Vốn dĩ vỏ bọc của Diệp Ngũ trong trường học rất tốt, rất nhiều nam lão sư đối với với vị lão sư trẻ tuổi thanh tú đoan trang là nàng - có hảo cảm rất
tốt, nhưng từ lần trước hẹn hò thất bại với nam lão sư kia Diệp Ngũ cảm
thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn nàng có vẻ ý vị thâm
trường. Diệp Ngũ nghĩ rằng có lẽ đó chỉ là ảnh hưởng tâm lý, nhưng buổi
sáng vừa đến trường thì phát hiện trên bàn của nàng có một cành hoa hồng cùng với một tấm thiệp, mặt không chút biểu cảm mở tấm thiệp trên bàn
ra xem thì thấy trên đó viết một hàng chữ: “Hoa hồng nhung là thích hợp
với ngươi nhất, xinh đẹp mà nguy hiểm”
Nếu là trước đây thì Diệp
Ngũ đã có thể xử lý rất tốt, nhưng mà nhìn nét chữ thì không giống như
là chữ do nam nhân viết, nàng đang tìm cách xem thử cái này của ai thì
một vị nữ lão sư dạy thể dục đột nhiên giống quỷ xuất hiện ở phía sau
nàng, ghé sát vào tai nàng nói nhỏ: “Buổi sáng tốt lành a đóa hồng nhung của ta”.
Đúng vậy, Diệp Ngũ cảm thấy mình không lấy ly nước ấm
hất lên mặt người kia ngay lập tức thì đó chính là dấu hiệu khả năng
kiềm nén của nàng đã tăng lên không ít.
Nam lão sư đối với nàng
nhượng bộ lui binh, ánh mắt của các nữ lão sư thì dần tối lại, do ai làm hại? Phải! Chính là người thiếu một viên đạn bắn vào giữa trán - Đại
Nguyên kia làm hại! Diệp Ngũ thật vất vả mới có được một công việc ổn
định chẳng lẽ lại bị phá hỏng hay sao? Đây là chuyện tuyệt đối không
được phép.
Nàng mỗi ngày đều gọi vào di động Đại Nguyên sáng một
lần tối một lần, Đại Nguyên cũng hiểu người này muốn dùng chiến thuật
mệt nhọc để tiêu diệt đối thủ. Thật sự là quá ngây thơ rồi, cũng không
chịu nhìn xem Đại Nguyên là ai, nhiều năm qua nàng điên cuồng làm việc
cũng không còn là cừu trắng a, Đại Nguyên có khả năng đè nén áp lực rất
mạnh, cho dù ba buổi tối liên tiếp không ngủ nàng cũng có thể không đi
bệnh viện. Nếu Diệp Ngũ muốn liều mạng thì phải cho nàng mở mang kiến
thức một chút cái gì gọi là nữ kim cương vô địch.
Diệp Ngũ chỉ
cần cầm điện thoại gọi một cái thì Đại Nguyên ngay lập tức xuất hiện
trước mặt, mang kính mát đong đưa cái vắy ngắn của nàng, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý, sau đó vỗ vỗ vị trí phó lái bên cạnh mình - Ngũ tiểu thư, lên xe đi.
Diệp Ngũ cũng bất động thanh sắc, cũng không cảm thấy mình sắp thua cuộc, ngồi lên xe tùy tiện chỉ một chỗ bắt nàng lái
xe chở mình đi. Từng có một lần Diệp Ngũ ngồi trên xe Đại Nguyên sau khi tan tầm chỉ đại một vị trí trên bản đồ nói muốn đi, Đại Nguyên nhìn
thoáng qua, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ: “Ngươi xác định muốn đi?”
“Ừ, đi nơi này”. Diệp Ngũ híp nửa mắt lại như nắm chắc thắng lợi.
“Được! Đi!” Nói xong Đại Nguyên lôi Diệp Ngũ vào trong xe
“Ngươi làm gì vậy”.
“Chúng ta lái xe đi sân bay, chúng ta đi Maldives cũng không thể chỉ đi bằng xe của ta”.
“Cái gì? Maldives? Diệp Ngũ lúc này mới ý thức được chỗ mình chỉ là địa phương nào.
“Đúng vậy, không phải ngươi muốn đi sao? Sao thế, sợ à?” Đại Nguyên ngửa mặt
lên trời người ‘ha ha ha’, Diệp Ngũ ôm lấy cổ của nàng cười lạnh nói:
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi hay sao? Đi”.
“…” Thật đúng là đi a?
Cứ như vậy hai người hơn nửa đêm ngồi trên máy bay đi Maldives, may mắn là người có quốc tịch Trung Quốc được miễn visa đến Maldives trong ba mươi ngày, nên thật sự mà nói chỉ cần muốn đi là có thể đi ngay.
Diệp Ngũ lại rất tự nhiên gọi điện thoại cho hiệu trưởng xin nghỉ phép ba
ngày, Đại Nguyên còn bất đắc dĩ phải đem tất cả công việc giao cho trợ
lý, cho đến trước khi máy bay cất cánh một giây nàng vẫn còn điện thoại
cho trợ lý bàn giao hạng mục công việc, tiếp viên hàng không chẳng biết
làm sao, hận không thể ném điện thoại của nàng hoặc là trực tiếp ném
nàng ra khỏi máy bay.
Phi bánh xe của máy bay trượt trên đường
banh thì khách sạn quen thuộc của Diệp Ngũ đã cho xe ra đón các nàng ở
sân bay. Hai người ngồi ở trên xe cũng không nói tiếng nào, Đại Nguyên
nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ có chút khó hiểu không biết mình đang làm
cái gì nữa.
Nói cho cùng nàng và Diệp Ngũ dây dưa với nhau cũng
chỉ vì bản thân nàng mở miệng đánh cược, cứ như vậy giận hờn thành bộ
dạng như bây giờ thì cũng có chút hơi quá… Nàng đối với Diệp Ngũ cùng
lắm cũng chỉ là tò mò, nếu mà nói yêu thì hơi lừa người dối mình một tí. Nàng sẽ thích một người dịu ngoan giống như 80 trái lại người như Diệp
Ngũ thì… Thật sự ngay cả bản thân nàng cũng không tin được.
Bản
thân nàng cũng như Diệp Ngũ đều háo thắng, cái này giống như là một loại cảm giác chinh phục, nàng khát khao nhìn thấy bộ dáng của Diệp Ngũ khi
bị nàng chinh phục, nếu như nữ nhân lạnh như băng này có thể nằm úp sấp
trong lòng nàng, dịu ngoan giống như mấy con chó mà nàng đang nuôi chơi
đùa vui vẻ thì Đại Nguyên có thể đùa giỡn một phen sau đó biếm nàng vào
lãnh cung.
Đúng vậy, việc cấp bách bây giờ chính là: hàng phục Diệp Ngũ.
“Ngươi ngây ngốc cái gì, tới rồi”. Diệp Ngũ chẳng thèm liếc Đại Nguyên một cái liền xuống xe. Đại Nguyên muốn đi theo sau nàng, liếc mắt nhìn bên
ngoài thì thấy biển cả mênh mông làm nàng chùn bước. Nàng cư nhiên ngay
cả hành lý cũng không mang theo cái gì liền bay tới Maldives thật là ngu xuẩn hết sức.
Không có kem chống nắng, không có nón, không có
cái gì để chống nắng! Chẳng lẽ khi nàng gặp Diệp Ngũ thì ngay cả chỉ số
thông minh cũng giảm xuống sao?
Diệp Ngũ ngẩng đầu lên dưới ánh
mặt trời, dùng một loại biểu cảm rất dễ nhìn thấy biểu đạt ra sự khinh
thường của nàng: “Ngươi vẫn có thể ở lại trong xe hoặc quay lại sân bay
ngồi máy bay đi về”.
Đại Nguyên ‘bang’ một tiếng đạp lên vùng đất Maldives - may mắn giày cao gót của nàng đủ cứng, không bị nàng giẫm nát dưới chân.
Lần trước đi nghỉ phép là lúc nào dường như Đại Nguyên cũng không nhớ rõ
nữa, nhưng lần gần nhất đến Maldives trong ký ức của nàng vẫn còn rất
mới mẻ. Đó là lần đầu tiên nàng và một nữ nhân tiếp xúc thân mật.
Nữ nhân kia có một mái tóc vàng xoăn dài, đương nhiên nàng là người trong
nước. Lúc đầu nữ nhân có mái tóc vàng nhìn sơ qua có vẻ trác táng không
chịu gò bó, sau đó nàng ở cùng mới hiểu được thực ra không phải là phóng túng không chịu vào khuôn phép, mà từ sâu bên trong tản mát ra sự phơi
phới.
Nữ nhân tóc vàng bơi lội dưới biển xanh Maldives, lúc nàng
đi xuống nước Đại Nguyên thấy nàng mặc bikini, nhưng khi nhào vào trong
nước thì biến thành lõa thể. Đại Nguyên ngồi ở trên bờ một bên cầm quả
táo thơm ngát một bên cầm mắt kính, muốn dùng mắt thường để xem thử
người này thực sự hành động dũng cảm như vậy hay do nàng bị ảo giác. Khi nữ nhân tóc vàng đi từ dưới mặt nước lên bờ thì hai khỏa trắng noãn
trên ngực lắc lư qua lại nhiều lần nên Đại Nguyên phát hiện thị lực và
khả năng kiềm nén áp lực của mình thật tốt lắm, hơn nữa còn chứng minh
được lời nói của người bạn thân luôn phản đối nàng có bạn gái - đều là
con gái, nàng có cái gì ngươi cũng có cái đó, có cái gì để xem chứ?
Đại Nguyên đương nhiên đối với cặp núi đôi to lớn kia chẳng có hứng thú,
nhưng lại có hứng thú với dáng người của nữ nhân tóc vàng kia, cho nên
nàng tự cho mình một câu kết luận - có lẽ mình cũng không phải thích nữ
nhân, nếu không vì sao một chút dục vọng cũng không có? Thích chẳng qua
cũng chỉ là do tâm lý hâm mộ người ta có dáng người đẹp mà thôi
Chính xác, có lẽ là nàng không thích nữ nhân. Cũng không phải là trẻ vị thành niên còn ngây ngô, dục vọng hay cảm giác này nọ thường luôn đến cùng
với tình yêu, không muốn lúc đến sát gần để hôn đối phương mà lại biến
thành cảm giác tình cảm của chị em thì không tốt lắm.
Đáng tiếc
suy nghĩ này chỉ trong 24 giờ sau đã hoàn toàn bị phá vỡ, bởi vì Đại
Nguyên đã nghênh đón tình yêu lần đầu với một nữ nhân trong đời.
Nữ nhân kia cũng rõ ràng cũng là khách du lịch, mặc bikini thoải mái đi lại trên hành lang khách sạn, Đại Nguyên đang đi về phòng thì người nọ
từ đối diện đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng dáng người như người mẫu,
Đại Nguyên nhìn nàng chằm chằm mà nàng thì đi một đường thẳng chẳng quay đầu lại.
Thật sự không hiểu, Đại Nguyên cho đến giờ vẫn không
hiểu tại sao lúc đó mà xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại chạy theo. Có
lẽ trong nội tâm của nàng có nhân tố chịu ngược, đối phương càng hờ hững thì nàng càng có hứng thú. Đại Nguyên cũng không có đem cảm giác này
định nghĩ theo hướng S-M, có lẽ nàng thích khiêu chiến với những gì có
độ khó, yêu cầu cao.
Kết quả Đại Nguyên thành công đem lừa được
người ta lên giường, nhưng khi xuống giường thì sự nhiệt tình nguội lạnh rất nhanh, thậm chí còn chưa kịp sửa sang lại thì Đại Nguyên đã bước
đi.
Lại tới Maldives cùng với nữ nhân, vẫn chuyện như vậy, Đại
Nguyên cảm thán, có phải nơi này có hương ôn nhu mà nàng không thể thoát ra được hay không?
Thật ra dựa vào kinh nghiệm đã trải qua cùng
với sự thông minh tài trí của nàng thì đương nhiên có thể trốn tránh
được chỗ thiếu sót trong tính cách của mình. Những cái trên thế giới tạm thời không chiếm được thì có rất nhiều, cũng không phải tất cả những gì mình muốn đều tới tay, bởi vì rất có thể khi có được trong tay rồi thì
liền cảm thấy chán. Nếu như vậy không bằng cứ giữ cho trái tim mình bình thường, để cho cái cảm giác ‘thích’ này lâu thêm một tí.
“Tới
đây, cùng ta uống rượu vang”. Diệp Ngũ mặc bikini, dáng người rất đẹp,
làn da tuyết trắng, bộ dáng điển hình của người Châu Á, trong mắt lại
tràn ngập khiêu khích, có lẽ đang nghĩ ra chuyện xấu gì đó để đánh bại
người ta.
Đại Nguyên cảm thán, vẫn đường xưa lối cũ, vẫn giống
như trước đây nhìn thấy con mồi nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật trước mặt mình mà không biết làm sao, vẫn như cũ muốn đem hết toàn bộ chó con
đáng yêu trên thế giới này nằm dưới đôi mắt của mình.
Đại Nguyên
và Diệp Ngũ ngồi trong phòng nhỏ nhìn ra bờ biển, gió biển thổi đến làm
cho mái tóc dài của Diệp Ngũ dính vào trên mặt một ít, nhìn thấy Đại
Nguyên chỉ rót cho nàng nửa ly rượu liền không hài lòng.
“Đầy ly”.
“Ngươi có thể uống nhiều vậy sao?” Đây là rượu mạnh, uống nửa ly thôi cũng đủ say rồi.
“Ta họ Diệp”. Diệp Ngũ nhấp một ngụm rượu: “Nghe nói ngươi là người đại
diện của Diệp Cửu và Diệp Thất nhà ta, ngươi chưa từng uống rượu với các nàng sao?”
“Đúng vậy, đều là nhân tài uống rượu, một người có
thể đấu với cả bàn”. Đại Nguyên không chút đếm xỉa tới nói, “Thật ra
uống rượu mạnh không tốt”.
Diệp Ngũ nâng ly uống một hơi, lại sát bên Đại Nguyên nói: “Ngươi quan tâm ta vậy sao?”
Đại Nguyên sao có thể làm người thua trận, có tiện nghi mà không chiếm thì
không phải là tác phong của nàng, nếu đối phương đã tới gần như vậy thì
đương nhiên phải kéo nàng ôm vào lòng rồi: “Đó là điều đương nhiên…”
Muốn làm cho ta ‘thẹn thùng’ mà thua cuộc sao? Sao lại có thể được? Đại
Nguyên ta cho tới bây giờ cũng không biết hai chữ ‘thẹn thùng’ viết như
thế nào nữa.
Đại Nguyên dùng sức ôm thật chặt làm cho Diệp Ngũ
muốn giãy cũng có chút khó khăn, hai tay của nàng chống trên bả vai của
Đại Nguyên nghiêm mặt lại: “Đủ rồi, buông”.
“Là ngươi tự tới gần trước”. Đại Nguyên muốn cười nhịn không được.
“Ta đây cũng không có cho ngươi ôm ta…” Mặc kệ Diệp Ngũ giãy như thế nào
thì Đại Nguyên cũng không buông, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng chế
trụ làm nàng không nhúc nhích được.
“Buông ta!” Diệp Ngũ thật sự tức giận, nhưng mà bộ dạng của Đại Nguyên càng lúc càng vui vẻ.
Bộ dáng tức giận của Diệp Ngũ so với vẻ đẹp khi giả mù sa mưa của nàng càng làm cho người ta thích a…
Không tự giác Đại Nguyên hôn lên.
“Ngươi…” Diệp Ngũ sửng sốt.
“A, Ngũ tiểu thư, mặt ngươi đỏ, đừng nói với ta đây là lần đầu tiên…”
“Là do rượu, hỗn đản!” Diệp Ngũ liền một cước đá vào bụng của Đại Nguyên,
thẳng chân đá nàng bay đi, Đại Nguyên không thể ngờ được Diệp Ngũ sẽ bộc phát ra sức mạnh kinh người như vậy, còn chưa kịp la đau thì Diệp Ngũ
liền bay từ trên trời thêm một cước vào mặt Đại Nguyên.
“Đau chết ta!” Đại Nguyên ôm mặt cả giận nói: “Tuy mặt lão nương không có đáng
giá bao nhiêu tiền nhưng cũng là mặt a! Làm gì mà lại đá thẳng vào mặt
như vậy!”
Diệp Ngũ đứng tại chỗ ngực kịch liệt phập phồng, mặt đã chuyển từ hồng sang xanh, nhìn giống như là thiếu dưỡng khí sắp xỉu vậy.
“Ngươi”. Diệp Ngũ chỉ vào Đại Nguyên, “Ngươi phải phụ trách”.
Đại Nguyên trợn mắt thật to: “… Đừng nói đang diễn cho ta coi tiết mục lấy thân báo đáp chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT