***

Sau khi mẫu thân đại nhân của Thẩm Trì biết anh vô duyên vô cớ kết hôn với một người xa lạ, ban đầu là kinh hãi sau đó dần dần nổi lên cơn giận.

Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Trì tan tầm về nhà đã gặp khuôn mặt không có tâm trạng tốt của cha mẹ ở ngay trước cửa.

Cha Thẩm hơn mẹ Thẩm mười tuổi, cha Thẩm hơn bốn mươi tuổi mới có được đứa con trai Thẩm Trì này cho nên chăm sóc đứa nhỏ rất kỹ. Từ khi còn ở nhà trẻ đến lúc tốt nghiệp nghiên cứu sinh Thẩm Trì luôn ngoan ngoãn sống dưới sự khống chế của cha mẹ, đương nhiên, Thẩm Trì lúc nhỏ cũng không tim không phổi, cho rằng như vậy cũng không phải là không tốt.

Đặc biệt là lúc còn ở trường, anh cực kỳ hưởng thụ cuộc sống luôn được người khác an bài cho, không cần nhấc tay nhấc chân tự làm gì cả, rất hạnh phúc.

Cho đến khi tốt nghiệp, bắt đầu đi làm.

Là một người không biết chăm sóc người khác, thậm chí đến chính cuộc sống của mình cũng không thoát khỏi cha mẹ, chuyện này đối với hôn nhân đích thực là một cơn ác mộng, sau khi cố gắng làm quen và thân thiết với một cơ số người, tóc rụng gần hết mới nghĩ ra được một cách.

Tìm một người đàn ông có hoàn cảnh tương tự, yêu cầu tương tự để kết hôn không phải là được rồi sao?

Thật không ngờ kết quả lại khiến cha mẹ không vui ra mặt, thậm chí còn hận không thể nhét anh vào bụng sinh lại.

Mẹ Kỷ Nhu vặn lỗ tai của Thẩm Trì xách thẳng vào phòng khách, âm điệu cao hơn so với ngày thường: "Thẩm Trì, gần đây con ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?"

Thẩm Trì nhe răng trợn mắt kêu đau oai oái, thuận tiên giờ cánh tay bị thương của mình cho mẹ xem, "Đau đau đau, mẹ, con đang bị thương, mẹ không thể dịu dàng một chút được sao?"

Cha Thẩm đi theo phía sau nhìn lướt qua cánh tay đầy băng gạc của con trai, thấy không có gì nghiêm trọng liền gia nhập đại quân trị tội của mẹ Thẩm.

"Đáng đời! Tôi thấy anh có vẻ là chấn thương sọ não rồi nên mới dám làm bồ câu tung cánh bay như vậy, hôm nay đã học được cách kết hôn rồi?" Là cha của Thẩm Trì, ông không thể tin đứa con trai luôn ngoan ngoãn của mình sẽ có một ngày làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

Thẩm Trì khóc không ra nước mắt, không thể ngờ kết quả lại như thế này.

"Aiui, không phải mỗi ngày hai người đều thúc giục con kết hôn kết hôn kết hôn sao? Thật vất vả lắm mới kết hôn được hai người đây là muốn đánh chết con à? Sớm biết vậy đã không kết nữa." Thẩm Trì thoát khỏi tay cha mẹ, buồn bực đặt mông ngồi xuống sô pha.

Kỷ Nhu nghe xong nổi trận lôi đình, lập tức đi tới trước mặt Thẩm Trì, "Sớm biết vậy? Còn dám nói sớm biết vậy? Sớm biết vậy thì lão mẹ tôi đây đã dùng dây thừng trói anh ở nhà rồi, tôi đánh chết anh! Cái tên nhãi ranh này! Lão nương phí công nuôi dưỡng anh hơn hai mươi năm, đây là kết hôn đó!! Anh tưởng là đang đi chợ chọn bắp cải à?!"

Thẩm Trì bị dọa hết hồn, vừa chạy trốn vừa cảm thán tốc độ của mẹ nhà mình, một người 50 tuổi rồi vẫn có thể trộm luyện lăng ba vi bộ hả?

"Mẹ mẹ mẹ!" Thẩm Trì kêu liên tục ba tiếng, "Mẹ bình tĩnh, bình tĩnh, hết sức bình tĩnh, cánh tay con hôm nay thật sự rất đau, hôm qua mới bị người ta chém một đao, mẹ thật sự không đau lòng cho con trai bảo bối của mẹ chút nào sao?" Thẩm Trì trốn sau một cái gối liên tục kêu xin tha, vốn dĩ không định nói cho họ biết chuyện này nhưng hiện tại không nói ra thì mình sẽ chết dưới Thiết Sa Chưởng của mẫu thân đại nhân mất.

Khi Kỷ Nhu tiện tay cầm cái chổi lông gà lên định đập Thẩm Trì thì cha Thẩm duỗi tay túm người lại, giọng nói mười phần tức giận, không có chút gì giống một người 60 tuổi, "Bị chém một đao? Bị ai chém? Ai dám chém con trai tôi?"

Mẹ Thẩm hồi phục tinh thần, bị cha Thẩm dời đi lực chú ý.

"Đúng vậy! Ai dám chém anh? Nói ra để ba anh chém hắn luôn đi!"

Thẩm Trì dở khóc dở cười, có nhà nào sở hữu một đôi phu thê giống nhà này không chứ.

Sau khi dùng nửa giờ gian nan giải thích với mẹ mình về nguyên nhân của việc kết hôn, thẳng thắn rằng đối tượng kết hôn chính là người ra tay cứu anh trên máy bay.

Mẹ Thẩm trợn to mắt, chọc chọc ngón tay vào đầu thằng con mình, "Cứu anh một lần anh liền lấy thân báo đáp? Anh nói xem anh có bị ngốc không? Đối phương làm gì anh có biết không? Nhân phẩm thế nào? Gia cảnh ra sao? Tôi thấy anh bị người ra chém một đao hỏng dây thần kinh não luôn rồi đó, chỉ số thông minh mất sạch luôn!"

Tất nhiên Thẩm Trì không dám nói ra sự thật đây là hôn nhân chớp nhoáng, chỉ là không tự tin nói: "Mẹ nghĩ cái gì đó, bọn con quen nhau từ lâu rồi.", giọng càng ngày càng nhỏ.

Kỷ Nhu hoài nghi, "Con nói thật? Con xác định không tự bán mình?"

Nói đến đây Thẩm Trì lại rất tự tin, "Mẹ xem thường mị lực và chỉ số thông minh của con trai mẹ rồi, muốn bán thì cũng là hắn bán, con đáng giá bao nhiêu tiền chứ?" Mặt không đỏ tim không đập nói tiếp, "Bọn con trước khi kết hôn cũng không công chứng tài sản, con nói mẹ nghe, nếu hắn dám làm chuyện gì có lỗi với con thì phải chia cho con một nửa công ty."

Mắt Kỷ Nhu sáng ngời, "Công ty? Hắn còn mở công ty? Không phải là con nói hắn tham gia quân ngũ à?"

"Lúc trước trong quân ngũ nhưng vừa xuất ngũ rồi, mẹ, con trai mẹ tìm cho mẹ một đứa con rể rất có tiền đồ đó, nói ra ngoài hoàn toàn đủ sức cạnh tranh với bất kỳ ai." Thẩm Trì mạnh miệng, "Nhà người ta kinh doanh lâu đời, gần đây hắn phải về tiếp quản công ty của gia đình."

Kỷ Nhu suy tư giây lát, sau đó liếc mắt với cha Thẩm, "Người lợi hại như vậy sao lại coi trọng con trai chúng ta? Có đúng là bộ đội đặc chủng xuất ngũ không nhỉ?"

Thẩm Trì vỗ đùi, quên mất cánh tay trái của mình đang bị thương, "A, đau!" Sau đó vẻ mặt như đưa đám nhìn mẫu thân nhà mình, "Mẹ, con trai trong mắt mẹ kém cỏi vậy sao?"

Kỷ Nhu cầm tay anh lên xem xét một phen, "Mẹ không cảm thấy anh kém. Mẹ chỉ sợ anh bị người ta lừa đến quần lót cũng không còn."

Tóm lại, dù Thẩm Trì nói như thế nào thì Kỷ Nhu vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với đứa con rể mới này.

Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của cha mẹ nhà mình, anh bất đắc dĩ phải sắp xếp một cuộc gặp mặt cho Kiều Cảnh Thành và hai người, chỉ là... gặp phải một bi kịch.

Làm trò trước mặt cha mẹ chán chê xong mở điện thoại ra mới phát hiện...

Mình không có số điện thoại của Kiều Cảnh Thành!

Đúng vậy! Anh quên hỏi số điện thoại của hắn mất rồi!

Kỷ Nhu nhìn anh quay trái quay phải chần chần chừ chừ, tát một phát vào sau gáy, "Nhanh lên! Vẫn còn muốn bị đánh tiếp phải không?"

Thẩm Trì sắp khóc đến nơi rồi, đầu óc xoay chuyển tìm cớ, di động trên tay bỗng dưng rung ong ong, dọa Thẩm Trì thiếu chút nữa ném luôn điện thoại vào mặt mẹ mình.

Kỷ Nhu nhìn bộ dạng không đáng tin của thằng con, trực tiếp giật điện thoại sang, không thể hiểu nổi, "Ai đây?"

Thẩm Trì thò mặt qua nhìn, là một dãy số lạ.

Anh giả cười chuẩn bị nói gì đó thì thấy mẹ nhà mình ấn vào nút nhận cuộc gọi.

"Xin chào! Xin hỏi ai vậy?" Thẩm Trì hỏi một câu.

"Thẩm Trì?" Một thanh âm trầm thấp truyền đến.

Thẩm Trì không thể tin nổi, trừng lớn hai mắt, cảm thán trong lòng, thật là may mắn!

"Kiều Cảnh Thành?"

Kỷ Nhu nghiến răng nghiến lợi kiềm chế một cái tát, kết hôn rồi mà số điện thoại cũng không có, nghe giọng cũng không biết?

"Là tôi." Kiều Cảnh Thành nói, "Nhận được điện thoại của tôi kinh ngạc vậy à?" Giọng nói mang theo vài phần bất mãn.

Thẩm Trì gãi mũi, xấu hổ nhìn cha mẹ, sợ đối phương lộ ra dấu vết gì, vội vàng mở miệng.

"Không phải không phải, là cha mẹ tôi đang ở bên cạnh, tôi quên mất không lưu lại tên của anh."

Kiều Cảnh Thành ở bên kia trầm mặc vài giây, sau đó ngoan ngoãn mở miệng, "... Chào hai bác ạ! Cháu là Kiều Cảnh Thành."

Kỷ Nhu trừng mắt liếc Thẩm Trì một cái, thay đổi âm điệu, "Ừ, chào cháu."

"Thật xấu hổ, cháu nên sớm tới thăm hai bác, cháu xin lỗi ạ." Kiều Cảnh Thành đoán tình trạng bên phía Thẩm Trì, "Hôm nay cháu và Tiểu Trì hơi xúc động, hẳn là trước khi đăng ký nên có sự đồng ý của hai bác, bác đừng trách Tiểu Trì, là cháu quá nóng vội, thật vất vả mới gặp được..."

Thẩm Trì ngồi bên cạnh vừa nghe vừa nơm nớp lo sợ, mắt thấy người kia có xu hướng kể lại mọi chuyện liền vội vàng đoạt lại điện thoại, hi hi ha ha tắt loa ngoài.

"Cha, mẹ! Hai người nghỉ ngơi trước đi, con nói với anh ấy vài câu về thời gian hẹn gặp nha."

Cha Thẩm mẹ Thẩm: "....."

Thẩm Trì chạy trốn về phòng, nói với bên kia, "Ông trời ơi, thiếu chút nữa lộ tẩy rồi."

"Xin lỗi, chuyện này là tôi suy xét không chu toàn, nếu tiện thì bây giờ tôi sang đó luôn nhé?" Kiều Cảnh Thành ở đầu dây bên kia rất vững vàng, giống như là không sợ gì cả.

Thẩm Trì bị hắn chọc cười, "Anh không sợ cha mẹ tôi đánh anh à?"

Bên kia trầm mặc vài giây, ".... Bọn họ hẳn là sẽ không nỡ."

Nội tâm Thẩm Trì điên cuồng phun tào, mặt đỏ lên vì xấu hổ, "Ngài thật là tự tin." Sau đó nhớ ra, "Anh có muốn tìm một thời gian chúng ta gặp nhau khớp lời kịch trước không?"

Không hiểu Kiều Cảnh Thành đang nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười nói: "Rất đáng yêu."

Thẩm Trì không mò được manh mối: "?? Hả??"

Bên kia nhanh chóng quay về trạng thái, "Chờ một lát, tôi sang đó luôn."

Thẩm Trì nhìn màn hình điện thoại tối thui, há hốc mồm, đến ngay bây giờ?

Người này... vội vàng đi chịu mắng à?

Thẩm Trì hoảng hốt, đi qua đi lại hai vòng, sau đó thật thà ra khai báo với cha mẹ.

"Ba mẹ... Anh ấy nói, chuẩn bị sang đây."

Cha Thẩm sửng sốt, nhìn về phía vợ mình, trong mắt hiện ra vài tia hài lòng.

Kỷ Nhu ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh dáng ngồi nghiêm túc lại, thể hiện tư thái mẹ vợ, "Hừ, vẫn còn có chút thành ý."

Thẩm Trì đỡ trán, đột nhiên nhớ ra, hai người bọn họ còn chưa lên kịch bản gì cả!

Vội vàng quay người đi về phòng ngủ.

Kỷ Nhu nhìn người vừa đi liền mất luôn tư thái nghiêm túc, lôi kéo ông xã nhà mình, "Aiya, ông nhìn bộ đồ tôi mặc hôm nay có ổn không? Kiểu tóc có tùy tiện quá không? Có cần xuống lầu chỉnh sửa lại một chút không?"

Thái dương cha Thẩm co giật, tôi nói mọi thứ vẫn ổn thì bà có tin không?

-

Lời tác giả:

Nhan khống là do di truyền....

*** Hết chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play