Truyện của
Nhĩ Nhã đa phần đều nhẹ nhàng tinh tế, không viết về nhân vật theo cách miêu tả hoàn hảo nhất mà đặc tả nhân vật qua lời nói và hành
động của họ. Ở
Thịnh Thế Thanh Phong, Nhĩ Nhã đắp nặn nên dàn nhân vật độc lập tự nhiên không trùng lặp bởi những motip ta thường thấy. Đây là một câu chuyện tình yêu phong kiến có chút yếu tố hoang đường, nhưng về
mặt tầm nhìn của nhân vật, ta lạo có thể quy nó về một bộ
truyện cổ đại dạy ta
"cách yêu". Yêu sao cho xứng với người mình yêu, yêu sao để được chấp
nhận, để được đứng ngang hàng chứ không phải người này chỉ là cái bóng
của người kia.
Nội dung:
Ngao Thịnh từ bé đã lộ bản chất là sói, đến khi trưởng thành liền
nghiễm nhiên trở thành một tên ác lang độc đoán tàn nhẫn. Làm hoàng đế,
hắn luôn tỏ ra quyết đoán và lãnh khốc.
Đại thần khuyên răng: “Hoàng Thượng, trị quốc phải dụng tâm.”
Ngao Thịnh khinh khỉnh: “Hôn quân không bằng
bạo quân.”
Tương Thanh lại là một khối băng lạnh lẽo, hỉ nộ không lộ, vui buồn
đều giấu. Chẳng qua, y chỉ ôn nhu với con sói kia một chú, thế mà hắn
lại trầm mê bất chấp mọi thứ, bám lấy y không rời.
Khi ấy, giữa ngôi vị hoàng đế và Tương Thanh, chỉ có thể chọn một,
Ngao Thịnh đã chọn đế vị, bởi ngoài việc phải làm hoàng đế, hắn căn bản
không có cơ hội để lựa chọn.