Diệp Nhất đi thật nhanh trên hành lang bằng đôi chân trần, trong lòng mang theo
một loại tình cảm vui mừng nhảy nhót. Cái váy thật dài của nàng bị đá
nhấc lên, sau đó liền lấy tay xốc váy lên trên để bước nhanh hơn.
Nàng muốn mau hơn một chút, nhanh hơn một chút để chạy tới bên người muội muội.
“Đúng vậy, ta là người ngoài cuộc, ngươi cũng chưa bao giờ xem ta như là một
người trong cuộc, nhưng mà Diệp Nhị, ta vẫn còn muốn nói với ngươi rằng
ta cảm thấy ngươi cùng với Đại tỷ ngươi không thích hợp. Không, không
phải là bởi vì các ngươi cùng là nữ nhân hay cùng có chung quan hệ huyết thống, nhưng dựa theo những chuyện mà nãy giờ ngươi nói với ta từ đầu
tới cuối thì ít nhất có một điều mà ta không thể đồng tình được đó chính là lấy ngươi làm con mồi để dụ rắn ra khỏi hang”.
Hỏi nhiều
người làm trong nhà mới biết được Diệp Nhị ở phòng nào, khi Diệp Nhất
vừa tới cửa phòng thì lại nghe thấy một giọng nói không hề quen thuộc ở
bên trong thoát ra. Bàn tay vốn định gõ cửa thì dừng lại ở trong không
trung.
Diệp Nhất cười lạnh - hiệu quả cách âm của cửa này thật sự không tốt lắm.
“Nàng có cho người ở phía sau bảo vệ ta”. Diệp Nhị đáp lại như vậy.
“Đây không phải là vấn đề bảo vệ hay không bảo vệ… Nói như vậy, ân, ta cũng
không có ý mạo phạm gì, ta chỉ nghĩ theo một cách khác, nếu như ngươi là người ta yêu, ta tuyệt đối sẽ không đưa ngươi đặt vào vị trí đầu sóng
ngọn gió, tuyệt đối sẽ không cho ngươi làm bất kì chuyện gì để có thể bị thương, cho dù cách đó có thể bắt được nội gián đi chăng nữa thì cái
giá của nó cũng thật quá đắt. Nếu như nàng không phải là người đầu tiên
chạy theo kịp thì mọi chuyện sẽ như thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự để cho ngươi chết trên tay người khác sao? Xin lỗi ta không thể nào hiểu
được”.
“Nàng chỉ là suy nghĩ cho Bách Mộc Bang thôi”. Phản bác
của Diệp Nhị nghe vào cũng chẳng đáng tin được bao nhiêu, “Nàng là ngươi luôn lấy đại cục làm trọng, nếu như không trừ được hậu hoạn thì không
chỉ là ta, mà ngay cả Bách Mộc Bang cũng bị nằm vào trong hoàn cảnh nguy hiểm, ta tin tưởng nàng có suy tính của nàng”.
Muội muội, ngươi có thể không cùng một người ngoài, một cảnh sát nói ít chuyện hơn một chút hay sao?!
“Phải không? Xem ra trong lòng ngươi nàng vẫn là người vô cùng vô cùng quan
trọng a…” Trong phòng yên lặng một hồi, Nguy Lệnh Đồng nói, “Ta không
quấy rầy ngươi nữa, vết thương cũng không trí mạng, ta nghĩ ta có thể đi được rồi”.
“Ngươi như vậy thật sự có thể đi sao?”
Nguy Lệnh Đồng cười nói: “Nếu như vậy mà ngươi quan tâm đến ta, xem ra cũng là một chuyện tốt”.
Diệp Nhị lạnh lùng đáp lại một câu: “Không tiễn”.
Diệp Nhị để cho một thuộc hạ đưa Nguy Lệnh Đồng trở về, Nguy Lệnh Đồng đi
đến cửa lớn của sơn trang nghỉ hè, chuẩn bị bước lên xe thì đột nhiên
cảm giác có một luồng khí lạnh từ phía sau lưng áo của nàng tiến vào bên trong. Nàng giật mình quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Nhất đang đứng ở
đằng sau của mình. Ánh mặt trời chiếu lên trên cái chăn màu đen mà Diệp
Nhất đang khoác, nàng mặc váy dài màu đỏ, trên mặt hiện ra một nụ cười
không thể nào hiểu được. Mái tóc đen thật dài của nàng buông xõa trên
vai, nếu như không có cơn gió lâu lâu nhẹ nhàng thổi mấy sợi tóc bay bay bám vào mặt của nàng một chút thì thật sự toàn bộ đều như biến mất
trong cái chăn màu đen.
“Sếp Nguy phải không? Thân thể thật sự
rất khỏe mạnh nha, bị bắn hai phát súng mà vẫn có thể đi đứng mạnh như
rồng như hổ vậy”. Diệp Nhất mang theo vẻ lễ phép cùng với nét mặt hòa
hoãn chậm rãi bình thản bước đi về phía Nguy Lệnh Đồng, Nguy Lệnh Đồng
bị ánh sáng mặt trời ở phía sau nàng chiếu rọi vào trong mắt tí nữa là
hôn mê. Thân mình Nguy Lệnh Đồng choáng váng một cái thiếu chút nữa ngã
sấp xuống, vội vàng bám trụ vào chiếc xe.
“Diệp Nhất”. Gọi Diệp
Nhất một tiếng chẳng có ý nghĩa gì, đối mặt với nữ nhân này Nguy Lệnh
Đồng cũng chẳng có gì để nói. Nàng làm cảnh sát 8 năm cũng gặp qua rất
nhiều nhân vật lớn của xã hội đen, những nam nhân hung hãn như vậy nàng
cũng chẳng để vào trong mắt, nhưng mà nữ nhân trong giới hắc đạo so với
nam nhân càng làm cho người ta khó đoán hơn vạn phần, nên cũng sinh ra
một phần sợ hãi.
“Sếp Nguy thật là một cảnh sát tốt, thông minh
sắc bén nhạy cảm, sinh mệnh cũng ngoan cường, có một người cảnh sát như
vậy cũng là một sự may mắn của công dân”.
Nguy Lệnh Đồng không nói lời nào mà chỉ đứng nhìn Diệp Nhất chằm chằm.
“A, không biết gần đây tình hình trị an tốt lắm thì phải, sếp Nguy không có việc gì để làm hay sao mà cứ chạy tới gần Diệp Gia chúng ta, ngài không sợ người khác nói lời ong tiếng ve hay sao?”
“Ta là người công chính thì chẳng sợ người khác nói”.
Diệp Nhất cười khúc khích một tiếng, đưa một ngón tay dán lên trên môi, ánh
mắt giảo hoạt liếc nhìn Nguy Lệnh Đồng: “Nửa đêm chạy tới khuê phòng của muội muội ta, đây cũng là việc công chính sao? Muội muội của ta còn
chưa hết hôn đâu”.
Nguy Lệnh Đồng cũng cười: “Ta không rõ Diệp
Đại tiểu thư có ý tứ gì, ta cũng đâu phải nam nhân, cùng với Diệp Nhị
tâm sự thì có vấn đề gì đâu chứ?”
Biểu tình của Diệp Nhất lập tức giống như kết băng trong nháy mắt, nàng đi tới gần người của Nguy Lệnh
Đồng rồi nghiêng về phía trước, Nguy Lệnh Đồng theo bản năng lui lại
phía sau, thân thể đang bị trọng thương không thể sử dụng hoàn hảo liền
muốn ngả nghiêng, Diệp Nhất liền lợi dụng thời cơ thấy khủy tay ngăn
chặn cổ của nàng đè ép xuống cửa xe.
“Ngô…” Nguy Lệnh Đồng bị
Diệp Nhất chặn lại hai má liền lập tức đỏ bừng. Nếu như nàng không bị
thương thì Diệp Nhất không có khả năng là đối thủ của nàng, mà Diệp Nhất còn có ý xấu cố tình đè mạnh lên vết thương của nàng, vết thương vốn
chưa có khép miệng bị đè mạnh liền chảy máu, đau đớn quá mức làm cho
Nguy Lệnh Đồng muốn hôn mê.
“Có liên quan chứ, lại còn liên quan
rất lớn nữa kia”. Diệp Nhất rút khẩu súng ở bên hông ra chĩa thẳng vào
giữa trán của Nguy Lệnh Đồng, “Nàng là của ta, ai cũng đừng hòng nghĩ
tới việc chạm vào”.
Nguy Lệnh Đồng đối với súng chẳng có chút sợ
hãi nào: “Diệp Đại tiểu thư không cần điên cuồng như vậy, nếu đúng là
của ngươi thì chẳng ai có thể đoạt đi được”.
Thuộc hạ của Diệp Nhị đứng đó thật sự là lúng túng tới mức muốn bỏ chạy.
“Ngươi nghĩ rằng ta đang nói giỡn với ngươi hay sao?” Diệp Nhất mở khóa an
toàn của khẩu súng ra, “Giết ngươi dễ như trở bàn tay”.
“Đúng
vậy, đường đường là Đại tiểu thư của Bách Mộc Bang nếu muốn giết một
cảnh sát nhỏ nhoi thì có gì mà gọi là khó? Bất quá ta thật sự là … khinh thường ngươi, Diệp Nhất!” Nguy Lệnh Đồng cắn cắn môi dưới, làm cho từng đợt đau đớn giữ vững ý chí của mình, để không bị hôn mê vào lúc này.
“Cái gì?” Diệp Nhất híp mắt lại.
“Phải, ta thích Diệp Nhị”. Nguy Lệnh Đồng cười, “Ta chẳng sợ phải thừa nhận ta là tình địch của ngươi, ta nghĩ ngươi đã sớm phát hiện ra tâm tư của ta đúng không? Cho nên ngươi chỉ có thể làm một người nhát gan thôi sao?
Ta muốn cướp Diệp Nhị từ tay ngươi thì ngươi cũng chỉ dám giết ta mà
không dám cùng ta đối mặt quyết đấu hay sao? Ngươi ngoại trừ súng ra thì còn có vũ khí nào để có thể thắng được chứ?”
Diệp Nhất thấy được sự kiên định từ trong đáy mắt của Nguy Lệnh Đồng, thậm chí còn có một tia tự tin thắng lợi.
Người nhát gan? Chỉ có súng sao?
Diệp Nhất đứng thẳng người lên, tay đang cầm súng buông xuống bên người, lui về phía sau hai bước. Nguy Lệnh Đồng nhanh chóng ho khan.
“Nhìn qua ngươi thật giống như là tự tin tràn đầy, chẳng lẽ muội muội của ta làm cho ngươi hiểu sai cái gì sao?”
Nguy Lệnh Đồng đưa tay lên ịn vào vết thương ở bả vai, thở hổn hển nói:
“Ngươi như vậy có đủ tự tin rằng mình có thể trói buộc Diệp Nhị cả đời ở bên người hay sao?”
Khóe miệng Diệp Nhất vẽ lên một đường cong cong, nàng cúi đầu, tiếng cười càng lúc càng lớn.
“Ngươi cười cái gì?”
Ánh mắt của Diệp Nhất từ từ nhìn thẳng vào Nguy Lệnh Đồng: “Ngươi có muốn biết đáp án hay không?”
“…” Nguy Lệnh Đồng cảm thấy ánh mắt của Diệp Nhất rất kì quái, giống một người điên.
“Để ta cho ngươi biết đáp án”.
“Bang” một tiếng, một viên đạn bắn vào chân trái của Nguy Lệnh Đồng, lần này
thật bất ngờ làm cho nàng không kịp phòng bị, chỉ có thể kêu lên một
tiếng rồi quỳ rạp xuống đất:
“Diệp Nhất… Ngươi!” Ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Nhất đưa khẩu súng lên nhắm ngay bả vai của chính mình, gương mặt vẫn cười sáng lạn như trước:
“Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thua tâm phục khẩu phục”.
Lại một tiếng súng nữa vang lên, máu tươi văng khắp nơi.
Nguy Lệnh Đồng làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một người cầm súng tự bắn chính mình…
Nữ nhân này thật sự không phải là người điên hay sao?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: người ta lại canh hai nga ~~~~~~
Kỳ thật hôm nay là tốt thời tiết đâu! Ngày mai liền cuối tuần . . . . . .
Có lẽ. . . . . . Đổi mới hội trở nên chậm một chút, ngươi đổng đích.
Editor: gần đây mình bận sắp chết rồi, nên ko có thời gian xem lại bản edit, có chỗ nào sai chính tả thì các bạn comment báo mình sửa lại nhé. Thanks a lot
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT