Lúc anh hoàn thành nghi thức “trước khi ngủ phải nghịch điện thoại”, Lục Hoài Du vẫn y như hôm qua, chưa tới hai phút đã ngủ khò khò.
Nhưng lần anh không phải được ngủ thẳng giấc nữa, mà là bị Lâm Tuyền gọi điện đánh thức. Lục Hoài Du mơ màng nhìn thời gian, còn chưa tới 6 giờ cơ mà.
Lục Hoài Du dụi mắt rồi quay đầu nhìn bên cạnh giường, bên trên đã không còn bóng dáng của người tí hon. Anh đưa tay thăm dò vị trí của người tí hon, nhưng chỗ nằm của nó đã sớm nguội lạnh, cũng chẳng rõ đã dậy bao lâu.
Sau khi nhắn tin báo với Lâm Nguyên mình đã rời giường, Lục Hoài Du có phần đăm chiêu bước vào nhà vệ sinh.
Bởi vì có thể thấy được những thứ đó nên từ nhỏ anh chẳng có được giấc ngủ ngon, đừng nói giống như hai đêm nay vừa ngã đầu đã ngủ mất.
Nếu là buổi tối hôm trước thì còn có thể dùng lý do quá mệt mỏi nên về đến nhà là buông lơi để giải thích. Nhưng tối hôm qua vẫn như thế, Lục Hoài Du dù có ngốc đến mấy cũng biết chắc là không liên quan đến người tí hon.
Chỉ là chẳng biết người tí hon đã làm gì, hay do thể chất của người tí hon nữa, dù sao Chu San San đã hận không thể trốn khỏi nó thật xa rồi. Cách xa những thứ này, Lục Hoài Du cũng bớt chịu ảnh hưởng hơn. Chẳng qua dù là nguyên nhân nào, Lục Hoài Du cũng không định nghiên cứu kĩ càng, loại cảm giác có thể ngủ ngon cả đêm này đối với anh mà nói thật sự quá hiếm có.
Lúc Lục Hoài Di ra ngoài, Chung Minh Cẩn vẫn đang luyện kiếm trong phòng khách, sau khi nghe được tiếng bước chân bèn ngừng lại, hỏi: “Anh phải ra ngoài làm việc sao?”
“Ừm.” Lục Hoài Du gật đầu.
Chung Minh Cẩn nghe vậy liền thu kiếm vào vỏ rồi bước đến chỗ Lục Hoài Du.
Tối qua nó đã nghĩ, với thể chất này của Lục Hoài Du, cộng thêm chưa bao từng học pháp thuật, chắc hẳn những năm qua anh đã rất gian khổ. Hơn nữa bây giờ cũng chưa biết Lục Hoài Du đang làm nghề gì, chẳng những đi sớm về trễ mà còn có thể bị người khác hạ Dẫn Uế Phù.
Trái lại bản thân nó, hiện tại ăn ở đều nhờ Lục Hoài Du; tuy thân thể bị biến nhỏ, nhưng năng lượng vẫn giữ nguyên ít nhất năm phần mười, quả thật nên trả công vài thứ mới được.
Lục Hoài Du nhìn vẻ mặt nghiêm túc đang đi về phía mình, tiếp đó dừng lại khoảng một mét rồi ngửa đầu hỏi: “Có chuyện gì tôi có thể làm không?”
Mới sáng ra mà đã hỏi có việc gì cần làm không, chẳng lẽ là sức mạnh moe cần giải phóng?
Lục Hoài Du bưng ngực. Người tí hon hiểu chuyện thế này, cho dù trong nhà có việc phải làm thì anh cũng chẳng nỡ để nó đi làm, huống chi trong nhà thật chẳng có gì phải làm.
“Trong nhà không có gì ——” Lời còn chưa dứt, Lục Hoài Du đã thấy người tí hon vốn đang ngửa đầu lại cúi xuống, vì vậy anh cứng ngắc nói lái lại: “—— công việc rất phiền phức, có mỗi một việc mà làm phiền tao suốt, nếu mày có thể giúp tao giải quyết thì tốt biết mấy.”
Người tí hon lần nữa ngẩng đầu: “Là việc gì?”
Lục Hoài Du nói: “Giúp tao phân loại rác trên bàn trà này.”
Đến khi rời nhà, xe cũng sắp tới trường quay mà Lục Hoài Du vẫn đang nghĩ có phải ban nãy anh quá độc ác với người tí hon rồi không…
Sau khi người tí hon nghe được yêu cầu kia của anh thì mặt mày ngỡ ngàng, rõ ràng là trước giờ chưa từng làm chuyện thế này.
Tuy anh để lại chiếc điện thoại dự phòng để người tí hon tra tư liệu, nhưng kiểu phân loại rác khác thường này đặt trên người ai mà chẳng đau đầu.
Đến khi xuống xe, Lục Hoài Du mới buông những ý nghĩ trong đầu, đồng thời quyết định tối nay khi về nhà sẽ cài phần mềm để người tí hon có thể tán gẫu, như vậy đối phương ở nhà nếu có vấn đề gì thì vẫn có thể hỏi anh.
Hôm nay anh đến trường quay khá sớm. Mấy diễn viên không có cảnh quay sáng hôm nay không phải đang trang điểm thì vẫn chưa có mặt, trường quay trông còn vắng vẻ hơn cả hôm qua.
Đạo diễn Ngụy đúng lúc đang bận, Lục Hoài Du bèn trực tiếp đi trang điểm. Anh có phòng hóa trang riêng của mình, không lớn lắm nhưng có thể tránh được rất nhiều thị phi.
Lục Hoài Du và Lâm Tuyền vừa yên vị trong phòng hoá trang không bao lâu thì có người gõ cửa. Lâm Tuyền tưởng là chuyên gia trang điểm, bèn nói: “Mời vào.”
Cửa bị đẩy nhẹ ra, người đến nói: “Anh Lục hôm nay tới sớm thế?”
Lại là Lương Vũ Hành!
Lục Hoài Du khẽ cau mày: “Hôm qua đạo diễn Ngụy nói rồi, dặn tôi đến sớm một chút.”
“Vậy à?” Lương Vũ Hành tìm chuyện để nói: “Tối qua anh Lục về nhà nhặt được con mèo thật hả?”
Lục Hoài Du quay đầu nhìn Lương Vũ Hành, ngoắc ngoắc khóe môi nói: “Đúng rồi, nhặt được con mèo nhỏ đáng yêu kinh khủng. Chỉ là tính tình của chú mèo này có hơi cáu kỉnh, áo sơmi tôi mặc đều bị cào nát rồi.”
Lương Vũ Hành nghe vậy mặt mày cứng đờ: “Anh Lục không bị thương chứ?”
“Đương nhiên là không rồi.” Lục Hoài Du cười bảo: “Tuy tính tình con mèo nhỏ hơi khó chiều nhưng rất dính tôi.”
“Vậy thì tốt.” Lương Vũ Hành miễn cưỡng cười theo: “Tôi cũng phải đi trang điểm rồi, không quấy rầy anh Lục nữa.”
Lục Hoài Du không đáp lại, xoay chiếc ghế dựa đang ngồi đối mặt với tấm gương. Rốt cuộc anh đã hiểu, té ra thằng nhóc này thật sự đến để xem nội tình. Chẳng qua biết hạ Dẫn Uế Phù thì lợi hại lắm à, dăm ba cái chiêu vớ vẩn này chẳng phải đã bị nhóc dễ thương phá rồi sao? Hơn nữa nhóc dễ thương làm tương đối bí mật, nhìn vẻ mặt vừa rồi của Lương Vũ Hành, phỏng chừng dù trước đó nhận ra được, nhưng cũng chưa chắc Dẫn Uế Phù rốt cuộc có bị phá hay chưa.
Sau khi Lâm Tuyền tiễn người ra khỏi phòng hóa trang thì cố tình đóng kĩ cửa lại, rồi bước đến cạnh Lục Hoài Du, nói: “Anh Lục, sau này chúng ta nên ít qua lại với anh ta đi. Em cảm giác anh ta chẳng phải thứ tốt gì.”
Lục Hoài Du hỏi: “Sao em nói vậy?”
“Hôm qua thì làm trò trước mặt fans, còn thân thiết gọi anh là Ngư Ngư. Hôm nay không có người ngoài ở đây thì kêu anh Lục, còn làm ra vẻ bị ức hiếp nữa chứ.” Lâm Tuyền bĩu môi: “Đây không gọi là hấp huyết liên thì là gì?”
Lục Hoài Du bật cười: “Hấp huyết liên là cái từ quái ma gì thế?”
Lâm Tuyền giải thích: “Chính là hợp thể của ma hút máu và bạch liên hoa á.”
“Sau này đừng nói những lời này nữa.” Lục Hoài Du bất đắc dĩ dặn dò.
Kể từ tối qua, kết oán giữ anh và Lương Vũ Hành còn sâu hơn Lâm Tuyền biết rất nhiều. Nhưng trong cái giới phức tạp này, những lời này nếu bị người khác nghe được thì chưa chắc sẽ lan truyền thành cái gì nữa.
“Em biết rồi.” Lâm Tuyền gật đầu đáp lại: “Giờ cũng không có người ngoài ở đây, vừa hay cảm thấy từ này tạo ra dành riêng cho anh ta nên cứ nói thôi.”
Lục Hoài Du gật đầu một cái, đợi một lúc sau chuyên gia trang điểm gõ cửa để vào trang điểm cho anh thì hai người không nói nữa.
Buồn cười nhất chính là sáng sớm Lương Vũ Hành đến xem nội tình, đến khi Lục Hoài Du trang điểm xong đi ra thì gã đã lẩn đi rất xa, cứ như sợ Lục Hoài Du sẽ làm gì gã vậy.
Đặc biệt là bộ dạng bước đi của gã đều cẩn thận, khiến Lâm Tuyền không nhịn được mà xỉa xói: “Nếu anh ta không phải đàn ông thì em còn nghi có phải sắp đẻ hay không đó… Đi đứng cái kiểu gì mà thậm chí đi nửa bước cũng phải để trợ lí bảo vệ đằng sau!”
Những người ở trường quay cũng phát hiện sự khác thường của Lương Vũ Hành, nhất là đạo diễn Ngụy. Sau khi gã liên tục mắc phải mấy sai sót đơn giản thì ông chịu nổi nữa, hét: “Lương Vũ Hành! Ngày hôm qua cậu không ổn chỗ nào hả, sao bộ dạng hôm nay của cậu cứ như vừa từ phòng sinh đi ra vậy, tối qua đi cắt trĩ hả?!”
Lời này của ông còn ác hơn câu mà Lâm Tuyền lén lút xỉa xói kia, hơn nữa bản thân ông cũng chẳng thấy có vấn đề gì, gào đến nỗi hơn phân nửa người trong trường quay đều nghe được.
Mặt Lương Vũ Hành đỏ bừng, đặc biệt là các nhân viên công tác cứ như có như không mà lướt tầm mắt sau phía sau gã, dùng đầu ngón chân cũng biết đang nói đầu óc của mấy người này không chừng đang nghĩ đến mấy thứ đen tối gì rồi.
Chính vì thế, vẻ mặt của Lương Vũ Hành rốt cuộc cũng không kìm được, cúi đầu nói: “Đạo diễn Ngụy, cháu muốn xin nghỉ một ngày ạ.”
Đạo diễn Ngụy nhíu mày nói: “Trước hết cậu cứ nghỉ hơi một tiếng điều chỉnh trạng thái đi, lúc sau vẫn như thế rồi hãy nói.”
Lương Vũ Hành há miệng, muốn nói lại hai câu nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ đồng ý dưới ánh mắt áp lực của đạo diễn Ngụy: “Vâng ạ.”
Thời điểm Lục Hoài Du mới đến trường quay, Lâm Nguyên nói với anh rằng tính tình của đạo diễn Ngụy lúc mắng chửi người hơi dữ dằn. Nhưng anh đâu ngờ là kiểu tác phong này, nhịn không được mà run rẩy cả da đầu, luôn cảm giác mình sẽ chạy không thoát. Hơn nữa cái dự cảm không lành này rất nhanh trở thành sự thật, bởi sau khi Lương Vũ Hành bước vào nghỉ ngơi, cảnh của anh được dời trước thời hạn. Mà lần này Lục Hoài Du phát huy rất kém.
Vì biểu hiện vừa rồi của Lương Vũ Hành, đám ma quỷ xung quanh như được bơm thuốc kích thích, từng con từng con tranh nhau muốn thể hiện một phen. Lục Hoài Du lại chẳng thể làm như không thấy, nhìn thấy chúng chen chúc thành một đống trước ống kính, có thể gồng để mặt không thay đổi đã khó khăn lắm rồi.
Đến khi diễn viên đóng cùng anh bắt đầu đọc thoại, một con quỷ khỏe mạnh ở giữa sân cuối cùng cũng đẩy đám quỷ ra rồi chen lên phía trước rồi đọc thoại theo diễn viên.
Trước đây cũng thế, bị ma quỷ quấy nhiễu, Lục Hoài Du cùng lắm là không thể phát huy thật tốt mà thôi. Chẳng qua con quỷ chen lên đầu này không biết đã chết thế nào, mặt bị hủy một nửa cũng thôi đi, phần ruột thối rữa còn lòi cả ra bụng, lúc đọc thoại còn liên tục nhét phần ruột đang chảy ra ngoài trở về.
Thần kinh vẫn luôn căng chặt của Lục Hoài Du rốt cuộc cũng đứt phăng, anh biến sắc, chỉ thiếu điều chưa nôn ra thôi.
“Cắt!” Đạo diễn Ngụy gần như rống ra chữ này, biểu hiện của Lương Vũ Hành ban nãy khiến ông vốn vẫn chưa nguôi giận, ngay sau đó lại đến Lục Hoài Du này chẳng khác gì châm dầu vào lửa: “Lục Hoài Du! Hôm nay cậu lại làm sao thế hả! An Thước chỉ hơi lạnh lùng chứ không phải máu lạnh, đối diện với bách tính đang xin giúp đỡ mà vẻ mặt của cậu như sắp nôn ra là sao đây!”
“Xin lỗi, đạo diễn Ngụy.” Lục Hoài Du cúi đầu xin lỗi: “Hôm nay trạng thái của cháu hơi không tốt lắm.”
Đạo diễn Ngụy thấy sắc mặt anh đúng là có chút tái nhợt, kìm nén bực tức bảo: “Vậy cậu nghỉ ngơi vài phút rồi quay lại lần nữa, chuyên gia trang điểm dặm lại cho cậu ấy đi.”
Lục Hoài Du tạm thời thở phào, lúc xoay người rời đi còn nghe được con qủy hại anh nói thầm sau lưng: “Haiz! Diễn viên bây giờ thật là ngày càng lụn bại. Nếu mình không chết, nói không chừng đã sớm đọat giải ảnh đế rồi.”
Sống lưng Lục Hoài Du cứng đờ. Vốn dĩ ma quỷ có khát vọng anh có thể hiểu được, nhưng thân tàn thế này rồi mà vẫn có sự kiên định của con người thì thật sự khiến người khác sợ hãi.
Nếu con quỷ kia cứ kiên trì đứng đấy thì anh thấy đầu hơi đau đó. Hừm, lát phải làm sao đây, đâu thể xin nghỉ một ngày như Lương Vũ Hành được!
Lục Hoài Du đang khổ não, kết quả cơ hội đã tới rồi.
Đầu tiên là ở phòng nghỉ bên kia truyền đến một trận ồn ào khá lớn, sau đó là từ xa đến gần.
Lục Hoài Du thấp thoáng nghe được có ai đó trong đám người nói ba chữ ‘Xe cứu thương’ rồi lập tức ý thức được hẳn là Lương Vũ Hành đã xảy ra chuyện gì. Chẳng qua anh không thể hiện bất cứ biểu tình nào, thậm chí còn nhắm mắt để chuyên gia trang điểm thuận tiện dặm lại.
Ngay sau đó có người chạy chậm đến chỗ đạo diễn Ngụy nói: “Đạo diễn Ngụy, vừa rồi Lương Vũ Hành ngã lộn nhào ở nhà vệ sinh của phòng nghỉ, ngồi dậy không nổi nữa rồi.”
Lục Hoài Du mở bừng mắt, chỉ thấy sắc mặt đạo diễn Ngụy vô cùng khó coi, vẻ mặt bình tĩnh sắp xếp: “Lập tức tìm mấy bác sĩ đoàn phim đi, thận trọng đưa cậu ta đến bệnh viện. Kế đó còn phải phong tỏa tin tức cậu ta bị thương trước nữa. Đợi sau khi có kết quả kiểm tra thì xem thử công ty giải trí bên cậu ta sắp xếp như thế nào.”
Sau khi dặn dò xong, ánh mắt của đạo diễn Ngụy quét một vòng trên người mấy người Lục Hoài Du, bất đắc dĩ nói: “Mấy người các cậu hôm nay cứ nghỉ trước đi.”
Dù sao Lương Vũ Hành cũng ngã đến ngồi dậy không nổi rồi. Thân là đạo diễn, không đi theo đến bệnh viện thì ở phương diện nào cũng chẳng khác nào không biết cách cư xử. Vì vậy chuyện quay phim cũng chỉ có thể đẩy ra sau.
Lục Hoài Du về đến nhà mà khi nhớ lại vẫn còn hơi sợ, nếu không phải người tí hon phá cái tà thuật kia, vậy thì người hiện tại nằm ở bệnh viện sẽ chính là anh rồi.
Bởi vậy vừa vào cửa, anh đã vội vàng tìm người tí hon đang xem điện thoại trên sofa, nghiêm túc nói: “Cảm ơn mày.”
Chung Minh Cẩn nhìn Lục Hoài Du đang ngồi trên thảm trải sàn, buông điện thoại hỏi: “Người hạ bùa anh đã bị phản phệ?”
“Ừm.” Lục Hoài Du đáp.
Chung Minh Cẩn hiểu rõ rồi gật đầu, tiếp theo nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Hoài Du một chốc rồi nói: “Anh còn gặp chuyện phiền toái gì không?”
“Cũng không tính là chuyện phiền toái.” Lục Hoài Du không biết làm sao người tí hon nhìn ra được, nhưng thấy bộ dạng rất hứng thú của nó nên vẫn giải thích: “Nơi làm việc của tao, có rất nhiều ma quỷ, một vài hành động của họ sẽ làm phiền đến công việc của tao nên hơi phức tạp thôi.”
Chung Minh Cẩn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Tôi có cách có thể giải quyết.”
Lục Hoài Du vui vẻ: “Cách gì thế?”
Chung Minh Cẩn đáp: “Đưa tôi đến chỗ làm việc của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT