Lúc Quan Tử Sơn đi tới trường Tam Trung, đúng lúc gặp phải giờ tan học cao điểm.
Anh đứng ở cổng trường một lúc, bên người có một đám học sinh trung học mặc đồng phục đi qua.
Từ sau khi tốt nghiệp, đã rất lâu Quan Tử Sơn không quay lại đây.
Anh dựa vào tường, đánh giá ngôi trường mình từng học ba năm, trong mắt lộ ra một tia hoài niệm.
So với lúc Quan Tử Sơn vừa mới tốt nghiệp, bây giờ Tam Trung hình như không thay đổi gì nhiều, mà ngay cả đồng phục cũng là kiểu dáng ngày xưa. Vẫn là bộ đồng phục không mấy đẹp chỉ có hai màu đen trắng kia, Quan Tử Sơn đã mặc nó tận ba năm.
Loại đồng phục này vừa xấu vừa không hút mồ hôi, hơn nữa ống tay hay ống quần đều to rộng thùng thình, cho dù có đẹp trai hay xinh gái đến đâu mặc đồng phục vào cũng giảm mấy phần.
Dù sao Quan Tử Sơn chưa từng thấy người có thể mặc đồng phục mà vẫn đẹp… cũng chỉ ngoại trừ Đinh Nãi Xuyên.
Thời trung học Đinh Nãi Xuyên rất đẹp, làn da trắng, ngũ quan non nớt nhưng rõ nét, mặt mũi tinh xảo như mỹ thiếu niên bước ra từ truyện tranh thiếu nữ.
Cho dù đồng phục xấu xí đến vậy, mặc trên người cậu cũng đẹp hơn người khác vài phần.
Ngay lúc Quan Tử Sơn không nhịn được mà bật cười, có một thiếu niên mặc đồng phục đi vào tầm mắt của anh.
Người thiếu niên ấy đút một tay vào túi quần, một tay khác cầm điện thoại, ngay lúc anh dời ánh mắt sang, ánh mắt của cậu nhóc cũng chuyển từ màn hình điện thoại sang người anh, vừa lúc đối diện với anh.
Quan Tử Sơn nhất thời sửng sốt, thiếu niên mặt mày sáng sủa, bộ dáng có vẻ mười sáu mười bảy tuổi, cao khoảng một mét tám, tay dài chân dài, lại có thể mặc đồng phục đẹp mắt đến vậy.
Nhưng không hiểu sao, Quan Tử Sơn vẫn cảm thấy mặt mũi thiếu niên kia hình như có chút gì đó quen thuộc.
Anh không khỏi nhíu mày, nghĩ kỹ lại xem có phải anh đã từng gặp cậu nhóc ở đâu rồi không, thì thấy thiếu niên bỏ di động trong tay xuống, vẫy vẫy tay với anh.
Cậu ta biết anh?
Quan Tử Sơn càng kinh ngạc hơn, anh hoàn toàn không nhớ ra mình đã gặp thiếu niên này ở đâu, ngay sau đó lại thấy cậu ta đi về phía này.
Thiếu niên đi tới trước mặt Quan Tử Sơn, lắc lắc cái điện thoại với anh, nhếch môi mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh đều đặn nho nhỏ “Hi, Canh Hạt Sen… sư huynh.”
Quan Tử Sơn kinh ngạc nhận ra bên khóe miệng của thiếu niên cũng có một má lúm đồng tiền nhỏ. Phát hiện này khiến anh giật mình một chút, giống như gặp được Đinh Nãi Xuyên thời trung học bước ra từ trong ký ức của anh.
“Em là… Tuyết Ủng Quan Sơn?” Quan Tử Sơn không dám chắc nhíu nhíu mày.
Thiếu niên đưa tay gãi đầu, cười rồi gật đầu.
Quan Tử Sơn vốn muốn hỏi cậu nhận ra anh như thế nào, có điều anh suy nghĩ thêm liền hiểu ra, anh đứng ở cổng một mình còn mang dáng vẻ đang đợi người, Tuyết Ủng Quan Sơn chắc chắn liếc mắt một cái sẽ nhận ra.
“Sinh nhật vui vẻ.” Quan Tử Sơn kịp phản ứng, mỉm cười với Tuyết Ủng Quan Sơn “Đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
Tuyết Ủng Quan Sơn gật đầu “Dạ, chúng ta cùng đi.”
Hai người rời khỏi cổng trường, đi dọc theo đường lớn bên ngoài. Vị trí của Tam Trung gần trung tâm thành phố, trước cổng là đường lớn, tuy bình thường rất ồn ào nhưng cũng mang theo rất nhiều tiện lợi.
Ở bên đối diện của đường lớn là một đường phố ăn vặt, trên đường có rất nhiều quán ăn vặt độc đáo và tiệm cơm nhỏ, bên trong hầu như là học sinh Tam Trung.
Đồ ăn là nhu cầu thiết yếu cơ bản, cho nên gần trường học đều mở rất nhiều tiệm cơm nhỏ. Quan Tử Sơn trước kia cũng thích ngồi ngoài tiệm cơm gần trường ăn, nhưng từ sau khi ra trường anh không còn quay về lần nào nữa.
“Anh đã lâu lắm không về đây, cũng không biết quán nào ăn ngon nữa.” Quan Tử Sơn quét mắt qua tên và mặt tiền hoàn toàn lạ lẫm xung quanh “Em quyết định đi.”
“Vâng.” Tuyết Ủng Quan Sơn gật gật đầu, cậu mím môi suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ một quán phía trước “Quán kia có món bò hầm mùi vị rất ngon, chúng ta vào ăn đi.”
Quan Tử Sơn cười đồng ý, anh nhìn về tiệm cơm Tuyết Ủng Quan Sơn vừa chỉ, ánh mắt lại lạc sang tiệm bánh bên cạnh, nghiêng đầu hỏi cậu “Có muốn ăn bánh ngọt không?”
Tuyết Ủng Quan Sơn khẽ mấp máy môi, lắc đầu.
“Hôm nay là sinh nhật của em, cũng nên ăn bánh sinh nhật chứ?” Quan Tử Sơn mỉm cười, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhóc con mười sáu mười bảy tuổi không phải đều thích ăn đồ ngọt sao… tựa như Đinh Nãi Xuyên ấy.
“Em không thích ăn đồ ngọt.” Mặt mày Tuyết Ủng Quan Sơn lạnh tanh “Em ghét đồ ngọt, em chỉ thích ăn đồ mặn thôi.”
Nghe Tuyết Ủng Quan Sơn lạnh lùng nói vậy, Quan Tử Sơn nhất thời thoát khỏi ký ức, anh nhận ra được người trước mặt không phải một Đinh Nãi Xuyên thích ăn bánh ngọt mà là Tuyết Ủng Quan Sơn.
Anh thoáng hoảng hốt một chút, qua một hồi lâu mới cười bảo “… Được rồi, em không thích thì không ăn, chúng ta đi ăn món mặn.”
Sắc mặt Tuyết Ủng Quan Sơn dần dịu đi, hình như cậu nhóc ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình quá mức cứng nhắc, nhíu mày lại một lúc mới nhẹ nhàng giải thích “Em không thích ăn đồ ngọt bởi vì có một người em rất ghét thích ăn đồ ngọt.”
Quan Tử Sơn nhất thời không biết nên nói gì, ghét món mà người nhóc ghét yêu thích, đây cũng quá kiêu ngạo không được tự nhiên rồi, quả thật rất trẻ con. Nhưng cậu vốn vẫn chỉ là một học sinh trung học, tuổi không lớn lắm, anh tỏ ra có thể hiểu được.
Sau khi vào quán cơm, Tuyết Ủng Quan Sơn cũng không đụng đến menu dính đầy dầu mỡ trên bàn mà là trực tiếp gọi món ăn, cậu nhóc gọi cho mình và Quan Tử Sơn một bát bò hầm, gọi xong liền cười với anh “Món bò hầm của nhà này ngon lắm, anh nếm thử xem. Ăn ngon hơn mấy kiểu điểm tâm hay bánh ngọt kia rất nhiều.” Lúc cậu nhóc cười rộ lên lộ ra hai cái răng nanh đều đặn nho nhỏ, trông cực kỳ trẻ con.
Quan Tử Sơn chỉ cười “Lát nữa anh nếm thử xem sao.” Cậu nhóc cười tươi càng khiến anh cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhất là lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng.
Nhân lúc Tuyết Ủng Quan Sơn cười với mình, anh nghiêm túc đánh giá ngũ quan và mặt mũi đối phương một lượt.
Thật ra mắt mũi của Tuyết Ủng Quan Sơn không giống Đinh Nãi Xuyên cho lắm nhưng lúc cậu nhóc mỉm cười khóe miệng cong lên tạo một vòng cung và lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng lại giống y hệt người kia.
Sau đó, Quan Tử Sơn lại nhìn thấy một người cực kỳ giống Đinh Nãi Xuyên đi vào cửa tiệm.
Sao trên đường phố lắm người giống Đinh Nãi Xuyên đến vậy?
Ngay lúc anh giật mình nghĩ bản thân xuất hiện ảo giác, anh liền nhìn thấy người kia đi thẳng tới bàn bọn họ đang ngồi.
Lúc gần như đi tới trước mặt bọn anh, người kia mới hơi hơi rẽ qua, sau đó ngồi xuống ở cái bàn bên cạnh.
Cậu còn cười chào hỏi “Thật khéo, lại gặp rồi…. Ông chủ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT