Editor: Aubrey.

Lê Chân dẫn Hồ Mao Mao đi dạo quanh Hàng Châu cả ngày, còn tiện đường đi thăm hai cha con Tiểu Hồng Ngọc lâu ngày không gặp ở Tây Hồ. Đối với chuyện đến tận bây giờ Lê Chân và Hồ Mao Mao mới đến đây thăm bọn họ, Tiểu Hồng Ngọc biểu thị rất không muốn cho bọn họ rời đi.

Lúc Lê Chân muốn đi, Hồng Ngọc vội vàng ngậm tay áo của hắn, muốn kéo người vào trong nước, sau đó cá lớn đành kéo Hồng Ngọc lại. Không biết từ khi nào, cá lớn đã đưa cho Lê Chân một chùm rong biển xanh mướt, Lê Chân nhìn nửa ngày, không biết rong biển này có gì đặc biệt.

Hồ Mao Mao cầm lên ngửi, phát hiện trong rong biển toả ra mùi thơm nhàn nhạt, y hỏi: "Đây là đồ ăn cho bọn ta sao?"

Cá lớn ở trước mặt y vẫy đuôi một cái, Hồ Mao Mao lại nhìn rong biển, trong mắt bắt đầu nổi lên sự thèm thuồng, xem ra rong biển này chính là món ăn ưa thích của hai cha con họ.

Lê Chân không có hứng thú với rong biển, đang định trả về, cá lớn vội vàng vẫy đuôi, thong thả dẫn Hồng Ngọc đi, để lại Lê Chân đứng ngẩn ra nhìn rong biển trên tay.

Hồ Mao Mao cười tủm tỉm cầm lấy, nhìn rong biển không chớp mắt, mùi vị hẳn là thuộc loại thượng hạng, chắc chắn ăn rất ngon. Không thể không nói, có đôi khi, Hồ Mao Mao đối với đồ ăn rất mẫn cảm, có thể nói là độ mẫn cảm cực kỳ cao.

Sau khi mang rong biển về, bọn họ giao cho nhóm Quỷ Phó mang đi hầm canh, bởi vì vẫn chưa biết mùi vị như thế nào, nên chỉ bỏ một ít rong biển. Nhưng cho dù là vậy, mùi thơm toả ra vẫn vô cùng đậm đà, sau khi Lê Chân uống thử một muỗng, cảm thấy thật sự rất tươi ngon. Khi hắn còn ở hiện đại, đã từng ăn những món chứa không ít bột ngọt, gia vị tinh giản gì đó, tất cả đều không thể so sánh với món canh này.

Lại nói một chút, sau khi rời khỏi Tây Hồ, Lê Chân còn dẫn Hồ Mao Mao đi ăn từ đầu đường đến cuối phố. Lúc trở về, ngay cả bụng nhỏ cũng lộ ra, trong tay còn xách theo một ít đồ ăn cho bầy tiểu hồ ly.

Đến khi về nhà, trong lúc Lê Chân đang vào nhà, hắn đột ngột dừng lại, Hồ Mao Mao cũng dừng lại theo: "Làm sao vậy?"

"Vừa rồi, hình như ở bên kia có một cái bóng đen lướt qua." Lê Chân chỉ vào một chỗ trong rừng trúc, trước kia bởi vì âm khí quá thịnh, nên thảm thực vật xung quanh đều không được tươi tốt. Còn rừng trúc, bởi vì cách xa căn nhà này, nên không bị ảnh hưởng nhiều, còn hình thành quy mô như ngày hôm nay.

Bóng đen lúc nãy lướt qua trong rừng trúc, chẳng lẽ chính là tà vật kia? Lê Chân không nghĩ thứ đó là người, nếu là con người, Hồ Mao Mao chắc chắn không thể không nhận ra.

"Đi thôi! Đi xem thử." Lê Chân đi trước một bước vào rừng trúc, đang trong lúc trời nắng gắt như thiêu đốt, mà mũi của hắn vẫn có thể ngửi được mùi hương thanh mát của trúc. Lê Chân đi tới chỗ bóng đen vừa xuất hiện, nhưng không nhận thấy có cái gì khác thường. Nhưng khi nhìn xuống mặt đất, hắn lập tức phát hiện ra dấu vết như có thứ gì đó vừa bị kéo đi, hơn nữa, nhìn dấu vết này, trông rất giống một sợi dây thừng...

Rốt cuộc là thứ gì trông giống sợi dây thừng phá nhà hắn? Lê Chân đột nhiên nghĩ đến mấy cái vòng đất ở hậu viện, trong lòng hiện lên một ý tưởng khá vớ vẩn. Hắn cẩn thận cân nhắc, phát hiện càng suy đoán thì càng cảm thấy hợp lý. Sau đó, hắn xoay người lại, hỏi Hồ Mao Mao: "Ngươi không ngửi thấy âm khí hoặc mùi tanh gì sao?"

Hồ Mao Mao nghi hoặc đáp: "Không có, hơi thở ở nơi này rất bình thường, không có gì bất ổn."

Lê Chân gật đầu, hắn lần theo dấu vết kia, cho đến khi đi tới một con suối, thứ kia hẳn đã lẩn vào trong nước, nếu muốn tiếp tục theo dấu vết thì có chút khó khăn. Lê Chân không vội rời đi, hắn ở cạnh con suối quan sát một hồi lâu, sau đó mới vừa lòng kéo Hồ Mao Mao trở về nhà.

Vừa vào cửa, Hồ Mao Mao đã bị bầy tiểu hồ ly bao vây, đối với việc Hồ Mao Mao để lại một mình bọn họ ở nhà, còn y thì được ra ngoài chơi, bầy tiểu hồ ly tỏ vẻ bọn họ rất bất mãn, cùng nhau kêu chi chi kháng nghị với y.

Lê Chân thấy bọn họ ồn ào như vậy, dứt khoát lấy ra một cái đùi gà mà hôm nay hắn mua được, huơ qua huơ lại trong không trung, bầy tiểu hồ ly nhất trí quay đầu lại, ánh mắt đều tập trung nhìn chằm chằm đùi gà trong tay Lê Chân.

Cứ như vậy, Lê Chân chỉ cần dùng một cái đùi gà, đã có thể dụ mấy tiểu hồ ly đang treo trên người Hồ Mao Mao rời đi. Bầy tiểu hồ ly vừa thấy có đồ ăn, là không còn sợ hãi sát khí trên người Lê Chân nữa, cả đám xúm lại bên chân hắn. Lê Chân dứt khoát lấy ra toàn bộ đồ ăn mà hắn mua được trong ngày hôm nay, bầy tiểu hồ ly thấy vậy, lập tức nhào tới.

Thế là, hôm nay bầy tiểu hồ ly được ăn cơm chiều sớm, cơm chiều của Lê gia toàn là mỹ thực phong phú. Thật ra, bọn họ đã sớm ăn no, nhưng vẫn muốn được ăn thêm. Cuối cùng, cả đám đều ăn no đến nỗi bụng phình to, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất, còn đi tìm người xoa bụng cho bọn họ.

Cuối cùng, cũng may là da thịt của bầy tiểu hồ ly rất chắc nịch, nên mới không bị căng hư. Có điều, cũng bởi vì việc này, Hồ Mao Mao trực tiếp cấm bọn họ không được ăn đồ ăn vặt nữa.

Sáng hôm sau, Lê Chân ra lệnh cho nhóm Quỷ Phó đào một cái mương ở bên ngoài thôn trang, bởi vì phía Nam rất hay có mưa, Lê Chân cho rằng ao hồ trong nhà sẽ không đủ để ứng phó với mưa to gió lớn, nên đào thêm một cái mương ở bên ngoài. Cái mương mà Lê Chân muốn đào vô cùng kỳ quái, cách nhà khoảng bảy tám mét, nghe nói là vì phòng ngừa nước mưa từ trên núi rơi xuống, nên mới đào một cái mương lớn như vậy.

Tuy nhà của bọn họ ở gần núi, nhưng địa thế vẫn hơi cao. Hơn nữa, lúc trước Trương gia tu sửa căn nhà này, cũng đã từng tính đến vấn đề này, trong lòng nhóm Quỷ Phó có chút buồn bực, nhưng không dám nói gì, chỉ thành thành thật thật làm theo.

Mất mấy ngày, mương mới được đào xong, sâu một thước, rộng một thước. Lê Chân chỉ nhìn sơ qua một cái, rồi không để ý đến nữa, khiến cho nhóm Quỷ Phó buồn bực không thôi.

Hiện tại cũng đang trong mùa mưa, một trận mưa đổ xuống, sẽ có một trận mưa khác đổ xuống theo. Mà trong cái mương mới của Lê gia, mấy ngày nay thật sự đã được nước mưa lấp đầy, trong mương tích không ít nước mưa. Lê Chân không ra lệnh cho nhóm Quỷ Phó đào thêm mương nữa, mà chỉ tiếp tục luyện tập ba mươi sáu chiêu thức của hắn.

Mấy ngày nay, Đại Hoàng vô cùng rối rắm, nó vừa muốn đi cọ tinh hoa nhật nguyệt từ Lê Chân, vừa muốn bắt cho bằng được gia hoả đang lén lút hoạt động xung quanh nhà của chủ nhân. Cuối cùng, Lê Chân đành phải nói với nó, không cần động thủ, hắn đã có biện pháp, lúc này Đại Hoàng mới yên tâm đi cọ tinh hoa.

Tối hôm nay, Đại Hoàng lại nghe thấy động tĩnh, nó lập tức khẩn trương nhìn về phía Lê Chân, nhưng Lê Chân vẫn chỉ luyện tập ba mươi sáu chiêu thức. Diệp Tố Nương ra hiệu cho Đại Hoàng theo sau, sau đó cùng những Quỷ Phó khác, chia nhau làm hai đầu, lặng lẽ ném mấy cây củi quanh mương làm mồi lửa.

Không gian xung quanh vốn đang yên tĩnh, đột nhiên, ánh lửa đột ngột xuất hiện, từ trong lửa phát ra tiếng lách tách, theo mép mương nhanh chóng lan ra hai bên. Không đến mười, hai mươi giây sau, một bức tường lửa kín mít bao quanh Lê gia.

Sau khi Hồ Mao Mao nhìn thấy tường lửa, y vô cùng hưng phấn chạy đến nơi phát ra động tĩnh.

Dựa theo những gì Lê Chân nói, cái thứ kia hẳn sẽ bị vây khốn trong tường lửa. Chỉ là, dù sao đây cũng chỉ là lửa bình thường, không thể cầm chân đối phương lâu được.

Lúc Hồ Mao Mao chạy tới, nhìn thấy một đứa bé trai đáng yêu chỉ khoảng bốn năm tuổi, đang nôn nóng ôm một cây tùng nhỏ chạy toán loạn khắp nơi, nhưng lại bị tường lửa chặn lại.

Mặt của bé nhăn lại như cái bánh bao, nhất quyết không chịu buông cây tùng trên tay ra. Trên nhánh cây tùng chỉ có vài lá cây, xem ra đã bị thiệt hại không ít.

Bé nhìn thấy Hồ Mao Mao bọn họ xuất hiện, lại càng thêm kinh hoảng, thất thố nói: "Các ngươi! Các ngươi không được lại đây, ta chính là yêu quái, ta sẽ ăn thịt người!"

Bé lớn tiếng cường điệu, Diệp Tố Nương cười khanh khách đứng dậy, lộ ra khuôn mặt quỷ dữ tợn: "Vậy ngươi muốn ăn bọn ta như thế nào đây?"

"Quỷ!" Tiểu nam hài sợ hãi kêu lên, xém ngã ngồi xuống mặt đất. Trong lúc nhất thời, tình cảnh ở đây có chút buồn cười, đối phương sợ quỷ như vậy, vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình là yêu quái.

Bé thấy có nhiều người như vậy... Không phải! Nhiều yêu ma quỷ quái như vậy đang bao vây mình, lập tức oa một tiếng, khóc lớn.

Hồ Mao Mao bọn họ thấy tình cảnh như thế này, không khỏi trợn mắt, bọn họ còn chưa hỏi được gì, cũng không có ra tay động thủ. Sao đứa bé này lại khóc như vừa bị bắt nạt vậy?

Bình thường, đứa bé này toàn thừa dịp Lê Chân đang luyện công mà xuất hiện, nên mỗi lần Lê Chân đuổi tới, luôn luôn là người cuối cùng. Lần này cũng không ngoại lệ, lúc hắn đuổi tới, bé mới vừa khóc xong, khi nhìn thấy Lê Chân tràn ngập sát khí xuất hiện, nước mắt lại có nguy cơ trào dâng lần nữa.

"Ngươi đừng khóc mà." Hồ Mao Mao khó khăn lắm mới dỗ được đứa bé này ngừng khóc, thấy bé lại có dấu hiệu sắp khóc tiếp, y vội vàng trấn an.

Bé vô cùng đáng thương nhìn bọn họ: "Vậy các ngươi có thể thả ta và Tiểu Tùng đi không?"

Tiểu Tùng? Mọi người lập tức lia ánh mắt về phía cây tùng gần như khô héo trong tay bé, Lê Chân thì không quan tâm đến bộ dạng đáng thương của bé, hắn trực tiếp hỏi: "Vì sao ngươi cứ lén lút đến hậu viện của nhà ta? Ngươi muốn làm gì? Ngươi nên thành thật trả lời, nếu như câu trả lời đó có thể làm cho ta hài lòng, thì ta sẽ thả các ngươi đi."

Bé càng khẩn trương ôm chặt cây tùng trong lòng, sau khi cảm thấy hẳn là không có ai cướp được Tiểu Tùng trong tay bé, mới ấp úng đáp: "Thật ra, là do hơi thở trong thôn trang của các ngươi đã hấp dẫn ta tới."

Nhóm yêu quỷ ở đây đồng loạt chuyển ánh mắt về phía Lê Chân, quả nhiên là do gia chủ đưa tới. Lê Chân ho khan một tiếng, bé trai sợ hãi nhìn hắn: "Ta nói xong rồi, có thể đi được chưa?"

"Không được, ta vẫn chưa hỏi xong." Nào có chuyện Lê Chân chỉ hỏi một câu rồi để cho đối phương rời đi? Nói như thế nào, đứa trẻ này cũng là một yêu quái, luôn lén lút chạy đến hậu viện của hắn, hắn cũng chưa xác định đối phương có nguy hiểm hay không, nên vẫn chưa thể thả người đi.

Bé cảm thấy vô cùng ủy khuất, chỉ vào mặt Lê Chân, giọng nói có chút yếu ớt: "Ngươi nói mà không giữ lời, ngươi là đồ tiểu nhân."

"Làm gì có chuyện ta nói mà không giữ lời, ta đã nói câu trả lời của ngươi phải làm cho ta hài lòng. Ngươi chỉ tuỳ tiện trả lời một câu mà đã muốn đi, nào có chuyện dễ dàng như vậy?" Lê Chân thấy tường lửa đã sắp tắt, lập tức lệnh cho Quỷ Phó bắt đứa bé và cây tùng này vào trong nhà.

Hồ Mao Mao tò mò nhìn Lê Chân: "Làm thế nào mà ngươi biết nó là thụ yêu?"

Thật ra, Lê Chân nhờ nhóm Quỷ Phó đào mương, vốn không liên quan đến chuyện tránh lũ. Nhà của hắn vốn không cần phải tính đến vấn đề này, chuyện đào mương chỉ là lấy cớ mà thôi.

Ngày đó, ở trong rừng trúc, sau khi Lê Chân phát hiện dấu vết như có vật gì đó bị kéo đi, hắn đã nảy ra một ý nghĩ, rốt cuộc là thứ gì mới có thể tạo ra hiện trạng này? Thứ này không phải quỷ, cũng không phải người, khả năng rất lớn chính là yêu quái. Nhưng rốt cuộc là loại yêu quái nào đã để lại dấu vết như thế này? Lại còn chẳng có một chút hơi thở nào.

Lúc ấy, trong đầu Lê Chân mới mạnh dạn nảy sinh một ý nghĩ, thứ này một là xúc tua hoặc là một loại thực vậy dây leo. Sau đó, hắn lại nhớ đến mấy cái vòng đất trên mặt đất, hắn càng cảm thấy rất có khả năng chính là loại dây leo. Nếu đã là thực vật, thì chắc chắn sẽ sợ lửa, lá gan của thứ này cũng rất nhỏ, phỏng chừng thực lực cũng không bao nhiêu.

Sau đó, Lê Chân dứt khoát đào ra một cái mương, lại lén đổ vào mương một ít dầu. Đương nhiên, hắn cũng đã nghĩ đến nếu đối phương thật sự là thực vật, chắc chắn sẽ không có khứu giác nhanh nhạy, nếu không, nó sẽ không trúng kế.

Chỉ là, hắn không nghĩ đến, thứ mà hắn bắt được chỉ là một tiểu yêu. Thoạt nhìn chỉ khoảng năm tuổi, trong tay còn ôm một cây tùng, những dấu vết mà lần trước bé lưu lại trong rừng trúc, rất có khả năng là rễ cây của cây tùng, thành ra suy đoán của hắn đã sai.

"Vậy bản thể của tiểu tử kia là gì? Ngươi đã nhìn ra chưa?" Lê Chân hỏi Hồ Mao Mao, đứa bé kia là thực vật tu thành tinh, không biết là cây gì. Cái cây tùng sắp khô héo kia hẳn không phải là bản thể của bé, nhưng không biết tại sao bé vẫn ôm chặt nó không buông.

"Vẫn chưa nhìn ra, có điều tiểu tử này vẫn còn rất ngây thơ, muốn dụ nó mở miệng, hẳn sẽ rất dễ dàng." Hồ Mao Mao thử phân tích tính cách của bé, Lê Chân ở bên cạnh nghe mà khoé miệng không ngừng co rút, ngươi so với người ta cũng không khá hơn bao nhiêu đâu! Người ta vẫn chưa trải sự đời, còn ngươi chính là chưa nhìn thấu hồng trần!

Có điều, mấy lời này hắn sẽ không nói ra, hắn phải khiến cho Hồ Mao Mao tin rằng y chính là một hồ ly vừa có mắt nhìn người vừa thông minh.

Thấy những người này không có ý định làm mình bị thương, bây giờ bé trai mới dần dần ổn định lại tinh thần.

Lê Chân bắt đầu hỏi về lai lịch của bé, ban đầu tiểu gia hỏa này vẫn không chịu nói, cứ ấp úng mãi. Sau đó, Lê Chân mới hứa nếu bé có thể thành thật nói ra, sau này sẽ cho bé và Tiểu Tùng có cơ hội được cọ tinh hoa nhật nguyệt. Lê Chân thừa biết tinh hoa nhật nguyệt có lực hấp dẫn rất lớn đối với yêu tu, nếu là thụ yêu, có lẽ lực dụ hoặc này sẽ càng lớn hơn nữa.

Quả nhiên, bé vừa nghe vậy, cặp mắt sáng bừng lên: "Lời ngươi nói là thật?"

"Chỉ cần ngươi kể lại mọi chuyện rõ ràng."

Bé do dự một chút, sau đó mới kiên định đáp: "Thật ra, việc này phải nói đến từ mấy năm trước."

"Bản thể của ta vốn là một cây hải đường, tu luyện mấy trăm năm, đến lúc độ kiếp, trời giáng lôi kiếp xuống. Lúc ấy, ta đã cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng Tiểu Tùng lại liều chết bảo vệ ta, bị lôi kiếp đánh mất linh trí, ngay cả bản thể cũng bị hao tổn nghiêm trọng. Mấy năm nay, ta vẫn luôn tìm biện pháp để cứu Tiểu Tùng, chỉ là, bản thể của Tiểu Tùng càng ngày càng trở nên tệ hơn, dù ta cứu bằng cách nào, cũng không thể ngăn bản thể của Tiểu Tùng đang dần trở nên khô héo."

Bé nói xong, vành mắt lại ửng đỏ, tay nhỏ còn nhẹ nhàng vuốt cây tùng mà bé đang ôm trong lòng.

"Cho nên, sau khi ngươi phát hiện có nhiều tinh hoa nhật nguyệt, cảm thấy rất có lợi cho cây tùng này, nên mới mang nó đến đây?" Hồ Mao Mao tiếp lời.

Bé trai gật đầu: "Phải! Chính là như vậy, ta không có ý xấu, chỉ là muốn cho Tiểu Tùng hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nói không chừng có thể cứu sống Tiểu Tùng."

Hồ Mao Mao đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ngươi nói ngươi gặp lôi kiếp, vậy trên núi có một chỗ bị sét đánh, chính là nơi mà ngươi đã gặp lôi kiếp?" Cũng vì trận sét đó mà địa hình ở nơi này mới bị thay đổi, làm cho thôn trang này biến thành một nơi tụ âm.

Bé lập tức kinh hoảng, nhưng vẫn nhỏ giọng trả lời: "Quả thật là vì trận sét đó, nhưng không phải ta cố ý. Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành như vậy, dù có như thế nào, ta cũng sẽ không liều mạng tu luyện, cũng không cầu tu thành chính quả nữa."

Chuyện này thật đúng là trùng hợp, khó trách bé ấp a ấp úng như vậy, không chịu nói. Chỉ sợ bé cũng biết, bé đưa tới trận lôi kiếp này, tương đương với việc gián tiếp làm hỏng phong thủy của thôn trang.

"Cho nên, ngày hôm đó, ngươi lén lút đào đất ở hậu viện, là muốn trồng cây tùng này?"

"Phải! Nhưng cái đó không phải là đào đất, mà là ta và Tiểu Tùng định cắm rễ ở đó, còn chưa kịp chui vào, các ngươi đã thả chó đuổi ta đi. Sau đó, ta mới thay đổi địa điểm khác, nhưng thật không ngờ các ngươi vẫn thả chó đuổi ta." Tiểu Hải Đường vừa nói, vừa có chút oán giận nhìn Đại Hoàng.

Đại Hoàng: "..."

"Khụ khụ! Bọn ta đã hiểu rồi, sau này nếu ngươi muốn đến đây cọ tinh hoa nhật nguyệt thì cứ đến thoải mái, nhưng không được phép lén lút như vậy nữa." Xem như Lê Chân đã đáp ứng nguyện vọng nho nhỏ của Tiểu Hải Đường.

"Cảm ơn! Ngươi tốt bụng như vậy, nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng." Tiểu Hải Đường vô cùng kích động nói lời cảm tạ, sau đó ôm cây tùng đi tìm một chỗ để cắm rễ trong thôn trang.

Lê Chân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hắn chỉ đáp ứng bé có thể đến đây cọ tinh hoa nhật nguyệt miễn phí. Sao bé lại hành động như vậy? Vậy mà còn có ý định sống luôn trong thôn trang của hắn?

Hồ Mao Mao thì cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là một thụ yêu, trong nhà nuôi nhiều Quỷ Phó như vậy, nhiều thêm hai gốc thụ yêu cũng không sao. Cả Tiểu Hải Đường và cây tùng kia, hơi thở trên người đều rất sạch sẽ, hẳn là chưa từng phạm qua sát giới, yêu tu như thế này dù có ở nhà bọn họ cũng không gây ra trở ngại gì. Hơn nữa, nếu bọn họ ở lại đây, có thể hỗ trợ trông nom thực vật trong thôn trang.

Tiểu Hải Đường tìm một chỗ có ánh nắng tốt nhất ở trong sân, dọn ra hai miếng gạch xanh trên mặt đất. Sau đó, bé cởi giày, hai cái chân nhỏ dẫm lên mặt đất, vài giây sau, cặp chân trắng nõn biến thành rễ cây, bọc lại rễ cây đáng thương của Tiểu Tùng, rễ cây chầm chậm uốn lượn, dung nhập vào lòng đất.

Chốc lát sau, trong sân nhiều thêm một gốc cây hải đường, bên cạnh là một gốc cây tùng nho nhỏ. Hải đường rõ ràng lớn hơn cây tùng một vòng, nhưng kỳ lạ là nó không che mất ánh nắng mặt trời chiếu xuống cây tùng.

Hồ Mao Mao chăm chú quan sát một hồi, phát hiện linh khí trên thân cây hải đường đang chậm rãi chuyển qua cho cây tùng, y sờ lên thân cây của Tiểu Hải Đường: "Ngươi như vậy là không được, nếu ngươi còn tiếp tục truyền linh khí cho nó, bản thân ngươi sẽ không thể sống được bao lâu."

Tiểu Hải Đường lung lay cành cây một chút, nửa ngày sau, mới có một âm thanh rầu rĩ truyền ra từ trong thân cây: "Nếu như Tiểu Tùng chết, ta cũng không cần tiếp tục sống nữa. Thật ra, lẽ ra ta đã chết từ lâu rồi, nếu không nhờ Tiểu Tùng, thì ta thật sự đã chết."

Hồ Mao Mao yên lặng vuốt ve thân cây hải đường, không nói gì nữa, sau đó mới rời đi.

Đối với việc trong sân đột nhiên mọc thêm một cây hải đường và một cây tùng, Hồ Mao Mao ra lệnh cho bầy tiểu hồ ly. Không có việc gì thì không được đến gần hai cái cây kia chơi đùa, không được leo lên, cũng không được ngắt một cành cây nào. Nếu không, cả năm sẽ không có gà ăn.

Hình phạt này khiến cho bầy tiểu hồ ly quả thật tránh xa hai cái cây kia như tránh rắn rết, sợ không cẩn thận chạm vào làm rớt một cành cây nào đó, sẽ phí mất một năm gà.

Sau ngày bắt được Tiểu Hải Đường, Lê Chân công bố với Tiểu Thạch Đầu một tin tức giống như sét đánh giữa trời quang, hắn muốn cho bé tiếp tục đến trường học tập. Còn Du Nhi, Lê Chân cảm thấy không cần cho bé học mấy cái điều lệ dành cho nữ nhân ở nơi này, mấy cái điều lệ ở nơi này chỉ dạy cho nữ nhân Tam Tòng Tứ Đức linh tinh gì đó, khiến cho Lê Chân cảm thấy rất không cần thiết.

Hắn biết cổ đại đối với nữ nhân rất hà khắc, Lê Chân càng không muốn để Du Nhi bị trói buộc giống như những nữ nhân kia, trở thành món đồ phải phụ thuộc vào nam nhân. Vấn đề dạy dỗ cho tiểu cô nương, hắn tạm thời giao cho Diệp Tố Nương, cùng với nữ tử lục y.

Lê Chân tìm trường học cho Tiểu Thạch Đầu không phải ở trong thành, mà là ở thôn Thủy cách mười dặm ngoại thành. Mỗi ngày, từ sáng sớm Tiểu Thạch Đầu sẽ cưỡi lừa ra cửa, đến chiều sẽ trở về. Lê Chân không định tìm thư đồng cho bé, hắn cho rằng việc này không cần thiết, Tiểu Thạch Đầu vẫn có năng lực tự chiếu cố cho bản thân.

Hai năm sau.

Hồ Thảo Nhi ngậm một chùm vải, xuyên qua sân trước chạy nhanh như bay. Diệp Tố Nương đang hái đu đủ, phát hiện Hồ Thảo Nhi chạy đến như lửa sắp thiêu đến mông, phóng một cái, nhảy vào cái rổ trống mà nàng đặt trên mặt đất. Lại nhảy qua một cái rổ khác đầy đu đủ, sau khi lấy từng quả đu đủ che thân thể lại, bé nằm yên trong rổ không nhúc nhích nữa.

Chốc lát sau, lại có thêm một tiểu hồ ly khác chạy tới, chính là Hồ Nhục Nhục, vừa thấy Diệp Tố Nương, bé lập tức kêu chi chi. Dù gì nàng cũng đã ở cùng với bầy tiểu hồ ly này hai năm, dù đám nhãi ranh này không biết nói tiếng người, nhưng từ tiếng kêu của bọn họ, nàng vẫn có thể hiểu được đại khái. Nàng liên hệ với việc tiểu hồ ly còn lại đang trốn trong rổ, vài giây sau, Diệp Tố Nương đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Đầu đuôi gây hoạ đều bắt nguồn từ cây vải của Lê Chân, loại cây này ở Lê gia không được trồng nhiều, bởi vì Lê Chân không thích loại quả này cho lắm. Lúc trước, hắn chỉ cho người mang về hai ba cây, mỗi năm kết trái sẽ đủ cho bọn họ ăn.

Chỉ là, bầy tiểu hồ ly thì lại vô cùng thích loại quả này, gần như toàn bộ cây ăn quả của Lê gia đều rất dồi dào linh khí, mỗi khi kết quả sẽ có độ ngọt rất cao. Lại nói đến ba cây vải, mỗi năm kết quả, đều cho ra những chùm vải có thể nói là cực phẩm, thơm ngọt nhiều nước, từng quả vải đều có kích thướt gần bằng một con gà con, vừa cho vào miệng sẽ có cảm giác ngọt ngào lan toả khắp khoang miệng.

Những loại trái cây khác tuy ăn cũng ngon, nhưng vì được trồng quá nhiều, gần như không hạn chế, nên không có gì quý giá. Chỉ riêng cây vải, trong vườn chỉ có ba cây, nếu chia cho từng người, số lượng nhất định sẽ không đủ đáp ứng. Mỗi lần đến mùa cây vải kết quả, bầy tiểu hồ ly sẽ bắt đầu tranh giành gay gắt, hôm nay ngươi trộm của ta một quả, ngày mai ta sẽ lấy của ngươi một chùm.

Xem tình hình ngày hôm nay, rõ ràng là Hồ Thảo Nhi đã chiếm tiện nghi, nhìn chùm vải kia, hẳn là của Hồ Nhục Nhục.

Diệp Tố Nương nhìn cặp mắt hoa đào đang hơi run trong rổ, biểu hiện này chắc chắn không phải là do Hồ Thảo Nhi sợ hãi, mà là bé đang ở trong rổ liều mạng ăn hết chùm vải mà mình trộm được. Mùi thơm của vải trong không khí càng ngày càng đậm, Hồ Nhục Nhục mất không bao lâu, cuối cùng cũng tìm được cái rổ kia. Vừa mở ra, phát hiện Hồ Thảo Nhi đã ăn đến mức trên mặt toàn là nước vải, còn ợ một cái, số lượng linh khí trong chùm vải này thật sự rất nhiều.

Hồ Nhục Nhục phẫn nộ, lập tức vung móng vuốt muốn cào mặt đối phương, Hồ Thảo Nhi linh hoạt nhảy ra ngoài, còn kêu lên vài tiếng, giống như đang cười nhạo Hồ Nhục Nhục.

Diệp Tố Nương thấy hai tiểu quỷ này lại sắp sửa đánh nhau, nàng vội vàng lấy quả đu đủ vừa cắt nhét vào móng vuốt của Hồ Nhục Nhục, ôn tồn nói: "Ăn cái này trước đi, lát nữa ta sẽ đi hỏi chủ nhân, ngài ấy không thích ăn vải, hẳn là còn dư một ít."

Đu đủ cũng rất thơm ngon, Hồ Nhục Nhục đành phải ủy khuất ôm đu đủ thơm ngọt ăn tạm. Sau đó, bé nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi đầu gặm một miếng đu đủ to, chi chi với Diệp Tố Nương vài tiếng, còn thân mật dùng đuôi cọ cọ cẳng chân của nàng.

Hồ Thảo Nhi cũng mặt dày chạy qua xin đu đủ ăn, Diệp Tố Nương hết cách, đành phải cắt thêm một trái đưa cho nó.

Hai tiểu hồ ly gặm đu đủ xong, gắt gao chạy theo sau mông Diệp Tố Nương, vừa giúp khiêng cái rổ, vừa giúp nhặt đu đủ.

"Diệp thẩm! Con cũng tới giúp người đây." Sau khi Du Nhi luyện xong những chữ cần viết trong hôm nay, bé muốn ra khỏi phòng thay đổi không khí một chút.

Tiết thanh minh năm trước, Lê Chân tình cờ nhặt được một dã quỷ ở bên ngoài về làm gia sư cho Du Nhi. Trước kia, dã quỷ đó là một cử nhân, bởi vì đắc tội người khác, nên bị đoạt mất công danh, trên đường về quê, trong lòng người nọ vô cùng hậm hực, sau khi lâm bệnh cấp tính một thời gian, là qua đời.

Hơn nữa, bởi vì vẫn luôn không cam lòng, nên hắn cũng không muốn đi đầu thai. Mỗi lần bắt gặp thí sinh nào ngủ trọ ở khách điếm, hắn sẽ hiện ra, đến gần người đó để nghe lén đối phương niệm kinh thư, xem đối phương làm văn. Sau đó, hắn còn để lại lời bình luận, nếu gặp được người nào bất tài bất kham, thỉnh thoảng hắn sẽ gõ đầu đối phương mấy cái. Kết quả, sau này trong khách điếm đó truyền ra tin đồn có quỷ ám.

Người thư sinh kia thấy hành động của mình làm ảnh hưởng đến sinh ý của lão bản khách điếm, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành rời khỏi khách điếm, lang thang khắp nơi. Tình cờ gặp được Tiểu Thạch Đầu đang vô cùng vất vả đọc sách, hắn lập tức tiến lên gõ lên đầu Tiểu Thạch Đầu vài cái, để cho bé thông suốt. Tuy nhiên, hắn lại bị Lê Chân tóm được.

Vừa nghe nói vị này chính là một thư sinh, hơn nữa còn thi đậu cử nhân. Lê Chân nghĩ ra một ý, quyết định giữ hắn lại dạy cho Du Nhi đọc sách, bầy tiểu hồ ly cũng đi theo học cách nhận mặt chữ. Ngay cả Đại Hoàng, con chó này vẫn luôn rất có hứng thú với việc học hành, ngày nào cũng chạy đến học ké, thật không biết nó đọc nhiều sách như vậy làm gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play