NHÌN VÀO BÊN TRONG NỒI LẨU KIA, Tương Thanh không tin được mà lấy thìa khuấy thử, chỉ thấy đấy là một lớp cháo loãng cùng một vài lá hành thưa.
Ngao Thịnh cảm thấy hành động này của Tương Thanh đáng yêu không chịu được, liền vươn tay lấy muỗng canh cho vào trong nồi rồi khuấy mạnh lên…chốc sau, mặt nước canh ùng ục nổi bọt, bên dưới đáy bỗng trồi lên một tầng dày gì đó trông rất lạ. Tương Thanh cúi mắt xuống nhìn cho rõ hơn, hứng thú mà lấy thìa chọc nhẹ vào, bên trong lớp tầng dày là vô vàn những kỳ trân dị phẩm khác...bào ngư mềm vi cá mỏng…tất cả đều là mỹ vị.
“Ngươi đã nấu món này thế nào?” Tương Thanh nghiêng đầu hỏi.
Ngao Thịnh cong môi cười, “Năm đó...... Đám ngự trù kia đã sớm chuẩn bị món Phật khiêu tường[1] để mà kèn cựa với món lẩu kia rồi nhưng mà Viên Lạc lại buộc phải là do chính mẫu hậu ta làm.”
“Thế thì không phải chỉ cần Hoàng hậu nương nương trực tiếp mang món đó ra là được rồi sao?” Tương Thanh khó hiểu, “Tại sao lại còn bắt ngươi làm nữa?”
Ngao Thịnh nhún nhún vai, cười nói, “Ta cũng không biết nữa, mẫu hậu muốn chính tay ta làm…trong khi ta chẳng biết gì ngoại trừ nấu cháo cả.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày...... Nói vậy, Ngao Thịnh cùng mẫu thân hắn ở lãnh cung trong ngần ấy thời gian đều là ăn cháo qua ngày đoạn bữa sao?
“Sau khi ta đã nấu cháo xong, mẫu hậu liền muốn đem nó ra chính điện nhưng đám ngự trù lại bảo, làm thế chẳng khác gì bức tử bọn họ...mẫu hậu lại thản nhiên nói là để ta cùng chết với họ.”
“Vì vậy mà ngươi cái khó ló cái khôn đổ cháo vào phật khiêu tường?” Tương Thanh tròn mắt hỏi.
“Phải.” Ngao Thịnh gật gật đầu, cười đáp, “Sau đấy, đại ngự trù của ngự thiện phòng Vương Văn Hải lại bảo ta rằng, cháo mà có cá thì sẽ tanh lắm nên bỏ thêm chút rượu vào thì sẽ át mùi đi, ta liền làm theo…nhưng không bỏ rượu mà là dấm.”
“Khó trách ngươi lại nói là vì không biết chữ nên mới bỏ nhầm dấm vào.”
“Nhưng nếu ngày đó thật cho rượu vào thì sẽ không có được hương vị đó, nhờ có dấm nên món ăn này mới thơm ngon đến thế.” Ngao Thịnh cười, múc đầy một bát nữa cho Tương Thanh.
“Có khi nào chủ thuyền này chính là ngự trù năm đó không?” Tương Thanh hỏi.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc mới nói, “Không thể nào….vì tất cả ngự trù ngày trước đều bị xử tử cả.”
“Xử tử?” Tương Thanh nhướng mày hỏi, “Tại sao?”
“Thì vì......” Ngao Thịnh lắc lắc đầu, nói, “Nghe nói những ai có dính dáng đến việc hạ độc Thần Quý thì đều bị Viên Lạc ra lệnh giết hết.”
“Kẻ chủ mưu hạ độc Thần Quý không phải là Thụy Vương sao?” Tương Thanh càng thêm khó hiểu, “Hơn nữa, việc Viên Lạc hạ lệnh tàn sát..... hẳn là sau khi chuyện của Thụy Vương bị bại lộ?”
“Phải.” Ngao Thịnh gật đầu, “Phỏng chừng là lão Viên Lạc sợ còn bỏ sót dư nghiệt của Thụy Vương....”
Hai người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy có tiếng chân bước lên lầu, âm thanh này nặng nề vô cùng, có thể đoán được là người đang đến có cân nặng không nhỏ tí nào.
Quả nhiên, một người thân mình ục à ục ịch liền xuất hiện...Ngao Thịnh và Tương Thanh nhìn mà mí mắt giật giật...
Người kia trông chẳng khác gì một quả cầu thịt, đầu đầy tóc bạc thân lại quấn tạp dề to dùng, đứng vịn lan can mà thở lấy thở để. Mặt ông ta vì quá nhiều thịt mà ngũ quan bị dồn ép lại, hai con mắt ti hí không mở ra được, đầu thì quay tới quay lui, lớp mỡ dưới da mặt cũng vì vậy mà lắc lên lắc xuống.
Tương Thanh nhìn người kia một lúc, lại quay sang hỏi Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi, có biết người này không?”
Ngao Thịnh nhìn nhìn, nhoẻn miệng cười, gật đầu, “Thật là...... Ta cứ nghĩ ông ta đã chết rồi chứ.”
“Chưởng quầy, là bàn bên kia!” Tiểu nhị sau nửa ngày mới chui qua được cái người to béo đang đứng chặn ở lối cầu thang mà chỉ tay về phía bàn của Ngao Thịnh, “Là công tử mặc áo đen đó đó.”
Chưởng quầy đảo mắt nhìn Ngao Thịnh...... Tựa hồ là không rõ lắm nên phải dụi dụi mắt nhiều lần.
“Ai nha!” Kia chưởng quầy kinh ngạc hét lên một tiếng, cao hứng mà vung tay múa chân, cười hô hố lên. Một bàn tay ông vừa vung lên trông chẳng khác gì lá quạt hương bồ, vừa hay bộp lên lưng tiểu nhị…Tiểu nhị chưa kịp rên la là đã bị đá lăn xuống lầu.
Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh, ông béo chưởng quầy kia đã ba bước đi hai bước chạy bổ nhào vào trước mặt Ngao Thịnh mà bi hỉ rống, “Thái tử gia!”
Trên lầu có không ít người đang ngồi, tiếng ông vừa rống lên mọi người liền kinh hãi, quay đầu ra nhìn, khó hiểu nghĩ – Không phải đương kim hoàng thượng tuổi chỉ mới hơn hai mươi sao, lòi đâu ra một thái tử lớn đến như thế?
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Chưởng quầy béo lập tức đứng dậy, quát vào mặt khách nhân, “Không ăn nữa, dẹp hết, hôm nay thuyền hoa ta nghỉ sớm...Nhanh lên, mau mau giải tán đi! Ông đây cũng chả thu tiền của mấy người nữa!”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh trợn mắt giật mình nhìn, thắc mắc tự hỏi là lão chưởng quầy này bán buôn kiểu gì vậy?
Không bao lâu sau, mọi khách nhân trong tửu lâu đều bị tiểu nhị đuổi đi hết, trên lầu hai này chỉ còn lại mỗi Ngao Thịnh, Tương Thanh, chưởng quầy béo cùng một đám tiểu nhị đang mắt to mắt nhỏ tò mò nhìn.
“Thái tử gia...... Không phải...... Hoàng Thượng mới đúng.” Chưởng quầy vội quỳ xuống dập đầu, “Hoàng Thượng a, người đã lớn đến thế này rồi sao.”
Ngao Thịnh vội nâng ông dậy, nhưng mãi cũng chỉ phí công, “Vương ngự trù, nhiều năm không gặp ông lại béo hơn xưa rồi.”
“Ai nha, đã nhiều năm thế rồi, lão cũng chừng trăm cân gì đấy.” Vương ngự trù đứng lên, kéo hai cái ghế ghép lại ngồi xuống. Với cái thân như thế thì chỉ có một cái ghế đúng là không đủ.
Tương Thanh không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát người vừa đến, có lẽ vì y rất gầy nên khi nhìn thấy người béo tròn như thế mà chợt cảm thấy rất ấm áp...lại chẳng biết thế nào tự dưng trỗi lên xúc động muốn rờ nắn những ngấn thịt trên người chưởng quầy, nhưng đến cùng vẫn cố nén đi….làm thế là bất kính với người lớn tuổi lắm. Nhìn biểu tình trên mặt Ngao Thịnh thì ông béo này hẳn là ngự trù Vương Văn Hải ngày xưa.
“Vương ngự trù là đại trù của ngự thiện phòng.” Ngao Thịnh vội giới thiệu với Tương Thanh, đoạn lại quay sang khó hiểu hỏi Vương ngự trù, “Trẫm nghe nói tất cả ngự trù đều bị xử tử cả, sao ông lại.....”
“Aiii...... Năm đó tiên hoàng hạ độc vào rượu nhằm thuốc chết mọi người nhưng già đây vì béo quá nên chỉ có mỗi một ly thì sao chết được...mà chỉ ngất đi thôi, đến cuối cùng lại mò ra từ trong đám tử thi bị loạn táng kia. Sau đó thì tự mình bươn chải mưu sinh, đi làm đầu bếp, may mắn tích góp được chút đỉnh tiền rồi sắm chiếc thuyền này.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều gật đầu, hỏi, “Tại sao năm đó tiên hoàng lại hạ lệnh xử tử mọi người?”
“Ai, một lời khó nói hết.” Vương ngự trù lắc đầu, nói, “Năm đó có người muốn ám sát tiên hoàng, đã bỏ độc trong thức ăn của ngự thiện phòng..... Sau đó, làm hại đám lão già này bị tội lây.”
“Là ai?” Ngao Thịnh tò mò hỏi, “Có bắt được không?”
“Ách......” Vương đại trù lại bỗng chần chờ một chút lại nói, “Chuyện xảy ra sau khi Thụy Vương chết ở Hắc Vân Bảo....trước lúc thái tử gia hồi cung. Nghe đâu, người hạ độc năm đó chính là Thần Quý nhưng may sao thái tử gia lại quay về, mưu triều soán vị.”
“Sao?” Ngao Thịnh kinh hãi hỏi, “Có chuyện này nữa sao?” nhưng lúc sau lại lắc đầu bảo, “Không thể nào.”
Vương ngự trù sửng sốt nhìn, “Thái tử gia biết đầu đuôi ngọn ngành sao?”
Ngao Thịnh không đáp mà chỉ quay mặt nhìn Tương Thanh.
“Umm.” Tương Thanh trầm ngâm suy tư, gật gật đầu nói, “Ta cũng nghĩ là không có khả năng, một là lúc đấy Thụy Vương vừa chết, Thần Quý mất đi chỗ dựa. Hai là Thần Quý chỉ là một con rối, nếu tiên hoàng đột ngột băng hà thì hắn sẽ chỉ càng thêm bất lợi, khắp nơi sẽ thừa thời cơ mà tạo phản.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Ngao Thịnh gật gật đầu, lại hỏi Vương ngự trù, “Tiên hoàng hẳn đã biết được người hạ độc là ai, nếu không vì sao lại chẳng trừng phạt Thần Quý?”
“Già cũng không biết.” Vương đại trù lắc đầu, “Không phải lúc ấy già đã bất tỉnh nhân sự rồi sao...... Ai, cũng may là Quan vương gia tự mình đem độc đến, bọn già này chết cũng nhắm mắt a.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nghe xong đều sửng sốt, liếc nhìn nhau một cái, rồi lại nhanh xoay mặt hỏi Vương ngự trù, “Vương ngự trù, ông vừa nói là Quan vương gia tự mình mang độc dược đến cho mọi người? Quan vương gia là Quan Khế ư? Tại sao lại là hắn ta mang đến?”
Vương lão nhân trừng mắt hết nhìn Ngao Thịnh lại ngó Tương Thanh, “Ách..... trước đây tiên hoàng luôn rất tín nhiệm Quan vương gia, hầu như tất cả mọi chuyện đều giao cho ngài ấy vậy nên chuyện ngài tự mình mang thuốc đến cũng bình thường thôi mà.”
“Vậy à?” Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Trẫm còn tưởng là Quan Khế chẳng đời nào quan tâm tới chuyện triều chính chứ.”
“Chuyện đó già cũng không rõ nữa.” Vương đại trù lắc đầu, nói, “Quan vương gia vừa tuyên đọc thánh chỉ xong thì liền ban độc dược cho mọi người.”
Tương Thanh sờ sờ cằm, nhìn Ngao Thịnh —— chuyện này có chút kỳ hoặc!
“Lão Vương, ông kể cho ta nghe chuyện về Quan Khế đi.” Ngao Thịnh cất tiếng, “Ta không hề nghe ai nói là hắn từng đảm nhiệm chức quan nào trước đây cả.”
“À.” Vương ngự trù cười gật gật đầu, nhỏ giọng nói, “Quan vương gia hay Nguyệt vương hiện giờ, vốn là một thái giám thì sao mà được phong quan gì.”
“Sao?” Ngao Thịnh kinh hãi, ”Nguyệt vương sao lại là thái giám?”
“Đúng vậy.” Tương Thanh cũng ngạc nhiên không kém, “Chưa từng nghe nói qua.”
“...... Hắc hắc, già cũng chỉ là nghe người ta đồn nhau thôi, kỳ thật việc này người ngoài cung không biết được đâu, nhưng kẻ sống bên trong lại vô cùng rành rõi, có không ít người nói thế...nhưng sau từng người một lại chết hết.” Vương đại trù thấp giọng kể lại, “Nguyệt vương đó, thật ra là nam sủng của tiên hoàng.”
“Cái gì?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều trợn tròn hai mắt, lòng ngờ vực chẳng tin nổi – Tiên hoàng mê mẩn Ân Tịch Ly đến chết đi sống lại thì sao mà có nam sủng cho được?
“Ai, nghe nói Nguyệt vương lúc hơn mười tuổi đã thường xuyên đến làm bạn với hoàng tử Thần Quý rồi, không biết làm sao đó mà được tiên hoàng thu dụng...Sau đó, già có nghe đám thái giám nói lại là ngài ấy được tiên hoàng mang đến hành cung dưỡng bệnh. Nhưng sau đó Thụy Vương đột ngột bị giết, nghe đâu Quan Khế thu được rất nhiều lợi ích từ sự lụy bại của Thụy Vương. Có một đoạn thời gian Nguyệt Vương rất được tiên hoàng sủng ái song không rõ là đã phạm phải sai lầm gì mà chọc giận tiên hoàng, khiến người ra lệnh hoạn ngài ấy.” Vương đại trù một mạch thuật lại hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong cung năm xưa.
“Sao ta lại chưa từng nghe ai nói cả?” Ngao Thịnh giật mình không nhỏ.
“Ai, chắc là những người biết chuyện đều bị Nguyệt vương làm thịt hết rồi.” Vương đại trù nhỏ giọng nói, “Trước khi bị độc chết, bọn thần cũng đã nghĩ là ngài ấy muốn giết người diệt khẩu.”
Ngao Thịnh nghe xong, có chút dở khóc dở cười, giương mắt nhìn Tương Thanh, Tương Thanh lại cảm thấy chuyện càng lúc càng rối rắm.
“Hoàng Thượng à......” Vương đại trù giữ chặt tay áo Ngao Thịnh, mắt dâng đầy tưởng niệm, rồi còn tự lăn mình xuống bếp, ra tay nấu vài món ngon cho hai người họ.
“Ngươi và ông ấy có vẻ thân nhau nhỉ?” Tương Thanh thắc mắc.
“Vì ngày xưa ông ấy từng chịu ân của mẫu hậu ta.” Ngao Thịnh đáp, “Khi ta và mẫu hậu ở lãnh cung, ông ấy đã không ngại nguy hiểm mà mang thức ăn cũng như sách vở đến cho ta. Lúc đó, ta muốn thứ gì thì đều nói với ông, ông sẽ lén mang đến. Nhất là tập sách, ông thường lặng lẽ nói lại với Quý Tư. Quý Tư sẽ phái người cẩn thận đưa cho ta.”
“Ra thế.” Tương Thanh gật đầu, “Đúng là tốt quá.”
“Cho nên khi hồi cung, người đầu tiên mà ta hỏi tìm Quý Tư chính là lão Vương ấy, ta muốn tạ ơn ông nhưng lại hay tin là ông cũng nằm trong số người bị Viên Lạc tàn sát.” Ngao Thịnh trầm ngâm một lúc lại nói, “Có lẽ là vì chuyện ám sát ngày trước, bình thường trong cung sợ nhất chính là mấy chuyện ám sát đó. Viên Lạc vốn là kẻ đa nghi, một khi sự tình phát sinh, thì tất cả thái giám cung nữ cũng đừng mong thoát được, ai ai cũng phải chết.”
Tương Thanh nhíu nhíu mày, cảm thấy thủ pháp đó rất tàn nhẫn, đắn đo một lúc mới nói, “Vậy...những gì mà Vương ngự trù nói.....Nguyệt Vương kia là.....ngươi có biết không”?
Ngao Thịnh nhướng mày bảo, “Sao ta biết được chứ? Trừ ngươi ra, ta hoàn toàn không có hứng thú nào với nam nhân hết.”
Tương Thanh nhăn mặt, “Lại nói bậy.”
“Chuyện tên đó là nam sủng của Viên Lạc nghe ra rất mơ hồ?” Ngao Thịnh lắc đầu, nói, “Tiếc là nội thị ngày trước đều bị giết hết, ngay cả một tên thái giám cũng không chừa nữa, bằng không chúng ta có thể hỏi thăm được ít sự tình rồi.”
Tương Thanh cúi đầu tiếp tục ăn Hoàng Hậu Oa.
“Thanh, hương vị thế nào?” Ngao Thịnh cười hỏi, “Ăn Hoàng Hậu Oa rồi thì phải làm hoàng hậu của ta đó.”
Tương Thanh trợn mắt lườm hắn một cái, rồi như nhớ ra điều gì mà nói, “Ách, đúng rồi, có lẽ người đó biết được chuyện năm xưa đó.”
“Ai?” Ngao Thịnh tò mò.
“Umm..... Ngươi còn nhớ người đã giết Thần Quý rồi mai táng Viên Lạc cùng Tề Diệc không? ” Tương Thanh hỏi.
“Ý của ngươi là muốn nói đến kẻ người chẳng ra người quỷ chẳng nên quỷ Văn Xương Minh phải không?” Ngao Thịnh nhíu mi.
“Phải, ta nghe Mộc Lăng nói lão ta đang ở chỗ Tiếu Lạc Vũ.” Tương Thanh đáp, “Không phải trước đây lão từng là nội thị tùy thân của Viên Lạc sao? Hẳn là lão ta biết không ít chuyện đâu.”
“Hay là viết thư hỏi lão?” Ngao Thịnh nói, “Chắc là lão biết việc đó.”
Tương Thanh gật đầu, “Thực là không ngờ, nhìn Nguyệt Vương uy vũ vậy mà lại là…”
“Hay là vầy đi...” Ngao Thịnh nói, “Kêu hắn đến tắm chung.”
Tương Thanh liếc hắn một cái, “Không được!”
Ngao Thịnh ha ha cười thầm, gần đây Thanh rất hay lên cơn ghen với hắn nha…lại nói tiếp, “Thế thừa lúc hắn bất cẩn mà đánh lén hắn!”
Tương Thanh bực mình quát, “Ngươi điên à!”
Ngao Thịnh nhún vai.
“Nếu thật sự là vậy, Quan Khế phải hận Viên Lạc mới đúng. Ngươi nói thử xem liệu hắn có giận chó đánh mèo, đổ mọi tội lỗi ngươi đầu ngươi không?” Tương Thanh đắn đo nói.
“A...... Ta giết huynh thí cha, tuy ta không giết bá nhân nhưng bá nhân lại vì ta mà chết[2], hắn nên cảm kích ta mới phải đạo.” Ngao Thịnh sờ sờ cằm, “Trừ phi, còn có ẩn tình gì khác nữa.”
“Việc này chúng ta nên cẩn thận bàn bạc lại thì tốt hơn.” Tương Thanh cẩn thận nói, “Dù sao cũng là chuyện cũ, tuy rằng chúng ta hoài nghi Quan Khế nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng, nếu hắn vô tội thì khác gì ta đã xát muối lên vết thương cũ.”
Ngao Thịnh nhìn chằm chằm Tương Thanh một lúc, đột nhiên lại đứng dậy đi đến ngồi cạnh y, cười mà rằng, “Ta nói, Thanh à, hình như là trước đây ngươi rất ghét Quan Khế mà.”
“Ta không có.” Tương Thanh tiếp tục cúi đầu ăn.
Ngao Thịnh dí sát mặt đền gần, lưu manh cười, “Không phải là vì trước kia ngươi thấy hắn thường để ý đến ta nên đầy cảnh giác với hắn còn bây giờ biết hắn hữu tâm vô lực nên mới thở dài nhẹ nhõm sao?”
“Gì mà hữu tâm vô lực?” Tương Thanh lườm Ngao Thịnh, “Ngươi đừng có thiếu đạo đức như thế chứ?”
“Kỳ thật phương pháp này cũng không tồi nha.” Ngao Thịnh chống cằm nhìn Tương Thanh ăn Hoàng Hậu Oa, “Hay là sau này mà có ai vừa nhìn ngươi vừa chảy nước miếng thì ta sẽ thẳng tay hoạn hắn, trừ đi mối họa về sau.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT