***

Lên xe, tinh thần của Thẩm Trì như thể bị hồi quang phản chiếu, bỏ hai bữa không ăn, lâu rồi chưa ngủ mà cả người vẫn hưng phấn.

Cài xong dây an toàn, anh dựa vào lưng ghế nhìn Kiều Cảnh Thành, "Mấy ngày nay anh đối xử với tôi hình như hơi tốt quá mức, nói đi, có ý đồ gì?"

Kiều Cảnh Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn sang, "Tôi đối xử tốt với vợ tôi còn cần lý do sao?"

Thẩm Trì chết lặng, "Lại tới nữa rồi lại tới nữa rồi, có quỷ mới là vợ anh, yêu đương còn không có, bỏ qua bước quan trọng như vậy mà không thấy kỳ quái sao? Sao anh có thể nói ra những lời nổi da gà như thế?"

Kiều Cảnh Thành: "....." Mạch não đứa nhỏ này có tật xấu gì vậy? Nhìn không ra là mình đang tán tỉnh à?

Kiều tổng cảm thấy thật thất bại.

Giao thông ban đêm thông thoáng, hai người chỉ mất 10 phút là đã về đến gara, Thẩm Trì cảm thán, "Anh bị ngốc thật à? Về nhà ngủ một giấc xong quay lại đón tôi là được rồi, làm gì mà một hai phải ở lại chờ, vẫn giữ thói quen cứng nhắc hồi còn làm bộ đội đặc chủng hả?"

Mặt mũi Kiều Cảnh Thành đen thui, "Thẩm Trì, tôi cảm thấy có vẻ cậu đang rất ngứa đòn đó."

Thẩm Trì trơ mắt nhìn hắn đóng cửa xe cái rầm, vòng qua bên phía mình, vội vàng giữ chặt cửa xe.

"Anh muốn làm gì? Bạo lực gia đình à?"

Đối phương bị bộ dạng ngốc nghếch này chọc cười, "Mở cửa!"

"Không mở! Mở thì đêm nay tôi còn có thể sống sao?" Thẩm Trì giữ chặt cửa xe không cho hắn mở.

"Cậu cũng biết mình có bao nhiêu đại nghịch bất đạo cơ à?!" Kiều Cảnh Thành híp mắt, "Mở cửa!"

Thẩm Trì liều mạng lắc đầu, đáng tiếc giây tiếp theo đã nghe thấy tiếng cửa bị kéo ra, thậm chí chính bản thân anh cũng bị kéo theo, suýt chút nữa lăn ra khỏi xe.

"A!"

Nhưng mà giây tiếp theo đã được Kiều Cảnh Thành dùng tay giữ chặt, "Thật ngốc!"

Thẩm Trì đứng thẳng người, bị kéo ra khỏi phạm vi che chở của cửa xe, "Còn nháo? Tôi thấy cậu có vẻ vẫn chưa buồn ngủ đâu."

Hai người về đến nhà, huyền quan vẫn để lại một bóng đèn nhỏ, Thẩm Trì mỉm cười thầm khen Tống Duy thật tri kỷ, đồ ăn xếp gọn gàng trên bàn, bên cạnh dán một tờ giấy nhỏ, "Hoan nghênh anh dâu về nhà, chỉ cần dùng lò vi sóng làm nóng lại một chút là có thể ăn rồi ~"

Thẩm Trì bật cười thành tiếng, tò mò hỏi: "Vì sao chỉ hoan nghênh tôi mà không chào đón anh nhỉ?"

"Bởi vì nó lại muốn "được" dạy dỗ."

"Sao lại nói vậy? Gần đây tại sao anh luôn giám sát nó rất chặt? Tống Duy cũng có làm chuyện gì xấu đâu?" Thẩm Trì cạn lời với thái độ của Kiều Cảnh Thành đối xử với em họ mình.

"Có à?" Kiều Cảnh Thành cầm đồ ăn đi hâm lại, từ chối thảo luận đề tài này.

Thẩm Trì nhún vai, "Anh nói không có thì là không có vậy."

Vừa rồi vẫn còn tỉnh táo, ngồi vào bàn ăn bỗng nhiên cảm thấy mệt rã rời, Kiều Cảnh Thành nhìn Thẩm Trì miễn cưỡng ăn hết nửa chén cơm, vươn tay lấy đôi đũa trong tay Thẩm Trì ra.

"Đi ngủ đi."

Thẩm Trì lười biếng đáp: "Ừa..." Cả người đã sắp nhão thành bùn.

Kiều Cảnh Thành thu dọn xong xuôi trở về phòng, vốn tưởng rằng Thẩm Trì đã ngủ rồi, ai ngờ quét mắt nhìn giường lớn không thấy có ai, tìm ở ban công và phòng chứa quần áo cũng không thấy người đâu.

Hắn nhìn chằm chằm cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt, nhìn đồng hồ.

Quyết định đẩy cửa đi vào nhưng Thẩm Trì có thói quen phòng sói, khóa trái bên trong, Kiều Cảnh Thành chỉ có thể gõ cửa.

"Thẩm Trì?" Hắn nhíu mày vừa gọi vừa nghe động tĩnh bên trong, "Thẩm Tiểu Trì?"

Nghĩ lại trạng thái tinh thần vừa rồi của Thẩm Trì, Kiều Cảnh Thành không nhịn được lo lắng, "Không đáp lời à? Muốn tôi tự vào phải không?"

Đợi thêm hai phút, xác định bên trong không có âm thanh đáp lại nào, Kiều Cảnh Thành xoay người đi tìm thần khí cạy cửa.

Đi vào, quả nhiên, người đã nằm ngủ say trong bồn tắm rồi...

Hắn đỡ trán, vừa đau lòng vừa buồn cười, người trưởng thành rồi mà vẫn có thể ngủ như vậy, hẳn là đã rất mệt rồi.

Kiều Cảnh Thành ngồi xổm xuống, vỗ vỗ má Thẩm Trì, "Thẩm Trì? Không tỉnh là tôi ôm cậu đó."

Ngón tay đặt trên thành bồn tắm giật giật nhưng người vẫn không tỉnh, nước trong bồn đã lạnh, sợ ngâm thêm sẽ sinh bệnh, Kiều Cảnh Thành cầm khăn tắm trực tiếp vớt người ra khỏi bồn tắm, còn tiện tay lau qua.

Trong quá trình làm, Thẩm Trì dựa vào lồng ngực đã mở mắt, Kiều Cảnh Thành rũ mắt nhìn anh, "Còn biết tôi là ai không?"

Thẩm Trì thoạt nhìn không có chút tỉnh táo nào, ôm lấy cổ đối phương, miệng lẩm bẩm một câu không rõ: "Kiều đại ngốc tử..."

Kiều Cảnh Thành cạn lời nhìn người trong lòng mình ngủ lại, nằm mơ cũng không quên mắng hắn, một chút cũng không phát hiện ra bản thân đang ở trạng thái gì!

Đóng gói người lại nhét vào trong chăn, Kiều Cảnh Thành quyết định không mặc quần áo cho tên này nữa.

Tinh lực của Kiều Cảnh Thành luôn rất tốt, tình huống như bây giờ hắn căn bản không thể ngủ được, nằm nhìn chằm chằm người bên cạnh đến gần sáng mới ngủ một lúc.

Thẩm Trì ngủ một giấc từ rạng sáng tới tận chiều tối.

Buổi sáng lúc Tống Duy dậy không gặp Thẩm Trì, buổi chiều tan học quay về vẫn chỉ nhìn thấy mỗi anh họ bước ra từ phòng ngủ chính, "Chuyện gì đây... Tình huống này là sao? Anh dâu đâu? Nửa đêm hôm qua hai người làm gì?"

Kiều Cảnh Thành vươn vai duỗi người, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này thật thuận mắt, "Em đoán xem?"

Tống Duy trộm mở cửa phòng ngủ chính nhìn lén, chỉ thấy chị dâu nhà mình vẫn đang nằm ngủ! Hơn nữa nhìn làn da lộ ra bên ngoài, bên trong có khả năng cao là không mặc quần áo.

Cậu lặng lẽ lui ra, quả nhiên!

Tống Duy cân nhắc hôm nay tâm tình của anh họ không tồi, tròng mắt khẽ đảo, về phòng cất balo rồi quay ra phòng khách.

Kiều Cảnh Thành đang xem tin tức tài chính kinh tế thì tên nhóc nào đó bước nhẹ nhàng cọ cọ ngồi xuống bên cạnh.

Kiều Cảnh Thành không thèm liếc mắt sang, "Nói!"

"Hì hì hì, anh họ ~" Tống Duy nỗ lực thu hút sự chú ý của Kiều Cảnh Thành, "Anh có thể đừng đề cập thành tích của em với Mạnh ca ca được không?"

Kiều Cảnh Thành nhíu mày, cảm thấy là lạ.

Tống Duy có rất nhiều tật xấu, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng có tật xấu, riêng thành tích học tập là thứ duy nhất từ trước đến nay không thể chê.

"Không đề cập đến thành tích? Trên người em còn có gì đáng nói hơn ngoài thành tích nữa?"

Tống Duy nhất thời đơ luôn, hoàn toàn chịu không nổi kích thích này, la ầm ĩ lên, "A!!! Anh đã nói rồi?!"

Kiều Cảnh Thành lập tức tránh xa khỏi tầm tấn công của âm thanh kia, "Anh đã nói những điều gì nên nói rồi."

"Thành tích của em!" Tống Duy kích động, "Thành tích trước kia của em ở thành phố B! Rất xuất sắc!"

Kiều Cảnh Thành cười lạnh, thuận tiện đổi chỗ ngồi sang phía đối diện, "Tự mình nói mình xuất sắc? Thế có biết khuyết điểm không?"

"Rốt cuộc là anh nói chưa?" Tống Duy kích động dậm chân, "Anh không trả lời ngay lập tức em sẽ đi cáo trạng với anh dâu, nói anh đã ủ mưu lên kịch bản lừa người ta kết hôn!"

Kiều Cảnh Thành ném gối qua, sợ Thẩm Trì đang ngủ sẽ nghe thấy, "Im miệng!"

Tống Duy không quan tâm cái gối, "Vậy rốt cuộc là anh nói chưa?"

"Chưa nói chưa nói chưa nói!" Kiều Cảnh Thành bực bội, "Anh nói thành tích của em làm gì, anh đâu có rảnh, muốn khoe khoang thì tự mà đi nói đi."

Tên nhóc lập tức vui vẻ trở lại, "Vậy là tốt rồi!" Sau đó dặn dò anh họ nhà mình, "Anh không giúp em thì thôi, không được phá em!"

Kiều Cảnh Thành trừng mắt, "Em lại muốn thế nào nữa? Không phải anh đã nói là không được làm loạn sao?" Nhớ lại Tống Duy một thân một mình chạy tới thành phố A hắn liền bực mình!

Tống Duy trừng ngược lại, "Em nói rồi, em không làm loạn, đó chính là tương lai hạnh phúc của em, anh đừng có phá bọn em! Anh là đồ xấu xa!"

Kiều Cảnh Thành thở hắt, cảm thấy một giây sau mình sẽ bị tên nhóc này làm cho tức chết.

"Lăn về phòng đi, anh không muốn nhìn thấy mặt em nữa!"

Tống Duy làm một cái mặt quỷ, "Lăn thì lăn, em vui vẻ lăn, hưng phấn lăn, tạm biệt anh họ thân yêu nha ~"

Dì giúp việc làm cơm dưới bếp, Thẩm Trì nằm trên giường khịt khịt mũi, lăn một vòng trên giường, duỗi eo xong xuôi mới thoải mái mở mắt ra.

Nhưng chính vào thời khắc mở mắt này, Thẩm Trì nhanh chóng cảm nhận được thân thể có gì đó khác khác. Anh có thể trực tiếp cảm nhận được xúc cảm chạm vào chăn lụa, thậm chí... mấy nếp nhăn dưới mông do vừa lăn cũng rất rõ ràng.

Thầm hô hai tiếng "không ổn" trong lòng, vội vàng xốc chăn lên nhìn cơ thể mình.

Một lát sau, ba người trong nhà đều nghe được một tiếng rống giận dữ.

"Kiều! Cảnh! Thành!"

Kiều Cảnh Thành mở cửa phòng ngủ chính, nhìn người kia đã tùy tiện mặc xong một bộ quần áo, "Làm sao thế?"

"Anh nói đi!?" Thẩm Trì chạy hai ba bước tới ngay trước mặt, "Ngày hôm qua anh đã làm gì tôi?"

Kiều Cảnh Thành không biết nên cười hay khóc, "Tống Duy và dì đều đang ở nhà, bọn họ sẽ nghe thấy." Hắn hảo tâm nhắc nhở.

Thẩm Trì theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Tống Duy đang thò một cái đầu sang hóng hớt bên này, "Xin chào chị dâu ~"

Thẩm Trì xấu hổ cong môi cười với nhóc một cái, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng ngủ chính lại.

Kiều Cảnh Thành buồn cười nhìn Thẩm Trì đang hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống mình, tự động lui ra sau ngồi xuống giường, đột nhiên bắt đầu phản công, "Cậu muốn làm gì tôi?"

Thẩm Trì tức giận ngút trời, trực tiếp động thủ.

"Anh là đồ tra nam!"

Kiều Cảnh Thành dễ dàng bị đẩy ngã xuống giường, "Ông trời ơi, tôi mà là tra nam thì trên đời này ai cũng là tra nam."

"Vì sao tôi không mặc quần áo?!" Thẩm Trì ngồi trên người hắn, một chân trực tiếp đè lên ngực hắn, có một loại xúc động muốn giết người, "Anh là đồ điên! Bệnh tâm thần!"

Kiều Cảnh Thành sắp nổi điên,"Thẩm Tiểu Trì, cho dù bây giờ tôi thượng cậu thì cũng là nghĩa vụ hôn nhân bình thường, tại sao tôi lại là tra nam? Hả?"

Thẩm Trì dừng động tác, biểu cảm kinh ngạc, không thể tin hỏi lại: "Anh, nói cái gì cơ!?"

Kiều Cảnh Thành đẩy chân Thẩm Trì ra, ngồi dậy ở tư thế ôm người, "Thẩm Trì, đừng hiểu lầm tôi, được không?" Hắn nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Tôi sẽ không đối xử không tốt với cậu, càng sẽ không bức bách cậu làm chuyện gì, chuyện xảy ra đêm qua thật sự cậu không nhớ một chút nào sao?"

Thẩm Trì sững sờ, sau khi bình tĩnh lại liền muốn xuống khỏi người đối phương.

Nhưng... Kiều Cảnh Thành không đồng ý.

"Cậu ngủ quên trong bồn tắm, tôi gọi mãi cậu không tỉnh, đành phải ôm cậu ra." Hắn đưa tay vuốt ve má Thẩm Trì, dường như sợ làm cho anh kinh hoảng, đối với phản ứng của Thẩm Trì hắn có phần cảm thấy đau lòng, "Chỉ như vậy thôi đã không thể tiếp nhận được?"

Thẩm Trì ngốc lăng nhìn người trước mặt, cảm thấy mọi chuyện đang phát triển không đúng lắm.

"Có điều không tiếp nhận được ngay cũng không sao, từ từ tiếp nhận là được rồi." Kiều Cảnh Thành nhanh chóng thu liễm cảm xúc của mình, như là đang chờ mong điều gì đó, ngón tay chuyển sang vuốt ve môi đối phương, "Cậu phải nhanh thích ứng một chút, nếu không tôi sợ tôi không chờ được."

Thanh âm Thẩm Trì run rẩy hỏi lại: "Có... có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Kiều Cảnh Thành thản nhiên, "Tôi cảm thấy mối quan hệ của chúng ta có không gian phát triển rất lớn, không nhất thiết một năm sau sẽ ly hôn, cậu nói xem?"

"Anh nói thật?"

"Cậu thích gương mặt này của tôi đúng không? Gần đây tôi phát hiện mình cũng rất thích cậu, chi bằng... chúng ra thử yêu đương xem sao?" Một tay Kiều Cảnh Thành vòng ra đằng sau đỡ lưng anh, một tay vẫn vuốt ve môi anh như cũ.

Thẩm Trì bị dọa muốn lui về sau nhưng bị bàn tay to lớn của Kiều Cảnh Thành giữ lại không thể động đậy, thậm chí khoảng cách giữa hai người còn làm cho Thẩm Trì có phần không thở nổi.

"Anh đừng nói đùa..." Thanh âm của Thẩm Trì vẫn run rẩy.

"Cậu cảm thấy tôi đang nói đùa sao?" Đầu ngón tay của Kiều Cảnh Thành trượt xuống, nâng cằm người đối diện lên, "Muốn tôi chứng minh không?"

*** Hết chương 24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play