***

Cánh tay Thẩm Trì sau khi tháo băng cắt chỉ chính thức quay trở lại làm việc bình thường.

Chuyện của Kiều Cảnh Thành rối rắm đủ rồi, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng cảm thấy cả người vẫn có chỗ nào đó không đúng.

Trong lúc Thần Thần nằm viện, Thẩm Trì chưa từng thấy Kiều Cảnh Thành tới thăm, anh không biết liệu người kia có biết cháu gái mình đang nằm viện hay không nữa...

Sau khi trả lời lại tin nhắn cảm ơn của Kiều Tịch, Thẩm Trì cất điện thoại, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đầu tiên sau khi trở lại của mình.

Lão Du sợ xảy ra vấn đề gì, còn tự mình tới nhìn.

"Xác định không thành vấn đề chứ?"

Thẩm Trì bật cười, hoạt động cánh tay một chút, "Cho dù có vấn đề thì vẫn có thầy ở đây mà."

Sau khi xong cuộc phẫu thuật đầu tiên, ra ngoài đã qua giờ ăn trưa, Thẩm Trì xuống cantin lấy cơm, tâm tình buồn bực.

Rõ ràng sau khi kết hôn cuộc sống chẳng có gì khác, không hiểu sao càng không có ai quản càng cảm thấy không có gì thú vị.

Vài bác sĩ thực tập và y tá tham gia cuộc phẫu thuật vừa rồi cũng ngồi ăn với nhau, nhìn sắc mặt Thẩm Trì không quá tốt liền hỏi thăm:

"Bác sĩ Thẩm, có phải là tay anh vẫn còn khó chịu không?"

Thẩm Trì lắc đầu, "Tay tôi không sao, cõng người còn được nữa là." Anh nói, "Chỉ là mới qua mấy tiếng buổi sáng đã có cảm giác cả người như bị đào rỗng, cảm thấy sai sai..."

Một bàn bác sĩ y tá bỗng dưng thấy hứng thú.

"Cậu đó, bị đào rỗng cũng không nên là do phẫu thuật đào rỗng, nhanh chóng tìm một người ở bên cạnh mình đi, nếu không cuộc sống chẳng có gì thú vị thì chẳng có hi vọng gì cả." Một bác sĩ nói với Thẩm Trì.

"À, người đàn ông lần trước kia đâu? Hình như mấy ngày gần đây không nhìn thấy anh ta nữa?" Một bác sĩ gây tê cũng bắt đầu buôn dưa, tin bát quái về Thẩm Trì mỗi ngày mỗi kiểu, cũng không biết có cái nào là thật không.

Thẩm Trì mỉm cười, "Sao? Coi trọng à?"

Đối phương bị biểu cảm của anh làm cho run rẩy, "Bác sĩ Thẩm nói gì vậy, có coi trọng cũng là giúp bác sĩ Thẩm coi trọng, hai người không phát triển được lên thêm sao?"

Thẩm Trì cúi đầu xuống ăn cơm, không bày tỏ ý kiến. Những người xung quanh cũng không nói gì nữa.

Thẩm Trì đào hoa không ngớt, sau khi Viên Nghệ lấy chồng không ít nữ bác sĩ và y tá khác bắt đầu tấn công, đương nhiên, cả nam lẫn nữ, chỉ là mọi người chưa thấy cô gái nào ở bên ngoài công khai theo đuổi, chỉ có mỗi người đàn ông trông khá tin cậy kia thì đã biến mất rồi.

Xong cuộc phẫu thuật này lại đến cuộc phẫu thuật khác, ngày hôm nay Thẩm Trì có ba cuộc phẫu thuật hai lớn một nhỏ, lúc tan làm đã là gần tám giờ tối.

Sau khi thay quần áo, hai tay vẫn đang run lên theo sinh lý, anh ngồi trong văn phòng nghỉ một hồi rồi định lái xe về nhưng cả người chẳng còn tí sức nào, cũng không có sức đi tàu điện ngầm luôn.

Vừa nhìn điện thoại vừa xách balo đi ra cửa, chỉ là vừa mới ra khỏi cửa văn phòng đã bị một người chặn đường trước mặt, vì thế Thẩm Trì nghiêng người, có ý bảo đối phương đi qua trước đi.

Nhưng mà anh nghiêng, đối phương cũng nghiêng theo, Thẩm Trì mất kiên nhẫn ngẩng đầu.

"Aiya, cái người này..." Sax! Sau khi nhìn rõ người nửa câu sau tự động dừng lại, "Sao anh lại tới đây?!"

Kiều Cảnh Thành nhướng mày, không nói gì.

Mấy ngày nay Kiều Cảnh Thành cũng đi công tác, khiến cho hai người từ lần trước đến giờ chẳng có giao lưu gì với nhau.

"Anh... tới khám bệnh?" Thẩm Trì chần chừ hỏi.

Kiều Cảnh Thành duỗi tay đoạt điện thoại của Thẩm Trì, bỏ vào túi áo của mình, nói: "Đi đường đừng có vừa đi vừa chơi điện thoại."

Thẩm Trì đỡ trán, đi theo hắn ra ngoài, "Vậy là anh tới bệnh viện để nhắc tôi đi đường không được chơi điện thoại?"

"Nghĩ cái gì đó, tôi đến đón cậu về nhà, bác gái nói hôm nay cậu có ba cuộc phẫu thuật, dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn xong hết rồi." Kiều Cảnh Thành nói.

"À..."

Vừa dứt lời, Kiều Cảnh Thành ôm người bên cạnh vào sát bên cạnh mình, Thẩm Trì kinh ngạc, vừa định lui ra thì nghe đối phương nói bên tai, "Đừng nhúc nhích, đằng sau có bệnh nhân."

Thẩm Trì: "....."

Có thể là do hôm nay phải tập trung cao độ trong một thời gian quá dài nên cả người hơi choáng váng, lúc lên xe cả người Thẩm Trì cứng đờ, mắt nhìn thẳng về phía trước, Kiều Cảnh Thành đợi một lúc, dứt khoát nghiêng người sang bên cạnh.

Thẩm Trì hoảng sợ, theo phản xạ định đẩy người ra, hắn bất đắc dĩ lên tiếng, "Dây an toàn!"

Thẩm Trì: "À..."

Kiều Cảnh Thành cài kỹ dây an toàn xong xuôi, thuận tay gõ gõ đầu Thẩm Trì mấy cái, "Mệt mỏi à?"

Thẩm Trì hữu khí vô lực trả lời: "Biết tôi mệt còn gõ đầu tôi."

Hắn bật cười, xoa nhẹ đầu anh, "Như thế này thì được rồi chứ? Hay là để tôi thổi thổi cho cậu thêm mấy cái?"

Thẩm Trì trừng mắt, hai người họ rất ít khi có kiểu tiếp xúc chân tay như thế này.

Kiều Cảnh Thành nhận thua, "Được được được, không chạm vào cậu nữa."

Tuy bệnh viện gần nhà nhưng vẫn chưa hết giờ cao điểm kẹt xe, Thẩm Trì gần như ngủ thiếp đi sau khi xe chạy, sau nửa tiếng xe mới về đến nhà.

Kiều Cảnh Thành đỗ xe trong gara, tháo dây an toàn, đi sang mở cửa xe phía bên Thẩm Trì, vừa tháo dây an toàn giúp anh vừa lên tiếng gọi: "Thẩm Trì?"

Thẩm Trì lắc lắc đầu, theo bản năng cách xa âm thanh quấy nhiễu kia một chút.

Kiều Cảnh Thành cảm thấy rất thú vị, ngứa tay nhéo nhéo mặt đối phương, "Nếu không tỉnh thì tôi ôm cậu lên nhà nhé?"

Thẩm Trì giãy giụa mở mắt, hoang mang vài giây mới nhận ra Kiều Cảnh Thành đã lái xe về nhà rồi.

Anh vịn vào cánh tay hắn, lảo đảo xuống xe, thoạt nhìn vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, "Nếu nhà chúng ta là biệt thự độc lập thì tôi sẽ không ngại."

Bây giờ Thẩm Trì chỉ muốn lên giường đi ngủ, cơm gì đó chả cần ăn cũng được, mặt mũi gì đó không còn đáng giá nữa.

Kiều Cảnh Thành nhướng mày lui về sau một bước đỡ người xuống xe, "Cậu xác định chứ? Về sau nếu nhà chúng ta là biệt thự độc lập thì cậu sẽ để cho tôi ôm?"

Chỉ thấy Thẩm Trì đi vài bước rồi quay đầu nhìn hắn như đang nhìn một tên ngốc, cũng không chú ý đến trọng điểm trong câu nói của Kiều Cảnh Thành, "Anh phát sốt rồi à? Anh biết muốn mua biệt thự độc lập cần bao nhiêu tiền không?"

Kiều Cảnh Thành: "....."

Hình như ở trong mắt Thẩm Trì có vẻ hắn rất bần cùng nghèo túng thì phải?

Sau khi cánh tay của Thẩm Trì bình thường trở lại cha mẹ Thẩm rất ít khi tới nhà họ, Thẩm Trì dần dần cảm nhận được chỗ tốt của việc kết hôn, cuối cùng cũng thoát khỏi một cơn ác mộng mang tên người thân, mỗi bữa cơm không cần khai báo hôm nay ăn gì, làm gì, thực hiện mấy cuộc phẫu thuật nữa.

Có thể là do hôm nay Kiều Cảnh Thành mới đi công tác về nên dì giúp việc làm nhiều thêm mấy món ăn, thấy Kiều Cảnh Thành còn cố tình đi đón Thẩm Trì, sợ quấy rầy thế giới hai người của bọn họ nên tháo tạp dề chuẩn bị đi về.

"Hai vị ăn xong cứ để bát đũa vào bồn rửa, buổi sáng ngày mai tôi sang dọn dẹp."

Thẩm Trì vừa ngủ được một lúc, tinh thần cũng sáng lên được một chút, vừa ăn vừa chỉ vào người đối diện, "Cô cứ về nhà nghỉ ngơi đi, anh ta sẽ rửa chén."

Khóe miệng Kiều Cảnh Thành giật giật, không phản bác, tầm này thì người làm ba cuộc phẫu thuật là lớn nhất, là to nhất!

"Vậy được, sáng mai tôi sẽ sang sớm, hai vị muốn ăn sáng món gì để tôi đi mua nguyên liệu trước?" Dì giúp việc hỏi.

"Sáng mai tôi chuẩn bị bữa sáng, cô cứ nghỉ ngơi đi."

Thẩm Trì: "???"

Nghe Kiều Cảnh Thành nói vậy, dì giúp việc vui vẻ tươi cười, "Được được, vậy gần trưa mai tôi sang quét dọn."

Dì giúp việc này là người ở bên nhà cũ Kiều gia, tuy làm việc trong thời gian chưa dài nhưng rất có tâm, tình trạng mấy ngày nay của hai người bà đều đặt hết vào trong mắt, cũng hi vọng tình cảm của hai người sẽ ngày một tốt lên, đừng tiếp tục ngủ riêng nữa, đã kết hôn rồi thì sao lại cứ mỗi người mỗi phòng mãi được?

Thẩm Trì nhìn dì giúp việc đi ra cửa, sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm người đối diện, "Ê, trong lúc anh đi công tác uống nhầm thuốc gì rồi à?"

Kiều Cảnh Thành nhún vai, "Cậu đoán xem?"

Thẩm Trì còn lâu mới thèm đoán, hắn thích làm gì thì cứ kệ hắn làm thôi.

Kiều Cảnh Thành lột vỏ một con tôm, bỏ vào bát Thẩm Trì, "Sáng mai muốn ăn gì?"

"Mãn Hán Toàn Tịch*, anh có biết làm không?" Thẩm Trì trả lời không cần suy nghĩ.

(Mãn Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán): tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh, ban đầu là một bữa tiệc cho sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy - wikipedia)

Kiều Cảnh Thành: "Tôi làm cậu dám ăn không?"

Thẩm Trì ngạo kiều không chịu thua, "Chỉ cần anh dám làm thì tôi dám ăn!"

Kiều Cảnh Thành bỏ con tôm trong tay xuống, lấy khăn giấy lau tay, "Thẩm Tiểu Trì, tôi phát hiện qua mấy ngày không gặp tính khí của cậu lớn thật đó."

Thẩm Trì học bộ dạng nhún vai của hắn, "Đó là do anh chưa hiểu hết về tôi."

Kiều Cảnh Thành: "....."

Đương nhiên Kiều Cảnh Thành biết Thẩm Trì đang rối rắm chuyện gì, chỉ là không biết loại rối rắm này nghiêng về bình giấm chua hay đơn thuần cảm thấy hắn nhân phẩm không tốt, vừa kết hôn đã ngoại tình?

Sau khi xong bữa tối, Thẩm Trì ngồi ở phòng khách chơi game trên TV, tiếng tay bấm máy chơi game vang lên liên tục.

Kiều Cảnh Thành hết cách, ở trong phòng bếp chịu thương chịu khó dọn dẹp chiến trường sau khi ăn của bọn họ, có cảm giác mình đang nuôi trẻ.

Chuông cửa vang lên, Kiều Cảnh Thành thò mặt ra, "Thẩm Tiểu Trì, ra mở cửa!"

Thẩm Trì bị cái kiểu xưng hô kia làm cho nổi hết da gà, Thẩm Tiểu Trì là cái quần gì? Nhưng nhìn hắn đang bận nên đành đứng lên đi mở cửa.

Anh đứng trước chuông cửa xem xét người ở ngoài, chân mày khẽ cau, người này nhìn hơi quen mắt.

"Xin chào, có người ở nhà không?" Đối phương phất phất tay với camera.

Thẩm Trì đột nhiên nghĩ ra, chính là cái sườn mặt ngày hôm đó, vì thế bực bội hỏi một câu, "Xin hỏi cậu tìm ai?"

"Tôi tới tìm anh họ và chị dâu*." Đối phương hăng hái phất tay với camera, thấy bên trong không nói gì còn cố gắng phóng đại mặt mình vào camera, một khuôn mặt đẹp trai bị lăn qua lộn lại thành đủ kiểu dị dạng.

(*Nguyên văn là tiểu biểu ca, tiểu biểu tẩu)

Anh họ chị dâu? Thẩm Trì cảm thấy đầu óc của người này hơi có vấn đề, "Cậu tìm nhầm nhà rồi à?"

"Không đâu, tôi kiểm tra đúng số nhà rồi, chị dâu là chị sao? Em là em họ đáng yêu của chị đây aaaaaa...."

Thẩm Trì đỡ trán, "Xin hỏi chị dâu của cậu họ gì?" Nghe không hiểu à? Bổn thiếu gia là nam là nam là nam! Chị dâu là cái quỷ gì?

"A, chị dâu họ Thẩm, xin hỏi anh có phải họ Thẩm không? Hình như gọi là Thẩm Trì, là một bác sĩ..." Đối phương lẩm bẩm nói, đều là thông tin về thân phận của Thẩm Trì.

Xem như đã rõ, Thẩm Trì xoay người hô vào bên trong, "Kiều Cảnh Thành!"

Kiều Cảnh Thành vừa lau tay ướt vừa đi ra, "Làm sao thế? Là ai đến?"

"Xin hỏi anh có một đứa em họ nhìn ngu đần như thế này à?"

"Ngốc hay không thì tôi không tiện đánh giá nhưng đúng là tôi có một đứa em họ."

Thẩm Trì chống nạnh trừng mắt, "Vậy cậu ta muốn sang đây sao anh không nói sớm?"

Kiều Cảnh Thành nhướng mày, "Bây giờ nó tới?" Hắn nhìn lướt qua đồng hồ treo tường, đã hơn 10 giờ.

"Anh nói xem?" Thẩm Trì cạn lời.

Một phút sau bên ngoài truyền đến tiếng nói lúc xa lúc gần, "Halo halo, anh họ chị dâu em tới rồi đây!"

Kiều Cảnh Thành: "....."

Thẩm Trì đảo mắt, xoay người mở cửa cho đối phương đi vào.

-

Lời tác giả:

Thần trợ công em họ đáng yêu lên sàn rồi *vỗ tay* *vỗ tay*

*** Hết chương 16

Ảnh minh họa Mãn Hãn Toàn Tịch - google

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play