***
Buổi tối lúc Kiều Cảnh Thành về nhà thì nhìn thấy Thẩm Trì đang gọi điện thoại, bình thường Thẩm Trì rất bận, được về sớm thì ăn nhiều ngủ nhiều, hoặc là đắm chìm trong mạng xã hội.
Hôm nay Thẩm Trì nói chuyện điện thoại còn mở video, hắn tò mò liếc người trong màn hình một cái.
Là một người đàn ông rất có sức sống, Kiều Cảnh Thành nheo mắt, cảm thấy có chút quen thuộc, "Ai vậy?"
Thẩm Trì ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Bạn của em, Nguyên Kiến."
Kiều Cảnh Thành nhíu mày nhìn người kia, có vẻ là nhớ ra gì đó, vốn dĩ phải vào bếp nấu cơm nhưng hắn lại ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hình như Thẩm Trì và đối phương có quan hệ không bình thường, lời nói không có gì cố kỵ, Kiều Cảnh Thành nhìn chằm chằm hai người, ngồi yên không nhúc nhích.
Một lát sau, nhìn người kia vẫn đang ngồi bất động, Thẩm Trì tự giác tạm biệt đầu dây bên kia, cúp điện thoại trước, "Làm sao vậy?"
"Quan hệ rất tốt?" Kiều Cảnh Thành thâm thúy nhìn anh.
Thẩm Trì buồn cười nhìn biểu cảm nghiêm túc của Kiều Cảnh Thành, "Vậy thì sao?" Anh nói, "Chỉ là một người bạn bình thường thôi."
Kiều Cảnh Thành không tin, trí nhớ của hắn rất tốt, nếu hắn không nhận sai thì người này chính là người năm đó đi theo làm đuôi của Thẩm Trì.
Vụ bắt cóc ở biên giới phía Tây, chi viện y tế cho bệnh viện nước ngoài, hai người đều là bạn đồng hành.
Kiều Cảnh Thành nhìn Thẩm Trì, không nói lời nào. Thẩm Trì bất đắc dĩ đứng dậy đi tới ôm lấy hắn, mấy ngày gần đây trong nhà không có người, kiểu ở chung của hai người trở nên càn rỡ hơn bình thường một chút.
"Được rồi, ngày mai chúng ta đi ra ngoài đúng không? Đi dạo siêu thị?" Hai người ngoại trừ lúc ăn cơm ra thì rất ít khi cùng nhau ra ngoài chơi hoặc là đi siêu thị gì đó, tuy đã tiến vào đời sống phu phu ổn định nhưng phần lớn đều là Thẩm Trì được đối phương chăm sóc, anh cảm thấy như vậy có vẻ không tốt lắm.
Kiều Cảnh Thành được Thẩm Trì ôm, nhìn bộ dạng cố tình lấy lòng của người nào đó, cảm thấy buồn cười, "Muốn mua cái gì?"
"Em muốn mua nhiều lắm, sắm đồ Tết nữa, sắp sang năm mới rồi." Thẩm Trì nói, "Ăn Tết thường phải mua rất nhiều đồ mà? Đồ ăn, đồ khô, câu đối xuân gì gì đó..."
Kiều Cảnh Thành nhíu mày, ở trong bộ đội cũng có dán câu đối xuân nhưng trong nhà lại chưa từng thấy qua.
"Nhà chúng ta cũng muốn dán?"
"Chẳng lẽ không dán?" Thẩm Trì hoài nghi nhìn hắn, chẳng lẽ Kiều gia chưa từng dán?
"Dán đi, ngày mai chúng ta ra ngoài mua."
Thẩm Trì ném điện thoại sang một bên, dán lên người Kiều Cảnh Thành, "Tống Duy không ở nhà có chút không quen, em ấy về thành phó B an toàn chưa?"
"Về đến nhà rồi, ngày mai Thụy Thư cũng về quê ở thành phố B, anh bảo cậu ấy đi nhìn nó rồi." Kiều Cảnh Thành xoa xoa sau gáy Thẩm Trì, "Đêm giao thừa chúng ta sang chỗ ba mẹ?"
Thẩm Trì ngồi lên đùi hắn, tùy ý hỏi: "Ba mẹ em hay ba mẹ anh?"
Kiều Cảnh Thành bị Thẩm Trì chọc cười, "Cha Thẩm mẹ Thẩm, như vậy rõ chưa?"
Đêm giao thừa là bữa cơm đoàn viên, đi đâu cũng có vẻ không đúng lắm, "Vậy mẹ Kiều liệu có... không vui không?" Năm nay là năm đầu tiên Kiều Cảnh Thành xuất ngũ.
"Không sao, anh sẽ nói lại với mẹ." Kiều Cảnh Thành nói, "Kiều Tịch đưa con và chồng về nhà, chúng ta sang chỗ cha mẹ bên kia là được rồi."
Thẩm Trì gật gù, do dự hỏi: "Vậy anh và... cha Kiều đã hòa hảo chưa?"
Kiều Cảnh Thành đặt cằm lên đỉnh đầu Thẩm Trì, không muốn nói tới chuyện này lắm, "Không có gì là hòa hảo hay không cả, chuyện đã qua, không thể không lưu lại trong lòng, nhưng ông ấy trước sau vẫn là ba anh, kết cục lúc trước cũng không phải điều mà ông ấy muốn nhìn thấy..."
"Đúng vậy, lui một bước là được, xã hội ngày trước chưa khoan dung cho những mối quan hệ đồng tính, có thể là ông ấy sợ đại ca anh ở bên ngoài chịu khổ." Thẩm Trì nhéo nhéo mặt hắn, thực ra chuyện giao thừa về nhà ăn cơm Kỷ Nhu cũng đã nói qua.
Bất luận là thế nào, chuyện của Kiều Cảnh Thành và cha Kiều, cơm tất niên năm nay của bọn họ vẫn nên sang Kiều gia, ngoại trừ lần gặp mặt ở bệnh viện, bọn họ chưa chính thức về nhà lần nào, đúng là nên tìm một thời gian thích hợp để giới thiệu chính thức.
Kỷ Nhu và cha Thẩm đều kiến nghị Thẩm Trì sang Kiều gia ăn cơm tất niên.
Kiều Cảnh Thành gật đầu, hôn lên môi dưới người kia, "Ừ..."
Thẩm Trì đã quen như vậy, từ từ hôn lại đối phương, càng ngày anh càng thích mùi hương trên người hắn, thích cảm giác ngọt ngào thân mật.
Nhưng mà vẫn may hôm nay đầu óc Thẩm Trì đủ tỉnh táo để nói chính sự, anh đẩy người kia ra một chút, nói: "Hay là... cơm tất niên chúng ta ăn ở nhà anh?"
Kiều Cảnh Thành ngạc nhiên, sau đó cẩn thận suy nghĩ ý tứ của Thẩm Trì, bắt đầu bắt bẻ, "Nhà anh là nhà nào?"
Thẩm Trì trừng hắn, "Anh biết ý em mà, còn giả bộ?!"
"Anh giả bộ cái gì? Hửm?" Kiều Cảnh Thành nhéo cằm Thẩm Trì, nhắc nhở: "Nói lại lần nữa, nhà ai?"
"Chậc, nhà của chúng ta, nhà của chúng ta là được rồi đúng không?" Thẩm Trì đẩy tay hắn ra, "Có đi hay không?!"
Kiều Cảnh Thành hoàn toàn bị lấy lòng, cúi đầu hôn lên chóp mũi Thẩm Trì, "Bên kia khi nào đi cũng được, năm nay Kiều Tịch ở nhà." Hắn nói, "Nhưng nếu không có ai bồi cha Thẩm uống rượu thì ông ấy nhất định sẽ không vui."
Thẩm Trì nhíu mày, đánh bộp lên mu bàn tay hắn, "Mới xuất viện chưa được bao lâu! Uống cái gì mà uống!"
"Ây za, nhẹ tay chút, anh có còn là chồng của em không?!" Kiều Cảnh Thành ăn đau rụt tay lại.
"Em đánh nhẹ mà..." Thẩm Trì hoài nghi cầm tay hắn lên xem thử.
Khóe môi Kiều Cảnh Thành cong lên, hôn chụt lên má người kia một cái, "Em hôn một cái là hết đau..."
Thẩm Trì vứt bàn tay hắn đi, "Mơ thật đẹp."
Hai người nháo một trận, chuyện kia cuối cùng vẫn chưa nói xong.
-
Tống Duy về đến nhà, chuyện đầu tiên cần làm đó là tới siêu thị mua đồ. Cậu tự bắt taxi tới siêu thị gần nhất, dạo một vòng, lúc ra thanh toán trong xe đẩy đầy một đống đồ.
Cậu cẩn thận ước lượng, chừng này chắc là đủ ăn trong vòng một tuần rồi, sau đó mới an tâm về nhà.
Ngần ấy năm, cậu am hiểu nhất chính là cách tự chơi một mình, bất luận là nghỉ đông hay nghỉ hè, nghỉ Tết hay nghỉ lễ, cậu đều có thể tự xử một mình.
Nổi hứng thì một tuần ra ngoài được 2 lần, còn không thì cứ vậy mà trạch trong nhà.
Cậu đã liệt kê ra một số game để chơi thử, một số phim hay nên xem, ngoại trừ lúc ăn cơm và ngủ, dùng mấy cái đó hoàn toàn đủ để giết thời gian.
Nhưng mà, lúc quay về nhà nằm trên sofa ngoài phòng khách, không biết đã ngủ quên từ lúc nào, cũng chưa kịp vào phòng ngủ luôn.
Tống Duy tỉnh dậy vì bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cậu không quay lại biệt thự của cha mẹ mà tới ở trong một căn nhà chung cư bình thường ở trung tâm thành phố, tuy hơi nhỏ nhưng có cảm giác rất an toàn.
Mạnh Thụy Thư tới biệt thự tìm một lượt không thấy mới gọi điện thoại cho Kiều Cảnh Thành, sau đó lại chạy từ ngoại thành tới đây.
Ấn chuông nửa ngày vẫn không thấy có ai ra mở cửa, nhưng địa chỉ Kiều Cảnh Thành cho chính xác là ở đây.
Một lúc sau nữa mới hơi hơi nghe thấy động tĩnh ở bên trong.
Tống Duy mở cửa, nhìn người đứng bên ngoài, lập tức ngơ, còn tưởng rằng mình ngủ lâu quá ngốc luôn rồi, dụi dụi mắt một hồi mới nhìn ra được đây hoàn toàn là người thật, không phải ảo giác.
"Sao anh lại ở đây?!" Bây giờ lẽ ra hắn đang đoàn viên với nhà Trần Niệm Niệm chứ nhỉ?
Mạnh Thụy Thư cạn lời nhìn tiểu tử đầu tóc bù xù ngốc ngếch, "Tới đưa ấm áp, thế nào? Có muốn không?" Mạnh Thụy Thư giơ bữa sáng trong tay lên.
Tống Duy gật đầu không ngừng, "Muốn muốn muốn, đương nhiên là muốn."
Mạnh Thụy Thư đổi giày vào nhà, nhìn phòng khách lung tung toàn đồ ăn vặt và mì tôm chưa dọn, mày lập tức cau lại.
"Em! Tối hôm qua rốt cuộc em ở nhà làm cái gì?!" Hắn đỡ trán đứng giữa phòng khách nhìn, khó có thể tưởng tượng nổi mấy ngày nay Tống Duy sống kiểu gì.
Thực tế Tống Duy sống khá tốt, lúc tâm tình không tốt thì mặc kệ, lúc tâm tình tốt sẽ dọn dẹp sạch sẽ, hoặc tự mình nấu cơm.
Tống Duy xấu hổ gãi đầu, "Chưa kịp dọn thì đã buồn ngủ nên ngủ quên mất tiêu..." Nói xong liền nhanh nhẹn đi nhặt mấy túi đồ ăn vặt dưới đất.
"Ngủ ở đây?" Mạnh Thụy Thư chỉ vào cái sofa bày bảy tám cái nệm lưng, không thể tin nổi hỏi lại.
Lần này Tống Duy không có mặt mũi nào thừa nhận, vùi đầu dọn dẹp, muốn nói anh cứ ngồi xuống trước đã nhưng quay sang thấy cái sofa bị cậu nằm ngủ lăn đến nhàu nhĩ nên lại yên lặng ngậm miệng.
Mạnh Thụy Thư bị bộ dạng này của cậu làm cho cả người không ổn, đứng tại chỗ nhìn cậu dọn dẹp sạch sẽ các loại túi rác, sau đó y đi tìm máy hút bụi và công cụ quét dọn, dọn xong một lượt mới thoải mái yên tâm ngồi xuống.
Nhìn Tống Duy vẫn còn đang đứng trong góc, Mạnh Thụy Thư buồn cười vẫy tay với cậu, "Đứng ngốc ở đó làm gì? Lại đây."
Lần này không riêng gì Tống Duy bất ngờ vì Mạnh Thụy Thư đến đây, Mạnh Thụy Thư cũng không ngờ với tình huống của cậu mà vẫn trở về thành phố B ăn Tết.
Tống Duy vẫn đang ở trạng thái ngơ ngác, ánh mắt nhìn Mạnh Thụy Thư cũng ngốc lăng.
"Ha, choáng váng?" Mạnh Thụy Thư huơ huơ tay trước mặt cậu.
Lúc này Tống Duy mới khịt khịt mũi, đột nhiên muốn khóc, hôm nay đã là 29 Âm, ngày mai là giao thừa, cậu không dám tin, "Anh còn chưa nói vì sao anh lại ở đây?"
Mạnh Thụy Thư buồn cười nhìn vành mắt cậu nhóc đỏ ửng, "Ba anh là người thành phố B, đương nhiên phải về đây ăn Tết rồi."
"Hả?" Tống Duy hoang mang, trong trí nhớ hình như anh họ có nói cha Mạnh hình như đã... qua đời?
"Bình thường anh không về, chỉ có Tết Âm mới về một chút, thuận tiện đi tảo mộ." Mạnh Thụy Thư giải thích.
Lúc này Tống Duy mới hiểu rõ, "À..."
"Cha mẹ đâu rồi? Về nhà có gọi điện thoại cho họ không?"
"Có khác gì nhau đâu, gọi hay không gọi cũng vậy..." Tống Duy rũ mắt.
Thấy cậu như vậy, Mạnh Thụy Thư không nói nữa, lấy cháo thịt và sủi cảo đã nguội đi hâm nóng lại, "Cả ngày hôm qua ăn mì gói?" Y quay đầu lại hỏi người đi theo đuôi mình.
"Cũng có ăn một số thứ khác." Cậu không muốn mình trông mình quá đáng thương nên cố gắng chống đỡ.
"Cái gì khác? Khoai tây chiên? Snacks?"
Tống Duy mếu máo, không dám nói gì nữa.
Ngửi mùi hương tỏa ra từ lò vi sóng, bụng Tống Duy kêu ọc ọc hai tiếng, "Anh họ bảo anh tới sao?"
Mạnh Thụy Thư nhìn bộ dạng đáng thương của cậu, có chút buồn cười nói: "Em yên tâm, nếu anh đã không muốn tới thì ai bảo cũng sẽ không đi."
"Hmm..." Tống Duy gật gù, không nói gì nữa, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
*** Hết chương 55