“… Ngươi
có muốn uống canh không? Ta nấu canh nấm, để ta lấy cho ngươi”. Đối với
vấn đề quá mức nhạy cảm làm cho người ta không biết phải trả lời như thế nào thì Diệp Thất lựa chọn thái độ lãng tránh. Nomo cũng không phải
không biết thẹn mà nói thêm gì nữa, đành phải chưa chén qua cho nàng.
Nomo vẫn không muốn buông tay Diệp Thất, nhưng Diệp Thất vẫn như cũ đặt nàng ở vị trí chỉ là một người bạn, không có cho nàng bất kì cơ hội nào để
tiến đến gần hơn. Có đôi khi cùng nhau ăn cơm xem phim làm cho Nomo có
một loại ảo giác, cảm thấy có phải mình và Diệp Thất đang yêu nhau hay
không? Nhưng khi nàng phát hiện Diệp Thất có nhiều lúc phân tâm, bằng
khả năng quan sát của nàng chỉ cần một chi tiết nhỏ là có thể khiến cho
nàng hiểu được, bản thân mình cũng chỉ là một vị khách qua đường không
hơn không kém.
Nhưng nàng vẫn không muốn buông tay, nếu buông
được thì nàng đã sớm từ bỏ. Nàng chỉ cảm thấy Tiểu Thất rất ngốc, còn
khoảng trống trong lòng và cứ giữ mãi quá khứ như vậy thì sao không để
cho người khác đi vào lòng mình, cần gì phải như vậy? Nữ nhân kia đã
từng buông tay nàng một lần, làm sao biết nàng có làm như vậy lần nữa
hay không? Chỉ biết tổn thương nàng một lần nữa mà thôi. Cũng có thể bởi vì Tiểu Thất là một người luôn niệm tình cũ, cho nên Nomo mới chú ý đến nàng nhiều như vậy… Nếu Tiểu Thất có thể vung tay một cái ân đoạn nghĩa tuyệt với tình cũ thì có thể Nomo lại không có cảm giác an toàn, cảm
thấy nữ nhân này không đáng để mình như vậy. Tóm lại Nomo thấy rất rối.
Bữa cơm ấm áp này cuối cùng kết thúc bằng sự lúng túng không được tự nhiên, Nomo rửa chén bát xong sau đó rời đi. Diệp Thất tiễn nàng ra cửa.
“Thật xin lỗi… Ta đã nói những điều làm cho ngươi khó xử”. Nomo cầm túi xách
nhỏ màu hồng nhạt có hình nơ bướm đứng ở trước mặt Diệp Thất, vẻ mặt kia giống như một người vợ nhỏ đang rất ủy khuất.
Diệp Thất vốn muốn an ủi nàng, nhưng lời vừa chuẩn bị nói ra thì thấy nếu tiếp tục đề tài
này như vậy sẽ càng tạo thêm nhiều vướng mắc, cho nên tốt nhất là không
nên nói, nàng chỉ mỉm cười - hiện tại nàng tin rằng mỉm cười là hình
thức giap tiếp tốt nhất.
“Ta đi về đây”.
“Ta tiễn ngươi”.
Nomo đi tới trước hai bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn nàng. Vẻ mặt của
Nomo làm cho lòng Diệp Thất tê rần: “Đừng tiễn ta, nếu không ta sẽ không nỡ rời ngươi đi…”
Trời có chút lạnh, Diệp Thất ngồi trong phòng
nhỏ phía sau sân trong, mặc một cái áo thun với hai cái quần. Chân của
nàng chỉ cần mỗi khi thay đổi thời tiết thì rất đau nhức, cho nên so với người khác nàng luôn phải mặc dày hơn, cộng với một cái bao đầu gối.
Tình trạng chân của nàng sau một lần có chuyển biến tốt đẹp thì vẫn cứ trì
trệ như vậy, không khỏi hẳn nhưng cũng không xấu đi, nhưng theo lời của
Khuất Dĩ Lộ thì càng lớn tuổi chân của nàng càng gặp nhiều khó khăn, tốt nhất là phải chuẩn bị tâm lý. Nói xong lời này bác sĩ Khuất còn nhìn
nàng đầy thâm ý nói - cho nên a, nhanh chóng tìm được một người có thể
chăm sóc cho ngươi thật tốt đi, bằng không đến già ngươi sẽ gặp nhiều
phiền toái a.
Lúc Diệp Thất còn trẻ khỏe thì chưa từng nghĩ tới
khi mình về già cần phải có người chăm sóc, hoặc trong lòng nàng chưa
bao giờ nghĩ chữ ‘già’ vĩnh viễn không liên quan gì tới mình. Nhưng mà
thực tế như thế này thì nàng không thể không buộc bản thân mình đối mặt
với vấn đề. Chính xác, nàng biết rõ lời nói của Khuất Dĩ Lộ là hoàn toàn chính xác, chân của nàng sợ rằng không thể nào khôi phục lại trạng thái trước kia, không bao giờ có thể giống như trước đây… khiêu vũ cuồng
nhiệt, không bao giờ có thể… một mình đứng đánh lui tất cả những người
cản đường… Diệp Thất nhắm mắt lại, đoạn thời gian kia giống như biến
thành ký ức của người khác.
Gần đây ngay cả đồ ăn vặt cũng không thích ăn nữa, nhưng dù không có ăn vặt vẫn béo lên một chút.
“A… Không phải là khủng hoảng tuổi trung niên sao, thật là đáng ghét”.
Thời gian mỗi ngày của nàng cứ thong thả trôi qua không nhạt không ngọt.
Thực ra Diệp Nhất vẫn luôn lo việc nàng ở một mình, lâu lâu vẫn muốn gọi nàng về nhà. Nhưng Diệp Nhị vẫn khuyên nàng hay là thôi đi, dù sao Tiểu Thất cũng đã lớn như vậy rồi, tuổi cỡ như vậy ai cũng thích sống độc
lập một mình ở bên ngoài, ngươi xem coi có con cái nhà nào thích ở cùng
bố mẹ hay không a. Diệp Nhất nghe xong gật đầu - thật là nhớ lại thì
thấy nơi đó thật kì quái - aiz, Nhị, chẳng lẽ trong tiềm thức của bản
thân ngươi đã không còn là tỷ tỷ mà là mụ mụ rồi sao? Diệp Nhị phản bác, ta là ba ba! Diệp Nhất cười ha ha làm cho da đầu người ta run lên, được lắm, đêm nay ta sẽ cho ngươi thấy rõ lần nữa xem ai là ‘ba ba’.
Đối với việc Diệp Thất ở bên ngoài một mình làm cho mọi người rất xúc động, đứa nhỏ này cũng như những đứa nhỏ khác, đôi cánh cứng cáp rồi thì sẽ
bay xa. Diệp Thất nghe xong những lời này thì không biết làm sao: “Dù ai nói gì đi chăng nữa thì ta cũng là người của Diệp Gia a, cội nguồn vẫn
là mảnh đất tà ác này”.
Diệp Tam nói: “Không, hiện tại Đại tỷ đã
một lòng muốn thay đổi phương thức kinh doanh của Bách Mộc Bang thay đổi một chút, không thể dùng từ ‘tà ác’ để hình dung Bách Mộc Bang nữa, cho nên…” Diệp Tam nắm lấy vai Diệp Thất, “Ngươi nên vì gia đình chúng ta
mà góp một phần sức lực a”.
Diệp Thất cảm thấy không khí này có vẻ không đúng: “Làm gì vậy? Muốn ta làm cái gì thì cứ nói thẳng”.
“Có một quảng cáo công ích, chúng ta không cảm thấy có người nào thích hợp hơn ngươi…”
Diệp Thất thật sự là không nghĩ tới sau nhiều năm như vậy mình còn có cơ hội để đối mặt với màn ảnh lần nữa.
Kỳ thật nàng không muốn lại tiếp tục đi vào cái vòng lẩn quẩn này cho dù
liên quan chỉ là một chút, nhưng đây là lần đầu tiên ca cả mở miệng nhờ
nàng, cũng dùng người của Diệp Gia đại diện cho hình tượng tốt bụng làm
người đại diện cho công trình, Diệp Thất tiểu thư người được xưng là
“người công phá phòng vé” cũng không có lý do gì có thể cự tuyệt.
Quảng cáo công ích này do chính Diệp Gia bỏ tiền ra làm, cũng không có ý định quảng cáo cho công ty của các nàng, chỉ là một quảng cáo bình thường
kêu gọi phân loại rác thải. Cái chính là chỉ cần nhìn khuôn mặt của Diệp Thất đã đủ để cho mọi người cân nhắc. Diệp Gia muốn kinh doanh hợp pháp thì phải cho mọi người thấy thành ý của các nàng, cho nên không thể bỏ
qua những chuyện rắc rối.
Đoạn quảng cáo của Diệp Thất không
nhiều lắm, chỉ cần đứng ở thùng rác bên đường giải thích cho các bạn nhỏ cách phân biệt rác thải, những loại rác nào có thể tái chế hoặc không
tái chế được. Quảng cáo công ích này được thiết kế dưới dạng áp phích
xuất hiện ở rất nhiều nơi, thời gian đó đi đâu cũng nhìn thấy được gương mặt non nớt của Diệp Thất. Nomo vốn không biết chuyện này, ngày kia lúc tan tầm ngồi chờ xe thì thấy chiếc xe buýt quen thuộc chạy tới, mang
theo cả gương mặt của người mà nàng âu yếm, ngồi ngây ngốc một lúc lâu
xém chút nữa quên mất phải leo lên xe.
Diệp Thất cũng không có
thói quen nhìn thấy mặt mình xuất hiện trước công chúng, đối với chuyện
này giới truyền thông lần nữa lại đối với nàng dấy lên ngọn lửa, mỗi
ngày đều đứng chờ chặn đường nàng trước cửa công ty. Diệp Thất rất áy
náy vì đã tạo ra sự bất tiện cho công ty và đồng nghiệp, nhưng hình
tượng xí nghiệp Diệp Thị bên kia đã được đổi mới không ít, chỉ sau một
tháng đã ký kết được hai hợp đồng lớn, ngay cả Diệp Nhị bình thường
không thích cười nói cũng trở nên vui vẻ, như vậy Diệp Thất còn cần gì
phải suy nghĩ nữa? Đúng vậy, ngay cả Tiểu Bát cũng bắt đầu vì chuyện gia đình mà cống hiến sức lực, thân là tỷ tỷ như nàng cũng phải vì đại cục, bất quá thì trốn paparazzi thêm lần nữa thôi.
Sau mấy ngày nàng
xin nghỉ phép không đi làm thì mấy phóng viên chờ nàng ở cửa công ty
cũng tản đi hết. Dù sao trong giới giải trí chẳng thiếu người để tạo tin tức mới, đối với chuyện một người đã rời khỏi giới giải trí lâu như vậy thì bọn họ chẳng có thời gian để nằm vùng chờ lệnh được. Khi Diệp Thất
quay trở lại công ty thì quản lý đã giống như trải qua một mối tai họa
lớn, sắc mặt xanh mét nói với nàng ngày mốt có nhiệm vụ phải đi công tác ở Pháp, bảo nàng phải nhanh chóng chuẩn bị.
Diệp Thất là một
người mà từ trước tới nay chưa bao giờ biết oán hận ai, nàng quyết định
đem toàn bộ ‘thói quen tốt’ thích ăn đồ ăn vặt của mình quay lại. Trước
khi đi Pháp nàng còn vì bản thân chuẩn bị cả một vali đồ ăn vặt, chỉ
mang theo một túi đồ cá nhân mang theo trên người, còn mấy cái khác thì
toàn bộ ký gửi. Trợ lý kiêm vệ sĩ cá nhân của nàng không biết một cái
vali to tướng nặng trịch kia chưa cái gì trong đó, cũng không có nghe
nói qua là mang nhiều đồ đạc gì. Diệp Thất thần bí như vậy còn nói đó là mang vũ khí bí mất giúp nàng nhanh chóng trưởng thành.
Lần này
đi công tác là vì tuần lễ thời trang Paris, tuần lễ thời trang Paris kia mới thật là một cái động bàng ti tập hợp tất cả thần tiên yêu quái trên thế giới tề tựu về, cố tình lần này Diệp Thất lại không chuẩn bị quần
áo đẹp mà chỉ ăn mặc bình thường tới - có đôi khi con người là như vậy,
liều mạng tranh thủ đủ chuyện chỉ để làm ra một chuyện nực cười, những
lúc không chú ý liền rơi vào bẫy của người ta. Nhưng thân phận hiện tại
của Diệp Thất là nhiếp ảnh gia chứ không phải ngôi sao, cho nên ăn mặc
như thế nào cũng được cả.
Không biết lần này có phải trúng mục
tiêu đã được đặt ra trước không, cũng không biết người kia là kiếp số mà cả đời này Diệp Thất không thể vượt qua được hay không. Trước khi làm
việc này Diệp Thất đã chuẩn bị mọi thứ rất tốt, những người nổi tiếng
tham dự tuần lễ thời gian Paris lần này đều tới đông đủ. Ở trong danh
sách rõ ràng không có tên Kiều Ca, nhưng mà… hiện tại nữ nhân xinh đẹp
đang nhẹ nhàng đi tới kia là ai chứ?
Diệp Thất khi thấy nàng trên ống kính liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới một thời gian dài
không gặp mặt, ở rạp chiếu phim thấy nàng, hiện tại ở nước ngoài cách xa ngàn dặm còn có thể ở nơi này gặp mặt nàng… Trong lòng dâng lên một
loại cảm xúc khổ sở khó có thể nói nên lời, loại cảm xúc này giống như
bản năng của nàng vậy, ngón tay đã đặt ở trên nút bấm nhưng cuối cùng
lại không nhấn được.
Kiều Ca mặc một bộ váy dài, đội một cái nón
vành thật to che khuất một nửa gương mặt của nàng nhưng lại không che
được mái tóc đen dài mượt mà, nhìn rất giống một cô gái quý tộc ở thế kỷ trước. Tô màu son đỏ tươi đang là mốt rất thịnh hành trong năm nay,
Kiều Ca rõ ràng là ngôi sao quốc tế, dù ở trước mặt nhiều ngôi sao nước
ngoài tóc vàng mắt xanh nhưng một chút cũng không kém cỏi. Kiều Ca thong dong lạnh nhạt nhìn xung quanh vẫy tay mỉm cười, khi ánh mắt của nàng
quét qua chỗ Diệp Thất thì lập tức dừng lại.
Nàng cũng ở đây… Ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhận ra được nàng.
Hai người đối diện, biểu tình kinh ngạc của Kiều Ca trong nháy mắt liền
biến mất, nụ cười lần nữa lại quay về trên gương mặt của nàng, nàng vẫn
rực rõ chói lóa ở giữa một rừng ánh đèn flash không nóng không lạnh nhàn nhạt mà mỉm cười, trước khi rời đi thì để lại trên người Diệp Thất một
ánh mắt ý vị thâm trường.
Diệp Thất nhìn theo bóng dáng của nàng, thật lâu thật lâu sau đó mới đem bóng dáng của nàng chụp vào trong cuộn phim.
Công việc ở tuần lễ thời gian rất bận rộn, không chỉ phải chụp ảnh những
ngôi sao nổi tiếng mà Diệp Thất còn phải chạy theo họ để xin phỏng vấn.
Lần này công ty đưa một tổ năm người chia ra làm việc, muốn đem chuyên
đề về tuần lễ thời trang này làm cho thật tốt, Diệp Thất cũng biết được
điều đó. Có lẽ vì muốn làm cho chính mình không thèm nghĩ tới mấy chuyện kì quái về người khác nên nàng vẫn bận rộn tới khuya mới quay lại khách sạn.
Trở về phòng liền nhảy vào trong bồn tắm lớn, vừa ăn dứa vừa nhìn lên trên trần nhà.
Chuyện cũ trước kia a, đến cuối cùng là ai không buông tha ai a.
Ngâm tới mức cả người mềm nhũn ra Diệp Thất mới từ trong bồn tắm lớn bước
ra, đang muốn đi ngủ một giấc, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Diệp Thất tưởng trợ lý mang bữa khuya đến cho mình, không nghĩ gì nhiều liền mở cửa, kết quả người đứng trước cửa làm cho nàng giật mình.
“Ngươi…”
Đứng ở cửa là Kiều Ca người đầy mùi rượu, nàng mặc một cái quần được cắt may rất tinh xảo cùng với áo sơ mi, hai nút trên cùng của áo được cởi bỏ,
nàng nghiêng người dựa vào cánh cửa, xương quai xanh và cả bả vai lộ hết ra ngoài. Ánh mắt của Kiều Ca vẫn tập trung trên gương mặt Diệp Thất,
mùi rượu nồng nặc.
“Ngươi tới đây làm gì…” Diệp Thất đang muốn
đóng cửa thì Kiều Ca liền xông vào bên cạnh, trong lòng Diệp Thất hết
hồn, dựa vào sự hiểu biết của nàng đối với Kiều Ca thì lúc này nàng sẽ
bị đè vào tường mà bị cường hôn, nhưng Kiều Ca chỉ đưa tay đóng cánh cửa lại. Nàng đưa tay ôm lấy eo Diệp Thất, cẩn cẩn dực dực thậm chí còn
nghẹn ngào nói ở bên tai Diệp Thất:
“Ta rất nhớ ngươi… Rất nhớ
ngươi. Lâu như vậy rồi, ta mỗi đêm đều nằm mơ thấy ngươi, cuối cùng đến
khi nào thì ta mới không bị tra tấn như vậy nữa? Có phải ta đã làm sai
rồi hay không, cho nên phải dùng cả đời còn lại để chịu giày vò?” Kiều
Ca ôm lấy hai má Diệp Thất, “Ngươi nói ta phải làm sao bây giờ? Ta cũng
biết tiếp tục dây dưa như vậy rất khó coi, nhưng có thể nói cho ta biết
có cách nào để cho ta quên việc nhớ ngươi đi không?”
Diệp Thất thấy nước mắt đọng quanh trên mi của Kiều Ca nhưng vẫn như ngày xưa không có rơi xuống.
Vì nàng mà lòng đau trăm ngàn lần, một lần nữa lại bị đau đớn xé nát…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chu năm, vĩnh viễn đều là một cái ngày lành! ! ! ! Có mộc có! ! Có! ! ! Mộc! ! ! Có! ! !