Trong
giang hồ đồn đại, có hai nữ nhân phi thường quyến rũ ánh mắt của người
nhìn, đồng dạng đều là tuổi còn nhỏ đã có thể chống đỡ được một tổ chức
Hắc Bang cực kỳ có thế lực. Một cái là bang Bạch Thế Ngâm mang theo đứa
nhỏ - Hạ Tri Diêu, một cái khác chính là được biết thân thể suy nhược
nhiều bệnh lại làm cho Bách Mộc Bang ngày càng cường hãn - Diệp Nhất.
Diệp Nhất như thế nào lớn lên để trở thành một người vừa là đại phúc hắc
cường thế, lại là nữ nhân xinh đẹp thần thông quảng đại đâu? Làm cho
chúng ta từ từ nói đến.
Diệp Nhất trong khỏang thời gian này đều thức dậy rất sớm.
Không biết có phải hay không do mùa xuân đang tới, mặt trời mới sáng sớm đã
mọc lên - ánh mặt trời - thời điểm chiếu sáng khắp phòng thì Diệp Nhất
tỉnh giấc.
Người thập phần sợ lạnh như Diệp Nhất rất thích ánh
mặt trời - sáng lạng, tuy nhiên ánh mặt trời đầu mùa xuân - không phải
phi thường ấm áp, nhưng cũng có thể làm cho thân thể có độ ấm quá thấp
của nàng lên cao được một chút.
Mấy hôm trước sinh hoạt chung của nàng có thay đổi một chút, tỉnh lại một hồi lâu thì muội muội Diệp Nhị
mới mang bữa sáng đến phòng, thành ra nàng có điểm đói. Nhưng hai ngày
nay tỉnh dậy, phát hiện thời gian tỉnh giấc của nàng thay đổi nên Diệp
Nhị đã muốn đem điểm tâm để trên bàn.
“Tôi qua ta nằm mộng”, Diệp Nhất nhìn thấy ngòai cửa sổ, nhánh cây đã bắt đầu ra lá mới.
Diệp Nhị quì gối bên người Diệp Nhất, đem tất cả đồ ăn chậm rãi bỏ vào bên
trong chén nước trong, làm một lần. “Tỷ tỷ mơ thấy cái gì?”. Theo sức
khỏe ngày càng yếu dần đi, Diệp Nhất không thể ăn đồ ăn gì có dầu mỡ,
nhưng chính là nàng ghét cực kỳ ăn rau luộc, một chút hương vị cũng
không có, nếu ăn sẽ nôn ra ngay lập tức. Diệp Nhị không có biện pháp,
đành phải đem tất cả bỏ vào trong chén nước chần qua rồi mới có thể đưa
nàng ăn.
“Một giấc mộng rườm rà. Có rất nhiều người, còn mơ thấy
mẹ cùng ngươi trước đây. Cái thời điểm người chính là chưa bao giờ cười, đứng dưới tán cây ở xa xa mà nhìn thấy ta…”
“Tỷ tỷ”, Diệp Nhị
ngắt lời nàng, “nằm mơ nhiều là chứng thần kinh suy nhược, ngươi cần
phải nghỉ ngơi nhiều, đừng nghĩ những chuyện này có tồn tại hay không.”
“Có tồn tại hay không…” Diệp Nhất lặp lại lời nói của Diệp Nhị, anh mắt hướng ngòai cửa sổ chuyển qua gương mặt của Diệp Nhị.
Băng lãnh cứng nhắc, không có biểu tình nhiều lắm, đôi môi bạc bạc luôn ngậm chặt, như là có thể bảo vệ bí mật gì đó.
Đây là em gái ruột của Diệp Nhất.
“Về sau không cần mang cơm đến phòng ta. Ta chính là tự mình đi nhà ăn”. Diệp Nhất nói.
Diệp Nhị nhìn nàng, đang tắm trong ánh nắng sáng, hình dáng gầy yếu của Diệp Nhất được chiếu sáng bên dưới ánh mặt trời hết sức trắng nõn xinh đẹp,
chính là thân thể đan bạc của nàng đang dần dần bị bệnh ma cắn nuốt.
Diệp Nhất còn có thể sống được bao lâu? Diệp Nhị vẫn muốn biết vấn đề này,
nhưng nàng không hỏi. Bởi vì nàng hiểu được, nàng và tỷ tỷ lúc đó, có
chuyện không nói được.
Năm ấy Diệp Nhị 29 tuổi, Diệp Nhất sắp qua 33 tuổi.
Theo ngày hôm sau bắt đầu, Diệp Nhất quả nhiên đi nhà ăn ăn cơm.
Đệ đệ muội muội ăn cơm trước xong sớm đã đi rồi, chỉ còn Diệp Nhị ngồi chờ đại tỷ đến. Chén cháo trước mặt Diệp Nhị một miếng không nhúc nhích,
đang lúc hơi ấm cuối cùng vừa bay đi, Diệp Nhất xuất hiện ở cửa nhà ăn.
Nhà ăn ở Diệp Gia phi thường rộng rãi, cái bàn dài lớn, ghế dựa chỉnh tề
được sắp xếp bày biện đồ ăn. Bốn phía ánh sáng qua mấy cái song phủ
xuống làm cho cả gian phòng phủ kín ánh mặt trời sáng lạng, ấm áp thực
ấm áp, đây là thiết kế mà Diệp Nhất thích.
Diệp Nhất mang khăn
chòang trắng để chống lạnh, đây cũng là cách ăn mặc một năm bốn mùa của
nàng. Tóc của nàng càng để càng dài, tóc nhọn dần ở phía đuôi, độ cong
cũng dần dần giãn ra, mới vừa rời giường nên tinh thần của nàng có điểm
không tốt lắm, tóc cũng không được xử lý cẩn thận, có chút hỗn loạn phía trước ngực. Bàn tay lớn mảnh khảnh, khí sắc gương mặt như trước vẫn
không tốt, hốc mắt đỏ lên, ánh mắt rất nhiều tơ máu, làn da cũng như
tuyết trắng nõn. Cả thân mình Diệp Nhất nhìn qua đều dị thường là bệnh
thái, có thể đêm qua lại nằm mơ nhiều, mất ngủ làm cho hai mắt nàng khó
chịu, giống tiểu hài tử vừa dụi dụi mắt vừa nói:
“Muội muội, mắt ta hảo khó chịu”.
“Tỷ tỷ đến ăn điểm tâm đi, ăn xong ta cùng ngươi đi tản bộ, tiêu hóa xong
thì lại đi nghỉ ngơi một chút”. Diệp Nhị thật như tỷ tỷ, xem cái bộ dáng hỗn độn của Diệp Nhất mà thản nhiên cười, nàng đứng dậy giúp Diệp Nhất
kéo ghế dựa ra, chờ Diệp Nhất ngồi xuống sau đó nàng tự tay mình lấy
cháo. Diệp Nhị mang đến trước mặt Diệp Nhất, Diệp Nhị còn muốn đi làm
mấy món đồ ăn thanh đạm cho tỷ tỷ.
Việc này người ở trong nhà
không phải là không thể làm, nhưng chính là Diệp Nhị lo lắng, đều cảm
thấy người khác làm sẽ không đạt đến yêu cầu của Diệp Nhất. Đồ ăn có một chút mặn đều làm cho Diệp Nhất nôn mửa, cái này cũng không phải là nói
đùa.
Cứ việc như vậy mà sống, ai có thể làm được.
Rau xào bị rửa qua nước, chỉ còn giữ lại mùi thơm, nhưng tòan thân bị rửa sạch sẽ, trên mặt cũng không còn lại chút mỡ nào.
“Tỷ tỷ ăn lúc còn nóng đi”, Diệp Nhị đem một cái đĩa nhỏ đựng đồ ăn để
trước mặt Diệp Nhất, lúc nàng nhẹ nhàng cúi xuống thì phân nửa tóc dài
từ trên lưng trượt xuống ở trước mặt Diệp Nhất. Ánh mắt của Diệp Nhất
bắt gặp sườn mặt thanh tĩnh của Diệp Nhị, không biết có phải là do tóc
nàng chạm vào hai má của Diệp Nhất hay không, trong lòng lại nổi lên một trận ngứa ngáy, tinh tế, như là dùng lông vũ trêu chọc. Khỏang cách gần như vậy, làm cho Diệp Nhất ngửi được trên người Diệp Nhị tản ra một mùi hương của trung dược. Mùi này như thế nào lại quen thuộc đến vậy? Đây
là hương vị trong phòng của Diệp Nhất.
Diệp Nhất còn có một cái
phòng nho nhỏ ở cách gian để làm dược phòng, bởi vì thân thể nàng vẫn
không tốt, cho dù trong nhà vẫn có thầy thuốc tư nhân nhưng Diệp Nhị vẫn là ở nơi gần nhất chủân bị cấp dược cho Diệp Nhất, xuất môn ra phía
phòng bên trái là có thể sắc thuốc. Diệp Nhất trong lúc ngủ thường xuyên có thể ngửi được mùi này, về sau thành thói quen, không ngửi được mùi
này thì không ngủ đuợc. Có thể là vì Diệp Nhị thường xuyên ra vào phòng
của Diệp Nhất, hoặc do ở phòng dược nghiên cứu trung dược, nên trên
người cũng lây dính mùi thuốc.
Diệp Nhị đang tính đứng dậy đi qua chỗ ngồi đối diện Diệp Nhất, Diệp Nhất lập tức kéo cổ tay Diệp Nhị lại. Diệp Nhị ngạc nhiên nhìn nàng: “Làm sao vậy tỷ tỷ?”
Hai mắt sáng ngời của Diệp Nhất vẫn không nhúc nhích mà chuyên tâm dừng ở mặt nàng.
Diệp Nhị ý thức được khỏang cách của hai người quá thân cận nên lúc sau
mặt hơi phiếm hồng, trừng mắt nhìn Diệp Nhất đem ánh mắt dời đi.
“Sao… Làm sao vậy?”
Diệp Nhất vẫn duy trì mỉm cười, nhìn xem tốt lắm, chính là nàng suy nghĩ cái gì trong lòng thì Diệp Nhị không hiểu được, nhưng tổng cảm thấy làm cho người ta không biết phải làm sao.
Sự thật chứng minh, ý tưởng của Diệp Nhị là đúng.
“Nhị”
“Ân”
“Cái bàn thật dài, ngươi ngồi đối diện thì cách xa ta quá, lời nói đều phải nói to, quá mệt mỏi”.
“Kia tỷ tỷ có thể không nói. Vốn chính là đang ăn thì không nên nói chuyện”.
“… Không, ta nghĩ cùng ngươi nói chuyện”.
Diệp Nhị bất đắt dĩ quay qua người ở nói: “ Giúp ta mang một cái ghế dựa đến bên cạnh Đại tiểu thư đi”.
Nguời làm gật đầu, Diệp Nhất ôm lắy cằm Diệp Nhị làm cho nàng xoay người ở
góc độ lớn hơn nữa, đem môi kề sát bên tai nàng, cố ý thấp giọng xuống,
thổi ra nhiệt khí: “Muội muội ngồi ở trên đùi ta đi?”
Hai lỗ tai
Diệp Nhị nhất thời đỏ ửng, giống như nghe được lời nói làm người ta thẹn thùng, Diệp Nhị xấu hổ tránh né Diệp Nhất: “Không, không tốt, tỷ tỷ
thân thể không tốt, ta vẫn là ngồi một bên thôi…”
Diệp Nhất hứng
thú thấy Diệp Nhị ngồi bên trái của mình, cái lỗ tai vừa mới đỏ bừng từ
vành tai hướng lên trên. Diệp Nhị tập trung tinh lực cầm thìa ăn canh,
xem nàng bộ dáng đầy chuyên tâm, làm cho Diệp Nhất ý cười càng sâu.
“Muội muội, ngồi sát lại đây một chút, đừng có cách xa ta như vậy”.
Ánh mắt Diệp Nhị lóe ra liếc Diệp Nhất một cái, động tác ngừng một chút,
nâng mông lên đem ghế dựa hướng Diệp Nhất xích xích lại.
Còn chưa ngồi xuống đã nghe Diệp Nhất nói: “Vẫn là quá xa”.
Diệp Nhị mất tự nhiên liếc nhìn Diệp Nhất một cái, da đầu run lên, buồn buồn quay qua người ở nói: “Các ngươi đi xuống trước đi”.
Người giúp việc đã rời đi hết, nhà ăn chỉ còn lại hai nàng.
Đôi môi Diệp Nhất thực đầy đặn, hình dáng hòan mỹ, chính là bởi vì hằng năm thân thể không tốt nên làm cho màu môi thực nhạt, giống như sắc mặt của nàng bình thường không có khí huyết. Diệp Nhị chưa từng gặp qua ai thần kỳ như thế, đã muốn chết lại cố tình không chết được. Chính là một
người như vậy, nên khi nhìn mặt nàng, Diệp Nhị thường xuyên thất thần.
Nàng sợ Diệp Nhất cười với nàng, mỗi lần nhìn nụ cười sáng lạng như nắng của Diệp Nhất, đôi mắt to cũng như mỉm cười, đáy lòng liền không hiểu sao
kích động, từ hồ như kế tiếp sẽ có cái gì kì quái chờ đợi nàng.
“Nhị, ngươi sợ ta sao?” Cái thì trong tay Diệp Nhất và Diệp Nhị là một cặp,
thân thìa màu vàng, đính ở trên cùng là thanh ngọc điêu khắc phượng
hòang, khéo léo mà tinh tế, Diệp Nhất thích phong cách Trung Quốc hoa lệ như vậy, nhưng Diệp Nhị tựa hồ không thích lắm.
“Không có”, Diệp Nhị phủ nhận, chính là ánh mắt lại nhìn đi chỗ khác.
Trong lúc nhất thời Diệp Nhất không có đáp lại lời nàng, không khí nhà ăn
thực im lặng. Những hạt bụi bay trên không trung được ánh mặt trời chiếu sáng dường như cũng chuyển động chậm lại. Tim Diệp Nhị đập thật nhanh,
nàng muốn bình tĩnh một chút nhưng không thể khắc chế.
“Đinh” một tiếng, thìa của Diệp Nhất rơi xuống đất.
Tâm trí Diệp nhị quay trở lại, đang muốn xoay người nhặt giúp Diệp Nhất, thì Diệp Nhất giữ chặt tay nàng nói:
“Ta tự mình lấy”.
Diệp Nhị không nhúc nhích, nhìn thấy Diệp Nhất chậm rãi xoay người cúi
xuống. Khoảng cách của hai người vốn gần, nên khi Diệp Nhất xoay người
cơ hồ liền đụng đến vớ chân Diệp Nhị. Diệp Nhị xấu hổ đem chân xích xích qua chỗ khác, nghĩ đến cái gì, âm thầm mắng chính mình vô sỉ. Ngay tại
lúc đó, Diệp Nhất đột nhiên không hề có dấu hiệu lại đẩy đùi của nàng.
Giống như bình thường giật điện, Diệp Nhị muốn lùi chân về, chính là Diệp Nhất ra mệnh lệnh: “Không được nhúc nhích”.
Diệp Nhị cảm thấy dường như máu tòan thân đang dồn lên đầu, bên tai “Ông” một tiếng, tựa hồ mất đi ý thức.
Diệp Gia có điểm chung là thực im lặng. Con trai trong nhà Diệp Tam cùng
Diệp Lục đi công ty; mới du học nước ngòai về kiêm lão sư Diệp Ngũ sáng
sớm đã đi trường học; nhiếp ảnh gia Diệp Thất thường xuyên chạy đi khắp
nơi, hiện tại còn đang ở Pháp quốc chưa có về; trạch nữ Diệp Bát thì
ngày đêm điên thật, căn bản không biết hiện tại có phải đang ngủ không;
nhỏ nhất là Diệp Cửu lại là nữ nhân như bát nước đổ đi; chạy tới nhà
tình nhân Tiểu Phi ở cả cuối tùân còn không có về nhà.
Diệp Gia vốn đã yên tĩnh, nay càng thêm im lặng.
Chính là bởi vì cái dạng này im lặng, một chút âm thanh nhỏ khác thường đều có thể bị phát hiện.
Diệp Nhị đã phi thường cố gắng áp chế âm thanh, không cho tiếng nỉ non không kiềm chế được tràn ra khỏi miệng. Quần của nàng bị kéo xuống cẳng chân, Diệp Nhất đang quì trước người nàng, hơi thở mang theo lửa nóng liên
tục xâm nhập mà trêu đùa, Diệp Nhị xụi lơ trên ghế, nâng tay lên, lấy
bàn tay che khuất ánh mắt của mình, nàng không nghĩ để cho Diệp Nhất
thấy chính mình bộ dáng đã bị nàng làm cho hòa tan.
Liên tục
trong thời gian rất dài, hai chân Diệp Nhị ngăn không được mà phát run,
Diệp Nhất lại không có dấu hiệu buông tha nàng hòan tòan, ôm lấy eo
nàng, làm cho nàng không có chỗ trốn, gần một chút, lại gần một chút
nữa. Vùng eo của Diệp Nhị chạm vào mặt trên của ghế dựa tạo thành hình
tam giác, năng lượng đều như bị Diệp Nhất hút đi, có cảm giác rằng mình
lúc nào cũng có thể từ trên ghế ngã xuống.
“Nhị, bộ dáng của
ngươi thật thú vị”. Đầu lưỡi Diệp Nhất rời khỏi một chút, lộ ra một chút chất lỏng dính dính của Diệp Nhị. “Không cần che mặt, làm cho tỷ tỷ xem biểu tình của ngươi”.
“…Không”. Có thể khống chế thanh âm của
mình là một vấn đề phi thường nan giải, về phần biểu tình, Diệp Nhị hiểu được chắc chắn sẽ làm cho nàng phi thường khó chịu.
Diệp Nhất
tiếp tục yêu Diệp Nhị, Diệp Nhi thân thể thực trầm, chạy nhanh dùng hay
tay chống đỡ trên bàn. Diệp Nhất thấy gương mặt đỏ bừng cùng bộ dáng
ngượng ngùng không che giấu được của Diệp Nhị, nàng mỉm cười vừa lòng.
“Tỷ tỷ, ngươi thật sự…” Diệp Nhị không tìm thấy từ gì để hình dung, cũng
không dám nói nhiều, vì sợ tiếp tục nói, thân ngâm sẽ theo đó mà thoát
ra.
Diệp Nhất vẫn tiếp tục dùng ấm áp vây quanh nơi địa phương
yếu ớt nhất của Diệp Nhị. “Này thực thú vị, Nhị. Xem, mặt trời vừa mới
lên, một ngày mới tốt đẹp vừa trải qua có bao lâu đâu? Không cần gấp,
không cần gấp…. Ta phải tra tấn ngươi đến đêm”.
Tác giả có chuyện muốn nói: A! Khai tân văn a~
Này thiên văn có điều,so sánh thiên hướng chủng điền văn, nói Diệp gia tỷ
muội lớn dần đích chuyện xưa, diễn viên là Diệp Nhất Diệp Nhị~
Hy vọng cùng mọi người nhiều hơn trao đổi nga~^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT