng nàng không cách nào thiệt tình vì hắn cảm thấy cao hứng, thậm chí không có một chút cảm giác vui mừng.

Mưa cơ hồ rơi không ngừng cả năm, nước sông đã dâng lên rất cao.

Tuy rằng, mấy ngày nay trời đều trong, mặt trời cũng treo cao trên bầu trời nhưng nước sông cũng đã vượt qua tràn bờ sông rồi.

Buổi sáng hôm nay, có một vị phụ nhân mới bị rơi xuống dòng nước sông chảy xiết.

Nàng nghe được tin tức đó liền đuổi tới bờ sông, mặc dù có người đã cứu được phụ nhân kia lên nhưng vẫn là không kịp.

Đây đã là người thứ năm chết trong năm nay, nhưng trừ bỏ thân nhân của người chết, không có nhiều người để ý đến chuyện này.

Bọn họ không cần biết có bao nhiêu người vì mực nước sông dâng cao mà bị mất mạng, không cần biết nước sông đã dâng lên đến gần chân tường ở thành Bắc, cũng không quan tâm khói lửa trên tường thành đã dấy lên.

Bọn họ giống như sắp giành được thắng lợi.

Nhìn những người đang ăn mừng trên đường, A Ti Lam bi thương nghĩ.

Người ở nơi đây giống như đã điên hết rồi.

Ý niệm trong đầu nàng vừa hiện lên thì phía sau chợt có người kêu to lên.

“Đại vương đã trở lại! Đại vương đã trở lại –”

A Ti Lam kinh ngạc xoay người, chỉ nhìn thấy một đội kỵ binh phi nhanh ngựa vào cổng thành, hai người đi đầu là đại vương và Điệp Vũ.

Những người đang uống rượu đều hoan hô, cao giọng huyên náo, nhưng kỵ binh vẫn chưa thả chậm tốc độ, để nhận lời hoan hô.

Tuy rằng chỉ có một cái chớp mắt, nàng vẫn nhìn thấy sự chật vật của những chiến sĩ này, mỗi người bọn họ đều đầy vết thương, tay chân cũng đều có vết thương, mỗi một khuôn mặt đều không nén được hoảng sợ.

Những binh lính này đang sợ hãi.

Đội ngũ thật dài đều là rải rác và hỗn loạn.

“Bọn họ thua!” Mỗ Lạp hô lớn.

Nàng cũng nhìn ra từ biểu tình và vết thương của bọn họ, nhưngnhững người trong thành đang ăn mừng thì lại vẫn không ngừng.

A Ti Lam không thể tin được nhìn mọi người, không hiểu tại sao những người này không thể nhìn ra được sự thật này.

“Chúng ta phải đi ngay!” Mỗ Lạp giương cao giọng, lôi kéo tay nàng, sắc mặt trắng bệch.

Mỗ Lạp thoạt nhìn thực kinh hoảng, ngón tay khô héo cơ hồ ấn sâu vào ngón tay nàng.

“Mỗ Lạp, người đang làm ta sợ!” A Ti Lam bắt lấy bàn tay run run của bà bất an hỏi: “Sao lại thế này?”

“Vu nữ nhất định là đã xảy ra chuyện, trên người vương có hơi thở hắc ám, hắn nhất định là đã nghịch thiên, phạm vào cấm kị! Những binh lính bị thương này cũng mang theo hắc khí –”

Mỗ Lạp nói đến một nửa, đột ngột dừng lại, chỉ vào bầu trời phía nam, hô lên: “Kẻ xấu tới rồi –”

A Ti Lam nhìn về phía nam, chỉ thấy ở đó, gió thổi mây đen ùn ùn kéo tới, một đám mây đen khổng lồ bay đến, giống một con quái thú cực lớn muốn nuốt lấy thiên địa, mang theo sức mạnh nhanh chóng hướng trong thành cuồn cuộn mà đến.

Một cơn gió lạnh chạy dọc sống lưng nàng, nỗi sợ hãi khủng bố nháy mắt lan ra toàn thân, cho dù không biết là gì thì nàng cũng cảm giác được đám mây đó mang theo điềm xấu và tà khí hắc ám mãnh liệt.

Tuy rằng từng đi theo Linh thu thập vài yêu quái nhưng nàng chưa từng gặp qua một thế lực tà ác lớn như thế.

Đúng lúc này, nàng thấy có một người bị chặt đứt tay đang giục ngựa vọt vào trong thành, hoảng sợ hô lớn: “Đóng cửa! Mau đóng cửa!”

Tay hắn, thoạt nhìn như là bị một dã thú nào đó cắn đứt, hắn cũng chỉ tùy tiện lấy mảnh vải băng lại để cầm máu. Nàng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt huyết nhục mơ hồ do bị cắn xé, nhưng càng đáng sợ hơn là từ miệng vết thương của hắn toát ra hắc khí, một dòng chất lỏng đen đặc sệt đến nàng cũng nhìn thấy rõ tràn ra.

“Ngươi thấy không? Đó rõ ràng không phải người cắn mà là bị yêu ma cắn a!” Mỗ Lạp ở phía sau nàng hét lên.

Nàng hít một ngụm khí, sắc mặt trắng xanh, quay đầu nhìn Mỗ Lạp, “Linh trước đây có hạ pháp trận, ta phải lên tường thành mở nó ra để bảo vệ nơi này.”

“Chỗ này đã mất đi sự bảo hộ của chư thần!” Mỗ Lạp ở trong tiếng hò hét, khẩn trương hét lên với nàng, “Mở cũng vô dụng, ngăn không được bọn chúng đâu, chúng ta phải rời khỏi nơi này!”

Rốt cục cũng có người phát hiện binh lính mới vào thành đều bị thương, không đứt tay thì đứt chân.

Mọi người dần trở nên kinh hoảng, ở trên đường xô đẩy nhau, người trước nối người sau muốn rời khỏi thành.

Mỗ Lạp kéo tay nàng hướng về Bạch tháp chạy.

“Không được!” A Ti Lam dừng chân, “Chúng ta không thể mặc kệ họ được!”

“Không còn kịp rồi –”

Mỗ Lạp bị đám người đẩy ra xa, bà vẫn hướng nàng vươn tay ra, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ vẻ bi thương cùng khủng hoảng.

Trong nháy mắt đó, nàng nhìn Mỗ Lạp sau đó lại nhìn những người thương binh người đầy máu, cùng với mọi người đang bị hoảng sợ rồi lại quay đầu lại nhìn đám mây đen càng ngày càng đến gần ngoài thành.

Có người bắt đầu hét rầm lêm, Mỗ Lạp bị đám người đẩy ra xa nhưng vẫn nhìn thấy sự do dự của nàng liền bi thống ra sức hướng nàng hô.

“A Ti Lam, đừng trở về! Đừng trở về a! Cứu chính mình đi –”

Không được, nàng không có cách nào buông tay mặc kệ, Ba Lang còn ở xưởng đúc kiếm, mọi người cũng đều còn ở trong thành, ít nhất phải thử kéo dài thời gian.

“A Ti Lam –”

Tuy rằng nghe thấy tiếng Mỗ Lạp hò hét, nhưng A Ti Lam vẫn nhìn bà như xin lỗi rồi lại quay người, rẽ đám đông đi về cửa thành hướng nam đi đến.

Nàng đã thấy Linh làm, những lễ khí đó cũng là nàng và Linh đưa lên bốn góc tường thành.

Binh sĩ thủ thành nhìn thấy đám người vừa về kia thì cơn say rượu cũng lùi bớt, bọn họ ngăn nàng lại, không cho nàng lên trên tường thành.

“Tránh ra! Ta là Bạch tháp thị nữ, để cho ta đi lên!”

Một vị tiểu đội trưởng nghe thấy lời nàng, cũng nhận ra nàng thì lên tiếng bảo thủ hạ cho nàng lên.

“A Ti Lam? Ngươi vì sao lại tới nơi này?”

Mây đen càng ngày càng gần, cuồng phong chợt nổi lên, truyền đến theo đó là tiếng rống gào đáng sợ.

Âm thanh kia như là tập hợp tiếng dã thú kêu, giống như từ đáy vực sâu mà đến, khiến lòng người run sợ, binh lính ở trên tường thành đều nhìn đám mây đen kia mà kinh hãi, lại không thể dời tầm mắt được.

“Mau! Giúp ta đến bốn phía tường thành chuyển những vò rượu bằng đồng khắc hình rồng và hổ (chịu không biết rượu gì) đến đây, chúng ta phải ngăn chúng lại!”

“Ngăn?” Vị đội trưởng mặt trắng bệch, lúc này mới hoàn hồn hỏi: “Làm…… Làm thế nào để ngăn?”

“Mở vò rượu bằng đồng khắc hình rồng và hổ ra rồi đem đổ rượu dọc theo tường thành một vòng!” Nàng chạy vội lên tường thành nhưng vẫn cao giọng dặn dò.

Hiểu được sự tình là nghiêm trọng, vị đội trưởng đó lập tức mang theo thủ hạ, giúp đỡ nàng đi lấy rượu.

Ở bên ngoài cửa thành đóng chặt vẫn còn những binh lính và người dân chưa kịp vào thành đang gào khóc, cũng chưa từ bỏ ý định gõ vào cửa thành, dồn cục tại bốn cửa thành.

Nàng không có cách nào cứu toàn bộ mọi người, nhưng ít nhất cũng có thể bảo trụ một ít.

Tim nàng đập mạnh, lại ép chính mình không để ý đến nỗi sợ hãi cùng với tiếng kêu khóc của mọi người mà chuyên tâm vào làm việc cần làm.

Bốn phía tường thành đông tây nam bắc đều có binh lính đang tưới rượu, một ít binh lính còn ở thành nam cũng đang giúp nàng tưới rượu ra. Nàng lấy cái muôi có hình đầu chim múc rượu dùng để hiến tế vẩy ra, vừa làm vừa đọc chú văn. Đến mỗi một tường thành chưa có rượu thì nàng lại yêu cầu binh lính đi chuẩn bị.

Mây đen càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, nàng cũng càng đọc chú văn càng nhanh.

Chuông đồng đeo trên cổ theo bước chân của nàng mà vang lên.

Không còn kịp rồi, tường thành quá dài.

Nàng mong cầu.

Nhưng lại không có thời gian mà mong cầu.

Nàng nhớ kỹ chú văn, vẩy rượu, chạy vội ở tường thành phía nam.

Gió cuốn. May tàn.

Mây đen càng gần, che khuất ánh mặt trời rực rỡ, một mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn cũng truyền đến. Bây giờ bọn họ đã nhìn rõ, đám mây đen kia vốn không phải mây mà là các loại yêu quái tổ hợp lại thành quân đội.

Bọn chúng chạy dưới đất và bay ở trên trời.

Móng chân thú làm bắn tung tóe bùn đất, lông cánh đập làm chấn động không khí.

Chúng nó nhìn như người lại không phải người, nhìn như thú lại không phải thú.

Chúng có sừng trâu, răng thú cùng với đôi mắt to như chuông đồng.

Đuôi dài, vuốt sắc, cái miệng to như chậu máu.

Những binh lính chưa từng gặp qua cảnh này thì thấy thì sợ đến tè ra quần, chân nhuyễn ra, ngồi phịch xuống.

Đáng chết, còn chút nữa thôi.

Thấy binh lính sợ hãi mà ngừng lại, A Ti Lam cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, nàng ném muôi đầu chim đi, ôm lấy vò rượu bằng đồng nặng trịch, chạy ở trên tường thành, vừa chạy vừa niệm chú văn, lại đổ rượu trực tiếp ở lỗ tường thành.

Không còn kịp rồi!

Nàng phải làm được!

Nghe tiếng chuông đồng kêu leng kêng trên cổ, nàng nói với mình, nhất định phải cố gắng làm kịp.

Nàng nhất định phải thành công, cho dù không vì người khác thì cũng phải vì hắn.

Phía đông thành, binh lính đã làm xong, phía tây cũng xong, phía bắc cũng đã xong.

Nàng lo lắng nghĩ chỉ còn một đoạn ở thành nam này thôi.

A Ti Lam chạy thật nhanh, miệng nhớ kỹ chú văn thật dài. Vào lúc con yêu quái đầu tiên muốn xông vào thành, nàng cũng vừa kịp quay về chính giữa cửa thành, đem rượu toàn bộ đều rót qua một lần.

Móng vuốt dài của con yêu quái gần như đã chụp đến người nàng.

Nàng trong lúc ngã xuống liền cầm lấy ngọc hoàn ở cửa thành, vội hét lên tục danh của chư thần.

Trong phút chốc, oanh một tiếng, từ bốn phía đông tây nam bắc tường thành đã được tưới rượu liền tỏa ra bạch quang, hướng thẳng lên trời.

Nhưng cái đuôi dài của yêu ma đã ở khoảnh khắc cuối cùng kia cuốn lấy nàng, lôi ra khỏi trận pháp.

Nàng đau đến kêu ra tiếng, nhưng nàng biết mình đã thành công.

Chúng nó đã bị chặn lại.

Bọn chúng bị bạch quang ngăn lại, không con nào vào được.

Nước mắt vì đau đớn mà bật ra, nàng bị cái đuôi đầy vảy cuốn lấy giữa không trung, nhìn thấy binh lính trên tường thành kinh sợ nhưng vẫn an toàn.

Bọn họ an toàn, Ba Lang cũng an toàn.

Nàng thành công rồi!

Yêu quái đang cuốn lấy nàng nhìn nàng giận dữ gầm rú lên.

Trong nháy mắt, nàng nghĩ mình sẽ bị nó xé thành mảnh nhỏ. Nàng cầm lấy chuông đồng ở cổ, run run cầu nguyện.

Ba Lang.

Xin các vị thần bảo hộ chàng!

Nàng không cầu điều gì khác, giờ này khắc này, nàng chỉ cầu hắn có thể an toàn còn sống.

Yêu ma mở cái mồm to như chậu máu cùng với hơi thở tanh hôi phun lên mặt nàng. Nàng nhắm mắt lại chờ đợi.

Nhưng tiếp theo đó con yêu quái đó ở trước mặt nàng hóa thành một làn khói đen, khiến nàng ngã xuống tường thành. Làn khói đó bao phủ lấy nàng, xâm nhập cơ thể, bám lấy nàng.

A Ti Lam thấy kinh hoàng, nhưng không có biện pháp ngăn cản nó, nàng ra sức kháng cự sự khống chế của nó, nhưng hoàn toàn vô dụng, nàng không thể khống chế chính mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình đi vào bên trong vòng ánh sáng trắng. Không có vu nữ, pháp trận quá yếu, ngăn không được yêu ma bám vào cơ thể con người. Nàng đi xuyên qua, sau đó tấn công một binh sĩ gần nhất, cầm lấy đao của hắn bắt đàu chém giết.

Không —

A Ti Lam khóc lóc hò hét, nhưng không cách nào mở miệng.

Những yêu ma khác thấy thế toàn bộ đều làm theo. Chúng bắt lấy những người còn ở ngoài thành vứt lên tường thành sau đó bám lấy họ mà xông vào.

Tay nâng lên. Đao hạ xuống.

Không cần —

A Ti Lam nhìn chính mình gọn gàng vung đao kiếm, nàng có thể cảm giác được đến cảm giác xương thịt bị chặt đứt kia theo mỗi lẫn vung đao lên lại truyền đến.

Máu tươi thành bùi màu đỏ, theo mỗi lần nàng vung đao lên mà phun ra, nhiễm đỏ hết thảy xung quanh.

Nàng muốn ngừng lại nhưng không cách nào ngừng được.

Nàng muốn nhắm mắt nhưng không làm được.

Nàng chỉ có thể nhìn, trơ mắt nhìn, mọi người khóc lóc, cầu xin tha thứ rồi bị giết.

Nàng một lần lại một lần khóc hô trong lòng nhưng ngay cả một tiếng cũng không thốt lên được.

Những người nàng biết hoặc không biết đều ở dưới lưỡi đao của nàng mà bị giết.

Không cần a —

Hắn vĩnh viễn sẽ không quên một ngày kinh hoàng đó.

Hỗn loạn là từ khi nào bắt đầu, hắn kỳ thật cũng không rõ. Hắn đang vội vàng đúc kiếm, hoàn toàn quên mất thời gian, cũng không nghe được hỗn loạn ở bên ngoài.

Đang lúc hắn chuyên chú đúc dung dịch đồng thì tường đất bị đập một tiếng lớn, nam nhân bị ném vào, rơi trúng lò lửa nên bị đốt cháy kêu lên thảm thiết.

Mọi người trong xưởng đều bị kinh hoàng, liền nhanh chóng đến lôi người kia ra, lấy tấm chăn đi dập lửa trên người hắn.

Lửa trên người nam nhân kia vừa mới tắt thì ở bên ngoài đã truyền đến tiếng thét chói tai đáng sợ.

“Cứu mạng!”

“Cứu mạng a –”

“Không cần — a –”

“Sao lại thế này?!”

Ba Lang quay đầu, tiếng kêu chưa dứt liền chạy đến cửa xem xét thì đám công tượng ở bên ngoài đã sợ tới mức xoay người hô: “Bên ngoài đã tấn công vào đây rồi a

“Địch nhân tập kích sao?” A Lai nắm lên một thanh kiếm, vọt tới cạnh cửa.

“Không, là quân đội!” A Tế ở cửa vừa sợ vừa chỉ thẳng ra bên ngoài, “Binh lính thủ thành bị điên rồi, bọn họ đang giết người a –”

Tựa hồ trong nháy mắt, toàn bộ xưởng liền loạn cả lên.

Ba Lang nắm lấy trường kiếm liền chạy vội đi ra ngoài, vừa ra đến cửa thì ngây ngẩn cả người.

Bọn lính điên cuồng vung đao kiếm, thương mâu, chém giết dân thường.

Khắp nơi bên ngoài, mọi người chạy trốn, kêu thét.

Quân đội đều phát điên rồi, A Lai là người đầu tiên phóng ra, tay cầm trường kiếm, cùng một gã tiểu binh đánh nhau.

Kiếm mới đúc lợi hại hơn, lại cứng rắn nên A Lai dễ dàng chém rớt đầu tên lính kia, nhưng tên lính mất đầu vẫn tiếp tục vung kiếm.

Tiếp theo đó một cỗ khói đen xông ra khỏi người tên lính, lao vào người A Lai.

A Lai kêu thảm thiết một tiếng, té trên mặt đất.

Một tên lính bên cạnh cầm cầm trường mâu đâm A Lai đang quỳ trên mặt đất.

“A Lai!” Ba Lang tiến lên, vung kiếm chắn thay hắn, rồi hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

Nhưng không đoán được A Lai đột nhiên đứng dậy, cầm lấy trường kiếm, nhưng lại cùng tên lính kia hướng đến hắn mà tấn công.

Hắn không nghĩ tới A Lai lại đánh hắn, hắn hoảng sợ, đến lúc này mới tìm cách né tránh.

“A Lai! Ngươi làm cái gì vậy?”

Hắn hét lớn, nhưng A Lai chính là trợn mắt nhe răng, cầm kiếm toàn lực công kích hắn.

“A Lai!” Ba Lang chắn đông, chắn tây, bị hai người phía trước làm cho phải lui lại.

“Chết tiệt, ngươi điên rồi sao?”

Hắn vừa rống lên thì A Lai liền nhảy lên, hai tay giơ kiếm chém xuống. Hắn nhảy cực cao, độ cao mà người thường khó có thể nhảy được.

Ba Lang bất đắc dĩ phải xử dụng kiếm đánh ngất tên lính kia, nhưng không kịp né công kích từ phía trên, chỉ có thể giơ kiếm chắn lại.

Keng!

Kiếm kim loại va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

A Lai nhảy thực sự cao, lực chém xuống thật sự lớn, mặc dù Ba Lang dùng hai tay để đỡ kiếm nhưng cũng vẫn bị ép quỳ xuống.

Hai thanh kiếm ma sát với nhau tóe lửa ra.

Nếu không có kiếm đón đỡ thì thanh kiếm đã chặt đứt cổ hắn.

Râu của A Lai như đều dựng đứng lên, mắt mang tơ máu, gân xanh trên mặt nổi lên, hai nam nhân cứ vậy mà giằng co.

“Đại sư phụ!” Lý Khả đứng ở một bên thấy rõ mọi việc liền hô: “A Lai sư phó bị yêu quái nhập rồi a!”

“Ngươi nói cái gì?” Ba Lang hoảng sợ.

Lý Khả sắc mặt trắng bệch nói: “Nhà ông con ở phía nam, con đã thấy tình trạng này, A Lai sư phó là bị yêu ma nhập, bọn lính cũng đều bị nhập rồi –”

Ba Lang nhìn A Lai trước mặt đều một bộ dáng điên cuồng, liền nhấc chân đá mạnh vào bụng hắn.

A Lai bị đau kêu lên một tiếng, sau đó ngã văng ra, đột nhiên có một vị cô nương mặc áo hồng từ góc tường đi ra, đúng chỗ hắn đang ngã xuống.

Sợ nàng bị A Lai đụng phải, Ba Lang lên tiếng cảnh cáo.

“Cẩn thận!”

Cô nương kia quay đầu, nhưng không có tránh ra mà chỉ nâng đại đao trong tay chỉ một nhát chém xuống đã cắt đôi người A Lai.

Cảnh tượng kia khiến mọi người không rét mà run.

Cô nương áo hồng toàn thân đẫm máu, trong tay là đao bằng đồng, bởi vì chém giết quá nhiều người mà đã gần gãy. Nàng nghiêng người nhìn A Lai trên mặt đất lại nhìn cây đao tàn tạ của mình, không chút suy nghĩ mà ném cái đao kia đi, cúi người lấy cây kiếm từ trong bàn tay của A Lai đã chết cầm lên.

Từ miệng vết thương của A Lai toát ra mọt luồng khí đen, theo không trung bay lên không thấy bóng dáng.

Quảng trường bên ngoài một mảnh im lặng.

Những người có mặt ở đó đều bị dọa đến choáng váng.

Thẳng đến lúc này, bọn họ mới phát hiện y phục của vị cô nương kia không phải hồng, nàng mặc là vải dệt vốn có màu vàng nhạt, nhưng một thân y phục kia hiện đã bị máu tươi nhuộm thành đỏ tươi.

Trên mặt nàng đều là máu, trên người, tay chân đều mà máu đỏ tươi.

Khi nàng đứng lên, máu trên người còn nhỏ giọt xuống.

Nàng không chút nào để ý lau đi máu loãng trên mặt, dùng bàn tay nhỏ bé dính đầy máu kia dễ dàng nắm lấy chuôi kiếm vung lên hai ba cái rồi vừa lòng mỉm cười nhìn thanh kiếm sắc bén.

Bọn họ nhận ra cô nương kia, người nơi này tất cả đều nhận ra nàng.

Nàng mỗi ngày đều đến, một ngày ba lần.

Đến đưa cơm cho đại sư phụ.

Ba Lang không thể tin được trừng mắt nhìn nữ nhân kia, hoài nghi chính mình đã nhìn lầm rồi.

Nhưng kia thật sự là nàng, mặt của nàng, đôi bàn tay và cả nụ cười.

Hắn cùng nàng lớn lên, lấy nàng làm vợ, ăn cơm nàng nấu, đem nàng ôm vào trong lòng, trên cổ nàng còn đeo chuông đồng hắn tự tay đúc, hắn có thể nhận nhầm những người khác nhưng tuyệt đối không thể nhận nhầm nàng.

“A…… Ti lam?”

Giọng nói của hắn khàn đến nỗi hắn cũng không nhận ra.

Nghe được tiếng gọi của hắn, nàng quay đầu lại, giống như lúc này mới chu ý tới sự tồn tại của hắn và những người khác.

Nàng bất mãn nhíu mày nhìn hắn. Biểu tình kia hắn nhận ra, giống hệt như bình thường có người quấy rầy nàng nấu cơm, bộ dạng không hờn không giận.

“A Ti Lam?” Hắn run giọng kêu tên nàng, nước mắt nóng hổi từ lúc nào tràn ra.

“Đại sư phụ……” Lý Khả khẩn trương nhìn nữ nhân cả người toàn máu kia, run giọng cảnh cáo nói: “Nàng đã không phải A Ti Lam nữa rồi…… Nàng bị nhập rồi a……”

Không, sẽ không, sẽ không —

“Sẽ không! Nàng là thị nữ của Bạch tháp, nàng sẽ không bị nhập!”

Ba Lang trách cứ Lý Khả, nhìn nữ tử người đầy máu vẫn đang cầm kiếm kia, vươn tay ra ôn nhu nói: “A Ti Lam, đưa thanh kiếm cho ta.”

Nàng nheo mắt lại, sau đó mỉm cười, bước về phía hắn.

Mọi người ở đó đều sợ tới mức lui về phía sau, chỉ có Ba Lang còn đứng tại chỗ.

Lý Khả kinh hãi nhịn không được tiến lên kéo tay đại sư phụ, muốn kéo hắn chạy về phía sau: “Đại sư phụ, người tỉnh lại đi! Người nhìn máu trên người nàng đi, nàng mới giết chết A Lai sư phó đó! Đó không phải A Ti Lam! Nàng đã khôgn còn là A Ti Lam nữa rồi –”

“Ngươi nói bậy!” Hắn rít gào, một tay đẩy tiểu tử đó ra.

Lý Khả té ngã ở trên đất, vừa kinh vừa sợ nhìn A Ti Lam hướng đại sư phụ đi tới.

Ba Lang nhìn tiểu nữ nhân người đầy máu trước mặt, mắt nàng đỏ như máu, lạnh như băng không hề có chút tình cảm.

Hắn đau lòng không thôi, nước mắt nóng bỏng bất giác rơi đầy mặt, hắn thống khổ ngóng nhìn nàng, run giọng mở miệng, nhẹ hỏi: “Nói cho ta biết, nàng không bị nhập đúng không? Nàng có nhận ra ta không?”

Nàng mỉm cười, nâng tay.

Mặt trời trên cao. Kiếm quang lóe lên.

Thân kiếm trơn bóng sôi rõ nụ cười của nàng và ánh mắt đầy bi thương của hắn.

“A Ti Lam –”

Hắn nhìn nàng, gọi to tên nàng, nhưng nàng chỉ lộ ra nụ cười hồn nhiên mà dữ tợn, giơ lên trường kiếm chém xuống.

Ba Lang chỉ có thể giơ kiếm chặn lại.

Nàng quay người múa kiếm, thân thủ gọn gàng hướng hắn liên tiếp chém xuống.

“A Ti Lam, là ta a!”

Hắn rơi lệ cố gắng ngăn cản từng nhát kiếm của nàng, lại hướng nàng gào thét.

“Nàng tỉnh lại đi –”

Hắn bắt lấy tay phải đang cầm kiếm của nàng thì nàng lại đấm một quyền bằng tay trái, hung hăng đánh lên mặt hắn.

“Ta là Ba Lang a!”

Hắn giữ lấy nàng mà gọi, nhưng nàng chỉ giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lại vung tiếp một quyền, đồng thời dùng lực thật lớn thoát khỏi kiềm chế của hắn.

Trường kiếm lại lần nữa vung lên lóe ra một đạo kiếm quang.

Hai thanh kiếm nhiều lần va chạm ở trong không trung.

Hắn chỉ có thể chống đỡ từng hồi, hết cản lại ngăn, lại khàn khàn hô lên.

“A Ti Lam! Van cầu nàng –”

Tóc dài của nàng tung bay ở trong không trung, chuông đồng đeo trên cổ kêu lên mỗi khi nàng vung tay chém hắn.

Nàng tấn công càng ngày càng nhanh, lực đạo càng ngày càng mạnh, đánh đến nỗi Ba Lang phải liên tục lùi lại, mấy lần vô lực chống đỡ, thậm chí phải lăn lộn trên mặt đất mới có thể tránh được công kích hung mãnh của nàng.

Một bên A Tế giúp đỡ Lý Khả bị ngã, một bên quỳ trên mặt đất khóc hô: “Đại sư phụ! Nàng không phải sư mẫu, người mau giết nàng a! Bằng không nàng sẽ giết người! Sẽ giết người mất –”

Giết nàng?

Không, hắn làm không được!

Nàng là thê tử kết tóc của hắn!

Là người hắn yêu nhất cả đời này a!

Nhưng công kích của nàng càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng hung ác.

Nàng không có khí lực lớn như vậy, hắn biết.

Nàng ở phía trước căn bản không học quá võ, hắn cũng biết.

Nàng đã không phải A Ti Lam nữa, hắn hẳn là phải giết nàng, nhưng hắn làm không được, cho nên hắn chỉ có thể hết sức tránh né, một lần lại một lần kêu tên nàng, muốn gọi nàng tỉnh lại.

Trường kiếm cắt làm tay hắn, hai má đều bị thương, mỗi nhát kiếm đều muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Giây tiếp theo hắn bị nàng đá một cước trúng ngực, nằm ngã ngửa ở trên mặt đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play