MỘT CÂU “Không có” của Ngao Thịnh suýt chút nữa đã khiến Tước Vĩ bị nghẹn miếng tuyết giáo còn nhai dở kia, hại lão phải vừa ho vừa lấy tay đấm ngực.
Tất cả mọi người bó tay nhìn lão, không hẹn mà cùng nghĩ —— cũng vì điểm này mà lão trông chẳng chút tiền đồ nào hết ấy!
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh bước vào sân, Ân Tịch Ly quay đầu lại nhìn, trước mỉm cười quan sát Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cũng không thua kém, giương mắt nhìn lại. Tương Thanh trước đây từng gặp qua Ân Tịch Ly, bởi vậy biết được tính tình y là thế nào, nếu so với Mộc Lăng thì càng thích trêu người ghẹo quỷ hơn cả. Với Mộc Lăng mà nói, chỉ cần đối phương không động chạm gì tới hắn, hắn cũng sẽ chẳng rảnh đi chọc ngoáy lại làm gì, trừ phi là người thân thuộc. Còn Ân Tịch Ly thì khác, cho dù chưa bao giờ gặp nhưng y vẫn cứ bỏ công ra mà chọc phá một phen, vì bởi y rất giỏi trong việc nhìn ra được nhược điểm của người khác...
Ngao Thịnh chuyên chú nhìn Ân Tịch Ly...... Thoạt nhìn thì trông đối phương chẳng giống người đã lớn tuổi. Nói thế nào thì rõ nhỉ, ngũ quan trông từa tựa Tiểu Hoàng nhưng Tiểu Hoàng nhìn hiền hòa đáng yêu hơn. Với lại, Tiểu Hoàng tính tình ôn hòa, thích cúi đầu hoặc là tròn xoe mắt nhìn người khác nên thành ra nom có vẻ chân thành cùng yếu ớt. Bởi vậy mỗi khi nhìn thấy Tiểu Hoàng, người ta lại sinh ra dục vọng muốn bảo hộ….Ngoài ra, cũng sẽ cảm thấy Tiểu Hoàng là người rất tốt.
Còn Ân Tịch Ly trước mắt này, mi mục sắc sảo hơn Tiểu Hoàng nhiều…khiến lần đầu nhìn thấy chỉ muốn nổi sùng. Ngao Thịnh thừa nhận là Ân Tịch Ly rất đẹp, song thái độ lại quá ư là ngạo mạn, trong mắt lúc nào cũng ẩn hiện vẻ bỡn cợt, khóe môi luôn luôn cong lên tựa hồ đang âm mưu quỷ kế gì đó... Điều đáng giận hơn cả là y cứ hay nghiêng đầu ngưỡng mặt nhìn người khác...thật khiến muốn đập cho một cái.
Ngao Thịnh hiển nhiên biết Ân Tịch Ly không có võ công nhưng lại chẳng buồn đi tẩn y làm gì, chỉ đơn thuần thấy rằng con người này rất chướng mắt. Hoàn toàn chẳng nhìn ra y có chỗ nào để được xưng là khuynh quốc khuynh thành cả, có lẽ dùng từ xinh đẹp sẽ đúng hơn!
Phía bên kia, Ân Tịch Ly cũng tỉ mỉ đánh giá Ngao Thịnh, và cả người đứng bên cạnh hắn là Tương Thanh.
Ngao Thịnh hoàn toàn khác những gì mà y đã nghĩ, không chút nào là giống Viên Lạc cả... Ân Tịch Ly theo bản năng xoay mặt nhìn Viên Liệt đứng ở bên mình, chỉ thấy đối phương cũng đang cau mày nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh thân hình cao lớn, tuy gầy nhưng lại xốc vác, ngũ quan sắc nét đường hoàng nhưng cũng đầy tinh xảo, tướng mạo lạnh lùng mắt mang đầy ngạo khí, tư chất thiên lãnh. Song, trong mắt Ngao Thịnh lại không có sự lãnh lệ của Viên Liệt, nhưng lại đầy vẻ khó nắm bắt tâm tư hơn cả Viên Lạc. Mặt Ngao Thịnh không chút biểu tình nhưng Ân Tịch Ly thiện về hiểu lòng người nên tự khắc rõ là tên kia không ưa gì mình.
Lại nhìn Tương Thanh bên cạnh Ngao Thịnh, Ân Tịch Ly chợt có chút giật mình. Ấn tượng ban đầu của y về người này chỉ dừng lại ở hình ảnh một thiếu niên tầm mười mấy tuổi. Tính tình đạm mạc không chút thú vị, hành xử chất phác, mới nhìn thì liền nghĩ lạnh lùng nhưng sau sẽ thấy chỉ là ngoài lạnh trong nóng... Điều làm y nhớ nhất về Tương Thanh chính là bản tính quá ư thành thật, đến nỗi y không dám giở trò chọc phá. Ngoài ra thì lờ mờ nhớ là đối phương tâm địa rất tốt, tốt đến mức khiến người khác khó tin. Song hiện tại, Tương Thanh dường như đã đổi khác rồi... không còn cứng nhắc lạnh lùng khiến ai ai cũng không thể tiếp cận được, khí chất đã hài hòa hơn.
Ân Tịch Ly tuy rằng ưa làm càn, nhưng cũng không phải kẻ chẳng hiểu thứ bậc lễ nghĩa, bởi vậy liền đứng lên nhẹ cúi đầu vái chào Ngao Thịnh, thản nhiên nói, “Ân Tịch Ly tham kiến Hoàng Thượng.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Ân tướng không cần đa lễ, trẫm biết tiên hoàng từng đặc ân cho khanh miễn phải quỳ bái, nếu như trước đây đã vậy rồi thì khanh không cần hành lễ làm gì.”
Ân Tịch Ly có chút sửng sốt, giương mắt nhìn Ngao Thịnh. Tước Vĩ ngồi ở phía đối diện vuốt vuốt chòm râu mà cười thầm —— làm tốt lắm nhãi con, phải như vậy mới được, đừng bị thanh danh cũng như khí thế của Ân Tịch Ly hù dọa, hắn ngang thì ngươi còn phải ngang hơn, khiến hắn tức mà chết!
“Đúng thật là vậy a.” Ân Tịch Ly nói, xoay mặt gật đầu chào Tương Thanh, “Thanh phu tử, lâu rồi không gặp.”
Tương Thanh đáp lễ, “Ân tướng!”
Ân Tịch Ly xoa xoa cằm, nhìn Tương Thanh đầy thâm ý, Tương Thanh thấy vậy bèn nhanh liếc sang nơi khác.
Ân Tịch Ly chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra được nhiều điều thú vị nha....Lần đần gặp Tương Thanh là ở Hắc Vân Bảo, đó là lúc Mộc Lăng vừa khỏi bệnh, Tiểu Hoàng cùng Tư Đồ mời mọi người dùng cơm, hơn nữa còn cố tình cho Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên nếm thử “Vọng triều tửu”. Khi ấy, họ lần đầu chạm mặt….Ân Tịch Ly cảm thấy Tương Thanh cũng không ghét gì mình...Nhưng hiện tại – Tương Thanh tựa hồ không thích y lắm. Lý do không cần nghĩ cũng biết.
Ân Tịch Ly đảo mắt nhìn Tương Thanh và Ngao Thịnh một lúc, xem ra đúng là..... Yêu ai yêu cả đường đi, ngươi hận thì ta cũng hận lây đây mà!?
Viên Liệt vẫn đứng ở một bên nhìn biểu tình của mọi người. Ngao Thịnh xoay mặt nhìn ông, cúi đầu thi lễ, “Hoàng thúc.”
Viên Liệt kinh ngạc, Tước Vĩ khoái chí vỗ đùi —— nhãi con làm tốt lắm! Đối với Viên Liệt thì phải cung kính, còn với Ân Tịch Ly phải ngoan độc, khiến cho con cáo già Ân Tịch Ly kia không biết đường mà đỡ, tên Viên Liệt này cũng chẳng nơi mà phát hỏa.
“Ách......” Viên Liệt chỉ gật gật đầu đáp lại, hiển nhiên vẫn cứ bất ngờ không nhỏ. Có thể nói, Viên Liệt cùng Viên Lạc ngay từ đầu đã ở thế đối nghịch nhau, nhưng Ngao Thịnh lại tỏ vẻ chẳng quan tâm tới..... đúng ra, Ngao Thịnh phải nhìn ông như kẻ thù thì mới hợp tình hợp lý. Suy cho cùng Viên Liệt cũng là cừu nhân của cha Ngao Thịnh mà.
“Ân tướng đến đây thì tốt quá, trẫm đã phái người mang thánh chỉ gọi khanh về cung.” Ngao Thịnh nói, “Nhưng có lẽ là chậm chân mất rồi.” vừa nói vừa mời Ân Tịch Ly và Viên Liệt ngồi xuống. Quý Tư vội tiến lên rót trà cho Ngao Thịnh. Ngao Thịnh nhíu mày, “Lão Quý, sao khanh lại đi châm trà thế này?” liền phất tay gọi người mang ghế đến cho Quý Tư.
Quý Tư tươi cười ngồi xuống, tiếp tục nghe mọi người chuyện trò.
Tương Thanh kỳ thật rất bội phục Quý Tư, vị trưởng giả này luôn khiến người ta cảm thấy tuổi tác và nhiệt huyết trong người ông không chút nào tương xứng cả. Chuyện gì ông cũng đều rất vui vẻ lạc quan. Có lần Ngao Thịnh đã nói với y rằng, Quý Tư có vị phu nhân vô cùng tốt, hai người đã thành thân mấy mươi năm rồi vậy mà vẫn ngày ngày ra sân ngồi hóng mắt vừa nói cười vừa nhìn bướm chao liệng...khiến người ngoài ganh tỵ đến chết được.
Tương Thanh vừa nghĩ vừa rót trà cho Quý Tư.
Ân Tịch Ly ngồi ở đối diện, nhíu mày nghĩ —— Ngao Thịnh, oắt con lợi hại lắm.
Tước Vĩ vừa phe phẩy quạt vừa nhìn, Mộc Lăng thì lại chẳng quan tâm người người đang làm gì, chỉ chuyên tâm ăn mấy món thổ sản mà Ân Tịch Ly mang đến, mỗi một món đều là mỹ vị......Món ngư đậu phụ[1] này ăn rất là ngon nha. Vừa ăn lại vừa nhìn Tần Vọng Thiên mà chép chép miệng.
Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ nghĩ hai người họ có nên tránh đi chỗ khác hay không?
“...... Ta nghe nói Nam vương đã đến Lạc Đô nhưng lại không phải là Tô Mẫn liền cảm thấy chuyện có chút kỳ quái, liền phái người điều tra thử thì hay tin Tô Mẫn không có ở quốc nội, vì thế cũng đại khái đoán được là có chiến sự.” Ân Tịch Ly nói xong lại mở hộp giấy, lấy một miếng tuyết giáo trắng trắng tròn tròn ra bỏ vào trong đĩa đẩy đến trước mặt Tương Thanh.
Tương Thanh thoáng giật mình, Ân Tịch Ly lại cười bảo, “Là đặc sản của Giang Nam đấy, ngọt nhưng không ngấy, hương vị thanh đạm khiến người khác rất thích.”
Tương Thanh xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh lại trừng mắt nhìn Ân Tịch Ly —— lão già đánh chết không hết tật, dám trêu ghẹo Thanh của hắn!
Viên Liệt cũng hết cách, chỉ đành nhìn Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly rút tay về, phủi lớp đường phấn dính trên tay đi, lại nói, “Tấn công miền Nam quả thật rất khó khăn, trước đây ta cũng từng một lần đưa quân đến, song chỉ là đánh ở vòng ngoài mà thôi.” Đoạn lại lấy một vật từ trong tay áo ra đưa cho Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh đón lấy, là một cuộn sách, liền mở ra nhìn, bên trong vẽ lại rất chi tiết địa hình miền Nam còn có cả những dân tộc mà các phiên quốc có. Cẩn thận đến độ chú thích rõ ràng loài động vật nào xuất hiện ở đâu, mặt khác còn viết rành mạch chiến lược phải tấn công những bộ tộc kia thế nào, điều binh ra sao, nhân mã bao nhiêu thì đủ….
Ngao Thịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Ân Tịch Ly.
Ân Tịch Ly cười nói, “Trước đây khi đánh trận ta đã nghiên cứu rất kỹ càng, vốn chỉ là vì đề phòng việc Tô Mẫn sẽ trốn chạy vào rừng nên mới chuẩn bị tỉ mỉ như thế.”
“Nhắc mới nhớ, Ân tướng, sao năm xưa cậu không đánh đến cùng?” Quý Tư khó hiểu hỏi, “Nếu như lúc ấy cậu thật bình định cả miền Nam thì hiện giờ đã không phải gian nan thế rồi?”
Ân Tịch Ly lắc đầu, “Quý tướng, ngài không biết rồi...... Năm đó binh lực có hạn, hơn nữa......”
Nói tới đây, Ân Tịch Ly lại đột ngột dừng lại, mọi người hồi hộp nhìn, chờ y nói tiếp, đợi một lúc Ân tướng lại chỉ cười mát mà rằng, “Với năng lực của ta thì ít nhất phải tốn một năm trời mới dẹp yên cả miền Nam, song, nếu như dùng mỹ nam kế thì chỉ chừng vài ngày là Tô Mẫn sẽ bó tay chịu hàng.”
Ai nấy cũng cúi đầu im lặng, Mộc Lăng vừa nhai tuyết giáo vừa bảo, “Thật là độc địa quá đi mà!”
Ân Tịch Ly khanh khách cười, “Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình...Trong chiến tranh, vì thắng lợi thì thủ đoạn gì cũng phải dùng.”
Ngao Thịnh chân mày giật giật, Ân Tịch Ly lại nói tiếp, “Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này còn tùy xem là do ai dạy.”
Mọi người nhướng mày lên nhìn, Ngao Thịnh càng nhíu chặt đôi mày.
Ân Tịch Ly xoay mặt lại nhìn Tước Vĩ, “Sư phụ của ta ngay từ đầu đã không chủ trương dạy ta làm người tốt a...Không giống với Thanh phu tử... phẩm hạnh đoan chính, thiện lương ôn hòa hiền hậu.”
Tương Thanh nghe xong, cẩn thận suy nghĩ lại, Ân Tịch Ly nói cũng rất đùng, bản thân y tính tình có điều quá ư thành thật, điều này thì chính y cũng rõ hơn ai hết, không khi nào đi toan tính với người khác. Ngày trước cũng chỉ vì trợ giúp Ngao Thịnh, mọi mưu kế xưa kia đều học theo những gì Tiểu Hoàng viết trong túi gấm. Ngao Thịnh vốn là đế vương, ít nhiều gì cũng đã bị y ảnh hưởng. Bây giờ là rõ ràng nhất. Ngao Thịnh có khi không đủ tàn nhẫn, đặc biệt là ở trước mặt y, tựa hồ luôn lo lắng y sẽ không vui. Đối với Tu La Bảo, Hắc Vân Bảo hay Ân Tịch Ly cũng vậy, Ngao Thịnh đều lấy bản thân, thiên hạ và họ ra cân đo đong đếm ai trọng ai khinh. Ngay cả là với Mộc Lăng chẳng chút nể nang gì vị đế vương nhưng Ngao Thịnh cũng chưa bao giờ truy cứu cả.
“Phải......” Ngao Thịnh đang im lặng lại bỗng lên tiếng, ảm đạm cười, trầm giọng nói, “Chẳng trách được, ai bảo trẫm là do cái tên ác ôn kia sinh ra, Ân tướng nên thấy may mắn vì ta đã được dạy dỗ rất tốt.”
Ngao Thịnh lời vừa ra khỏi miệng, Tước Vĩ chợt ngây người ra, lão vốn định bụng sẽ nhân lúc không ai chú ý mà trộm một khối long tu đường nhưng ai dè đâu Ngao Thịnh lại thình lình phát biểu, hại lão suýt cắn đứt đầu lưỡi luôn.
Sắc mặt Ân Tịch Ly khẽ biến, Viên Liệt ngồi cạnh cũng có chút không vừa lòng mà nhìn Ngao Thịnh. Thịnh ta lại chỉ nhướng mày, lạnh lùng đáp lại... Hai bên trái phải âm thầm giằng co nhau. Ngao Thịnh khí thế ngùn ngụt, một chút cũng không kém cạnh ai. Quý Tư ngồi giữa mà thấy lạnh cả sống lưng.
Đương lúc giao tranh trong im lặng, Tương Thanh chợt ho khan một tiếng để phá tan bầu không khí ảm đạm kia.
Mọi người ngoảnh lại nhìn, Tương Thanh thấp giọng nói, “Đừng đấu nhãn với nhau nữa, quay lại chuyện chính đi, dù sao người chết cũng đã chết rồi còn kẻ cần sống thì đang chờ mọi người cứu đấy.” Nói xong, lại gắp miếng tuyết giáo trong cái đĩa ở trước mặt Ngao Thịnh, cũng chính là thứ vừa được Ân Tịch Ly đẩy sang, mà đưa lên miệng ăn.
Mộc Lăng dí sát mặt đến gần hỏi, “Thế nào? Có phải là ngon lắm không?”
“Umm, ngon lắm.” Tương Thanh gật đầu, giương mắt nhìn người mặt mày đang vô cùng tủi thân là Tước Vĩ kia, bèn gắp một miếng nữa vào đĩa rồi đẩy sang.
Tước Vĩ liếc nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh thở dài, cúi đầu nhìn cuộn địa đồ, “Đã hơn hai mươi năm rồi, hẳn là có một số nơi đã khác trước.” Vừa nói vừa đẩy chiếc đĩa đựng miếng tuyết giáo mà Tương Thanh gắp về phía Tước Vĩ.
Tước Vĩ cười toét cả miệng lên ăn. Văn Đạt chờ đừng thị hầu cách đó không xa liền tinh ý dặn dò hạ nhân chăm lo sinh hoạt thường ngày của lão nhân gia, “Lệnh ăn đậu phủ cải trắng của Tước Vĩ tiên sinh đã miễn, chốc nữa các ngươi hãy chuẩn bị nhưng món mà tiên sinh thích ăn.”
Hạ nhân gật đầu lui xuống chuẩn bị, Tước Vĩ lòng tràn đầy vui mừng, nụ cười rạng rỡ tỏa nắng.
Ân Tịch Ly nâng chung trà lên uống, trong lòng khe khẽ thở dài, thầm nghĩ – Ngao Thịnh, ngươi là muốn nói, với việc nên thẳng tay thì ngươi sẽ tuyệt đối tàn nhẫn còn chuyện phải nhân từ thì liền buông tay sao..... Ngươi quả nhiên là có tiền đồ hơn tên Viên Lạc kia.
Nghĩ vậy, Ân Tịch Ly lại nhìn người đang cúi đầu ăn tuyết giáo là Tương Thanh. Trên tuyết giáo dính rất nhiều đường phấn, Tương Thanh khi ăn đều rất cẩn thận, đường phấn vừa rơi xuống y liền lấy tay hứng lấy rồi phủi vào trong đĩa...chỉ mỗi chuyện ăn uống thôi cũng rất có khí chất a.
Tương Thanh đang nghĩ xem là có nên ăn thêm một chút nữa không thì Ân Tịch Ly lại nói, “Phu tử thật quá tài tình.”
Tương Thanh sửng sốt nhưng lại liền cúi đầu ăn tuyết giáo, tai khẽ phiếm hồng.
Ân Tịch Ly không khỏi cảm khái, cho nên mới nói, không phải ai cũng có thể thấy được ngọc ẩn trong đá, nếu như tìm được thì người đó đúng là đã nhặt được bảo vật rồi...Tiểu tử Ngao Thịnh này chính là kẻ may mắn đó.
“Tình thế lần này bọn ta cũng thực không am hiểu lắm” Viên Liệt nói, “Hơn nữa chiến trường luôn thay đổi, một khi khai chiến, phải tùy cơ ứng biến.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Ân Tịch Ly, “Chẳng hay Ân tướng có muốn làm mưu sĩ giúp toàn quân?”
Ân Tịch Ly suy nghĩ một lúc lại hỏi, “Lần này là do ai lãnh binh?”
“Trẫm.” Ngao Thịnh đáp vô cùng tự tin lưu loát.
“Ai tiên phong?” Ân Tịch Ly hỏi tiếp.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, lòng đang âm thầm tính toán xem ai là người thích hợp thì Tương Thanh chợt lên tiếng, “Là vãn bối.”
Ngao Thịnh giật mình xoay người nhìn y, Tương Thanh nhướng mày đáp, Ngao Thịnh ngoảnh đầu dứt khoát bảo, “Không được.”
Tương Thanh vội bỏ nửa miếng tuyết giáo còn ăn dở xuống.
Ân Tịch Ly cũng tán đồng mà rằng, “Ta cũng thấy không hợp.”
Tương Thanh tựa hồ không phục, Ngao Thịnh lập tức nói, “Thanh, không phải là ngươi không đủ năng lực, mà bởi vì ta sẽ phân tâm. Ngươi đương nhiên có thể làm tiên phong nhưng lúc nào ta cũng muốn nhìn thấy ngươi nên ngươi không thể cách ta quá xa. Tiên phong lâm trận chẳng tiếc bỏ mạng mình, ta tuyệt không để ngươi đi làm.”
Tương Thanh im lặng không đáp, Ngao Thịnh lại đau lòng, Tương Thanh những khi không vui thì sẽ không nổi giận mà chỉ cúi đầu không nói.
“Nhưng mà......” Viên Liệt đột nhiên nói, “Miền Nam đa phần là rừng rậm, tướng tiên phong phải là người võ nghệ cao cường, còn phải thông minh cẩn thận...trong triều, ngoại trừ Tương Thanh ra thì còn có ai như vậy sao?”
Ngao Thịnh nhíu mày, nếu để Tương Thanh là tiên phong, hắn thật không đành lòng, hơn nữa chiến sự lần này mang đầy trắc trở, mọi đầu mối đều hướng về Tương Thanh, lỡ như có gì xảy ra, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến lược.
“Còn có một người.” Ân Tịch Ly lại đột nhiên nói.
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hắn, như muốn hỏi —— ai a?
Ân Tịch Ly khóe miệng cong cong, không đáp, Tần Vọng Thiên nãy giờ vẫn im lặng ngồi cạnh Mộc Lăng bỗng nói, “Để ta.”
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn y, Mộc Lăng miệng còn ngậm nửa miếng tuyết giáo trợn tròn mắt nhìn, ta thán – Xong rồi xong rồi a, chỉ vì mấy miếng tuyết giáo mà bán luôn cả người thương a.
Tần Vọng Thiên nhìn mọi người, hỏi, “Ta nếu không thích hợp vậy thì hẳn là phải cho mời Tư Đồ đến để cùng hợp sức?”
“Chỉ cần một người làm tiên phong là đủ rồi.” Viên Liệt nói, “Thậm chí là dư dả.”
“Vọng Vọng.” Mộc Lăng thả nửa miếng tuyết giáo lại vào đĩa, ngẩng đầu nhìn Tần Vọng Thiên, “Tuyết giáo chẳng ngon gì hết, ta chỉ ăn có bảy miếng thôi, chúng ta trả lại cho bọn họ đi.”
Tần Vọng Thiên vô lực, lắc lắc đầu, lấy nửa miếng tuyết giáo kia nhét vào trong miệng Mộc Lăng, lại xoay người nhìn hai kẻ đang đầy kinh ngạc là Ngao Thịnh và Tương Thanh, nhếch miệng cười bảo, “Có gì đâu nào? Ta chỉ là muốn xuất lực bang trợ huynh đệ của mình thôi!”
Ngao Thịnh chợt nhận ra một điều, ngoài trừ cảm giác ngây ngất khi yêu Tương Thanh ra, hắn lần đầu phát hiện bản thân mình còn có thể vì người khác mà thấy nhiệt huyết sôi trào, Ngao Thịnh hắn có huynh đệ...... Tuy rằng trước đây vốn cũng đã xem Tần Vọng Thiên huynh đệ tốt của mình, nhưng lần này lại do chính miệng Tần Vọng Thiên nói, càng khiến hắn thêm cảm động.
Hai người chẳng qua chỉ nhìn nhau cười, huynh đệ chính là như thế, nếu có ai đó dám khinh rẻ ngươi thì ta sẽ không tiếc thân mà dạy hắn một bài học. Vì thế..... Ngao Thịnh âm thầm hạ lời thề – có Ngao Thịnh ta ở đây, ai cũng đừng mong chạm được một sợi tóc của Tần Vọng Thiên cùng người của Tu La Bảo.
Ân Tịch Ly gật gật đầu, nâng chung trà lên môi, cười nói, “Rất tốt.” Nói xong, lại liếc nhìn Tương Thanh một cái.
Tương Thanh cũng nhìn lại, ánh mắt đó, Ân Tịch Ly tựa hồ có thể hiểu được —— Ngao Thịnh có thứ mà Viên Lạc không bao giờ có.
Ân Tịch Ly bất đắc dĩ cười, lắc đầu, Tương Thanh này đúng là chân thành đến đáng yêu, Ngao Thịnh có cũng điều quý giá, không phải là huynh đệ mà là thứ Viên Lạc cả đời cũng đừng hòng có được, nhưng Ngao Thịnh luôn sẵn có —— một tấm lòng chân thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT