Editor: Aubrey.

Có điều, chuyện đến những tinh cầu đó chỉ là dự định thôi, bây giờ phải kiếm tiền trước. Sau khi Lê Chân thể hiện ra thực lực của mình, vài ngày sau, chính phủ tức tốc sắp xếp công việc cho bọn họ.

Đó là dùng tinh thần lực để trấn an những dị thú đã mở linh trí, Tháp Nhân Tinh không cho phép người bình thường chăn nuôi động vật hoang dã. Còn những dị thú cường đại được quân đội bắt từ các tinh cầu thực dân, sẽ được người trong quân đội nuôi dưỡng để chiến đấu. Bởi vì toàn là dị thú cường đại, người huấn luyện nhất định phải là các tinh anh hàng đầu trong quân đội.

Cũng giống như nhân loại, lăn lộn trên chiến trường lâu thường sẽ cần bác sỹ tâm lý giúp giải toả áp lực, điều chỉnh tâm lý. Dị thú cũng như vậy, ngày ngày ở trên chiến trường chém giết, đồng bạn tử vong, đồng loại đánh nhau, lúc nào cũng bị cái chết uy hiếp, đối với những dị thú có chỉ số thông minh cao, chúng cũng bị tổn thương tâm lý. Nhưng vì chúng không thể nói chuyện, nên không thể gọi bác sỹ tâm lý tới.

Quân đội phải có trách nhiệm chăm sóc sức khoẻ của dị thú, còn tâm lý của chúng, chỉ có thể nhờ đến sự giúp đỡ của các chiến sĩ tinh thần lực cấp cao. Nhưng phần lớn những người đó chỉ thích điều khiển cơ giáp, một số thì tham gia chế tạo cơ giáp, nghiên cứu y học, rất hiếm người tình nguyện đi giải toả áp lực cho dị thú.

Quân đoàn đấu thú được bồi dưỡng rất kỹ lưỡng, nghiêm túc huấn luyện, lương bổng khi chăm sóc dị thú có thể mua được mấy chiếc cơ giáp đời mới. Sức chiến đấu của dị thú trên chiến trường không thể khinh thường, không ít trận chiến trên đất bằng, nhờ bọn họ mà thắng. Không phải chính phủ chưa từng nghĩ tới cách tăng lương để dụ các chiến sĩ cấp cao tới, nhưng vì số lượng thưa thớt, tiền lương của các ngành khác cũng không thua kém ngành của bọn họ.

Hơn nữa, trị liệu bằng tinh thần lực khá nguy hiểm, những lúc dị thú lên cơn bạo động, tinh thần của người trị liệu sẽ rất dễ bị thương. Mức độ nguy hiểm cao, mức lương cũng không bằng các ngành sản xuất, nên không ai chịu làm. Hiện tại, nếu có dị thú bị chấn thương tâm lý, một là trực tiếp xuất ngũ, hai là dựa vào các chiến sĩ có cấp bậc bình thường để tạm thời trấn an bọn chúng. Dù sao, những dị thú này cũng là cộng sự của họ, không ít người dù biết mạo hiểm, cũng muốn trấn an dị thú của mình.

Sau khi người đàn ông kia báo cáo kết quả kiểm tra của hai người Lê Chân lên cấp trên, một người phụ trách trong quân đội lập tức nhận ra bọn họ chuẩn bị cung cấp thêm bác sỹ tâm lý cho dị thú. Chắc chắn hai người này không thể làm việc trong các phòng ban quan trọng, quân đoàn đấu thú là nơi thích hợp với bọn họ nhất, chẳng những không ảnh hưởng đến cơ mật của hành tinh này, mà còn có thể tận dụng năng lực của bọn họ. Không bao lâu sau, tân binh sẽ được đưa tới quân đội.

Lê Chân nghe lời mời của bọn họ, thân là một dị năng giả hệ tinh thần, dĩ nhiên anh biết trấn an tinh thần của sinh vật khác rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ tinh thần lực của anh đã sớm vượt qua cấp độ bình thường, trấn an tinh thần cho dị thú không thành vấn đề gì.

Không thành vấn đề thì không thành vấn đề, nhưng lương thì phải thương lượng lại một chút, Lê Chân báo giá cho người đến truyền tin. Trị liệu cho một con dị thú với giá một ngàn tháp, đây là mức lương trung bình một năm của người dân ở nơi này, bọn họ chỉ cần trị liệu nhiều một chút, là có thể chấm dứt toàn bộ nợ nần.

Anh không phải là một kẻ ngốc, những kiến thức cơ bản ở nơi này, anh đã nắm trong tay, nên tất nhiên cũng biết đoàn dị thú của quân đội có giá trị cỡ nào. Nếu có thể chữa khỏi tai họa ngầm cho chúng, mà chỉ trả một ngàn tháp một năm, chẳng phải quá keo kiệt sao? Dù gì, một con dị thú của quân đội cũng trị giá hàng chục vạn tháp, anh thả một ít tinh thần lực cho người truyền tin để đối phương trở về truyền đạt lại.

Người phụ trách bên quân đội nghe cái giá mới này, gân xanh trên trán kịch liệt giật giật. Cái giá này quá cắt cổ, một vạn tháp? Đây là lương một năm của một thiếu tá, nếu người này muốn mỗi lần trị liệu thu nhiều như vậy, vậy thì dứt khoát đối chất trực tiếp thôi.

“Không được, một ngàn quá thấp, loại trị liệu này rất nguy hiểm. Nếu dị thú bất ngờ lên cơn, tinh thần lực của tôi sẽ bị thương, trong khi tôi còn nợ chính phủ của các anh rất nhiều tiền.” Lê Chân không thèm quan tâm đến ánh mắt hung hăng của người kia.

“Nếu đã muốn tăng gấp đôi thì được thôi, các cậu còn nợ nhiều tiền như vậy, thì không cần lo bị cưỡng chế chấp hành nhiệm vụ. Nhưng đến lúc được tự do, thì tôi không bảo đảm.” Người kia uy hiếp.

Hồ Mao Mao đang gặm quất, dừng lại, thản nhiên nói: “Anh muốn chúng tôi tận tâm tận lực trị liệu cho đám dị thú đó, hay muốn chúng tôi đuổi chúng đi hết?”

Lê Chân mỉm cười nhìn người kia, dù sao bọn họ cũng không phải là người địa phương. Cho dù chính phủ không cung cấp việc làm, nói thật, anh cũng có cách khác để kiếm tiền.

Không nói đến cái khác, chỉ riêng khả năng sử dụng tinh thần lực của anh, cũng đủ cho anh và Hồ Mao Mao trả nợ. Tương lai bọn họ sẽ sống ở gần rừng, có thể tự lấy linh đan ăn, tuy thức ăn của Tháp Nhân Tinh không tồi, nhưng linh khí không nhiều. Anh dùng linh khí tẩm bổ lương thực, gieo trồng trong căn cứ của mình, chất lượng chắc chắn sẽ ngon hơn. Anh không sợ nếu ăn phải món lạ, người càng có tinh thần lực cao, thì có ăn bất cứ thứ gì cũng không sợ.

Trừ chuyện này ra, anh có thể nhờ Hoàng Hoả luyện vũ khí, kim loại ở nơi này rất rẻ, được Hoàng Hoả luyện thành tinh hoa, giá cả bán ra chắc chắn cao ngất ngưởng. Có điều, con gà kia ra điều kiện rất cao, không dễ gì sai sử nó, còn Bạch Hổ, anh cũng không dám triệu hồi nó, người ở đây đều có tinh thần lực cao, sẽ nhìn thấy nó.

Người đến thương lượng buồn bực nhìn hai tên ra giá quá tàn nhẫn này, nói: “Các cậu thật ép người quá đáng.”

Một vạn tháp quá cao, nhưng nếu bọn họ thật sự chữa khỏi cho dị thú, thật ra cũng sẽ được thưởng thêm tiền.

Không cần phải thay dị thú mới, các chiến sĩ là cộng sự với những dị thú đó cũng không cần bị điều qua chiến đội khác. Mỗi năm, quân đội phải cho hơn năm mươi dị thú cưỡng chế xuất ngũ, giết chết nhưng không gây đau đớn. Một số cộng sự của chúng, nhiều người không chấp nhận được kết quả này. Trong lòng bọn họ, chính phủ đang giết chiến hữu của mình, số lượng xuất ngũ mỗi năm cũng khá là nhiều.

“Là tại chính phủ của các anh.” Hồ Mao Mao nhún vai, vừa mới đến mà đã cho bọn họ nợ hơn một ngàn vạn, lách luật một cách khó khăn. Dù nợ đã được giảm bớt, nhưng vẫn có cái khác đắp vào, khiến cho nợ tăng lên. Bây giờ tóm được một cơ hội, nếu không hung hăng chỉnh bọn họ một chút, thì mình sẽ chịu thiệt tiếp.

“Bớt giá một chút đi, năm ngàn được không?” Người kia vẫn chưa từ bỏ ý định trả giá.

“Tôi muốn biết địa điểm công tác ở đâu, chúng tôi phải ở gần nơi phóng sinh tụi nó, không thể xa quá được.” Lê Chân chỉ vào đám trẻ nhà mình.

Người kia sáng mắt lên, quay đầu nhìn bầy hồ ly, một bầy lông xù, không có tính uy hiếp gì: “Nếu đồng ý với cái giá năm ngàn, tôi có thể xin cho các cậu được phép nuôi bọn chúng. Chỉ cần các cậu tận tâm làm việc cho quân đội, mỗi năm sẽ được cho phép nuôi động vật hoang dã, cái này không khác gì quyền được nuôi vĩnh viễn.”

Lê Chân cười gật đầu, anh chào giá một vạn tháp là để ra điều kiện với quân đội. Trị liệu cho dị thú, rất có khả năng là không phải ở đây, mà phải đến các tinh cầu thực dân. Mà bọn họ vốn là khách cư trú bất hợp pháp, không thể mang bầy hồ ly theo, người phụ trách này cũng thật là thông minh, đánh đúng vào điều kiện mà bọn họ cần nhất.

“Vậy năm ngàn đi.” Lê Chân đồng ý xong, người của quân đội lập tức gửi hai bản hợp đồng điện tử tới, Lê Chân và Hồ Mao Mao đọc hợp đồng, tất cả đồ dùng sinh hoạt của bọn họ ở tinh cầu thực dân sẽ do quân đội phụ trách. Lương một năm của mỗi người là năm ngàn tháp, nếu hoàn toàn chữa khỏi cho dị thú, mỗi con chữa khỏi sẽ được thưởng thêm năm ngàn. Thời hạn của hợp đồng là mười năm, nếu có vi phạm, sẽ bị phạt một trăm vạn tháp. Trong lúc bọn họ công tác, quân đội sẽ cung cấp sáu tờ giấy chứng nhận tạm thời cho phép nuôi động vật hoang dã.

Bản hợp đồng này xem ra cũng ổn thoả, không đến mười năm, có lẽ hồ ly nhỏ nhất nhà mình sẽ có thể hoá hình. Lê Chân và Hồ Mao Mao in một bàn tay lên hợp đồng, ký kết chính thức thành công.

“Chúng ta mau đến sao Kim thôi.” Người phụ trách nôn nóng nói, ký hợp đồng xong, anh lập tức đưa người đi. Đồ đạc của bọn họ đều ở trong túi Càn Khôn, không có hành lý, chỉ cần ôm theo bầy hồ ly lên phi thuyền là được.

Sao Kim là tinh cầu thực dân được Tháp Nhân Tinh khai phá gần đây nhất, trên tinh cầu có rất nhiều dị thú có sức chiến đấu cao. Vì còn phải tiếp tục khai phá, nên quân đội đã điều động thêm binh lực, lúc Lê Chân bọn họ đến, phát hiện quân đội đang cố khống chế một dị thú đang điên loạn.

Con dị thú này rất đẹp, cũng rất uy vũ, cao gần bảy mét, phần đầu khá giống động vật họ mèo ở địa cầu, lông trắng tinh, cánh dài gần mười mét. Độ cong của cơ thể hoàn mỹ, từng lớp lông óng ánh như đang che giấu những sợi sa tanh bên dưới, lấp lánh rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.

Có người mang vũ khí tới gõ vào đầu nó, nó rống lên, mặt đất bắt đầu rung chuyển, vô số bức tường bằng kim loại đang ngăn chặn nhanh chóng bay lên không trung, biến thành vô số mảnh kim loại. Mà lúc này, những kiến trúc kim loại ở xung quanh cũng ngo ngoe nhúc nhích.

“Nó là Bạch Sương, năng lực mạnh nhất là thao túng kim loại. Ôi trời! Mau ngăn nó lại!”

Lê Chân quay đầu nhìn người phụ trách, người phụ trách lập tức im lặng.

Sau khi được chứng kiến sức chiến đấu của dị thú, anh cảm thấy mình ra giá hơi thấp, nếu muốn khống chế con dị thú này, chắc chắn quân đội phải bỏ ra rất nhiều tiền. Có điều, chuyện tiền bạc để sau này rồi nói, còn bây giờ, phải trấn an gia hoả này trước đã.

Lê Chân lắc người một cái, xuyên qua đống kim loại, động tác của anh quá nhanh. Nhanh đến mức những người khác không kịp nhìn thấy, chỉ cảm nhận được có một cái bóng xẹt ngang qua.

“Vừa nãy là gì vậy?” Nhóm quân nhân ở gần đó nghị luận sôi nổi.

Người phụ trách khiếp sợ nhìn Lê Chân biến mất sau vô số mảnh kim loại, anh cho rằng người này chỉ có tinh thần lực cao thôi, mà không biết sức chiến đấu của người ta cũng ảo diệu như vậy. Dù gì anh cũng là cao thủ cấp năm, nhưng sau khi chứng kiến động tác của Lê Chân, anh chẳng thể bắt kịp tốc độ của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng.

Mà lúc này, Lê Chân đang sờ đầu Bạch Sương. Thật ra, anh có thể đứng ở bên ngoài để trấn an cho dị thú này, chỉ là không muốn quá khoa trương. Còn để có thể làm được như lúc nãy, không phải chỉ cần đạt tới cấp bảy, cấp tám là có thể làm được.

Hiện tại, tinh thần của Bạch Sương đang rất loạn, Lê Chân dùng tinh thần lực của mình bao lấy tinh thần lực của nó. Ban đầu, Bạch Sương còn giãy giụa, nhưng ngay sau đó, nó cảm giác như có thứ gì đó đang an ủi linh hồn của mình, cảm giác rất thoải mái, Bạch Sương dần dần mê mang, không còn bạo động nữa.

Người phụ trách thấy những mảnh kim loại xung quanh Bạch Sương dần dần rơi xuống đất, mà dị thú xinh đẹp vốn đang điên loạn, bây giờ giống như một con mèo lớn được người vuốt lông. Nó híp mắt lại, xem ra rất thoải mái, cảm giác giống y như hồi nhỏ được mẹ ôm vào lòng.

Lê Chân trấn an dị thú xong, tuy sức chiến đấu của các dị thú rất cường đại, nhưng tinh thần lực thì không cao, không vượt qua cấp ba, như con này chỉ khoảng cấp hai thôi. Đối với công việc trấn an tinh thần này, anh không cảm thấy có gì khó khăn.

Hiện tại, sau khi Bạch Sương được trấn an thì không khác gì một con mèo, liên tục đưa đầu cọ lên lòng bàn tay của Lê Chân, mà không quan tâm đầu của mình to hơn bàn tay của anh đến cỡ nào. Anh đang định đi, chợt bị nó kéo áo lại, anh quay đầu nhìn qua, bắt gặp một cặp mắt màu hổ phách tràn ngập sự ỷ lại đang nhìn mình.

“Được rồi, sau này ta sẽ là bác sỹ tâm lý của ngươi, muốn gặp ta lúc nào cũng được.” Lê Chân vuốt lông nó.

Hồ Mao Mao đi tới, Bạch Sương lặng lẽ rụt người lại, nó cảm nhận được hơi thở cường đại của con thú này. Trong mắt một dị thú, Hồ Mao Mao là một con thú hình người, thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Lê Chân nhận ra Bạch Sương đang sợ hãi, anh cười nói: “Sau này, cậu ấy cũng sẽ là bác sỹ tâm lý của ngươi, không cần sợ.”

Bạch Sương gật đầu, luyến tiếc nhích từng bước đi theo quản lý dị thú trở về.

Người phụ trách kích động đi tới: “Cảm ơn các cậu, các cậu không chỉ trấn áp trận hỗn loạn vừa rồi, mà còn cứu được con dị thú kia.”

“Không cần cảm ơn, năm ngàn tháp. Cảm ơn, hân hạnh được giúp đỡ.” Lê Chân cười tủm tỉm, đưa cho người phụ trách thiết bị giữ tiền cá nhân của Tháp Nhân Tinh.

Người phụ trách trừng mắt nhìn tên đói tiền này hơn nửa ngày, chuyển cho Lê Chân năm ngàn tháp. Tiền vừa được chuyển qua, lập tức bị chính phủ trừ đi, tiền nợ của anh được trừ bớt năm ngàn tháp.

Lê Chân thở dài: “Ta khát tiền như vậy, là tại chính phủ của các anh ép.”

Người phụ trách không nói gì, chỉ dẫn bọn họ đến nơi ở mới. Mà lúc này, tin tức đã tìm được hai bác sỹ tâm lý cho dị thú đã lan truyền trong quân đoàn đấu thú. Nghe nói tinh thần lực của bọn họ cực cao, không đến mười phút là đã trấn an được Bạch Sương đang điên loạn. Với tình trạng của Bạch Sương, người trong quân đoàn đấu thú đều biết. Dị thú mỹ lệ cường đại ấy bị rối loạn tinh thần, thậm chí còn không nhận ra cộng sự của mình, tính công kích rất lớn, bọn họ đã chuẩn bị đưa nó đi giết, vậy mà nó lại được chữa hết.

Khi bọn họ gặp lại Bạch Sương với tinh thần sáng láng, không còn một chút di chứng nào, vô số binh lính trong quân đoàn đấu thú kích động hẳn lên. Nếu không vì người kia chỉ có khả năng chữa bệnh, e là bọn họ sẽ tôn hai người Lê Chân lên ngay lập tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play