“Trình thúc thúc đến tìm An Ny?” Diệp Nhất đứng lên, phủi phủi bụi đất ở phía sau.

Trình Vĩnh Cực mỉm cười, dừng ở bên Diệp Nhất một hồi lâu mới chậm rãi nói: “Ta đã thấy nàng”.

“Kia………….” Diệp Nhất không rõ cho nên nhún nhún vai, muốn bản thân Trình Vĩnh Cực tiếp tục nói. Trình Vĩnh Cực chưa mở miệng, thì cái mũi đã phì ra tiếng cười:

“Diệp tiểu thư có rãnh không? Có thể ra ngoài và ngồi uống cà phê không?”. Hẳn là không có bất kì kẻ nào đối với bạn học của nữ nhân mình lại dùng danh xưng “tiểu thư” như vậy mà xưng hô với nhau, mà Trình Vĩnh Cực nói như vậy thực rõ ràng biểu lộ lập trường của chính mình là Diệp Nhất ở trong lòng hắn là nhân vật quan trọng như thế nào. Diệp Nhất có chút đăm chiêu, trong lòng nắm lấy từ “Diệp tiểu thư” không tha, ánh mắt như là dừng lại trên gương mặt Trình Vĩnh Cực nhưng kì thật là nhìn xuyên qua phía sau bờ vai của hắn nhìn xem - An Ny thân mến, bình thường ta ngủ lâu như vậy ngươi liền lo lắng chạy đến tìm ta, hôm nay ngươi như thế nào ý chí sắt đá như vậy còn chưa chịu đến đây?

“Ta buổi chiều còn có lớp học”. Diệp Nhất tận lực làm cho chính mình cười tự nhiên một tí.

“Thật không? An Ny nói nàng buổi chiều không có lớp học”. Trình Vĩnh Cực thật ra là bước thêm một bước nữa tới gần, Diệp Nhất đối với thân thể và ngôn ngữ của hắn khi tới gần không biểu hiện ra sự khiếp đảm - tối thiểu là bề ngoài không có thể hiện - nàng đứng ở một chỗ, trong tay còn nắm cuốn sách, dừng ở ánh mắt của Trình Vĩnh Cực, đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn lại như thế nào quen thuộc đến vậy. Đã gặp qua ở nơi nào? Trong đầu tự nhiên xẹt ra một tia chớp, ánh mắt này cùng với đôi mắt tham lam ở trong bụi đêm đó tại trạm xe buýt không phải là rất giống nhau sau?

Chẳng lẽ hắn là người theo dõi? Trong lòng Diệp Nhất thật không thoải mái, còn tưởng là miêu miêu cẩu cẩu si tình nào chứ………..

“Tốt lắm, kêu An Ny cùng nhau đi? Ta nghe An Ny nói Trình thúc thúc hay đưa nàng đến SUNKISS uống cà phê, nàng phi thường thích trái cây cắt lát ở nơi đó, buổi sáng còn ồn ào muốn ăn”. Diệp Nhất bên ngoài bất động thanh sắc nhưng nội tâm thì lại bồn chồn, nàng có điểm hối hận vì sao mình lại lựa chọn địa phương hẻo lánh này để ngủ một mình, chung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ có những tiếng động của bóng được chuyền qua lại. May mắn bên cạnh chính là một trận bóng rổ, nếu lớn tiếng la to thì chắc chắn các nam sinh này sẽ nghe thấy được. Trước kia Diệp Nhất thấy phiền nhất chính là tiếng âm thanh chơi bóng làm ầm ĩ đến giấc ngủ của nàng, bất quá hiện tại tiếng “Thùng thùng đông” này cũng tương đối dễ nghe.

“An Ny nói nàng không đi”. Trình Vĩnh Cực nói, “Chỉ có hai chúng ta đi thôi”.

Diệp Nhất cười ra tiếng: “Trình tiên sinh rõ ràng nói thẳng không phải tốt hơn sao? Bất quá là muốn một mình ta ở chung với ngươi, phải không?”

Trình Vĩnh Cực đoán được Diệp Nhất khẳng định sẽ đi thẳng vào vấn đề, mặt không đổi sắc liền nói: “Đúng vậy, ta chính là muốn hẹn ngươi”.

Diệp Nhất xoay người đưa lưng về phía Trình Vĩnh Cực, đứng ở lưới sắt phía trước nhìn trận đấu bóng rổ. Vừa vặn huấn luyện viên bóng rổ vừa cho bọn họ một chút thời gian nghỉ ngơi, cùng tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play