“Kìa Nhị, tỷ tỷ cảm thấy bả vai thật đau nhức, giúp tỷ tỷ mát xa một chút”.
Mới vừa ăn xong cơm chiều, Diệp Nhất để chén đũa xuống rồi liền lên tiếng
nói với Diệp Nhị. Ngụm cơm cuối cùng vừa mới được Diệp Nhị đưa lên miệng liền dừng lại, cảm giác được ánh mắt của bọn đệ đệ muội muội đều hướng
về phía nàng mà nhìn qua, Diệp Nhị quả thật không dám ngẩng đầu, thong
thả buông bát đũa xuống, máy móc đi ra phía sau chỗ Diệp Nhất đang ngồi, hai tay đặt lên bả vai của nàng, rất nghe lời liền mát xa.
“Ân…
Thật thoải mái”. Diệp Nhất thực sự rất vui vẻ, dùng âm thanh hưởng thụ
mà nói ra, “Mấy đứa có thấy không, về sau đối với tình nhân của mình
cũng phải ôn nhu như vậy nga”.
“Tình, tình nhân?” Hai mắt Diệp
Thất trợn to, nhìn về phía Diệp Nhất Diệp Nhị. Tiểu Bát và Tiểu Cửu nhìn nhau một chút, Tiểu Cửu giúp Tiểu Bát đóng cái hàm đang mở ra kêu
“Cạch” một tiếng. Diệp Lục một thân mồ hôi lạnh trong lòng la lên - cuối cùng đã nói ra, nói ra rồi sao! Diệp Tam ngoài ý muốn lại cực kì bình
tĩnh, giống như đã sớm nhìn ra từ lâu nên chỉ “Ân” một tiếng, tiếp tục
ăn dĩa rau của mình.
Diệp Nhất cười thật sự vui vẻ, vỗ vỗ lên tay Diệp Nhị, lại không thấy nàng đáp lại, quay lại thì thấy Diệp Nhị đã
muốn hóa đá từ sớm.
“Ngươi… Nói như vậy với bọn chúng là sao a!”
Cơm nước xong Diệp Nhất từ từ chậm rãi đi về phòng, Diệp Nhị vọt theo
đẩy cửa phòng kêu một cái “rầm” rồi hét to với Diệp Nhất.
“Ngươi không phải lo lắng là bọn chúng sẽ nhận ra hay sao? Ta thấy mấy đứa nó đều đã biết hết cả rồi”.
“Ngươi…”
Diệp Nhị đang muốn lên cơn thì Diệp Nhất ôn nhu nói: “Muội muội đến đây,
giúp tỷ tỷ đem dụng cụ pha trà mang tới vườn hoa nhỏ đi”.
Diệp
Nhị còn chưa kịp bưng bê gì thì Diệp Nhất đã quấn cái chăn màu hồng nhạt ra khỏi cửa đi về hướng vườn hoa nhỏ rồi, Diệp Nhị chỉ còn biết nghe
lời nàng đem tất cả dụng cụ cùng với lá trà đã được chuẩn bị sẵn sàng đi theo phía sau tỷ tỷ.
Lúc này đang là giữa mùa hè, hoa nhỏ trong
vườn đều đã nở hoa, bước vào hoa viên đã thấy mùi thơm của nhiều loài
hoa xộc vào mũi, tâm tình của Diệp Nhất rất tốt, bảo Diệp Nhị lấy ra cái bàn gỗ và hai cái ghế, dọn xong ghế dựa thì bắt đầu pha trà ngon, cứ
thế mà ẩm trà ngắm hoa thật tốt.
Mặc dù Diệp Nhị đối với hành vi
của Diệp Nhất có nhiều oán hận, nhưng đối với lời nói của nàng giống như là sinh mệnh. Giáo dục từ nhỏ ở Diệp Gia là phải tôn kính trưởng bối,
từ sau khi mụ mụ qua đời thì Diệp Nhị càng đối với người được lựa chọn
của Diệp Gia càng kính trọng hơn, chỉ cần lời từ miệng của Diệp Nhất nói thì nàng sẽ không bao giờ phản kháng.
“Châm trà”. Diệp Nhất ngồi ở trên ghế chỉ lo thưởng thức các loại hoa, Diệp Nhị đứng ở một bên
giúp nàng đem lá trà đổ vào bên trong dụng cụ pha trà, qua một lần nước, hương trà tỏa ra bốn phía.
Diệp Nhị phát hiện hôm nay Diệp Nhất
có chút khác thường, đã bao nhiêu năm nay nàng đều lấy màu trắng là màu
chủ đạo, thế mà hôm nay nàng lại có thể lựa chọn một cái chăn màu hồng
nhạt. Tuy rằng sắc mặt trước sau vẫn tái nhợt tiều tụy, nhưng nhìn qua
lại trẻ ra không ít, thậm chí có một chút sức sống hơn bình thường…
Thật, thật xinh đẹp a…
Diệp Nhất phát hiện Diệp Nhị đang trộm nhìn nàng, mí mắt bắt đầu nâng lên
nhìn Diệp Nhị liếc mắt một cái, Diệp Nhị đột nhiên nhảy dựng nhanh chóng quay đầu đi còn giả bộ làm như đang thật sự châm trà, ánh mắt của Diệp
Nhất cũng không buông tha mà nhìn mãi khuôn mặt Diệp Nhị không rời. Bộ
dáng trong sáng thanh tú ngượng ngùng của muội muội làm cho lòng người
ta ngứa ngáy, thật muốn một ngụm nuốt nàng xuống…
Diệp Nhất giữ chặt cánh tay Diệp Nhị, động tác châm trà của Diệp Nhị bị bắt ngừng lại,
Ánh mắt quá mức thẳng thừng của Diệp Nhất làm cho Diệp Nhị có chút hoảng
hốt, cố ý dùng nụ cười của mình để che giấu bối rối: “Tỷ tỷ không để cho ta châm trà sao? Cầm tay ta như vậy phải làm thế nào nha”.
“Muội muội, ta muốn ôm ngươi một cái…”
Diệp Nhị chăm chú nhìn Diệp Nhất thật lâu, nàng đứng Diệp Nhất ngồi, Diệp
Nhị không được tự nhiên quì xuống. đầu nhích lại gần. Diệp Nhị đem Diệp
Nhị ôm vào trong lòng, động tác trên tay cực kì ôn nhu, thật cẩn thận,
điều này làm cho trong lòng Diệp Nhị chua xót không thôi.
Cằm của Diệp Nhất đặt trên đỉnh đầu của Diệp Nhị, ánh mắt trời chiếu trên lông
mi vừa dài vừa dày của nàng nhuộm thành một mảng màu vàng: “Nhị này, hôm nay chúng ta ở cùng một chỗ, cả đời này cũng không tách rời nhau ra
nga”.
Diệp Nhị nắm chặt lấy góc áo của Diệp Nhất, cố gắng khống chế để âm thanh phát ra không run rẩy: “Ân… Không xa rời nhau”.
“Ta sẽ nhớ kĩ chính miệng ngươi đã đáp ứng ta, ta sẽ không cho ngươi cơ hội đổi ý”. Diệp Nhất nâng gương mặt của Diệp Nhị lên, hôn lên môi của
nàng.
“Nếu… Ta phản bội ngươi, thì ngươi sẽ làm thế nào?”
“Nếu ngươi phản bội ta, tự tay ta sẽ giết chết ngươi”.
Mùa hạ luôn có nhiều mây, cùng với sấm chớp và mưa to gió lớn kéo tới. Diệp Nhị bị một tiếng sấm thật lớn đánh thức, lúc tỉnh lại ở trong ngực còn
có một cảm giác đau đớn đè ép lên.
Sấm chớp từng tia đánh xuống
trong đêm tối sáng lên như ban ngày. Phía sau lưng của Diệp Nhị đều bị
mồ hôi làm cho sũng nước, đứng dậy tìm cho mình một chút nước uống.
Vừa rồi là nằm mơ, chính xác là nằm mơ… Nàng nằm mơ thấy mình chạy không
ngừng về phía trước, nhưng ở phía trước là một mảng tối đen, phía sau
lại không biết từ đâu chiếu ra ánh sáng chói mắt làm cho nàng không mở
mắt ra được. Trong bóng đêm bước chân của nàng không biết được nông sâu, chạy trốn đến mức quá mệt mỏi, đột nhiên ở dưới chân mềm nhũn cả người
ngã văng ra ngoài. Còn chưa đứng lên thì đã thấy một nữ nhân đứng ở
trước mặt, ánh sáng chiếu rọi từ phía sau nàng nên không thể nhìn thấy
rõ được khuôn mặt, nhưng mà thân hình kia quen thuộc đến mức không thể
nào quen thuộc hơn nữa.
“Diệp Nhất-!” Không biết là bị ràng buộc
bởi cảm xúc gì mà Diệp Nhị hô to lên một tiếng, Diệp Nhất đột nhiên lấy
ra một cái dao găm thật sắc bén, hung hăng đâm vào chỗ trái tim của Diệp Nhị.
Đây là lúc nàng bị tiếng sấm làm cho tỉnh lại.
Tay Diệp Nhị cầm lấy ly nước có chút run rẩy, ép buộc bản thân mình uống cho xong ly nước.
Thời gian đã gần tới giữa trưa Diệp Nhị mới đi đến công ty, có thể bởi vì
giấc mộng kia đã làm cho tâm tình của nàng bị vây trong trạng thái áp
lực cực độ, nên không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì. Nàng bảo trợ lý pha một tách cà phê đen thật đậm đặc tới, vừa uống lại vừa nghĩ gì đó,
sau đó gọi điện thoại cho trợ lý hỏi:
“Đưa số điện thoại của tổng giám đốc công ty con của Diệp Thị ở Mĩ quốc đưa cho ta”.
Diệp Nhị biết lúc Diệp Nhất mười lăm tuổi có đi du học ba năm ở Mĩ quốc. Ba
năm này giống như được phong ấn vào trong trí nhớ của Diệp Nhất, nàng
không muốn đề cập với bất kì người nào, Diệp Nhị cũng không có hỏi,
nhưng mà tính cách của Diệp Nhất thay đổi là do ba năm này mà tạo thành. Lòng dạ mẫn cảm của nàng không có tín nhiệm với bất kì người nào khác
dường như đều do cuộc sống trong ba năm kia gây cho nàng ấn tượng sâu
sắc.
Đoạn thời gian kia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Diệp Nhị muốn tìm hiểu.
Nàng cũng muốn trực tiếp hỏi Diệp Nhất, nhưng nếu lấy tính cách thâm trầm
của Diệp Nhất mà nói thì hơn năm mươi phần trăm là sẽ không nói, nhưng
mà Diệp Nhị sợ rằng lo lắng của mình sẽ biến thành sự thật.
Công
ty con ở Mĩ quốc nói rằng tài liệu của Nhị tiểu thư cần sẽ được sửa sang lại rồi buổi chiều sẽ được fax qua, Diệp Nhị có một buổi họp cần phải
đi, giữa trưa nàng đã muốn quay lại văn phòng, nhưng Diệp Tam lại gọi
nàng tới văn phòng của hắn, cùng nàng thảo luận về một số tình hình hàng hóa gần đây ở Châu Âu. Đợi cho bọn họ thảo luận xong thì cũng đã hai
giờ chiều, Diệp Nhị đã đói bụng, nhưng mà nhớ tới tư liệu của công ty
con gởi tới, quyết định là xem xong tư liệu đó rồi mới đi ăn.
Kết quả vừa mở cửa ra Diệp Nhị đã bị dọa tới mức đứng ngây ngốc ở cửa, Diệp Nhất chính là đang nhắm hờ mắt ngồi suy nghĩ ở trước bàn làm việc của
nàng, một bàn tay chống cằm, một bàn tay cầm lấy xấp giấy, còn nhìn thấy ở trên bàn đặt một túi giữ nhiệt.
“Tỷ tỷ… Ngươi, như thế nào…” Diệp Nhị như bị sét đánh không nhúc nhích được, đầu lưỡi cũng không linh hoạt.
Cái mà Diệp Nhất xem, không phải là…
Diệp Nhất nghe thấy giọng của Diệp Nhị nên ngẩng đầu lên mỉm cười với nàng,
nụ cười giống như kẹo đường, vừa ngọt vừa mềm: “Ngươi đã về rồi sao? Ta
đem cơm tới cho ngươi nha, hôm nay vừa vặn tâm huyết dâng trào nên ta
làm điểm tâm ngươi thích ăn nhất đem tới cho ngươi…”
Diệp Nhị
nhìn thấy sắc mặt của Diệp Nhất có vẻ bình thường nên trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chắc là không có vừa khéo tới mức nàng có thể xem được bản fax đâu.
“Không nghĩ tới lại có thể xem được cái
này đâu”. Diệp Nhất cầm một chồng giấy ờ giữa hai tay đột nhiên thảy
xuống “Xôn xao” một tiếng kia vang lên thật nhanh chóng. Diệp Nhị lập
tức như rơi vào vực sâu vạn trượng - nàng quả nhiên là đã thấy được.
Diệp Nhất lấy giấy xé lại xé, hai tay nhấc lên không trung những mảnh vụn lẻ tẻ, nhưng mảnh nhỏ màu trắng đều che khuất hết vẻ mặt của Diệp Nhất.
Hai tay Diệp Nhất chống ở trên bàn làm việc của Diệp Nhị, thân mình
nghiêng về phía trước, vẫn tươi cười như trước:
“Muội muội, nếu
như ngươi thật sự muốn biết vì sao không trực tiếp hỏi ta là được rồi?
So với việc phải đi tìm hiểu thu thập tài liệu thì cần phải soạn lại rất nhiều”.
“Ta… Là lỗi của ta”.
“Lỗi của ngươi? Ngươi có làm gì sai đâu. Trong lòng ngươi chỉ sợ rằng muốn biết rõ ta là người kỳ
quái như thế nào, hay là đã làm gì không thể được biết trong thời gian
đó nên mới cố ý xóa bỏ ở Mĩ quốc ba năm, có phải hay không?”
Diệp Nhị tự mình lắc đầu: “Không, không phải…”
“Cho nên, tra xét cuộc sống của người khác có phải đặc biệt thú vị phải
không?” Tươi cười của Diêp Nhất đã chuyển thành cười lạnh, “Đem những gì người khác chôn vào phần mộ đào lên tất cả rồi phơi ở dưới ánh mặt trời mặc cho người ta xem xét đùa cợt, có phải là một chuyện rất ư là phấn
khích phải không, muội muội thân ái của ta!”
Trầm mặc, Diệp Nhị khó có thể nhìn thẳng Diệp Nhất, biểu tình bên trong kia còn mang theo khổ sở rất rõ ràng.
“Ta chỉ muốn hiểu ngươi nhiều hơn mà thôi”. Cuối cùng Diệp Nhị nói.
“Nhưng mà hiện tại xem ra… Ta cũng không có đủ tư cách đi đến gần ngươi”.
Diệp Nhất đi rồi, một mình Diệp Nhị ngồi ngẩn người ở trên sô pha trong
phòng làm việc. Liếc nhìn những mảnh giấy dưới đất chỉ cảm thấy cả người vô lực, gọi trở lý vào dọn dẹp thật sạch sẽ, dặn dò tất cả những công
việc hôm nay đều giao cho Tam thiếu gia xử lý, nàng muốn yên tĩnh một
mình một chút. Trợ lý nghĩ muốn quan tâm tới Diệp Nhị, nhưng mà thấy đôi mắt của nàng hồng hồng, nhớ tới nửa tiếng trước Đại tiểu thư không coi
ai ra gì kia đi vào trong văn phòng của Nhị tiểu thư, áp khí mang tới
cũng thực thấp, đoán chừng là hai tỷ muội cãi nhau, đây là việc trong
nhà, nhưng nàng cũng là lão bản của mình, vì thế trợ lý thức thời cũng
không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở Diệp Nhị phải ăn cơm đúng giờ không nên
ngược đãi dạ dày của mình, sau đó liền đi ra ngoài.
Nhắc đến cơm, Diệp Nhị lấy cái túi giữ nhiệt của Diệp Nhất mang tới, mở ra thì thấy
không chỉ có món bông cải xanh xào bò nàng thích nhất, mà còn có bánh
hạt dẻ mà Diệp Nhị rất thích khi tuần trước đi đến một khách sạn ăn
được.
Diệp Nhị cầm đũa gắp một miếng bánh ăn, hương vị giống y đúc so với ở khách sạn…
Diệp Nhất cho tới bây giờ cũng đều như vậy, cho dù là học tập hay là quản lý Bách Mộc Bang đều cực kì tốt, ngay cả tay nghề nấu ăn cũng hạng nhất.
Từ nhỏ Diệp Nhất chính là niềm kiêu ngạo của Diệp Gia, xinh đẹp lại
thông minh, chuyện gì cũng đều học được, quả thực là hoàn mỹ không thiếu sót.
Diệp Nhị cười khổ: “Người xuất sắc như vậy, ta dựa vào cái gì mà có thể có được đây?”
Hai tỷ muội cả tuần không có nói chuyện với nhau, thời điểm nói chuyện lại với nhau cũng là lúc phiền toái tìm đến cửa nhà.
“Tỷ tỷ… Tiểu Thất cùng Tiểu Cửu dẫn theo bằng hữu của các nàng trở về, là người của Hồng Hạnh Đoàn”.
“Nga? Vậy để các nàng ở lại”. Diệp Nhất cũng không thèm liếc mắt nhìn Diệp Nhị một cái.
“Nhưng mà… Nghe nói Cung Gia của Hồng Hạnh Đoàn cả nhà bị giết”.
Diệp Nhất ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kinh ngạc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT