Cuộc sống hằng ngày của Diệp Nhất tất cả đều bắt đầu giao cho Soffy quản lý sắp xếp, Soffy tuổi không lớn nhưng làm việc lại cực kì cẩn thận, việc Diệp Nhất nghĩ tới hay không nghĩ tới Soffy đều có thể lo liệu.

Diệp Nhất nói muốn ở nội trú trong trường, Soffy liền cách một ngày đến thăm nàng một lần, mang theo tất cả rau dưa hay hoa quả theo thói quen của Diệp Nhất lúc ở trong nước hay ăn.

“Không nghĩ ngươi cẩn thận tới mức biết được khẩu vị của ta”. Ở nước ngoài tha hương như thế này chỉ cần có một chút chi tiết như vậy cũng có thể làm cho Diệp Nhất cảm thấy ấm áp.

“Thiên sơn vạn thủy, ta làm sao có thể biết được khẩu vị của Đại tiểu thư, những điều này đều là do phu nhân nhắn nhủ”. Soffy cười giảo hoạt với Diệp Nhất, Diệp Nhất liền lấy nụ cười chua xót đáp lại:

“Thật không………. Thân thể mụ mụ có khỏe không?”

“Hình như là đang điều trị”. Soffy không dám nói thẳng ra là Ngải Dĩ Tình đang phải nằm viện, đến bây giờ bệnh tình mới ổn xuống được một tí, các nàng đúng không hổ là mẹ con, ngay cả sinh bệnh cũng cùng một lúc. Soffy có để ý hình như Diệp Nhất có tâm bệnh gì đó mà vẫn chưa liên hệ về nhà, càng ngày càng có nhiều lần hỏi thăm một chút chuyện của cha mẹ cùng đệ đệ muội muội. Diệp Nhất không nói thì đương nhiên Soffy cũng không tiện hỏi, nàng chỉ cần làm tốt công việc của một thuộc hạ mà thôi.

“Thay ta nói lại với mụ mụ, ta hi vọng nàng có thể hảo hảo chú ý tới thân thể”.

“Vâng”

“Các muội muội của ta……….. Vẫn khỏe chứ?”

“Đại tiểu thư yên tâm đi, hết thảy Diệp gia đều khỏe”.

“A, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a…………………” Bà cụ non Diệp Nhất trong thời gian ở nước ngoài toàn bộ kích động đã xuất hiện, nàng càng thích ở một chỗ hơn, ít cùng bất kì người nào trao đổi, mỗi ngày có thể cùng nàng nói chuyện chỉ có một mình Soffy. Chương trình học ở trường nàng cũng không muốn đi, tuy rằng một nửa học sinh trong lớp là người Hoa, nhưng ý muốn trao đổi của Diệp Nhất một chút cũng không có. Lão sư tìm Soffy, hỏi nàng rằng có phải Diệp Nhất có rất nhiều tâm sự nặng nề đúng không, Soffy biết có, nhưng có một nguyên nhân mà không thể nói nên lời. Lão sư là một nữ nhân người Mĩ học về tâm lý, nàng dùng những lời nói thành khẩn cho Soffy, nói rằng nàng nên trao đổi với Diệp Nhất nhiều hơn một chút nữa, bởi vì nàng nghi ngờ đứa nhỏ này có khuynh hướng uất ức.

“Uất ức sao……….” Soffy đem lời của lão sư từ đầu tới cuối nói cho Ngải Dĩ Tình.

“Lòng của nàng so với chúng ta tưởng tượng còn phức tạp hơn”. Ngải Dĩ Tình nói, “Chỉ có nàng mới có thể cứu vớt bản thân nàng mà thôi”.

Treo điện thoại trong lòng Soffy có chút khổ sở, nàng biết phu nhân không phải là một người tuyệt tình, đối với con cái của chính mình chỉ có thể yêu thương nhiều hơn, mặc dù phương thức giáo dục đôi khi quá mức khắc nghiệt, nhưng những điều này đều là tốt cho con cái. Chính là trơ mắt nhìn tinh thần và thể xác Đại tiểu thư dường như đều bị vây đến tan vỡ ngay bên cạnh, thái độ của phu nhân như thế nào vẫn là có chút mặc cho tự sinh tự diệt đây?

Soffy biết bản thân nàng là thuộc hạ không làm được cái gì, điều có thể làm là chiếu cố Diệp Nhất cho tốt. Diệp Nhất không có muốn ăn cơm, Soffy đều tận lực làm những món ăn mà Diệp Nhất thích nhất, hi vọng nàng có thể ăn nhiều thêm một ít. Diệp Nhất nhìn thấy bàn ăn toàn những thứ rau quen thuộc tự nhiên biết Soffy cực khổ làm ra, cũng không muốn phụ lòng nên cũng cố gắng ăn.

Soffy thấy Đại tiểu thư có thể ăn cơm, tuy rằng ăn không nhiều lắm nhưng cũng là một chuyện đáng mừng, nhưng cũng không rõ vì cái gì nàng đã ăn cơm trở lại nhưng thể trạng càng ngày càng kém? Soffy chính là chỉ thấy được một mặt mà thôi, Diệp Nhất ăn trước mặt nàng, nhưng khi nàng vừa quay đầu đi thì đều nôn toàn bộ vào bồn cầu.

Diệp Nhất bị nôn mửa không phải là bệnh tự nhiên, mà là kết quả của việc nàng muốn nôn ra. Nàng không biết tại sao đồ ăn vừa theo thực quản tiến vào dạ dày của nàng liền làm cho dạ dày có cảm giác căng ra đau đớn kịch liệt, cảm giác ghê tởm từng đợt cuồn cuộn mà đến, nàng nôn khan nửa ngày cũng không có hiệu quả, cuối cùng lấy ngón tay cho vào thực quản của mình, đem toàn bộ đồ ăn nôn ra.

Trở ngại khi ăn cơm làm cho Diệp Nhất ngày càng thêm tiều tụy.

Thể trọng Diệp Nhất đi xuống trầm trọng, thân cao 1m64 nhưng chỉ có 37,5kg hơn nữa sắc mặt nàng trắng bệch, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua thì nàng sẽ bay mất. Nàng ở trong trường học không ngừng té xỉu, mỗi lần như vậy bạn học đều giúp đưa nàng đi bệnh viện, Soffy cảm thấy được tình huống ngày càng nghiêm trọng, cho nên gọi điện thoại về báo cho Ngải Dĩ Tình, Ngải Dĩ Tình cầm ống nghe thật lâu không nói lời nào.

Diệp Nhất nằm ở trên giường bệnh, kim truyền dịch đâm xuyên qua làn da của nàng, trong lúc đầu váng mắt hoa nàng cảm thấy như thân thể của mình không có dạ dày cũng không có trái tim, chỉ còn cái xác không yếu đuối…………

Sẽ chết tha hương ở nước ngoài sao? Diệp Nhất tự hỏi mình, có lẽ thật sự là như vậy…………

Không kịp gặp mặt Nhị, mà đã chết sao? Thật muốn xem bộ dáng của nàng khi lớn lên, nhất định là một nữ nhân xinh đẹp vĩ đại…………..

Sau khi Diệp Nhất mê man suốt hai ngày, Ngải Dĩ Tình xuất hiện bên cạnh thân thể nàng.

Diệp Nhất mở mắt ra liền thấy mụ mụ ngồi bên thân thể mình, làm cho nàng cả người đều ngây ngẩn.

“Mụ mụ?” Diệp Nhất vẫn có chút không rõ đây là chân thật hay nàng đang nằm mơ, nàng chậm rãi vuốt ve mặt của Ngải Dĩ Tình, đầu ngón tay chạm vào liền thấy thật ấm áp………Là thật, là thật, mụ mụ thật là đến đây……..

Hai mắt Ngải Dĩ Tình đầy tơ máu do chưa kịp điều chỉnh được múi giờ, nàng cũng đang trong tình trạng phát bệnh. Thời điểm xa cách thể trạng hai người đều khỏe mạnh an khang, không ngờ khi gặp lại hai mẹ con lại cùng ngã bệnh, thật là có chút đáng buồn a.

“Mụ mụ………” Cho dù là đặc biệt trưởng thành sớm, tiểu hài tử vẫn là tiểu hài tử, trong lòng sợ hãi ủy khuất khi nhìn thấy mụ mụ của mình thì cái gì cũng không nhịn được. Diệp Nhất ôm cổ Ngải Dĩ Tình vùi vào lồng ngực nàng mà khóc thật lớn.

Ngải Dĩ Tình một bên vuốt ve lưng của nàng một bên hỏi: “Như thế nào Tiểu Nhất, xem như là nhận thua sao?”

Diệp Nhất khóc ướt hết cả đầu vai của mẹ, hung hăng đem toàn bộ oán niệm trong lòng toàn bộ phát tiết ra ngoài, khóc xong rồi ngồi lại, chùi nước mắt đi nói: “Không có thua!”

“Ngươi đã muốn chỉ còn lại nửa cái mạng, còn cãi bướng sao?” Tuy rằng lời nói thật sâu sắc khắt khe, nhưng Ngải Dĩ Tình khi nhìn thấy nữ nhân thì cũng ôn nhu tươi cười. Nhìn thấy Đại nữ nhân cũng giống như chính mình còn trẻ, cũng hết sức lông bông kiêu ngạo như vậy, không chịu chấp nhận người khác xem nhẹ dù chỉ một chút…….. quả nhiên là con của Ngải Dĩ Tình ta a.

“Ta cũng chỉ là chưa điều chỉnh tốt múi giờ”. Ánh mắt giằng co của Diệp Nhất mang theo ý cười đã lâu của Diệp Nhất liền nhìn lấy Ngải Dĩ Tình làm cho nàng trong lòng nhảy dựng. Tuy rằng Diệp Nhất gầy yếu, tinh thần lại cực kì không tốt, nhưng trong mắt nàng lần nữa lại bốc lên ý chí chiến đấu.

Ngải Dĩ Tình ở Mĩ quốc ba ngày liền trở về nhà, ba ngày này Diệp Nhất đều ở trường học, ở cùng một chỗ cũng cùng mụ mụ nói không quá mười câu. Ngải Dĩ Tình là người dù không có việc gì cũng không chủ động đến trường của Diệp Nhất nhìn xem, liền nằm ở trong nhà ngủ, ngẫu nhiên gọi điện thoại về trong nước hỏi xem Diệp gia lại có chuyện gì hay không. Soffy cảm thấy được hai mẹ con này thật sự kỳ quái chính là nói thật, hai người này tuyệt đối là mẹ con ruột thịt, dù là bộ dạng hay tính tình đều là một khuôn mẫu đúc ra, thật khó là không ai có thể đoán được các nàng đang suy nghĩ cái gì a……..

Ngày Ngải Dĩ Tình về nước Soffy đưa nàng ra sân bay, trên đường đi Soffy nói: “Phu nhân, ngươi thực sự an tâm để Đại tiểu thư ở lại nơi này sao?”

Ngải Dĩ Tình thản nhiên nói: “Nàng phải học được cách sống tự lập”. Lời nói tuyệt đối khắc nghiệt, chính là sau đó không hiểu sao cảm xúc lại trầm xuống, không biết là nói với Soffy hay tự nói với chính mình, “Để cho Tiểu Nhất chút thời gian, kỳ thực là cũng không nhiều………..”

Soffy lúc đó cũng không biết thời gian theo lời của phu nhân nói là gì, dù sao phu nhân từ đó tới giờ đều như vậy, nói chuyện chỉ để cho bản thân mình hiểu cũng không cần người bên cạnh có cảm nhận như thế nào.

Sau khi Ngải Dĩ Tình về nước Diệp Nhất cũng cố gắng chậm rãi điều chỉnh vấn đề ăn uống của mình, bởi vì trở ngại chuyện ăn cơm nên nàng đi gặp bác sỹ chuyên môn, có cải thiện rất nhiều, chính là cánh tay phải của nàng không thể sử dụng như trước, di chứng của tình huống đó càng ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng rất nhiều tới cuộc sống và chuyện học tập của nàng.

Bác sỹ cũng nói di chứng của nàng là bởi vì sâu trong nội tâm vẫn không thể buông xuống chuyện đang quấy nhiễu nàng, làm cho chức năng của tay phải xuất hiện vấn đề, đó là tâm bệnh. Bác sỹ muốn thử cùng nàng trò chuyện để làm thông suốt phần nội tâm sâu kín nhất mà nàng không muốn cho người khác biết, cuối cùng cho ra kết luận là ý thức phòng bị trong lòng cô gái này quá mức kiên cố bền vững, khó có thể đột phá được chướng ngại trong lòng nàng. Người khác không vào được đồng nghĩa với việc chính nàng cũng không ra được.

Đối với chuyện của mình thật ra trong lòng Diệp Nhất đều biết, tuy vậy nói thì dễ nhưng làm thật khó. Bóng ma trong lòng nàng không thể gạt đi, nàng hiểu được nếu bóng ma kia không thể tiêu tan, thay phải của nàng có thể tàn phế như vậy cả đời.

Đời người tràn ngập những việc quen thuộc hoặc những chuyển biến như vậy. Sau đó Diệp Nhất có tự hỏi bản thân, nếu lúc đó không có gặp lại Trình An Ny, bộ dáng hiện tại của mình là như thế nào, hay phải của mình vẫn không thể dùng như trước? Chính là trên đời này không có chữ “Nếu”, gặp lại liền thật sự là gặp lại.

Thời điểm trông thấy Trình An Ny là lúc trường học của nàng giới thiệu học sinh mới khi xếp lớp. Diệp Nhất ngồi ở hàng ghế cuối cùng thấy Trình An Ny cùng lão sư ở phía đối diện, hơn nữa còn nhận ra đối phương.

Cánh tay phải truyền đến một cơn đau kịch liệt, Diệp Nhất cảm giác được trái tim của mình như muốn nhảy ra ngoài.

“Thân thể ngươi gầy thật nhiều”. Sau khi tan học Trình An Ny chủ động tìm nàng trò chuyện. Diệp Nhất mỉm cười nói:

“Có thể là báo ứng”.

“Không phải”, Trình An Ny có chút kích động, ngồi xổm xuống cầm tay của Diệp Nhất, “Đều là lỗi của ta……………Lúc ấy ta không nên mang ngươi về nhà…………”

Diệp Nhất nhìn về phía Trình An Ny.

“Kỳ thật lúc trước ba ba ta có một chút…… hành động kì quái đối với ta. Chính là ta không dám nói cho mụ mụ biết, vì thân thể nàng không tốt, chịu không nổi kích thích, cho nên ta đều phải chịu đựng…….. Không nghĩ được rằng hắn đối với ngươi cũng……….Ta quả thực không thể tưởng tượng tình huống ngay lúc đó. Thật xin lỗi Tiểu Nhất, thật sự là thật xin lỗi, ta nghĩ cả đời này đều không có cơ hội chính miệng giải thích với ngươi……..” Trình An Ny ôm Diệp Nhất khóc lớn, Diệp Nhất để ý tới suy nghĩ của nàng, cuối cùng “Nga” một tiếng, thở dài vuốt lưng Trình An Ny:

“Ngươi là đứa ngốc a…………”

Trình An Ny nói sau khi tốt nghiệp sơ trung đã bị mụ mụ đưa tới Mĩ quốc du học, cùng Diệp Nhất gặp lại là một chuyện cực kì trùng hợp. Không biết phải do cảm thấy Diệp Nhất chịu nhiều thua thiệt hay không, Trình An Ny tựa như dùng tất cả mọi thứ để đối xử tốt với Diệp Nhất, chiếu cố nàng. Lúc đó Diệp Nhất dần dần cảm giác được Trình An Ny cũng không biết hung thủ giết chết cha mình là Diệp Nhất, mà đơn thuần đem nàng trở thành người bị hại. Xem ra kế hoạch tìm người chịu tội thay của mẹ thực thi thật thành công a………….

Có thể là do nói chuyện với Trình An Ny giúp cho Diệp Nhất cảm thấy giảm bớt một ít tội ác cùng áp lực tâm lý, di chứng của nàng có chút chuyển biến tốt đẹp, cánh tay phải cũng có thể cử động. Soffy cảm động đến mức nước mắt chảy dài khóc nức nở, Diệp Nhất lại cảm thấy xấu hổ không thôi.

Nàng cùng Trình An Ny ở rất gần nhau, hầu như mỗi ngày đều ở cùng một chỗ. Trình An Ny cẩn thận nhiệt tình, đối lập với Diệp Nhất cẩu thả lại lười biếng, Trình An Ny cùng nàng quả thật là trời sinh bù đắp.

Nhưng mà Diệp Nhất dần dần cảm thấy ánh mắt của Trình An Ny khi nhìn nàng có chút kì quái, có đôi khi nàng lơ đãng quay đầu lại có thể nhìn thấy ánh mắt của Trình An Ny đang chăm chú nhìn mình. Một khi đối diện vậy thì ánh mắt của Trình An Ny sẽ mau chóng thu hồi, đỏ mặt lắc lắc đầu. Diệp Nhất trong lòng nén xuống ba cái hắc tuyến, đây là một cô gái đang thời kỳ hồi xuân sao? Không……Là cô gái đang nở rộ hơi thở ấm áp của mùa xuân…………………..

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đúng rồi, ta về nhà , nhưng là trong nhà internet không trang, có thể hội chịu điểm ảnh hưởng, ta cố gắng đi đem internet chuẩn bị cho tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play