Diệp Nhất trải qua sinh nhật mười lăm tuổi ở phòng bệnh.

Diệp Nhất sốt cao còn chưa bớt, cả người hôn mê lợi hại, chẳng qua ba ba mụ mụ đều đến đây, Tiểu Thất nhà các nàng ôm đến một con gấu mà so với thân người còn lớn hơn, muốn đến rồi lại không dám, bị Diệp Nhị kéo đi tới mới nhút nhát mà đem con gấu đến trước người tỷ tỷ, nói muốn đem quà sinh nhật tặng cho tỷ tỷ. Diệp Nhất thật sự mừng rỡ, nếu nhớ không lầm thì lúc này đây là lần đầu tiên Tiểu Thất chủ động cùng nàng nói chuyện, trước kia mỗi lần gặp mặt đều thấy Tiểu Thất cô nương chạy trốn mất, Diệp Nhất còn tự kiểm nghiệm xem có phải tướng mạo của chính mình quá mức cổ quái làm cho Tiểu Thất muội muội nhát gan sợ hãi hay không. Kết quả lần bệnh này đã đem Tiểu Thất đều thu thập trong túi, Diệp Nhị cũng chủ động đến thăm nàng, tuy rằng đầu còn váng vất, chính là lợi ích mang lại thật không sai a. Diệp Nhất tính kế, có phải hay không nên bệnh thêm nhiều lần.

“Nhị, lễ vật của ngươi ở chỗ nào a?” Diệp Nhất ôm con gấu đồ chơi, đem mặt vùi vào vùng lông mềm mại, ánh mắt cong lại mỉm cười nhìn Diệp Nhị.

“Ta….Lễ vật của ta….. Quên chuẩn bị”. Hảo mất mặt a! Đầu Diệp Nhị như muốn chui xuống đất.

“Ta nghĩ ăn bánh ngọt…… Bánh ngọt do đích thân Nhị của ta làm”. Diệp Nhất còn nhớ rõ, “Bánh ngọt nhỏ màu vàng cam cùng Nhị của ta rất giống nhau, khẳng định là rất thơm và mềm mại. Ta thực muốn ăn, Nhị ngươi mang đến được không?”

“Cái kia…… Khẳng định là bị nguội cũng cứng rồi nha, không thể ăn”.

“A…….. Hảo đáng tiếc a”. Diệp Nhất lôi kéo cái tay lớn của con gấu vỗ vỗ vào chăn, hảo oán niệm.

“Nếu như tỷ tỷ thích…………” Trên mặt Diệp Nhị nóng lên, nói những lời mà chính nàng cũng còn muốn không nghe thấy, “Ta mỗi ngày đều làm cho tỷ tỷ a”. Không biết vì cái gì mà thật thẹn thùng nói ra như vậy, rõ ràng là cảm tình thật bình thường, hơn nữa Diệp Nhị sau khi được học làm bánh ngọt xong cũng đã làm cấp mụ mụ ăn, chính là vì cái gì đổi lại đối tượng là tỷ tỷ thì cảm giác liền hoàn toàn bất đồng như vậy?

Mụ mụ là đương nhiên vậy, nhưng mà tỷ tỷ…….Cảm giác cũng hoàn toàn bất đồng.

Có một loại cảm giác mà Diệp Nhị chưa bao giờ biết qua nảy sinh trong lòng nàng, giống một cây đao chặt một nhát trong lòng của nàng.

“Muội muội đến đây, hôn tỷ tỷ một cái làm quà sinh nhật đi?” Diệp Nhất chỉ chỉ mặt mình, cười khanh khách chờ đợi nụ hôn của muội muội. Diệp Thiên, Ngải Dĩ Tình cũng những người khác ở đây xem hai đứa nhỏ thể hiện tình cảm tỷ muội vô tư hồn nhiên đều vui vẻ nở nụ cười, chính là Diệp Nhị một chút cũng cười không nổi. Cái đầu nàng vẹo sang một bên im lặng không lên tiếng.

Trong lúc nhất thời không khí có vẻ xấu hổ, chính bản thân Diệp Nhất đến giảng hòa: “ Nhị của ta cho tới bây giờ đều là như vậy thẹn thùng đây mà, đến để cho tỷ tỷ hôn một cái đi?” Diệp Nhất càng ngày càng lao tới gần chỗ cổ Diệp Nhị, Diệp Nhị vẫn là muốn trốn đi chỗ khác nhưng không có nhiều diện tích để mà giãy giụa, cuối cùng cái hôn của Diệp Nhất vẫn là dừng ở trên gương mặt hơi phiếm hồng của Diệp Nhị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play