Quan Tử Sơn giật mình, anh rõ ràng không nghĩ tới ở đây lại gặp được cậu, dù sao vừa rồi cậu mới ở trong tiệm của anh ăn bánh ngọt, chỉ trong chớp mắt lại gặp ở nơi này.
Nhịn không được anh cúi đầu liếc thoáng qua bụng Đinh Nãi Xuyên, anh rất nghi ngờ cậu mới ăn bánh ngọt tới tận trưa giờ còn chứa được thứ khác nữa sao?
Đinh Nãi Xuyên mỉm cười chào anh rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh. Diện tích của quán không lớn, đặt vài cái bàn cũng chiếm nhiều chỗ, bởi vậy không gian giữa các dãy bàn, giữa bàn và ghế dựa cũng không quá lớn.
Đinh Nãi Xuyên cao một mét chín, tay chân rất dài, ngồi chen chúc vào trong bộ bàn ghế này thì cực kỳ khó chịu. Bởi vậy cậu không thể không co đôi chân dài thẳng tắp lại mới không đến nỗi không có chỗ để.
Quan Tử Sơn nhịn không được cười thầm trong lòng, xem ra cao lớn cũng không nhất định là điểm tốt.
Ngay khi anh thu ánh mắt lại thì nhận ra Tuyết Ủng Quan Sơn ở đối diện mình trưng cái mặt lạnh băng, khóe môi hơi mím, hình như tâm trạng không được tốt…. Có lẽ không phải chỉ là không tốt, nếu cậu ta là con mèo, có lẽ rất nhanh sẽ xù lông.
Ngay khi Đinh Nãi Xuyên ngồi xuống, Tuyết Ủng Quan Sơn giống như vào trạng thái xù lông, cả người căng cứng, lông toàn thân nhanh chóng dựng lên.
Quan Tử Sơn liếc nhìn Tuyết Ủng Quan Sơn một cái, lại giả vờ vô ý liếc qua Đinh Nãi Xuyên, anh đánh giá vài lần, chợt nhận ra một điều.
Hai người kia thoạt nhìn không có điểm tương đồng, ngoại trừ hai người đều lớn lên rất đẹp hơn nữa còn rất cao, bọn họ cho dù là ngũ quan hay mặt mày đều không quá giống nhau.
Đinh Nãi Xuyên có đôi mắt to hai mí, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, lông mi dày nhỏ và dài, còn Tuyết Ủng Quan Sơn có mắt một mí hơi xếch, khóe mắt dài nhỏ sâu sắc, bọn họ trừ lúc cười tươi lên khóe miệng tạo thành một vòng cung giống nhau tới bảy tám phần ra, căn bản không có chỗ tương tự nào khác.
Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên như bị dội một chậu nước lạnh từ đầu đến chân, anh cảm thấy tay chân bỗng chốc lạnh run, một cảm giác xa lạ mà phức tạp nảy lên trong lòng, giống như cái lần anh và Đinh Nãi Xuyên nói lời chia tay trước lần họp phụ huynh năm đó.
Quan Tử Sơn cuối cùng hiểu ra được, vì sao anh cảm thấy diện mạo của Tuyết Ủng Quan Sơn tựa như đã từng quen biết.
Bò hầm rất nhanh đã được bưng lên, nhưng cho dù là Tuyết Ủng Quan Sơn hay là Quan Tử Sơn đều đã mất hứng ăn uống ngay từ đầu.
Anh không có hứng ăn, chỉ gắp hai miếng liền bỏ đũa xuống.
Tuyết Ủng Quan Sơn yên lặng ăn hết thịt bò trong bát của mình rồi nhìn bát của Quan Tử Sơn còn hơn nửa chưa động tới, dừng một lúc, vẻ mặt tiếc rẻ “Anh ăn thừa nhiều vậy, lãng phí quá.”
Quan Tử Sơn kéo kéo khóe miệng “Bây giờ anh không đói bụng lắm.”
“Vì sao? Anh cảm thấy bò hầm ở quán này rất khó ăn à?” Tuyết Ủng Quan Sơn nhíu mày hỏi.
Đúng lúc này một người phục vụ đi qua bàn họ, nghe vậy lập tức trừng mắt nhìn Quan Tử Sơn.
Kẻ vô tội nằm cũng trúng đạn “…..”
Rất nhanh, Đinh Nãi Xuyên ở bàn bên cạnh cũng được bưng lên một bát bò hầm, cậu rút một đôi đũa từ ống đựng, chậm chạp tách ra, vùi đầu vào ăn.
Cậu ăn chậm rãi, so với vẻ mặt Tuyết Ủng Quan Sơn vừa nãy thể hiện, tâm trạng của cậu có vẻ tốt hơn.
Ngay khi Quan Tử Sơn nhìn về phía Đinh Nãi Xuyên, Tuyết Ủng Quan Sơn ngồi ở đối diện anh bỗng nhiên vươn đôi đũa ra, gắp bò hầm trong bát mà anh căn bản chưa động vào.
“Ai cũng biết đồ ăn Trung Quốc từng chút từng chút đều vất vả có được, các bác nông dân làm ra lương thực rất vất vả, không thể lãng phí, em ăn giúp anh vậy.”
Chờ đến khi Quan Tử Sơn quay đầu lại, Tuyết Ủng Quan Sơn đã gắp thịt bò trong bát mình rồi, ăn vài miếng rồi thở phì phò, lộ vẻ mặt thỏa mãn “……”
Quan Tử Sơn nhất thời trầm mặc “….”
“Thịt bò hầm ở nơi này rất ngon, anh không ăn thật đáng tiếc.” Tuyết Ủng Quan Sơn cắn cắn đầu đũa, cười nói với Quan Tử Sơn, bên má lộ ra lúm đồng tiền nhỏ.
Vốn anh nên cảm thấy thiếu niên cười lên lộ chiếc răng nanh nhỏ thật đáng yêu, nhưng giờ phút này tâm trạng của anh lại thoáng phức tạp.
Nhìn thiếu niên ở đối diện, anh miễn cưỡng nhếch môi nở nụ cười “Hôm nay khẩu vị của anh không tốt lắm, lần sau nhất định sẽ nếm thử.”
“Lần sau?” Hai mắt thiếu niên rực sáng “Lần sau còn tới tìm em nữa sao?” Cậu nhóc dùng vẻ mặt chăm chú nhìn anh, trong mắt ngập tràn mong đợi.
Quan Tử Sơn suýt chút nữa cắn lưỡi mình, anh chẳng qua thuận miệng nói ra thôi, lại giống như khiến thiếu niên hiểu lầm gì đó, anh ngừng một lúc, đáp mơ hồ “Xem tình hình đã.”
“Thật tốt quá.” Thiếu niên giống như đã chắc chắn lần sau Quan Tử Sơn nhất định sẽ tìm cậu nữa, tự cổ vũ bản thân “Lần sau chúng ta đi sang quán đối diện đi, nghe nói cơm lam ở đó cũng rất ngon.”
Quan Tử Sơn chỉ cười không nói gì, mà khi hai người nói chuyện, Đinh Nãi Xuyên đã ăn sạch bát bò hầm trước mặt, cậu để đũa xuống bắt đầu nghịch điện thoại.
Quan Tử Sơn nhận lấy hóa đơn của phục vụ, thanh toán tiền xong mới hỏi Tuyết Ủng Quan Sơn “Buổi chiều mấy giờ em học?”
“Không đi học cũng chẳng sao.” Tuyết Ủng Quan Sơn nhún vai “Dù sao đi học cũng không làm gì.”
“Em vẫn là học sinh trung học, sao có thể trốn tiết?” Quan Tử Sơn nhíu mày, tận tình khuyên bảo cậu nhóc “… Phải chăm chỉ học tập, biết chưa?”
“E, biết rồi.”Tuyết Ủng Quan Sơn nở nụ cười, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ “Anh thật phiền, cứ như anh trai em vậy.”
Quan Tử Sơn cứng người, gượng gạo cười một tiếng.
“Em rất mong có một người anh trai giống như anh.” Tuyết Ủng Quan Sơn chống cằm, vừa cười lộ hàm răng với Quan Tử Sơn “Hay là anh làm anh trai của em đi, sư huynh.”
Quan Tử Sơn im lặng không nói gì. Một lúc sau, anh đánh giá xung quanh một vòng, nói với cậu nhóc “Chúng ta đi thôi, ăn xong rồi đừng chiếm chỗ của người ta.”
Bây giờ là giữa trưa đông khách nhất, xung quanh chỗ nào cũng là khách hàng chờ cơm, bọn họ ăn xong còn ngồi nói chuyện, cũng đã nhận lấy ánh mắt khó chịu của vài người.
“Vậy được, chúng ta đi thôi” Tuyết Ủng Quan Sơn thầm tiếc nuối khi không nghe được đáp án từ anh. Nhưng hai người đã ăn xong rồi còn ngồi lại quả thật bị vài ánh nhìn oán hận rất khó chịu, liền gật đầu, cùng đứng dậy với Quan Tử Sơn.
Hai người một trước một sau rời khỏi quán, Đinh Nãi Xuyên vốn đang cúi đầu nghịch điện thoại cũng đứng dậy, yên lặng đi theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT