"Chỗ này sao lại có cửa nhỉ?" Hắn kinh ngạc thốt lên.
"Rất nhiều khách sạn có bố trí loại phòng liên thông." Liên Giác Tu lên tiếng giải thích.
Giả Chí Thanh chỉ vào cánh cửa: "Chẳng lẽ đằng sau cánh cửa này là một phòng khác hả?"
Liên Giác Tu gật đầu."Là phòng của ai vậy?" Giả Chí Thanh linh quang chợt lóe: "Đại Thần?" Nếu như hắn nhớ
không lầm, theo cách sắp xếp phòng nghỉ, Liên Giác Tu và Đại Thần ở cạnh nhau.
Liên Giác Tu lại gật đầu.
"Xì, cửa thì có cái gì đáng nhìn?" Miệng thì nói như vậy, nhưng lỗ tai hắn đã tự động kề sát
vào cánh cửa.
Liên Giác Tu lấy một thanh sô cô la trên minibar, mở giấy bọc xong xuôi mới đưa cho hắn
nói: "Nghe thấy cái gì rồi?"
Giả Chí Thanh hơi đỏ mặt nói: "Chiến trường kịch liệt."
"Tình trạng chém giết như thế nào?"
"Nghiêng về một bên rồi." Hắn cắn một miếng sô cô la. Đúng là cần phải trấn tĩnh tinh thần.
Trên tivi cho dù có kịch liệt như thế nào, cũng đều kém xa chấn động của buổi truyền hình
trực tiếp này, lại còn là của người quen nữa.
"A, quần áo bị ném xuống đất rồi." Giả Chí Thanh tưởng tượng hình ảnh, dáng người Đại
Thần nhất định rất hấp dẫn.
Liên Giác Tu đứng sau lưng hắn, vận dụng kinh nghiệm phong phú giải thích nói: "Tôi đảm
bảo, bây giờ dừng lại, là bởi vì cậu ta đang bôi dầu bôi trơn."
Giả Chí Thanh lắng nghe tiếng rên rỉ rất nhỏ hòa với tiếng thở dốc từ bên kia cánh cửa
truyền tới, xấu hổ nói: "Chúng ta chắc là không nên nghe lén một cách khiếm nhã như thế
này." Miệng tuy nói vậy, nhưng lỗ tai hắn hắn vẫn tiếp tục dán sát vào.
...
Liên Giác Tu đứng cạnh hắn, lén lút choàng tay qua eo hắn: "Hả? Cái gì khiếm nhã vậy?"Giả Chí Thanh cảm thấy hơi thở nóng bừng sau tai, không khỏi nhột nhạt rụt cổ lại.
"Hay là như thế này?" Môi của hắn chầm chậm áp sát vào vành tai của cậu ta.
Giả Chí Thanh rụt lại như tên bắn, nhảy lên giường, đỏ mặt tía tai chỉ vào hắn mắng: "Anh
cái đồ sắc lang chết giẫm!"
Liên Giác Tu nhún vai nói: "Tôi thấy tôi đang rất cố gắng quân tử."
"Anh, anh mà quân tử. Anh mà quân tử tôi thành thánh tử rồi."
"Cậu bình tĩnh đi."
"Bình tình, bình tĩnh cái rắm!" Giả Chí Thanh từ trên giường nhảy xuống đất, mở cửa chạy
trốn ra ngoài.
Liên Giác Tu rất bình tĩnh đóng cửa, xoay người kéo lại bức rèm, dựa vào đầu giường gọi
điện thoại.
Điện thoại được bắt máy.
Hắn thong thả hỏi: "Vé máy bay của chúng tôi là mấy giờ?... Tám giờ sớm quá, buổi chiều
đi. Hai giờ thì hai giờ... Cực khổ lâu như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều... Vậy cứ để cho
Đàm Phi về trước đi."
Điện thoại cúp máy, hắn tự nói tự nghe: "Bạn bè làm được tới mức này, tôi đã quá chu đáo
rồi."
Nhan Túc Ngang sau khi được "nghỉ ngơi thật nhiều" tinh thần rõ ràng phấn chấn hẳn lên.
Mượn lời của Liên Giác Tu để miêu tả thì, mặt mày của hắn ta lúc nào cũng hồng hào như
một quả ớt đỏ.
Tiểu Bạch thì lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật.
Ban đầu Nhan Túc Ngang còn định mua một cây gậy cho cậu. Có điều tình trạng của cậu so
với Phong Á Luân chắc chắn tốt hơn nhiều, bước đi không có vấn đề gì, chỉ là lúc ngồi
xuống là cái mông lại đau. Cho nên phần lớn thời gian ngồi máy bay, cậu vẫn nghiêng mông
dựa vào Nhan Túc Ngang.
Đương nhiên, đối với Nhan Túc Ngang mà nói, đây cũng không thể xem là chuyện xấu.
Xuống máy bay xong, bọn họ bất ngờ phát hiện ngoài lực lượng fan hâm mộ đông nghẹt còn
có cả Cao Cần.
Mặc dù trước đây Cao Cần vẫn là hiệu suất cao cùng cần cù chăm chỉ, nhưng từ lúc Phong
Á Luân trở về, hắn gần như biến thành nhân viên nội bộ rồi. Thông thường những công việc
đòi hỏi phải đi ra ngoài sẽ không tới phiên hắn, tại sao hôm nay lại tích cực thế này?
Nhan Túc Ngang và Liên Giác Tu đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt
người kia.
Thành viên đoàn làm phim đã sớm bắt đầu chia tay tạm biệt, những người còn lại cũng đã
lần lượt về nhà.
Liên Giác Tu, Nhan Túc Ngang, Tiểu Bạch và Giả Chí Thanh cùng ngồi xe của Cao Cần.
Xe lăn bánh xong, câu đầu tiên của Cao Cần chính là: "Anh có phải đã ăn rồi không?"
...
Nhan Túc Ngang đắc ý nói: "Nhìn ra được hả?" Xem ra nỗi tiếc nuối khi Tiểu Bạch không có
chống gậy cũng đã được an ủi.
Cao Cần nói: "Tôi không nhìn ra được, có người báo cho tôi biết."Nhan Túc Ngang nhìn qua Liên Giác Tu. Đừng tưởng hắn không biết phòng của bọn họ
thông với nhau.
Liên Giác Tu nhún vai.
Hắn lại nhìn về phía Giả Chí Thanh.
Giả Chí Thanh vội vã giơ hai tay đầu hàng.
Cao Cần nói: "Là phóng viên báo cho tôi biết."
"..."
Bầu không khí ngay lập tức căng thẳng.
Nhan Túc Ngang cau mày hỏi: "Bọn họ nói thế nào?"
"Họ nói trong tay có chứng cớ cậu thuê phòng." Cao Cần dừng lại một chút: "Phóng viên đó
vốn là báo cho Trương Phục Mãn, Trương Phục Mãn lại báo cho tôi."
Liên Giác Tu nói với Nhan Túc Ngang: "Cậu nghĩ là ngày nào?"
"Không phải hôm qua thì cũng là hôm kia." Ngày hôm qua hắn và Tiểu Bạch về tới khách
sạn liền chạy vào chung một phòng, ngày hôm kia bị hỏa hoạn, hắn và Tiểu Bạch là từ cùng
một phòng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Cao Cần nói: "Tôi nghĩ chúng ta cần phải họp lại, nghiên cứu xem bước tiếp theo nên làm
thế nào."
Nhan Túc Ngang nói: "Không cần đâu, chuyện này tôi sẽ tự giải quyết."
...
Cao Cần từ kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, rồi cũng không nói gì.
Cao Cần lần lượt đưa từng người về nhà.
Nhan Túc Ngang và Tiểu Bạch vừa về đến nhà, nói: "Em mau đi tắm rồi ngủ một giấc đi. Cả
đêm qua chưa được ngủ chút nào." Hắn nói xong, trong đáy mắt tràn ngập vẻ thỏa mãn
cùng ý cười phơi phới.
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên: "Còn anh thì sao?"
"Anh đi nấu canh." Nhan Túc Ngang cười tủm tỉm đẩy cậu lên lầu: "Dù sao cũng là lần đầu
tiên, nhất định phải tẩm bổ một chút."
Tiểu Bạch vốn là mệt mỏi đến đứng không vững, tắm rửa xong xuôi, cũng không để ý đầu
tóc chưa khô, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Ngủ một giấc thật sâu.
Tiểu Bạch tỉnh giấc nhìn đồng hồ, vậy mà đã hơn chín giờ tối.
Cậu sờ sờ đầu, tóc khô rồi.
Chỗ gối nằm vẫn còn để một cái khăn lông.
Hẳn là Nhan Túc Ngang sau khi thấy cậu ngủ mà tóc vẫn còn ướt, đã giúp cậu lau khô.
Tiểu Bạch tùy tiện xoa xoa đầu, sau đó đẩy cửa định ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, cậu đã nghe thấy tiếng của Liên Giác Tu ở nơi nào hô to gọi nhỏ: "Cậu định
ra nước ngoài chơi đùa sao. Cậu cũng không phải dễ dàng gì mới thoát ra được khỏi nơi đó,
bây giờ lại định trở lại sao?"
Theo bản năng, Tiểu Bạch dừng bước.
Nhan Túc Ngang nói: "Anh là đang ganh tị với gia thế hiển hách của tôi sao?"Liên Giác Tu hừ lạnh nói: "Còn có mẹ kế độc ác, thằng em trai cùng cha khác mẹ bỉ ổi của
"Ừ." Nhan Túc Ngang dừng lại một chút: "Khi quyết định sống chung với Tiểu Bạch cũng đã
nghĩ tới bước này rồi. Thân là người của công chúng, bị soi mói cũng là chuyện sớm muộn
mà thôi, tôi thì không sao, có điều sự nghiệp của Tiểu Bạch chỉ mới ở giai đoạn khởi đầu,
mấy thứ tin đồn kiểu này rất có khả năng hủy sạch tương lai của cậu ấy."
Liên Giác Tu nói: "Cậu nghĩ cậu rút lui khỏi giới giải trí thì mọi chuyện sẽ êm đẹp sao? Nếu
cậu ấy vì cùng kết giao với Nhan Túc Ngang mà tương lai bị hủy hoại, như vậy bất kể là
Nhan Túc Ngang trong giới giải trí, hay là Đại Thần đã rời khỏi giới giải trí, cũng đều hủy
hoại tương lai của cậu ấy mà thôi."
Cao Cần nói: "Băn khoăn của anh cũng không phải không có lý. Suy cho cùng có rất nhiều
fan hâm mộ mù quáng, cho dù Nhan Túc Ngang có bạn gái đi nữa bọn họ chưa chắc đã có
thể tiếp nhận, huống chi là bạn trai? Nhan Túc Ngang cũng có chút danh tiếng và địa vị quốc
tế nhất định, anh ta cùng lắm thì ra nước ngoài phát triển thôi. Nhưng mà Tiểu Bạch sẽ ngay
lập tức biến thành mục tiêu công kích của công chúng, về phương diện này, áp lực của dư
luận là cực kỳ đáng sợ."
Liên Giác Tu nói: "Vậy việc cậu rút lui khỏi giới giải trí cũng đâu giải quyết được vấn đề đâu?
Có ai vì cậu rút lui mà buông tha cho Tiểu Bạch không? Đừng ngây thơ như vậy."
Nhan Túc Ngang nói: "Cho nên tôi muốn trở về. Tôi tuy rằng không thích cái nhà đó, nhưng
lại không thể không thừa nhận, trong phần lớn thời gian, lực ảnh hưởng và thế lực ở nơi đó
vẫn cực kỳ hữu dụng. Tôi nghĩ, ít ra để bảo vệ Tiểu Bạch cũng không thành vấn đề."Liên Giác Tu nói: "Nhưng mà sự nghiệp của cậu trong giới giải trí trăm gian ngàn khổ mới
đạt được sẽ bị hủy hoại toàn bộ. Cậu một khi trở về, cha của cậu không có khả năng thả cậu
đi lần nữa."
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi hiểu được."
Liên Giác Tu nhìn ánh mắt kiên định của hắn, nhất thời không tiếp nhận nổi.
Cao Cần chậm rãi nói: "Anh có nghĩ tới hay chưa, người nhà anh sẽ không chấp nhận Tiểu
Bạch."
"Tôi đã từng suy nghĩ về chuyện này." Nhan Túc Ngang nói: "Cha tôi chỉ cần một người có
khả năng thay ông ấy gánh vác sự nghiệp. Người phụ nữ đó chỉ cần một người không tranh
đoạt tài sản. Tôi dẫn Tiểu Bạch về nhà là vừa đẹp, vừa có thể hỗ trợ, lại sẽ không sinh cháu
đích tôn uy hiếp địa vị của bà ta cùng thằng con trai."
Cao Cần nói: "Anh thực sự từ bỏ được sự nghiệp điện ảnh của anh sao?"
Nhan Túc Ngang trầm lặng một lát, rồi mới nói: "Thứ mà tôi không thể bỏ được nhất, chỉ có
mình Tiểu Bạch."
Liên Giác Tu mở miệng nói: "Túc Ngang..."
"Tôi là một người đàn ông. Tôi đương nhiên phải bảo vệ người mình yêu." Nhan Túc Ngang
trầm giọng nói: "Không chỉ bảo bọc cậu ấy không lo lắng về cơm áo gạo tiền, mà còn phải để
cho cậu ấy được tự do được làm những gì cậu ấy muốn. Có hiểu không? Khi tôi nhận ra tôi
thích Tiểu Bạch, tôi thực sự cảm thấy sợ hãi, tôi sợ cậu ấy thích phụ nữ, tôi sợ cậu ấy không
thể tiếp nhận tôi. Bây giờ thì nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi đã biến mất rồi, những phần còn
lại... đối với tôi mà nói, không có gì là khó khăn đến nỗi không thể tiếp nhận không thể giải
quyết. Chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh tôi, tôi tin tưởng không có trở ngại nào không thể vượt qua
được."
...
Cao Cần qua một lúc lâu sau, mới nói: "Thực ra sự việc cũng chưa tiến triển tới mức đó.
Chúng ta vẫn còn chưa biết trong tay tên phóng viên đang nắm những gì. Tôi bất quá lấy
kinh nghiệm bao năm qua mà nói, hơn phân nửa chỉ là phô trương thanh thế. Nhiều nhất chỉ
là hình Tiểu Bạch cùng lúc bước vào phòng với cậu, chỉ chứng tỏ hai người ngủ cùng một
phòng thôi."
Liên Giác Tu phụ họa nói: "Nếu thế cũng không sao, dù sao thì cũng là hai người đàn ông."
Cao Cần nói: "Ừ, đến lúc đó thì anh cứ việc một mực khẳng định hai người đánh bài trong
phòng. Bọn họ không bằng không cớ, tự mình sẽ hại mình thôi."
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi không muốn mạo hiểm."
Cao Cần và Liên Giác Tu hai mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bó tay.
"Các anh không cần phải khuyên tôi nữa. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, đã nghĩ rất rõ ràng rồi. Đây
không phải là chuyện hứng thú nhất thời, tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Thực tế thì, tôi ban đầu đã
tính đem "Nam Nhân Lệ" làm tác phẩm cuối cùng trong sự nghiệp diễn xuất của mình, sau
đó tùy tiện cầm cái danh hiệu ảnh đế gì đó, đường đường chính chính rút lui. Dù sao thì
chuyện chuyển nghề này, vẫn là càng sớm càng tốt."
Liên Giác Tu nhảy dựng lên: "Thế này sao được? Tôi còn chuẩn bị quay bộ phim "Ngục
Giam Lệ" nữa."
"Tìm Phong Á Luân đi, cậu ta dù sao cũng đang rảnh rỗi."
Cao Cần ngay lập tức bác bỏ nói: "Không được."
Liên Giác Tu nói: "Tôi bắt đầu cảm thấy, để các cậu gia nhập đội ngũ đồng tính luyến ái từ
đầu đến cuối là cả một sai lầm to lớn."Cao Cần không để ý tới hắn, quay đầu nói với Nhan Túc Ngang: "Quyết định của cậu Tiểu
Bạch biết không?"
Nhan Túc Ngang lắc đầu: "Vẫn chưa nói, sẽ tìm cơ hội."
...
Tiểu Bạch nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở lại giường một lần nữa nằm xuống.
Ánh trăng ngoài cửa sổ mông lung, ánh sáng bàng bạc chiếu tới, soi rõ vẻ mặt trầm tư của người trên
giường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT