TƯƠNG THANH VÀ NGAO THỊNH đi đến hành lang cạnh công đường, chỉ thấy Uông Càn Khôn và Diệp Vô Quy đứng ở một bên còn Vương Trung Nghĩa lại chễm chệ ngồi xử án.

Ngao Thịnh vỗ vỗ vai Diệp Vô Quy.

Diệp Vô Quy quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn rồi giật mình gọi, “Ấy, Hoàng Thượng.”

Uông Càn Khôn đứng cạnh cũng quay người lại, cúi đầu nói, “Tham kiến Hoàng Thượng.”

Hai người cúi đầu nhìn Diệp Vô Quy, bảo y miễn lễ sau lại phải ngưỡng cổ bảo Uông Càn Khôn cũng không cần câu nệ lễ tiết. Mộc Lăng và Tước Vĩ cười bò ra bàn.

Ngao Thịnh ho khan một tiếng, hỏi, “Hai vị ái khanh, tại sao lại không tự thẩm án mà lại đưa cho tên ngốc Vương Trung Nghĩa kia chứ?”

“Aiii......” Uông Càn Khôn cùng Diệp Vô Quy lắc đầu, nói, “Vương tướng quân đệ ấy đứng nhìn chúng thần xử án một lúc thì lại chạy lên la hét rằng tới khi nào mới xong hết trong khi lại có nhiều người như vậy, sau đó quả quyết bảo là cứ nhìn đệ ấy làm, rồi tự mình đi thẩm tra luôn ạ.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh ngẩn ngờ, theo quán tính mà ngoảnh đầu lại nhìn lên công đường, chỉ thấy Vương Trung Nghĩa co giò ngồi giữa đại đường, mắt như hổ rình mồi mà săm soi người quỳ bên dưới. Tư thế sỗ sàng ấy, chẳng có chỗ nào giống huyện quan hết, thổ phỉ thì may ra chấp nhận được.

“Không sao đâu ạ.” Diệp Vô Quy nói, “Hoàng Thượng yên tâm, rất là hiệu quả đó!”

“Hiệu quả?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều cảm thấy lạ lẫm nên rướn người ra xem, đúng lúc Vương Trung Nghĩa liếc mắt nhìn lại, nhanh mồm gọi, “Ai u, Hoàng......”

Ngao Thịnh vội phấy tay bảo thôi.

“Ách......” Vương Trung Nghĩa thiếu chút nữa là cắn ngay lưỡi mình nhưng vẫn cố nuốt câu nói kia vào trong, nói với Ngao Thịnh, “Ha ha ….vào đây ngồi đi ha. Tiểu nhị, lấy ghế ra coi!”

Ngao Thịnh và Tương Thanh nghe đến là kỳ cục, đây là đại đường chứ đâu phải hàng quán mà gọi quản nha (người trông coi công đường) là tiểu nhị?

Vừa lúc, nha dịch đã nhanh tay mang hai chiếc ghế dựa đến. Hai người ngồi xuống, ngay sát bên Vương Trung Nghĩa. Ngao Thịnh nhỏ giọng nói, “Ngươi cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến ta và Thanh.”

“Vâng ạ.” Vương Trung Nghĩa đáp nhanh một tiếng rồi lại quay lại nói với sư gia, “Nhanh lên, người kế tiếp!”

Sư gia gật đầu, mở đơn kiện tiếp theo ra, đọc qua một lần rồi lại lẩm bà lẩm bẩm nói, “Ách, đại nhân, ý tứ đại khái của đơn kiện này là, thúc tẩu thông dâm hại chết huynh trưởng…sự tình sau đó bị bại lộ, thúc tẩu liền quay ra chỉ tội nhau, bảo chính đối phương mới là kẻ đã sát hại huynh trưởng. Đại tẩu thì bảo là do tiểu thúc bắt buộc còn tiểu thúc lại luôn mồm nói là bị đại tẩu quyến rũ.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều cảm thấy chuyện này khó lòng giải quyết được, cái gọi là thanh quan đa mang việc nhà là thế này sao, chuyện chỉ nói miệng không bằng không cớ trong khi đó lại chẳng thể vu oan cho người tốt được.

Vương Trung Nghĩa gật gật đầu, bàn tay to vung lên đập bàn, “Dẫn lên đây!”

Chốc sau, quan sai áp một nam một nữ đi vào. Hai người trông vẫn còn rất trẻ, có lẽ chỉ hơn đôi mươi là cùng. Cả hai quỳ giữa đại đường, ngẩng đầu nhìn Vương Trung Nghĩa, đồng loạt hô hai tiếng “đại nhân”.

Vương Trung Nghĩa lại nói, “Ừ...... Hai ngươi ai đã giết người hả?”

Ngao Thịnh cúi đầu, khóe miệng giật giật, tựa hồ là rất muốn cười, Tương Thanh huých hắn một cái —— Ngươi nghiêm túc chút đi!

Ngao Thịnh giương mắt nhìn Tương Thanh —— Thanh ơi, ta muốn hôn ngươi quá!

Tương Thanh tai ửng hồng, ngoảnh đầu nhìn ra đại đường, không thèm để ý tới Ngao Thịnh nữa. Dẫu sao thì hắn cũng là tên điên dở người, càng ở nơi đông người thì hắn lại càng cậy mạnh, chuyện gì cũng làm ra được.

Vương Trung Nghĩa vừa hỏi xong thì hai người đang quỳ giữa công đường liền to tiếng đổ tội nhau.

Vương Trung Nghĩa nhíu mày bên trái nhướng mi bên phải, quát, “Bà nó, cãi cái gì mà cãi? Không biết nói chuyện tử tế với nhau à? Phạt đánh bốn mươi trượng!”

Thịnh Thanh mở to hai mắt nhìn Vương Trung Nghĩa, không tin được mà nghĩ – Bốn mươi trượng có khác gì cực hình, người bình thường bị đánh có mười trượng đã chịu không nổi rồi á, tên Vương Trung Nghĩa này sao lại có thể thích gì phạt đó được chứ?

Tên tiểu thúc kia chau mày tâu, “Đại nhân......tẩu tẩu của thảo dân là nữ nhân, sao ngài lại đành đoạn nào đánh ạ?”

Tên kia vừa dứt lời, Thịnh Thanh đều có chút bất ngờ – không phải hắn luôn mồm quy hết tội lỗi lên đầu đại tẩu mình hay sao? Thế nào mà giờ lại sợ thị sẽ bị đánh?

“Hà..... À, cũng đúng heng, vậy thì đánh ngươi thay cũng được!” Vương Trung Nghĩa lại vung tay đập bàn ra lệnh cho nha dịch, “Đánh đi!”

Tên tiểu thúc mặt trắng bệch ra nhưng lại không hé răng, nha dịch tiến lên đè hắn xuống đất, bắt đầu vung trượng….mới đánh được hai gậy thì Ngao Thịnh và Tương Thanh chợt nhìn thấy trong mắt của đại tẩu kia đầy lệ.

“Dừng tay.” Ngao Thịnh đột nhiên vung tay ngăn lại.

Bọn nha dịch nhìn Vương Trung Nghĩa, gã lại chỉ tay về phía hai người mà rằng, “Hai người này chức to hơn ta, họ nói cái gì thì các ngươi cứ nghe theo thế nấy.”

Chúng nha vội gật gù, lui ra.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nhìn kỹ người đại tẩu nọ, chỉ thấy thị cúi đầu, mặt đầy đau xót, đúng lúc tên tiểu thúc bên cạnh cũng trông thấy mà cắn răng lên tiếng mắng, “Tiện nhân, ngươi đường giả mù sa mưa, khóc cái gì mà khóc!”

Thịnh Thanh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thôi là nhìn ra được sơ hở. Hai người này đúng là đang diễn trò.

Ngao Thịnh khoát tay, nói, “Đừng diễn trò nữa, có gì cứ nói! Sao lại thế này?”

Tên tiểu thúc lại đột ngột đứng lên tự thú, “Thảo dân thừa nhận, là thảo dân….người là thảo dân giết, ép buộc cô ấy cũng là thảo dân.”

Vương Trung Nghĩa chỉ thẳng mặt hắn mà quát, “Tiểu tử, ngươi quỳ xuống, gào cái gì mà gào, ai mà lại chẳng biết hai ngươi thông đồng với nhau chứ?”

Thịnh Thanh thở dài, Vương Trung Nghĩa này nói chuyện thô tục vô cùng.

“Nói đi, chuyện gì đã xảy ra!” Vương Trung Nghĩa co chân lên ghế, nói, “Bà nó, còn dám nói dối nữa thì đừng có trách là sao ông đây lại đưa ngươi vào cung làm thái giám còn ả thì bán vào lầu xanh nhé!”

Hai bạn Thịnh Thanh nhất loạt trợn tròn mắt, ngoảnh lại nhìn Vương Trung Nghĩa, dân chúng ngồi chờ đến phiên thẩm án của mình cũng kêu ca không ngừng – Tại làm sao mà lại có một huyện thái gia ăn nói như thế? Vậy mà cũng làm quan được sao? Ai không biết còn tưởng là tên nào đó từ phỉ trại rớt xuống nữa là.

Cuối cùng, hai người đều thẳng thắn thú nhận sự tình, nguyên lai cả hai vốn là thanh mai trúc mã nhưng lại bị gia đình chia rẽ, thị bị ép gã cho ca ca của hắn. Tên ca ca kia là kẻ thất phu, suốt ngày rượu chè lại còn hay đánh thị. Một lần rồi lại một lần khiến hắn chất chồng hận, cuối cùng, hắn không nhịn nổi mà cãi nhau với ca ca mình, hai người lời qua tiếng lại rồi dẫn đến ẩu đả, hắn lỡ tay đẩy, ca ca liền ngã đập đầu chết.

Vương Trung Nghĩa nghe xong, liền hỏi, “Đại ca ngươi làm bằng đậu  hủ hả? Mới động vào tí đã chết!?”

Tên tiểu thúc lắc lắc đầu, “Thảo dân không biết nữa….có lẽ là không may nên…”

Ngao Thịnh nhíu mày, hỏi, “Nếu đã có nhiều ẩn tình như thế, ngươi nặng nhất cũng chỉ bị cho là ngộ sát thôi, vì sao mà hai ngươi lại cứ đùn đẩy trách nhiệm cho nhau?”

“Ngộ sát?” Nam phạm nhân liếc nhìn đại tẩu rồi lại ai oán nói, “Một tiên sinh ở gần nhà nói là thảo dân không biết chữ cũng không biết gì về pháp luật cả. Y bảo rằng, giết người thì phải đền mạng nên xui chúng thảo dân cứ đổ tội cho nhau. Chết vô đối chứng, huyện thái gia sẽ không thể xử phạt, thảo dân và cô ấy sẽ không phải đền tội….Còn nếu như không được thì ai nên gánh tội cứ y luật bị trừng trị ạ.”

Tương Thanh nghe xong, từ tốn hỏi, “Tại sao tên tiên sinh ấy lại biết hai người đã giết người?”

“Dạ bẩm, ngày đó sau khi thảo dân lỡ tay đẩy chết đại ca, tiên sinh ấy vừa lúc sang nhà mượn dấm để ăn bánh chẻo….” Phạm nhân đáp.

Vương Trung Nghĩa vỗ bàn, “Bà mẹ nó, chắc là tên tiên sinh đó giở trò rồi. Người đâu, đi bắt cái tên đó đến đây cho ta!”

Tiếng thét vừa dứt thì bỗng có một thư sinh dáng vẻ đầy hoảng hốt lao ra khỏi cửa nha, phạm nhân vội lớn tiếng hét, “Là hắn. Chính là hắn!”

Nha dịch vội xấn lên trấn áp rồi trói gô gã thư sinh kia lại. Cuối cùng, sau khi ăn vài trượng của Vương Trung Nghĩa, tên thư sinh nọ không chịu nổi mà thừa nhận, chính hắn đã hạ độc người ca ca kia trước, hơn nữa còn châm ngòi ly gián, bảo là vợ và đệ đệ của gã kia cấu kết nhau. Hắn thừa biết tên ca ca nọ khi về sẽ lại ra tay đánh vợ, đệ đệ nhìn thấy sẽ xông lên ngăn cản…đến lúc đó hai huynh đệ sẽ trở mặt đánh nhau, tội danh giết người chắc chắn sẽ bị quy hết lên trên đầu đệ đệ.

Vương Trung Nghĩa tức giận đập bàn, “Mẹ nó, tại sao ngươi lại làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy hả?”

Tên thư sinh đáp là vì bởi hắn tham đống gia sản của nhà bên cạnh cùng mỹ mạo cả người thiếu phụ.

Cuối cùng, án được phá, Vương Trung Nghĩa thả hai người kia ra, cho họ quay về thành thân bình an mà sống, sau đó lại to mồm xử tiếp vụ sau.

Ngao Thịnh đăm đăm nhìn Tương Thanh, ý muốn nói – Tên Vương Trung Nghĩa này cũng có tay phá án quá nhỉ!

Ngao Thịnh vuốt cằm, nói, “Thanh à...... Ngươi nói thử xem, ở Lạc Đô có bao nhiêu người không biết chữ?”

Tương Thanh đắn đo một lúc mới đáp, “Rất nhiều. Hiện tại, đa số đều là những người trên hai hoặc ba mươi tuổi. Trước đây bởi vì loạn lạc nên không có cơ hội được học chữ. Người giàu thì ít mà nghèo lại quá nhiều. Trong số mười nhà thì đã có đến năm sáu gia đình không ai biết chữ rồi.”

“Đúng vậy......” Ngao Thịnh đứng lên, rời khỏi đại đường, bước ra ngoài. Tương Thanh khó hiểu đi theo sau, lo lắng hỏi, “Sao thế?”

Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn Tương Thanh, nói, “Không biết chữ thì không ổn.....Nếu bản thân không biết chữ thì sẽ không có kiến thức, không hiểu vương pháp, dễ dàng bị kích động, lại còn bị xem thường, không phải sao?”

Tương Thanh nghe Ngao Thịnh nói mà ý cười cứ dâng đầy lên mắt môi, “Ngươi nói rất đúng…Thế ngươi muốn làm gì nào?”

Ngao Thịnh chắp tay sau lưng, chân bước đảo vòng, đều giọng nói, “Không chỉ là Lạc Đô mà là toàn Thịnh Thanh, nhất là ở những nơi sát biên giới…tỷ như nô lệ ở Nam Man, ngươi nói xem, nếu như họ biết chữ, có học vấn thì có nổi dậy tạo phản hay không? Bất cứ ai cũng đều không cam lòng bị áp bức. Đám thổ vương ấy vẫn còn chưa bị lật đổ là vì lớp lớp nô lệ sau khi sinh ra thì đã bị coi như là súc vật rồi! Vì thế họ lúc nào cũng nghĩ bản thân mình trời sinh đã là nô lệ.”

Tương Thanh vui sướng gật đầu, đợi Ngao Thịnh nói tiếp.

Ngao Thịnh đột nhiên ngưng thần nhìn Tương Thanh, “Thanh à, chưa khi nào ngươi nhìn ta mà lại vui vẻ hạnh phúc như lúc này cả....”

Tương Thanh xấu hổ, Ngao Thịnh lại chỉ xấu xa cười, “Ngươi ngay cả ánh mắt cũng đang cười.”

Tương Thanh lỗ tai đỏ rần lên, “Vừa rồi ngươi vẫn nói chuyện rất nghiêm túc mà, sao giờ lại cà rỡn thế rồi?”

Ngao Thịnh cười nói tiếp, “Được rồi, ý của ta là, ừm, tất cả các nơi như là trường học, từ đường, cả thư viện đều sẽ miễn phí dạy trẻ em cùng người lớn học chữ. Ta biết, đa số nông gia hay có suy nghĩ nếu cho con trẻ đi học thì sẽ mất đi nguồn lao động…vậy nên, phàm là những nhà có trẻ nhỏ đến trường thì sẽ được trợ cấp lương thực cũng như ngân lượng….Như thế, không phải tất cả hài tử đều được học hành tử tế hết sao! Về phần người lớn, mặc kệ thế nào cũng phải vận động họ cách dăm bữa nửa tháng nghỉ làm một ngày mà đi học chữ. Ngày nghỉ đó sẽ được quan lại địa phương trả lương, lại còn phát thêm thức ăn nữa. Cách này không phải rất hay sao?”

Ngao Thịnh nói một tràng dài xong, Tương Thanh chỉ nhìn hắn mà hài lòng mỉm cười. Thịnh ta có chút cảm khái mà rằng, “Ta nói một trăm lần thích ngươi, ngươi cũng chẳng vui được như thế!”

Tương Thanh cong môi cười, “Đương nhiên rồi, ta là phu tử của ngươi, thấy ngươi trở thành một minh quân như vậy, ta phải vui mừng rồi! Huống chi, việc ngươi giúp bọn trẻ được đi học cũng chính là đang mở ra một con đường cho chúng. Đây là chuyện vô cùng đáng mừng. Có thể nói, còn tốt hơn cả việc nhất thống Trung Nguyên, lưu danh thiên sử nữa.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, thở dài, nói, “Trước kia ta chưa từng nghĩ đến.... Khó trách Quý Tư cứ suốt ngày lải nhải bên tai ta rằng, không có thế hệ cháu con thì chẳng có lớp nhân tài kế thừa. Nguyên do chính là vì thế….Đa số đại thần trong triều đều là con cháu thế gia (con nhà quan), không có bạc vàng thì họ không đời nào chịu bỏ công dạy học. Còn có các bậc phu tử, phải trả họ lương  bổng xứng đáng, họ mới có thể ra sức đến từ đường (nhà thờ chính trong làng/huyện) dạy bọn trẻ học hành.”

Tương Thanh vừa lòng gật đầu, Ngao Thịnh thấy y vô cùng vui vẻ, bèn dí mặt sát vào mà rằng, “Thanh, nếu đã hạnh phúc như thế thì hôn ta một cái đi.”

Ngao Thịnh vốn chỉ là thuận miệng nói đùa thôi, dẫu sao thì đây cũng là câu cửa miệng của hắn thường ngày, bình thường Tương Thanh cũng không đời nào ngó ngàng đến cả, thậm chí, nếu như lựa không đủ thời điểm còn bị ai kia cho ăn đòn…..ấy vậy mà, thật chẳng dám tin…

Ngay lúc này, Ngao Thịnh vừa dứt lời, Tương Thanh thật sự liền nhón chân, đặt lên má hắn một nụ hôn nhẹ.

Ngao Thịnh ngây đơ người ra, Tương Thanh khẽ cười, xoay người bước đi, nhưng vẫn không quên bỏ lại một câu, “Về công đường nghe xử án tiếp thôi, từ đây tới tối vẫn còn chút thời gian rỗi mà.”

“Thanh!” Ngao Thịnh chạy nhào đến, ôm Tương Thanh, nói, “Bách tính trăm họ đừng ai đi làm nữa, về nhà học chữ đi! Ngươi hôn ta thêm hai cái nữa đi. Lát nữa về ta sẽ ban thánh chỉ ngay tức khắc luôn!”

“Ngươi......” Tương Thanh bị Ngao Thịnh siết chặt lấy, nhưng vẫn cố sức mà đẩy mặt hắn ra, “Ngươi nghĩ ngươi là Ngao Ô à, nước bọt tùm lum kìa!”

Ngao Thịnh sung sướng đến phát điên rồi, làm sao còn nghe thấy gì được nữa, chỉ biết ôm lấy y mà cọ tới cọ lui.

Chạng vạng chiều, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh vừa dùng cơm, vừa phác một đạo thánh chỉ với Quý Tư, bàn luận kĩ càng chuyện mở rộng thư viện tăng cường dạy học. Cuối cùng, Ngao Thịnh giao thánh chỉ cho Quý Tư, lệnh cho ông phải nhanh tìm người sao thành nhiều bản, phân phát đến mọi châu thành phủ nha trong đêm, sáng sớm mai, mọi nơi phải y lệnh làm theo, ai trái lệnh liền trảm không tha, còn nếu chẳng làm tròn trách nhiệm thì y luật mà phạt.

Quý Tư cầm phong thánh chỉ mà tay đã run run mắt lệ lưng tròng, liên tục ta thán cái gì mà thiên thu lưu danh muôn đời, muôn đời thiên thu mãi lưu danh, vân vân và vũ vũ khiến cho Ngao Thịnh nổi sùng đuổi đi.

Màn đêm buông xuống, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh liền cho mời Tống Hiểu, Đặng Tử Minh, Tước Vĩ, còn cả Kim Linh cùng Ngân Linh để thương lượng tỉ mỉ hơn về kế hoạch tấn công miền nam.

Hai tỷ muội đưa cho Ngao Thịnh địa đồ phía nam, chú thích rõ ràng đặc điểm địa hình cũng như tình hình phân bố nhân mã vùng Nam Man, ngoài ra còn nói thêm về tính cách của đám phiên vương nọ.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh xem lượt đồ, lại xoay sang hỏi Đặng Tử Minh, “Các khanh thấy thế nào?”

Đặng Tử Minh trầm ngâm đáp, “Hoàng Thượng, để có thể đánh chiếm miền nam, ta phải chia ra ba bước.”

“Ba bước?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh vội ngồi xuống, chuyên chú nghe Đặng Tử Minh giảng giải.

“Bước thứ nhất là thu phục......tránh cảnh phải giao chiến thì tốt nhất là nên thu hàng toàn bộ phiên quốc. Với nhóm phiên quốc ương ngạnh này, ta nên dùng trí chứ đừng dùng vũ lực, vì Thịnh Thanh mà mở rộng mối giao hảo, làm lung lạc lòng người. Hơn nữa, ở đấy chắc chắn có rất nhiều nhân tài ham hiểu sâu sắc về Nam Man, ta có thể lợi dụng được họ.” Đặng Tử Minh nói.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh gật đầu, đồng thời lên tiếng hỏi, “Thế còn bước thứ hai?”

“Hai là vây khốn!” Đặng Tử Minh chỉ vào địa đồ, nói tiếp, “Các phiên quốc ở phía Nam phần lớn đều tập trung ở trong rừng, hơn nữa lại ngụ ở tận trung tâm, dễ thủ khó công….Nhưng vẫn có một nhược điểm trí mạng!”

“Đúng vậy.” Ngao Thịnh cũng đã nhìn ra, tiếp lời, “Chiến thuật này có thể được gọi là Khẩu đại (cái túi) thuật. Theo như địa đồ, rừng rậm lọt thỏm ở giữa, bên ngoài lại rỗng không, trông chẳng khác gì một cái trụ thu lôi. Nếu quân ta mà bao vây chúng thì chúng liền sẽ trở nên khốn đốn không biết trốn đâu, bước tiếp theo cần làm chỉ là siết chặt vòng vây bắt trọn ổ.”

“Nói rất hay!” Đặng Tử Minh cao hứng nói, Ngao Thịnh quả thật rất thông minh.

“Còn bước thứ ba?” Tương Thanh hỏi tiếp.

“Len lỏi vào trong, tiêu diệt từng bộ phận một!” Đặng Tử Minh đáp, “Đến lúc đó, đám phiên vương sẽ chẳng khác gì chó cùng rứt giậu, suy cho cùng, chúng vốn chẳng được lòng dân, lực lượng chủ yếu để đánh giặc chính là tầng lớp nô lệ, chỉ cần khi vây khốn, quân ta đối xử tử tế với họ, xúi giục tất cả tạo phản….rồi nội ứng ngoại hợp, chỉ cần như thế có thể dễ dàng tiêu diệt được từng bộ phận của chúng! Cuối cùng, chỉ cần kéo lưới là được vụ cá bội thu!”

“Tốt, tốt lắm!” Ngao Thịnh phi thường vừa lòng, Tương Thanh thấy Đặng Tử Minh sau khi được Ngao Thịnh ngợi khen nhưng mặt vẫn đầy tâm sự, liền hỏi, “Đặng tướng quân, huynh còn có gì lo lắng ư?”

Đặng Tử Minh gật gật đầu, nói, “Không dối gì phu tử, trận thế này là một cuộc chiến lớn, nhưng trên chiến trường lại ẩn chứa quá nhiều rủi ro, hơn nữa, chiến địa phía Nam cây cối um tùm, chúng ta chưa lần nào đi qua. Ta nghe Nam vương nói, trong rừng có rất nhiều hiểm nguy rình rập nào là xà độc tộc dân mọi rợ….” y lại khẽ thở dài, “Chúng ta chưa từng đến Nam Man…không biết lần này liệu có thể chiến thắng trở về.”

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh cũng âu lo nhíu mày, Đặng Tử Minh và Tống Hiểu không phải là đang khiếm tốn mà là lời thẳng nói thật.

Tất cả mọi người trầm mặc, ai có thể ứng chiến được với thiên nhiên đây...... Thật sự là khó càng thêm khó.

Đương lúc mọi người đau đầu suy nghĩ thì người vẫn luôn im lặng ngồi một bên là Tước Vĩ bỗng ngáp dài một cái, nói, “Ta nói~~bọn trẻ các người chưa chi mà lại thiểu não chùn bước như vậy rồi á?”

Mọi người liếc nhìn nhau rồi lại nhanh quay đầu sang trâng trâng nhìn Tước Vĩ, Ngao Thịnh lên tiếng hỏi, “Lão gia hỏa, ông có cách à?”

Tước Vĩ cười khan đáp, “Ta có hay không có cách thì đâu trọng yếu gì, dẫu sao các ngươi cũng đã có chiêu trò rồi đấy thôi. Ta nghe mà sướng hết cả tai….Nhưng mà ấy hả, ta có nhân tài đó nha!”

“Nhân tài?” Mọi người giật mình lớn tiếng hỏi.

Lão nhân gia cười đầy ngả ngớn, “Ta biết một người, hắn có thể giúp các ngươi đánh trận này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play