Một đao
kia của Trình An Ny rõ ràng muốn lấy mạng Diệp Nhất, nàng cơ hồ còn cảm
thấy mình đã thành công, chính là thời điểm đao hạ xuống còn cách cơ thể Diệp Nhất vài cm liền bị ngăn lại.
Màu máu đỏ tươi nhiễm hết
trên thân thể Diệp Nhất, một thân quần áo màu trắng trong bóng tối nhảy
ra cùng với mùi bánh ngọt làm cho cái tên “Soffy” hiện ra trong đầu của
Diệp Nhất.
“Soffy?” Diệp Nhất thử khẽ gọi một tiếng, Soffy hô to:
“Người đâu! Mau tới đây!”.
Chuyện Trình An Ny tin chắc mười phần lại đột nhiên bị làm cho xáo trộn, nàng
biết nhà Diệp Nhất có rất nhiều vệ sĩ mang theo súng, nếu lần này không
giết được nàng, thì chắc chắn rằng sẽ không còn cơ hội nữa. Trình An Ny
không quan tâm dao bị Soffy nắm lấy liền dùng sức giật ra, Soffy tay
không cầm lưỡi dao, bị lực kéo như vậy cắt đứt mất hai ngón tay.
“Đi tìm chết đi!” Trình An Ny cũng không thèm quan tâm đến thứ khác, một
đao hướng Diệp Nhất chém tới. Biểu tình trên mặt nàng trở nên méo mó,
không biết có phải là do quá phẫn nộ hay tâm trí đã loạn, thanh âm không ngớt của nàng so với ngày thường trở nên chói tai hơn rất nhiều.
“Đại tiểu thư!” Nhóm vệ sĩ nhanh chóng chạy tới, bắn súng hỗn loạn trên
người Trình An Ny. Trong nháy mắt lúc Trình An Ny ngã xuống đã dùng một
ít khí lực cuối cùng mà phóng dao về phía Diệp Nhất. Chỉ thấy một tia
sáng chợt lóe, dao bay sát qua bên sườn mặt của Diệp Nhất, “Đương” một
tiếng cắm vào tường phía sau đầu nàng.
Chuôi dao lay động trước
mắt Diệp Nhất, lúc này mồ hôi lạnh mới toát ra cả người, Diệp Nhất nuốt
một chút nước bọt, chậm rãi tới gần Trình An Ny.
Nàng còn một hơi thở cuối cùng.
Vệ sĩ giúp đỡ Diệp Nhất, ít nhất có mười khẩu súng chĩa vào người của
Trình An Ny đang nằm trên mặt đất hấp hối, mái tóc xoăn dài mà nàng rất
yêu quí bây giờ thấm đẫm mùi máu tanh, tứ chi cứng ngắt vặn vẹo thành tư thế thật khó chịu, nhìn qua tựa như con rối gỗ bị cắt đứt dây.
Diệp Nhất nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ đứng nhìn nàng.
“Diệp Nhất…………….Hôm nay ta giết không được ngươi………..Ông trời cũng sẽ thay ta trừng phạt ngươi…………” Cho dù Trình An Ny chẳng còn bao nhiêu sức lực,
nhưng thanh âm của nàng rõ ràng như đang khỏe mạnh đến mười phần, hoàn
toàn không giống như người sắp chết.
“Ngươi đã sớm biết ta là người giết ba ba của ngươi?”
“Đương nhiên! Ngươi cho là……..Giết người như vậy không cần đền mạng sao? Chính là thời điểm chưa tới…………. Ba ba của ta từ nhỏ đã đối xử tốt với ta như vậy…………. Ngươi cướp đi hạnh phúc của ta, phá hủy gia đình ta, ngươi là
kẻ giết người……… Ta đuổi tới chân trời góc biển…….. Cũng phải….. Cũng
phải……..” Nói chưa dứt lời thì Trình An Ny đã tắt thở, hai mắt mở to như vậy, không có tiêu cự mà chỉ hướng về phía Diệp Nhất nhìn chằm chằm,
như là muốn cùng kéo nàng cùng nhau vào địa ngục.
Vì được đưa đi bệnh viện đúng lúc nên hai ngón tay của Soffy được nối lại, nhưng vẫn cần nằm viện mấy ngày.
Diệp Nhất ở với Soffy, chỉ cần nàng làm không được cái gì thì Diệp Nhất đều
làm giúp nàng. Soffy thật sự cảm thấy ngượng ngùng: “Đại tiểu thư, ta tự mình làm là được rồi”.
Diệp Nhất lắc lắc đầu, tiếp tục gọt táo: “Ngón tay ngươi vì ta mà bị cắt đứt, ta tất nhiên phải có nghĩa vụ chăm sóc cho ngươi”.
“Việc này để cho hạ nhân làm là được rồi”. Mặt Soffy toàn bộ đều đỏ, cánh tay không bị thương nắm chặt lấy ra giường, không dám ngước mắt lên nhìn
Diệp Nhất.
Diệp Nhất cười với Soffy, cười đến mức vô cùng ôn nhu, đem quả táo đã gọt vỏ tách thành từng miếng nhỏ bỏ vào trong đĩa: “Nếu
không có ngươi hôm nay ta đã an nghỉ dưới mồ rồi, vì ngươi làm chút việc nhỏ như vậy không đáng nhắc đến”.
“Đại tiểu thư………”
“Chính là vì sao lúc đó ngươi lại xuất hiện?” Diệp Nhất nhìn Soffy, “Chẳng lẽ ngươi đã sớm biết là Trình An Ny đang lừa ta sao?”
“Kỳ thật là do ngay từ đầu ta cảm cảm thấy…………. Đại tiểu thư, ta nói ra người cũng đừng giận ta”.
“Ân, ngươi nói đi”.
“Ngay từ đầu ta cảm thấy Đại tiểu thư cùng Trình tiểu thư ở cùng một chỗ liền thường xuyên trốn học không biết đi nơi nào, hạ nhân chúng tôi thật sự
rất lo lắng, cho nên chúng tôi phải chú ý Đại tiểu thư nhiều hơn. Ta
nghĩ do phu nhân bảo ta phải đốc thúc việc học của Đại tiểu thư, Đại
tiểu thư lãng phí thời gian như vậy thật là phụ lòng hy vọng của phu
nhân………”
“Hi vọng của nàng sao?” Hai mắt Diệp Nhất đã đầy hơi
nước, “Không phải nàng đem ta đuổi ra khỏi nhà, để cho ta tự sinh tự
diệt sao?”
Soffy nghe Diệp Nhất nói như vậy hoàn toàn kích động:
“Không phải như vậy! Đại tiểu thư, ở trong Diệp gia còn có huynh đệ tỷ
muội, phu nhân và lão gia đều rất yêu thương hơn nữa hi vọng nhiều nhất
của họ chính là Đại tiểu thư a, như thế nào lại nói để cho người tự sinh tự diệt chứ? Phu nhân là muốn người………….Trở thành phượng hoàng a! Đại
tiểu thư, phu nhân còn chờ người trở về, làm cho phượng hoàng tung cánh
trên người ngươi a!”.
Trở thành…….Phượng hoàng!
Sự đau đớn khi làm hình xăm lập tức quay về lại trên thân thể Diệp Nhất, nàng
không tự giác co rút lại hai bả vai, nhiệt độ cơ thể tăng lên, hình xăm
con phượng hoàng tràn lan ở trên lưng nàng tựa như trở thành con vật
sống, máu trong thân thể của nàng rục rịch……
Mụ mụ. Ngươi không
phải đối với ta đặt biệt thất vọng sao? Ta không thể thay đổi biến thành phượng hoàng, ngược lại còn ngã vào đáy vực càng sâu…….
Diệp
Nhất đêm đó bắt đầu phát sốt, nóng đến 40 độ. Nhóm người hầu đều sợ hãi, liền nhanh chóng đưa nàng đi bệnh viện. Diệp Nhất tuy rằng rơi vào
trạng thái hôn mê, không nghe thấy rõ được thế giới bên ngoài, càng
không biết mình đang ở nơi nào, nhưng là ở trong một khoảng tối, nàng
lại đặc biệt hiểu được nàng cùng chính bản thân mình đối thoại với nhau.
Hai năm nay Trình An Ny đều diễn kịch, diễn trò vừa quyến rũ vừa muốn tan
rã. Nàng không tiếc lời chửi bới phụ thân, xưng chính mình cùng Diệp
Nhất “đồng mệnh tương liên” bất quá cũng chỉ muốn tiếp cận Diệp Nhất gần hơn mà thôi. Ngay từ đầu nàng chính là người đi báo thù, đè nén tất cả
cảm xúc, thậm chí bắt buộc bản thân mình đi quan tâm tới kẻ thù chỉ để
báo thù. Nàng phải chịu đựng suốt hai năm mới lấy được tín nhiệm của
Diệp Nhất, rồi cho nàng uống thuốc mê. Đáng tiếc cuối cùng nàng cũng
không thể thành công, chôn vùi tính mạng. Như vậy Trình An Ny có hối hận hay không? Thực rõ ràng, nàng một chút cũng không hối hận, nàng chính
là oán hận Diệp Nhất, trong lòng nàng Diệp Nhất chính là ác ma, là một
ác ma nhất định phải chịu báo ứng.
Nếu như kế hoạch nào cũng cần
một điểm khởi đầu, thì đó chính là lúc Diệp Nhất tiếp nhận Trình An Ny.
Cho nên lòng từ bi và thiện chí của Diệp Nhất đã bị ngấm ngầm tính kế.
Trình An Ny lợi dụng sự hiểu biết của nàng đối với Diệp Nhất, trực tiếp
công kích trái tim của nàng, từ áy náy lúc ban đầu, Trình An Ny từng
chút từng chút một chiếm đoạt cả trái tim của Diệp Nhất.
Diệp
Nhất muốn cười: “Cho nên khi ngươi nói thời điểm thiên trường địa cửu,
tất cả những lời đó đều là diễn trò sao? Mà ta là người nhập vai diễn
viên chính ngu ngốc đáng buồn cười nhất đúng không?”
Trình An Ny không những muốn Diệp Nhất chết, còn muốn nàng chết trong tay người nàng yêu nhất. Giết người, còn giết cả tâm.
Thật là một chuyện vô cùng nực cười, nội tâm bị người khác nhìn một cái là
thông suốt, giống như cơ thể trần trụi không gì che đậy rốt cuộc bị một
kẻ địch trong lòng chỉ có châm biếm cùng căm phẫn đùa bỡn.
Làn da tươi trẻ của Trình An Ny cùng với hơi thở say mê kể cả khi nàng chết
vẫn sẽ không nhắm mắt, còn có máu của Soffy và ngón tay bị cắt đứt ở
trong giấc mộng lúc Diệp Nhất hôn mê quấy nhiễu long trời lở đất. Những
cảnh tượng đáng sợ trước đây không ngừng lặp đi lặp lại trong cơn mơ lúc sốt cao của nàng, thế giới tinh thần của nàng là một mảnh hỗn loạn,
giống như luyện ngục. Nàng sốt cao vậy vẫn chưa tỉnh lại, không thể
thoát khỏi vùng trời đất âm u mù mịt đáng sợ kia.
Trình An Ny, đây là kết quả mà ngươi muốn đúng không? Ngươi đã thành công mang ta vào địa ngục rồi.
Thời điểm Diệp Nhất trở lại trần gian, đầu óc là một mảng trong suốt. Nàng
mở mắt ra nhìn trần nhà bệnh viện một hồi lâu, trong đầu cái gì cũng
không muốn nghĩ tới, thân mình cũng không động đậy.
Có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, là Soffy.
“Đại tiểu thư, ngươi rốt cuộc đã tỉnh………” Soffy gọi bác sĩ tới, còn bản thân mình đứng ở bên cạnh mà khóc.
Bác sĩ nói Diệp Nhất đã không còn sốt, ngày mai có thể xuất viện, Soffy
dường như còn hưng phấn hơn so với Diệp Nhất, vội vội vàng vàng chạy ra
ngoài chuẩn bị đồ ăn cho nàng.
“Tay ngươi…………” Diệp Nhất vừa lên tiếng mới phát hiện giọng nói của mình khàn đến mức nào.
“Ta không sao”, Soffy kiên định nói, “Nói đi nói lại ta cũng là một phần tử của Bách Mộc Bang, chút vết thương vậy không nhằm nhò gì”.
Diệp
Nhất nhìn khuôn mặt tươi cười của Soffy, trong lòng lại cảm thấy thật ấm áp, kiểu cảm giác như được mụ mụ nhìn chăm chú và bảo vệ. Cái mũi đau
xót, như thế nào lại muốn khóc, Soffy còn cùng nàng nói chuyện, nàng chỉ đơn giản nâng tay lên che khuất đôi mắt của mình.
Im lặng một
lát, Soffy đến đứng bên người Diệp Nhất, đã không còn nhảy nhót như vừa
rồi, nàng dùng thanh âm ôn hòa đến mức không thể ôn hòa hơn nói: “Có nhớ nhà không?”
Nước mắt theo khóe mắt của Diệp Nhất chảy xuống không ngừng.
“Nhớ nhà, thì quay về thăm lão gia cùng phu nhân đi. Bọn họ nhất định cũng rất nhớ ngươi”.
“A……… Chính là ta đang như thế này nên không thể nào trở về”. Diệp Nhất cố
gắng hết sức đè nén cảm xúc của mình, nàng không muốn người khác nhìn
thấy được bộ dạng yếu ớt của mình.
Soffy ngồi xổm xuống, cầm tay
Diệp Nhất nói: “Đại tiểu thư, muốn khóc thì khóc đi. Sau khi khóc xong,
tất cả rồi sẽ thành quá khứ. Người nhà người còn đang chờ ngươi……………”
Diệp Nhất cũng không nhớ rõ khi đó đã nằm trong lòng Soffy khóc được bao
lâu, chưa từng khóc nhiều như vậy, nhưng sau khi khóc xong thì cảm giác
trọng lượng cơ thể dường như nhẹ đi rất nhiều. Nàng nhớ rõ Soffy nói bên tai nàng, quá khứ là cái đã qua, chúng ta đều phải hướng về phía trước
mà đi. Lúc tuổi còn trẻ mà trải qua một ít thất bại là chuyện rất tốt,
có thể làm cho năng lực của nàng ngày càng mạnh dần lên.
Thất bại chính là nguồn dinh dưỡng của sự thành thục. Chúng ta hấp thụ kinh
nghiệm thất bại, sẽ làm cho chúng ta càng ngày càng mạnh, nụ cười càng
ngày càng rực rỡ.
Sau khi xuất viện, Diệp Nhất đặt hết tâm tư vào việc học hành. Hai năm vừa qua đã bỏ lỡ rất nhiều môn học, cho dù đối
với người có tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ đi chăng nữa cũng thật là khó
khăn. Nhưng ít nhiều gì từ nhỏ Ngải Dĩ Tình đã cho Diệp Nhất được nhận
nhiều sự giáo dục bằng tiếng Anh rất tốt, nàng chính là từng bước từng
bước kiên định mà đi về phía trước.
Soffy điện thoại cho Ngải Dĩ
Tình nói lại, Đại tiểu thư so với trước kia hoàn toàn không giống nhau,
Ngải Dĩ Tình nga một tiếng hỏi: “Nàng rốt cuộc thông suốt, đã biết học
tập thật tốt?”
“Không, phải là không ngừng mới đúng”. Diệp Nhất
đang trưởng thành, không chỉ là ở ngoài mặt, Soffy có thể cảm nhận được
tốc độ trưởng thành của nội tâm Diệp Nhất còn lớn hơn rất nhiều.
Diệp Nhất lại quay về làm chính bản thân nàng trước kia, thích cười, cười so với ánh mặt trời còn muốn rực rỡ hơn. Giống như nàng trước kia, lại
cũng không giống nàng trước kia, hiện tại nàng làm việc không nhanh
không chậm, đối xử với mọi người ôn hòa lễ phép, thông minh lại xinh
đẹp, làm chuyện gì thì một chút cũng không dây dưa, nghiễm nhiên trở
thành một người được tôn trọng.
Diệp Nhất trưởng thành nhanh chóng, thì tóc nàng cũng đã dài đến thắt lưng.
“Thật không?” Ở đầu dây bên kia thanh âm của Ngải Dĩ Tình thật mềm mại, “Thật là muốn được nhanh nhìn thấy Tiểu Nhất như vậy nha…….”
Ngay thời điểm Diệp Nhất nhần bằng tốt nghiệp loại xuất sắc và chuẩn vị về nước
thì bệnh tình của Ngải Dĩ Tình trở nên nguy kịch, Diệp Nhất mang lại
vòng cổ sao Hải Vương, lên chuyến bay sớm nhất để trở về nước.
Nháy mắt một cái đã là ba năm, lúc đó Ngải Dĩ Tình thấy Diệp Nhất nhìn mình
thật lâu thật lâu, ánh mắt nàng lúc đó đã chứa đựng nhiều thứ hơn, tóc
cũng dài hơn và được uốn cong, nhìn qua thật đúng là đạt tiêu chuẩn của
một người trưởng thành. Cả hai người đều chưa mở miệng nói chuyện, cuối
cùng đều nở nụ cười: “Tiểu Nhất, ngươi trưởng thành thật nhiều”.
Ngải Dĩ Tình vẫn còn nằm viện, Diệp Nhất ở bệnh viện cùng nàng, bên người
cũng có người hầu hỗ trợ chăm sóc, Diệp Nhất liền cùng mụ mụ trò chuyện
về một vài việc xảy ra ở Mĩ Quốc. Nhưng về nguyên nhân đi Mĩ thì cả hai
người đều không đề cập đến, giống như chưa có việc gì từng xảy ra cả.
Chuyện về Trình An Ny Diệp Nhất cũng không nhắc tới, nàng dự định sẽ để
cho nữ nhân kia chết trong hồi ức của nàng.
Diệp Nhất hỏi ba ba
đi đâu, Ngải Dĩ Tình nói hắn hôm qua còn ở đây, sáng hôm nay ta thoát
khỏi trình trạng nguy hiểm thì liền có chuyện phải đi ra nước ngoài.
Diệp Nhất thở dài, ba ba ơi là ba ba, bận rộn như vậy, vội đến mức thời
gian chăm sóc lão bà cũng không có sao? Bất quá ta trở về thì tốt hơn
rồi, ta có thể giúp hắn.
“Ngươi còn phải tiếp tục đi học”. Ngải Dĩ Tình vừa dứt câu thì cửa phòng bệnh đã bị mở ra.
“Mụ mụ!” Một thanh âm trong trẻo vội vàng vang lên, Diệp Nhất quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt.
Đứng ở cửa là một cô gái, một nửa đuôi mái tóc dài nằm ở trên vai, phía bên
trái tóc được buộc lại bởi ba cái kẹp kim loại lóng lánh, mặc đồng phục
màu đen trắng. Ánh mắt sáng ngời của cô gái dừng ở trên người Diệp Nhất, tất cả động tác của nàng khi vừa bước vào cửa nhìn thấy Diệp Nhất đều
ngừng lại.
Tuổi trẻ rực rỡ lóa mắt, thướt tha lại thuần khiết, khuôn mặt tương tự như vậy tràn ngập quật cường và sinh khí.
“Nhị?” Trong khoảnh khắc Diệp Nhất liền tỏ vẻ chân thành, “Ngươi có khỏe không?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: buổi chiều ba điểm canh hai ~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT