Đối với sự xuất hiện của Kiều Ca, Diệp Thất ngay từ đầu rất nghi ngờ, dù gì nàng cũng được coi là ‘siêu sao quốc tế’ vì sao lại tùy tiện chịu hạ xuống vị trí làm người thay thế cho người khác chứ? Lúc ăn cơm nghe được mấy người trong tổ biên kịch trong đoàn làm phim ngồi bà tám với nhau, nói rằng Kiều đại mỹ nhân đã sớm tranh giành muốn đóng bộ phim này, nhưng không hiểu vì sao trước đây đạo diễn không chịu chọn nàng, nàng còn làm khó nhà sản xuất một đoạn thời gian, hiện tại đã có cơ hội gia nhập đoàn làm phim.

Diệp Thất đứng bới cơm trắng ở một bên lắng nghe. Thì ra là nàng luôn muốn có cơ hội tham gia bộ phim này… Chắc là do Đại tỷ của nàng cản trở, nếu như không thì chỉ với giá trị con người và địa vị hiện tại của Kiều Ca nếu như muốn tham gia vào một bộ phim hẳn không phải là chuyện khó, nhưng Diệp Nhất đã quăng ra lưới cản trở thì tự nhiên nàng liền bị loại ở ngoài cửa. Nhưng mà hiện tại… nàng vẫn đi đến bên cạnh mình.

“Ngươi nói thử xem vì sao Kiều Ca cứ muốn nhận vai diễn này a?”

“Ta cảm thấy có liên quan tới đạo diễn”.

“Gì, phải không phải không, ngươi cũng biết chuyện kia a…”

“Ai mà không biết chuyện đó chứ? Kiều đại mỹ nhân có thể có được địa vị như ngày hôm nay chính là không biết đã leo lên giường của bao nhiêu nam nhân”.

Thực ra tiếng mấy người bà tám này hoàn toàn có thể nhỏ giọng lại một chút, Diệp Thất cảm thấy tối thiểu đừng để cho nàng nghe thấy là được rồi. Kiều Ca đã từng làm rất nhiều chuyện thối nát, Diệp Thất chứng kiến hết toàn bộ, chỉ sợ không ai trên thế giới này có thể hiểu rõ mọi chuyện hơn nàng. Nhưng khi Kiều Ca bị người ta chỉ đích danh mà mắng, Diệp Thất vẫn cảm thấy rất giận, cho nên nàng ‘vô tình’ cầm ly trà mới chế nước sôi lập tức đổ vào hai người kia. Nhân viên tổ biên kịch kinh hãi, quay đầu lại muốn nổi cơn thịnh nộ thì thấy gương mặt ân hận của Diệp Thất, nhớ tới bối cảnh hắc đạo sau lưng của nàng thì có muốn đánh rắm cũng không phóng được.

Buổi chiều quay cảnh quay của nữ chính, Diệp Thất đứng trước màn hình chờ đợi, hiện tại chỉ quay một mình Kiều Ca độc diễn.

Diệp Thất nhìn thấy Kiều Ca rất nhanh chóng hòa vào nhân vật thì liền hiểu được nàng đã luyện tập rất nhiều trước đó rồi.

Cho dù ngươi đang ở trên đỉnh cao nhưng vẫn đòi hỏi bản thân rất nghiêm khắc như trước không thể thả lỏng sao?

Diệp Thất nhìn thấy bóng dáng của Kiều Ca, quen thuộc mà cũng rất xa lạ. Đến bây giờ Diệp Thất cũng không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của Kiều Ca, nàng rốt cuộc là muốn cái gì? Là quyền lực và địa vị hay sao? Nhưng mấy cái đó Diệp Thất cũng có thể cho nàng mà đúng không? Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn người khác, hơn nữa lại còn dùng dáng vẻ ‘làm việc nghĩa không được chùn bước’ như vậy.

Ngươi đã thay đổi không còn là mình nữa rồi…

Vai diễn của Kiều Ca trong phim này có một cảnh hành động duy nhất, mà trong cảnh quay này có một động tác nguy hiểm bay vọt qua hai tòa nhà, từ tòa nhà này bay qua tòa nhà bên kia. Những cảnh như vậy thì bình thường sẽ dùng người thế thân, nhưng giống như Diệp Thất đoán trước - Kiều Ca từ chối dùng thế thân, muốn tự mình ra trận. Tin tức này vừa truyền ra làm cho nhà sản xuất sợ quá liền chạy đi mua bảo hiểm thật nhanh.

Khi Diệp Thất thấy Kiều Ca đứng ở trên tầng thượng của tòa nhà thì lòng của nàng đã muốn chết lặng, bao nhiêu sợ hãi lo lắng đều khiến cho mắt nàng ngay cả chớp một cái cũng không thể.

Nếu như Kiều Ca bị ngã chết thì cái đó cũng chính là do nàng lựa chọn, hết thảy tất cả đều là do nàng tự chọn, không có bất kì ai đứng sau lưng ép nàng, nếu có thì cũng là do nàng tự ép mình.

Diệp Thất đứng lên, trái tim theo tốc độ chạy của Kiều Ca mà đập càng lúc càng nhanh…

Chỉ có nàng tự ép bản thân mình.

Khi Kiều Ca bình an đáp lên tấm nệm đỡ ở tòa nhà đối diện thì Diệp Thất đi qua đó, thấy nàng duỗi tứ chi, yếu ớt nằm đó nhìn về phía mặt trời.

“Ngươi biết không? Ta từng nghĩ rằng nếu như mình cố gắng thì ngay cả mặt trời cũng hái xuống được. Nhưng mà bây giờ ta đã có được tất cả rồi thì ta lại phát hiện cho dù hái được mặt trời xuống thì ta cũng bị sức nóng của nó đốt cháy thương tích đầy mình. Nguyên lai làm người không thể tham lam nhiều quá, Khiêm Khiêm…”

Diệp Thất đứng ở bên người nàng, mặt không chút thay đổi hỏi: “Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi ngươi một chuyện”.

Kiều Ca nhìn về phía nàng.

“Năm đó ngươi tình nguyện chạy theo người khác cũng không nguyện ý ở bên cạnh ta, vì sao lại như vậy? Có phải bởi vì Diệp Thất ta trừ bỏ dòng họ ra thì chỉ còn hai bàn tay trắng đúng không?”

“Vấn đề này a…” Kiều Ca nở nụ cười, “Vấn đề này thực ra cũng làm cho ta rối rắm thật lâu, cuộc sống của ta một đoạn thời gian sau đó cũng thật tịch mịch, ta bỏ nhiều thời gian để tự hỏi bản thân, cuối cùng cũng đã có đáp án”.

Diệp Thất ngồi xổm xuống, Kiều Ca đưa tay ôm lấy nàng. Diệp Thất bị bất ngờ nên liền bị nàng kéo ngã.

Kiều Ca ôm nàng, hai tay nắm lại ở phía sau lưng nàng, ôm nàng vào trong lần thật chặt.

“Đáng lý phải là như thế này, ta đã khờ dại cho rằng nếu ta thật sự lợi dụng ngươi như vậy có thể ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào để có thể quay đầu lại nhìn ngươi, có thể cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ được ở chung một chỗ, cho nên ta mới lựa chọn người khác. Nhưng ta vẫn không có cách nào quên được ngươi, nghĩ rằng một ngày nào đó nếu như ta công thành danh toại thì mới đủ tư cách đứng ở bên cạnh ngươi, cùng ngồi ăn với ngươi mà không bị người nhà và bạn bè ngươi khinh thường, thực ra suy nghĩ đó thật ngu xuẩn, bởi vì ta đã bị khinh thường rồi”.

Ngực Diệp Thất đè lên trên người Kiều Ca, nhịp tim của hai người cũng dần dần hòa vào nhau. Cái ôm của Kiều Ca cùng với mùi hương trên người của nàng đều rất quen thuộc, làm cho Diệp Thất an tâm.

“Ngươi cũng giống người khác khinh thường ta đúng không?”

Diệp Thất trả lời: “Ta nói, ta không khinh thường ngươi, nhưng ta hận ngươi, hận ngươi vì sao đến giờ ngươi mới hối hận”.

Kiều Ca cười: “Nếu như ta nói với ngươi cho đến bây giờ ta chưa bao giờ hối hận về những việc mình làm, vậy ngươi có phải đối với ta cảm thấy tuyệt vọng hay không?”

“Đã tuyệt vọng một lần rồi thì sẽ không có lần sau”.

“Thật sự không có cách nào… cho ta một cơ hội nữa sao? Hay là ngươi đã thích người khác rồi?”

Diệp Thất muốn đẩy Kiều Ca ra, nhưng hai tay của nàng chế trụ gắt gao trên người, sức mạnh mặt dày mày dạn này thật đúng làm cho Diệp Thất không biết phải làm sao. Trong lòng Kiều Ca cũng biết, nếu Diệp Thất thực sự muốn đẩy ra thì cho dù có mười Kiều Ca cũng không ngăn được nàng.

“Thích người khác…” Nghĩ tới Nomo, trong lòng Diệp Thất dâng lên một gợn sóng, bình tĩnh như vậy mới thực sự làm cho người ta tuyệt vọng, có nghĩa là lâu như vậy cho tới nay người mà làm cho nàng tâm động đau lòng vẫn là người xấu xa đang ôm nàng lúc này, “Thích người khác, cơ bản là không có a”.

Kiều Ca ôm nàng chặt hơn nữa, “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi, được không? Ngươi mà cự tuyệt lần nữa ta sẽ nổi điên đó. Ta chưa bao giờ lo lắng vướng bận bất kì một ai như vậy, chỉ có ngươi…”

Diệp Thất sờ sờ đầu Kiều Ca, Kiều Ca đang muốn buông nàng ra cười với nàng, kết quả lại nhận được câu trả lời trực tiếp của Diệp Thất: “Không, ta từ chối”.

“Cái… Sao…” Kiều Ca đã nghĩ nàng sẽ đồng ý.

Diệp Thất đứng lên nhìn xuống Kiều Ca, “Ta đối với ngươi đã không còn cảm giác an toàn, nếu lại cùng nhau một lần nữa ta không thể không lo lắng người lại có thể vứt bỏ ta bất kì lúc nào, nếu như vậy lòng ta không phải chết thêm lần nữa sao? Không ai có thể chịu được đả kích lặp đi lặp lại nhiều lần như thế cả”.

“Khiêm Khiêm”

“Mới lần trước đây ngươi vứt bỏ ta chẳng bao lâu ngươi lại quay về tìm ta, ta thậm chí không thể thuyết phục bản thân mình có thể nhìn thẳng vào ngươi. Nhưng nếu như mười năm sau ngươi còn yêu ta, như vậy đến lúc đó ta sẽ cùng một chỗ với ngươi - nếu khi đó ta cũng còn yêu ngươi”.

Kiều Ca lặp lại lời của Diệp Thất: “Mười năm?”

“Phải, mười năm. Ta là một người có tình cảm phát triển rất chậm, ngươi đã khiến cho ta không còn tin cái gì gọi là ‘nhất kiến chung tình’ cùng với ‘tình yêu sét đánh’, ta chỉ có thể từ từ chậm rãi làm quen với mọi người xung quanh, đối với đối tượng yêu đương cũng sẽ như vậy. Một năm, hai năm không còn cách nào thật sự quan tâm chăm sóc một người, cũng chẳng có cách nào chứng tỏ đó là tình yêu. Ta biết thời gian mười năm không ngắn, nhưng ta nghĩ nó nên như vậy. Nếu ngươi không thể dùng mười năm để chờ đợi một tình yêu, thì cuộc đời còn lại bao nhiêu cái mười năm chúng ta vẫn sẽ chia tay thôi. Nếu đến cuối cùng không thể ở chung một chỗ thì cần gì phải bắt đầu lần nữa?”

Thực ra đã sớm đoán được đáp án, người như Kiều Ca thì làm sao có đủ kiên nhẫn để chờ mười năm chứ? Nàng đã quen với nhịp sống của xã hội vật chất, thời gian chính là tiền tài, tình cảm thì có giá trị được bao nhiêu tiền đâu?

Diệp Thất đã muốn rời đi, Kiều Ca gọi nàng lại:

“Thật là, ngươi còn chưa nghe được câu trả lời của ta mà đã đi rồi sao? Ngươi cứ như vậy kết luận ta sẽ buông tay sao?”

Diệp Thất quay đầu lại, quả thật là kinh ngạc.

Kiều Ca đứng lên, trên người còn dính bụi nhưng nàng cũng chẳng phủi đi, chỉ đứng đó nhìn Diệp Thất kiên định: “Được, ta sẽ dùng thời gian mười năm để chứng minh cho ngươi thấy lời nói của ta bây giờ không phải là nói dối. Cũng như chỉ biết nói suông chứ không làm được, nếu như hôm nay ngươi đã cùng ta ước định, thì trong thời gian mười năm này ngươi cũng không được yêu người khác, được không?”

“…”

“Đây là giao ước của chúng ta, không được sửa đổi”.

Nhìn thấy Kiều Ca tươi cười làm cho Diệp Thất đành chịu.

Thật sự là một người ngu ngốc, cho dù chẳng có giao ước này thì cả đời này ta cũng không thể yêu người khác được.

Nội dung cụ thể của bộ phim này là gì thì Diệp Thất cũng chẳng rõ, thậm chí ngày công chiếu của bộ phim nàng cũng không đến tham dự. Buổi công chiếu đầu tiên Kiều Ca đến dự, ở giữa đám đông nàng như hồ điệp bên hoa. Diệp Thất đã dần dần thích ứng được với loại áp lực này - Kiều Ca là người như vậy, nếu như nàng trở nên ôn nhu mềm mại, đem toàn bộ thế giới quẳng ra sau đầu để mỗi ngày chỉ ngồi nhìn Diệp Thất thôi thì đó còn là Kiều Ca sao?

Nhưng thật sự là Kiều Ca dù có thay đổi, cho dù nàng chìm sâu vào trong sự mê loạn của người hâm mộ, thì ánh mắt của nàng cũng có thể xuyên qua đám đông tìm được Diệp Thất.

Có thể đây là quy luật nhân quả luân hồi, ai lúc trước theo đuổi ai ở phía sau, hiện tại thì ai là người theo đuổi đây?

Diệp Thất còn trầm tư thì nhận được điện thoại của Nomo. Diệp Thất nhìn lên màn hình thấy ánh đèn nhấp nháy, cuối cùng treo máy.

Diệp Thất hỏi bản thân nếu như mình có thể đối xử nhẫn tâm với bất kì ai giống như đối xử với Kiều Ca bây giờ thì như vậy sẽ không làm lãng phí thời gian của người khác hay không? Rõ ràng không có khả năng, rồi cũng tỏ thái độ không thể ở cùng một chỗ, có thể là không đủ tuyệt tình cho nên chính là nguyên nhân cứ tiếp tục dây dưa kéo dài với nhau.

Có thể cùng với sự thay đổi của Kiều Ca thì Diệp Thất cũng cần phải thay đổi bản thân mình một chút.

Kiều Ca đi tới chỗ Diệp Thất, trên người mặc một bộ váy nổi tiếng, miệng tươi cười rực rỡ.

Diệp Thất nâng ly rượu trong tay của mình lên chạm cốc cùng với Kiều Ca.

Nếu như có một người có thể yêu ta mười năm như một ngày, có thể cả đời này ta sẽ không bao giờ rời nàng đi nữa.

Nhưng mà nếu người kia không chỉ có nàng là duy nhất thì có ý nghĩa gì đâu?

Cho nên chỉ có thể thêm vào điều kiện song phương, đánh đổ một phen.

Mặc kệ như thế nào, cứ làm rồi nói sau.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiếp theo chương bắt đầu năm nguyên CP, này CP lý sẽ có hạ gia mẫu nữ.

Tiếp theo đối CP kết thúc lúc sau giang hồ ba bộ khúc liền toàn diện kết thúc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play