“Không, để ta đi, nàng
đã phải gánh những trách nhiệm này rất lâu rồi. Xã giao lui tới này đó
vốn là việc ta nên làm.” Mai Văn Tuấn quả quyết đánh gãy lời của nàng,
thế nhưng dưới chân vẫn không động đậy, ánh mắt vẫn thật sâu nhìn nàng.
Tô Tư Ngưng chưa bao giờ từng thấp thỏm lo âu như vậy, trong ánh mắt thân
thiết đó nàng muốn chạy trối chết, lại không làm sao cử động được.
Sau đó, Mai Văn Tuấn rốt cục xoay người, đi về phía tiền viện.
Tô Tư Ngưng lúc này mới buông lỏng, hai chân mềm nhũn, rốt cuộc chống đỡ
không được thân mình, đành ngồi dựa vào lan can phía trên, cúi đầu nhìn
xuống dưới chân, kinh ngạc ngẩn người.
Nhưng tiếng bước chân vốn đi xa bỗng nhiên tiến lại gần.
Nàng run nhè nhẹ đứng lên, không rõ giờ khắc này mình kích động là vì cái gì.
Một cái bóng đen chụp xuống, sau đó toàn thân nàng cảm thấy ấm áp.
Tô Tư Ngưng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn tấm áo choàng bỗng nhiên được khoác lên người mình.
“Bên ngoài lạnh lẽo, nếu nàng thích ngồi ở trong hoa viên thì phải nhớ mặc
thêm nhiều xiêm y hơn.” Mai Văn Tuấn thản nhiên nói xong, sau đó quay
đầu đi ra.
Với khoảng cách vài chục bước chân thì nếu muốn chỉ cần chớp mắt là tới nhưng nếu thờ ơ thì lại vô cùng xa vời.
Hắn bước đi rất nhanh, cũng không có quay đầu; Nàng kinh ngạc đứng đó, cũng không gọi hắn lại. Giờ khắc này, nàng cùng hắn đều tinh tường cảm giác
được, có điều gì đó tốt đẹp cứ như vậy trượt đi nhưng lại không còn lực
cũng chẳng còn tâm tình mà đi giữ lại.
Thẳng đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở ngoài cửa hoa viên, Tô Tư Ngưng mới chậm rãi nắm thật
chặt áo choàng phủ trên người nàng.
Áo choàng còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn, nhưng là, vì sao trái tim này vẫn lạnh lẽo như thế?
Yến hội kết thúc, khách khứa ra về hết. Ngày hôm nay Mai gia trên dưới đều mệt mỏi một ngày cũng chưa được nghỉ ngơi.
Vợ chồng Mai thị gọi con trai, con dâu và Liễu Tương Nhi đến trước mặt để dặn dò công việc.
“Văn Tuấn, nay con chết đi lại sống lại, còn cùng Liễu cô nương trở về, làm
kinh động đến họ hàng xa gần, khiến cho cả thành xôn xao, thì cũng nên
cấp cho Liễu cô nương một danh phận chính thức. Con cùng Tư Ngưng thương lượng một chút, chọn lấy ngày tốt rồi làm nghi thức nạp thiếp, từ nay
về sau mọi người đều là người một nhà. Mọi việc đều phải tuân thủ lễ
pháp, làm việc không được để người ta chỉ trỏ, chê cười.”
Mai Văn Tuấn nghe vậy thì không vui, chần chờ một chút, không có lên tiếng trả lời.
Liễu Tương Nhi cúi đầu, một lời cũng không nói.
Mai phu nhân khẽ nhíu mày, “Văn Tuấn!”
Mai Văn Tuấn xoay mặt nhìn nhìn khuôn mặt không buồn không vui của Tư
Ngưng, ngực bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, khẽ cắn môi, rốt cục nói: “Cha mẹ, con cũng biết việc phải có trước sau, thê thiếp có thứ tự. Tư Ngưng là thê tử con cưới hỏi đàng hoàng, nhưng Tương Nhi cũng đối với con
tình thâm nghĩa trọng, con thực không đành lòng để nàng phải mang danh
làm thiếp.”
Liễu Tương Nhi càng cúi thấp đầu, Tô Tư Ngưng thì
toàn thân run lên, có chút khiếp sợ nhìn về phía Mai Văn Tuấn. Mai phu
nhân trợn mắt há hốc mồm, mà Mai lão gia thì giận ra mặt, đứng lên.
“Ngươi làm sao lại dám nói ra lời như vậy, ngươi muốn hưu thê thú người khác
sao? Tư Ngưng đã phạm điều gì trong thất điều mà ngươi lại có thể đối xử với nàng như thế? Chúng ta làm cha mẹ vì đứa con bất hiếu như ngươi mà khóc đến nước mắt đều cạn, may có Tư Ngưng cố nén thương tâm ở bên an
ủi, hỏi han. Chúng ta không màng ăn uống thì nàng cũng không ăn uống,
một mực chờ chúng ta ăn cơm nàng mới ăn một chút; Chúng ta vì ngưoi ưu
tư thành bệnh, nàng ở trước giường, ngày đêm chăm sóc, không ngủ không
nghỉ, cho đến khi chúng ta lành bệnh thì nàng lại vì mệt mỏi mà sinh
bệnh. Thân sinh nữ nhi cũng không hiếu kính được như nàng. Nay ngươi vừa về thì muốn lấy oán trả ơn sao?”
Mai phu nhân mặt đều lạnh đi nói, “Liễu cô nương, đây là chủ ý của ngươi sao?”
Liễu Tương Nhi run nhè nhẹ đứng lên, Mai Văn Tuấn vội nói: “Việc này cùng
Tương Nhi không có liên quan, tất cả đều là chủ ý của con, mà con cũng
không có ý muốn hưu thê, mà chỉ hy vọng có thể lập Tương Nhi là bình
thê, không phân lớn nhỏ, đích thứ.”
Mai lão gia cả giận nói: “Tư
Ngưng luôn luôn hiếu đạo hiền lương, cũng không có chỗ nào không phải,
thế mà ngươi lại làm chuyện có lỗi với nàng. Nay ngươi còn muốn lập một
cái bình thê, vậy thì nguyên phối chính thất như nàng tính là cái gì?
Ngươi thấy mẫu tộc của nàng suy tàn thì liền khi dễ nàng sao? Mai gia
chúng ta đều là người phúc hậu, không thể làm chuyện vô lương tâm như
vậy được.”
Tô Tư Ngưng có chút giật mình ngạc nhiên với những gì đang diễn ra trước mắt, thật không biết nên giận hay nên bi thương.
Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kỳ dị của thê tử, Mai Văn Tuấn vẫn cắn răng, không đành lòng quay lại nhìn thẳng vào dung nhan của nàng sau khi bị
trượng phu của mình phản bội. Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, trắng
bệch hơn.
“Không cần nói nữa, Mai gia mặc dù không phải nhà giàu
danh giá nhưng cũng là thi lễ gia truyền, việc vô lý bực này, nhất quyết không thể.” Mai phu nhân trảm đinh tiệt thiết nói.
Mai Văn Tuấn
lộ vẻ sầu thảm cười cười, đúng vậy, thi lễ gia truyền, dòng dõi quan
lại. Trong gia tộc như vậy, đích thứ có phân chia, giống như đã định ở
sách trời rồi. Thiếp thất không có tư cách cùng người nhà ngồi cùng một
chỗ ăn cơm, lúc cả nhà dùng cơm, nàng chỉ có thể đứng hầu ở bên cạnh như hạ nhân. Thiếp thất ở trước mặt thê tử chính thất phải tự xưng là nô
tỳ, ngày lễ ngày tết, phải quỳ xuống dập đầu, không thể chậm trễ. Thiếp
thất cả đời không thể mặc đồ màu đỏ, cho dù là ngày thành thân thì cũng
không được vì đó là màu sắc mà chỉ có chính thê mới được dùng. Thiếp
thất sinh con thì cũng không được con gọi là nương, mẫu thân duy nhất
của đứa nhỏ chỉ có thê tử chính thất, mà thiếp thất vĩnh viễn chỉ được
cốt nhục của mình gọi là di nương.
Đường đường là đấng nam nhi,
phàm là một người có lương tâm, biết thương tiếc thì sẽ không để nữ nhân bên người mình phải lưu lạc đến nước đó a.
Hắn quỳ xuống, thật
sâu dập đầu, “Cha, nương, thứ cho con bất hiếu, không thể làm phụ lòng
người. Nếu cha mẹ kiên trì không chịu, thì con chỉ còn cách an trí Tương Nhi ở gia nghiệp bên ngoài, từ nay về sau đi lại hai đầu. Đương nhiên
như vậy thời gian con hầu hạ cha mẹ cũng ít đi, cầu cha mẹ tha thứ cho
con.”
Mai lão gia tức giận đến xanh mặt, một tiếng thật to hô lên: “Lấy gia pháp đến, ta muốn đánh chết tên súc sinh này.”
Liễu Tương Nhi vừa nghe đến hai chữ gia pháp thì lập tức mặt không có chút
máu, “Bùm” một tiếng quỳ xuống, liên tục dập đầu, “Lão gia, phu nhân,
tất cả đều là Tương Nhi không phải, cầu mọi người đừng trách cứ tướng
công, Tương Nhi nguyện ý làm thiếp, Tương Nhi nguyện ý khuyên giải tướng công.” Nàng bối rối nói xong, liền đến trước mặt Tô Tư Ngưng liên thanh nói, “Tương Nhi nguyện cả đời này phụng dưỡng tỷ tỷ, cầu tỷ tỷ cầu tình giúp tướng công.”
Mai Văn Tuấn đau lòng như bị kim đâm, kêu một tiếng: “Tương Nhi.”
Liễu Tương Nhi lại giống như không nghe thấy, nàng bị hai chữ gia pháp làm
cho sợ hãi, lôi kéo Tô Tư Ngưng không buông tay, nước mắt chảy dài, trên trán vì vừa rồi dập đầu mà đỏ bừng một mảng, nàng lại giống như hoàn
toàn không có cảm giác, chỉ liên tục cầu xin: “Tỷ tỷ……”
Tô Tư
Ngưng kinh ngạc nhìn này nữ tử xinh đẹp này lệ rơi đầy mặt, quỳ gối
trước mặt mình cầu khẩn không dứt. Giai nhân như vậy, sao lại đến nông
nỗi này.
“Tỷ tỷ, ta nguyện ý làm thiếp, lão gia, phu nhân, Tương Nhi nguyện ý làm thiếp.”
Tiếng khóc cầu kia làm cho Tô Tư Ngưng thấy một trận thương tâm, nữ tử bạc
mệnh chỉ phải chịu cam nguyện làm thiếp. Hóa ra Tô Tư Ngưng nàng có nỗi
khổ của mình, mà Liễu Tương Nhi cũng có nỗi đau của nàng, quả nhiên nữ
nhân trong thiên hạ đều bạc mệnh, thôi, thôi, nữ nhân làm sao lại phải
làm khó nhau chứ.
Mắt thấy Mai lão gia đã cầm lấy gia pháp định
đánh Mai Văn Tuấn, liễu Tương Nhi hét lên một tiếng, liều lĩnh nhào qua, muốn che chở cho Mai Văn Tuấn. Tô Tư Ngưng cũng tiến lên ngăn lại, nàng quỳ xuống phía trước Mai Văn Tuấn nói, “Cha thủ hạ lưu tình.”
Mai lão gia làm sao có thể tàn nhẫn đánh nàng, vội vàng lui tay, “Tư ngưng, ngươi xưa nay hiền đức rộng lượng, nhưng cũng không cần cầu tình cho
tên súc sinh này, để ta phải giáo huấn hắn thật tốt, để hắn từ nay đối
đãi với ngươi thật tốt.”
“Tướng công tử chết đi sống lại, có thể
từ quỷ môn quan về đoàn tụ với chúng ta, đây vốn là việc đáng mừng. Cha
mẹ sao phải khổ sở cho con dâu mà làm hại thân mình? Nói gì đi nữa, Liễu cô nương cũng có công cứu tướng công một mạng, là đại ân nhân của nhà
chúng ta, đừng nói là bình thê, kể cả nhường lại vị trí chính thất để
con dâu hầu hạ, phụng dưỡng nàng ấy cả đời cũng là đương nhiên a.”
“Cái gì ân nhân, nữ nhân này……” Mai lão gia chỉ ngón tay vào Liễu Tương Nhi, đang muốn nói cái gì thì bị Mai phu nhân ở phía sau kéo mạnh một cái,
tức khắc tỉnh ngộ, vội sửa lời, “Lễ pháp giữa vợ chồng đã định rõ, kể cả có là ân tình lớn đến đâu thì cũng không thể sửa đổi.” Ông vừa giận vừa trừng mắt nhìn Mai Văn Tuấn, “Ngươi không muốn có lỗi với Tương Nhi,
vậy ngươi tự vấn lương tâm mình xem, ngươi chẳng nhẽ không làm Tô Tư
Ngưng thất vọng sao?”
Mai Văn Tuấn toàn thân run lên, ngực lại
không hiểu sao thấy đau xót, trong lúc nhất thời, nhưng lại không mở
miệng ra được. Kìm lòng không đậu nhìn về phía Tô Tư Ngưng, lại chấn
động trong lòng, không sao dời mắt đi được. Đôi mắt nàng sáng như nước,
ánh mắt bình thản, thần sắc ôn nhu, tuyệt không có nửa điểm phẫn nộ bi
oán. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy trong lòng một mảnh mờ mịt.
Tô Tư Ngưng cũng không nhìn hắn, chỉ một mực khuyên nhủ: “Con dâu biết cha mẹ là vì con dâu một năm này có công cũng có khổ nên toàn tâm toàn ý
bảo vệ con. Nhưng làm thê tử phải nghĩ cho trượng phu, làm cho trượng
phu cao hứng mới là cách bảo vệ con dâu tốt nhất a.”
Mai phu nhân ở một bên thấp giọng thầm oán: “Tư ngưng, ngươi quá hiền.” Lại trừng mắt nhìn Mai Văn Tuấn, “Nhìn phu nhân mình như vậy, ngươi không
hổ thẹn sao?”
Thần sắc của Mai Văn Tuấn không biết là vui hay buồn, ánh mắt nhìn Tô Tư Ngưng vẫn không thể dời ra được.
Tô Tư Ngưng lại hồn nhiên không phát hiện ra, chỉ tiếp tục khuyên nhủ:
“Nhị lão có thêm con dâu hầu hạ không tốt sao? Nhị lão đã trải qua một
lần nỗi đau mất con, nay lại để tướng công lập ngoại thất bên ngoài để
nhị lão phải thương tâm thêm lần nữa sao?”
Vợ chồng Mai thị vừa
nghe đến thì trong lòng cũng cả kinh. Nghĩ đến nước mắt một năm qua vì
thương tâm thì đúng là không dám ngoan tuyệt nói gì nữa. Hai người nhìn
nhau, trên mặt đều lộ ra ý chua sót.
Mai lão gia thở dài một tiếng cất lời, “Tư ngưng, con đứng lên trước đi.”
Tô Tư ngưng thấy ông đã có vẻ mềm lòng, tự nhiên cấp cho ông bậc thang để
đi xuống, vì vậy nàng vẫn quỳ đó bất động, “Cha mẹ không đáp ứng, con
dâu không dám đứng lên.”
Mai lão gia ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu
được con dâu vì chính mình thể diện suy nghĩ khổ tâm, trong lòng đau
xót, “Thôi, các ngươi đều lớn rồi, muốn làm cái gì thì làm đi, chúng ta
già cả, đành mặc kệ.” Nói xong phất phất tay, cũng không nói gì nữa mà
cùng Mai phu nhân xoay người đi ra khỏi phòng.
Tô Tư Ngưng thế
này mới bình thản đứng dậy, “Tướng công, Liễu muội muội bị kinh hách,
chàng cố gắng an ủi nàng, hôm nay đã muộn rồi, ngày mai chúng ta lại
thương lượng phải làm sao để xử lý việc vui.” Nàng một cái liếc mắt cùng không thèm nhìn hắn mà đi thẳng.
Mai Văn Tuấn kinh ngạc quỳ ở
đó, trong lúc nhất thời không thể lý giải được hết những chuyện vừa xảy
ra. Vốn hắn đã chuẩn bị phải chịu một trận gia pháp, cũng chuẩn bị tốt
để đau khổ đấu tranh, như thế nào chỉ chớp mắt, hết thảy đều đã đúng
theo tâm nguyện? Nhưng vì sao hắn vẫn thấy trong lồng ngực buồn bực đến
không thở nổi?
Ai có thể nghĩ đến thê tử của hắn nhưng lại trợ
giúp hắn thú bình thê, nhưng hình ảnh của nàng dâu hiều đức đi xa, lại
kiên quyết như vậy, làm cho tâm hắn đột nhiên run lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT