Editor: Hướng Nhật Quỳ

“Không được!” Lục Hoài Du từ chối không chút nghĩ ngợi. Đùa gì thế, trường quay nhiều người hỗn tạp, nếu sự tồn tại của người tí hon bị phát hiện thì thế nào cũng có chuyện.

Nghĩ đến hậu quả người tí hon bị phát hiện, khả năng bị nhốt trong phòng thí nghiệm để cung cấp cho nhà nghiên cứu sẽ rất lớn. Lục Hoài Du đau lòng kinh khủng, người tí hon chỉ là con yêu tinh nhỏ biết chút pháp thuật thôi mà, sao có thể chịu nổi chuyện này cơ chứ! Cho nên nguy hiểm này tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Chung Minh Cẩn có chút không hiểu vì sao anh kích động như thế, bèn nghiêm túc hỏi: “Cô ma nữ trong phòng tập thể hình kia hẳn đã từng nói với anh, các cô ấy đều đặc biệt sợ tôi. Nếu anh dẫn tôi đến nơi làm việc của anh thì đám ma quỷ ấy chắc chắn sẽ không dám đến gần, cũng sẽ không gây phiền phức cho anh.”

Người tí hon suy nghĩ thay mình như này khiến tim Lục Hoài Du tan ra mất rồi.

Anh không nhịn được dùng ngón trỏ chọt lên má người tí hon, đoán được sẽ nhìn thấy ánh mắt chấn động của nó, liền nhẹ giọng nói: “Màycó biết tao làm công việc gì không?”

Lúc này lực chú ý của Chung Minh Cẩn đều đặt lên bên má bị chọt kia. Tuy Lục Hoài Du chỉ chọt một cái rồi rút tay về, nhưng cảm giác bị chọt rất lâu vẫn chưa tan. Nó cứng ngắc lắc đầu: “Không biết.”

“Tao là một diễn ——” Nói được một nửa, Lục Hoài Du chợt nhớ đến hai tác phẩm trước kia của mình, căn bản chẳng có tư cách gọi là diễn viên nên không muốn dùng từ thần tượng linh tinh để xác định vị trí của mình. Sau cùng thay đổi cách nói: “Dạo này tao đang quay một bộ phim truyền hình, trong đoàn phim trừ tao ra thì còn có rất nhiều diễn viên và nhân viên công tác, vì có nhiều người nên rất hỗn tạp. Nếu dẫn mày đến thì không an toàn đâu.”

Chung Minh Cẩn: “Vậy anh có thể giấu tôi đi.”

Lục Hoài Du nghe vậy thì ngẩn người.

Nói theo lương tâm, nếu nhóc dễ thương ở trường quay thì đám ma quỷ ấy sẽ không dám tới gần, anh cũng sẽ không bị quấy nhiễu, còn có thể đóng phim thật tốt nữa.

Đây là điều anh hằng mơ ước, nhưng nếu phải lấy sự an toàn của nhóc dễ thương ra để đánh đổi thì anh chẳng thà không cần. Dù sao mấy năm qua anh cũng quen rồi, danh tiếng diễn xuất kém đi theo anh cũng đâu phải ngày một ngày hai.

Vì thế Lục Hoài Du kiên định lắc đầu: “Không được, trường quay căn bản không có chỗ có thể giấu mày đi.”

Chung Minh Cẩn thoáng suy nghĩ: “Anh có thể tìm một phòng trống gần đó rồi thả tôi ở đó.”

Lục Hoài Du khẽ rung động: “Có thể chọn phạm vi bao xa?”

Chung Minh Cẩn tính toán, dùng thực lực hiện tại của nó, nếu có phù chú gia trì thì: “Cố gắng trong vòng 500 mét.”

Lục Hoài Du lập tức nghĩ tới một nơi, dựa theo điều kiện của người tí hon thì phòng hóa trang chính là sự lựa chọn không tồi của anh. Lúc anh quay phim, Lâm Tuyền sẽ đến hiện trường quay phim để chờ, hơn nữa còn khóa cửa, nếu người tí hon trốn trong đó cũng coi như an toàn.

Chung Minh Cẩn thấy anh không lên tiếng, bèn hỏi: “Có phải anh không nghĩ được nơi thích hợp không?”

Lục Hoài Du há miệng không nói gì. Anh không phải người do dự, nhưng với quyết định này, nếu không cẩn thận thì hậu quả sẽ không phải là điều mà anh dễ dàng gánh chịu.

Chung Minh Cẩn tiếp tục thuyết phục: “Còn một vấn đề anh chưa nghĩ tới, người hạ Dẫn Uế Phù với anh chắc chắn là có người dạy anh ta. Bây giờ anh ta bị phản phệ, người dạy anh ta khẳng định sẽ không chịu để yên. Dù sao đi nữa cũng là tôi đã phá bùa chú của anh ta, nói không chừng sẽ lần theo dấu vết của anh để tìm đến đối phó tôi.”

Mới đánh đuổi đứa nhỏ thì đứa lớn lại đến, mấy chuyện kiểu này thấy nhiều rồi cũng quen. Lục Hoài Du có phần hối hận lúc trước khi mua nhà không chọn căn có tính an toàn cao. Bây giờ tuy tính an toàn của căn nhà này coi như không tồi, nhưng nếu người có quiền thế hoặc có năng lực đặc biệt thì muốn vào cũng chẳng phải việc khó.

Hơn nữa dù người tí hon có nói ở nhà sợ người tìm tới cửa, nhưng Lục Hoài Du biết, thật ra điều sợ hơn chính là vấn đề an toàn của anh ở trường quay.

Dẫu sao trước khi Lương Vũ Hành lặng lẽ hạ bùa chú với anh, nếu gặp người lợi hại hơn thì một khi bùa hộ mệnh mà người tí hon đã cho không còn chống đỡ được, có thể về nhà tìm người tí hon để phá chú anh cũng chẳng còn.

Lục Hoài Du thật sự sợ rồi.

Sau khi cân nhắc một hồi, cuối cùng anh vẫn đáp ứng: “Vậy ngày mai chúng ta thử trước một ngày, nếu phát hiện có bất kì nguy hiểm nào thì sau này mày phải ở trong nhà.”

Chung Minh Cẩn cảm giác rằng từ khi quen biết Lục Hoài Du, số lượng câu mình nói đã tăng theo cấp số nhân. Nhưng tốt xấu gì Lục Hoài Du cũng đáp ứng thử một lần, thế là gật đầu đáp: “Được.”

Giữa hai người đã đạt được nhận thức chung, Lục Minh Cẩn bèn giơ nắm tay phải lên trước mặt người tí hon.

Đợi một lúc sau, người tí hon mới mặt không cảm xúc giơ tay theo, nắm tay nhỏ xíu chạm một cái lên ngón tay của Lục Hoài Du rồi rút về.

Lục Hoài Du không nhịn được cười nói: “Thế cứ quyết định vậy đi.”

Nói xong lại đảo mắt, thấy bánh qui trên bàn trà thì đột nhiên nhanh trí: “Bây giờ thời gian còn sớm, không thì buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm tối diễn tập thử đi, nếu gặp phải tình huống bất ngờ gì cũng có cái để chuẩn bị.”

Lục Hoài Du ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được.”

Buổi tối sẽ ít người hơn ban ngày một chút, vả lại ánh sáng cũng không tốt bằng ban ngày, nếu bị người khác phát hiện thì dễ trốn hơn.

Vì thế khi trời gần tối, Lục Hoài Du trang bị đầy đủ rồi đeo cặp đi ra cửa, Chung Minh Cẩn an vị trong cặp.

Vì để nó ngồi thoải mái hơn, cũng thuận tiện cho hai người trao đổi, Lục Hoài Du liền đeo cặp trước ngực.

Mục đích của hai người là luyện tập để Chung Minh Cẩn không bị phát hiện trong đám đông, do đó Lục Hoài Du cũng không lái xe.

Lúc chờ thang máy, sợ người tí hon ngồi ở trong không được thoái mái nên Lục Hoài Du còn dùng tay bưng dưới đáy cặp, động viên: “Thang máy tới ngay đây. Chỗ chúng ta ăn cơm cách tiểu khu không xa lắm, đi chừng hai mươi phút là đến. Chủ của nhà hàng lẩu là của bạn tao, cậu ta đã chừa cho tao một phòng, ăn ở đó sẽ không ai quấy rầy.”

Đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, khi nó sắp di chuyển xuống, Lục Hoài Du lo lắng, sợ đột nhiên mất trọng lượng sẽ làm người tí hon sợ nên anh làm bộ như nói chuyện điện thoại: “Thang máy sắp xuống rồi, rất nhanh sẽ đến thôi.”

Chung Minh Cẩn ngồi trong cặp, tuy có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, nhưng chiếc cặp chỉ để lộ một ít ánh sáng. Mặc dù nó vẫn luôn thận trọng, nhưng cách một lúc lại nghe được tiếng Lục Hoài Du giải thích tình hình bên ngoài đã khiến nó yên tâm không ít.

Sau khi ra khỏi thang máy, Lục Hoài Du vẫn không quên nhắc nhở: “Đi vứt rác trước đã.”

Nhưng ngẩng đầu đã thấy nơi vứt rác khá xa, Lục Hoài Du không khỏi dừng chân lại. Dưới đèn đường sáng tỏ, ngoại trừ bốn cái thùng rác màu sắc khác nhau thì còn có bốn ông bác bà bác mặc áo may ô màu đỏ.

Trong đầu Lục Hoài Du lập tức nghĩ tới câu hỏi đánh thẳng vào linh hồn: Rác của cậu là gì[1]?

[1] Rác của cậu là gì: là từ thông dụng trên internet, câu này được phổ biến vì chính sách phân loại rác của Thượng Hải, ý hỏi rác mà bạn đang xách là gì. (Theo baidu)

Ông bà bác cũng thấy anh, lúc sau cúi đầu nhỏ giọng thầm thì rồi đồng thời dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang đây.

Khẩu trang che khuất hơn nửa khuôn mặt, vành mũ che đi đôi mắt, còn thừa lúc trời tối ăn cơm xong, nhìn thế nào cũng chẳng giống đang phân loại rác mà là muốn nhân cơ hội ném bậy bạ!

Lục Hoài Du kiên trì bước đến chỗ thùng rác dưới ánh mắt sáng quắc của mấy ông bà, đến khi tới gần thì một bác gái thoạt nhìn khá dũng mãnh hỏi: “Phân loại rác được không?”

“Phân… phân được ạ.” Lục Hoài Du nâng đống rác trong tay lên cao, người tí hon chẳng những bị phân loại rác còn mà dán nhãn lên túi đây này!

Bác gái liếc mắt ra hiệu sang bên cạnh, một ông bác bước lên cầm lấy túi rác trong tay Lục Hoài Du, mỗi túi đều mở ra rồi quét mắt mà dò xét, lát sau ngẩng đầu nói: “Không vấn đề gì.”

Lục Hoài Du nghe vậy thở phào, mấy ông bà cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí bác gái vừa hỏi câu kia còn bước lên vỗ vai Lục Hoài Du: “Phân loại rác rất tốt.”

“Cháu cảm… cảm ơn ạ!” Lục Hoài Du hốt hoảng xoay người, luôn cảm thấy mấy lời này và câu ‘Rác của cậu là gì’ đều có cách làm khác nhưng kết quả như nhau[2].

[2] Nguyên văn là [有异曲同工之妙/Hữu dị khúc đồng công chi diệu]: lời nói không đồng nhất nhưng dụng ý giống nhau, hoặc một cách làm bất đồng nhưng đều đạt tới mục đích xảo diệu.

Anh sợ người tí hon nghĩ nhiều!

Lục Hoài Du không biết rằng, bởi vì bước chân vội vàng của anh đã gây nên sự nghi ngờ của ông bác kiểm tra rác khi nãy nên kiểm tra hết lần này tới lần khác.

Dọc đường sau đó vô cùng an toàn. Lúc đến nhà hàng lẩu kia, bạn của Lục Hoài Du đã chờ ngoài cửa, trông thấy anh bèn đón tiếp chào hỏi: “Đã chừa lại chỗ cũ cho cậu rồi đấy, mấy món cậu thích cũng bảo người đưa đến rồi, đáy nồi là canh suông với cà chua, không có bò gì đâu.”

“Cảm ơn nha.” Lục Hoài Du quen cửa quen nẻo tìm căn phòng bạn chừa lại, chờ nhân viên phục vụ để gia vị này nọ lên xong, anh bèn khóa cửa phòng trước rồi mới kéo cặp ra bảo người tí hon ra ngoài.

Không gian trong cặp có hạn, dù người tí hon có nhỏ hơn thì khi đi ra tóc và quần áo vẫn có chút xộc xệch.

Lục Hoài Du rất tự nhiên giơ tay giúp nó vuốt thuận tóc lại. Chung Minh Cẩn chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi cúi đầu tiếp tục sửa sang lại quần áo, mặc cho ngón tay Lục Hoài Du vuốt tới vuốt lui trên đỉnh đầu.

Đến khi sửa sang xong, Lục Hoài Du nhìn lướt qua đồ đạc trong phòng rồi lập tức tìm thứ gì đó thích hợp cho người tí hon ngồi.

Sau khi dời ghế em bé đến cạnh chiếc ghế mà người tí hon đang đứng, Lục Hoài Du bèn chỉnh lại nước chấm, bởi anh biết chắc chắn người tí hon không muốn được anh ôm ngồi ở đó, hơn nữa độ cao đó đối với người tí hon thì hoàn toàn không là vấn đề.

Chỉnh nước chấm cho mỗi người xong, Lục Hoài Du lại cho người tí hon hai cây tăm để làm đũa, rồi bắt đầu nhúng lẩu.

Cá phi lê vừa mỏng vừa trong suốt trong nước dùng chỉ nóng vài giây là có thể ăn. Lục Hoài Du nhìn thịt cá trắng như tuyết trong muôi vớt, lại nhìn cây tăm trong tay người tí hon một cái, cuối cùng gắp thịt cá hoàn chỉnh vào bát mình, còn thịt cá vụn thì cho người tí hon.

Sau vài lần như thế, lương tăm của Lục Hoài Du cũng không chịu nổi, cứ cảm giác như mình đang bắt nạt người tí hon vậy.

Vừa hay cá viên trong nồi đã chín, anh lập tức dùng muôi vớt múc một viên rồi bỏ vào đĩa nước chấm cho nó: “Mày muốn ăn gì thì nói tao, tao nhúng cho mày.”

“Được.” Chung Minh Cẩn đáp lại, nhưng cũng chẳng đòi hỏi.

Lục Hoài Du thấy trong đĩa nhỏ của nó còn đồ ăn bèn quay đầu ăn phần của mình. Lúc sau khi ngẩng đầu nhúng đồ ăn thì thấy người tí hon đang dùng tăm đâm cá viên rồi nghiêm túc cắn. Cá viên còn to hơn nắm tay của nó, nó phải vô cùng cẩn thận mới không làm nước văng khắp nơi.

Lục Hoài Du bị moe tới nỗi theo bản năng muốn móc điện thoại ra chụp ảnh.

Chỉ là còn chưa kịp làm, thì chợt nghe tiếng cửa bị gõ vang lên ‘Cộc cộc’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play