Gã mặt thẹo bước tới túm lấy anh Choi Won Kyung nói: “Đại ca, để em đem nó đi trước mở đường. Nếu một tiếng sau tình hình vẫn yên ổn thì mọi người hãy lên đường.”

Đại ca mắt hí gật đầu, hắn nói: “Được, đi đi. Cẩn thận một chút.”

Anh Choi Won Kyung bị gã mặt thẹo dẫn đi ra ngoài, còn lại hai cô gái ngồi co cụm lại với nhau, thần kinh ai nấy đều căng thẳng như sợi dây đàn căng lên hết cỡ, dường như chỉ một chấn động nhẹ cũng có thể đứt. Bỗng cô Lee trợn to mắt nhìn, có một con nhện đang bò tới, nó men theo áo cô ta bò lên người cô ta. Cô Lee sợ tới nỗi cả người cứng đờ không dám nhút nhích.

Sao Kim liếc thấy vẻ mặt cô Lee khác lạ nên đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cô ta, cô nhanh chóng phát hiện ra con nhện. Con nhện này màu sắc sặc sỡ, có lẽ là nhện độc. Sao Kim phản ứng thật nhanh, cô khéo léo giơ cái túi của mình lùa con nhện vào trong rồi kéo dây kéo lại. Cô nghĩ thầm, cứ để con nhện trong túi đi, biết đâu sẽ cần dùng tới.

Lúc này cô Lee mới run rẩy hỏi: “Sao Kim, cô không sợ sao?”

Sao Kim khẽ nói: “Sợ chứ, trong hoàn cảnh này ai mà không sợ. Nhưng mà mạng sống còn quan trọng hơn, chúng ta cần phải vượt qua nổi sợ để sống tiếp.”

Sao Kim vốn là con một, tuy nhà cô không giàu có như nhà cô Lee nhưng cũng được cha mẹ cưng yêu chìu chuộng như công chúa nhỏ, khi cô ra ngoài luôn có chị Ngọc che chở bảo vệ. Bây giờ cô phải một mình đối đầu với nguy hiểm, những tên tội phạm khét tiếng hung ác, cô phải học cách trưởng thành.

Cô Lee rơi nước mắt nói: “Nhưng tôi sợ lắm Sao Kim. Không biết mấy tên này sẽ nổi điên giết người khi nào. Tôi sợ mình không vượt qua được ải này, tôi muốn về nhà, tôi không muốn chết. Hức hức… Nếu tôi chết thì xin cô hãy giúp tôi nhắn lại với cha tôi rằng tôi thương cha lắm. Hu hu hu…”

Nói xong cô Lee òa lên khóc nức nở, Sao Kim ôm lấy cô Lee, để đầu cô ta tựa lên vai mình, dịu dàng vuốt tóc cô ta an ủi: “Cô cố gắng lên, đừng sợ. Tôi tin trời xanh không tuyệt đường con người, chắc chắn chúng ta sẽ vượt qua. Chúng ta sẽ không sao đâu.”

Qua giây phút yếu đuối, cô Lee ngẩng đầu lên nói: “Cô nói đúng, chúng ta nhất định sẽ vượt qua. Sao Kim, cô nhất định phải sống đó. Sau chuyện này rồi, tôi sẽ cùng cô đấu một trận công bằng, để coi Gi Gi thuộc về ai.”

Giờ phút nào rồi mà cô Lee vẫn không quên được Gi Gi, vẫn còn muốn tranh giành. Sao Kim chỉ gật đầu dễ dãi nói: “Được, đồng ý. Chúng ta đập tay giao ước nhé.”

Cô Lee quẹt tay lau nước mắt còn vươn trên gò má, đưa tay ra đập tay giao hẹn với Sao Kim. Trong đôi mắt cô còn vươn nước mắt lại thấp thoáng ý cười. Cô Lee không còn cảm thấy Sao Kim đáng ghét nữa, hai tình địch đã bắt tay nhau giảng hòa, lập thành một hiệp nghị. Ít nhất lúc này đây, trong lúc yếu lòng, Sao Kim đã cho cô ta một điểm tựa.

Một tên to con bặm trợn bước tới nói: “Được rồi, đi thôi, khóc lóc cái gì.” Nói xong gã túm lấy cô Lee kéo đi ra ngoài.

Sau đó đại ca mắt hí cũng túm lấy Sao Kim dẫn đi. Trong mắt gã Sao Kim mới là người quan trọng nhất, là người duy nhất có thể giúp gã đi vào kho báu.



Lúc này trời đã chạng vạng tối, gã đầu trọc mặc bộ đồ công nhân để ngụy trang, đội mũ che đi cái đầu trọc. Gã nhanh nhẹn ngồi vào ghế lái nổ máy xe. Đại ca mắt hí nhét Sao Kim vào băng sau cùng với hắn.

Xe vừa chạy được một đoạn thì có cảnh sát chặn đường kiểm tra giấy tờ xe, gã đầu trọc mau mắn móc bóp rút giấy tờ xe ra đưa cho cảnh sát. Đại ca mắt hí đẩy Sao Kim xuống ngồi lọt thỏm ở giữa hai băng ghế. Hắn đè đầu Sao Kim cúi xuống thấp, đồng thời bàn tay đặt trên cổ cô. Hắn khẽ rít lên bằng giọng lạnh lẽo: “Khôn hồn thì ngồi im, cô mà nhúc nhích thì tôi sẽ bóp cổ cô ngay.”

Sao Kim biết, chỉ cần cô có ý kháng cự thì sẽ bị gã bóp chết cô như bóp chết một con kiến. Nhưng Sao Kim không hề muốn ngồi yên, trong lòng cô trào dâng một ý muốn phản kháng. Cô nhẹ nhàng kéo dây kéo mở miệng túi ra, cô đang bị đại ca mắt hí kiềm chế ngay dưới chân nên cô không khó kề miệng túi vào chân hắn. Con nhện được giải phóng nhanh chóng bò ra, men theo bàn chân của hắn bò lên trên.

Cảnh sát đã kiểm tra giấy tờ xe xong, chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh. Đại ca mắt hí cũng buông tay đang giữ cổ Sao Kim, cô nhanh chóng thu mình lại ngồi cách xa hắn ra.

Đại ca mắt hí bỗng la lên một tiếng: “Á, đệt, hình như tao bị con gì đó cắn.”

Gã nhanh chóng đập chết con vật và vén ống quần lên, trên bắp chân hắn có vết cắn màu bầm đen, rõ ràng là có độc. Gã tức giận chửi thề loạn cả lên, chỉ trong chốc lát mà gã cảm thấy chân mình như bị tê liệt, mất hết cảm giác. Gã nghiến răng móc dao găm ra rạch một đường lên miệng vết thương để nặn bớt máu độc ra, đồng thời ra lệnh cho tên đầu trọc lái xe đến tiệm thuốc.

Gã lẩm bẩm: “Con vật này ở đâu ra vậy chứ?” Bất chợt gã đưa đôi mắt sắc bén liếc nhìn Sao Kim, nãy giờ cô vẫn ngồi thu mình trong góc không dám lên tiếng, chỉ có trái tim cô vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Thật là sung sướng!

Sao Kim cúi đầu cắn môi cố gắng kìm nén cảm giác hưng phấn đang trào dâng. Dù đây chỉ là một chiến thắng nho nhỏ thôi nhưng cũng khích lệ niềm tin và lòng cam đảm của cô lên không ít.

Con nhện tuy nhỏ nhưng chất độc cực mạnh, quật ngã cả một người đàn ông cường tráng. Đại ca mắt hí lên cơn sốt, đôi môi khô khốc, gã lẩm bẩm: “Nước.”

Một dòng nước mát ngọt lành chảy vào miệng gã, gã hé mắt ra nhìn. Trong cơn mơ hồ, gã nhìn thấy một đôi mắt đen láy nhìn gã đầy quan tâm, một bàn tay nhỏ nhắn mát lạnh sờ lên trán gã.

Nóng quá!

Sao Kim lấy khăn thấm miếng nước lau mặt cho gã, cô quan tâm gã rất thật lòng. Trong lòng cô cảm thấy áy náy, cô biết gã bị sốt là do con nhện cắn. Lần đầu tiên cô làm việc ác, thật không ngờ thu được kết quả ngoài sức tưởng tượng. Hazz!

Nhưng Sao Kim còn không ngờ hơn, con người máu lạnh kia cũng có lúc rung động. Trong lúc tỉnh lúc mê, hình ảnh cô gái dịu dàng nhìn gã với ánh mắt quan tâm in sâu vào trong tâm trí gã, khiến cho trái tim sắt đá của gã trở nên mềm mại. Gã ngủ thiếp đi, chiếc xe vẫn chạy vun vút trong đêm khuya.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play