***
Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Thần Thần đã đòi xuống, Thẩm Trì đặt bé xuống lại bị bé kéo tay đi, cha mẹ Kiều và vợ chồng Kiều Tịch đang ngồi xung quanh một cái bàn ngoài sân, vừa phơi nắng vừa tán gẫu, thấy hai người đi tới, Kiều Tịch đứng lên chào hỏi.
"Thẩm ca ca."
Thẩm Trì mỉm cười chào cô, đi theo Tiểu Thần Thần tới bên cạnh Kiều Tịch.
"Anh mau tới ngồi đi, em còn tưởng hai người bữa tối mới đến được." Kiều Tịch chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.
"Ngại quá, tối hôm qua ở viện có việc đột xuất nên..." Thẩm Trì giải thích.
"Chưa ngủ đủ giấc đúng không?" Mẹ Kiều kéo Thẩm Trì tới bên cạnh mình, nhìn đôi mắt hơi sưng của anh, "Để lát nữa mẹ bảo Cảnh Thành tìm cho con cái gì đó đắp lên mắt."
Thẩm Trì ngồi đối diện với cha Kiều, căng thẳng xoắn xuýt, "Không cần phiền vậy đâu ạ, con không sao."
Mẹ Kiều vỗ vỗ mu bàn tay anh, bắt đầu giới thiệu, "Bên cạnh Tiểu Tịch là ba của Thần Thần, Từ Trạch, về sau đều là người một nhà, mau làm quen nhau đi."
Từ Trạch cũng có riêng một công ty, ngày thường rất bận rộn, gần như đều là Kiều Tịch trông con, người kia đứng dậy vươn tay với Thẩm Trì, nhìn tuổi tác có vẻ ngang Kiều Cảnh Thành, lớn hơn Thẩm Trì một chút, "Chào Thẩm ca."
Thẩm Trì hơi xấu hổ, ngại ngùng đứng lên, "Chào em." Cảm giác này có gì đó lạ lạ, Thẩm Trì không có huynh đệ tỉ muội, anh em họ cũng không có luôn, nhưng năm nay lại được gọi là ca ca hơi nhiều.
Bây giờ trên bàn chỉ còn dư lại cha Kiều đang ngồi bất động thanh sắc, Thẩm Trì buồn rầu, không biết có nên chủ động mở miệng chào hỏi không, nhưng chưa kịp hành động thì mẹ Kiều đã mở miệng giúp, "Đây là ba con, ngày thường chẳng bận gì nhưng thích làm màu khiến cho hai đứa hôm nay mới được gặp, mau chào đi."
Thẩm Trì xấu hổ cười, sau đó ngoan ngoãn chào cha Kiều, "Ba, con chào ba, con là Thẩm Trì."
Từng câu từng chữ giới thiệu của mẹ Kiều chọc mọi người bật cười, ánh mắt của cha Kiều bớt lạnh, "Tới là tốt rồi, ngồi đi."
Thẩm Trì nuốt nước miệng, bị mẹ Kiều kéo ngồi xuống.
Lúc này Kiều Cảnh Thành mới đi tới, mới vừa rồi hắn đã nghe Thẩm Trì chào ba mình, "Bảo em đợi anh một chút mà?"
Kiều Tịch nhường chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Trì cho Kiều Cảnh Thành.
Chỉ nghe cha Kiều hừ lạnh một tiếng, thái độ rất bất mãn với Kiều Cảnh Thành, "Ba có thể đuổi mất vợ con đi chắc?"
Thẩm Trì đổ mồ hôi đầy người.
Kiều Cảnh Thành ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn ba mình, đang định nói gì đó thì bị Thẩm Trì kéo kéo góc áo ở dưới bàn.
"Được rồi được rồi, hai đứa khó khăn lắm mới có dịp về nhà, ông bớt tranh cãi đi." Mẹ Kiều lên tiếng.
Thái dương cha Kiều nổi gân xanh, Kiều Tịch còn tưởng ông sẽ phát hỏa, vài giây sau Kiều Kiến Vinh lục tìm trong túi, lấy ra một bao lì xì màu đỏ.
Mọi người ai cũng kinh ngạc, nhìn ông đứng dậy đẩy bao lì xì tới trước mặt Thẩm Trì, cứng ngắc nói: "Lần đầu tiên tới nhà, đây là cho con."
Kiều Tịch vuốt ngực, trái tim suýt chút nữa nhảy ra, lại nghe ba mình mất tự nhiên nói những lời này, phụt cười ra tiếng.
Thẩm Trì ngơ ngác, trong nháy mắt không biết phải làm sao, nhưng cũng lập tức đứng lên, cúi đầu nhận lấy, "Con cảm ơn ba ạ."
Mẹ Kiều cong môi nhìn một màn này, tuy không cười ra nhưng nhìn bộ dạng thức thời của ông xã nhà mình, trong lòng vẫn rất vui mừng.
Toàn bộ bầu không khí đã trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Tiểu Thần Thần ngồi trong lòng ba mình, nhìn bao lì xì của Thẩm Trì, cũng vươn tay về phía ông ngoại, "Ông ngoại, Thần Thần cũng muốn bao lì xì, Thần Thần cũng muốn."
Lão gia tử luôn rất chiều trẻ con, tuy rằng ở trước mặt con trai con gái mình rất ít khi nói cười nhưng đối với cháu gái thì vẫn luôn rất cưng chiều.
Kiều Kiến Vinh lại lấy thêm hai bao lì xì trong túi ra, một cái cho cháu, một cái cho ba nó, "Đây, hai người mỗi người một cái."
Từ Trạch đứng dậy nhận lấy, bởi vì nguyên nhân cha vợ rất nghiêm túc nên ngoại trừ lần đầu tiên về nhà và thỉnh thoảng trên bàn tiệc thì đây là lần đầu tiên anh ta được nhận đãi ngộ này.
Kiều Cảnh Thành híp mắt, hơi hoài nghi "trọng lượng" của mấy cái bao lì xì này.
"Không nhiều lắm, hôm nay là cuối năm, cũng coi như là tiền mừng tuổi."
Thẩm Trì nhớ tới cái bao lì xì "không nhiều lắm" của mẹ Kiều, trong lòng sợ hãi nghĩ, cái bao này không nhiều lắm sợ là còn nhiều hơn cả cái bao "không nhiều lắm" của mẹ Kiều.
"Không nhiều lắm thì đừng cho, cũng đâu phải là không kiếm được ra tiền." Kiều Cảnh Thành vẫn có chút bất mãn, trong giọng nói mang theo chút âm dương quái khí.
Mẹ Kiều trừng hắn, "Con ngậm miệng lại, không nói được gì hay ho thì đừng nói."
Thẩm Trì cũng xấu hổ kéo tay hắn, lẩm bẩm qua kẽ răng, "Anh làm sao vậy?!"
Kiều Cảnh Thành bĩu môi, bị giáo huấn rồi.
Sau đó hắn ngồi ngoan ngoãn không nói gì nữa, tiện thể kéo tay Thẩm Trì qua cúi đầu tự chơi.
Mọi người thấy vậy, chỉ biết nhìn nhau.
Kiều Tịch hài lòng mãn nhãn nhìn hai ca ca của mình, mẹ Kiều cũng gặp trường hợp này không ít nên không còn thấy kinh ngạc nữa, chỉ còn lại Kiều Kiến Vinh và Từ Trạch.
Ở trong ấn tượng của Từ Trạch, anh vợ tuổi trẻ kiệt ngạo khó thuần, thậm chí hai người còn từng là bạn cùng trường trung học, ở trường học cũng nghe rất nhiều truyền thuyết về Kiều Cảnh Thành.
Bây giờ lại có thể được nhìn thấy cảnh tượng hài hòa này, đúng là chuyện lạ cả thế kỷ.
Kinh ngạc nhất vẫn là cha Kiều, ông không rảnh để ý thái độ không thèm nhận cha ruột của Kiều Cảnh Thành, nhìn Thẩm Trì chỉ dùng một động tác đã có thể khống chế người kia, cằm ông suýt rơi luôn xuống đất.
Nửa ngày sau vẫn chưa hồi phục tinh thần lại được, cũng quên luôn phải cãi nhau với con trai.
Mẹ Kiều đẩy đĩa bánh quy và đồ ăn vặt Kiều Tịch làm tới trước mặt Thẩm Trì, "Ăn cơm trưa chưa? Con nếm thử cái này đi."
Hai người dậy muộn, Kiều Cảnh Thành đã làm một bát cháo yến mạch sữa bò ăn lót dạ rồi.
"Con ăn một chút rồi ạ, Cảnh Thành nói bữa tối mẹ và ba nhất định sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nên con không định ăn trưa quá nhiều." Thẩm Trì lấy một miếng bánh quy, vị ngọt không quá gắt, hương vị cũng rất tốt.
Thẩm Trì ăn xong một cái bánh, Kiều Cảnh Thành ngồi sát lại gần, anh theo thói quen nhét một miếng bánh vào miệng người bên cạnh.
Kiều Cảnh Thành thản nhiên như không, Thẩm Trì hậu tri hậu giác nhận ra bầu không khí xung quanh hơi đông cứng, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, dùng dư quang nhìn mọi người một lượt rồi vùi đầu ăn bánh, không dám làm động tác gì khác.
Nhưng mà tiểu nha đầu nhìn mợ như vậy lại muốn học theo, há mồm nói: "Ba ba, Thần Thần cũng muốn được đút."
Thẩm Trì: "....."
Từ Trạch xấu hổ nhéo nhéo má con gái mình, "Ây da tiểu quỷ này..." Rồi lấy một miếng bánh lấp kín miệng nhóc lại.
"Đúng là làm rất nhiều, nhưng đều là giúp việc làm, mẹ và ba con không giúp được gì, mẹ không có tay nghề tốt như mẹ con, chỉ có thể làm được mấy món đơn giản, không quản được phòng bếp." Mẹ Kiều thẳng thắn, "Nhưng mà ba con đã cố ý dặn dò làm thêm ít đồ ăn, đều là món con thích, ăn cái này lót dạ trước, buổi tối chúng ta ăn cơm sớm một chút."
Thẩm Trì cười với cha Kiều, "Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ."
Cha Kiều hơi gật gật đầu, trên mặt phảng phất ý cười không nhịn được, "Ba ở nhà chẳng có quyền gì, những quyền làm thêm đồ ăn thì vẫn có." Quay đầu sang nhìn con trai ruột nhà mình, lời muốn nói lại nghẹn trở về.
Người trong nhà khó có dịp tụ tập đông đủ, mãi cho đến khi mặt trời gần xuống núi mọi người mới đi vào trong nhà.
Mẹ Kiều kéo Thẩm Trì đi xem phòng của Kiều Cảnh Thành, "Con ở nhà một đêm đúng không?" Ánh mắt bà mong chờ nhìn Thẩm Trì.
Thẩm Trì gật đầu, "Vâng, mẹ."
Kiều Cảnh Thành cười xen vào, "Mẹ, con trai ruột của mẹ ở đây này."
Mẹ Kiều nhàn nhạt liếc hắn một cái, "Sao con còn ở đây? Đi xuống chơi với Thần Thần đi, đi theo làm cái gì?! Không phải chuyện của con!"
Kiều Cảnh Thành: "....." Hắn cảm thấy trái tim mình vừa phải chịu một vạn điểm bạo kích.
Nhìn Kiều Cảnh Thành xoay người xuống lầu, mẹ Kiều mới mở cửa phòng Kiều Cảnh Thành ra.
Biệt thự Kiều gia có bốn tầng, một tầng hầm, một nửa tầng hầm là gara, một nửa là rạp chiếu phim và phòng tập gym, tầng một là phòng khách, phòng bếp và phòng ở của người giúp việc, tầng hai của cha mẹ Kiều, tầng ba tầng bốn là không gian của bọn trẻ.
Phòng của Kiều Cảnh Thành ở tầng ba.
Cho dù mấy năm nay hắn ít khi tới Kiều gia nhưng phòng của hắn vẫn gọn gàng sạch sẽ đâu vào đấy, vừa vào cửa, tuy nói là phòng ngủ nhưng thực ra là một phòng lớn, bên ngoài có không gian nhỏ là phòng khách và ban công, đi sâu vào trong mới là phòng ngủ.
Mẹ Kiều cho Thẩm Trì xem mấy món đồ trên giá sách ở phòng khách, có thể là rời đi đã lâu, phần lớn đều là đồ trước khi vào đại học.
Bất luận là ảnh chụp, huy chương hay là sách vở.
Dễ dàng nhìn ra thành tích các môn thể thao của Kiều Cảnh Thành đều rất cao, Thẩm Trì xem từng cái, có giải thành phố, giải tỉnh, còn có cả một huy chương quán quân cả nước.
"Mẹ, Kiều Cảnh Thành hồi cấp ba đã lợi hại như vậy?" Thẩm Trì kinh ngạc.
Kiều Cảnh Thành chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu nên anh tưởng rằng người nọ chỉ biết đánh nhau thôi, hóa ra là rất lợi hại?!
"Đúng vậy, ngoại trừ thành tích học tập, cái gì cũng tốt." Mẹ Kiều lắc đầu nói.
Thẩm Trì mỉm cười, xem tiếp phiếu điểm trung học của người nào đó, khoa học tự nhiên còn đỡ, văn sử địa thật không dám nhìn thẳng, Thẩm Trì cười thành tiếng, nhân tiện xin phép mẹ Kiều chụp trộm lại một tấm.
Bên dưới phiếu điểm là một quyển album ảnh, nhìn bìa rất cũ, hẳn là đã có từ rất lâu, mấy năm nay mẹ Kiều đã xem qua không ít lần.
Trước khi mở ra, bà thở dài, quay sang hỏi Thẩm Trì, "Cảnh Thành có nói với con về chuyện của Cảnh Nghiệp chưa?"
Thẩm Trì yên lặng gật đầu.
"Từ nhỏ Cảnh Thành đã rất sùng bái ca ca mình, mấy năm đó ba và mẹ bận rộn, đều là anh nó dẫn dắt, tình cảm của hai anh em rất sâu..." Mẹ Kiều chậm rãi nói.
Kiều Cảnh Nghiệp lớn hơn Kiều Cảnh Thành 6 tuổi, bức ảnh đầu tiên chính là Kiều Cảnh Nghiệp năm 6 tuổi bế Kiều Cảnh Thành vừa tròn tháng, Thẩm Trì cẩn thận xem từng ảnh, Kiều Tịch chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong vài bức ảnh, quyển album gần như là album riêng của hai anh em.
Từ khi Kiều Cảnh Thành vẫn còn đang nằm ngửa uống sữa, đến sau đó bắt đầu tập đi, sau đó là dạy hắn học chữ tập đếm, càng lật về sau Thẩm Trì càng cảm nhận được sự dựa dẫm và sùng bái của Kiều Cảnh Thành đối với anh trai mình.
Có thể hiểu vì sao nhiều năm như vậy hắn vẫn không thể đối mặt cha mình.
"Mấy năm nay Cảnh Thành rất ít khi về nhà, không phải chỉ vì ba nó mà còn là vì đây là nơi anh nó đã từng sống." Mẹ Kiều nói, "Bây giờ nó đã chịu trở về rồi, nhờ có con."
Mẹ Kiều càng xem ảnh càng xúc động, sau đó bà vươn tay ôm Thẩm Trì, "Cảm ơn con đã nguyện ý ở bên nó, yêu nó."
Thẩm Trì lắc đầu, "Không phải đâu mẹ, anh ấy thực sự rất tốt, con cũng cảm ơn mẹ đã sinh ra anh ấy, mẹ, về sau chúng con sẽ thường xuyên về thăm hai người."
Mẹ Kiều trộm lau nước mắt, buông Thẩm Trì ra, "Con xem mẹ này, Tết nhất lại không nói được chuyện gì vui, con nghỉ ngơi một chút đi rồi lát nữa xuống ăn cơm tối nhé."
Thẩm Trì gật đầu, trong lòng thực sự rất thích mẹ Kiều, "Vâng ạ."
*** Hết chương 58