***

Nhìn bộ dạng bi thương của Thẩm Trì, Tống Duy lưỡng lự một hồi, quyết định chọn món ăn ở nhà hàng mà bình thường mình không dám gọi.

Lúc đồ ăn được đưa tới, nhìn chén đĩa còn quý hơn cả đồ dùng trong nhà, Thẩm Trì buồn bực một trận.

Tống Duy chạy qua chạy lại xếp hết đồ ăn lên bàn, Thẩm Trì đỡ trán, không đành lòng hỏi cái bàn tiệc lớn này có giá bao nhiêu.

Có cảm giác ăn không dễ tiêu...

Lúc Kiều Cảnh Thành quay lại, hai người đang ngồi ở bàn ăn nói cười, thoạt nhìn có vẻ đã hòa giải xong xuôi.

Thẩm Trì nghe thấy tiếng động, vội vàng buông đũa, ngồi nghiêm chỉnh.

Sau đó anh nhìn Kiều Cảnh Thành đi lướt qua, hướng về phía phòng ngủ, Tống Duy trộm nhìn anh dâu nhà mình, mở miệng gọi: "Anh họ, em gọi đồ ăn, anh ăn cơm chưa?"

Nhưng... đáp lại cậu là tiếng sập cửa.

Tống Duy run rẩy, đột nhiên cảm thấy sự tình không đơn giản như cậu nghĩ, "Cái kia, anh dâu? Người phạm lỗi lại có thái độ như vậy hả?" Chẳng lẽ không phải là nên quỳ xuống cầu xin tha thứ?

Thẩm Trì cảm thấy mất hết khẩu vị, đứng dậy, "Em ăn đi, lát nữa anh ra dọn sau."

Tống Duy không dám nói nhà hàng này sẽ cho người tới dọn khi ăn xong, gật gật đầu hàm hồ đồng ý.

Kiều Cảnh Thành vào thư phòng, Thẩm Trì do dự một chút, gõ cửa, một hồi lâu sau mới có tiếng "mời vào" phát ra từ bên trong.

Thẩm Trì đẩy cửa đi vào, Kiều Cảnh Thành đang đứng gần cửa sổ.

Anh không biết nên mở miệng như thế nào, vài phút sau Kiều Cảnh Thành xoay người lại nhìn, biểu cảm nhìn không ra là vui hay giận.

"Anh, anh ăn cơm chưa?"

"Sao? Em định nấu cho anh à?"

"Bên ngoài có, Tống Duy gọi nhiều lắm."

Kiều Cảnh Thành nhìn bộ dạng này của đối phương, muốn giận cũng không giận nổi nữa, "Thẩm Trì, em thật là..."

Thẩm Trì mếu máo, sống bất an vài tiếng đồng hồ đã sắp chịu không nổi, thấp giọng lẩm bẩm, "Em làm sao, rõ ràng là anh nói dối em trước, giờ lại thành em sai..."

Kiều Cảnh Thành thở dài, vươn tay sờ má Thẩm Trì, "Oan ức rồi?" Hắn nói, "Ai nói anh đổi đối tượng kết hôn? Lời này có thể tùy tiện nói ra sao? Em thật sự muốn ly hôn hả?"

Thẩm Trì rũ mắt, không dám nhìn người đối diện, "Em cũng đâu có nói là thật, nói đổi người thì anh sẽ đổi người luôn à?" Nói xong trộm liếc đối phương một cái.

"Nếu anh thật sự muốn đổi thì sao?" Kiều Cảnh Thành khích.

Thẩm Trì không thể tin được ngẩng phắt đầu lên, "Anh nói cái gì?" Vành mắt lập tức đỏ lên, đột nhiên không muốn xin lỗi nữa, trực tiếp nổi giận, "Em đi tìm hợp đồng kết hôn!"

Kiều Cảnh Thành cạn lời nhìn bàn tay trống không của mình. Tống Duy ngồi ở phòng khách nhìn thấy từng người đi ra khỏi thư phòng rồi vào phòng ngủ chính mới biết lần này thực sự là nháo hơi lớn rồi.

Thẩm Trì hít sâu, nhưng không có cách nào ngăn lại nước mắt dần dâng lên, anh thừa nhận lần này anh yếu đuối, trong đầu hiện ra vô số cảnh tượng của hai người sau khi ly hôn, bất luận là cảnh tượng nào cũng phát hiện mình không thể chấp nhận được.

Thẩm Trì về phòng, đứng yên chưa được bao lâu thì được một người ôm lấy từ phía sau.

"Xin lỗi..." Kiều Cảnh Thành ôm đối phương vào ngực, cả người ảo não, hôm nay cảm xúc của hai người đều không ổn, lẽ ra hắn không nên cưỡng ép như vậy.

Thẩm Trì muốn duỗi tay đẩy người kia ra nhưng trong lòng luyến tiếc, đột nhiên cảm thấy thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện gì cũng mơ mơ hồ hồ, không thể xác định kết cục.

"Kiều Cảnh Thành, vì sao anh lại thích em?" Bởi vì đang quay lưng về phía Kiều Cảnh Thành nên Thẩm Trì mới có dũng khí hỏi câu này.

Kiều Cảnh Thành có thể cảm nhận được cơ thể của người trong lòng cứng ngắc, thở dài nói: "...Thích em, anh muốn nói là anh đã thích em từ rất lâu rồi, em có tin không?"

Thẩm Trì không trả lời, chờ hắn nói tiếp.

"Thích một người có cần lý do không?" Hắn hỏi, "Đến chính anh cũng không rõ, lúc ấy trên người em toàn là bùn đất, bản thân không nhịn được sợ hãi rơi nước mắt nhưng vẫn đứng ra che chở cho người khác, cảm giác đầu tiên là thấy rất ngốc..."

Đầu óc Thẩm Trì hỗn loạn, không biết hắn đang nói cái gì, có đúng là đang nói về mình không?

"...Giống hệt một đứa trẻ con, đến khi an toàn rồi mới biết sợ là gì, cũng không biết nhận mặt người, đầu óc treo lơ lửng cả ngày, sống chung ba ngày vẫn không phân biệt được ai với ai, suốt ngày nhận nhầm thành viên đội của anh, chỉ là mặc quân phục giống nhau mà thôi, cũng đâu có ngụy trang gì mà lại khó phân biệt như vậy à, anh đã nghĩ vậy đấy."

Thẩm Trì càng nghe càng mơ hồ, xoay người lại nhìn đối phương, "Anh đang nói cái gì thế?"

Kiều Cảnh Thành nghiến răng, "Vẫn chưa nhớ ra đúng không?"

Mắt Thẩm Trì trừng lớn, căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì, không hề có manh mối, chỉ có thể nghĩ tới hành động giải cứu Hoa kiều mà hắn từng nhắc tới.

Sống chung ba ngày?

Không hề! Thẩm Trì nhớ rõ mình ở lại đó một tuần, nhưng cũng chẳng sống chung với người quân nhân nào cả!

Kiều Cảnh Thành bất đắc dĩ, trực tiếp động thủ, nhéo nhéo má Thẩm Trì, "Biết ngay mà, ngoại trừ chuyện công việc thì cái gì cũng không nhớ nổi!"

Thẩm Trì chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới chần chừ hỏi một câu, "Có phải là anh cứu quá nhiều người nên nhận nhầm người rồi không?"

Người đối diện khoanh tay trước ngực, "Em nói lại một lần nữa?"

Thẩm Trì chuyển từ trạng thái thương tâm sang ngơ ngác, "Em..." Đầu óc xoay chuyển liên tục, càng cố nhớ càng thương tâm, "Anh thật sự nhận sai người rồi?" Sau vài giây, Thẩm Trì gần như xác nhận đáp án, vành mắt lại đỏ lên.

Kiều Cảnh Thành đau đầu ngồi xuống giường, thuận tiện kéo theo người kia ngồi lên đùi mình, nhìn bộ dạng muốn khóc nhưng cố nhịn kia, vừa buồn cười vừa tức giận, "Thẩm Trì! Em muốn bức chết anh phải không?"

Mạch não hai người căn bản đang không ở trên cùng một đường. Trong lòng Thẩm Trì càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là Kiều Cảnh Thành nhận sai người rồi, nếu không thì hai người sẽ không thể kết hôn, một ngày nào đó hắn phát hiện ra thì sao, tự mình dọa mình, sắc mặt trắng bệch.

"Nhận sai rồi, nhận sai rồi, anh nhất định là đã nhận sai rồi..." Thẩm Trì vùi mặt vào hai bàn tay, cảm thấy tất cả đều xong đời rồi.

Kiều Cảnh Thành kéo bàn tay kia xuống, buồn cười nhìn bộ dạng sụp đổ của đối phương, đồng thời cảm thấy có chút mừng rỡ, đây có phải là đang chứng minh em ấy thật sự sợ sẽ đánh mất mình không?

"Anh thề!" Hắn giơ 3 ngón tay lên, "Tuyệt đối không nhận sai người."

"Vậy lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào?" Thẩm Trì cảm thấy não mình bây giờ không dùng được nữa rồi.

Kiều Cảnh Thành buồn cười ôm chặt Thẩm Trì, có thể là do thực sự sợ hãi, anh vội vàng thúc giục hắn, "Anh mau nói đi!"

"Thật là..." Hắn búng trán Thẩm Trì một cái, "Nhận không ra anh chẳng lẽ cũng không có ấn tượng gì với bọn Phan Dương luôn?"

Lúc biết Phan Dương không nhận ra Thẩm Trì trong lòng Kiều Cảnh Thành dễ chịu hơn phần nào, có khả năng là những người đầu óc đơn giản đều thế, hắn nghĩ.

Thẩm Trì ôm đầu, "Nếu em có thể nhận ra thì đã không hỏi anh! Anh mau nói đi!"

Kiều Cảnh Thành hết cách, nói thẳng: "Biên giới phía Tây! Có phải là em đã từng đi làm tình nguyện ở đó?"

Đầu óc Thẩm Trì xoay chuyển, đúng là có chuyện đó, "Đúng! Nhưng mà em không có gặp anh!"

Gân xanh trên trán Kiều Cảnh Thành hiện ra, "Em nói lại lần nữa? Em đang cố tình chọc tức anh à?"

Thẩm Trì vẫn hoài nghi, "Anh có chắc chắn là lúc đó không?"

"Nếu anh không chắc chắn thì bây giờ em đã không ngồi đây!"

Thẩm Trì ngồi trên đùi Kiều Cảnh Thành, đầu óc choáng váng, nhịn không được sờ sờ sườn mặt của đối phương, "Nhưng mà em thật sự không có ấn tượng gì, anh đẹp trai như vậy, lúc ấy tại sao em lại không thể nhớ rõ anh?"

Nghe câu hỏi này Kiều Cảnh Thành cũng không biết nên khóc hay nên cười, "Thôi em đừng nói nữa, càng nói là càng ép anh tức chết!"

Thẩm Trì mếu máo, "Em thực sự không nhớ nổi. Các anh mặc quần áo giống nhau, trên mặt còn vẽ lung tung, nhận không ra cũng là điều hợp lý."

"Em còn dám nói? Vừa rồi rõ ràng em vừa khen anh đẹp trai?!" Kiều Cảnh Thành nhướng mày, "Đẹp vậy mà không nhớ được?"

Thẩm Trì: "....."

Thẩm Trì bình tĩnh lại, tinh thần hăng hái lạ thường, "Thật sự là lúc đó?" Rồi hắc hắc cười hai tiếng, còn rất đắc ý, "Có phải lúc đó nhìn em đẹp trai hơn bây giờ không?"

"Đúng, cũng bớt ngốc hơn bây giờ."

Thẩm Trì đánh bộp lên vai hắn một cái, "Anh nói cái gì đó?!"

"Anh nói thật, lúc ấy liếc mắt một cái nhìn thấy ba người bọn em đều ngốc, nếu không sẽ không coi trọng người đỡ ngốc nhất là em."

"Anh nói lại một lần nữa?!" Thẩm Trì xù lông lên.

"Làm sao? Muốn giúp anh đổi đối tượng?"

Họ Thẩm nào đó lập tức héo rũ, "Em không cố ý mà, anh còn muốn nhắc tới khi nào..."

"Vậy mà mấy tiếng trước còn dám nói ra khỏi miệng?!" Kiều Cảnh Thành véo mông Thẩm Trì, "Nhéo chết em."

Thẩm Trì tìm cách phản công, cũng véo lại cánh tay hắn nhưng véo kiểu gì cũng không được.

"Nhiều ngày không tập luyện rồi mà cơ bắp vẫn căng như vậy?" Thẩm Trì có chút không hiểu nổi.

Trận phong ba cuối cùng cũng đã được hóa giải, Kiều Cảnh Thành ngửa người nằm ra sau, bắt đầu dạy dỗ người ngồi trên đùi mình, "Về sau lúc nào rảnh phải đi tập luyện cùng anh, mỗi ngày thức đêm, cơm không ăn đúng giờ, không tập không được."

Đôi tay Thẩm Trì vẫn không nhàn rỗi, mải mê sờ sờ ngực hắn, sau đó sờ sang cánh tay và cơ bụng.

"Cứ chơi đi, sẽ có một lúc nào đó kéo được em lăn giường."

Nghe thấy bên ngoài có tiếng người, Thẩm Trì đứng dậy định đi ra ngoài, lại bị Kiều Cảnh Thành kéo trở về, "Nghỉ ngơi đi, là người tới sửa phòng bếp."

"Hả?" Thẩm Trì hậu tri hậu giác phát hiện, sự bần cùng đã hạn chế trí tượng tượng của mình, "Cho nên mấy ngày nay hai người luôn phải tự khắc chế dục vọng tiêu tiền của bản thân sao?"

Kiều Cảnh Thành hôn lên trán Thẩm Trì một cái, "Nghĩ nhiều rồi, Tống Duy chỉ muốn em vui vẻ mà thôi, nhà đang không có người nên gọi người tới sửa sang lại một chút, không cần quá phiền não."

Thẩm Trì nhìn khuôn mặt của Kiều Cảnh Thành gần ngay trước mắt, yên lặng không nói chuyện, vẫn cảm thấy có chút gì đó không thật.

Thẩm Trì vươn tay chạm nhẹ vào sườn mặt Kiều Cảnh Thành, "Anh thực sự đã thích em từ lâu rồi sao?"

Hai người nằm đối mặt vào nhau, Kiều Cảnh Thành cũng vươn tay vuốt ve má Thẩm Trì, "Em nói xem? Chẳng lẽ anh rảnh rỗi không có việc gì xuất ngũ chỉ để tiếp nhận công ty?" Có ông trời biết hắn không muốn làm điều đó chút nào!

"Chẳng lẽ không phải?" Ở tuổi này, nếu không quyết định cả đời đi theo con đường kia thì nên quay về, huống chi sản nghiệp của Kiều gia lại lớn như vậy.

Kiều Cảnh Thành nhéo má Thẩm Trì, "Đúng cái gì mà đúng, nếu anh tiếp tục ở trong quân ngũ thì chúng ta cả đời này có thể sẽ chẳng gặp nhau nữa, huống chi với tính chất công việc của em, anh không trở về thì chúng ta kết hôn thế nào? Yêu đương thế nào?"

Thẩm Trì nhíu mày, "Vậy sao anh biết em chắc chắn sẽ kết hôn với anh?"

"Ban đầu cũng không chắc chắn lắm, nhưng lúc trở về gặp em ở trên máy bay thì xác định." Kiều Cảnh Thành mỉm cười.

Người nào đó chột dạ nhớ lại bộ dạng được người ta cứu xong lân la tới hỏi xin số điện thoại của mình, "Ặc, còn không phải là do mặt anh! Lớn lên quá họa thủy rồi!"

"Ừm, anh rất vinh hạnh."

Thẩm Trì cũng cười, nằm ghé sát vào người đối phương, "Hôm nay anh làm em sợ muốn chết." Đến bây giờ mới tính là có thể hoàn toàn yên lòng.

"Hù chết em. Mấy ngày gần đây em chả thèm nhìn anh, cũng không muốn nói chuyện với anh, em cho rằng mỗi ngày anh sống rất vui vẻ à?"

"Em không cố ý... Anh không biết là lúc em phát hiện ra anh gạt em, trong lòng em có bao nhiêu bất an đâu." Thẩm Trì dán lỗ tai lên ngực người kia, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, "Một người chung chăn chung gối lãnh chứng hợp pháp với mình lại có thể có thân phận như vậy, em có thể không bối rối sao?"

"Vậy thì sao?" Kiều Cảnh Thành nói, "Em ghét nhà giàu?"

Thẩm Trì lắc đầu, "Không ghét, nhưng mà khoảng cách chênh lệch quá lớn, thực ra anh nói đúng, nếu ngay từ đầu em biết anh có gia thế này nhất định sẽ không kết hôn với anh nhanh như vậy."

Kiều Cảnh Thành hôn lên trán Thẩm Trì một cái, "Vậy thì đã hoàn toàn tha thứ cho anh chưa?"

Thẩm Trì rũ mắt, khóe miệng cong lên, "Nếu em không tha thứ thì thật sự sẽ tìm người khác kết hôn sao?"

Kiều Cảnh Thành dịch xuống dưới, hôn lên khóe miệng Thẩm Trì, "Giấy hôn thú mất rồi, còn muốn ly hôn? Em nghĩ thật đẹp."

Nói đến chuyện này, Thẩm Trì đột nhiên nhổm người dậy, híp mắt hỏi: "Anh nói thật cho em biết, hợp đồng kết hôn và giấy hôn thú có phải là anh giấu của em mất rồi không?"

"Anh cần giấu sao? Dù sao em cũng đâu có ly hôn với anh."

"Đệt!" Thẩm Trì cười mắng, "Không biết xấu hổ!"

Hai người chưa từng có sự đồng điệu tâm hồn và khoảng cách thân mật như lúc này, Thẩm Trì học Kiều Cảnh Thành, chủ động hôn lên khóe môi của hắn.

"Cảm ơn anh." Thẩm Trì đột nhiên mở miệng.

Kiều Cảnh Thành nhướng mày, "Cảm ơn cái gì?"

Thẩm Trì nhìn thật sâu vào mắt người đối diện, "Cảm ơn anh đã thích em, bao dung em." Một loạt chuyện xảy ra gần đây, nếu không có Kiều Cảnh Thành ở bên cạnh, anh không biết mình sẽ suy sụp thành bộ dạng gì.

Hắn vươn tay, kéo người đối diện vào lòng mình, ôm chặt, "Em đừng có câu dẫn anh, anh sẽ không nhịn được đâu."

Thẩm Trì ôm cổ hắn, chôn mặt trong ngực hắn một hồi lâu, rầu rĩ nói: "Vẫn còn muốn nhịn sao?"

Khuôn mặt Kiều Cảnh Thành cứng lại, "Em nói cái gì?"

Thẩm Trì dụi dụi ở cổ hắn một chút, "Anh nghe không rõ à?" Sau đó chủ động hôn lên môi đối phương, "Nghe không hiểu thì thôi, em đi tắm đây."

Nói xong liền quay người muốn đứng dậy.

Nhưng lại bị người kia kéo trở về, chỉ một thoáng hai người đã thay đổi vị trí, "Đây là điều em muốn phải không? Chắc chắn chưa?"

Thẩm Trì bị một loạt động tác này của hắn dọa sợ, "Em, em có thể nói giờ em hối hận rồi không?"

Nụ cười của Kiều Cảnh Thành cứng lại, cúi đầu gặm cằm Thẩm Trì, vừa cắn vừa uy hiếp, "Còn muốn hối hận? Em còn dám hối hận à?"

---

Lời tác giả: Kéo rèm nha quý zị!

*** Hết chương 51

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play