Đêm thật sâu, ánh nến
cũng đèn lồng đỏ tươi phủ kín cả đình viện, đem mọi thứ chiếu sáng như
ban ngày. Vô số đèn lồng, vô số đoạn màu, vô số chữ hỉ đỏ thẫm toát ra
một mảnh không khí vui mừng. Trong đình viện, tiệc đang tưng bừng, cơ hồ toàn bộ quan lại trong tòa thành nhỏ này đều tề tựu lại đây.
Thanh Hà Tô Thị là gia tộc quan lại nhiều đời, từ lúc lập gia tới giờ đã có
ba vị Thị Lang, hai người làm đến Thượng Thư, còn có bốn vị quan lớn ở
biên giới, còn có một vị tiểu thư được phong là công chúa và đi hòa thân với dị quốc. Ai có thể dự đoán được một vị võ quan nho nhỏ ở thành phía nam, là đệ tử hàn môn nhưng lại có thể lấy được Tô gia tiểu thư chứ?
Mối hôn sự này cơ hồ làm chấn động ca tòa thành nhỏ, mà hầu như toàn bộ
những người có uy tín và danh dự trong thành đều đến dự tiệc và chúc
mừng.
Mai lão gia và Mai phu nhân bị vây trong một đám khách quý, sắp ứng phó không nổi.
“Mai huynh thật có phúc nha, lệnh lang cưới được danh môn khuê tú như vậy thì tương lai tiền đồ không thể coi thường được.”
“Mai thế huynh tuổi trẻ anh tuấn, chiến công hiển hách, cũng khó trách Tô
đại nhân lại có vài phần nể trọng, đem viên minh châu trong tộc gả đến
đây.”
Mai gia nhị lão, mừng rỡ đến miệng đều không khép lại được, liên tục kính rựou khách nhân.
Những người trẻ tuổi khác thì đem chú rể vây quanh giọt nước không lọt, không ngừng kính rượu.
Không ngừng có người liên tục tiến đến đây, miệng đầy mùi rượu, lớn tiếng
nói: “Mai lão huynh, từ nay về sau, huynh là con rể Tô gia rồi, chắc
chắn sẽ thăng chức rất nhanh, sau này thăng quan phát tài thì đừng quên
đề bạt các huynh đệ a.”
Mai Văn Tuấn có được may mắn quá lớn
khiến nhiều người ghen tị, hâm mộ, thậm chí thản nhiên buông lời ác ý.
Hắn chỉ khẽ mỉm cười, nhợt nhạt hướng mỗi người nâng chén. Hôm nay là
ngày vui của hắn nhưng ánh mắt lại không buồn không vui, có điều cử chỉ
vẫn chu đáo, ứng đối khéo léo, người khác chúc rượu, uống say, nói
chuyện hồ nháo nhưng hắn vẫn không thất lễ.
So sánh với tiền viện đang ồn ào sôi trào, thì tân phòng ở hậu viện lại là một mảnh im lặng.
Tân nương Tô Tư Ngưng mặc hỷ phục đỏ thẫm ngồi ở trên giường cưới im
lặng chờ đợi. Nha hoàn Ngưng Hương bên người nàng đang đứng đứng ngồi
ngồi sốt ruột, thỉnh thoảng lại mở cửa sổ hướng về tiền viện nhìn xung
quanh.
“Đã trễ thế này, cô gia như thế nào còn chưa tới a? Tiệc
rượu bên ngoài chỉ là xã giao, nhưng còn đêm động phòng hoa chúc này mới quan trọng, sao lại không thèm để ý gì tới tân nương vậy?”
Nàng ở nơi này gấp đến độ xoa tay dậm chân, Tô Tư Ngưng chỉ cảm thấy buồn
cười, “Ngưng Hương, đợi một chút, đừng sốt ruột, ta còn không gấp thì em gấp cái gì?”
Ngưng Hương chán nản nói: “Tiểu thư là tài nữ, đọc
nhiều sách cho nên tính tình tốt, tu dưỡng cũng tốt, em chỉ là một tiểu
nha hoàn, nếu có gấp gáp thì cũng làm sao chứ? Cô gia cũng thật là,
những người này thường ngày cũng không thấy quen mặt nhưng nghe cô gia
thú tiểu thư khuê các là tiểu thư thì đều chạy tới góp vui. Thế mà cô
gia cũng ở lì ngoài đó giúp vui, uống rượu xã giao, cũng không tới gặp
tiểu thư, ta thấy cô gia cũng không phải người săn sóc, chưa chắc đã đem Thanh Hà Tô Thị để vào mắt đâu.”
Tô Tư Ngưng cười nhẹ, cũng không nói chuyện.
Ngưng Hương nói xong lại thấy chính mình nhiều lời, liền nói: “Tiểu thư, lúc
hai người bái đường, em có cẩn thận quan sát cô gia, bộ dạng a, đúng như các vị anh hùng tướng quân trong thuyết thư, miễn bàn có bao nhiêu anh
thần tuấn lãng, không biết cỡ nào xứng đôi với tiểu thư a. Em còn nghe
nói cô gia đúng là một anh hùng thực thụ, ở trong quân, lập công vô số.
Tiểu thư văn tài xuất chúng, cô gia võ nghệ hơn người, hai người một văn một võ, trai tài gái sắc, tương lai nhất định sẽ có cuộc sống thần
tiên. Em thấy, cho dù cô gia không xuất thân thư hương thế gia, danh gia vọng tộc nhưng cũng không phải hạng tầm thường.”
Dung nhan xinh
đẹp dưới lớp khăn hồng khẽ tràn ra mỉm cười. Người bên ngoài đều kinh
ngạc việc một võ quan xuất thân hàn môn có thể lấy được tiểu thư của
danh môn đại tộc, nhưng có ai biết, nàng thấy vô cùng may mắn có thể gả
cho lang quân như thế.
Nàng tuy là Tô gia đích tiểu thư nhưng cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã được thúc thúc ruột, cũng là tộc trưởng của Tô
thị nuôi nấng lớn lên.
Tô đại nhân chính mình cũng có rất nhiều
thê, thiếp, lại nhiều việc nên làm gì có tâm tư để ý đến đứa con gái của huynh trưởng đã mất, ông ta chỉ cho nàng thân phận tiểu thư trong nhà,
phân cho cái viện, đưa vài nha hoàn rồi hàng tháng phát tiền tiêu vặt
thôi.
Mấy năm nay, nàng ở trong Tô thị thân cô thế cô mà trưởng
thành, nhìn hết những tranh giành, đấu đá của các huynh, muội, tỉ, đệ và các di nương, cùng thẩm thẩm. Nàng đã thấy đủ loại thủ đoạn ti bỉ, hắc
ám đáng khinh, bạc tình ở trong đó.
Một đứa bé gái mồ côi cha mẹ
không được ai quan tâm, tất phải nhận hết coi thường. Trong nhà, chỉ cần là nha hoàn hơi có thể diện cũng không thèm để nàng vào mắt, cuộc sống
còn chẳng khoái hoạt bằng hàn môn nữ tử.
Cả nhà chỉ có đường tỷ
Tô Phượng Nghi cùng nàng là tương đối hiểu nhau. Hai nữ tử trong hoàn
cảnh mọi người lục đục đấu đá, lòng người khó lường đó thường lui đến
chỗ không người, đọc sách, trải qua tịch mịch, vượt qua năm tháng không
tranh giành.
Làm thế tộc tiểu thư, vận mệnh chưa bao giờ có thể
tự làm chủ. Nàng ở trong nhà tù đẹp đẽ, quý giá mà lạnh lẽo đáng sợ đó
lớn lên, sau đó lại gả đến mộ cái nhà tù đẹp đẽ, quý giá nhưng lạnh lẽo
và đáng sợ khác, đối mặt cùng với tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta
gạt.
Trượng phu tương lai của nàng cũng sẽ giống nam tử Tô gia,
cậy thế hiếp đáp người khác, trêu nam ghẹo nữ, không có đạo đức, ti
tiện, âm ác sao? Thê thiếp của trượng phu tương lai của nàng cũng sẽ
giống nữ quyến của Tô gia tranh giành, đáu đá, đem mọi thủ đoạn đều dùng sao? Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó đều khiến người ta cảm thấy toàn thân
lạnh lẽo, trong lòng từng đợt hàn ý dâng lên.
Thật không ngờ là,
thúc phụ đối với hôn sự của nàng, căn bản không muốn phí tâm tư. Ngẫu
nhiên nghe nói có một người tên là Mai Văn Tuấn, là một võ quan xuất sắc thì liền định ra việc hôn nhân này.
Mà nàng đối mặt với an bài
đó, không có thất vọng, chỉ có vui mừng. Nàng không cầu vinh hoa phú
quý, chỉ nguyện một người một lòng, thật tình đối đãi. Nàng không màng
danh môn đại phiệt mà chỉ cầu một tia ôn nhu và quan tâm.
“Cô gia đến đây, cô gia đến đây.” Giọng nói vui mừng của Ngưng Hương đánh gẫy
trầm tư của Tô Tư Ngưng. Nàng chấn động toàn thân, chợt siết chặt góc
tay áo.
Ngưng Hương hoan vui mừng hỉ từ cửa sổ đi tới bên này,
“Em thấy cô gia đang hướng tân phòng đi tới, chắc là khách khứa đã về
hết rồi.”
Tô Ngưng Tư bỗng nhiên cảm thấy chính mình không thể hô hấp, tim đập nhanh đến lợi hại.
Tiếng nhạc ồn ào từ tiền viện như truyền đến từ thế giới xa xôi nào đó, lỗ
tai cố gắng nắm giữ lấy tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Hắn đến đây, hắn đến đây. Lòng bàn tay nàng đổ đầy mồ hôi.
Nghe nói hắn là nam nhân anh tuấn, nghe nói hắn còn trẻ mà chí lớn, võ nghệ
xuất chúng, nghe nói hắn anh tuấn cao lớn, tính tình sang sảng, nghe nói hắn đối xử với người ngoài thân thiết, kính trọng, hiếu thuận với phụ
mẫu, nghe nói hắn……
Tiếng bước chân kia rõ ràng thanh thoát, làm cho tim Tô Tư Ngưng bất giác đập theo tiếng bước chân đó.
Hắn sắp vào rồi. Hắn sẽ mở khăn trùm đầu của nàng dưới ánh nến đỏ, ai nha,
mình hôm nay ngồi lâu như vậy không biết quần áo có chỉnh tề? Người bên
ngoài thường khen mình xinh đẹp, không biết hắn nhìn mình có thích
không?
Trong lòng là khe khẽ vui sướng, thật sâu không yên.
Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa, Tô Tư Ngưng khẩn trương toàn thân đều cứng lại.
Hắn sẽ đẩy cửa vào, lúc đó mình nên làm cái gì? Mình nên nói gì với hắn?
Nàng chỉ cảm thấy cả mặt hồng thấu lên giống như bị thiêu đốt, cổ họng nghẹn lại, giống như không biết làm thế nào để phát ra tiếng.
Tiếng cửa bị mở ra đã vang đến bên tai nàng, tựa như sét đánh vang lên, nàng cơ hồ muốn đứng lên.
Nhưng mà sau đó có một giọng nói so với sét đánh còn nhanh hơn nhanh chóng vang đến đây.
“Hải cương (biên giới trên biển) có chiến sự, Mai Văn Tuấn tiếp quân lệnh.”
Tô Tư Ngưng ngẩn ra, sau đó tinh tường nghe được, tiếng bước chân lại vang lên, lúc này là đi xa.
Một lòng đột nhiên chìm xuống, Tô Tư Ngưng chỉ cảm thấy tay chân một mảnh lạnh lẽo.
“Đây là có chuyện gì? Tiểu thư, này, này……” Ngưng Hương bối rối kêu lên.
Tô Tư Ngưng bỗng nhiên từ trên giường đứng lên, nàng không còn giữ phong
độ khí phái tiểu thư khuê các nữa, nàng kéo găn trùm đầu, lao thẳng ra
cửa.
Ngoài cửa, dưới bầu trời đầy sao và ánh trăng, một dáng người cao lớn đang ở phía xa.
“Tướng công.” Một tiếng gọi này khiến cảm xúc trong lòng nàng trăm xoay ngàn
chuyển, đáng lẽ phải mang theo vô tận ngọt ngào, hy vọng, chờ mong…… Thế mà lúc này lại tràn ngập bi ai, cầu xin.
Người nọ dừng bước, nhưng cũng không quay đầu.
Thân hình cao lớn vĩ ngạn, thật sâu trong bóng đêm, giống như trên lưng đang đeo gánh nặng ngàn cân, nói “Quân tình khẩn cấp, quân lệnh như núi, thứ ta không thể không đi, thỉnh……” Hắn ngừng lại một chút, giống như có
chút không quen nói, “Thỉnh nương tử an tâm ở nhà phụng dưỡng cha mẹ,
chờ……” Hắn hít sâu một hơi, ngữ khí lại có chút run run, “Chờ ta trở
về.”
Tô Tư Ngưng trong lòng tràn ra chua chát, trượng phu của
nàng vì sao không chịu quay đầu? Có phải vì biết chắc không thể không
biệt ly nên mới không đành lòng quay đầu không? Nhưng bởi vì luyến tiếc
nên giọng nói mới run run?
Trượng phu của nàng muốn lên chiến
trường, sa trường là nơi nguy hiểm trùng trùng, làm sao nàng dám để hắn
có vướng bận chứ? Nàng trong lòng hận không thể khóc rống một hồi, lại
giả bộ trấn định nói “Chuyện trong nhà, tướng công không cần lo lắng, sa trường nhiều hiểm ác, tướng công hãy thận trọng.”
Mai Văn Tuấn
vẫn không có quay đầu, hắn chỉ gật đầu, mà động tác cũng trì độn mà trầm trọng, sau đó hắn bước nhanh rời khỏi đó, giống như sợ hãi nếu còn chần chừ thì sẽ không thể rời khỏi, không đành lòng rời đi.
Tô Tư
Ngưng cố nén đau đớn trong lòng, nhìn thân ảnh hắn đi xa. Trong lòng
nàng lặng lẽ lập lời thề. Nàng sẽ vì hắn hiếu kính cha mẹ chồng, lo liệu gia nghiệp, quản lý tôi tớ; Nàng sẽ vì hắn khâu áo làm giầy, học làm
nấu ăn. Lúc hắn đang chiến đấu ở nơi xa thì nàng sẽ chăm lo thật tốt mọi thứ ở nhà. Khi hắn đắc thắng trở về, nàng muốn đi ra mấy chục dặm đón
hắn, khi hắn một thân bụi đường xuất hiện ở phía xa, nàng muốn dùng tươi cười ngọt ngào để nghênh đón hắn.
Hắn là trượng phu của nàng,
ông trời của nàng, là vầng thái dương soi rọi những năm tháng vô tận
phía trước, hắn là tất cả nàng có trong sinh mệnh này.
Nhưng vì
sao nước mắt vẫn khống chế không được muốn rơi xuống a? Đây là đêm tân
hôn của nàng, đây là đêm động phòng hoa chúc của nàng. Nhưng trượng phu
của nàng còn chưa có mở khăn trùm, chưa cùng nàng uống chén rượu hợp
cẩn.
Từ giây phút nàng biết hắn liền ảo tưởng nghĩ đến vô số
chuyện liên quan đến hắn, nàng lặng lẽ hỏi thăm mọi thứ về hắn, vụng
trộm vì hắn viết xuống thi văn, không muốn người khác biết được nỗi lòng của nàng. Mà nay nàng lại ngay cả khuôn mặt của hắn cũng chưa nhìn
thấy.
Nàng đưa tay gạt lệ, nhưng càng lau nước mắt càng chảy
nhiều. Nàng thế nhưng cũng chẳng thể khóc rống lên, chỉ có thể yên lặng
nhìn thân ảnh đang biến mất ở cửa viện.
Nàng không biết hắn khi
nào sẽ trở về, thầm nghĩ tại đây một khắc, đem thân ảnh cao lớn vĩ ngạn
của hắn khắc thật sâu vào trong lòng. Nàng không biết một trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu, nàng thầm nghĩ đem mỗi chữ hắn từng nói nhớ thật
kỹ, vĩnh viễn không quên giọng nói trong sáng dễ nghe đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT