Bánh Bơ:...

~.~

Hai bên đường ánh đèn nê ông sáng rực rỡ.

Nhan Túc Ngang liếc mắt.

Bộ mặt tươi cười của Liên Giác Tu phía cửa sổ bị chiếu sáng rõ ràng.

"Anh đang cười cái gì?"

Liên Giác Tu quay đầu nói: "Cười vì ngọn gió đổi mới đã bay khắp đất nước, tổ quốc nơi nơi

đều tưng bừng sức sống. Không được sao?"

"Anh không phải đã nhận thẻ xanh của Mỹ rồi sao?"

"Tôi là đang thâm nhập vào hàng ngũ địch, làm công tác ngầm cho Đảng."

"Tôi sẽ lưu lời nói của anh báo cho cục điều tra liên bang Mỹ."

"..." Liên Giác Tu vòng vo chuyển đề tài nói: "Tôi bây giờ đang nghĩ, nếu mà Cao Cần biết

được tối nay đã xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ rất khoái chí. Thiện ác đến cuối cùng đã được hồi báo rồi." Lúc trước Nhan Túc Ngang vì thúc giục Tiểu Bạch nhanh nhanh đáp máy

bay tới họp mặt, không biết đã phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của cậu ta.

Nhan Túc Ngang làm mặt lạnh nhìn hắn: "Cao Cần làm sao biết được?"

"Ờ, là bởi vì..." Tròng mắt Liên Giác Tu xoay vòng: "Người của cậu ta trong đoàn làm phim

sẽ nói cho cậu ta biết."

"Anh còn chưa có gì với Giả Chí Thanh sao?"

Liên Giác Tu cảnh giác hỏi lại: "Vậy có ý gì?"

"Không có gì." Nhan Túc Ngang chỉnh chỉnh lại tay áo: "Chỉ là anh chắc cũng không muốn

theo gót Cao Cần đâu."

Liên Giác Tu ngó khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, nửa ngày mới lẩm bẩm nói: "Cứ tiếp tục

như thế này, mấy người chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi mua Viagra."

Chiếc xe này là của khách sạn.

Để bày tỏ sự áy náy của khách sạn đối với vụ hỏa hoạn ngoài ý muốn, chuyến đi lần này

được miễn phí hoàn toàn.

Giả Chí Thanh và Tiểu Bạch rúc vào hàng ghế phía trước.

Giả Chí Thanh kê đầu sát vào tai Tiểu Bạch, thấp giọng nói: "Vừa rồi cậu và Đại Thần trong

phòng..."

Tiểu Bạch nói: "Đang làm..."

"Mình biết rồi." Giả Chí Thanh vội vã ngắt lời.

Tiểu Bạch chớp chớp mắt, gương mặt đỏ bừng không thôi.Giả Chí Thanh trầm lặng hồi lâu, rồi lại nhịn hết nổi hỏi: "Vậy có làm hết không?"

Tiểu Bạch nói: "Mình cũng không biết nữa."

...

Chuyện này sao lại không biết được?

Không lẽ mới cắm vào có một nửa?

Giả Chí Thanh hỏi: "Quần cởi ra chưa?"

"Chưa." Tiểu Bạch nghĩ nghĩ một chút nói: "Nhưng mà tay anh ấy có mò vào trong."

...

Đại Thần thật đáng thương.

Giả Chí Thanh tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, chợt thấy đồng cảm với anh ta vô bờ bến.

Cả đoàn người đi đến khách sạn mới.

Nhan Túc Ngang về phòng vừa bỏ hành lý xuống, lập tức chạy tới phòng Tiểu Bạch.

Ra mở cửa vẫn là Giả Chí Thanh.

"Tiểu Bạch đâu?"

Giả Chí Thanh hất hất đầu vào trong.

Nhan Túc Ngang đi tới hai bước, mặt lập tức sa sầm.

Tiểu Bạch chính là đang mặc đồ ngủ, nằm ngửa trên giường, ngủ say sưa."Đại Thần," Giả Chí Thanh đứng bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch lúc ngủ say, cho dù trời

có sập xuống, cậu ấy cũng không thức dậy đâu."

Nhan Túc Ngang quay người bỏ đi.

Giả Chí Thanh ở đằng sau với theo: "Đúng rồi, vòi nước trong phòng bị ngược màu đó nha."

Hắn dừng lại một chút: "Cho nên nếu anh cần nước lạnh, nhớ mở vòi màu đỏ."

Ngày tuyên truyền thứ hai, Nhan Túc Ngang vẫn giữ bộ mặt u ám suốt cả hành trình. May là

vì chuyện phải đổi khách sạn hôm qua, trạng thái tinh thần của cả đoàn làm phim cũng

chẳng hề tươi tỉnh.

Liên Giác Tu và Trương Giai Giai liên tục khuấy động sân khấu, một tung một hứng vô cùng

ăn ý, nhờ vậy mà cả sân khấu cũng không đến nỗi gượng gạo lắm. Hơn nữa đây cũng là

trạm cuối cùng, phần lớn đều đổ lỗi cho lịch trình quá dày đặc, mọi người đã lao lực quá độ,

cho nên cũng không hề có lời trách móc nào.

Kết thúc chương trình, ban đón tiếp của đài truyền hình địa phương đặc biệt mời riêng bọn

họ đến liên hoan.

Nhan Túc Ngang đáng lẽ không muốn đi, thế nhưng Liên Giác Tu nói người ta đã nhìn cậu

đeo cái bản mặt như thế suốt nửa ngày, tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện.

Hắn nhìn Tiểu Bạch đang hân hoan đi phía trước, chỉ có thể ngẩng mặt lên trời thở dài.

Người của đài truyền hình tham gia rất đông, yến tiệc linh đình, Nhan Túc Ngang mặt vẫn

trầm như nước.

Người dẫn chương trình đài truyền hình địa phương vốn đang chuyện trò cùng Liên Giác Tu

nhịn hết nổi bèn hỏi: "Đại Thần làm sao vậy?"Liên Giác Tu chà đạp lên lương tâm nói: "Đại Thần rất chuyên nghiệp, mỗi lần đóng phim

xong đều rất khó thoát khỏi vai diễn."

Người dẫn chương trình tán thưởng: "Không hổ là ảnh đế mà."

Liên Giác Tu gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, quá nhập vai đều như thế."

Người dẫn chương trình quay đầu nhìn Trương Giai Giai: "Nhưng mà Trương Giai Giai xem

ra rất bình thường."

Liên Giác Tu nói: "Bởi vì vai diễn của Nhan Túc Ngang trong phim phải ngồi tù, còn vai diễn

của Trương Giai Giai không có ngồi tù."

Người dẫn chương trình ca ngợi: "Không hổ là Liên đại đạo diễn mà."

"Cậu thấy tình tiết rất hấp dẫn?"

"Tôi thấy anh nói mò rất có trình độ."

"..."

Nhan Túc Ngang nhìn Tiểu Bạch gần trong gang tấc mà lại như xa cách tận chân trời, cuối

cùng nhịn hết nổi gầm gừ với Giả Chí Thanh: "Cậu không nên ngồi giữa hai chúng tôi chứ?"

Giả Chí Thanh phiền muộn nhìn hắn: "Đại Thần, anh phải tin rằng, kẻ đau khổ không chỉ có

một mình anh."

"Vậy vì sao cậu không đi chỗ khác ngồi?" Người ta trợ lý cùng trợ lý ngồi chung một nhóm,

chỉ có cậu ta là khác người.

Giả Chí Thanh nói: "Là Liên Giác Tu kéo tôi tới đây đó."Nhan Túc Ngang nói: "Vậy nên cậu bây giờ ngồi đây với danh phận Liên thiếu phu nhân có

phải không?"

Giả Chí Thanh rùng mình một cái: "Đại Thần, anh có thể sỉ nhục tôi, nhưng không thể đe dọa

tôi."

Nhan Túc Ngang nhướn mày.

"Hơn nữa tôi ngồi ở đây còn có tác dụng cách nhiệt."

"..."

"Liên Giác Tu bảo, sợ lúc anh bốc hỏa sẽ thiêu luôn Tiểu Bạch."

Nhan Túc Ngang nghiến răng, căm hận nói: "Cậu yên tâm, lần sau nếu mà Liên Giác Tu có

bất kỳ hành vi quấy rối nào đối với cậu, chỉ cần gọi điện thoại cho tôi."

Giả Chí Thanh ánh mắt sáng lên nói: "Đại Thần, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi?"

"Không, tôi sẽ làm miếng cách nhiệt cho hai người."

"..."

Buổi ăn giày vò khốn khổ cuối cùng cũng đã kết thúc.

Nhan Túc Ngang vừa bước ra khỏi cửa, liền kéo Tiểu Bạch chạy ra đường.

Giả Chí Thanh ở đằng sau hét lên: "Xe ở bên này."

Nhan Túc Ngang nói: "Tôi gọi rồi."

...

Liên Giác Tu đi tới hỏi: "Nhan Túc Ngang đâu?"Giả Chí Thanh nói: "Anh ta chạy đi cướp phi thuyền Thần Châu 7 rồi."

Nhan Túc Ngang đội mũ lưỡi trai lúc nào cũng mang theo, lên xe cùng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không nói tiếng nào nhìn hắn.

Nhan Túc Ngang hỏi: "Em làm sao vậy?"

"Anh," Tiểu Bạch dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Có phải đang giận em không?"

...

Nhan Túc Ngang vẻ mặt hòa hoãn xuống nói: "Em sao lại nghĩ vậy?"

"Bởi vì cả ngày hôm nay sắc mặt anh rất khó coi."

Nhan Túc Ngang khóe miệng khẽ cong lên, vẽ thành một nụ cười ôn nhu nói: "Đó là bởi vì

cả ngày hôm nay anh không có cơ hội nói chuyện với em." Liên Giác Tu chết tiệt thiếu chút

nữa đã dùng bình - xịt - sói phun vào người hắn.

Tiểu Bạch nói: "Anh không phải giận em chuyện hôm qua chứ?"

Nhan Túc Ngang nói: "Đương nhiên là không. Ngày hôm qua... ngày hôm qua chỉ là chuyện

ngoài ý muốn thôi."

Tiểu Bạch nói: "Ừ."

Tài xế taxi nhịn không được hỏi: "Đại Thần, người bên cạnh anh có phải là gái giả trai

không?"

...

Nhan Túc Ngang nói: "Tôi đang tập lời thoại với bạn tôi, có vấn đề gì sao?"Tài xế nói: "Không có vấn đề. Ha ha, thật ra tôi chỉ muốn hỏi bóng hỏi gió một chút, thử xem

anh rốt cuộc có phải là Đại Thần thật không đó mà?"

...

Nhan Túc Ngang hỏi: "Gần đây trong thành phố hay có kẻ xấu giả mạo sao?"

"... Không có." Tài xế nói: "Tôi chỉ không tưởng tượng được anh mà lại ngồi xe của tôi. Ha

ha, chỉ có điều nói ra chỉ sợ chẳng có ai tin. Ôi, thật muốn nhìn bạn của anh một cái quá."

...

Nhan Túc Ngang nói: "Nếu có thể, anh hãy tập trung nhìn về phía trước, đừng ngó kiếng

chiếu hậu nữa được không?"

Tài xế taxi nói: "Tôi có nhìn mà."

"Nhưng anh vừa mới vượt một cái đèn đỏ."

"..."

Lúc xuống xe, Nhan Túc Ngang đặc biệt đưa thêm cho anh ta một ít tiền típ. Bởi vì tiền phạt

vượt đèn đỏ cũng không nhỏ đâu.

Trả tiền xong, hắn quay lại.

Tiểu Bạch đang đứng trong gió.

Mái tóc bị gió thổi có chút lộn xộn, hai gò má đỏ hồng, ánh mắt phẳng lặng nhìn hắn.

Cảm giác bực bội khó chịu trong lòng không hiểu sao bình yên trở lại.Hắn bỗng nghĩ, thực ra hắn không phải nhất định muốn cùng Tiểu Bạch làm. Hắn thật ra chỉ

muốn khẳng định, chàng trai vừa đáng yêu vừa xinh đẹp này là thuộc về hắn. Từ thân thể

cho đến tâm hồn.

"Tiểu Bạch." Hắn thấp giọng hỏi: "Em thích làm không?"

Tiểu Bạch mở to mắt nhìn hắn.

Nhan Túc Ngang chậm rãi nói: "Ý của anh muốn nói, là làm chuyện vợ chồng với anh. Em có

thích không?"

Tiểu Bạch nói: "Em không biết."

...

Vẫn chưa đủ để xác định sao?

Nhan Túc Ngang không khỏi buồn bã.

"Em chưa từng làm. Cho nên không biết." Tiểu Bạch đối với chuyện chưa xảy ra chẳng bao

giờ mất công đánh giá.

Nhan Túc Ngang bật cười nói: "Tiểu Bạch, đây là lần thứ hai em mời gọi anh."

Tiểu Bạch ra sức gật đầu nói: "Ừ, em đang mời anh, chúng ta làm đi."

Nhan Túc Ngang nắm lấy tay cậu phóng về phía khách sạn, vừa chạy vừa cắn răng nói: "Ta

thề, lần này cho dù lửa có cháy tới lông mày đi nữa, ta cũng sẽ không dừng lại!"

Giả Chí Thanh cảnh giác nhìn Liên Giác Tu: "Anh vì sao nhất định kéo tôi tới phòng anh

vậy?"

Liên Giác Tu nói: "Lát nữa cậu sẽ biết.""Có chuyện này tôi nghĩ tôi phải nói trước cho anh hiểu rõ, thật ra tôi đai đen Taekwondo

đó."

"Còn tôi là con trai của Lý Tiểu Long."

"..." Giả Chí Thanh ngờ vực nhìn hắn: "Thật hả?"

Liên Giác Tu mở cửa: "Cậu có bao nhiêu thật, thì tôi cũng có bấy nhiêu thật."

Giả Chí Thanh khinh thường nói: "Thì ra là nói xạo."

...

Giả Chí Thanh lúng túng vội bổ sung: "Thật ra ý của tôi muốn nói, tôi tuy không phải đai đen,

nhưng thực lực cũng không kém đâu."

"Cửa mở rồi."

"Tôi thấy rồi."

Liên Giác Tu nghiêng mình nói: "Cho nên xin mời vào."

"Vào cũng được, nhưng không cho anh đóng cửa."

"Được." Liên Giác Tu chờ hắn vừa vào xong, thuận tay đóng cửa lại.

...

Giả Chí Thanh nhìn thấy cánh cửa đóng lại, kêu lên: "Anh rõ ràng nói không đóng cửa mà."

Liên Giác Tu vừa cởi áo khoác, vừa mở cửa toa lét: "Ừ, cửa này không đóng."

Giả Chí Thanh ôm ngực, phô trương thanh thế nói: "Tôi đây không phải hạng người dễ dãi."

"Tôi không hề dễ dãi trong chuyện đó.""Anh nếu mà dám cứng rắn với tôi, tôi sẽ giết anh."

"Tôi nếu mà không cứng được, tôi cũng sẽ tự sát luôn."

"..." Giả Chí Thanh nhảy dựng lên: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Hắn nới lỏng nút áo trên cùng của áo sơ mi, lộ ra một lồng ngực vạm

vỡ, du côn xáp lại gần: "Cậu thấy tôi thế nào?"

Giả Chí Thanh bởi vì thấp hơn, bất đắc dĩ phải ngẩng đầu lên trừng hắn: "Tôi sẽ báo cảnh

sát."

"Nguyên nhân?"

"Bởi vì, bởi vì anh giở trò lưu manh!"

...

Liên Giác Tu té một cú 囧 thật hoành tráng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play