NGAO THỊNH VÀ TƯƠNG THANH sau khi dùng bữa xong liền vận y phục dạ hành, lẻn đi từ cửa sau hậu cung, thừa dịp đêm thanh đường vắng không ai thấy mà đến ngõ sau Thuận Phong Lâu.

Lúc này sắc trời đã tối muộn, người đi đường cũng thưa hẳn, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nhìn thấy ngay ô cửa sổ lầu hai mở toang, một ảnh vệ nhô đầu ra vẫy tay gọi hai người. Cả hai liền phi thân nhảy lên, theo lối cửa sổ mà tiến vào trong phòng.

“Hoàng Thượng.” Ảnh vệ vội dẫn hai vị chủ tử đến bên cánh cửa sổ khép hờ, đứng ở đấy có thể nhìn bao quát đại sảnh cùng khách nhân đang thưởng rượu bên dưới...Tối nay quán thưa người đến, ở giữa đại sảnh lại chính là Tề Tán tay đang nâng chung rượu. Y phục trên người xốc xếch, tóc tai rối bời, tay lại không ngừng tự rót rượu cho mình, dáng vẻ cho thấy là đang phiền não suy sụp lắm.

Ảnh vệ sau khi an bài xong xuôi mọi chuyện cho Ngao Thịnh cùng Tương Thanh, liền thay quần áo tiểu nhị rồi bước ra ngoài chiêu đãi khách nhân.

Ngao Thịnh và Tương Thanh đứng ở bên cửa sổ, trong phòng không thắp đèn, bóng tối lặng lẽ bao trùm lấy mọi thứ, cả hai nương vào khe hở trên cửa mà cẩn thận quan sát bên ngoài.

“Tại sao Tề Tán lại đến Thuận Phong Lâu?” Tương Thanh giương mắt nhìn xoáy vào Ngao Thịnh.

“Ngươi muốn biết ư?” Ngao Thịnh kê sát mặt vào gần y, gian manh cười, “Ngươi cho ta hôn một cái đi rồi ta nói cho mà biết.”

Tương Thanh trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng vì bốn bề tối om nên nhìn không rõ lắm, thành ra uy lực cũng chẳng có là bao.

Ngao Thịnh cười mát, “Nơi này cách phủ trạch của Tề Tán không xa, hơn nữa còn nằm ngay trên đường đi từ hoàng lăng về Nguyệt vương phủ...lại còn gần ngay hoàng cung nữa.”

“Tề Tán đang đợi Quan Khế sao?” Tương Thanh hỏi.

“Phải.” Ngao Thịnh vươn tay véo nhẹ cằm Tương Thanh, “Sao lại hay quên nữa rồi? Chẳng phải đã bảo là sẽ dò la mục đích thật sự của Quan Khế sao?”

Tương Thanh suy ngẫm một lúc lại hỏi Ngao Thịnh, “Sao ngươi mãi mà không chịu nói thẳng thừng ra? Tại sao lại bảo Tề Tán đi điều tra Quan Khế? Hai người họ có điểm gì giống nhau ư?”

Ngao Thịnh nhếch mép cười, “A.....Nếu ta đoán không sai thì hai người họ có một điểm rất giống nhau.”

Tương Thanh nhíu mày, Ngao Thịnh dịu dàng vuốt lọn tóc mai trước ngực y mà rằng, “Cứ từ từ, kiên nhẫn mà chờ, lát nữa ngươi sẽ hiểu ngay thôi.”

Tương Thanh gật gật đầu, kiên nhẫn mà đợi.

Tề Tán không ngừng uống rượu, tư thế kia như là đã uống lâu lắm rồi.

Tương Thanh lo lắng hỏi, “Hình như Tề Tán gặp phải đả kích gì thì phải, sao lại biến thành như thế?”

Ngao Thịnh cười đáp, “Thanh à......”

“Gì?” Tương Thanh nghe Ngao Thịnh ngân dài tên mình sau lại chẳng nói thêm gì, không rõ mà hỏi, “Có chuyện gì thế?”

Ngao Thịnh thở ra một hơi, xoay người nhìn y, “Một người nam nhân...... người mình thích lại ngay bên cạnh nhưng lại chẳng cách nào chiếm được, thậm chí cũng không nói ra được cảm tình trong lòng, hơn nữa đối phương lại là một tên ngốc, căn bản chẳng chút ngó ngàng gì tới...Cảm giác này trước kia ta nếm không ít, thậm chí còn đắng cay chua chát hơn cả vị của nữ nhi hồng mà Tề Tán đang uống.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi, “Ngươi muốn nói, Tề Tán đã thầm yêu một người không nên yêu sao?”

“Ai......” Ngao Thịnh khe khẽ nhíu mày, vân vê vành tai Tương Thanh, “Đúng là thích ngươi chẳng phải chuyện gì dễ dàng, nếu là ai đó khác thì đã sớm nổi điên rồi.”

“Lại nói nhảm gì đó......” Tương Thanh lời còn chưa dứt, ngón tay Ngao Thịnh đã đặt lên môi y, hất đầu xuống phía dười lầu.

Tương Thanh rũ mắt nhìn xuống, thấy một người đang đi vào...không ai khác chính là Quan Khế.

Tương Thanh mở to hai mắt ra nhìn Ngao Thịnh, nhướng mi như muốn hỏi —— sao hắn lại biết đường mà mò đến?

Ngao Thịnh dí sát mặt đến gần tai Tương Thanh, nhỏ giọng nói, “Chỗ mà Tề Tán ngồi, chỉ cần lướt qua cửa tiệm là đã thấy rồi.”

Tương Thanh gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy.....lỡ Quan Khế không ghé vào thì sao?”

Ngao Thịnh cười đáp, “Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mốt, còn không nữa thì mỗi ngày đều chờ...cơ mà, đúng là lần này chúng ta gặp may thật!”

Tương Thanh vội bịt miệng Ngao Thịnh lại, tỏ ý đừng có nhiều lời nữa. Ngao Thịnh thấy Tương Thanh tròn to mắt chăm chú nhìn xuống đại sảnh thì liền sáp đến ôm lấy thắt lưng y.

Tương Thanh khó hiểu ngoảnh lại nhìn.

Ngao Thịnh híp mắt cười, xiết chặt tay ôm rồi cùng y xem kịch vui.

“Tề đại nhân?” Quan Khế đi đến bên cạnh Tề Tán, chỉ thấy y ủ rũ uống rượu..... mặt mày đã phiếm đỏ, trên bàn lăn lóc bình rượu rỗng.

“Tề đại nhân, sao hôm nay lại có nhã hứng đến đây uống rượu thế này?” Quan Khế ngồi xuống chiếc ghế đối diện, “Có tâm sự ư?”

“Hửm?” Tề Tán ngẩng đầu híp mắt nhíu mày nhìn,  tựa hồ không nhận ra đối phương là ai, sau lại cúi đầu, tiếp tục uống rượu.

“Tề huynh?” Quan Khế lại gọi, “Huynh có gì phiền não ư?”

Tề Tán ngẩng đầu, để sát mặt để nhìn cho rõ hơn, lâu sau mới bật cười khe khẽ mà đáp, “Nguyệt Vương a... umm.”

“Tề huynh sao lại một mình đến đây độc ẩm thế này?” Quan Khế truy vấn.

“A...... chẳng có gì, thôi, đến đây, uống nào.” Tề Tán rót cho Quan Khế một chung đầy rồi tự chạm cốc với gã.

Quan Khế nâng chung lên uống cạn, đoạn lại tiếp tục dò hỏi, “Không phải Tề huynh đang chuẩn bị chiến sự sao? Hẳn phải bề bộn nhiều việc chứ, sao lại đến đây lấy rượu tiêu khiển?”

“Xuất chinh..... Kẻ bận rộn phải là Tống Hiểu và Đặng Tử Minh chứ, ta thì lo làm gì...Ta chỉ đảm nhiệm chức bộ binh...nói thẳng ra cũng chỉ là vị trí nhàn tản thảnh thơi thôi!”  Tề Tán lại cạn thêm một chung rượu đầy, lạnh lùng cười, “Không có chức vị  gì quan trọng nên cũng không cần vào triều.... thôi, uống rượu đi nào.”

“Aii.” Quan Khế nắm lấy tay cầm chung rượu của Quan Khế, nói như đầy chân thành lắm, “Tề huynh sao lại nói vậy, Hoàng thượng thật sự rất coi trọng huynh, ấy sao huynh lại không đắc ý mà còn nói như đầy oán hận thế này?”

“Coi trọng?” Tề Tán nghiêng đầu lại nhìn Quan Khế, cười nói, “Coi trọng cái khỉ gì? Hắn ta chỉ coi ta như cái đinh trong mắt..... chỉ hy vọng ta vĩnh viễn đừng đặt chân vào cung nửa bước!”

“Huynh nói thế là sao?” Quan Khế khó hiểu hỏi, “Huynh có công đầu trong trận thủy chiến, ai ai cũng công nhận điều đó, hay là, huynh đã làm gì mạo phạm đến Hoàng thượng?”

“Umm.” Tề Tán vừa xua tay vừa cười buồn, “Uống rượu đi..... Đừng hỏi nhiều như thế.” Lại tự rót cho mình một chung đầy.

“Ai, Tề huynh, ta và huynh đã vào triều làm quan lâu như vậy, lại còn từng chung tay góp sức trong cuộc thủy chiến...Hay là vầy đi, huynh có chuyện gì phiền muộn thì cứ giãi bày với ta, biết đâu ta giúp được gì cho huynh?”

“Giãi bày?” Tề Tán lắc lắc đầu đứng dậy đi về phía cửa, “Không giúp gì được cả đâu......Chuyện này, không thể nào, không thể nào được.”

“Ai ai.” Quan Khế tiến lên, đỡ lấy một Tề Tán đang nghiêng trái ngã phải, rồi nhanh gọi tiểu nhị do ảnh vệ giả dạng lại mà rằng, “Tiểu nhị, mau chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng.”

“Dạ, mời theo tiểu nhân ạ!” Tiểu nhị vội đưa Quan Khế cùng Tề Tán đi đến phòng kế bên gian Tương Thanh và Ngao Thịnh đã chờ sẵn.

Ngao Thịnh liền kéo Tương Thanh đến bên vách, gỡ bức họa trên tường xuống, liền nhìn thấy hai lỗ nhỏ đã được khoét sẵn.

Hai người nương qua khe nhỏ mà nhìn sang bên kia phòng......

Quan Khế vội đỡ Tề Tán ngồi xuống bàn, rót cho y một ly trà nóng, “Tề huynh, uống để giã rượu.”

Tề Tán mơ mơ màng màng cầm lấy tách trà.

Quan Khế nhíu mày nhìn y, nhỏ giọng hỏi, “Tề huynh, huynh như thế có phải vì Thanh phu tử?”

Tề Tán giật mình, ngẩn người ra.

Tương Thanh kinh ngạc cau mi nhìn Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh nhanh tay ôm gọn lấy y, như ngầm tuyên bố — ngươi là của ta!

Tương Thanh thở dài, mấp máy môi hỏi — thật ra thì hai người đang diễn trò gì vậy?

Ngao Thịnh nhướng mày, hất đầu sang phía bên kia, ý bảo Tương Thanh cứ nghe tiếp đi.

“Không dối gạt gì Tề huynh.” Quan Khế cũng tự rót cho mình một chung trà, nói, “Thật ra ta sớm đã nhìn ra, huynh thích Thanh phu tử, phải không?”

Tề Tán cắn chặt răng, không đáp.

“Có lẽ bắt đầu từ ngày y liều mình cứu huynh, và cả phụ thân huynh nữa?” Quan Khế cười nói, “Trước đâu ta chỉ thấy huynh coi y như là bằng hữu, nhưng từ sau khi Thanh phu tử được giải độc xong, thái độ của huynh liền trở nên rất kì lạ, ánh mắt huynh nhìn y không còn như trước nữa...Là vì đã rung động rồi, phải không?”

“A.” Tề Tán nâng mắt nhìn Quan Khế một cái rồi lại cười khổ, “Sao ta lại phải rung động, tuy y cứu ta nhưng nào vì chính ta, chung quy cũng là vì Ngao Thịnh mà thôi.”

“Ai...... Tề huynh, sao lại vọng ngôn như thế.” Quan Khế vội khuyên răng.

“Nguyệt vương cũng không cần làm bộ làm tịch nữa.” Tề Tán cười lạnh, lấy tay day day thái dương, như là đã tỉnh táo đôi chút, “Tuy chẳng rõ trong lòng vương gia đang nghĩ gì nhưng suy cho cùng ngài cũng ôm lòng riêng...mục đích thật sự của ngài, chẳng qua người khác không biết được mà thôi.”

Quan Khế cười gằn, thấp giọng hỏi Tề Tán, “Tề huynh, ta hỏi huynh một câu thật lòng, huynh có muốn Thanh phu tử không?”

Tề Tán nhíu mày, như e ngại nhìn Quan Khế, “Ta chỉ nhìn y vài lần vậy mà Ngao Thịnh đã mặt nặng mày nhẹ với ta rồi... Nếu ta mà có ý định nào khác nữa...chỉ e rằng chín mạng cũng chẳng đủ đền.”

“Cũng không hẳn.” Quan Khế nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thâm trầm nói “Nếu Thanh phu tử tự nguyện thì sao?”

“Nằm mơ, Thanh phu tử không phải là loại người như vậy.” Tề Tán thản nhiên nói, “Trong lòng y một khi đã quyết thì sẽ chỉ có mình Ngao Thịnh...ai y cũng không dung vào mắt.”

Cách một vách tường, Tương Thanh mặt mày đỏ ửng. Vừa nghe chuyện Tề Tán thích mình, y đã thấy mờ mịt khó hiểu rồi. Trước đây, hai người cũng không tiếp xúc nhiều, nên căn bản Tề Tán chẳng thích gì mình mới đúng. Nếu nói rộng ra thì Tương Thanh y cùng Ngao Thịnh là vì đã từng hoạn nạn có nhau, gắn bó dài lâu nên mới sinh ra được thứ cảm tình đặc thù, bằng không, một người nam nhân bình thương như y, không khuynh quốc khuynh tài như Ân Tịch Ly, chẳng đáng yêu giỏi giang giống Tiểu Hoàng, và lại càng không nhạy bén sắc sảo sinh động như Mộc Lăng, thì sao mà có thể khiến một nam nhân khác rung động cho được? Cũng vì vậy mà đối với chuyện tình cảm, ngoài Ngao Thịnh ra, y chẳng đời nào nghĩ là sẽ có ai khác thích mình.

Tương Thanh xoay đầu lại nhìn Ngao Thịnh — đây là kế sách của hai người ư?

Ngao Thịnh ảm đạm cười, trong mắt dâng lên vẻ phiền muộn, nhưng vẫn ra chiều bảo Tương Thanh tiếp tục xem.

“Chỉ cần Ngao Thịnh không còn là hoàng đế..... thay vào đó là bổn vương thì chẳng phải là sẽ vẹn cả đôi đường sao?” Quan Khế cười hỏi.

“Ngài?” Tề Tán ngưỡng đầu cười dài, “Quan Khế...... Ngài nếu muốn tạo phản thì cũng đừng tìm lầm người chứ, Tề Tán đây có năng lực gì để mà hợp tác với ngài?”

“Huynh có. Chỉ cần huynh làm theo những gì ta nói thì có thể ngay.” Quan Khế tự tin nói, “Ta có cách khiến Ngao Thịnh phải nguyện hai tay dâng cả thiên hạ này cho ta.”

“Không phải ta có ý chê bai gì ngài...” Tề Tán xua tay “...nhưng Ngao Thịnh thật sự quá ư lợi hại...Hắn chẳng phải hạng xoàng dễ dàng bị người hạ bệ. Tốt hơn hết là hãy từ bỏ ý định đó đi, an tâm làm một thân vương, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nhân sinh chỉ mấy mươi năm, chớp mắt liền qua, ngài cần gì phải mạo hiểm đến thế?”

“Ta muốn cho Ngao Thịnh nếm thử tư vị thua trắng bàn tay, sống không bằng chết.” Quan Khế lạnh lùng buông lời, mỗi câu mỗi chữ thấm đầy hận ý.

Gã vừa dứt lời, Thịnh Thanh đã xoay vào nhìn nhau...Cả hai hoàn toàn không ngờ được Quan Khế lại mang đầy thù hằn đến thế.

Tương Thanh nhíu mày  — trước đây ngươi lỡ đắc tội gì với hắn ư?

Ngao Thịnh mặt đầy vô tội, lắc lắc đầu — Làm gì có!

Hai người tiếp tục nghe.

Lúc này, Tề Tán cũng đã tỉnh rượu hẳn, giương mắt nhìn Quan Khế, “Ngài vừa nói gì?”

“A.” Quan Khế cười gằn, “Ta muốn Ngao Thịnh mất tất cả, đau khổ đến sống không được chết không xong!”

“Hắn là thân nhân duy nhất của ngài, sao ngài lại hận hắn đến thế?” Tề Tán lắc đầu.

“Trên đời này, kẻ mà ta hận nhất chính là Ngao Thịnh.” Quan Khế nghiến răng nghiến lợi nói.

Tề Tán trợn mắt nhìn gã.

Quan Khế đứng lên, chắp tay sau lưng, chậm rãi đảo bước quanh phòng, “Tề Tán, hay là để ta kể cho huynh nghe một câu chuyện cũ nhé?” Tề Tán gật gật đầu, “Xin nghiêng đầu lắng nghe a.”

Quan Khế trầm mặc thật lâu, chốc sau mới trầm giọng mà kể, “Quan gia vốn là nhà giàu có tiếng ở Lạc Đô, năm đó, Quan tướng quân hoan hỉ nhận tin mừng, phu nhân của ông đã hạ sinh hai huynh đệ song sinh.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều bất ngờ —— là sinh đôi?!

“Ta chưa bao giờ nghe nói......” Tề Tán tựa hồ cũng không tin lắm, Quan Khế lại chỉ xua tay nói tiếp, “Tề huynh đừng nóng vội, đợi ta kể xong đã.”

“Lúc ấy thời thế loạn lạc, Hoàng Thượng có lệnh, phàm trong nhà có con cái, nếu là con trai độc nhất thì lưu lại mà phụng dưỡng phụ mẫu, ngược lại thì đều phải tòng quân ra chiến trường.”

“Đúng vậy.” Tề Tán gật gật đầu, nói, “Ta có từng nghe nói về lệnh trưng binh đó.”

“Quan tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, vất vả lắm mới sinh được đôi huynh đệ kia nên vô cùng lo sợ rồi chúng sẽ chết thảm trên chiến địa, nên đã...Ông âm thầm nói với phu nhân của mình là sẽ luân phiên nuôi dưỡng hai đứa con trai này...Dẫu sao dung mạo chúng cũng hệt nhau, nếu có ai hỏi thì cứ bảo rằng chỉ là một đứa mà thôi.” Quan Khế bình thản kể, “Vì thế mà mà phong hào Nguyệt vương này vốn dành cho hai huynh đệ, đại ca tên là Quan Đình còn tiểu đệ là Quan Khế.”

“Vậy còn ngài? Ngài là ai?” Tề Tán kinh nghi hỏi.

“Ta là Quan Đình.” Quan Khế trầm mặc một lúc mới nói, “Quan Khế...... Đã chết rồi.”

Tề Tán cau mày hòi, “Người hại chết Quan Khế lẽ nào là Ngao Thịnh?”

Tương Thanh nghe xong, liền ngoảnh mặt lại nhìn Ngao Thịnh, Thịnh ta vội vã lắc đầu — Ta không có! Chuyện hai người họ là huynh đệ ta cũng chỉ mới biết tức thời thôi!”

Hai người đều hoàn toàn mờ mịt, tiếp tục nhìn qua bên kia phòng.

“Tuy là huynh đệ song sinh nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Sau đó, vì tiền đồ tương lai, phụ thân đã đưa bọn ta vào cung, làm bạn với Thần Quý, ta chuyên về võ còn Quan Khế lại tinh hiểu văn thơ. Ta bồi Thần Quý cưỡi ngựa bắn cung, Quan Khế thì cùng hắn lên lớp học hành.”

“Ta rất thích vào cung nhưng còn Quan Khế thì không, đệ ấy thường xuyên thoái thác chẳng đi. ..nhưng vì bọn ta giống nhau nên ai nhìn vào cũng nghĩ là chỉ có một người thường ra ra vào vào hoàng cung, hơn nữa, ta rất yêu thương A Khế, nên hay thay đệ ấy vào cung diện chủ.”

“Nhưng vì tính tình cả hai lại khác biệt quá lớn, phụ thân ta lo rồi sẽ có ngày bị bại lộ nên dự định sẽ đưa A Khế đi khỏi Kinh Thành, về ở với gia gia, nơi này chỉ còn lại mình ta.” Quan Đình thở dài, “Ta đã cực lực phản đổi, bởi vì ta thích A Khế, song đệ ấy lại chẳng biết điều đó.”

Tề Tán nhíu mày.

“A Khế chỉ muốn cùng phụ thân rời khỏi Kinh Thành, ta liền quyết định sẽ đi cùng đệ ấy, phụ thân lo lắng thế cục khi đó biếm loạn nên chẳng cản ngăn gì, mang cả nhà rời đi, song trước khi khởi hành thì một trong hai huynh đệ phải đến cáo biệt Thần Quý.” Quan Đình mắt đầy đau khổ, “Ngày đó, ta nhiễm phong hàn....nên A Khế là người vào cung.”

Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh...... Chuyện không cần nói cũng đã rõ mười mươi, cả hai huynh đệ họ Quan chẳng có cơ hội rời khỏi kinh đô vì Quan Khế đã chẳng may mà bỏ mạng.

“Sau đó thì thế nào?” Tề Tán hỏi.

“A Khế trước khi chết đã nói tên kẻ đã hại chết đệ ấy.” Quan Đình cắn răng nói.

“Ai?” Tề Tán cau mi.

Tương Thanh cùng Ngao Thịnh vãnh tai lắng nghe, Quan Đình nghiến răng đầy oán hận, bật ra từng âm tiết một — Ngao Thịnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play