“Này, Đại tỷ và Nhị tỷ thật sự ở cùng một chỗ”. Tiểu Cửu đang nằm đắp mặt nạ trên ghế sô pha đặt trong phòng khám tư nhân của Diệp Gia, miệng lẩm bẩm
nói, “Trước đây Tiểu Cửu vẫn còn cảm thấy Đại tỷ thì quá xấu xa còn Nhị
tỷ thì lại rất ngang ngược, hai người đến được với nhau thì phải trải
qua nhiều đau khổ còn hơn là đi thỉnh kinh trong Tây Du Ký nữa, không
nghĩ tới trước bốn mươi tuổi đã tu thành chánh quả, thực sự hẳn là nên
chúc mừng các nàng a”. Bởi vì gần đây tình trạng cơ thể của Diệp Nhất cơ bản cũng không có chuyện gì xảy ra, nên phòng khám của Khuất Dĩ Lộ cũng giống như thùng rỗng kêu to, nhưng Tiểu Cửu lại dốc sức lợi dụng phòng
khám này để biến thành nơi làm đẹp da của bản thân, thỉnh thoảng tới đây để đắp mặt nạ v.v… Nếu như không vì sắc mặt của Khuất Dĩ Lộ thật khó
coi thì nàng còn muốn mang một chuyên viên riêng đến đây để mát xa lưng
và toàn thân và một số thứ linh tinh khác cho mình.
“Có sao đâu…
Thực ra như vậy cũng được rồi. Hai người đều có lòng ở cùng nhau, tội gì phải gây sức ép tạo ra nhiều công việc bận rộn như vậy chứ”. Tiểu Thất
nằm ở bên người nàng, cả hai người cùng nằm đó đắp mặt nạ. Tuy rằng hiện tại Diệp Thất đã rời khỏi giới giải trí nhưng rất nhiều phóng viên vẫn
đuổi theo sau nàng có ý đồ muốn chụp lại bộ dáng thất thần hồn siêu
phách lạc của nàng. Lần trước nàng đội mũ ra khỏi nhà, nhưng khi lên xe
không biết thế nào lại bị phóng viên chụp được, ngày hôm sau báo chí mới phát hành nói nàng “Một thế hệ thần tượng khuyết tật què quặt, tập tễnh ra khỏi nhà cực kì nghèo túng”. Diệp Nhất cũng không biết từ đâu đã
thấy được tin tức này trong lòng cực kì chua xót, Diệp Thất lại trông
giống như chả có việc gì nhìn Diệp Nhất cười - không cần phải so đó với
những người đó làm gì.
Mặt nạ ở trên mặt Diệp Cửu đã khô gần được một nửa, nàng mở miệng nói: “Tỷ tỷ, nghe ý tứ này của ngươi, ngươi tính sẽ lại tiếp nhận nàng sao?”.
Diệp Thất ngừng lại một chút, rầu rĩ nói: “Ta không biết”.
“Không phải gần đây nàng vẫn còn theo sát ngươi sao? Hẹn ngươi không chỉ là
một hay hai lần phải không? Không phải ta nói ngươi và nàng… Quên đi,
mấy năm nay ta đã nói quá nhiều, chẳng muốn nói nữa, ngươi muốn làm gì
thì làm”. Diệp Cửu cũng không biết trong lòng mình muốn nói gì nữa, sau
khi nhìn thấy Diệp Thất đi du lịch vòng quanh thế giới trở về thì cảm
giác nàng đã trở nên lắng đọng, thành thục rất nhiều, Diệp Cửu cũng thấy vui mừng không ít. Nhưng mà không biết nữ nhân tên Kiều Ca kia vì sao
vẫn không chịu buông tha cho tỷ tỷ của mình.
Một người tuổi trẻ
tinh thần mạnh mẽ lại tràn trề trí thông minh đã vì nàng mà chân bị tật, nàng còn không chịu buông tha cho người ta sao.
Diệp Thất chìa tay ra cầm lấy bàn tay của Diệp Cửu, mềm mỏng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Cửu, ta biết rồi”.
“Ai… Đều là quan tâm chuyện của ngươi, nếu không thì ta vẫn còn là một cô
gái trẻ hết sức lông bông vì đam mê cuồng nhiệt. Cũng là do ngươi làm
cho ta thấy được mặt u tối của tình yêu kia, làm trong lòng ta cũng
không biết mình đang muốn gì nữa”.
“Ngươi và Tiểu Phi không phải đang rất tốt sao”.
“Cũng đã hơn mười năm rồi thì có gì mà tốt hay không chứ”.
“Thật không thể tưởng tượng được ngươi lại là một người có tình cảm lâu dài như vậy”.
“Tỷ tỷ, ngươi thật đúng là trông mặt mà bắt hình dong nên mới nói vậy. Bề
ngoài nhìn có vẻ lỗ mãng hay không có biểu hiện gì thì có nghĩa là không thể tin tưởng được, cũng giống như người có vẻ ngoài xinh đẹp không có
nghĩa là người đáng để ngươi yêu, đây là một đạo lý”.
Diệp Thất cười: “Muội muội, không nói tới mấy cái này nữa, chúng ta đắp mặt nạ xong thì đi tắm suối nước nóng đi”.
Diệp Cửu lại đột nhiên bà tám: “Ai, Thất tỷ, ngươi cảm thấy Nhị tỷ là nữ nhân thứ mấy của Đại tỷ đây?”
Diệp Thất ngơ ngác nói: “Gì? Không phải Đại tỷ quanh năm toàn ở nhà sao?
Không có thấy nàng tiếp xúc thân mật với người nào. Trong ấn tượng của
ta thì chỉ có Nhị tỷ mà thôi. Không chừng đây là tình yêu đầu của nàng.”
Diệp Cửu đồng ý: “Ân, không chừng các nàng đều giữ gìn lần đầu tiên cho đối phương”.
Diệp Thất: “…”
Sau khi hai người làm đẹp xong ra ngoài rồi Khuất Dĩ Lộ mới ôm sách từ phía sau bức bình phong đi tới, nâng gọng kính mắt lên, cái miệng đang kinh
ngạc nên nhất thời mở ra không thể khép lại được. Nàng mạnh bạo quăng
mấy quyển sách lên trên ghế sô pha, giận!- Khó trách hai người kia làm
cho người ta có cảm giác thật kì lạ! Thì ra cả hai người đều là xử nữ!
Trời ạ, vốn trên thế giới này đã muốn không còn xử nữ nữa mà các nàng
như thế nào lại có thể đem lần đầu tiên của mình để dành cho một xử nữ
chứ! Như vậy fangirl như ta phải sống như thế nào đây? Hả? Sống sao đây?
Khuất Dĩ Lộ hận chết đi được!
Làm sao còn có thể tìm được một xử nữ xinh đẹp đáng yêu mà lại còn thuần khiết không nhàn rỗi cơ chứ!
Gần đây Kiều Ca đích thật là thường xuyên hẹn Diệp Thất đi ra ngoài. Từ lần trước ở giữa một buổi phỏng vấn gặp nhau về sau không biết Kiều Tạp làm cách nào mà có được số điện thoại của Diệp Thất, nửa đêm gởi tin nhắn
cho nàng.
Diệp Thất còn buồn bực, đầu năm nay những người gửi tin nhắn ôm ấp tình cảm như vậy thật sự không có nhiều lắm, ai mà không có
việc gì gọi điện thoại lại chỉ gào lên một tiếng chứ? Nhìn lại thì thấy
là số lạ, nhìn tới nội dung tin nhắn thì còn kinh khủng hơn, trên màn
hình chỉ có hai chữ - “Khiêm Khiêm”.
Có lẽ trên thế giới này, nếu như còn có người xưng hô với nàng như vậy, thì chỉ có một người kia mà thôi.
Diệp Thất cầm di động thật lâu thật lâu, sau đó nhắn lại hai chữ “Ngủ ngon” rồi tắt máy đi ngủ.
Ngày hôm sau là cuối tuần, buổi sáng Diệp Thất ăn điểm tâm xong liền chạy
với phòng của Tiểu Bát, ngồi trên sô pha trong thư phòng xem một cuốn
sách về thiên văn học, nghiên cứu một hồi thì đầu óc liền suy nghĩ rối
loạn. Đứng dậy đi về phòng lấy điện thoại di động ra, trong lòng không
biết là đang mong chờ cái gì, có thể là đang mong chờ không biết là phản ứng của Kiều Ca sẽ như thế nào sau khi nhận được tin nhắn.
Kết quả nhận được cũng là hai chữ “ngủ ngon”.
Diệp Thất thay đổi số di động.
Tuy rằng số điện thoại ở văn phòng của mình cũng bị Kiều Ca biết, mỗi ngày
vào thời điểm mà nàng tới văn phòng làm việc thì đều thấy bàn làm việc
của mình bị 99 đóa hoa hồng chiếm chỗ.
Không cần nhìn cũng biết
nó là của ai tặng. Cái cảm giác quen thuộc này, làm những chuyện nịnh
nọt như vậy không phải nàng thì là ai? Trong lòng Diệp Thất có chút co
rút đau đớn - lâu như vậy rồi nhưng kỳ thật có rất nhiều chi tiết đã
từng trải qua vẫn còn nhớ rất rõ.
Tất cả hoa được gởi đến đều bị
Diệp Thất cho vào trong thùng rác, đồng nghiệp đi vứt rác, thấy thùng
rác bị hoa tươi chiếm hết chỗ, những đóa hoa xinh đẹp kia thật đáng
thương!
“Chà đạp tâm ý của người khác sẽ bị sét đánh đó”. Miss Hu đồng nghiệp ở đối diện vừa khuấy cà phê vừa lắc đầu với Diệp Thất,
“Tiểu Thất a Tiểu Thất, công tử nhà ai coi trọng ngươi? Cho dù nếu như
ngươi nhìn người ta không vừa mắt thì cũng được. Hoa kia vô tội cơ mà…”
Ngón tay đang bấm con chuột của Diệp Thất run rẩy một chút, trong lúc nhất
thời không thể tìm được câu trả lời tốt nhất: “Vậy thì Miss Hu, hoa hay
mấy thứ quà tặng này nọ ngươi nhận giúp ta đi?”
“Như vậy thì ngại lắm!” Nói thì như vậy nhưng hai mắt của Miss Hu cười tới mức híp lại.
Diệp Thất cười thật tươi: “Không có gì phải ngại a, ta bị dị ứng với phấn hoa mà”.
“Thật ư? Vậy ta đây liền không khách khí a”.
Tặng hoa không hiệu quả, Kiều Ca bắt đầu chuyển sang tặng lễ vật. Mỗi ngày
buổi sáng một phần quà, buổi chiều cũng có một phần, mấy cái hộp to to
nhỏ nhỏ xinh đẹp bắt đầu từ từ chất đống trên bàn làm việc của Diệp
Thất. Người trong công ty bắt đầu giễu cợt, lúc đầu Diệp Thất còn xấu hổ về sau thì cũng dần dần không còn biết xấu hổ, nàng đem tất cả quà tặng để ở dưới bàn, cầm cũng không cầm.
Kiều Ca gọi vào số điện thoại mới của Diệp Thất, Diệp Thất đều từ chối không nghe, gởi tin nhắn mời
nàng đi ăn cơm Diệp Thất cũng không thèm để ý tới.
Ngày cứ như vậy trôi qua, không thể nói rõ là bình thản nhưng lại làm cho tâm người ta trống rỗng mênh mông.
Ngày đó Diệp Thất đi vào trong nhà vệ sinh để chỉnh trang lại. Buổi tối Tiểu Cửu nói muốn dẫn nàng đi tới một hộp đêm mới mở, còn có Tiểu Phi và
nhiều bạn bè khác cũng đến để chơi nhạc. Diệp Thất không muốn đi lắm,
nhưng cả ngày Tiểu Cửu gọi điện thoại oanh tạc nàng, làm cho nàng không
thể không đi, đến cuối cùng còn thích thú hạ giọng nói: “Tỷ, cái chính
là có một muội muội ái mộ ngươi thật lâu rồi, hôm nay nắm nắm kéo kéo
tay Tiểu Cửu nói Tiểu Cửu dẫn ngươi tới, nếu không đêm nay nàng sẽ biểu
diễn màn dùng răng cửa bật nắp chai bia, dùng trán để đập vỡ chai, mấy
cái này chơi thế nào cũng chết người a. Tỷ, ngươi cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, ngươi hãy đến đây một chuyến đi”.
Diệp Thất thiếu chút nữa là bị nghẹn chết.
Diệp Thất đã đi nước ngoài vài lần để trị liệu đầu gối bị thương, tuy rằng
nàng đi đứng có chút không tự nhiên, nhưng mà nếu như không quá chú ý
quan sát thật kỹ thì không nhìn ra có điều gì quá khác thường. Nhưng cho dù như vậy thì khi Diệp Thất so sánh mình cũng với bạn cùng lứa thì
cũng có một chút không giống nhau.
Nàng nhìn thấy bản thân được
trang điểm hoàn hảo ở trong gương, bởi vì cuộc sống an nhàn nên bản thân nàng béo ra một tí, trọng lượng cơ thể cũng từ 42kg tăng lên 48kg. Tóc
cũng không còn màu đỏ giống trước kia, cắt nhuộm lại cũng biến thành màu đen, tóc mai và tóc mái đều dài hơn, làm cho gương mặt nhỏ nhắn bị che
đi một chút, chính xác là nhìn có vẻ tối tăm a… Diệp Thất nở một nụ cười nhẹ, nụ cười thật xa lạ.
Chậc chậc, chẳng lẽ là đã già rồi sao? Cảm giác ngũ quan của mình với trước đây thật không có giống nhau lắm.
Tiểu Phi lái xe chở Diệp Cửu tới đón Diệp Thất, không ngờ Diệp Cửu ngồi ở trong xe cầm một chai rượu sâm banh uống.
“Muội muội, hình dạng này của ngươi thật khó coi a. Nhị tỷ nếu thấy…”
Diệp Cửu liền kéo Diệp Thất vào trong xe: “Hiện tại Nhị tỷ cùng với Đại tỷ
đang bận yêu đương nhau, không có rảnh để quản giáo ta”.
Diệp Thất lắc đầu cười khổ, đóng cửa xe quay người lại thì phát hiện có một người ngồi ở bên cạnh mình.
“A!” Diệp Thất kêu to.
“Không phải chứ tỷ tỷ, vậy cũng dọa được ngươi a”. Diệp Cửu uống rượu đã hơi say say, Tiểu Phi ôm cổ nàng quay đầu nói:
“Thân ái, ngươi uống ít một chút, đừng có chưa bắt đầu mà đã gục a”.
Tiểu Cửu nhìn Tiểu Phi liền cười một cách ngốc nghếch, cắn môi dưới của nàng một cái - ta say? Còn quá sớm để nói vậy a.
Người ngồi song song bên cạnh Diệp Thất cũng là người dọa nàng sợ chính là nữ quỷ trong truyền thuyết đã ái mộ nàng thật lâu Nomo tiểu thư. Diệp Thất không hề nghĩ tới muội muội lại trực tiếp để người ngồi ở trong xe như
vậy, hoàn cảnh trong xe lúc này chìm ngập trong yên lặng, phải nói là
tương đối đủ xấu hổ.
Diệp Thất lúc còn nhỏ rất dễ dàng thẹn
thùng, sau khi tập võ lại dồi dào sức sống cả ngày, được rất nhiều người mài dũa cho nên tính cách cũng dần dần trở nên hướng ngoại. Trước khi
xảy ra chuyện như vậy thì đây chỉ là chuyện nhỏ, Diệp Thất trước nay
chín chắn lại có bãn lĩnh rất lớn. Nhưng mà mấy năm qua, phần nhiệt tình kia của nàng đã giống như là bị hao mòn gần hết, nhìn thấy người xa lạ
cũng không có hứng thú lắm trong việc tìm hiểu quen biết nhau.
Nomo tiểu thư tuy vậy cũng là một người thuộc dạng hay bẽn lẽn, mặc một cái
áo len rộng màu xám rất xinh đẹp thùy mị, lộ ra trên vai hai cái dây áo
tinh tế, kết hợp với váy ngắn và giày cao gót, nhìn qua thì rất điềm đạm nho nhã nội hướng. Nhưng mà Diệp Thất nhìn liền biết ngay một người
điềm đạm nho nhã và nội hướng vẫn chưa chắc đã là thục nữ, nhà nàng có
Đại tỷ và Ngũ tỷ là một ví dụ rõ ràng nhất chứng minh cho vẻ bề ngoài và nội tâm thực khác xa nhau nhiều - ở ngoài mặt thì có vẻ nho nhã ôn nhu, nhưng sau lưng thì có thể thẳng tay lật bàn ăn ụp lên trên đầu người
ta. Cho dù Nomo tiểu thư có vẻ bề ngoài thanh tú xinh đẹp, nhưng Diệp
Thất vẫn là… Hẳn là không biết phải nói rõ suy nghĩ trong đầu của mình
như thế nào.
Bọn họ đi đến hộp đêm, Diệp Thất nghĩ chắc chắn sẽ
nghe được âm thanh đinh tai nhức óc, nhưng kết quả lại nghe được nhạc
Pop tiếng Anh tương đối thoải mái.
Diệp Thất đứng tại chỗ ngẩn
người, còn chú ý lắng nghe bài hát, lúc hoàn hồn lại thì đám Diệp Cửu đã không còn thấy bóng dáng. Diệp Thất nhìn khắp nơi xung quanh, bị một
người uống say đụng phải thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, đột nhiên Nomo ở phía sau ôm lấy nàng.
Diệp Thất quay đầu lại, đúng nhìn thấy
nụ cười của Nomo. Nomo ngại ngùng cười, kéo tay Diệp Thất nói: “Ta mang
đi tới chỗ của Tiểu Cửu”.
“… Cảm ơn”. Nomo đi rất chậm, phối hợp
với nhịp bước chân của Diệp Thất. Diệp Thất nhìn bóng lưng của nàng, bả
vai gầy gầy nho nhỏ, nhưng lại có khả năng tạo cho người ta một cảm giác yên bình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ai, đều làm một cái hiểu biết đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT